22 tuổi đang học đại học trên thành phố lại bị ba mẹ bắt về lấy chồng, chồng tôi lại là người tôi chưa từng gặp mặt. Ông bà kêu tôi lấy chồng chỉ với lý do duy nhất, thay con gái chủ nợ lấy chồng.

Tôi cũng không hiểu được làm sao mà ba mẹ lại vô lý đến mức đó, hôn nhân đại sự có phải chuyện giỡn đâu, đằng này ai lại đi ép con gái mình lấy chồng như thế bao giờ. Thời đại tiên tiến chứ có còn thời phong kiến ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa đâu. Nhưng mà áo mặc thật sự làm sao qua khỏi đầu, nhìn ba mẹ kề dao vào cổ thì phận làm con như tôi phải nín nhịn mà gật đầu. Chưa bao giờ tôi cảm thấy u uất và chán nản như bây giờ, cái số như con tu hú lênh đênh không được quyền định đoạt cho riêng mình.

Tôi là gái miền Tây vừa lên thành phố học đại học được 3 năm, vùng quê tôi nghèo quá mà ba mẹ lại có máu đỏ đen. Trước ông cố ông nội để lại mấy sào ruộng cũng khá, ba mẹ tôi trời sinh một cặp bán từ cái mương đến hết mấy dòng ruộng, của cải trong nhà theo chủ nợ bay đi hết. Đã vậy lại còn tính sỉ diện, trong nhà dột nát hết ra nhưng bên ngoài lại hào nhoáng quần này áo nọ. Suốt 3 năm tôi đi học ông bà không gửi lên được đồng nào mà tôi còn phải gửi ngược lại tiền cho ông bà trả nợ. Nhưng phận làm con mà, ông bà cho thì mừng mà không cho tôi cũng không trách. Ấy vậy mà sau 3 năm tôi lại phải thay ba mẹ gánh khoảng nợ đến gần 100 triệu đồng. Chán đời, chắc chưa có cô dâu nào về nhà chồng mà muốn tự tử chết quách đi như tôi.

Hôm đón dâu, tôi từ nhà ông bà Phước Sang chủ nợ của ba mẹ tôi ngồi chờ nhà trai đem trầu cau qua rước. Số là con gái lớn ông bà chủ vựa mắm nhất nhì cái vùng Châu Thành này được ông sơ ông sớ gì đấy hứa trong bàn nhậu là sẽ gả cháu gái cho cháu trai của người ta. Thành ra bây giờ đúng giờ đúng tuổi người ta qua đón dâu về nhà theo đúng lời hứa. Mà cô con gái vàng gái ngọc lại không muốn, tôi nghe mẹ tôi kể cô ấy cắt cổ tay tự tử mấy lần nên ba mẹ cô ấy sợ quá sợ mất con nên tìm người thay. Tôi nghe đến đây lại thấy sặc mùi phim truyền hình, tôi hỏi mẹ không chịu sao không nói toẹt ra cho xong ai về nhà nấy mắc mớ gì lại bày trò hứa hẹn cưới gả kiểu này. Thì mẹ tôi mới kể, bên nhà trai là đời thứ mấy của mấy ông địa chủ ngày xưa ấy, bên đấy giàu nức vách lại gốc rễ to, mà khổ đời chủ hộ bên nhà trai lại dòng dõi thư hương trọng chữ tín hứa là phải làm nên mới thành ra thế này. Tôi thật sự chẳng biết ai hứa gì với ai mà bây giờ tôi lại lãnh đủ trăm mối tơ vò. Không không đang yên đang lành lại bị bắt đi lấy chồng, chồng lại là chồng người ta.

Ngồi trong phòng đợi, tôi nóng đến phát điên, mẹ tôi luôn tay vừa quạt vừa sụt sùi dặn đủ thứ.

- Con, qua bên nhà người ta cái gì cũng nhịn đi nghe con. Mày làm hỏng chuyện thì tao bị bắt đi tù vì thiếu nợ đó con.

Tôi ủ rũ không muốn nói với mẹ câu nào nhưng nhìn mẹ hết dặn nọ đến dặn kia tôi cũng không thể để mặc bà được, rốt cuộc cũng phải nói lại cho bà yên tâm.

- Con nghe rồi, mẹ với ba làm ơn làm phước đừng mượn tiền người ta nữa. Con chỉ gả đi được một lần này thôi không có lần nữa đâu mà ba mẹ ỷ y mãi.

Mẹ tôi lại khóc lên khóc xuống:

- Mẹ xin lỗi mày, tao thấy tao sai quá rồi bây giờ sắp gả mày đi tao lại ân hận quá. Mày ráng mà nghe lời chồng, đừng hỗn hào nghe con.

Tôi thấy bà khóc trong lòng cũng buồn thối ruột, an ủi bà vài câu cho bà yên lòng. Thật, đành nào chuyện cũng lỡ rồi, có trách ba mẹ tôi cũng không được gì. Xem như số tôi hẩm hiu không có phước phần, chỉ mong lần này được gả đi vào nhà chồng hiền lành mà sống chứ thân cô thế cô như tôi mà gặp mẹ chồng ngang ngược, gia đình chồng ghê gớm thì thôi tôi mua thuốc sâu uống ch.ết cho rồi chứ sống không nổi nữa mất.

Bà chủ vựa mắm mặc nguyên bộ áo dài đỏ đi vào, thấy tôi bà ngồi xuống, giọng điệu cũng nhẹ nhàng lịch sự:

- Mẹ mày thiếu tao cả trăm triệu chưa tính lời tính lãi nhưng mà mày chịu thay con gái tao gả đi coi như tao trừ.

Bà xòe cái giấy nợ của ba mẹ tôi ra, đưa cho tôi rồi nói:

- Sòng phẳng nha, sau này mày đừng nói tao lừa mày rồi báo công an chắc tao lột da mày ra đó. Còn này, tao cho mày về đó phòng thân, coi như của hồi môn cho mày. Lát nhà trai qua rước dâu tao không theo, mày đi rồi đừng nhìn lại, sống bên nhà người ta lễ phép gia giáo hiền lành giùm tao cái. Gái gả đi rồi có chết cũng là ma nhà người ta, đừng có lôi con gái tao ra chịu vạ cho mày.

Tôi xì mặt ra, cảm thấy uất ức vô cùng. Cầm sấp tiền 500 nghìn mà lòng buồn như bão đến. Chưa bao giờ nhìn người đàn ông trên tờ polymer cười tươi như này mà tôi lại buồn đến như thế.

Bà chủ nợ nhìn tôi, hỏi:

- Mày tên gì? Mẹ tôi nhanh nhảu đáp:

- Nó tên Thư Huyền.

Bà chủ nợ bĩu môi trông phát ghét:

- Nghèo bày đặt đặt tên cho sang. Bỏ. Sau này mày tên Lài, ở đây gọi cô 2 Lài nhớ chưa?

Trời mẹ, nhà giàu đặt tên con sến sẩm quá vậy bà nội!

Thấy tôi khinh khỉnh không dạ thưa gì, bà chủ nợ giựt phắt tờ giấy nợ trong tay tôi, khó chịu nói:

- Nhìn mặt mày gian quá, tao lấy lại giấy nợ, mày qua bên đó ở độ 3, 4 tháng không tai tiếng gì tao trả cho mẹ mày. Yên tâm, tao không chơi ăn gian mày đâu chỉ sợ mày chơi xấu tao thôi. Nói trước với mày, gia đình chồng mày là nhà giàu, có quyền có tiếng không phải nghèo nàn như nhà mày đâu. Mày liệu cơm gắp mắm cho khéo, tới tao cũng không dám ho he lớn nhỏ gì là mày đủ hiểu rồi. Trong vùng đó nó sâu xa thiệt nhưng giàu thì có nước tiền xài 10 đời không hết, mày lo cho thân mày kheo khéo vô. Tao không muốn nghe mày mang danh 2 Lài nhà tao bôi tro trét trấu vào nhà tao. Liệu hồn nha con.

Tôi nhìn bà chủ Phước Sang, nghe trong lời kể của bà như kiểu uất ức lắm khi cho tôi đi lấy chồng thay con gái bà vậy. Ôi người giàu suy nghĩ mâu thuẫn ghê gớm, không ăn được lại thấy tiếc, nghĩ mà chán.

Thấy tôi không nói năng gì, bà gằn giọng:

- Con này, mày nghe tao dặn chưa?

Mẹ tôi huých tay tôi, tôi mới ủ dột mà trả lời lại:

- Con nghe rồi, bà tiếc vậy sao không để chị Lài đi lấy chồng luôn đi, bà bán qua con trừ nợ làm gì?

Bà chủ Phước Sang liếc mắt nhìn tôi, giọng bà nhỏ xíu:

- Mày coi cũng được đó nhưng nhiều chuyện quá, con tao gả được thì tao điên hả mà đổ tiền vào nhà mày. Lo cho mày trước đi, về làm dâu mà hóng hớt bô bô la la thì bị đánh đừng chạy về đây. Mất mặt tao thì 1 ngàn tao cũng không cho ba mẹ mày đâu, liệu hồn mày.

Nói rồi bà đứng dậy, phía ngoài có tiếng người ta gọi bà ta ra ngoài. Tôi sụ mặt, lại buồn đến não lòng.

Mẹ tôi lại luyên thuyên dăm ba bài giảng tam tòng tứ đức của mấy cụ để lại, tôi nghe một hồi thấy ngán ngẩm. Nghe cứ ngang ngang như môn triết mà tôi thi mấy lần mới được vậy. Tôi bây giờ chỉ ước quay về cái thời còn 19,20 để mà tung tăng vui đùa chứ cái ngữ này về làm dâu tôi lo cho tôi quá. Chồng chưa biết mặt mũi ra sao, gia đình chồng chỉ biết vừa giàu vừa khó mà còn gả đi cách nhà ba mẹ đến một cái tỉnh lớn. Nghĩ sợ thiệt, lỡ có chuyện gì tôi biết kêu cứu ai đây?

Trần đời chưa thấy cái chuyện nào nó lạ lùng như cái chuyện của tôi, thuở đời này mà còn gán con trả nợ, chắc chỉ có trong phim mà thôi quá.

Đang sầu não lại nghe bên ngoài có tiếng huyên náo ồn ào, bà chủ Phước Sang ngó cái đầu vào nói với tôi:

- Trùm khăn vô, bên nhà trai người ta qua đến rồi.

Tôi rối ren hết lên, đến bây giờ mới thấm cái cảnh gái chuẩn bị xuất giá như trong phim. Mặc dù chồng con chưa được gặp mặt nhưng nói không hồi hộp không lo lắng là nói dối rồi. Mẹ tôi giúp tôi trùm cái khăn đỏ lên đầu mà tôi muốn rớt nước mắt, biết về nhà người ta tôi có được sống yên ổn không nữa.

- Trời ơi con gái, ráng nha con, ráng nha con.

Mẹ tôi khóc lên khóc xuống, tôi cũng sụt sùi khóc theo. Bà chủ Phước Sang đi vào, kéo tay tôi đi ra ngoài.

- Tới giờ rồi, mày trùm cái khăn cho chắc vô, để mà sơ hở người ta thấy được là ch.ết nha con.

Tôi đi khúm núm sau lưng bà, mẹ tôi thì khóc không ngừng ở sau lưng. Bà chủ nợ chắc thấy cũng tội, bà quay lại trấn an mẹ tôi.

- Bà khóc cái gì, gả đi cũng sát vách chứ đâu.

Mẹ tôi tru tréo:

- Tôi có được qua thăm con đâu bà?

- Biết vậy hồi đó mê bài bạc làm gì cho khổ con vậy?

Mẹ tôi lại không nói được câu nào, bà chỉ còn biết khóc tu tu lên. Bà chủ Phước Sang vừa nắm tay tôi vừa xua xua tay kèm rèm:

- Thôi nín nín giùm tôi cái, sau này bà nhớ tôi lâu lâu gọi xin cho nó về thăm bà. Gả con đi lấy chồng chứ bộ gả đi Mỹ hay gì khóc dữ. Nín đi bà nội.

Tôi hoảng lắm nhưng bây giờ có hoảng cũng không làm được gì, mà có bỏ chạy thì còn ghê hơn nữa. Mất mặt ông bà chủ Phước Sang chắc ổng bả tống ba mẹ tôi vào tù thiệt quá. Thôi, cố lên, coi như tôi đi lấy chồng đi, cứ coi như vậy đi.

Trùm cái khăn lên đầu, khăn voan không quá mỏng nên người bên ngoài nhìn cũng không thấy rõ mặt bên trong. Mà cũng phải, bà chủ Phước Sang không làm chiêu này thì sao qua mặt được người dân ở đây. Bà kéo tôi đi theo bà ra trước cửa phòng, lúc này hai bên nhà trai nhà gái đang nói chuyện rôm rả. Tôi không dám nhìn, mà một phần cũng do bà chủ nợ che hết. Khiếp, đúng là chủ vựa béo kinh thật.

- Mày đàng hoàng đi sắp xong lễ rồi đó.

Nghe bả nói tôi càng run hơn nữa, hai chân run cầm cập không biết bây giờ nên làm cái gì.

Nghe xôn xao tiếng kéo ghế đùng đùng, tôi lại càng hồi hộp hơn nữa. Bà chủ Phước Sang vừa nắm tay tôi vừa khóc.

- Thương con gái của mẹ quá....huhu...

"Ầm" tôi giật mình phát hoảng, mèn ơi bà chủ nợ bả té xỉu rồi.

Đang chuẩn bị rước dâu linh đình mà bả xỉu nằm chình ình ra đó thiệt tôi không biết phải làm sao. Bên trong 3,4 người chạy ra lôi bả vô trong. Tôi cũng định vô theo lại bị một cánh tay đàn ông giữ lại. Ông ấy nhìn tôi, liếc mắt, nếu tôi đoán không lầm thì đây hình như là ông chủ Phước Sang..

- 2 Lài, mẹ bây hay xỉu mà...

Lại nghe ông ấy nói tiếp:

- Xin lỗi anh chị, bà nhà tôi bả bị tăng huyết áp hay xỉu lắm. Mà hôm nay gả con Lài đi bả thương con quá...

Tôi lại nghe một giọng nữ lớn tuổi vang lên:

- Không sao đâu anh sui, bên tôi cũng bậy quá, cho phép tôi đến rước dâu về nha anh.

Nói rồi tôi được một người đến nắm tay, bà nhìn tôi nhưng chắc không nhìn rõ mặt, giọng bà khá hiền, bà nói:

- Con dâu, theo má về nhà con.

Tôi "dạ" một tiếng nhỏ xíu, sau đó theo sau bà mà đi ra ngoài. Nhớ lời mẹ dặn suốt buổi tôi không dám quay đầu lại nhìn chỉ một đường thẳng tấp mà đi lên xe.

Tính ra đám cưới này sơ xài quá, mang tiếng hai họ giàu nức vách mà đám cưới không đủ lễ nghĩa gì hết. Cô dâu cũng không có được cho vàng gì, tôi thật sự cũng không hiểu nhưng mà nghe bảo không hợp tuổi làm ăn gì đó nên chỉ qua rước rồi về luôn nhà trai chứ không làm lễ như chính truyền thống vùng quê tôi. Nghĩ cũng còn nhiều cái kỳ lạ nhưng mà thôi, tôi cũng không phải là 2 Lài, tôi chỉ là cô dâu thế thân thôi, sao cũng được không liên quan đến tôi nữa.

Đến sau này tôi mới biết là do hai nhà nghịch nhau, xem ngày xem tháng làm lễ lại không được nhưng vì giữ chữ tín của ông cụ ngày xưa nên mới có mối hôn sự này. Nhà trai nói chỉ qua rước dâu không làm đám hỏi đám cưới gì hết, nhà gái cũng đồng ý lại không đòi vàng xính lễ gì ráo trọi. Mà cũng đúng thôi, đâu phải con gái họ lấy chồng nên họ đâu cần thách cưới làm gì cho mang tiếng. Lại nghe phong phanh được cô 2 Lài này cũng không phải gái hiền lành thục đức mà chú rể bên kia cũng ăn chơi nhất một vùng... haizz chưa về làm dâu đã mang tiếng xấu là có thật.

Suốt buổi tôi ngồi ngay ngắn trên xe không dám nói câu nào, đoàn người 3 chiếc xe nối đuôi nhau mà chạy thành dòng. Cái nhà của ông bà chủ Phước Sang ngày một xa dần, cuộc đời con gái của tôi cũng chấm dứt kể từ đây.

Đi hơn 2 tiếng đồng hồ mới đến nhà chồng, vừa bước xuống xe tôi có chút ngoác mồm vì độ giàu có của nhà chồng. Mẹ ơi, nhà to lắm, to gấp mấy lần nhà ông chủ vựa mắm. Đang còn lớ ngớ, tôi lại nghe giọng dịu dàng của mẹ chồng vang lên:

- Vào nhà đi, buổi chiều còn có tiệc ra mắt dòng họ.

Đến lúc này tôi mới giật mình "dạ" một tiếng, lại lúi húi đi sau lưng bà.

- Con Li đâu, ra dắt mợ 4 vào phòng đi con.

- Dạ.

Trong nhà một cô bé tầm 16 thân hình nhỏ nhắn chạy ù ra, thấy tôi cô bé gật đầu chào một tiếng "Mợ 4" sau lại quay sang mẹ chồng tôi nói:

- Bà cả, con đưa mợ vô phòng trước nghen.

Mẹ chồng quay sang tôi, bà gật đầu đồng ý:

- Ừ con đưa mợ 4 vào phòng, chỉ cho mợ nhà trước nhà sau coi chừng mợ lạc. Xong rồi ra ngoài phụ chiều đãi khách. Quên nữa, cậu 4 mày đâu rồi?

Con bé vừa nắm tay tôi vừa nói:

- Cậu 4 hả bà? Cậu đi sáng giờ con không có thấy mặt.

Mẹ chồng nhìn tôi, vỗ vỗ vai kiểu an ủi:

- Cái thằng, chắc chạy đi đâu rồi. Thôi con vào phòng trước đi, nghỉ ngơi chút chiều gặp dòng họ nữa.

Tôi gật đầu "dạ" tiếng nhỏ, sau đó cúi đầu theo con bé đi vào trong.

Con bé dắt tôi đi một vòng, chỉ từ nhà trên cho đến nhà dưới. Chu choa, nhà to mà đẹp quá, bên trên xây kiểu 3 gian ngày xưa của mấy ông địa chỉ phú hộ, phía nhà sau lại xây theo lối hiện đại, phòng của vợ chồng tôi nằm trên lầu hai.

- Mợ 4, mợ nghỉ đi, con đi ra ngoài phụ dưới bếp nữa.

Tôi kéo tay con bé, hỏi nhỏ:

- Con tên gì?

- Dạ tên Li.

Tôi gật đầu, nhìn nhìn con bé có vẻ thật thà nên hơi tiếp vài câu:

- Cậu... 4 đâu hả Li?

- Cậu 4 hả mợ, đi chưa về, mà chắc cậu sắp về rồi á mợ. Tại chiều nay tiếp họ hàng mà, kiểu gì cậu cũng về.

Tôi gật đầu, lại hỏi thêm:

- Nhà mình có mấy anh em Li?

- Mợ.... bộ mợ hông biết thiệt hả?

Tôi gật gật, giả vờ quên mất.

- Mợ nghe nói mà quên rồi.

- Dạ có 4 người, cô 2, cậu 3, cậu 4, cậu 5. Cô 2 có chồng rồi mới sanh con gái dễ thương lắm, cậu 3 thì mới lấy vợ chưa có con, còn cậu 5 đang học trên thành phố lâu lâu mới về.

À tính ra gia đình bên chồng tôi đông anh em dữ.

Bé Li ngó trước ngó sau rồi nói nhỏ:

- Quên nữa nhà còn bà nhỏ nữa mợ 4.

Tôi hơi ngạc nhiên, hỏi tiếp:

- Bà nhỏ là ai? Là vợ nhỏ....á hả?

Bé Li gật đầu lia lịa:

- Dạ bà nhỏ...mà xí con nói mợ đừng nói con nói nha, mà trước sau gì mợ cũng biết nhưng mà mợ giả bộ không biết đi không bà la con ch.ết.

Gớm cho cô bé, nhiều chuyện thiệt hà.

Tôi bật cười. Thấy tôi cười mặt con bé lại nghệch ra, tôi không hiểu chuyện gì nên hỏi:

- Ủa Li sao con đứng đờ người ra vậy?

Bé Li lắc lắc cái đầu, giọng có pha sự ngưỡng mộ:

- Ù ôi mợ 4 cười đẹp gái ghê nơi, trước con nghe đồn mợ đẹp bây giờ công nhận đẹp thiệt á mợ.

Nghe con bé nói tôi mới sựt nhớ, cái lý do củ chuối nhất mà vợ chồng Phước Sang khước giấy nợ cho ba mẹ tôi là vì tôi giống con gái ông bà. Kiểu không giống như sinh đôi nhưng nếu nhìn sơ lại hay bị nhầm. Khi sáng tôi có xem hình chị Lài " thật", công nhận tôi với chị giống nhau ghê gớm. Hèn gì bà chủ Phước Sang mới tìm đến ba mẹ tôi. Haizz chắc cái số thiệt rồi, đẹp thì tôi mê thiệt mà giống người ta chi cho khổ cái thân dữ vậy nè trời.

Đang sầu não lại nghe bên ngoài có tiếng gọi vọng lên:

- Li à, xuống bà biểu coi.

Bé Li nghe giọng ai đó gọi thì chạy như bay bỏ lại tôi một mình. Đứng dậy ngó nghiêng một hồi, oa phòng này đẹp thật. Nhớ lúc còn ở nhà thì ôi thôi, nhà tôi không có cái gì ra hồn, lên thành phố đi học thì ở nhà trọ ghép với nhỏ bạn, phòng ốc cũng nhỏ xíu chứ không có được to với đẹp như này. Giường nệm vừa to vừa êm, ngồi lên nhúng nhúng thử, chua choa êm ái ghê. Trong phòng có một tủ quần áo bằng gỗ màu đen rất to, một cái tivi siêu mỏng, một bàn trang điểm, một vài cái tủ nhỏ với mấy cái ghế tròn tròn ngồi dưới nền. Công nhận nhà này giàu thật, không kể cái gì chỉ kể nội thất nhìn cũng thích ngây người.

Tôi có chút không hiểu sao cô 2 Lài lại từ chối đám cưới này, nhà chồng này vừa giàu vừa sang có của ăn của để như này thì hà cớ gì lại không chịu nhỉ? Hay là có uẩn tình gì chăng???

Công nhận người giàu người ta có mấy suy nghĩ mà người nghèo như tôi không hiểu được. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sao từ lúc rước dâu đến giờ tôi không thấy ""chồng" tôi đâu hết vậy cà? Nghĩ tới nghĩ lui, tôi mới ngộ ra được, công nhận được thì được cả đôi, cả ông cả bà đều không ưa mối hôn sự này nên mới có vụ bà nhờ người thay, ông thì bỏ trốn. Xui nhất là tôi, thế mà lại bị gả thay cho người ta, để rồi bây giờ không biết sống chết ra sao. Nhà chồng giàu thì giàu thiệt nhưng biết người ta có tốt với tôi không đây.

Nghĩ mà chán ch.ết!

- Mợ 4, dậy dậy mợ.

Nghe tiếng gọi tôi giật mình ngồi dậy, bé Li thấy tôi tỉnh, nó mừng, nói:

- Chèn ơi, con kêu mợ quá trời mà mợ ngủ như ch.ết... í í con nói bậy rồi, con xin lỗi mợ.

Tôi mơ màng, vỗ vỗ đầu hỏi con bé:

- Gì vậy Li, có gì hả con?

Bé Li giúp tôi xếp lại mền, con bé lấy bộ áo dài màu hồng cánh sen bằng lụa đưa cho tôi. Nó nói:

- Bà biểu mợ thay còn xuống nhà, khách người ta sắp tới rồi.

Ch.ết, tôi quên mất là chiều má chồng tôi nói làm tiệc ra mắt bà con gì đó. Tôi mệt quá nên ngủ một giấc như ch.ết luôn, hôm qua sợ quá có ngủ được chút nào đâu.

Đang lật đật ngồi dậy, lại nghe bé Li ủ rũ, nói:

- Con thiệt thương mợ ghê.

Tôi tò mò không hiểu sao con bé lại nói vậy, nên hỏi:

- Sao con thương mợ, mợ mới gặp con mà... Bộ có chuyện gì hả Li?

- Haizzz con nhiều chuyện nghe được bà nói với ông là lát cậu 4 không có về. Vậy có nghĩa là có mình mợ ra chào bà con, hồi đó cậu 3 đâu có vậy đâu. Đám cưới cậu 3 lớn dữ lắm luôn.

Gì? Đám cưới không có chú rể thật luôn à? Chuyện quái gì đây, "anh chồng" này đùa bỡn với 2 Lài "tôi" quá!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện