"Mẹ ơi, sao trễ rồi mà bố vẫn còn chưa về?"

Ngồi ở trên ghế sô pha, cô bé Khánh Ngọc thỉnh thoảng lại ngước đầu nhìn lên đồng hồ treo ở trên tường, sau đó có chút nhàm chán nói ra.

Nhìn thấy bộ dáng của con gái như vậy, Châu Ngọc Ánh không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

"Khánh Ngọc, nếu không có việc gì, vậy con đi ngủ trước đi, để mẹ còn phải làm việc!"

Nghe giọng nói của Châu Ngọc Ánh hơi có phần không vui, cô bé có chút mím môi, cuối cùng cũng gật đầu đáp lại.

"Vâng ạ!"

Nhìn theo bóng lưng của con gái đi trở về phòng, Châu Ngọc Ánh lúc này mới âm thầm thở ra một hơi. Đồng thời, ánh mắt của cô cũng nhìn về phía đồ hồ treo ở trên tường. Không biết vì sao, cô lại hơi có chút lo lắng, lông mày cũng bắt đầu nhíu chặt.

Leng keng...

Ngay vào lúc này, tiếng chuông cửa ở bên ngoài bỗng dưng vang lên. Sau đó, Châu Ngọc Ánh mới đứng dậy, đi về phía cửa phòng.

"Ai đó?"

Thông qua mắt mèo, Châu Ngọc Ánh thấy được một người đàn ông xa lạ, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen, trên tay cầm lấy một chiếc hộp quà màu đỏ được bọc lại vô cùng cẩn thận.

"Chào cô, tôi là nhân viên giao hàng của bưu điện. Hôm nay có một kiện hàng được gửi đến địa chỉ này của cô, cô có thể ra ngoài để ký nhận giúp tôi được không?"

Người đàn ông bên ngoài vừa nói vừa hơi cúi thấp đầu xuống, để lộ ra một khẩu súng ngắn được giấu cẩn thận ở trong cổ áo.

Thấy được một màn này, trong lòng Châu Ngọc Ánh không khỏi hoảng sợ, vội vàng bước thụt lùi lại.

Chíu chíu...

Nhưng mà, động tác của đối phương lại cực nhanh, khẩu súng ở trên tay của hắn hướng thẳng về phía cửa phòng bắn ra. Bởi vì, khẩu súng này có gắn thiết bị giảm thanh, thế nên âm thanh phát ra rất nhỏ.

Ngay sau đó, cửa phòng liền bị mở tung, gã đàn ông lập tức nhào về phía trong phòng, hướng về phía cổ tay của Châu Ngọc Ánh bắt lấy.

"Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra!"

Mang theo mấy phần kinh hoảng, Châu Ngọc Ánh lúc này vô cùng sợ hãi hét ầm lên.

Nhưng mà, đối phương đã đem cô khống chế được, rồi lấy ra một chiếc khăn tay đã tẩm sẵn thuốc mê, bịt chặt.

Không đến nửa phút đồng hồ, toàn bộ ý thức của cô đã rơi vào hôn mê, cơ thể của cô xụi lơ, ngã vào trong vòng tay của gã đàn ông xa lạ.

"Ừm?"

Đột nhiên, ánh mắt của gã đàn ông hướng về phía cầu thang nhìn lại.

Mặc dù không nhìn thấy được bất kỳ đồ vật gì, nhưng khóe môi của hắn vẫn không nhịn được nhếch lên.

Sau đó, bước chân của hắn chậm rãi hướng về phía cầu thang, nhích lên từng bước. Động tác của hắn rất chậm, cũng vô cùng nhẹ nhàng, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Nhìn thấy bước chân của đối phương càng lúc càng gần. Lúc này, đang ẩn nấp ở một bên cầu thang, thân hình của cô bé Khánh Ngọc hơi có chút run rẩy, hai cánh môi lại mím chặt lại với nhau.

"Bé con, đừng trốn nữa! Lại đây đi, ta sẽ không làm gì bé con đâu!"

Âm thanh của gã đàn ông mang theo mấy phần dụ hoặc, bước chân của hắn lúc này chỉ cách vị trí của Khánh Ngọc không đến một mét.

Ngay sau đó, nụ cười trên mặt của hắn lập tức kéo ra, trong ánh mắt mang theo mấy phần hưng phấn.

"Ha ha ha, bé con, còn muốn trốn nữa hay không?"

Nhìn thấy ánh mắt của cô bé đang trợn to nhìn về phía mình, gã đàn ông tỏ ra vô cùng đắc ý, bàn tay của hắn nhanh chóng vươn ra, hương về phía cơ thể của cô bé chụp tới.

Nhưng vào lúc này, một vệt ánh sáng bỗng dưng lóe lên. Ngay sau đó, một bóng người hiện ra, hướng về phía trước ngực của gã sát thủ đập mạnh tới.

Ngay lập tức, nụ cười trên mặt của gã sát thủ bỗng dưng dừng lại, khóe môi của hắn kéo căng ra, lộ ra một cái nụ cười tràn đầy khinh bỉ.

"Ha ha ha, cuối cùng thì cũng chịu xuất hiện rồi sao. Hôm nay, ta muốn nhìn xem ai có thể cứu được mẹ con bọn họ?!"

Vừa dứt lời, cổ tay của gã sát thủ khẽ lật, một vệt kim quang từ trong ống tay áo của hắn phóng nhanh ra ngoài, hướng về phía đỉnh đầu của cô bé Khánh Ngọc đánh tới.

Thấy một màn này, A Báo không khỏi giật mình, vội vàng đem phi châm bắt lấy.

Chỉ chờ đợi có như vậy, thân hình của gã sát thủ khẽ lướt, hướng về phía trước ngực của A Báo vỗ mạnh.

Bành! Bị một chưởng này của đối phương đánh trúng, thân hình của A Báo giống như là diều bị đứt dây, lập tức bị đập bay ra ngoài, nện vào phía trên vách tường, phần xương ở trước ngực gãy mất mấy cái, đồng thời trong miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

"Chết tiệt!"

Tức giận mắng lên một tiếng, lúc này A Báo cũng không có thời gian dừng lại khôi phục thương thế ở trên người, hắn cố nén lấy đau nhức từ vết thương ở trên trước ngực truyền đến, lại một lần nữa xông về phía trước.

Nhưng mà vừa mới di chuyển được mấy bước, bỗng dưng thần sắc của A Báo thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, ánh mắt của hắn mang theo mấy phần khó tin, nhìn về phía lòng bàn tay của mình.

Không biết từ lúc nào, bàn tay của hắn đã bị biến thành màu đen, hơn nữa phía trên còn phát ra một cỗ mùi tanh hôi, vô cùng gay mũi.

"Trúng độc?!"

Trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, A Báo vô cùng dứt khoát, dự định rút đao ra đem bàn tay của mình chặt đứt.

Nhưng lúc này, thân hình của gã sát thủ đã áp sát tới. Trong ánh mắt của hắn lộ ra một vệt cười lạnh.

"Đi chết đi!"

Một chưởng vỗ xuống, thân hình của A Báo lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài.

Ầm!

Lần này, A Báo còn chưa có kịp đứng dậy, thân hình của đối phương đã cấp tốc lao tới, đưa chân giẫm mạnh lên trên ngực của cậu ta.

Răng rắc...

"A!"

Trong miệng phát ra một tiếng hét thảm, toàn bộ phần xương ngực của A Báo hầu như đã bị đánh vỡ, ngay cả lục phủ ngũ tạng của cậu ta cũng bị làm cho sai lệch, da dẻ bên ngoài dần dần chuyển sang một màu tím đen.

"Ha ha ha, tụi bây chỉ là một đám rác rưởi, đi theo một tên nhãi ranh mà thôi. Tụi bây cũng dám nhúng tay vào chuyện của ông chủ bọn tao, thật sự là đã chán sống rồi sao!"

Rắc!

Ầm!

Một lần nữa đem thân thể của A Báo đá bay. Lúc này, ánh mắt của gã sát thủ tỏ ra cực kỳ hung ác, nhìn chằm chằm về phía cô bé Khánh Ngọc, hiện tại đã co rút vào một chỗ ở trên cầu thang.

"Nhóc con, là cha mày đã chọc người không nên chọc. Thế nên, hôm nay mày và mẹ mày, nhất định phải chịu lấy trừng phạt, ha ha ha!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện