Tuấn bước đến trước mặt Hương Ly, cô sợ hãi đứng ra sau lưng anh và túm chặt lấy ống tay áo của anh.
Cô nhìn về phía sau để kiểm tra xem Thạch còn ở đó không, rồi thở phào khi thấy anh ta đã biến mất. Trong lòng cô dấy lên muôn vàn câu hỏi. Anh ta rốt cuộc là ai? Vì sao anh ta lại muốn nói chuyện với cô? Điều Hương Ly lo lắng nhất không phải anh ta là trộm cướp. Rất có thể người đàn ông đó là người của lão Tam. Nếu như ông ta đã lần ra cô, vậy thì cô chẳng còn đường nào mà thoát thân.
Tuấn ngó ra phía sau theo hướng nhìn của Hương Ly.
- Ai vậy?
- Em cũng không biết. Một tên lạ hoắc nào đó. Hình như anh ta đang theo dõi em.
- Vậy ư? – Tuấn hỏi, giọng điệu bỗng dưng trở nên bông đùa, nhưng lại mang hàm ý đáng sợ - Có khi nào là em làm điều gì xấu nên mới có người theo dõi em không?
Tuấn nghiêng người sang nhìn cô, săm soi vào gương mặt Hương Ly, cố gắng tìm ra một điểm kỳ lạ, một điều gì đó chứng minh rằng cô làm chuyện xấu sau lưng anh. Nhưng đáp lại anh là đôi mắt to, tròn và mang theo chút sợ sệt.
Tuấn đột nhiên đắm mình trong đôi mắt của Hương Ly. Rõ ràng có điều gì đó rất kỳ cục mà chính anh cũng không thể nói được. Vợ của anh, cô ấy đã trở nên rất khác sau chuyến đi ra nước ngoài. Nhung bình thường sẽ luôn miệng nói yêu anh, tận dụng mọi khoảnh khắc để động chạm với anh, nhưng chưa bao giờ cô ấy khiến cho anh cảm thấy rằng cô ấy thực sự yêu anh. Nhưng Nhung của hiện tại thì khác, cô ấy tâm sự với anh, cô ấy đắp chăn cho anh, cô ấy vì nấu cơm cho anh mà khiến tay đều bị thương.
Thường ngày, Tuấn đối với Nhung là nghĩa vụ. Nhưng hiện tại đối với cô, anh bắt đầu có cảm giác khác. Tuấn vội vàng cúi đầu xuống và quay mặt đi. Anh nhận ra mình không thể nhìn cô quá lâu và không thể chịu được sự thu hút của gương mặt cô.
- Thật kỳ lạ. – Tuấn lẩm bẩm.
Hương Ly vội thả tay Tuấn ra, tự mình đứng dịch sang một khoảng.
- Sao vậy? Anh thấy kỳ lạ ở đâu? Không phải anh cho rằng em đang nói dối, và đang tằng tịu với người khác đấy chứ?
Hương Ly đánh trống lảng. Cô không muốn Tuấn quá chú ý đến những biểu hiện sơ hở của mình. Nhưng cô không ngờ rằng, câu hỏi này lại khiến cô dính đến một vấn đề còn kinh khủng hơn.
- Về năm phần trăm cổ phần mà em chuyển cho dì anh, em có gì muốn nói không?
- Cổ phần ư? Cổ phần nào vậy?
Hương Ly tiếp tục ngơ ngác.
- Em còn định giả ngu à?
Hương Ly cố gắng nhớ lại xem bà Hòa có từng nhắc đến điều này với mình lần nào không. Mất một lúc sau cô mới hiểu được đó là chuyện gì. Dường như bà Hòa đang lợi dụng cô để làm điều gì đó, thế nhưng lại chẳng hề nói cho cô.
Hương Ly cau mày, liệu đây có phải cú lừa mà Tuấn bày ra cho cô không?
Vợ của chồng tôi (Phần 7)-1
Tuấn bật cười trước câu trả lời ngây ngô của Hương Ly.
- À, số cổ phần mà anh tặng em làm quà cưới đấy ư? – Hương Ly hỏi dò.
Tuấn nhướng mày, chờ đợi một câu trả lời thích đáng từ cô.
- Em đã nói với anh là em không muốn can dự vào tập đoàn của anh. Em cũng có công việc của riêng mình, không cần dựa dẫm vào ai cả. Vậy nên cầm số cổ phần đó khiến em không được thoải mái. Coi như là trả lại cho anh đi vậy.
- Thế sao em không nói với anh. Trước giờ dì cũng đâu có ưa em?
- Thì … coi như là tấm lòng em dành cho bà ấy. Biết đâu bà ấy lại thích em thì sao?
Tuấn bật cười trước câu trả lời ngây ngô của Hương Ly. Thời gian qua, mỗi lần cô giở trò để câu dẫn anh, anh đều nghĩ cô thật là mưu mô xảo quyệt. Thế nhưng chuyện lần này lại khiến anh bất ngờ. Không ngờ cô lại ngốc như vậy.
Hương Ly giương mắt nhìn Tuấn, dáng vẻ gầy gò còm nhom của cô trông như thể sắp bị gió thổi bay đến nơi.
Tuấn cởi áo mình ra khoác cho cô. nắm tay Hương Ly, dắt cô sang đường và đi về phía xe của mình. Cái nắm tay ấy đến một cách tự nhiên, chính anh cũng không hiểu được tại sao mình lại muốn làm thế.
- Đi đâu vậy?
- Đi về nhà chứ đi đâu nữa. Em định ở đây cả đêm à?
Hương Ly bĩu môi. Đương nhiên là về nhà rồi.
Cho đến khi lên xe cô mới chợt nhớ ra, đêm qua cô đã thuận lợi thoát khỏi việc ngủ cùng phòng với Tuấn. Nhưng hôm nay cô phải viện cớ gì đây? Nhưng ngay cả xe cũng đã ngồi, cô chẳng thể đòi xuống giữa chừng, mà cũng chẳng có lý do để đi đâu được nữa.
***
Thạch ngồi trên bàn ăn, vừa xì xụp húp mỳ vừa rung chân bần bật. Chân bàn như thể sắp long ra đến nơi, nhưng anh chẳng có vẻ gì là quan tâm cho lắm.
Ông Hùng ngồi trên giường, vẻ mặt sợ hãi không thôi.
- Cậu điều tra được đến đâu rồi hả?
Thạch vẫn húp mỳ, chỉ liếc nhìn ông Hùng một cái, miệng thì lúng búng nhai.
- Tôi không còn nhiều thời gian đâu. Cậu đã hứa là ba ngày thôi mà!
- Thì ông cứ bình tĩnh, cuống cà kê lên cũng có giải quyết được gì đâu!
Thạch thảy vài tấm ảnh lên giường. Ông Hùng vội vớ lấy xem, chỉ thấy những tấm ảnh chụp hình một cô gái lạ hoắc.
- Đây là cái gì? Tôi đâu có trả tiền cho cậu để đi chụp ảnh gái?
- Ông nhìn kỹ xem! Chưa xem đã gắt, cứ sồn sồn thế thể nào Lão Tam cũng túm được sơ hở của ông. Nhìn đây này!
- Thạch chỉ vào tấm ảnh zoom hơi mờ, nhưng vết sẹo trên tay cô gái thì lại khá rõ ràng.
Ông Hùng há hốc mồm.
- Ơ, cái này… Con Ly có vết sẹo y hệt!
Thạch nhếch mép cười. Đúng như anh ta đoán, ở đây có màn trộm long tráo phụng, nhưng lại chẳng công phu cho lắm. Tầm cỡ như này lừa được ai thì lừa chứ chẳng lừa được anh đâu.
- Đây là ai? Con Ly cháu tôi đây ư?
Ông Hùng lắc đầu, không tin vào sự thật. Người trong ảnh chỉ có vết sẹo giống Hương Ly, còn lại đều không giống.
- Bậy nào, Hương Ly chết rồi cơ mà. Đây là Nhung, con gái ông giám đốc nhà hàng X, cũng là đầu bếp có tiếng, vợ của giám đốc tập đoàn SP Foods đấy.
Ông Hùng nhíu mày. Sao có thể thế được! Hơn ai hết, ông Hùng là người biết rõ về vết sẹo này.
- Tôi biết cái sẹo này mà. Năm con Ly ba tuổi, nó bị ngã từ trên cao xuống nên mới có cái sẹo này đấy. Chứng sợ độ cao của nó cũng từ đó mà ra.
Thạch ngồi phịch xuống giường, lắc đầu ngán ngẩm.
- Ông không hiểu à? Thế nghĩa là Hương Ly còn sống, nhưng bây giờ cô ta đã trở thành Nhung rồi. Hiểu chưa?
Ông Hùng vẫn ngồi đơ ra một chỗ, chưa ngấm được sự hoán đổi thần kỳ này.
***
Bà Hòa ngồi xuống cái bàn trà trong vườn, rất tự nhiên mà rót cho mình một cốc.
- Sao rồi, chưa thấy hắn à?
Lão Tam lắc đầu.
- Tạm thời bỏ qua hắn đi. Tôi có tin này vui hơn này.
Bà Hòa ngoắc tay với Lão Tam, hắn ghé sát tai lại để nghe ngóng.
- Thế thì tôi được gì?
- Chia cho ông một phần mười, đặc biệt thuê ông làm bảo kê trọn gói, thế nào?
Lão Tam gật gù.
- Được. Chỉ cần bọn họ đồng ý chuyển cổ phần lại cho bà, còn tôi dùng biện pháp gì là việc của tôi, đúng không?
Bà Hòa gật đầu, nhưng vẫn úp mở, còn chuyện chưa muốn nói ra. Bà suy nghĩ một lúc lâu, không biết có nên nhờ lão giúp mình không. Nghĩ đi nghĩ lại, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Dù sao Lão Tam cũng tin là Hương Ly đã chết, vậy thì cô hoàn toàn có thể tự do xuất hiện trước mặt lão.
- Còn chuyện này. Cháu dâu tôi đang bị theo dõi. Ông tra giúp tôi được không?
Lão Tam vuốt mấy cọng râu dê dưới cằm, ra vẻ suy nghĩ lung lắm.
- Tăng lên thành mười lăm phần trăm, thế nào?
Lão Tam gật đầu. Bà Hòa yên tâm rời đi.
Lão Tam chống cằm, suy nghĩ một lúc lâu. Người đàn bà này dám đến đây một mình, cũng dám tin rằng mình sẽ trở về an toàn như vậy, chứng tỏ bà ta cũng chẳng đơn giản.
Những điều bà ta nói, mười phần thì chỉ nên tin một phần mà thôi. Ngay cả việc Hương Ly đã chết cũng đầy sơ hở. Lão là ai chứ? Giang hồ đều đồn đại lão là con sói già, cho nên hắn chỉ ngấm ngầm chờ đợi, thả ít mồi câu rồi tóm gọn cả đám một thể.
Lão Tam gọi vài tên lâu râu lên.
- Theo dõi bà ta, cả cháu dâu của bà ta, cả tên theo dõi con bé. Nhất định phải tóm được thằng đấy về đây.
Mấy tên đàn em răm rắp nghe theo, tản đi nhanh chóng.
Vợ của chồng tôi (Phần 7)-2
Chuyện gì thế này? Hương Ly mất hết hồn vía, nằm im dưới đất nhìn anh chăm chú. Cô sợ đến mức quên mất phải nói gì.
***
Hương Ly đứng trong phòng tắm rất lâu. Cô không biết nên đối diện với việc này thế nào.
Tuấn đã chờ cô cả tiếng đồng hồ. Hôm nay phải gặp khách hàng nên anh đã uống khá nhiều, nhà vệ sinh dưới tầng lại bị hỏng, anh chỉ còn cách chờ cô tắm xong để chạy vào "xử lý công chuyện". Nhưng chờ mãi không thấy cô đi ra.
Tuấn bực mình gõ cửa khiến cho Hương Ly cuống lên. Cô hốt hoảng vắn cái khăn tắm lại cho nó khỏi rơi.
- Này! Sao em lâu thế hả? Anh không nhịn được nữa rồi, anh vào đây!
Tuấn xoay tay nắm cửa, chuẩn bị đẩy ra. Hương Ly chợt phát hiện ra mình đã quá sơ ý mà quên không bấm khóa, hiện tại thì đã muộn. Hương Ly dịch không kịp dịch sang một bên để tránh cánh cửa, vì vậy khi Tuấn xông vào, cô trượt chân ngã nhào xuống đất.
Tuấn với ra phía trước để túm lấy cô, nhưng lại mất đà và ngã đè lên người cô.
Tuấn lại một lần nữa rơi vào ánh mắt của cô. Anh cúi dần xuống, gương mặt dần sát vào mặt Hương Ly.
Chuyện gì thế này? Hương Ly mất hết hồn vía, nằm im dưới đất nhìn anh chăm chú. Cô sợ đến mức quên mất phải nói gì.
☘️☘️☘️☘️
Hương Ly sẽ đối phó với tình huống này như thế nào đây? Liệu rằng cô có nghe lời bà Hòa và quyến rũ Tuấn? Tuấn bắt đầu từ cảm thấy lạ lùng, rồi chuyển sang thích thú, dường như tình cảm của anh dành cho vợ đã có biến đổi. Như vậy thì Hương Ly phải làm sao? Về phần Lão Tam, hắn định tính toán điều gì? Bà Hòa có dễ dàng chui đầu vào cái bẫy của lão?
Cô nhìn về phía sau để kiểm tra xem Thạch còn ở đó không, rồi thở phào khi thấy anh ta đã biến mất. Trong lòng cô dấy lên muôn vàn câu hỏi. Anh ta rốt cuộc là ai? Vì sao anh ta lại muốn nói chuyện với cô? Điều Hương Ly lo lắng nhất không phải anh ta là trộm cướp. Rất có thể người đàn ông đó là người của lão Tam. Nếu như ông ta đã lần ra cô, vậy thì cô chẳng còn đường nào mà thoát thân.
Tuấn ngó ra phía sau theo hướng nhìn của Hương Ly.
- Ai vậy?
- Em cũng không biết. Một tên lạ hoắc nào đó. Hình như anh ta đang theo dõi em.
- Vậy ư? – Tuấn hỏi, giọng điệu bỗng dưng trở nên bông đùa, nhưng lại mang hàm ý đáng sợ - Có khi nào là em làm điều gì xấu nên mới có người theo dõi em không?
Tuấn nghiêng người sang nhìn cô, săm soi vào gương mặt Hương Ly, cố gắng tìm ra một điểm kỳ lạ, một điều gì đó chứng minh rằng cô làm chuyện xấu sau lưng anh. Nhưng đáp lại anh là đôi mắt to, tròn và mang theo chút sợ sệt.
Tuấn đột nhiên đắm mình trong đôi mắt của Hương Ly. Rõ ràng có điều gì đó rất kỳ cục mà chính anh cũng không thể nói được. Vợ của anh, cô ấy đã trở nên rất khác sau chuyến đi ra nước ngoài. Nhung bình thường sẽ luôn miệng nói yêu anh, tận dụng mọi khoảnh khắc để động chạm với anh, nhưng chưa bao giờ cô ấy khiến cho anh cảm thấy rằng cô ấy thực sự yêu anh. Nhưng Nhung của hiện tại thì khác, cô ấy tâm sự với anh, cô ấy đắp chăn cho anh, cô ấy vì nấu cơm cho anh mà khiến tay đều bị thương.
Thường ngày, Tuấn đối với Nhung là nghĩa vụ. Nhưng hiện tại đối với cô, anh bắt đầu có cảm giác khác. Tuấn vội vàng cúi đầu xuống và quay mặt đi. Anh nhận ra mình không thể nhìn cô quá lâu và không thể chịu được sự thu hút của gương mặt cô.
- Thật kỳ lạ. – Tuấn lẩm bẩm.
Hương Ly vội thả tay Tuấn ra, tự mình đứng dịch sang một khoảng.
- Sao vậy? Anh thấy kỳ lạ ở đâu? Không phải anh cho rằng em đang nói dối, và đang tằng tịu với người khác đấy chứ?
Hương Ly đánh trống lảng. Cô không muốn Tuấn quá chú ý đến những biểu hiện sơ hở của mình. Nhưng cô không ngờ rằng, câu hỏi này lại khiến cô dính đến một vấn đề còn kinh khủng hơn.
- Về năm phần trăm cổ phần mà em chuyển cho dì anh, em có gì muốn nói không?
- Cổ phần ư? Cổ phần nào vậy?
Hương Ly tiếp tục ngơ ngác.
- Em còn định giả ngu à?
Hương Ly cố gắng nhớ lại xem bà Hòa có từng nhắc đến điều này với mình lần nào không. Mất một lúc sau cô mới hiểu được đó là chuyện gì. Dường như bà Hòa đang lợi dụng cô để làm điều gì đó, thế nhưng lại chẳng hề nói cho cô.
Hương Ly cau mày, liệu đây có phải cú lừa mà Tuấn bày ra cho cô không?
Vợ của chồng tôi (Phần 7)-1
Tuấn bật cười trước câu trả lời ngây ngô của Hương Ly.
- À, số cổ phần mà anh tặng em làm quà cưới đấy ư? – Hương Ly hỏi dò.
Tuấn nhướng mày, chờ đợi một câu trả lời thích đáng từ cô.
- Em đã nói với anh là em không muốn can dự vào tập đoàn của anh. Em cũng có công việc của riêng mình, không cần dựa dẫm vào ai cả. Vậy nên cầm số cổ phần đó khiến em không được thoải mái. Coi như là trả lại cho anh đi vậy.
- Thế sao em không nói với anh. Trước giờ dì cũng đâu có ưa em?
- Thì … coi như là tấm lòng em dành cho bà ấy. Biết đâu bà ấy lại thích em thì sao?
Tuấn bật cười trước câu trả lời ngây ngô của Hương Ly. Thời gian qua, mỗi lần cô giở trò để câu dẫn anh, anh đều nghĩ cô thật là mưu mô xảo quyệt. Thế nhưng chuyện lần này lại khiến anh bất ngờ. Không ngờ cô lại ngốc như vậy.
Hương Ly giương mắt nhìn Tuấn, dáng vẻ gầy gò còm nhom của cô trông như thể sắp bị gió thổi bay đến nơi.
Tuấn cởi áo mình ra khoác cho cô. nắm tay Hương Ly, dắt cô sang đường và đi về phía xe của mình. Cái nắm tay ấy đến một cách tự nhiên, chính anh cũng không hiểu được tại sao mình lại muốn làm thế.
- Đi đâu vậy?
- Đi về nhà chứ đi đâu nữa. Em định ở đây cả đêm à?
Hương Ly bĩu môi. Đương nhiên là về nhà rồi.
Cho đến khi lên xe cô mới chợt nhớ ra, đêm qua cô đã thuận lợi thoát khỏi việc ngủ cùng phòng với Tuấn. Nhưng hôm nay cô phải viện cớ gì đây? Nhưng ngay cả xe cũng đã ngồi, cô chẳng thể đòi xuống giữa chừng, mà cũng chẳng có lý do để đi đâu được nữa.
***
Thạch ngồi trên bàn ăn, vừa xì xụp húp mỳ vừa rung chân bần bật. Chân bàn như thể sắp long ra đến nơi, nhưng anh chẳng có vẻ gì là quan tâm cho lắm.
Ông Hùng ngồi trên giường, vẻ mặt sợ hãi không thôi.
- Cậu điều tra được đến đâu rồi hả?
Thạch vẫn húp mỳ, chỉ liếc nhìn ông Hùng một cái, miệng thì lúng búng nhai.
- Tôi không còn nhiều thời gian đâu. Cậu đã hứa là ba ngày thôi mà!
- Thì ông cứ bình tĩnh, cuống cà kê lên cũng có giải quyết được gì đâu!
Thạch thảy vài tấm ảnh lên giường. Ông Hùng vội vớ lấy xem, chỉ thấy những tấm ảnh chụp hình một cô gái lạ hoắc.
- Đây là cái gì? Tôi đâu có trả tiền cho cậu để đi chụp ảnh gái?
- Ông nhìn kỹ xem! Chưa xem đã gắt, cứ sồn sồn thế thể nào Lão Tam cũng túm được sơ hở của ông. Nhìn đây này!
- Thạch chỉ vào tấm ảnh zoom hơi mờ, nhưng vết sẹo trên tay cô gái thì lại khá rõ ràng.
Ông Hùng há hốc mồm.
- Ơ, cái này… Con Ly có vết sẹo y hệt!
Thạch nhếch mép cười. Đúng như anh ta đoán, ở đây có màn trộm long tráo phụng, nhưng lại chẳng công phu cho lắm. Tầm cỡ như này lừa được ai thì lừa chứ chẳng lừa được anh đâu.
- Đây là ai? Con Ly cháu tôi đây ư?
Ông Hùng lắc đầu, không tin vào sự thật. Người trong ảnh chỉ có vết sẹo giống Hương Ly, còn lại đều không giống.
- Bậy nào, Hương Ly chết rồi cơ mà. Đây là Nhung, con gái ông giám đốc nhà hàng X, cũng là đầu bếp có tiếng, vợ của giám đốc tập đoàn SP Foods đấy.
Ông Hùng nhíu mày. Sao có thể thế được! Hơn ai hết, ông Hùng là người biết rõ về vết sẹo này.
- Tôi biết cái sẹo này mà. Năm con Ly ba tuổi, nó bị ngã từ trên cao xuống nên mới có cái sẹo này đấy. Chứng sợ độ cao của nó cũng từ đó mà ra.
Thạch ngồi phịch xuống giường, lắc đầu ngán ngẩm.
- Ông không hiểu à? Thế nghĩa là Hương Ly còn sống, nhưng bây giờ cô ta đã trở thành Nhung rồi. Hiểu chưa?
Ông Hùng vẫn ngồi đơ ra một chỗ, chưa ngấm được sự hoán đổi thần kỳ này.
***
Bà Hòa ngồi xuống cái bàn trà trong vườn, rất tự nhiên mà rót cho mình một cốc.
- Sao rồi, chưa thấy hắn à?
Lão Tam lắc đầu.
- Tạm thời bỏ qua hắn đi. Tôi có tin này vui hơn này.
Bà Hòa ngoắc tay với Lão Tam, hắn ghé sát tai lại để nghe ngóng.
- Thế thì tôi được gì?
- Chia cho ông một phần mười, đặc biệt thuê ông làm bảo kê trọn gói, thế nào?
Lão Tam gật gù.
- Được. Chỉ cần bọn họ đồng ý chuyển cổ phần lại cho bà, còn tôi dùng biện pháp gì là việc của tôi, đúng không?
Bà Hòa gật đầu, nhưng vẫn úp mở, còn chuyện chưa muốn nói ra. Bà suy nghĩ một lúc lâu, không biết có nên nhờ lão giúp mình không. Nghĩ đi nghĩ lại, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Dù sao Lão Tam cũng tin là Hương Ly đã chết, vậy thì cô hoàn toàn có thể tự do xuất hiện trước mặt lão.
- Còn chuyện này. Cháu dâu tôi đang bị theo dõi. Ông tra giúp tôi được không?
Lão Tam vuốt mấy cọng râu dê dưới cằm, ra vẻ suy nghĩ lung lắm.
- Tăng lên thành mười lăm phần trăm, thế nào?
Lão Tam gật đầu. Bà Hòa yên tâm rời đi.
Lão Tam chống cằm, suy nghĩ một lúc lâu. Người đàn bà này dám đến đây một mình, cũng dám tin rằng mình sẽ trở về an toàn như vậy, chứng tỏ bà ta cũng chẳng đơn giản.
Những điều bà ta nói, mười phần thì chỉ nên tin một phần mà thôi. Ngay cả việc Hương Ly đã chết cũng đầy sơ hở. Lão là ai chứ? Giang hồ đều đồn đại lão là con sói già, cho nên hắn chỉ ngấm ngầm chờ đợi, thả ít mồi câu rồi tóm gọn cả đám một thể.
Lão Tam gọi vài tên lâu râu lên.
- Theo dõi bà ta, cả cháu dâu của bà ta, cả tên theo dõi con bé. Nhất định phải tóm được thằng đấy về đây.
Mấy tên đàn em răm rắp nghe theo, tản đi nhanh chóng.
Vợ của chồng tôi (Phần 7)-2
Chuyện gì thế này? Hương Ly mất hết hồn vía, nằm im dưới đất nhìn anh chăm chú. Cô sợ đến mức quên mất phải nói gì.
***
Hương Ly đứng trong phòng tắm rất lâu. Cô không biết nên đối diện với việc này thế nào.
Tuấn đã chờ cô cả tiếng đồng hồ. Hôm nay phải gặp khách hàng nên anh đã uống khá nhiều, nhà vệ sinh dưới tầng lại bị hỏng, anh chỉ còn cách chờ cô tắm xong để chạy vào "xử lý công chuyện". Nhưng chờ mãi không thấy cô đi ra.
Tuấn bực mình gõ cửa khiến cho Hương Ly cuống lên. Cô hốt hoảng vắn cái khăn tắm lại cho nó khỏi rơi.
- Này! Sao em lâu thế hả? Anh không nhịn được nữa rồi, anh vào đây!
Tuấn xoay tay nắm cửa, chuẩn bị đẩy ra. Hương Ly chợt phát hiện ra mình đã quá sơ ý mà quên không bấm khóa, hiện tại thì đã muộn. Hương Ly dịch không kịp dịch sang một bên để tránh cánh cửa, vì vậy khi Tuấn xông vào, cô trượt chân ngã nhào xuống đất.
Tuấn với ra phía trước để túm lấy cô, nhưng lại mất đà và ngã đè lên người cô.
Tuấn lại một lần nữa rơi vào ánh mắt của cô. Anh cúi dần xuống, gương mặt dần sát vào mặt Hương Ly.
Chuyện gì thế này? Hương Ly mất hết hồn vía, nằm im dưới đất nhìn anh chăm chú. Cô sợ đến mức quên mất phải nói gì.
☘️☘️☘️☘️
Hương Ly sẽ đối phó với tình huống này như thế nào đây? Liệu rằng cô có nghe lời bà Hòa và quyến rũ Tuấn? Tuấn bắt đầu từ cảm thấy lạ lùng, rồi chuyển sang thích thú, dường như tình cảm của anh dành cho vợ đã có biến đổi. Như vậy thì Hương Ly phải làm sao? Về phần Lão Tam, hắn định tính toán điều gì? Bà Hòa có dễ dàng chui đầu vào cái bẫy của lão?
Danh sách chương