Người phụ nữ đứng trước cửa phòng, không đi tiếp vào trong, Thẩm Huy đứng bên mép giường của cha, yên lặng đánh giá cô ta. Con nít bảy tuổi, xa cách mẹ đẻ đã hơn một năm, ánh mắt cậu đứng đó nhìn cô ta chứa sự xa lạ.

“Thằng nhóc xấu xa này, có mẹ kế là không nhận ra mẹ ruột? Con là do mẹ sinh, mẹ mới là mẹ con.”

Người phụ nữ nói, tầm mắt nhìn qua lại giữa Lý Hà và Thẩm Huy. Rất rõ ràng đây là vì hai người họ mà tới, thái độ của con trai khiến cô ta tức giận, sự tồn tại của Lý Hà khiến cô ta bất mãn.

“Con còn nhỏ, có thể biết cái gì, cô làm mẹ có gì từ từ nói.”

Không ngờ Lý Hà mở miệng lại mang giọng điệu dạy bảo, người phụ nữ cười khẩy một tiếng, trực tiếp xông về phía cô. “Cô là cái thá gì, chuyện của mẹ con chúng tôi khi nào đến phiên cô xen vào?”

“Hiện giờ tôi là người giám hộ của Thẩm Huy, chuyện của thằng bé đều do tôi lo.”

Lý Hà rất bình tĩnh, thời gian nhiều năm sớm đã mài giũa đi sự nóng nảy của cô. Đối với người phụ nữ trang điểm xinh đẹp này, cô không hề có bất kỳ tự ti sợ sệt gì, mở miệng nói chuyện là trầm ổn, có lý lẽ.

“Tôi là mẹ ruột nó, nó…”

Cô ta nhất thời nghẹn lời, chú họ ở một bên nói tiếp: “Lý Hà, cháu cũng đừng ở đây xem náo nhiệt, chuyện của mẹ con ruột người ta không tới phiên người ngoài như cháu xen vào.”

“Đúng vậy.”



“Lời này không đúng.” Đối mặt với hai người cùng nhau chèn ép này, Lý Hà không hề hoảng hốt hay sợ hãi, mở miệng theo lý mà nói.

“Người giám hộ của Thẩm Huy là cháu, mọi chuyện đều có liên quan tới cháu. Hơn nữa đây là nhà tôi, hai người tới nhà cháu, cho dù muốn làm gì thì cũng liên quan tới cháu, sao có thể nói không tới phiên cháu nói chuyện? Cháu mới là chủ căn nhà này, hai người là khách, không mời mà đến đã rất không lễ phép, lại nói chuyện với chủ nhà như vậy thì càng không hợp lý.”

“Bọn chú,” Tròng mắt chú họ xoay chuyển, đi qua kéo Thẩm Huy tới cửa. “Đây là mẹ cháu, mẹ ruột cháu. Đứa nhỏ này không lẽ đến mẹ ruột cũng quên rồi, cả ngày bị mẹ kế lừa xoay vòng vòng.”

Người phụ nữ lập tức làm ra bộ dạng thân thiết, giơ tay kéo lấy Thẩm Huy lui đến gian ngoài phòng khách. “Con trai, mẹ tới đón con. Lúc trước mẹ đi quá nóng vội, không mang con theo, không phải con đang giận mẹ đấy chứ?”

“Mẹ.”

Đứa nhỏ mở miệng kêu, người phụ nữ vui vẻ ôm cậu hôn một cái. “Đúng là con trai ngoan của mẹ. Đi, cùng mẹ về nhà, sau này sẽ không chịu sự tức giận của người phụ nữ này nữa. Mẹ kế không có ai là tốt, thế mà cô ta lại để con hầu hạ người chết kia…”

“Cha con không chết.”

Đột nhiên giống như mở công tắc xúc động nào đó, đứa nhỏ lập tức hất tay, rống giận với cô ta. Mắt to tràn đầy phẫn nộ, trừng cô ta như con thú nhỏ bị thương.

“Cái thằng nhóc thối tha, mẹ mang thai mười tháng sinh con, cho con uống nữa, con báo đáp mẹ như vậy? Mở miệng ngậm miệng là cha con, cha con, cha con đã thành người thực vật, anh ta còn có thể đứng lên như thế nào được.”

“Mẹ đi, mẹ đi đi, cha con không có chết, cha con sẽ không chết.”



Đứa nhỏ đột nhiên kích động, đưa tay dùng sức đẩy người phụ nữ ra ngoài. Lý Hà ở một bên rất lo lắng cho con, chú họ thấy thế kéo tay cô ngăn lại.

“Đừng lo chuyện bao đồng, không liên quan gì đến chú. Hơn nữa, hôm nay chú tới làm gì, ngày nào cũng thêm phiền phức.”

“Ơ, sao lại thành chú thêm phiền phức. Rõ ràng là cháu muốn chiếm đoạt tiền của Thẩm Huy, cho nên chia rẽ quan hệ mẹ con người ta.”

Người phụ nữ đã bị Thẩm Huy đẩy đến cửa, lúc này ồn ào nói tiếp: “Đúng vậy, chính là cô, người phụ nữ như cô quá xấu xa. Chia rẽ quan hệ mẹ con tôi, chiếm đoạt  tiền của con trai tôi. Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu.”

Bị chú họ gạt tới sao? Không, chú họ hận không thể lấy tiền của hai cha con này bỏ vào túi. Hẳn người phụ nữ này cũng nhận được tin tức, một số tiền lớn như vậy, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua. Cô ta là mẹ ruột Thẩm Huy, có ưu thế về quyền nuôi dưỡng Thẩm Huy hơn ông ta. Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức cùng nhau tới cửa, muốn giành Thẩm Huy vào tay trước, như vậy thưa kiện càng có ưu thế hơn.

Việc này mấu chốt nhất chính là Thẩm Huy, dưới tên cậu có nhiều tiền như vậy. Hiện giờ cha cậu như vậy, nếu mẹ ruột cậu có được quyền giám hộ cậu, vậy số này thật sự cùng Thẩm Huy thuộc về người phụ nữ này.

“Tôi đã kiện rồi, tôi muốn quyền giám hộ con trai tôi. Cô đừng mong chiếm lợi từ con trai tôi, con trai là tôi sinh, là của tôi.”

Thẩm Huy ngây người, Lý Hà không có gì để nói. Chuyện này một khi bị người phụ nữ này kiện lần nữa, kết quả như nào khó mà nói. Suy cho cùng cô là mẹ kế, người ta là mẹ ruột.

“Đi, Huy Huy đi với mẹ.”

Người phụ nữ lại lần nữa kéo cậu bé, cậu bé trốn vào bên giường cha ở phía đông. Người phụ nữ đứng ở cửa, hô một thời gian dài, cậu cũng không đi ra, chú họ ra hiệu cô ta đi vào kéo, cô ta lắc đầu không vào. Chú họ muốn tự mình ra tay thì bị Lý Hà một tay túm ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện