"Tay trái tâm phổi kinh biệt luân theo mạch, danh viết liệt khuyết, bắt đầu từ phía trên cổ tay xương cốt sẽ tự nhiên phân cơ, cùng tay trái bản kinh song song, thẳng vào trong lòng bàn tay, rải rác ở các mạch máu liên quan..."
"Mạch khác biệt của tay dương minh đại tràng kinh, tên là thiên lịch, ở sau khớp cổ tay ba tấc là huyệt thiên lịch tự phân ra, đi về phía thủ thái phổi kinh; chi mạch của nó hướng lên dọc theo hông cánh tay, qua huyệt bả vai đi lên đến góc hàm dưới, trải rộng trong răng; chi mạch của nó tiến vào trong tai, hợp với chủ mạch mà các bộ tụ tập..."
Sau khi Hách Liên Tử Nhứ rời đi, Cố Thiên Ngữ lập tức mở quyển sách nhỏ kia ra xem, vừa lẩm bẩm trong miệng
Có từ đọc không hiểu, vừa cau chặt mày.
Những thứ này... Là đang nói về cái gì vậy? Phân cơ sau khi đột ngột vận nội công phần cơ bắp phía trên khớp cổ tay... Đây là... Chỉ cái gì?
Cố Thiên Ngữ lẩm bẩm.
Bỏ lại sách, lại nằm sấp trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ quanh bàn, Cố Thiên Ngữ vào giờ khắc này cực kì nhớ tới tất cả mọi thứ bên ngoài.
Nếu có máy tính ở đây, nếu có mạng, nếu có thể lên Baidu Google tra...
Nếu là như vậy thì nơi này cũng không phải Đào Hoa Nguyên đi.
Thở dài, cho dù Hách Liên Tử Nhứ đem quyển sách nhỏ chứa đày kiến thức này giao cho cô thì cô cũng không có biện pháp hiểu được trong sách nói cái gì. Cố Thiên Ngữ vào giờ khắc này vô cùng mãnh liệt hoài nghi mình có thể thật sự có thể học thành công võ công hay không.
Trước kia đọc tiểu thuyết võ hiệp, thật đúng là không cảm thấy võ công có cái gì khó học, không phải là có kỳ ngộ thêm cố gắng là được sao?
Thì ra người xuyên không vẫn rất khó học được võ công, đặc biệt là người mặc như cô... Lại nói tiếp, cô rốt cuộc có tính là xuyên không hay không?
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Ngữ bỗng nhiên ngồi dậy, cô nhớ tới lời Tư Đồ Lưu Ly nói lúc trước.
Nàng ta hỏi cô có quen biết một người tên là Hách Liên Tiểu Bạch bên ngoài kia hay không?
Họ Hách Liên... Lại là người Tư Đồ Lưu Ly quen biết, vậy nhất định là người của Hách Liên gia đi, nếu đã là người của Hách Liên gia, vì sao lại ở bên ngoài?
Có chút khó hiểu cắn ngón tay cái suy nghĩ, ánh mắt Cố Thiên Ngữ nhẹ nhàng chớp một cái, ý niệm tiếp theo lại mạnh mẽ nổi lên trong đầu.
Nếu như là người của Hách Liên gia, vậy nhất định cũng sẽ có võ công chứ?
Hơn nữa, nếu nói người của Hách Liên gia cũng có thể ở bên ngoài... Như vậy có phải là Hách Liên Tử Nhứ cũng có thể hay không?
Đôi mắt lập tức sáng lên, trái tim Cố Thiên Ngữ đập nhanh vài phần, chỉ là rất nhanh, vẻ mặt mang theo chút hưng phấn kia lại không thấy đâu.
Hách Liên Tử Nhứ xem như là gia chủ của Hách Liên gia, làm sao có thể bỏ lại Hách Liên gia mà rời khỏi Đào Hoa Nguyên đây?
Cô nhất định phải rời khỏi Đào Hoa Nguyên nha, cô rất nhớ ba mẹ cô, còn có ông nội... Hơn nữa, cô cũng muốn hỏi rõ ràng Hứa Nặc Dao vì sao lại đối với cô như vậy, rốt cuộc là... Thật sự vì lợi ích kia, hay là bị bức bách.
Nhớ tới thần thái cùng giọng điệu mà Hứa Nặc Dao trước khi đẩy mình xuống núi, Cố Thiên Ngữ có chút thống khổ ôm lấy đầu.
Cô nhớ đã đọc một câu trong cuốn sách của Cổ Long một thời gian dài trước đây.
Càng là người gian đại ác, bề ngoài càng nhìn không ra. Nếu là vẻ mặt hung tướng, người khác vừa thấy liền phải đề phòng, làm sao còn có thể làm ra chuyện ác chân chính.
Nếu như nói Hứa Nặc Dao bị ép hại cô, vì sao lúc ấy một chút sơ hở cũng không có? Sao chị âyd lại bình tĩnh như vậy? Tại sao có thể nói một câu như vậy khi đẩy cô ấy xuống.
[Tiểu Thiên Ngữ, không phải em rất thích xem tiểu thuyết võ hiệp sao?]
Lạnh lùng vô tình như vậy... Cô hết lần này đến lần khác vì Hứa Nặc Dao tìm cớ cũng chỉ là muốn tự an ủi bản thân mà thôi, nếu như là người chân chính thiện lương, cho dù người đẩy chỉ là người xa lạ, cũng không nên có biểu hiện lạnh lùng cùng xa cách như vậy.
Cố Thiên Ngữ thật sự không muốn thừa nhận người phụ nữ mình thích lâu như vậy trên thực tế là một nữ nhân có tâm địa rắn rết, nhưng trong khoảng thời gian này cùng Hách Liên Tử Nhứ một lần lại một lần gặp mặt, hết lần này đến lần khác cảm nhận được loại thiện lương trên người Hách Liên Tử Nhứ, đến đêm tối lại nhớ tới Hứa Nặc Dao, Cố Thiên Ngữ càng cảm thấy Hứa Nặc Dao trong lòng từng chút một trở nên xấu xí.
Mà cảm xúc như vậy, bỗng nhiên mãnh liệt dâng lên, Cố Thiên Ngữ có chút phiền não đưa tay quét cái chén trên bàn xuống đất, khi cái chén vỡ vụn phát ra thanh âm thanh thúy trong đêm này dị thường rõ ràng, tiếp theo cửa rất nhanh bị gõ: "Cố cô nương, xảy ra chuyện gì sao? "
Đó là thanh âm của Lục Ý mà Hách Liên Tử Nhứ phái tới hầu hạ cô.
"Không có việc gì, ta không cẩn thận làm đổ cái chén." Cố Thiên Ngữ lấy lại tinh thần ý thức được nơi này cũng không phải ký túc xá của mình, mà là Hách Liên gia, vội vàng mở miệng trả lời, tiếp theo nhanh chóng ngồi xổm xuống muốn đi nhặt mảnh vụn trên mặt đất, không ngờ, cư nhiên bị mảnh vụn sắc nhọn trầy xước ngón tay, khiến cô không tự chủ được phát ra một tiếng hô nhẹ.
Hách Liên Tử Nhứ võ công cao cường ở trong gian phòng cách đây không xa, tất nhiên cũng nghe được động tĩnh bên này rõ ràng, khoác y phục chạy tới, mới đến cửa liền nghe thấy tiếng Cố Thiên Ngữ hô nhỏ một cái, nhíu mày trực tiếp đẩy cửa ra.
Cố Thiên Ngữ định đem ngón tay đang chảy máu ngậm vào trong miệng ý muốn cầm máu, nghe được thanh âm xoay người nhìn lại, nhìn thấy Hách Liên Tử Nhứ không khỏi có chút xấu hổ, đem ngón tay từ trong miệng rút ra: "Tử Nhứ... Thật ngại quá..."
Miệng vết thương có chút lớn, cũng không phải ngậm vào miệng là có thể cầm máu, tay Cố Thiên Ngữ buông xuống bên cạnh, rất nhanh một giọt máu liền rơi xuống đất, Hách Liên Tử Nhứ nhìn thấy, lông mày tú nhíu chặt hơn, đi qua không nói một lời kéo tay Cố Thiên Ngữ nhìn một chút, thanh âm lãnh đạm: "Lục Ý, đi lấy kim sáng dược tới. "
"Vâng!" Lục Ý đáp một tiếng liền xoay người đi lấy kim sáng dược, Hách Liên Tử Nhứ duỗi ra chỉ điểm cánh tay Cố Thiên Ngữ vài cái, máu rất nhanh liền ngừng lại, mà Cố Thiên Ngữ nhìn động tác của nàng, lại càng lúng túng: "Thực xin lỗi..."
Lắc đầu, nhìn lướt qua mảnh vỡ trên mặt đất, Hách Liên Tử Nhứ như có điều suy nghĩ nhìn cái bàn cách những mảnh vụn kia một chút, thu liễm mi mà giãn ra, giọng nói nhẹ nhàng: "Là bởi vì cố ý hay là nhìn không cẩn thận? "
Nếu nói là do không cẩn thận bị vỡ, không có lý do gì để các mảnh vỡ sẽ ở xa bàn như vậy? Đương nhiên không loại trừ Cố Thiên Ngữ cầm ly đi tới đi lui nhất thời lỡ tay, bất quá Hách Liên Tử Nhứ vẫn là thăm dò mà hỏi.
"Ânn..." Cố Thiên Ngữ làm sao có thể nói cho Hách Liên Tử Nhứ biết mình là bởi vì nghĩ đến Hứa Nặc Dao mà tức giận, chần chờ một chút, gật gật đầu: "Ân, là do nhìn không cẩn thận. "
"Phải không?" Hách Liên Tử Nhứ liếc nhìn Cố Thiên Ngữ thật sâu, rõ ràng có thể cảm giác được lời này tựa hồ có chút không đúng, vẫn là cái gì cũng không nói, mà là tiếp nhận thuốc từ Lục Ý rất nhanh cầm kim sáng dược đưa tới, cúi đầu thật cẩn thận rắc phấn thuốc lên ngón tay Cố Thiên Ngữ: "Sau này cẩn thận một chút, nếu không cần ngón tay này nữa. "
Lông mi run rẩy vài cái, Cố Thiên Ngữ nhìn Hách Liên Tử Nhứ đang cúi đầu nghiêm túc, ngực có chút rung động.
Rốt cuộc là bao nhiêu ân cần ôn nhu mới có thể làm được như vậy chứ?
Gặp được nữ nhân hoàn mỹ như Hách Liên Tử Nhứ, cô thật sự không phải đang nằm mơ sao?
"Tử Nhứ..." Thanh âm Cố Thiên Ngữ có chút run rẩy, cô không rõ vì sao âm thanh mình khi phát ra lại mang theo vẻ run rẩy, cũng không biết mình gọi Hách Liên Tử Nhứ là làm cái gì, chỉ là không hiểu sao lại muốn gọi một tiếng.
"Ân?" Rắc thuốc xong nhét nút chai thuốc vào, Hách Liên Tử Nhứ buông tay Cố Thiên Ngữ ra, vén tóc ra: " Cảm thấy thế nào? "
Vốn bàn tay đang nắm tay mình đã không còn, nhiệt độ ấm áp kia cũng không còn, Cố Thiên Ngữ một trận mất mát, cố gắng nở nụ cười: "Không có gì..."
Hồ nghi nhìn cô, Hách Liên Tử Nhứ há miệng dường như muốn nói cái gì, chung quy không mở miệng mà gật gật đầu, lại nhìn lướt qua quyển sách nhỏ trên bàn: "Nếu là xem không hiểu thì thôi, ngày mai ta sẽ dạy ngươi."
"Ân... Thực xin lỗi..." Cố Thiên Ngữ bỗng nhiên quét tới phía sau Hách Liên Tử Nhứ, Lục Ý một bộ dáng buồn ngủ, lại thấy trên người Hách Liên Tử Nhứ chỉ mặc áo trung y khoác một bộ y phục mỏng manh bên ngoài, không khỏi áy náy: "Đánh thức ngươi. "
"Ta còn chưa ngủ." Hách Liên Tử Nhứ để ý đến hành động của Cố Thiên Ngữ liếc mắt nhìn người phía sau, xoay người nhìn Lục Ý một chút, đôi môi mỏng khẽ mở ra: "Lục Ý, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi. "
"Tiểu thư..." Lục Ý vội vàng mở miệng kêu một tiếng, đã thấy Hách Liên Tử Nhứ vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn, chỉ có thể đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Hách Liên Tử Nhứ nhìn chằm chằm Cố Thiên Ngữ một lát, nhìn thẳng như vậy làm khuôn mặt Cố Thiên Ngữ hơi nóng lên, lúc này mới mở miệng: "Nhớ nhà? "
Kỳ thật Cố Thiên Ngữ luôn ngủ không ngon lắm, mấy lần ban đêm cô ngủ không được liền ra sân ngắm ánh trăng, đều có thể nghe được thanh âm xoay người trong phòng Cố Thiên Ngữ. Lại nghĩ lại bộ dáng Cố Thiên Ngữ lúc trước vội vã rời đi, không khỏi có chút hiểu được.
Cúi đầu, hai tay rối rắm quấn lấy nhau, Cố Thiên Ngữ nhìn chằm chằm mặt đất, hồi lâu sau mới cúi đầu đáp một tiếng: "Ân. "
"Kỳ thật ngươi có thể không cần học võ." Hách Liên Tử Nhứ thở dài, tựa hồ bởi vì nguyên nhân đêm khuya kéo y phục tùy ý khoác lên người: "Dù sao người bên ngoài cũng không cần có võ công. "
Bên ngoài không có võ công?
Chỉ một câu nói như vậy, lập tức đem nghi hoặc lúc trước của Cố Thiên Ngữ nâng lên, Cố Thiên Ngữ cơ hồ không do dự liền thốt ra: "Vậy Hách Liên Tiểu Bạch đâu? "
Bộ dáng vốn lạnh nhạt nhu hòa của Hách Liên Tử Nhứ lập tức không thấy đâu, thanh âm hạ xuống nhiệt độ: "Ngươi làm sao biết Tiểu Bạch? "
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Oh oh oh oh oh... Tiểu Thiên Ngữ chọc vào chỗ đau của Tử Nhứ tỷ tỷ rồi, ha ha ha ha...
Khụ, bộ này thật sự chậm nhiệt.... Một lần nữa nhắc lại...
"Mạch khác biệt của tay dương minh đại tràng kinh, tên là thiên lịch, ở sau khớp cổ tay ba tấc là huyệt thiên lịch tự phân ra, đi về phía thủ thái phổi kinh; chi mạch của nó hướng lên dọc theo hông cánh tay, qua huyệt bả vai đi lên đến góc hàm dưới, trải rộng trong răng; chi mạch của nó tiến vào trong tai, hợp với chủ mạch mà các bộ tụ tập..."
Sau khi Hách Liên Tử Nhứ rời đi, Cố Thiên Ngữ lập tức mở quyển sách nhỏ kia ra xem, vừa lẩm bẩm trong miệng
Có từ đọc không hiểu, vừa cau chặt mày.
Những thứ này... Là đang nói về cái gì vậy? Phân cơ sau khi đột ngột vận nội công phần cơ bắp phía trên khớp cổ tay... Đây là... Chỉ cái gì?
Cố Thiên Ngữ lẩm bẩm.
Bỏ lại sách, lại nằm sấp trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ quanh bàn, Cố Thiên Ngữ vào giờ khắc này cực kì nhớ tới tất cả mọi thứ bên ngoài.
Nếu có máy tính ở đây, nếu có mạng, nếu có thể lên Baidu Google tra...
Nếu là như vậy thì nơi này cũng không phải Đào Hoa Nguyên đi.
Thở dài, cho dù Hách Liên Tử Nhứ đem quyển sách nhỏ chứa đày kiến thức này giao cho cô thì cô cũng không có biện pháp hiểu được trong sách nói cái gì. Cố Thiên Ngữ vào giờ khắc này vô cùng mãnh liệt hoài nghi mình có thể thật sự có thể học thành công võ công hay không.
Trước kia đọc tiểu thuyết võ hiệp, thật đúng là không cảm thấy võ công có cái gì khó học, không phải là có kỳ ngộ thêm cố gắng là được sao?
Thì ra người xuyên không vẫn rất khó học được võ công, đặc biệt là người mặc như cô... Lại nói tiếp, cô rốt cuộc có tính là xuyên không hay không?
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Ngữ bỗng nhiên ngồi dậy, cô nhớ tới lời Tư Đồ Lưu Ly nói lúc trước.
Nàng ta hỏi cô có quen biết một người tên là Hách Liên Tiểu Bạch bên ngoài kia hay không?
Họ Hách Liên... Lại là người Tư Đồ Lưu Ly quen biết, vậy nhất định là người của Hách Liên gia đi, nếu đã là người của Hách Liên gia, vì sao lại ở bên ngoài?
Có chút khó hiểu cắn ngón tay cái suy nghĩ, ánh mắt Cố Thiên Ngữ nhẹ nhàng chớp một cái, ý niệm tiếp theo lại mạnh mẽ nổi lên trong đầu.
Nếu như là người của Hách Liên gia, vậy nhất định cũng sẽ có võ công chứ?
Hơn nữa, nếu nói người của Hách Liên gia cũng có thể ở bên ngoài... Như vậy có phải là Hách Liên Tử Nhứ cũng có thể hay không?
Đôi mắt lập tức sáng lên, trái tim Cố Thiên Ngữ đập nhanh vài phần, chỉ là rất nhanh, vẻ mặt mang theo chút hưng phấn kia lại không thấy đâu.
Hách Liên Tử Nhứ xem như là gia chủ của Hách Liên gia, làm sao có thể bỏ lại Hách Liên gia mà rời khỏi Đào Hoa Nguyên đây?
Cô nhất định phải rời khỏi Đào Hoa Nguyên nha, cô rất nhớ ba mẹ cô, còn có ông nội... Hơn nữa, cô cũng muốn hỏi rõ ràng Hứa Nặc Dao vì sao lại đối với cô như vậy, rốt cuộc là... Thật sự vì lợi ích kia, hay là bị bức bách.
Nhớ tới thần thái cùng giọng điệu mà Hứa Nặc Dao trước khi đẩy mình xuống núi, Cố Thiên Ngữ có chút thống khổ ôm lấy đầu.
Cô nhớ đã đọc một câu trong cuốn sách của Cổ Long một thời gian dài trước đây.
Càng là người gian đại ác, bề ngoài càng nhìn không ra. Nếu là vẻ mặt hung tướng, người khác vừa thấy liền phải đề phòng, làm sao còn có thể làm ra chuyện ác chân chính.
Nếu như nói Hứa Nặc Dao bị ép hại cô, vì sao lúc ấy một chút sơ hở cũng không có? Sao chị âyd lại bình tĩnh như vậy? Tại sao có thể nói một câu như vậy khi đẩy cô ấy xuống.
[Tiểu Thiên Ngữ, không phải em rất thích xem tiểu thuyết võ hiệp sao?]
Lạnh lùng vô tình như vậy... Cô hết lần này đến lần khác vì Hứa Nặc Dao tìm cớ cũng chỉ là muốn tự an ủi bản thân mà thôi, nếu như là người chân chính thiện lương, cho dù người đẩy chỉ là người xa lạ, cũng không nên có biểu hiện lạnh lùng cùng xa cách như vậy.
Cố Thiên Ngữ thật sự không muốn thừa nhận người phụ nữ mình thích lâu như vậy trên thực tế là một nữ nhân có tâm địa rắn rết, nhưng trong khoảng thời gian này cùng Hách Liên Tử Nhứ một lần lại một lần gặp mặt, hết lần này đến lần khác cảm nhận được loại thiện lương trên người Hách Liên Tử Nhứ, đến đêm tối lại nhớ tới Hứa Nặc Dao, Cố Thiên Ngữ càng cảm thấy Hứa Nặc Dao trong lòng từng chút một trở nên xấu xí.
Mà cảm xúc như vậy, bỗng nhiên mãnh liệt dâng lên, Cố Thiên Ngữ có chút phiền não đưa tay quét cái chén trên bàn xuống đất, khi cái chén vỡ vụn phát ra thanh âm thanh thúy trong đêm này dị thường rõ ràng, tiếp theo cửa rất nhanh bị gõ: "Cố cô nương, xảy ra chuyện gì sao? "
Đó là thanh âm của Lục Ý mà Hách Liên Tử Nhứ phái tới hầu hạ cô.
"Không có việc gì, ta không cẩn thận làm đổ cái chén." Cố Thiên Ngữ lấy lại tinh thần ý thức được nơi này cũng không phải ký túc xá của mình, mà là Hách Liên gia, vội vàng mở miệng trả lời, tiếp theo nhanh chóng ngồi xổm xuống muốn đi nhặt mảnh vụn trên mặt đất, không ngờ, cư nhiên bị mảnh vụn sắc nhọn trầy xước ngón tay, khiến cô không tự chủ được phát ra một tiếng hô nhẹ.
Hách Liên Tử Nhứ võ công cao cường ở trong gian phòng cách đây không xa, tất nhiên cũng nghe được động tĩnh bên này rõ ràng, khoác y phục chạy tới, mới đến cửa liền nghe thấy tiếng Cố Thiên Ngữ hô nhỏ một cái, nhíu mày trực tiếp đẩy cửa ra.
Cố Thiên Ngữ định đem ngón tay đang chảy máu ngậm vào trong miệng ý muốn cầm máu, nghe được thanh âm xoay người nhìn lại, nhìn thấy Hách Liên Tử Nhứ không khỏi có chút xấu hổ, đem ngón tay từ trong miệng rút ra: "Tử Nhứ... Thật ngại quá..."
Miệng vết thương có chút lớn, cũng không phải ngậm vào miệng là có thể cầm máu, tay Cố Thiên Ngữ buông xuống bên cạnh, rất nhanh một giọt máu liền rơi xuống đất, Hách Liên Tử Nhứ nhìn thấy, lông mày tú nhíu chặt hơn, đi qua không nói một lời kéo tay Cố Thiên Ngữ nhìn một chút, thanh âm lãnh đạm: "Lục Ý, đi lấy kim sáng dược tới. "
"Vâng!" Lục Ý đáp một tiếng liền xoay người đi lấy kim sáng dược, Hách Liên Tử Nhứ duỗi ra chỉ điểm cánh tay Cố Thiên Ngữ vài cái, máu rất nhanh liền ngừng lại, mà Cố Thiên Ngữ nhìn động tác của nàng, lại càng lúng túng: "Thực xin lỗi..."
Lắc đầu, nhìn lướt qua mảnh vỡ trên mặt đất, Hách Liên Tử Nhứ như có điều suy nghĩ nhìn cái bàn cách những mảnh vụn kia một chút, thu liễm mi mà giãn ra, giọng nói nhẹ nhàng: "Là bởi vì cố ý hay là nhìn không cẩn thận? "
Nếu nói là do không cẩn thận bị vỡ, không có lý do gì để các mảnh vỡ sẽ ở xa bàn như vậy? Đương nhiên không loại trừ Cố Thiên Ngữ cầm ly đi tới đi lui nhất thời lỡ tay, bất quá Hách Liên Tử Nhứ vẫn là thăm dò mà hỏi.
"Ânn..." Cố Thiên Ngữ làm sao có thể nói cho Hách Liên Tử Nhứ biết mình là bởi vì nghĩ đến Hứa Nặc Dao mà tức giận, chần chờ một chút, gật gật đầu: "Ân, là do nhìn không cẩn thận. "
"Phải không?" Hách Liên Tử Nhứ liếc nhìn Cố Thiên Ngữ thật sâu, rõ ràng có thể cảm giác được lời này tựa hồ có chút không đúng, vẫn là cái gì cũng không nói, mà là tiếp nhận thuốc từ Lục Ý rất nhanh cầm kim sáng dược đưa tới, cúi đầu thật cẩn thận rắc phấn thuốc lên ngón tay Cố Thiên Ngữ: "Sau này cẩn thận một chút, nếu không cần ngón tay này nữa. "
Lông mi run rẩy vài cái, Cố Thiên Ngữ nhìn Hách Liên Tử Nhứ đang cúi đầu nghiêm túc, ngực có chút rung động.
Rốt cuộc là bao nhiêu ân cần ôn nhu mới có thể làm được như vậy chứ?
Gặp được nữ nhân hoàn mỹ như Hách Liên Tử Nhứ, cô thật sự không phải đang nằm mơ sao?
"Tử Nhứ..." Thanh âm Cố Thiên Ngữ có chút run rẩy, cô không rõ vì sao âm thanh mình khi phát ra lại mang theo vẻ run rẩy, cũng không biết mình gọi Hách Liên Tử Nhứ là làm cái gì, chỉ là không hiểu sao lại muốn gọi một tiếng.
"Ân?" Rắc thuốc xong nhét nút chai thuốc vào, Hách Liên Tử Nhứ buông tay Cố Thiên Ngữ ra, vén tóc ra: " Cảm thấy thế nào? "
Vốn bàn tay đang nắm tay mình đã không còn, nhiệt độ ấm áp kia cũng không còn, Cố Thiên Ngữ một trận mất mát, cố gắng nở nụ cười: "Không có gì..."
Hồ nghi nhìn cô, Hách Liên Tử Nhứ há miệng dường như muốn nói cái gì, chung quy không mở miệng mà gật gật đầu, lại nhìn lướt qua quyển sách nhỏ trên bàn: "Nếu là xem không hiểu thì thôi, ngày mai ta sẽ dạy ngươi."
"Ân... Thực xin lỗi..." Cố Thiên Ngữ bỗng nhiên quét tới phía sau Hách Liên Tử Nhứ, Lục Ý một bộ dáng buồn ngủ, lại thấy trên người Hách Liên Tử Nhứ chỉ mặc áo trung y khoác một bộ y phục mỏng manh bên ngoài, không khỏi áy náy: "Đánh thức ngươi. "
"Ta còn chưa ngủ." Hách Liên Tử Nhứ để ý đến hành động của Cố Thiên Ngữ liếc mắt nhìn người phía sau, xoay người nhìn Lục Ý một chút, đôi môi mỏng khẽ mở ra: "Lục Ý, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi. "
"Tiểu thư..." Lục Ý vội vàng mở miệng kêu một tiếng, đã thấy Hách Liên Tử Nhứ vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn, chỉ có thể đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Hách Liên Tử Nhứ nhìn chằm chằm Cố Thiên Ngữ một lát, nhìn thẳng như vậy làm khuôn mặt Cố Thiên Ngữ hơi nóng lên, lúc này mới mở miệng: "Nhớ nhà? "
Kỳ thật Cố Thiên Ngữ luôn ngủ không ngon lắm, mấy lần ban đêm cô ngủ không được liền ra sân ngắm ánh trăng, đều có thể nghe được thanh âm xoay người trong phòng Cố Thiên Ngữ. Lại nghĩ lại bộ dáng Cố Thiên Ngữ lúc trước vội vã rời đi, không khỏi có chút hiểu được.
Cúi đầu, hai tay rối rắm quấn lấy nhau, Cố Thiên Ngữ nhìn chằm chằm mặt đất, hồi lâu sau mới cúi đầu đáp một tiếng: "Ân. "
"Kỳ thật ngươi có thể không cần học võ." Hách Liên Tử Nhứ thở dài, tựa hồ bởi vì nguyên nhân đêm khuya kéo y phục tùy ý khoác lên người: "Dù sao người bên ngoài cũng không cần có võ công. "
Bên ngoài không có võ công?
Chỉ một câu nói như vậy, lập tức đem nghi hoặc lúc trước của Cố Thiên Ngữ nâng lên, Cố Thiên Ngữ cơ hồ không do dự liền thốt ra: "Vậy Hách Liên Tiểu Bạch đâu? "
Bộ dáng vốn lạnh nhạt nhu hòa của Hách Liên Tử Nhứ lập tức không thấy đâu, thanh âm hạ xuống nhiệt độ: "Ngươi làm sao biết Tiểu Bạch? "
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Oh oh oh oh oh... Tiểu Thiên Ngữ chọc vào chỗ đau của Tử Nhứ tỷ tỷ rồi, ha ha ha ha...
Khụ, bộ này thật sự chậm nhiệt.... Một lần nữa nhắc lại...
Danh sách chương