“Đi, mau đem Vĩ Hào đi chữa thương!”

Nghe Trịnh Hùng ra lệnh, đám đàn em của Lưu Vĩ Hào không khỏi cấp tốc, đem hắn đưa đến bệnh viện.

Mà lúc này, ánh mắt của Trịnh Hùng cũng chuyển hướng, nhìn về phía mấy người Trần Lâm.

“Là các cậu, đã gây sự ở đây có phải không?”

Vừa rồi, Trịnh Hùng đã nghe cấp dưới nói qua, chính là mấy người bọn họ gây sự với bảo vệ ở bên ngoài, rồi đánh nhau với Lưu Vĩ Hào, thế nên mới khiến cho Lưu Vĩ Hào tức giận, cùng với Mã Hoành, vệ sĩ riêng của thiếu gia nhà họ Tô xảy ra xung đột.

Chính vì thế, thái độ của Trịnh Hùng đối với mấy người Trần Lâm tỏ ra vô cùng bất thiện.

“Này này, ông ăn nói cho cẩn thận một chút có được không? Ai đến đây để gây sự với các ông? Ông chủ của tôi chỉ muốn đến đây tham dự buổi đấu giá từ thiện mà thôi. Chính là người của các ông mắt chó không nhìn được ngà voi, còn muốn để cho chúng tôi cút đi. Hay là các ông cho rằng, ông chủ của tôi không đủ tư cách để tham gia vào buổi đấu giá hôm nay?”

Mặc dù trên người vẫn còn có thương tích, nhưng lúc này Cửu Vĩ tỏ ra vô cùng hùng hổ, hướng về phía Trịnh Hùng quát ầm lên.

Nghe thế, trong lòng của Trịnh Hùng thoáng có chút nao nao. Nhưng quan sát mấy người Trần Lâm một hồi, hắn cũng không có nhớ ra, ở Đông Thành từ khi nào lại xuất hiện mấy nhân vật lợi hại như vậy? Hơn nữa, toàn bộ danh sách khách mời đều là do tự tay của hắn viết ra. Nếu như có mấy người giống như Trần Lâm, ắt hẳn là hắn phải nhận ra mới đúng.

“Xin hỏi, ông chủ của anh là ai?”

Trong lòng không quá xác định, nhưng Trịnh Hùng vẫn vô cùng cẩn thận, nhìn về phía Cửu Vĩ để hỏi thăm.

“Ông chủ của tôi là ai? Tất nhiên là chủ tịch Lâm, cũng chính là người đàn ông đẹp trai đang đứng bên cạnh của cô gái xinh đẹp này!”

Vừa nói, Cửu Vĩ vừa chỉ tay về phía Trần Lâm và Võ Hoàng Yến.

Mới đầu, nhìn thấy Trần Lâm, Trịnh Hùng cũng không cảm thấy có gì đặc thù. Nhưng khi quay sang nhìn về phía Võ Hoàng Yến, trong ánh mắt của hắn vậy mà lóe lên một tia kinh ngạc.

Người phụ nữ này, dáng người vô cùng cân đối, bộ ngực căng tròn, mông hơi có chút vểnh lên. Đặc biệt, đôi chân dài đến miên mang bất định. Nếu như đây không phải là nơi công cộng đông người, Trịnh Hùng thật sự rất muốn biết, sau lớp quần áo kia sẽ là một thân hình tuyệt mỹ đến như thế nào.

Tất nhiên, bằng vào ánh mắt sảnh sỏi của mình, Trịnh Hùng có thể khẳng định, đây không chỉ là một vị mỹ nhân hiếm có khó gặp. Hơn nữa, trên người của đối phương còn có một cỗ khí chất hết sức đặc thù. Mà loại khí chất này, hắn chỉ từng thấy qua ở trên một người, đó chính là bà chủ của tập đoàn Tân Thịnh Phát, Trương Mỹ Lan.

Thế nên, lúc này trên khuôn mặt của Trịnh Hùng, rất nhanh liền lộ ra một vệt nụ cười, hướng về phía Võ Hoàng Yến bước tới.

“Xin chào quý cô xinh đẹp, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trịnh Hùng, giám đốc của khách sạn Đông Thành. Đồng thời, cũng là một trong số các cổ đông lớn của tập đoàn Tân Thịnh Phát.”

Vừa nói, Trịnh Hùng vừa đưa tay ra, hướng về phía Võ Hoàng Yến. Thế nhưng, lúc này Võ Hoàng Yến chỉ lạnh lùng đứng khoanh tay ở trước ngực, anh mắt chưa từng dừng lại ở trên người của Trịnh Hùng một giây phút nào.

Cảm giác hơi có chút mất mặt, lúc này Trịnh Hùng chỉ có thể cười lên một tiếng xấu hổ. Sau đó, hắn vội vàng đem tay của mình thu lại.

“Không biết, quý cô đến đây là có thiệp mời hay không? Nếu không, tôi có thể thu xếp cho cô một chỗ ngồi theo quy định. Tất nhiên, những người không có liên quan, thì không thể nào tiến vào bên trong khách sạn.”

Trong lúc nói chuyện, dù vô tình hay cố ý, ánh mắt của Trịnh Hùng thi thoảng vẫn hơi đảo qua, liếc nhìn về phía Trần Lâm cùng với Cửu Vĩ.

Thấy được động tác này của đối phương, Cửu Vĩ không khỏi tức giận, dự định lao tới, đem của Trịnh Hùng nắm lên. Nhưng mà, bàn tay của cậu ta vừa mới vươn ra, liền thấy được một cánh tay to lớn, chặn ngang ở ngay trước mặt.

“Cậu muốn làm gì? Chúng ta đều là những người văn minh, không phải giống như đám lưu manh ở đầu đường xó chợ, cứ hở ra là dùng đến nắm đấm để nói chuyện với nhau. Tôi nói như vậy có phải không, thưa quý cô xinh đẹp!”

Võ Hoàng Yến vẫn một lời không đáp, chỉ duy trì tư thế như vậy, đứng ở bên cạnh Trần Lâm, không hề nhúc nhích một chút nào.

Thấy thế, trong lòng của Trịnh Hùng hơi có chút nhục chí. Nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại của ông ta đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, một trận âm thanh dồn dập, từ phía sau lưng của ông ta đột nhiên vang lên.

“Ông chủ, không hay rồi. Sợi dây chuyền dùng để đấu giá hôm nay, đột nhiên lại tìm không thấy!”

“Cái gì?!”

Nghe được lời này của đối phương, sắc mặt của Trịnh Hùng không khỏi trở nên trắng bệch. Ngay sau đó, ông ta giống như nghĩ đến chuyện gì, vội vàng mở điện thoại lên để kiểm tra.

Lúc này, một giọng nói hơi có phần tức giận, từ trong điện thoại vọng ra bên ngoài.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao đồ vật của tôi lại bị đánh cắp? Nhanh, mau cho người đi điều tra. Nếu như ông không thể đem đồ vật tìm trở về, thì ngay lập tức cút xéo khỏi khách sạn cho tôi!”

Nghe được âm thanh này, sắc mặt của Trịnh Hùng càng thêm trở nên khó coi. Trong khi đó, lông mày của Trần Lâm thì có hơi nhíu lại. Bởi vì, anh đã nhận ra được, đây là âm thanh của người phụ nữ năm đó, đã gài bẫy khiến anh bị bỏ vào tù. Hơn nữa, toàn bộ tài sản mà anh kiếm được, đều bị cô ta trắng trợn cướp đi.

“Chủ tịch, xin cô hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra được sợi dây chuyền đó ngay cho cô!”

Vội vàng tắt đi điện thoại, lúc này Trịnh Hùng cũng không còn tâm trí đầu mà để ý đến mấy người Trần Lâm. Ngược lại, ông ta nhìn về phía nhân viên của khách sạn, khuôn mặt tỏ ra vô cùng tức giân, quát ầm lên.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chẳng phải tôi đã bảo để cho bọn họ kiểm tra thật kỹ đồ vật trước khi đem ra đấu giá rồi sao? Hiện tại các người lại bảo với tôi là vật đấu giá đã bị mất cặp. Vậy tôi muốn thuê một lũ vô dụng các người vệ làm việc để làm gì?”

Nổi giận quát lên một trận, lúc này Trịnh Hùng cũng không nhịn được nữa, vung chân đạp mạnh lên trên người của nhân viên khách sạn. Sau đó, ông ta dẫn theo vệ sĩ của mình, vội vàng chạy trở lại bên trong khách sạn.

Đến lúc này, ba người Trần Lâm không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt của mỗi người đều treo lên mấy phần thâm ý, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Đội trưởng, xem ra hôm nay sẽ có trò vui để nhìn. Anh nói, nếu như bọn họ biết được, sợi dây chuyền đó kỳ thật là đồ vật mà anh đã gửi đi đấu giá. Không biết tâm lý của bọn họ sẽ có cảm giác như thế nào?”

Cửu Vĩ hơi có chút nhịn không được, đưa hai bàn tay xoa xoa lại với nhau, tròng mắt không ngừng xoay chuyển, trên khuôn mặt lộ ra biểu hiện vô cùng đặc sắc.

Trong lúc nhất thời, Trần Lâm không khỏi liếc mắt, nhìn qua đối phương một chút. Sau đó, anh mới từ trong túi quần, lấy ra một chiếc khăn tay, ném qua cho cậu ta, rồi nói.

“Đem vết máu ở trên người lau cho sạch sẽ đi. Nhìn cậu, tôi thật sự rất khó chịu. Từ ngày mai trở đi, toàn bộ các cậu trở về tăng cường huấn luyện. Lần sau, tôi không muốn nhìn thấy bộ dáng tương như vậy của các cậu, xuất hiện ở trước mặt tôi!”

Nói xong lời này, Trần Lâm tự mình bước vào bên trong khách sạn. Lúc này, đám vệ sĩ nhìn thấy ba người bọn họ, đều không có kẻ nào dám tiến lên ngăn cản. Chỉ có điều, khuôn mặt của Cửu Vĩ giống như là ăn phải khổ qua, một bên vừa đi, vừa nhăn nhăn nhó nhó làu bàu.

“Đội trưởng, anh cũng không nên quá đáng như vậy. Tên kia rõ ràng thực lực rất mạnh. Chỉ so với chị Yến thấp hơn một chút xíu mà thôi. Tôi cũng không phải là đang lười nhác. Nhưng cường độ bình thường đã nặng như vậy rồi. Anh còn muốn để chúng tôi tăng cường thêm luyện tập, có phải là sẽ chết người hay không?”

“Tiếp tục tăng lên một tuần tải trọng!”

“Đội trưởng!”

“Tăng thêm hai lần tải trọng, huấn luyện trong vòng mười lăm ngày!”

“Ầy…”

“Tiếp tục…”

“Đội trưởng, em đã biết sai rồi. Anh đừng có tăng lên nữa được không? Nếu không, đám người bọn họ mà biết được là do em gây ra, bọn họ nhất định sẽ đem em lột da!”

Nhìn thấy Trần Lâm còn muốn tiếp tục để cho mọi người tăng lên huấn luyện, vẻ mặt của Cửu Vĩ lúc này so với cha mẹ chết còn muốn khó coi hơn gấp cả trăm, ngàn lần.

“Được rồi, đội trưởng chỉ muốn giúp các cậu tăng thực lực lên mà thôi. Cũng không cần phải tỏ ra khổ sở như vậy. Bình thường, tôi so với các cậu còn muốn huấn luyện nhiều hơn!”

Thấy được vẻ mặt khổ sở của Cửu Vĩ, đang hướng về phía Trần Lâm cầu xin tha thứ. Lúc này, Võ Hoàng Yến rốt cuộc cũng mở miệng ra để nói chuyện. Chỉ có điều không nói còn tốt, vừa nghe cô nói đến, sắc mặt của cậu ta liền trở nên trắng bệch.

“Ừm, Phượng Hoàng nhắc đến thì tôi mới nhớ. Cường độ của các cậu vẫn còn quá thấp. Bắt đầu từ ngày mai trở đi, mỗi người đều tăng lên tải trọng, tương ứng với một nửa tải trọng mà Phượng Hoàng đang huấn luyện. Yên tâm, từ ngày mai trở đi, tôi sẽ trực tiếp đến để giám sát tất cả các cậu!”

Lời này của anh vừa mới nói ra, Cửu Vĩ giống như là nghe phải tiếng sét đánh, cả người đều đứng ngây ra như phổng.

“Xong, lần này thật sự là xong rồi! Bọn họ nhất định sẽ đem mình ra lột da mất thôi!”

Trong lòng của Cửu Vĩ lúc này, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện