Vốn trong lòng đang có chút lo sợ, vừa nghe được lời này của Trần Lâm, sắc mặt của Lưu Tử Y càng thêm trở nên trắng bệch.

Cô sợ hãi đem tay che ở phía trước ngực, âm thanh có chút lắp bắp nói ra: “Anh… Anh muốn làm gì? Anh… Anh không được phép qua đây…”

Vừa nói, cô bé vừa cấp tốc lui về phía sau, bộ dáng thật sự rất sợ hãi.

Trần Lâm cũng không có nghĩ đến, vừa rồi mình chỉ buột miệng hô lên một câu như vậy, lại để cho cô bé này hiểu lầm, hơn nữa còn phản ứng có chút thái quá.

Trong lúc nhất thời, Trần Lâm không khỏi tức giận, trừng mắt nhìn về phía Lưu Tử Y.

“Nhóc con, trong đầu của em đang nghĩ lung tung cái gì đấy hả? Tôi chỉ để cho em cởi quần áo ngoài ra mà thôi, cũng không phải là cởi sạch hết đồ, em có cần phản ứng như vậy hay không? Hơn nữa, tôi cũng không có hứng thú với một đứa nhóc như em!”

Vừa nói, Trần Lâm vừa cố ý đảo qua trước ngực của Lưu Tử Y, trong ánh mắt của anh còn mang theo mấy phần khinh bỉ.

Thấy được vẻ mặt này của anh, Lưu Tử Y vừa thẹn vừa giận, hai hàm răng cắn chặt lại với nhau.

“Anh… anh là người xấu!”

Nói xong lời này, cô bé không khỏi ngoẹo đầu, một bộ vô cùng tức giận.

Nhìn bộ dáng của cô bé như vậy, Trần Lâm có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thôi được rồi, không cởi thì không cởi. Nhưng mà, lát nữa có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng có trách tôi!”

Nói xong lời này, Trần Lâm từ trong ngực áo lấy ra một bộ ngân châm. Đây là một bộ ngân châm được anh tự mình luyện chế, bình thường cũng rất ít khi sử dụng.

Nhưng hôm nay, vì Lưu Tử Y Trần Lâm xem như là lấy ra hết vốn liếng, muốn đem dị vật ở trong cơ thể của cô bé rút ra.

Nhìn thấy đám ngân châm này, sắc mặt của Lưu Tử Y lấp tức bị dọa đến trắng bệch.

“Anh… anh muốn làm gì?”

Thấy vẻ mặt này của Lưu Tử Y, không biết vì sao Trần Lâm lại hơi có chút buồn cười. Đồng thời, vẻ mặt của anh cũng bắt đầu trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Đây là ngân châm, lát nữa tôi sẽ trực tiếp châm cứu cho em. Mới đầu có thể sẽ hơi đau một chút, nhưng chỉ cần em chịu đựng được thì cơn đau này sẽ trôi qua nhanh thôi”

Dứt lời, Trần Lâm vận lên chân khí, đem chân khí quán thâu vào trong ngân châm. Ngay lập tức, ngân châm phát ra âm thanh ong ong, giống như là bị chấn khí của anh làm cho thức tỉnh, phát ra ánh sáng lạnh buốt.

Thấy được một màn này, hai mắt của Lưu Tử Y không khỏi dại ra. Cô thật không có nghĩ đến, anh còn có một tay như vậy.

Tất nhiên, lúc này Trần Lâm cũng không có ý định cũng với Lưu Tử Y nói nhảm. Ánh mắt của anh mang theo mấy phần sắc bén, nhìn chằm chằm về phía cô bé.

“Nằm xuống đi!”

Nghe Trần Lâm ra lệnh, hai mắt của Lưu Tử Y có chút ngốc trệ. Nhưng ngay lập tức, cô bé cũng kịp phản ứng lại, vội vàng nói ra.

“Thế nhưng, tôi còn chưa có cởi đồ?”

“Không cần?”

"Không cần?’

Nghe câu trả lời này của anh, Lưu Tử Y không khỏi cảm thấy vô cùng khó tin, đưa mắt chằm chằm nhìn về phía Trần Lâm.

“Thế nào? Hay là em muốn tự mình đem đồ cởi ra?”

“Không, không có!”

Cô bé lắc đầu như trống bỏi.

Thế nhưng, lúc này Trần Lâm cũng đã xuất thủ, trực tiếp đem ngân châm hướng về hai bên huyệt thái dương của Lưu Tử Y phóng mạnh tới.

“Á!”

Cảm nhận được một cỗ đau nhức truyền đến, cô bé có chút hoảng sợ hét lớn.

Lúc này, đứng ở bên ngoài, Lưu Hoằng cũng không biết rõ là có chuyện gì xảy ra. Thế nên, sau khi nghe được tiếng thét của con gái, trong lòng ông ta hơi có một chút hốt hoảng, vội vàng đưa tay đem cửa phòng đẩy ta. Nhưng mà, Võ Hoàng Yến đã đưa tay ra ngăn lại.

“Ông muốn làm gì? Ông chủ của tôi đã căn dặn, trong lúc anh ấy chữa bệnh cho con gái ông, anh ấy không muốn bị bất cứ ai làm phiền. Nếu như bởi vì chuyện này mà để cho ông chủ tôi phân tâm, xảy ra chuyện gì ông có thể chịu trách nhiệm được không?”

“Thế nhưng mà… thế nhưng mà…”

Bị Võ Hoàng Yến ngăn lại, trong lòng của Lưu Hoằng thật dự rất gấp.

Thế nhưng, cũng giống như những gì mà Võ Hoàng Yến vừa nói, Lưu Hoằng cũng rất sợ vì phản ứng của mình lại ảnh hưởng đến việc điều trị của Trần Lâm, gây cho con gái của ông hậu quả không tốt.

“A!”

Nhưng cũng đúng vào lúc này, ở trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng hét thảm của cô bé Lưu Tử Y. Đến nước này Lưu Hoằng cũng không có cách nào nhẫn nhịn được nữa.

Ông ta cắn chặt răng, đem cửa phòng đẩy mạnh ra.

Kẽo kẹt…

Lưu Hoằng vừa mới đưa tay đẩy về phía trước, lúc này cánh cửa phòng đã tự mình đẩy ra. Sau đó, ông ta thấy được Trần Lâm đang chậm rãi bước ra ngoài, khí sắc của anh dường như hơi có mấy phần tái nhợt.

“Ông chủ, anh không có sao chứ?”

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Lâm như vậy, Võ Hoàng Yến không khỏi cảm thấy vô cùng lo lắng, hướng về phía anh hỏi thăm.

Lúc này, Trần Lâm mới phất phất tay, ra hiệu là mình không có việc gì. Sau đó, ánh mắt của anh dừng lại ở trên người Lưu Hoằng.

“Con bé… con bé sao rồi?”

Trong giọng nói của Lưu Hoằng lúc này mang theo mấy phần lo lắng, trong lòng của ông ta cũng lộ ra vô cùng bất an.

“Cô bé đã không có việc gì rồi. Nhưng mà, bởi vì cơ thể nhiều năm bị độc khí xâm lấn, thế nên sức khỏe của cô bé vẫn còn rất suy yếu. Thế nên, lát nữa tôi sẽ tự mình kê thêm đơn thuốc, ông cứ y theo như vậy mà làm, trong vòng nửa tháng sức khỏe của cô bé sẽ khôi phục trở lại như bình thường. Khụ khụ…”

Vừa mới nói xong, trong miệng của Trần Lâm đột nhiên ho lên một trận. Ngay sau đó, thân thể của anh có chút lung lay, sắp ngã để cho Võ Hoàng Yên nhịn không được, vội vàng lao nhanh tới đem anh đỡ dậy.

“Ông chủ, để tôi đưa anh trở về!”

Võ Hoàng Yến có thể cảm nhận được khí huyết trên người của Trần Lâm đang bị tiêu hao rất lớn, ngay cả chân khí ở trong cơ thể của anh cũng hầu như bị móc rỗng, không còn bao nhiêu.

Thấy như thế, trong lòng của Võ Hoàng Yến cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô thật sự không hiểu, Trần Lâm tại sao lại vì một người xa lạ, không hề quen biết một chút gì lại liều mạng như vậy? “Tôi không sao!”

Thế nhưng, Trần Lâm lúc này lại đưa tay, đem bàn tay của Võ Hoàng Yến gạt ra. Sau đó, anh mới đứng thẳng người dậy, nhìn về phía Lưu Hoằng nói ra.

“Chuyện ở nơi này tôi đã giải quyết xong. Hy vọng, ngày mai ông có thể đi làm việc đúng giờ!”

Nói xong lời này, Trần Lâm lập tức liền rơi đi. Mà Võ Hoàng Yến càng không có ý định lưu lại, vội vàng chạy đuổi theo phía sau lưng của anh.

Thấy như vậy, Lưu Hoằng hơi có chút sững sờ. Nhưng khi ông ta kịp phản ứng, thì bóng lưng của hai người bọn họ đã bắt đầu đi xa.

“Xin cậu cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ có mặt đúng giờ!”

Lúc này, Lưu Hoằng lớn tiếng hô lên. Mà Trần Lâm thì chỉ phất phất tay, xem như làm ra đáp lại. Ngay say đó, bóng lưng của anh dần dần biến mất, rời khỏi con hẻm nhỏ, đi về phía đường lớn.

“Đội trưởng…”

Đuổi theo phía sau lưng của Trần Lâm, lúc này Võ Hoàng Yến hơi có chút nhịn không được, vội vàng hô lên một tiếng.

Mà nghe được tiếng hô này của cô, bước chân của Trần Lâm bỗng dưng dừng lại. Sau đó, anh liên tục che miệng ho khan.

“Khụ khụ…”

“Đội tưởng!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Võ Hoàng Yến càng gấp. Thế nhưng, Trần Lâm đã vội đưa tay ra ngăn lại, trong lòng bàn tay của anh lúc này nhuộm đầy máu tươi.

“Tôi không có việc gì!”

Nói xong lời này, anh đưa tay mở ra cửa xe ô tô, sau đó tự mình ngồi xuống, hai chân xếp băng.

Đứng ở bên ngoài, sắc mặt của Võ Hoàng Yến càng lúc càng thêm trở nên khó coi. Nhưng mà, lúc này cô cũng không có lên tiếng làm phiền Trần Lâm đả tọa diều tức.

Ngược lại, cô rất dịu dàng, cầm lấy khăn tay xoa lấy vết máu ở trên khóe môi của anh.

Qua một lúc lâu sau, hai mắt của Trần Lâm mới chậm rãi mở ra. Trong con ngươi của anh, lúc này lộ ra một tia tinh quang. Ngay sau đó, thần sắc của anh cũng bắt đầu trở nên nghiêm nghị lên.

“Xem ra, đã đến lúc phải dùng đến thứ đó rồi!”

Nghe anh thì thào, Võ Hoàng Yến thật sự có chút sốt ruột. Cuối cùng, cô nhịn không được, nói ra.

“Đội trưởng, vì sao anh lại liều mạng như vậy? Bọn họ, vốn cũng không phải là người thân của anh. Hơn nữa, mối lần anh làm như vậy, anh có biết là…”

Nói đến nửa chừng, âm thanh của Võ Hoàng Yến vống dưng dừng lại.

Mà lúc này, ngón tay của Trần Lâm đã đặt nhẹ lên trên cánh môi của cô, giọng nói của anh hơi có chút trầm thấp.

“Suỵt! Nơi này tạm thời không thể ở lâu, chúng ta mau đi thôi!”

Nói xong lời này, Trần Lâm thu hồi ngón tay, hai mắt của anh lần nữa nhắm chặt. Lúc này, ai cũng không biết trong lòng của anh đang suy nghĩ cái gì.

Mà Võ Hoàng Yến chỉ có thể yên lặng, bắt đầu lái xe rời đi.

“Phượng Hoàng đã rời tổ, Rồng đang mắc cạn! Bắt đầu triển khai theo kế hoạch!”

Ngay lúc chiếc xe ô tô lăn bánh rời đi, lúc này một người đàn ông mặc áo jacket, tai đeo tai nghe, thấp giọng nói với ai điều gì đó. Đồng thời, thân ảnh của người này cũng nhanh chóng biến mất, lẫn vào trong bóng tối vô tận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện