“Bà chủ, tôi đã có mặt!”
Đúng như những gì mà Châu Ngọc Ánh đã yêu cầu, Trần Lâm chạy đến trước mặt của cô để trình diện trong thời gian không tới năm phút. Sau khi thấy được bộ dáng của Trần Lâm lúc này, kỳ thật trong lòng của Châu Ngọc Ánh thật sự rất muốn cười. Chỉ là, vì muốn bày tỏ sự “uy nghiêm” của một bà chủ, Châu Ngọc Ánh lúc này mới giả vờ nghiêm túc, gật đầu nói ra.
“Rất tốt, anh đã đến rất đúng giờ!”
Nghe Châu Ngọc Ánh khen ngợi, Trần Lâm tức thì cười lên hì hì, thật sự hoàn toàn không giống với hình tưởng của anh trước đây một chút nào.
Lại nửa giờ trôi qua, Trần Lâm chở theo hai mẹ con Châu Ngọc Ánh quay trở lại khu chung cư Châu Thành. Vừa mới bước vào trong nhà, cô bé Khánh Ngọc đã vội vàng hô lên.
“Bố, bố ơi, hôm nay con mới được cô giáo khen. Cô nói con rất ngoan, còn tặng cho con một phiếu bé ngoan nữa đấy bố ạ!”
Nhìn thấy bộ dáng khoe khoang của con gái, đôi mắt của Trần Lâm không khỏi cười tít lại. Sau đó, anh hơi cúi thấp người xuống, đem con gái của mình bế lên trên tay.
“Vậy con gái của bố có muốn bố khen cho con thứ gì không nè?!”
“Dạ, để con suy nghĩ một chút!”
Cô bé lúc này có chút suy tư, đưa tay vân vê lên cái miệng nhỏ của mình một hồi rất lâu. Sau đó, ánh mắt của cô bé có chút do dự, nhìn về phía Trần Lâm, nói ra.
“Bố, con muốn ăn cơm sườn que, với lại cánh gà chiên nước mắm. Bố, bố có thể làm cho con ăn được không? Mẹ nói, những thứ này không tốt cho sức khỏe, nên bình thường mẹ sẽ không cho con ăn!”
Vừa nói, cô bé vừa có chút lo lắng, liếc mắt nhìn về phía mẹ mình. Mà lúc này, đứng ở một bên sắc mặt của Châu Ngọc Ánh có chút ngỡ ngàng. Cô cũng không biết, mấy chuyện như vậy mà con gái của mình còn nhớ rõ đến thế.
Chỉ là, còn không đợi cho cô lên tiếng, âm thanh của Trần Lâm đã cất lên.
“Không thành vấn đề, bố sẽ làm thêm cả món rau trộn. Như vậy, con gái của bố sẽ không sợ ảnh hưởng đến sức khỏe. Hơn nữa, tay nghề của bố rất khá đấy nhé. Lát nữa, con gái nhất định phải lát mắt cho mà xem!”
“Thật, thật hả bố?”
Cô bé có chút khó tin, nhìn về phía Trần Lâm. Thấy ánh mắt của con gái như vậy, trên khuôn mặt của Trần Lâm lập tức lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin.
“Tất nhiên là thật rồi. Bố là bố của ai nè?!”
“Bố tất nhiên là bố của Khánh Ngọc rồi!”
Cô bé không một chút do dự đáp lại, để cho nụ cười trên mặt của Trần Lâm càng thêm rực rỡ. Sau đó, anh nhất thời nhịn không được, thơm nhẹ lên má của con gái một trận. Ngay sau đó, anh mới đem cô bé giao lại cho Châu Ngọc Ánh, rồi vui vẻ nói ra.
“Hôm nay con gái của bố rất ngoan. Thế nên, bố quyết định sẽ làm thêm vài món nữa, để đãi cả nhà mình có được hay không?!”
“Hoan hô bố, bố là số một!”
Nghe được Trần Lâm khen ngợi, cô bé đột nhiên nhảy cẫng lên để hoan hô. Cho dù là Châu Ngọc Ánh, lúc này nhìn thấy hai người bọn họ như vậy cũng nhịn không được cười lên một cách vô cùng hạnh phúc. Những thứ này, đều được Trần Lâm thu cả vào mắt.
Nhưng lúc này, anh cũng không có thời gian ở lại cùng với hai mẹ con bọn họ nói chuyện. Anh nhanh chóng mặc lấy tạp dề, từ trong tủ lạnh lấy ra các loại nguyên liệu để nấu ăn.
Thời gian không tới một tiếng, toàn bộ một bàn thức ăn với nhiều món ăn được Trần Lâm sắp xếp một cách tỉ mỉ, nhanh chóng được bày biện cẩn thận ở trên mặt bàn. Một cỗ hương khí từ trên các món ăn tỏa ra ngoài, cho dù là người rất ít khi ăn thức ăn chứa nhiều dầu mỡ. Nhưng lúc này, bao tử của Châu Ngọc Ánh cũng bất chợt sôi lên một trận cồn cào. Tức thì, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh có chút đỏ lên.
Mà lúc này, cô bé Khánh Ngọc đã nhịn không được, nuốt xuống một ngụm nước miếng, rồi nói ra.
“Bố, chúng ta có thể ăn được hay chưa?!”
Nhìn thấy Trần Lâm vừa mới cởi ra tạp dề để ngồi xuống, cô bé có chút vội vàng kêu lên. Nghe vậy, Trần Lâm mới hơi hơi nhìn qua, thấy được sắc mặt của Châu Ngọc Ánh lúc này hiện lên một tia lúng túng. Anh không khỏi bật cười, rồi vỗ nhẹ lên trên đầu của con gái, nói ra.
“Tất nhiên là được rồi. Nhưng mà, trước khi ăn con đã rửa tay hay chưa?”
“Bố, con đã rửa tay sạch sẽ rồi ạ!”
Vừa nói, cô bé vừa xòa bàn tay hình búp măng của mình ra trước mặt của Trần Lâm. Thấy vậy, anh liền gật đầu mỉm cười.
“Tốt, vậy cả nhà ăn thôi!”
Ngay sau đó, anh tự mình gặp lên một chút thức ăn, đặt ở trong chén của Khánh Ngọc.
“Con gái, ăn thử món này của bố xem, có giống như ăn ở trong nhà hàng hay không?”
Chưa được ăn, nhưng ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức mà Trần Lâm nấu ra, kỳ thật cô bé đã rất khó nhịn, vội vàng gật đầu một cái, rồi gặp lên một ít thức ăn cho vào trong miệng. Ăn được một lúc, ánh mắt của cô bé tức thì tỏa sáng, đôi mắt đen láy không ngừng chớp chớp một trận.
“Thế nào?”
Ngồi ở bên phía đối diện, lúc này Châu Ngọc Ánh cũng có mấy phần hiếu kỳ, nhìn về phía con gái của mình.
“Ngon, thật sự là rất con mẹ ạ!”
Vừa mới nói xong, cô bé lại nhịn không được, lần nữa đưa đua gắp thêm một phần thức ăn. Chỉ có điều, lúc này cô bé cũng không trực tiếp bỏ vào trong chén của mình, mà đưa qua cho Châu Ngọc Ánh, rồi nói.
“Mẹ, mẹ cũng ăn thử đi. Bố thật sự nấu ăn rất ngon, là món mà con cảm thấy ăn ngon nhất trên đời này đó mẹ ạ!”
Nhìn thấy bộ dáng của con gái lúc này, trong lòng Châu Ngọc Ánh kỳ thật cũng có một chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng thấy ánh mắt của cả Trần Lâm lẫn con gái đều đưa mắt nhìn tới, cô hơi có vẻ xấu hổ, hơi hơi đỏ mặt một chút. Thế nhưng, Châu Ngọc Ánh cũng rất nhẹ nhàng, đem thức ăn được con gái gắp được tới, chậm rãi cho vào trong miệng.
Qua một lúc lâu, không thấy được tiếng của cô đáp lại, trong lòng Trần Lâm không khỏi cảm thấy sốt ruột, mà cô bé Khánh Ngọc cũng rất hấp tấp, vội vàng nói ra.
“Mẹ, mẹ thấy thế nào? Có phải bố nấu rất ngon, đúng không mẹ?!”
Lần nữa nghe con gái hỏi đến, lúc này Châu Ngọc Ánh mới hơi khe khẽ liếc mắt sang nhìn Trần Lâm, sau đó cô mới hướng về phía con gái của mình gật đầu nói ra.
“Ừm, bố con nấu ăn quả thật rất ngoan!”
Nghe được câu trả lời này của Châu Ngọc Ánh, trong lòng Trần Lâm không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật, đã lâu rồi anh không có tự mình xuống bếp nấu ăn, nên anh cũng nắm chắc tay nghề của mình có còn tốt giống như năm xưa hay không. Lúc này nghe được hai mẹ con của Châu Ngọc Ánh thừa nhận, anh cảm thấy thật sự rất hài lòng.
Trong khi đó, cô bé Khánh Ngọc lúc này đã cười tít mắt lại, lại nhịn không được hô lên.
“Hì hì, bố đúng là nhất!”
Vừa nói, cô bé vừa lén lút giơ lên một ngón tay cái ra hiệu cho Trần Lâm, để cho Trần Lâm có chút kinh ngạc. Sau đó, anh lại nhịn không được, đưa tay xoa nhẹ lên đầu của con gái mình.
“Tốt tốt, cả nhà chúng ta ăn xong, sau đó sẽ cùng đi hát karaoke có được không?”
Lúc này, Châu Ngọc Ánh đột nhiên đưa ra đề nghị, để cho Trần Lâm hơi chút bất ngờ. Nhưng cô bé Khánh Ngọc thì lại vô cùng vui mừng, ra sức để vô tay không ngừng.
“Bố, bố, mẹ thật sự hát rất hay! Lát nữa, bố nhớ phải nghe mẹ hát đấy nhé!”
Nhìn thấy con bé vậy mà khen mình ở ngay trước mặt của Trần Lâm, tức thì khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh lại lần nữa đỏ bừng lên. Cũng không biết vì sao mỗi lần tiếp xúc với Trần Lâm, cô lại cảm thấy dễ dàng xấu hổ đến như vậy. Nhưng mà, cô vẫn không quên liếc mắt trừng lấy con gái của mình một trận, sau đó mới quay mặt sang nhìn về phía Trần Lâm để giải thích.
“Anh… anh đừng có nghe con bé nói bậy, tôi… tôi thật sự cũng hát không có dễ nghe như vậy.”
Lúc này, nhìn thấy hai mẹ con bọn họ mỗi người một câu, để cho bầu không khí ở trong nhà lúc này trở nên vô cùng sinh động. Trong lòng Trần Lâm nhất thời không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng ấm áp. Thật sự, đã rất lâu rồi anh mới cảm nhận được một thứ được gọi là nhà.
Đúng như những gì mà Châu Ngọc Ánh đã yêu cầu, Trần Lâm chạy đến trước mặt của cô để trình diện trong thời gian không tới năm phút. Sau khi thấy được bộ dáng của Trần Lâm lúc này, kỳ thật trong lòng của Châu Ngọc Ánh thật sự rất muốn cười. Chỉ là, vì muốn bày tỏ sự “uy nghiêm” của một bà chủ, Châu Ngọc Ánh lúc này mới giả vờ nghiêm túc, gật đầu nói ra.
“Rất tốt, anh đã đến rất đúng giờ!”
Nghe Châu Ngọc Ánh khen ngợi, Trần Lâm tức thì cười lên hì hì, thật sự hoàn toàn không giống với hình tưởng của anh trước đây một chút nào.
Lại nửa giờ trôi qua, Trần Lâm chở theo hai mẹ con Châu Ngọc Ánh quay trở lại khu chung cư Châu Thành. Vừa mới bước vào trong nhà, cô bé Khánh Ngọc đã vội vàng hô lên.
“Bố, bố ơi, hôm nay con mới được cô giáo khen. Cô nói con rất ngoan, còn tặng cho con một phiếu bé ngoan nữa đấy bố ạ!”
Nhìn thấy bộ dáng khoe khoang của con gái, đôi mắt của Trần Lâm không khỏi cười tít lại. Sau đó, anh hơi cúi thấp người xuống, đem con gái của mình bế lên trên tay.
“Vậy con gái của bố có muốn bố khen cho con thứ gì không nè?!”
“Dạ, để con suy nghĩ một chút!”
Cô bé lúc này có chút suy tư, đưa tay vân vê lên cái miệng nhỏ của mình một hồi rất lâu. Sau đó, ánh mắt của cô bé có chút do dự, nhìn về phía Trần Lâm, nói ra.
“Bố, con muốn ăn cơm sườn que, với lại cánh gà chiên nước mắm. Bố, bố có thể làm cho con ăn được không? Mẹ nói, những thứ này không tốt cho sức khỏe, nên bình thường mẹ sẽ không cho con ăn!”
Vừa nói, cô bé vừa có chút lo lắng, liếc mắt nhìn về phía mẹ mình. Mà lúc này, đứng ở một bên sắc mặt của Châu Ngọc Ánh có chút ngỡ ngàng. Cô cũng không biết, mấy chuyện như vậy mà con gái của mình còn nhớ rõ đến thế.
Chỉ là, còn không đợi cho cô lên tiếng, âm thanh của Trần Lâm đã cất lên.
“Không thành vấn đề, bố sẽ làm thêm cả món rau trộn. Như vậy, con gái của bố sẽ không sợ ảnh hưởng đến sức khỏe. Hơn nữa, tay nghề của bố rất khá đấy nhé. Lát nữa, con gái nhất định phải lát mắt cho mà xem!”
“Thật, thật hả bố?”
Cô bé có chút khó tin, nhìn về phía Trần Lâm. Thấy ánh mắt của con gái như vậy, trên khuôn mặt của Trần Lâm lập tức lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin.
“Tất nhiên là thật rồi. Bố là bố của ai nè?!”
“Bố tất nhiên là bố của Khánh Ngọc rồi!”
Cô bé không một chút do dự đáp lại, để cho nụ cười trên mặt của Trần Lâm càng thêm rực rỡ. Sau đó, anh nhất thời nhịn không được, thơm nhẹ lên má của con gái một trận. Ngay sau đó, anh mới đem cô bé giao lại cho Châu Ngọc Ánh, rồi vui vẻ nói ra.
“Hôm nay con gái của bố rất ngoan. Thế nên, bố quyết định sẽ làm thêm vài món nữa, để đãi cả nhà mình có được hay không?!”
“Hoan hô bố, bố là số một!”
Nghe được Trần Lâm khen ngợi, cô bé đột nhiên nhảy cẫng lên để hoan hô. Cho dù là Châu Ngọc Ánh, lúc này nhìn thấy hai người bọn họ như vậy cũng nhịn không được cười lên một cách vô cùng hạnh phúc. Những thứ này, đều được Trần Lâm thu cả vào mắt.
Nhưng lúc này, anh cũng không có thời gian ở lại cùng với hai mẹ con bọn họ nói chuyện. Anh nhanh chóng mặc lấy tạp dề, từ trong tủ lạnh lấy ra các loại nguyên liệu để nấu ăn.
Thời gian không tới một tiếng, toàn bộ một bàn thức ăn với nhiều món ăn được Trần Lâm sắp xếp một cách tỉ mỉ, nhanh chóng được bày biện cẩn thận ở trên mặt bàn. Một cỗ hương khí từ trên các món ăn tỏa ra ngoài, cho dù là người rất ít khi ăn thức ăn chứa nhiều dầu mỡ. Nhưng lúc này, bao tử của Châu Ngọc Ánh cũng bất chợt sôi lên một trận cồn cào. Tức thì, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh có chút đỏ lên.
Mà lúc này, cô bé Khánh Ngọc đã nhịn không được, nuốt xuống một ngụm nước miếng, rồi nói ra.
“Bố, chúng ta có thể ăn được hay chưa?!”
Nhìn thấy Trần Lâm vừa mới cởi ra tạp dề để ngồi xuống, cô bé có chút vội vàng kêu lên. Nghe vậy, Trần Lâm mới hơi hơi nhìn qua, thấy được sắc mặt của Châu Ngọc Ánh lúc này hiện lên một tia lúng túng. Anh không khỏi bật cười, rồi vỗ nhẹ lên trên đầu của con gái, nói ra.
“Tất nhiên là được rồi. Nhưng mà, trước khi ăn con đã rửa tay hay chưa?”
“Bố, con đã rửa tay sạch sẽ rồi ạ!”
Vừa nói, cô bé vừa xòa bàn tay hình búp măng của mình ra trước mặt của Trần Lâm. Thấy vậy, anh liền gật đầu mỉm cười.
“Tốt, vậy cả nhà ăn thôi!”
Ngay sau đó, anh tự mình gặp lên một chút thức ăn, đặt ở trong chén của Khánh Ngọc.
“Con gái, ăn thử món này của bố xem, có giống như ăn ở trong nhà hàng hay không?”
Chưa được ăn, nhưng ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức mà Trần Lâm nấu ra, kỳ thật cô bé đã rất khó nhịn, vội vàng gật đầu một cái, rồi gặp lên một ít thức ăn cho vào trong miệng. Ăn được một lúc, ánh mắt của cô bé tức thì tỏa sáng, đôi mắt đen láy không ngừng chớp chớp một trận.
“Thế nào?”
Ngồi ở bên phía đối diện, lúc này Châu Ngọc Ánh cũng có mấy phần hiếu kỳ, nhìn về phía con gái của mình.
“Ngon, thật sự là rất con mẹ ạ!”
Vừa mới nói xong, cô bé lại nhịn không được, lần nữa đưa đua gắp thêm một phần thức ăn. Chỉ có điều, lúc này cô bé cũng không trực tiếp bỏ vào trong chén của mình, mà đưa qua cho Châu Ngọc Ánh, rồi nói.
“Mẹ, mẹ cũng ăn thử đi. Bố thật sự nấu ăn rất ngon, là món mà con cảm thấy ăn ngon nhất trên đời này đó mẹ ạ!”
Nhìn thấy bộ dáng của con gái lúc này, trong lòng Châu Ngọc Ánh kỳ thật cũng có một chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng thấy ánh mắt của cả Trần Lâm lẫn con gái đều đưa mắt nhìn tới, cô hơi có vẻ xấu hổ, hơi hơi đỏ mặt một chút. Thế nhưng, Châu Ngọc Ánh cũng rất nhẹ nhàng, đem thức ăn được con gái gắp được tới, chậm rãi cho vào trong miệng.
Qua một lúc lâu, không thấy được tiếng của cô đáp lại, trong lòng Trần Lâm không khỏi cảm thấy sốt ruột, mà cô bé Khánh Ngọc cũng rất hấp tấp, vội vàng nói ra.
“Mẹ, mẹ thấy thế nào? Có phải bố nấu rất ngon, đúng không mẹ?!”
Lần nữa nghe con gái hỏi đến, lúc này Châu Ngọc Ánh mới hơi khe khẽ liếc mắt sang nhìn Trần Lâm, sau đó cô mới hướng về phía con gái của mình gật đầu nói ra.
“Ừm, bố con nấu ăn quả thật rất ngoan!”
Nghe được câu trả lời này của Châu Ngọc Ánh, trong lòng Trần Lâm không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật, đã lâu rồi anh không có tự mình xuống bếp nấu ăn, nên anh cũng nắm chắc tay nghề của mình có còn tốt giống như năm xưa hay không. Lúc này nghe được hai mẹ con của Châu Ngọc Ánh thừa nhận, anh cảm thấy thật sự rất hài lòng.
Trong khi đó, cô bé Khánh Ngọc lúc này đã cười tít mắt lại, lại nhịn không được hô lên.
“Hì hì, bố đúng là nhất!”
Vừa nói, cô bé vừa lén lút giơ lên một ngón tay cái ra hiệu cho Trần Lâm, để cho Trần Lâm có chút kinh ngạc. Sau đó, anh lại nhịn không được, đưa tay xoa nhẹ lên đầu của con gái mình.
“Tốt tốt, cả nhà chúng ta ăn xong, sau đó sẽ cùng đi hát karaoke có được không?”
Lúc này, Châu Ngọc Ánh đột nhiên đưa ra đề nghị, để cho Trần Lâm hơi chút bất ngờ. Nhưng cô bé Khánh Ngọc thì lại vô cùng vui mừng, ra sức để vô tay không ngừng.
“Bố, bố, mẹ thật sự hát rất hay! Lát nữa, bố nhớ phải nghe mẹ hát đấy nhé!”
Nhìn thấy con bé vậy mà khen mình ở ngay trước mặt của Trần Lâm, tức thì khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh lại lần nữa đỏ bừng lên. Cũng không biết vì sao mỗi lần tiếp xúc với Trần Lâm, cô lại cảm thấy dễ dàng xấu hổ đến như vậy. Nhưng mà, cô vẫn không quên liếc mắt trừng lấy con gái của mình một trận, sau đó mới quay mặt sang nhìn về phía Trần Lâm để giải thích.
“Anh… anh đừng có nghe con bé nói bậy, tôi… tôi thật sự cũng hát không có dễ nghe như vậy.”
Lúc này, nhìn thấy hai mẹ con bọn họ mỗi người một câu, để cho bầu không khí ở trong nhà lúc này trở nên vô cùng sinh động. Trong lòng Trần Lâm nhất thời không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng ấm áp. Thật sự, đã rất lâu rồi anh mới cảm nhận được một thứ được gọi là nhà.
Danh sách chương