“Là ai?!”

Mặc dù chuyện Tôn Băng Băng bị bắt cóc để cho Tôn Dật đối với đứa con trai này của mình hơi có chút thất vọng. Nhưng nghe Tôn Hải Bằng lên tiếng đề nghị, Tôn Dật cũng lộ ra mấy phần hiếu kỳ, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.

“Trần Lâm!”

Tôn Hải Bằng không có một chút do dự, lên tiếng đáp lại.

“Ừm?!”

Thế nhưng, vừa nghe nhắc đến cái tên này, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt mang theo mấy phần mờ mịt.

“Trần Lâm? Người này là ai? Chúng ta làm sao lại chưa từng nghe nhắc qua?!”

Cũng không thèm để ý đến biểu hiện kinh ngạc ở trên mặt của mọi người. Lúc này, Tôn Hải Bằng một lần nữa bước lên, nhìn về phía Tôn Dật, nói ra.

“Bố, bố còn nhớ rõ trước đây còn từng nhắc qua một người, đã từng cứu con khi vẫn còn ở trong quân ngũ hay không?”

“Ý của con là?!”

Nghe con trai đề cập đến, trong đầu của Tôn Dật cũng dần dần hiện lên cái tên Trần Lâm ở trong ký ức. Thế nhưng, đi qua một lúc ông ta liền lập tức lắc đầu, nói ra.

“Không được, cho dù người này là ân nhân của con, nhưng tính mạng của em gái con không thể tùy tiện giao phó cho cậu ta được. Việc trước mặt, là chúng ta cần phải triệu tập đủ tài chính, cầm theo tiền đến trao đổi con tin. Đến lúc đó, lại nghĩ thêm cách bảo vệ an toàn cho con bé!”

Nhìn thấy phản ứng của cha mình như vậy, trong lòng Tôn Hải Bằng lúc này hơi có chút gấp. Người khác còn không biết năng lực của Trần Lâm như thế nào, nhưng Tôn Hải Bằng là người vô cùng rõ ràng. Cũng không phải bởi vì Trần Lâm đã từng cứu Tôn Hải Bằng một mạng, hắn liền sẽ tin tưởng một cách mù quáng.

“Bố, chuyện này không thể nào chậm trễ được. Trần Lâm thật sự là có năng lực, có thể đem em gái của con an toàn đưa trở về. Bố phải tin tưởng anh ấy, càng phải tin tưởng vào ánh mắt của con!”

Ầm! Thế nhưng, lời nói của Tôn Hải Bằng còn chưa nói xong, Tôn Dật liền nhịn không được, tức giận đưa tay đập mạnh lên trên mặt bàn. Lập tức, một gốc bên của cạnh bàn bị một bàn tay này của Tôn Dật đập nát, từng thanh mảnh gỗ rơi lả tả xuống đất.

“Ta nói không được là không được. Chẳng lẽ, con còn nghe không hiểu lời của ta nói hay sao?”

Thấy ánh mắt của cha mình trừng đến, cuối cùng Tôn Hải Bằng cũng không dám tiếp tục mở miệng. Chỉ có điều, ánh mắt của hắn lúc này hiện ra một tia thất vọng. Thật sự Tôn Hải Bằng cũng không hiểu rõ, vì sao cha mình lại trở nên cố chấp như vậy.

“Gia chủ, có tin tức tốt! Thật sự là có tin tức tốt!”

Nhưng ngay vào lúc này, trong lúc bầu không khí ở trong đại sảnh đang tỏ ra hết sức căng thẳng. Đột nhiên, từ phía bên ngoài một người đàn ông trẻ tuổi cấp tốc chạy đến, trong miệng còn liên tục hô lên không ngừng.

Thấy vậy, sắc mặt của lão quản gia Cao Bình không khỏi lập tức biến đổi, vội vàng chạy ra phía trước ngăn lại, đồng thời còn hướng về phía đối phương, tức giận vung lên một cái tát tai.

“Hỗn xược, mày có biết nơi này là nơi nào hay không? Ai cho phép mày lại tùy tiện tiến vào từ đường, còn không mau hướng về phía gia chủ dập đầu nhận lỗi!”

Bị cái tát này của lão quản gia Cao Bình đánh đến choáng váng, trên khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi lập tức xuất hiện một vết đỏ ửng. Sau đó, ánh mắt của hắn có chút rưng rưng, nhìn về phía lão quản gia. Chỉ là, vừa bị lão quản gia trừng đến, tức thì người trẻ tuổi không khỏi hoảng sợ, vội vàng hướng về phía gia chủ của nhà họ Tôn, vừa quỳ xuống dập đầu, vừa lớn tiếng hô lên.

“Gia chủ, là con sai rồi, xin ông hãy bỏ qua cho con!”

Đối với hành động của lão quản gia Cao Bình, Tôn Dật chỉ hơi đưa mắt nhìn qua một chút. Sau đó, ánh mắt của ông ta hoàn toàn tập trung nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi, giọng nói có chút âm trầm phát.

“Rốt cuộc là có chuyện gì, làm sao lại hấp tấp như vậy?”

Lần này, người đàn ông trẻ tuổi cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, mà chỉ có thể thấp giọng, chậm rãi nói ra.

“Ông chủ, vừa rồi có người đã đem tiểu thư an toàn trở về. Hơn nữa, nghe nói bọn bắt cóc đã bị bắt giữ. Hiện tại, mọi người đều đang ở phòng khách, đang chờ ông chủ đi qua!”

“Cái gì? Chuyện này có thật không?!”

Còn không đợi cho người đàn ông trẻ tuổi nói ra hết lời, lão quản gia Cao Bình đã cấp tốc chạy tới, chăm chú nhìn về phía đối phương hô lên.

Thấy thế, người đàn ông trẻ tuổi có chút hoảng sợ, còn tưởng rằng lão quản gia sẽ lại cho mình một cái bạt tai, nên thân hình lập tức liền muốn tránh đi. Chỉ là, lúc này gia chủ của nhà họ Tôn cũng từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại. Tinh thần của ông ta hơi có chút chấn động, vội vàng xông về phía trước, hô lên.

“Đi, chúng ta đi đến phòng khách, nhìn xem Băng Băng như thế nào rồi!”

Nói xong lời này, cũng không đợi cho mọi người theo sau, thân hình của Tôn Dật đã cấp tốc lao đi, rất nhanh liền chạy về phía phòng khách phóng tới. Trong khi đó, mấy người Tôn Hải Bằng cũng nhanh chóng đuổi theo ở phía sau lưng. Chỉ có lão quản gia Cao Bình là hơi lui lai phía sau một chút, dùng lấy ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc, trừng trừng nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi, tức giận nói ra.

“Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, làm việc gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, không được phép hấp tấp. Vừa rồi nếu như không phải ông chủ đang vội, mày còn muốn làm việc ở đây nữa hay không hả?”

Bị giáo huấn, người thanh niên trẻ tuổi cũng chỉ có thể im lặng cúi đầu. Chỉ là, trong hốc mắt của hắn hơi có chút không được cam lòng. Kỳ thật, người này cũng không phải là ai khác, mà chính là con trai duy nhất của lão quản gia Cao Bình. Thế nhưng, tính tình của hắn có chút cẩu thả, lại thường xuyên làm không được việc. Nếu như không phải nể tình Cao Bình, sợ rằng công việc này cũng không tới phiên hắn có thể đi làm.

Mặc dù không nhìn thấy được ánh mắt có phần oán hận của đứa con trai, nhưng trong lòng lão quản gia Cao Bình không khỏi có chút thở dài. Bất quá, nhìn thấy nhóm người Tôn Hải Bằng đã đi xa, bước chân của ông ta cũng không muốn tụt lại phía sau quá lâu. Thế nên, thân hình của lão quản gia Cao Bình rất nhanh liền gia tốc, vội vàng đuổi theo bọn họ ở phía sau.

Lúc này, ngồi ở trong phòng khách của nhà họ Tôn, ngoại trừ mấy người cảnh sát trong đội cảnh sát hình sư thành phố Tân Hải, còn có nhóm người Trần Lâm, Cửu Vĩ và Võ Hoàng Yến.

“Băng Băng đâu? Băng Băng thế nào rồi?!”.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Vừa đi tới trước cửa phòng khách, còn chưa nhìn thấy người, âm thanh của gia chủ nhà họ Tôn đã nhịn không được cấp tốc vang lên. Sau đó, mấy người Trần Lâm đều không khỏi quay đầu nhìn.

Lúc này, bộ dáng của Tôn Dật hơi có chút vội vàng, đưa mắt liếc nhìn về bốn phía xung quanh.

“Băng Băng ở đâu?!”

Sau khi không thấy được thân ảnh của Tôn Băng Băng ở trong phòng khách, Tôn Dật cảm thấy vô cùng tức giân, hướng về phía một người giúp việc ở ngay gần đó, lớn tiếng hô lên.

Nghe được tiếng hô này của ông ta, người giúp việc có chút giật mình hoảng sợ, vội vàng đáp lại.

“Gia chủ, tiểu thư đã về phòng nghỉ ngơi rồi. Hiện tại Vú Năm đang ở trong phòng để chăm sóc cho tiểu thư!”

Nghe thế, thần sắc của Tôn Dật mới bắt đầu hòa hoãn một chút. Thế nhưng, ông ta cũng không có lập tức đi trở về phòng nhìn xem con gái. Ngược lại, ánh mắt có chút chăm chú, nhìn về phía mấy người Trần Lâm, cuối cùng rơi ở trên người đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Hoàng Quân, thấp giọng nói ra.

“Đội trưởng Quân, cảm ơn anh đã cứu được con gái của tôi ra ngoài. Lần này, tôi xin hướng về phía các anh nói lời cảm ta. Chỉ cần Tôn Dật tôi một ngày vẫn còn ở thành phố Tân Hải này, sau này các anh có bất kỳ khó khăn nào, cứ trực tiếp đến đây tìm tôi. Tôi tuyệt đối sẽ dốc hết sức giúp đỡ!”

Đối với lời hứa này của gia chủ nhà họ Tôn, thật sự trong lòng của Hoàng Quân rất động tâm. Nhưng mà, ngay lập tức anh ta liền lắc đầu, đưa tay chỉ hướng về phía mấy người Trần Lâm, nói ra.

“Ông chủ Tôn, sợ là chúng tôi đã làm ông thất vọng. Kỳ thật, Tôn tiểu thư cũng không phải do chúng tôi cứu ra ngoài. Mà chính là mấy người đã ra tay giúp đỡ. Thế nên, lời này của ông chủ Tôn, chúng tôi cũng không dám nhận!”

Nghe thế, trong lòng của Tôn Dật hơi thoáng giật mình một cái. Sau đó, ánh mắt của ông ta thuận theo hướng tay chỉ của Hoàng Quân, cấp tốc nhìn về phía mấy người Trần Lâm.

“Các anh là?!”

Ông ta cũng không quen biết Trần Lâm, càng không nhận ra mấy người Cửu Vĩ cũng như Võ Hoàng Yến. Thế nên, thần sắc của Tôn Dật thật sự rất kinh ngạc.

“Bố, đây là anh Lâm, là người mà con vừa mới nhắc qua với bố!”

Cũng vào lúc này, thân hình của Tôn Hải Bằng từ phía bên ngoài nhanh chóng bước tới. Sau đó, ánh mắt của Tôn Hải Bằng mang theo mấy phần kích động, hướng về phía mấy người Trần Lâm khẽ chào. Đồng thời, hắn cũng đem thân phận của bọn họ nói cho Tôn Dật biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện