"Chết tiệt! Hắn làm sao lại tìm được đến đây?"
Nhìn thấy được người đang đứng ở trước cửa phòng, lúc này gã đàn ông mặt sẹo không khỏi tức giận, gầm lên một trận.
Nhưng mà, động tác của người này lại không hề chậm một chút nào, một thanh đoản đao được giấu ở dưới ống tay áo của hắn ta, trực tiếp hướng về phía cổ họng của người thanh niên đang đứng trước mặt phóng tới.
Mũi đao như thiển điện, chỉ hơi thoáng một chút đã đi tới trước mặt của đối phương.
Thấy được ánh đao lóe lên, thế nhưng sắc mặt của Trần Lâm lúc này lại chẳng hề thay đổi một chút nào, ngược lại còn mang theo mấy phần cợt nhã, nhếch môi lên giễu cợt.
Phụp! Tiếng kim loại đâm thẳng vào trong da thịt vang lên, nhưng điều làm cho đám sát thủ cảm thấy vô cùng khiếp sợ chính là, Trần Lâm không hề bị thương một chút nào.
Ngược lại, lưỡi đao lúc này vậy mà đã cách không đâm thẳng về phía trước ngực của gã sát thủ mặt sẹo.
Nhìn thấy mũi đao do chính mình phóng ra, cắm ở ngay trước ngực, tròng mắt của gã sát thủ mặt sẹo không khỏi nứt ra, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ cực kỳ khó tin.
"Làm sao... có thể?"
"Lên!"
Lúc này, hai tên sát thủ còn lại đã xông tới, bọn họ cũng không kịp để ý đến vẻ mặt vô cùng khiếp sợ của đồng bọn đang đứng bên cạnh.
Cả hai người bọn họ giống như hai vệt u quang, từ hai bên trái phải tập kích đến.
Tốc độ so với gã sát thủ mặt sẹo đều không xê xích gì, thậm chí còn có phần nhanh hơn mấy phần.
Thế nhưng, thần sắc của Trần Lâm vẫn điềm tĩnh giống như bình thường. Chỉ thấy, lông mày của anh khẽ vẩy lên một cái. Ngay sau đó, hai tay hai quyền, cấp tốc đánh ra.
Ầm!
Ầm!
Quyền như kinh lôi, mang theo khí thế cực kỳ kinh khủng, trực tiếp đem thân thể của cả hai tên sát thủ đánh bay ra ngoài.
Răng rắc...
Hai thanh vũ khí vô cùng sắc bén ở trên tay của hai tên sát thủ, lúc này vậy mà bị một quyền vừa rồi của Trần Lâm đánh cho gãy nát.
Vẻ mặt mang theo mấy phần khiếp sợ, lúc này hai tên sát thủ mới chú ý đến, đồng bọn của bọn chúng đã bị trọng thương, đang nằm thoi thóp ở một bên.
Thế nhưng, lúc này bọn họ đã không có thờ gian để kịp suy nghĩ nhiều, cả hai liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng, nhân lúc khoảng cách của hai người bọn họ chỉ cách cửa sổ bên ngoài không đến nửa mét.
Lúc này, cả hai người bọn họ đều không khỏi khẽ cắn răng một cái. Sau đó, cả hai đồng thòi gật đầu, cuối cùng theo lối cửa sổ lao nhanh ra bên ngoài.
Loảng xoảng...
Cửa kính bị đụng cho vỡ nát, từng mảnh kính vụn rơi lả tả xuống mặt đất, phát ra từng trận âm thanh loảng xoảng.
Thế nhưng, Trần Lâm giống như không có nhìn thấy, chỉ thấp giọng lẩm nhẩm gì đó ở trong miệng, cũng không có ai nghe thấy.
Đến lúc này, trong phòng chỉ còn lại Trần Lâm cùng với tên sát thủ mặt sẹo, đang dùng lấy ánh mắt vô cùng kinh dị nhìn về phía anh.
"Muốn sống sao?"
Âm thanh của anh rất trầm thấp, cũng không tiết lộ ra bất kỳ một tia tình cảm nào. Nhưng lúc này, thần sắc của gã sát thủ mặt sẹo lại mang theo mấy phần giãy giụa, giống như đang muốn nói ra lời gì đó.
Chỉ có điều, bởi vì vét thương quá mức nghiêm trọng, để cho âm thanh của hắn nghẹn lại ở trong cổ họng, không có cách nào phát ra.
Lúc này, Trần Lâm giống như đã mất đi sự kiên nhẫn, trong miệng của anh lại không ngừng lẩm nhẩm một trận.
Ngay sau đó, một bàn tay của anh trực tiếp vỗ xuống, đem tên sát thủ mặt sẹo này đánh ngất đi.
"Cuối cùng cũng giải quyết xong!"
Nhìn qua vị trí cửa sổ đã bị phá vỡ, lúc này Trần Lâm cũng không có ý định lưu lại, bước chân của anh chậm rãi đi ra bên ngoài.
Ngay lúc này, đứng ở bên ngoài liền có một nhóm binh sĩ mang theo vũ trang, cấp tốc chạy vào bên trong.
Vừa thấy Trần Lâm bước ra, bọn họ đều lập tức hành lễ, hướng về phía anh hô lên
"Đội trưởng!"
Nhìn thấy những binh sĩ này, Trần Lâm không khỏi phất phất tay, dự định ra hiệu cho bọn họ tiến vào bên trong để dọn dẹp hiện trường.
Nhưng mà, cánh tay của anh mới nâng lên được một nữa, sắc mặt của anh bỗng dưng trở nên trắng bệch. Sau đó, trong miệng của anh liên tục ho khan lên từng trận.
"Khụ khụ... khụ khụ..."
Cho dù đã đưa tay lên che miệng, nhưng lúc này từ trong kẽ tay của anh vẫn không ngừng chảy ra từng giọt máu tươi.
Thấy được một màn này, đám binh sĩ không khỏi hoảng sợ, dự định bước nhanh tới đem anh đỡ dậy. Thế nhưng, Trần Lâm đã đưa tay ra ngăn lại.
Sau đó, anh vừa đi vừa che miệng ho lên từng trận kịch liệt. Đến cuối cùng, mỗi bước chân của anh bước ra, trên hành lang liền lưu lại từng vệt máu đỏ thẫm, cho đến khi thân ảnh của anh khuất hẳn ở trên cầu thang.
...
Trong một con đường hẻm đen kịt, không một bóng người qua lại. Hai thân ảnh vô cùng chật vật, từ một chỗ vạch tường lào đảo lướt qua.
Mặc dù quần áo trên người của bọn họ đều xuất hiện rất nhiều vết rách, thậm chí máu tươi còn đang không ngừng nhỏ xuống mặt đất.
Nhưng mà, cả hai người lúc này đều không dám ngừng lại, đang không ngừng tăng tốc hướng về phía một chỗ ở trên đại lộ lao nhanh tới.
Chạy một hồi, không phát hiện ra có người đuổi theo ở phía sau lưng, cả hai người bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Qua một hồi lâu, cảm thấy thể lực đã hồi phục được hơn phân nửa, lúc này ánh mắt của cả hai người bắt đầu nhìn nhau, trong con ngươi mang theo mấy phần hoang mang.
Bọn họ cũng thật sự không có nghĩ đến, vị trí khách sạn mà bọn họ tạm thời thuê ở lại bị người của đối phương phát hiện ra. Hơn nữa, mục tiêu mà bọn họ tiến hành ám sát lần này thực lực còn đáng sợ như thế.
"Chúng ta, tiếp theo nên làm như thé nào bây giờ?"
Mang theo mấy phần hoang mang, nữ sát thủ hướng về phía nam sát thủ đội mũ lưỡi trai màu đen nói ra.
Gã sát thủ đội mũ lưỡi trai màu đen vừa định mở miệng nói ra. Đột nhiên, thân hình của hắn có chút kích biến, ánh mắt mang theo mấy phần sợ hãi nhìn về phía đại lộ ở phía trước mặt.
Cũng không biết từ lúc nào, một cái bóng đen lặng yên đứng ở nơi đó, không phát ra một chút tiếng động.
Thế nhưng, một cỗ cảm giác áp bách nặng nề, để cho cả hai người bọn họ đều không có cách nào thở ra được.
Phượng Hoàng!
Một cái danh tự cấp tốc xuất hiện ở trong đầu của hai người bọn họ. Mặc dù danh tiếng của Phượng Hoàng còn không sánh bằng Sát Thần. Thế nhưng, đây là nhân vật số hai của Hộ Long Vệ.
Nếu như là lúc bình thường, bọn họ còn không có hoảng sợ như vậy.
Nhưng lúc này, sau khi trải qua trận chiến với Trần Lâm, sau đó còn nhảy xuống tầng lâu để chạy trốn, để cho tinh khí thần của bọn họ đã bị tiêu hao không nhỏ.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, bọn họ lúc này có thể cảm nhận được một cỗ khí thế vô cùng áp bách từ trên người của đối phương truyền đến.
Thế nên, chỉ hơi thoáng do dự một chút, hai tên sát thủ lúc này không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, gã sát thủ đội mũ lưỡi trai màu đen, có chút nghiêm túc nói ra.
"Hắc Diệp, cô chạy trước đi, để tôi ở lại đoạn hậu!"
Vốn đang muốn mở miệng, lên tiếng nói điều gì đó. Nhưng khi thấy được ánh mắt vô cùng lạnh lùng của đối phương nhìn đến.
Lúc này, nữ sát thủ không dám do dự một chút nào, vội vàng cắn răng nói ra.
"Tốt, anh nhớ bảo trọng!"
Nói xong lời này, Hắc Diệp theo hướng một chỗ hẻm nhỏ lao nhanh tới, dự định mượn nhờ bóng đen dùng để chạy trốn.
Mà lúc này, gã sát thủ đội mũ lưỡi trai, lại hướng về phía Võ Hoàng Yến phóng nhanh qua. Đồng thời, trong miệng của hắn còn phát ra một tiếng gầm rú.
"Chết đi!"
Thấy một màn này, con ngươi của Võ Hoàng Yến không khói phát lạnh.
Ngay sau đó, thân hình của cô trực tiếp biến mất ở ngay tại chỗ. Đợi cho gã sát thủ đội mũ lợi trai kịp phản ứng lại, thì lúc này thân ảnh của cô đã đứng ở phía sau lưng của đối phương.
Không một chút thừa thải, bàn tay của Võ Hoàng Yến cấp tốc vỗ xuống, đánh thẳng về phía sau ót của đối phương.
Răng rắc...
Ầm!
Một tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, thân hình của tên sát thủ đội mũ lưỡi trai, cứ như thể thăng băng ngã lăn xuông đất, toàn bị khi tức sinh mệnh của hắn lúc này đều đã đoạn tuyệt.
Chỉ một chưởng, Võ Hoàng Yến rất nhanh liền đem một vị kim bài sát thủ của Tinh Vũ Lâu giải quyết.
Nhưng mà, ánh mắt của cô lúc này lại chẳng hề để lộ ra một chút cảm xúc hưng phấn hay mừng rỡ gì, có chăng chỉ là một vệt ánh mắt lạnh lùng, giống như vừa mới đang làm một việc hết sức bình thường chẳng đáng để bận tâm chút nào
Sau khi đem tên sát thủ này giải quyết xong, thân hình của Võ Hoàng Yến cũng không có dừng lại. Mà lúc này, ánh mắt của cô hướng về phía ngõ hẻm, ngay vị trí mà nữ sát thủ vừa mới chạy trốn, liếc mắt nhìn nhiều một chút.
Ngay sau đó, thân hình của cô cấp tốc biến mất ở trong đêm tôi. Ai cũng không biết, chỉ trong một đêm toàn bộ sát thủ của Tinh Vũ Lâu ở thành phố Tân Hải đều triệt để nhổ cho tận gốc.
Nhìn thấy được người đang đứng ở trước cửa phòng, lúc này gã đàn ông mặt sẹo không khỏi tức giận, gầm lên một trận.
Nhưng mà, động tác của người này lại không hề chậm một chút nào, một thanh đoản đao được giấu ở dưới ống tay áo của hắn ta, trực tiếp hướng về phía cổ họng của người thanh niên đang đứng trước mặt phóng tới.
Mũi đao như thiển điện, chỉ hơi thoáng một chút đã đi tới trước mặt của đối phương.
Thấy được ánh đao lóe lên, thế nhưng sắc mặt của Trần Lâm lúc này lại chẳng hề thay đổi một chút nào, ngược lại còn mang theo mấy phần cợt nhã, nhếch môi lên giễu cợt.
Phụp! Tiếng kim loại đâm thẳng vào trong da thịt vang lên, nhưng điều làm cho đám sát thủ cảm thấy vô cùng khiếp sợ chính là, Trần Lâm không hề bị thương một chút nào.
Ngược lại, lưỡi đao lúc này vậy mà đã cách không đâm thẳng về phía trước ngực của gã sát thủ mặt sẹo.
Nhìn thấy mũi đao do chính mình phóng ra, cắm ở ngay trước ngực, tròng mắt của gã sát thủ mặt sẹo không khỏi nứt ra, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ cực kỳ khó tin.
"Làm sao... có thể?"
"Lên!"
Lúc này, hai tên sát thủ còn lại đã xông tới, bọn họ cũng không kịp để ý đến vẻ mặt vô cùng khiếp sợ của đồng bọn đang đứng bên cạnh.
Cả hai người bọn họ giống như hai vệt u quang, từ hai bên trái phải tập kích đến.
Tốc độ so với gã sát thủ mặt sẹo đều không xê xích gì, thậm chí còn có phần nhanh hơn mấy phần.
Thế nhưng, thần sắc của Trần Lâm vẫn điềm tĩnh giống như bình thường. Chỉ thấy, lông mày của anh khẽ vẩy lên một cái. Ngay sau đó, hai tay hai quyền, cấp tốc đánh ra.
Ầm!
Ầm!
Quyền như kinh lôi, mang theo khí thế cực kỳ kinh khủng, trực tiếp đem thân thể của cả hai tên sát thủ đánh bay ra ngoài.
Răng rắc...
Hai thanh vũ khí vô cùng sắc bén ở trên tay của hai tên sát thủ, lúc này vậy mà bị một quyền vừa rồi của Trần Lâm đánh cho gãy nát.
Vẻ mặt mang theo mấy phần khiếp sợ, lúc này hai tên sát thủ mới chú ý đến, đồng bọn của bọn chúng đã bị trọng thương, đang nằm thoi thóp ở một bên.
Thế nhưng, lúc này bọn họ đã không có thờ gian để kịp suy nghĩ nhiều, cả hai liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng, nhân lúc khoảng cách của hai người bọn họ chỉ cách cửa sổ bên ngoài không đến nửa mét.
Lúc này, cả hai người bọn họ đều không khỏi khẽ cắn răng một cái. Sau đó, cả hai đồng thòi gật đầu, cuối cùng theo lối cửa sổ lao nhanh ra bên ngoài.
Loảng xoảng...
Cửa kính bị đụng cho vỡ nát, từng mảnh kính vụn rơi lả tả xuống mặt đất, phát ra từng trận âm thanh loảng xoảng.
Thế nhưng, Trần Lâm giống như không có nhìn thấy, chỉ thấp giọng lẩm nhẩm gì đó ở trong miệng, cũng không có ai nghe thấy.
Đến lúc này, trong phòng chỉ còn lại Trần Lâm cùng với tên sát thủ mặt sẹo, đang dùng lấy ánh mắt vô cùng kinh dị nhìn về phía anh.
"Muốn sống sao?"
Âm thanh của anh rất trầm thấp, cũng không tiết lộ ra bất kỳ một tia tình cảm nào. Nhưng lúc này, thần sắc của gã sát thủ mặt sẹo lại mang theo mấy phần giãy giụa, giống như đang muốn nói ra lời gì đó.
Chỉ có điều, bởi vì vét thương quá mức nghiêm trọng, để cho âm thanh của hắn nghẹn lại ở trong cổ họng, không có cách nào phát ra.
Lúc này, Trần Lâm giống như đã mất đi sự kiên nhẫn, trong miệng của anh lại không ngừng lẩm nhẩm một trận.
Ngay sau đó, một bàn tay của anh trực tiếp vỗ xuống, đem tên sát thủ mặt sẹo này đánh ngất đi.
"Cuối cùng cũng giải quyết xong!"
Nhìn qua vị trí cửa sổ đã bị phá vỡ, lúc này Trần Lâm cũng không có ý định lưu lại, bước chân của anh chậm rãi đi ra bên ngoài.
Ngay lúc này, đứng ở bên ngoài liền có một nhóm binh sĩ mang theo vũ trang, cấp tốc chạy vào bên trong.
Vừa thấy Trần Lâm bước ra, bọn họ đều lập tức hành lễ, hướng về phía anh hô lên
"Đội trưởng!"
Nhìn thấy những binh sĩ này, Trần Lâm không khỏi phất phất tay, dự định ra hiệu cho bọn họ tiến vào bên trong để dọn dẹp hiện trường.
Nhưng mà, cánh tay của anh mới nâng lên được một nữa, sắc mặt của anh bỗng dưng trở nên trắng bệch. Sau đó, trong miệng của anh liên tục ho khan lên từng trận.
"Khụ khụ... khụ khụ..."
Cho dù đã đưa tay lên che miệng, nhưng lúc này từ trong kẽ tay của anh vẫn không ngừng chảy ra từng giọt máu tươi.
Thấy được một màn này, đám binh sĩ không khỏi hoảng sợ, dự định bước nhanh tới đem anh đỡ dậy. Thế nhưng, Trần Lâm đã đưa tay ra ngăn lại.
Sau đó, anh vừa đi vừa che miệng ho lên từng trận kịch liệt. Đến cuối cùng, mỗi bước chân của anh bước ra, trên hành lang liền lưu lại từng vệt máu đỏ thẫm, cho đến khi thân ảnh của anh khuất hẳn ở trên cầu thang.
...
Trong một con đường hẻm đen kịt, không một bóng người qua lại. Hai thân ảnh vô cùng chật vật, từ một chỗ vạch tường lào đảo lướt qua.
Mặc dù quần áo trên người của bọn họ đều xuất hiện rất nhiều vết rách, thậm chí máu tươi còn đang không ngừng nhỏ xuống mặt đất.
Nhưng mà, cả hai người lúc này đều không dám ngừng lại, đang không ngừng tăng tốc hướng về phía một chỗ ở trên đại lộ lao nhanh tới.
Chạy một hồi, không phát hiện ra có người đuổi theo ở phía sau lưng, cả hai người bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Qua một hồi lâu, cảm thấy thể lực đã hồi phục được hơn phân nửa, lúc này ánh mắt của cả hai người bắt đầu nhìn nhau, trong con ngươi mang theo mấy phần hoang mang.
Bọn họ cũng thật sự không có nghĩ đến, vị trí khách sạn mà bọn họ tạm thời thuê ở lại bị người của đối phương phát hiện ra. Hơn nữa, mục tiêu mà bọn họ tiến hành ám sát lần này thực lực còn đáng sợ như thế.
"Chúng ta, tiếp theo nên làm như thé nào bây giờ?"
Mang theo mấy phần hoang mang, nữ sát thủ hướng về phía nam sát thủ đội mũ lưỡi trai màu đen nói ra.
Gã sát thủ đội mũ lưỡi trai màu đen vừa định mở miệng nói ra. Đột nhiên, thân hình của hắn có chút kích biến, ánh mắt mang theo mấy phần sợ hãi nhìn về phía đại lộ ở phía trước mặt.
Cũng không biết từ lúc nào, một cái bóng đen lặng yên đứng ở nơi đó, không phát ra một chút tiếng động.
Thế nhưng, một cỗ cảm giác áp bách nặng nề, để cho cả hai người bọn họ đều không có cách nào thở ra được.
Phượng Hoàng!
Một cái danh tự cấp tốc xuất hiện ở trong đầu của hai người bọn họ. Mặc dù danh tiếng của Phượng Hoàng còn không sánh bằng Sát Thần. Thế nhưng, đây là nhân vật số hai của Hộ Long Vệ.
Nếu như là lúc bình thường, bọn họ còn không có hoảng sợ như vậy.
Nhưng lúc này, sau khi trải qua trận chiến với Trần Lâm, sau đó còn nhảy xuống tầng lâu để chạy trốn, để cho tinh khí thần của bọn họ đã bị tiêu hao không nhỏ.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, bọn họ lúc này có thể cảm nhận được một cỗ khí thế vô cùng áp bách từ trên người của đối phương truyền đến.
Thế nên, chỉ hơi thoáng do dự một chút, hai tên sát thủ lúc này không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, gã sát thủ đội mũ lưỡi trai màu đen, có chút nghiêm túc nói ra.
"Hắc Diệp, cô chạy trước đi, để tôi ở lại đoạn hậu!"
Vốn đang muốn mở miệng, lên tiếng nói điều gì đó. Nhưng khi thấy được ánh mắt vô cùng lạnh lùng của đối phương nhìn đến.
Lúc này, nữ sát thủ không dám do dự một chút nào, vội vàng cắn răng nói ra.
"Tốt, anh nhớ bảo trọng!"
Nói xong lời này, Hắc Diệp theo hướng một chỗ hẻm nhỏ lao nhanh tới, dự định mượn nhờ bóng đen dùng để chạy trốn.
Mà lúc này, gã sát thủ đội mũ lưỡi trai, lại hướng về phía Võ Hoàng Yến phóng nhanh qua. Đồng thời, trong miệng của hắn còn phát ra một tiếng gầm rú.
"Chết đi!"
Thấy một màn này, con ngươi của Võ Hoàng Yến không khói phát lạnh.
Ngay sau đó, thân hình của cô trực tiếp biến mất ở ngay tại chỗ. Đợi cho gã sát thủ đội mũ lợi trai kịp phản ứng lại, thì lúc này thân ảnh của cô đã đứng ở phía sau lưng của đối phương.
Không một chút thừa thải, bàn tay của Võ Hoàng Yến cấp tốc vỗ xuống, đánh thẳng về phía sau ót của đối phương.
Răng rắc...
Ầm!
Một tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, thân hình của tên sát thủ đội mũ lưỡi trai, cứ như thể thăng băng ngã lăn xuông đất, toàn bị khi tức sinh mệnh của hắn lúc này đều đã đoạn tuyệt.
Chỉ một chưởng, Võ Hoàng Yến rất nhanh liền đem một vị kim bài sát thủ của Tinh Vũ Lâu giải quyết.
Nhưng mà, ánh mắt của cô lúc này lại chẳng hề để lộ ra một chút cảm xúc hưng phấn hay mừng rỡ gì, có chăng chỉ là một vệt ánh mắt lạnh lùng, giống như vừa mới đang làm một việc hết sức bình thường chẳng đáng để bận tâm chút nào
Sau khi đem tên sát thủ này giải quyết xong, thân hình của Võ Hoàng Yến cũng không có dừng lại. Mà lúc này, ánh mắt của cô hướng về phía ngõ hẻm, ngay vị trí mà nữ sát thủ vừa mới chạy trốn, liếc mắt nhìn nhiều một chút.
Ngay sau đó, thân hình của cô cấp tốc biến mất ở trong đêm tôi. Ai cũng không biết, chỉ trong một đêm toàn bộ sát thủ của Tinh Vũ Lâu ở thành phố Tân Hải đều triệt để nhổ cho tận gốc.
Danh sách chương