Tiếng hô này của cô vừa rơi xuống, toàn bộ người ở trong hội trường đều bắt đầu trở nên sôi trào hẳn lên. Mặc dù Diệp Lâm Anh không có nói ra con số cụ thể, nhưng phần lớn người có mặt ở buổi đấu giá hôm nay đều là nhân vật có tiếng tăm ở Đông Thành.
Thế nên, chỉ hơi dừng lại một chút. Lúc này đã có người giơ lên bảng đấu giá.
“Tôi ra năm trăm triệu cho bức tranh này!”
Nghe được có người kêu giá, lập tức người ở xung quanh cũng đồng loạt kêu lên.
“Tôi ra bảy trăm triệu!”
“Tôi ra một tỷ!”
Vừa mới bắt đầu, giá của bức tranh đã bị đôn lên tới con số một tỷ. Mặc dù đối với những người có mặt ở đây, một tỷ với bọn họ cũng không tính là nhiều nhặng gì. Nhưng mà, ai cũng không biết rõ, truyền thuyết liên quan đến bức tranh này có thật hay không.
Nếu như đây chỉ là một lời đồn, bỏ ra con số như vậy để mua về một bức tranh không có giá trị gì, tất nhiên là có chút lỗ vốn.
Bất quá, bọn họ đến đây cũng không phải vì tiền. Căn bản, mọi người đều hiểu rất rõ một chân lý, chỉ có ở những buổi đấu giá từ thiện thế này tiêu thật nhiều tiền, thì danh khí của bọn họ mới càng được nâng cao.
Tất nhiên, cũng không phải ai cũng có chung một suy nghĩ như vậy. Thấy nhiều người muốn tranh đoạt mua bức tranh này, một số ông chủ của các doanh nghiệp nằm ngoài top ba mươi của thành phố, lập tức liền nhục chí, rút lui.
Mà lúc này, gã đàn ông mập lùn, đang ngồi chung với người đẹp, kiêm diễn viên nổi tiếng đang sinh sống ở hải ngoại, Lý Giai Giai đột nhiên giơ lên bảng đấu giá. Sau đó, hắn hô to lên một tiếng.
“Tôi ra giá năm tỷ!”
Tiếng hô này của Hứa Vĩ Văn, trực tiếp để cho tất cả những người đang có mặt ở trong hội trường đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Mặc dù, bức tranh này đang được cạnh tranh tương đối kịch liệt, nhưng mỗi người ở đây đều chỉ tăng lên vài trăm triệu một lúc, cũng không có ai trực tiếp tăng nhiều như vậy.
Tất nhiên, chuyện này cũng gây ra không ít người cảm thấy bất mãn. Chỉ là, khi phát hiện ra kẻ đang kêu giá, là một trong những ông chủ lớn nhất ở Đông Thành, mọi người ở đây phần lớn đều giữ lấy thái độ im lặng, cũng không có người tiếp tục giơ bảng đấu giá.
Thế nhưng, ngồi ở cách đó cũng không tính là quá xa, lão đại của bang Lưỡi Búa, là một người đàn ông đã ngoài ba người tuổi, dáng người có chút cơ bắp, trên tay cầm lấy bảng đấu giá, nhẹ nhàng hô lên.
“Tôi ra mười tỷ!”
Tiếng hô này của hắn ta, trực tiếp để cho rất nhiều người có mặt ở đây đều nhịn không được, kinh ngạc ồ lên một tiếng. Dù sao, ai cũng biết rõ, người vừa rồi kêu giá chính là lão đại của hội Hồng Hưng.
Mặc dù, bề ngoài bọn họ là một doanh nghiệp truyền thống, chuyên kinh doanh địa ốc, cùng với các loại nhà nghỉ, khách sạn. Thế nhưng, tất cả bọn họ đều hiểu rất rõ một điều là, người này tuyệt đối không phải là ai cũng có thể trêu chọc được. Trong tay của đối phương, nắm giữ một cỗ thế lực rất lớn ở đất Đông Thành này. Một khi trêu chọc đến đối phương, sợ rằng công việc làm ăn của bọn họ sẽ gặp phải khó khăn. Thậm chí, bản thân bọn họ cũng gặp phải nguy hiểm.
Bất quá, đối mặt với ánh mắt của Hứa Vĩ Văn nhìn đến, Trịnh Tuấn Kiệt cũng không lộ ra một chút sợ hãi nào. Ngược lại, trong mắt của hắn còn mang theo mấy phần lãnh ý, nhìn về phía Hứa Vĩ Văn, cười khẩy một tiếng.
Đổi lại là một địa điểm khác, lúc này bọn họ sẽ không chỉ đơn giản là trừng mắt nhìn nhau như vậy. Rất có thể, hôm nay sẽ có một trận đổ máu. Chỉ có điều, hai người bọn họ đều rất rõ ràng, cho dù bọn họ là người của giới hắc bang, nhưng ở ngay trước mặt của nhiều người như vậy, tuyệt đối không thể ra tay đánh nhau.
Chính vì thế, vừa nghe được Trịnh Tuấn Kiệt kêu giá, Hứa Vĩ Văn cũng không một chút do dự, trực tiếp giơ bảng, hô lên.
“Tôi ra mười tỷ lẻ một đồng!”
Lần này, toàn bộ hội trường đều trở nên lạnh ngắt như tờ. Cho dù là Diệp Lâm Anh, lúc này trên người cũng bắt đầu xuất hiện không ít mồ hôi hột.
Mà tiếng hô này của Hứa Vĩ Văn, để cho Trịnh Tuấn Kiệt cảm thấy nổi giận không thôi. Nếu như không phải đang có người ở bên cạnh nhắc nhở, hắn thật sự rất muốn xông lên, trực tiếp cho Hứa Vĩ Văn mấy quyền.
Vừa rồi, mặc dù là Trịnh Tuấn Kiệt cố ý nâng giá, muốn cùng với Hứa Vĩ Văn tranh đấu. Thế nhưng, hắn lên giá vẫn rất nghiêm túc, cũng không phải giống như Hứa Vĩ Văn như vậy, vậy mà trực tiếp chỉ tăng lên đúng một đồng. Đây chẳng phải là đang khiêu khích người khác hay sao? “Hứa Vĩ Văn, nếu như ông không có tiền, vậy thì cũng đừng lên giá. Nếu không, cho dù là tôi cũng cảm thấy vô cùng mất mặt!”
Lúc nói ra lời này, Trịnh Tuấn Kiệt lại một lần nữa kêu giá. Lần này, hắn chỉ tăng lên mười một tỷ.
Nghe thế, ánh mắt của Hứa Vĩ Văn không khỏi nhìn sang, lộ ra thần sắc trêu tức, nhẹ nhàng kêu lên.
“Tôi ra mười một tỷ mười một đồng!”
Mặc dù không phải là tăng lên một đồng. Nhưng so với vừa rồi, rõ ràng Trịnh Tuấn Kiệt càng thêm cảm thấy tức giận hơn.
“Hứa Vĩ Văn, đây là ông muốn cùng tôi đánh nhau có phải không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2. Trông Em Từ Thuở Còn Thơ
3. Bé Thích Khách, Tới Ám Sát Anh Đi Nè
4. Một Chạm Là Say Đắm, Hai Chạm Là Đấm Ngay
=====================================
Lúc này, Trịnh Tuấn Kiệt đã có chút nhịn không được, trực tiếp bật người dậy, chằm chằm nhìn về phía gã đàn ông mập lùn, một tay nâng lên bảng đấu giá, một tay vòng lấy vòng eo của Lý Giai Giai, trên khuôn mặt mập mạp của hắn ta, còn treo lấy một nụ cười tràn đầy đắc ý.
Nhất thời, một cỗ hỏa khí từ trong lồng ngực của Trịnh Tuấn Kiệt, trực tiếp xông thẳng lên trên đỉnh đầu, để cho hắn thiếu chút nữa là nhìn không được, lao thẳng về phía Hứa Vĩ Văn, đánh cho một trận.
“Ông chủ Trịnh, ông chủ Hứa! Xin hai ông hãy giữ bình tĩnh một chút. Đây là buổi đấu giá từ thiện. Nếu hai ông có gì xích mích, thì có thể rời khỏi buổi đấu giá ngày hôm nay, ra ngoài để giải quyết. Tất nhiên, nhà đấu giá chúng tôi luôn có tâm niệm là, hòa khí thì sinh tài. Chính vì thế, chúng tôi rất hy vọng, cả ông chủ Trịnh và ông chủ Hứa, đều có thể ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục đấu giá một cách vui vẻ, mà không nên phát sinh bất kỳ xung đột nào!”
Đứng ở trên sân khấu, trong lòng của Diệp Lâm Anh lúc này mặc dù đã có chút hoảng sợ. Nhưng cô vẫn cố gắng lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, hướng về phía hai người đàn ông ở phía dưới sân khấu, lên tiếng khuyên giải.
Nghe ra được lời nói của Diệp Lâm Anh, lúc này Trịnh Tuấn Kiệt mới lần nữa ngồi xuống chỗ ngồi của mình. Chỉ có điều, ánh mắt của hắn vẫn không quên trừng lấy Hứa Vĩ Văn một chút.
Ngay sau đó, hắn một lần nữa giơ bảng, hô lên.
“Tôi trả hai chục tỷ!”
Đến lúc này, toàn bộ hồi trưởng đều đồng loạt đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Hứa Vĩ Văn. Bọn họ đang rất muốn biết, lão đại của hội Hồng Hưng, người có tiếng là kẻ tham lam, ăn thịt chưa từng nhả xương, có thể tiếp tục cùng với lão đại của bang Lưỡi Búa, một trong số những tân tinh mới nổi của giới hắc bang Đông Thành, đấu đến cuối cùng hay không?
Nhưng mà, làm cho bọn họ thất vọng chính là, nghe được Trịnh Tuấn Kiệt hô lên cái giá như vậy. Lúc này, Hứa Vĩ Văn đột nhiên cười lên ha hả, sau đó lên tiếng đáp lại.
“Ha ha ha, ông chủ Trịnh, nếu như ông đã yêu thích bức tranh này như vậy. Xem như tôi nhường lại cho ông đi. Dù sao, tôi là người ít học, tính tình lại rất thô thiển, cũng xem không hiểu thể loại nghệ thuật như thế này. Thế nên, tôi quyết định từ bỏ. Chúc mừng ông chủ Trịnh, chúc ông có thể tìm hiểu, khám phá ra bảo tàng đã từng thất lạc nhiều năm của thầy Minh Không! Ha ha ha!”
Mặc dù nói ra từ bỏ, nhưng ai cũng nhìn ra được, trên khuôn mặt của Hứa Vĩ Văn lúc này tràn đầy nụ cười đắc ý.
Tất nhiên, những người ở đây không khó để có thể suy đoán ra được. Vừa rồi, kỳ thật hắn ta cũng không phải là muốn mua bức tranh này. Dù sao, truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, không ai chắc chắn có thể khẳng định, nó có phải là sự thật hay không.
Đối với nhiều người, bỏ số tiền lớn như vậy, chỉ để mua lấy một bức tranh vẽ, liên quan đến một truyền thuyết hoàn toàn không có thật, thật sự chính là một việc hết sức ngu ngốc.
Cho dù mục đích của bọn họ đến đây là để quyên góp cho quỹ từ thiện, nhưng sẽ không có ai chịu bỏ ra một số tiền lớn, chỉ vì một món đồ vật không có giá trị.
Đương nhiên, sắc mặt của Trịnh Tuấn Kiệt lúc này cũng rất khó coi. Thế nhưng, lúc này đã hô lên một cái giá như vậy, hắn cũng không thể lần nữa thay đổi quyết định.
Thế nên, càng nhìn bộ mặt đắc ý của Hứa Vĩ Văn, trong lòng của Trịnh Tuấn Kiệt càng thêm khó chịu.
“Các vị, vừa rồi ông chủ Trịnh đã ra giá hai mươi tỷ cho bức An Nam Thánh Họa Đồ này. Mặc dù nói truyền thuyết chỉ là một loại giả thuyết không có căn cứ. Nhưng chỉ tính riêng về giá trị của bản thân hiện vật, thì bức tranh này vẫn có không ít giá trị sưu tầm. Không biết, các vị ở phía dưới có ai còn muốn tăng giá nữa hay không ạ?!”
Nhìn thấy phía dưới hội trường đều trở nên im lặng, không có một chút tiếng động. Lúc này, tâm tình của Diệp Lâm Anh hơi có một chút thất vọng. Kỳ thật, ban đầu cô cũng không nghĩ một bức tranh lụa, lại có thể bán ra một con số lớn như vậy. Nhưng hiện tại, thấy không có người tiếp tục đấu giá, tâm lý của cô vẫn có một chút không được hài lòng cho lắm.
Đây là một loại nhân tính, thật sự rất khó có thể để lý giải được.
“Nếu không còn ai tiếp tục tăng giá, vậy tôi xin được phép tuyên bố, bức An Nam Thánh Họa Đồ này, sẽ thuộc về ông chủ…”
“Tôi ra một trăm tỷ!”
Ngay lúc mọi người đều cho rằng sẽ không còn ai tiếp tục tăng giá, đồng thời bức tranh này đã thuộc quyền sở hữu của lão đại bang Lưỡi Búa. Thì đột nhiên, một âm thanh rất bình thản, từ một chỗ vị trí ở phía dưới hội trường vang lên.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng giật mình, đồng loạt đưa mắt hướng về phía vị trí nơi phát ra âm thanh nhìn lại.
Vừa nhìn đến, cả hội trường đều trở nên xôn xao.
Thế nên, chỉ hơi dừng lại một chút. Lúc này đã có người giơ lên bảng đấu giá.
“Tôi ra năm trăm triệu cho bức tranh này!”
Nghe được có người kêu giá, lập tức người ở xung quanh cũng đồng loạt kêu lên.
“Tôi ra bảy trăm triệu!”
“Tôi ra một tỷ!”
Vừa mới bắt đầu, giá của bức tranh đã bị đôn lên tới con số một tỷ. Mặc dù đối với những người có mặt ở đây, một tỷ với bọn họ cũng không tính là nhiều nhặng gì. Nhưng mà, ai cũng không biết rõ, truyền thuyết liên quan đến bức tranh này có thật hay không.
Nếu như đây chỉ là một lời đồn, bỏ ra con số như vậy để mua về một bức tranh không có giá trị gì, tất nhiên là có chút lỗ vốn.
Bất quá, bọn họ đến đây cũng không phải vì tiền. Căn bản, mọi người đều hiểu rất rõ một chân lý, chỉ có ở những buổi đấu giá từ thiện thế này tiêu thật nhiều tiền, thì danh khí của bọn họ mới càng được nâng cao.
Tất nhiên, cũng không phải ai cũng có chung một suy nghĩ như vậy. Thấy nhiều người muốn tranh đoạt mua bức tranh này, một số ông chủ của các doanh nghiệp nằm ngoài top ba mươi của thành phố, lập tức liền nhục chí, rút lui.
Mà lúc này, gã đàn ông mập lùn, đang ngồi chung với người đẹp, kiêm diễn viên nổi tiếng đang sinh sống ở hải ngoại, Lý Giai Giai đột nhiên giơ lên bảng đấu giá. Sau đó, hắn hô to lên một tiếng.
“Tôi ra giá năm tỷ!”
Tiếng hô này của Hứa Vĩ Văn, trực tiếp để cho tất cả những người đang có mặt ở trong hội trường đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Mặc dù, bức tranh này đang được cạnh tranh tương đối kịch liệt, nhưng mỗi người ở đây đều chỉ tăng lên vài trăm triệu một lúc, cũng không có ai trực tiếp tăng nhiều như vậy.
Tất nhiên, chuyện này cũng gây ra không ít người cảm thấy bất mãn. Chỉ là, khi phát hiện ra kẻ đang kêu giá, là một trong những ông chủ lớn nhất ở Đông Thành, mọi người ở đây phần lớn đều giữ lấy thái độ im lặng, cũng không có người tiếp tục giơ bảng đấu giá.
Thế nhưng, ngồi ở cách đó cũng không tính là quá xa, lão đại của bang Lưỡi Búa, là một người đàn ông đã ngoài ba người tuổi, dáng người có chút cơ bắp, trên tay cầm lấy bảng đấu giá, nhẹ nhàng hô lên.
“Tôi ra mười tỷ!”
Tiếng hô này của hắn ta, trực tiếp để cho rất nhiều người có mặt ở đây đều nhịn không được, kinh ngạc ồ lên một tiếng. Dù sao, ai cũng biết rõ, người vừa rồi kêu giá chính là lão đại của hội Hồng Hưng.
Mặc dù, bề ngoài bọn họ là một doanh nghiệp truyền thống, chuyên kinh doanh địa ốc, cùng với các loại nhà nghỉ, khách sạn. Thế nhưng, tất cả bọn họ đều hiểu rất rõ một điều là, người này tuyệt đối không phải là ai cũng có thể trêu chọc được. Trong tay của đối phương, nắm giữ một cỗ thế lực rất lớn ở đất Đông Thành này. Một khi trêu chọc đến đối phương, sợ rằng công việc làm ăn của bọn họ sẽ gặp phải khó khăn. Thậm chí, bản thân bọn họ cũng gặp phải nguy hiểm.
Bất quá, đối mặt với ánh mắt của Hứa Vĩ Văn nhìn đến, Trịnh Tuấn Kiệt cũng không lộ ra một chút sợ hãi nào. Ngược lại, trong mắt của hắn còn mang theo mấy phần lãnh ý, nhìn về phía Hứa Vĩ Văn, cười khẩy một tiếng.
Đổi lại là một địa điểm khác, lúc này bọn họ sẽ không chỉ đơn giản là trừng mắt nhìn nhau như vậy. Rất có thể, hôm nay sẽ có một trận đổ máu. Chỉ có điều, hai người bọn họ đều rất rõ ràng, cho dù bọn họ là người của giới hắc bang, nhưng ở ngay trước mặt của nhiều người như vậy, tuyệt đối không thể ra tay đánh nhau.
Chính vì thế, vừa nghe được Trịnh Tuấn Kiệt kêu giá, Hứa Vĩ Văn cũng không một chút do dự, trực tiếp giơ bảng, hô lên.
“Tôi ra mười tỷ lẻ một đồng!”
Lần này, toàn bộ hội trường đều trở nên lạnh ngắt như tờ. Cho dù là Diệp Lâm Anh, lúc này trên người cũng bắt đầu xuất hiện không ít mồ hôi hột.
Mà tiếng hô này của Hứa Vĩ Văn, để cho Trịnh Tuấn Kiệt cảm thấy nổi giận không thôi. Nếu như không phải đang có người ở bên cạnh nhắc nhở, hắn thật sự rất muốn xông lên, trực tiếp cho Hứa Vĩ Văn mấy quyền.
Vừa rồi, mặc dù là Trịnh Tuấn Kiệt cố ý nâng giá, muốn cùng với Hứa Vĩ Văn tranh đấu. Thế nhưng, hắn lên giá vẫn rất nghiêm túc, cũng không phải giống như Hứa Vĩ Văn như vậy, vậy mà trực tiếp chỉ tăng lên đúng một đồng. Đây chẳng phải là đang khiêu khích người khác hay sao? “Hứa Vĩ Văn, nếu như ông không có tiền, vậy thì cũng đừng lên giá. Nếu không, cho dù là tôi cũng cảm thấy vô cùng mất mặt!”
Lúc nói ra lời này, Trịnh Tuấn Kiệt lại một lần nữa kêu giá. Lần này, hắn chỉ tăng lên mười một tỷ.
Nghe thế, ánh mắt của Hứa Vĩ Văn không khỏi nhìn sang, lộ ra thần sắc trêu tức, nhẹ nhàng kêu lên.
“Tôi ra mười một tỷ mười một đồng!”
Mặc dù không phải là tăng lên một đồng. Nhưng so với vừa rồi, rõ ràng Trịnh Tuấn Kiệt càng thêm cảm thấy tức giận hơn.
“Hứa Vĩ Văn, đây là ông muốn cùng tôi đánh nhau có phải không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2. Trông Em Từ Thuở Còn Thơ
3. Bé Thích Khách, Tới Ám Sát Anh Đi Nè
4. Một Chạm Là Say Đắm, Hai Chạm Là Đấm Ngay
=====================================
Lúc này, Trịnh Tuấn Kiệt đã có chút nhịn không được, trực tiếp bật người dậy, chằm chằm nhìn về phía gã đàn ông mập lùn, một tay nâng lên bảng đấu giá, một tay vòng lấy vòng eo của Lý Giai Giai, trên khuôn mặt mập mạp của hắn ta, còn treo lấy một nụ cười tràn đầy đắc ý.
Nhất thời, một cỗ hỏa khí từ trong lồng ngực của Trịnh Tuấn Kiệt, trực tiếp xông thẳng lên trên đỉnh đầu, để cho hắn thiếu chút nữa là nhìn không được, lao thẳng về phía Hứa Vĩ Văn, đánh cho một trận.
“Ông chủ Trịnh, ông chủ Hứa! Xin hai ông hãy giữ bình tĩnh một chút. Đây là buổi đấu giá từ thiện. Nếu hai ông có gì xích mích, thì có thể rời khỏi buổi đấu giá ngày hôm nay, ra ngoài để giải quyết. Tất nhiên, nhà đấu giá chúng tôi luôn có tâm niệm là, hòa khí thì sinh tài. Chính vì thế, chúng tôi rất hy vọng, cả ông chủ Trịnh và ông chủ Hứa, đều có thể ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục đấu giá một cách vui vẻ, mà không nên phát sinh bất kỳ xung đột nào!”
Đứng ở trên sân khấu, trong lòng của Diệp Lâm Anh lúc này mặc dù đã có chút hoảng sợ. Nhưng cô vẫn cố gắng lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, hướng về phía hai người đàn ông ở phía dưới sân khấu, lên tiếng khuyên giải.
Nghe ra được lời nói của Diệp Lâm Anh, lúc này Trịnh Tuấn Kiệt mới lần nữa ngồi xuống chỗ ngồi của mình. Chỉ có điều, ánh mắt của hắn vẫn không quên trừng lấy Hứa Vĩ Văn một chút.
Ngay sau đó, hắn một lần nữa giơ bảng, hô lên.
“Tôi trả hai chục tỷ!”
Đến lúc này, toàn bộ hồi trưởng đều đồng loạt đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Hứa Vĩ Văn. Bọn họ đang rất muốn biết, lão đại của hội Hồng Hưng, người có tiếng là kẻ tham lam, ăn thịt chưa từng nhả xương, có thể tiếp tục cùng với lão đại của bang Lưỡi Búa, một trong số những tân tinh mới nổi của giới hắc bang Đông Thành, đấu đến cuối cùng hay không?
Nhưng mà, làm cho bọn họ thất vọng chính là, nghe được Trịnh Tuấn Kiệt hô lên cái giá như vậy. Lúc này, Hứa Vĩ Văn đột nhiên cười lên ha hả, sau đó lên tiếng đáp lại.
“Ha ha ha, ông chủ Trịnh, nếu như ông đã yêu thích bức tranh này như vậy. Xem như tôi nhường lại cho ông đi. Dù sao, tôi là người ít học, tính tình lại rất thô thiển, cũng xem không hiểu thể loại nghệ thuật như thế này. Thế nên, tôi quyết định từ bỏ. Chúc mừng ông chủ Trịnh, chúc ông có thể tìm hiểu, khám phá ra bảo tàng đã từng thất lạc nhiều năm của thầy Minh Không! Ha ha ha!”
Mặc dù nói ra từ bỏ, nhưng ai cũng nhìn ra được, trên khuôn mặt của Hứa Vĩ Văn lúc này tràn đầy nụ cười đắc ý.
Tất nhiên, những người ở đây không khó để có thể suy đoán ra được. Vừa rồi, kỳ thật hắn ta cũng không phải là muốn mua bức tranh này. Dù sao, truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, không ai chắc chắn có thể khẳng định, nó có phải là sự thật hay không.
Đối với nhiều người, bỏ số tiền lớn như vậy, chỉ để mua lấy một bức tranh vẽ, liên quan đến một truyền thuyết hoàn toàn không có thật, thật sự chính là một việc hết sức ngu ngốc.
Cho dù mục đích của bọn họ đến đây là để quyên góp cho quỹ từ thiện, nhưng sẽ không có ai chịu bỏ ra một số tiền lớn, chỉ vì một món đồ vật không có giá trị.
Đương nhiên, sắc mặt của Trịnh Tuấn Kiệt lúc này cũng rất khó coi. Thế nhưng, lúc này đã hô lên một cái giá như vậy, hắn cũng không thể lần nữa thay đổi quyết định.
Thế nên, càng nhìn bộ mặt đắc ý của Hứa Vĩ Văn, trong lòng của Trịnh Tuấn Kiệt càng thêm khó chịu.
“Các vị, vừa rồi ông chủ Trịnh đã ra giá hai mươi tỷ cho bức An Nam Thánh Họa Đồ này. Mặc dù nói truyền thuyết chỉ là một loại giả thuyết không có căn cứ. Nhưng chỉ tính riêng về giá trị của bản thân hiện vật, thì bức tranh này vẫn có không ít giá trị sưu tầm. Không biết, các vị ở phía dưới có ai còn muốn tăng giá nữa hay không ạ?!”
Nhìn thấy phía dưới hội trường đều trở nên im lặng, không có một chút tiếng động. Lúc này, tâm tình của Diệp Lâm Anh hơi có một chút thất vọng. Kỳ thật, ban đầu cô cũng không nghĩ một bức tranh lụa, lại có thể bán ra một con số lớn như vậy. Nhưng hiện tại, thấy không có người tiếp tục đấu giá, tâm lý của cô vẫn có một chút không được hài lòng cho lắm.
Đây là một loại nhân tính, thật sự rất khó có thể để lý giải được.
“Nếu không còn ai tiếp tục tăng giá, vậy tôi xin được phép tuyên bố, bức An Nam Thánh Họa Đồ này, sẽ thuộc về ông chủ…”
“Tôi ra một trăm tỷ!”
Ngay lúc mọi người đều cho rằng sẽ không còn ai tiếp tục tăng giá, đồng thời bức tranh này đã thuộc quyền sở hữu của lão đại bang Lưỡi Búa. Thì đột nhiên, một âm thanh rất bình thản, từ một chỗ vị trí ở phía dưới hội trường vang lên.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng giật mình, đồng loạt đưa mắt hướng về phía vị trí nơi phát ra âm thanh nhìn lại.
Vừa nhìn đến, cả hội trường đều trở nên xôn xao.
Danh sách chương