Một chiếc xe hơi tiến vào, hai ông cụ và hai đứa nhỏ bước từ trên xe xuống. Không khí vốn đã khẩn trương, hai ông cụ vừa đến liền như ngọn lửa mồi vào quả bom. Ba ba của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đến đây, ông bà Từ vội vàng đứng lên tiếp đón. Hai ông cụ dắt tay Dương Dương và Nhạc Nhạc bước vào phòng khách, vừa thấy ông bà Từ, bọn họ liền đi lên trước cầm tay hai người, nói: “Thông gia, thực xin lỗi, chúng tôi đến thăm trễ.”
Thông gia? Ông bà Từ trợn tròn mắt.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ở trên lầu nghe thấy tiếng xe, Kiều Thiệu Bắc nhìn thấy ông cụ dẫn con trai tới đây, liền nhanh chóng xuống lầu. Đi vào phòng khách, câu nói đầu tiên của Kiều Thiệu Bắc là: “Ba, chú Triển, sao các người lại đến đây?”
“Ba.” vẻ mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc đầy lo lắng.
Buông tay ông Từ ra, ông Kiều nói: “Chúng ta và bọn nhỏ đều rất lo lắng cho Tiểu Hà, lại sợ gọi điện đến sẽ quấy rầy các ngươi, nên chúng ta tới đây.”
Ôm hai đứa con trai, Kiều Thiệu Bắc nói với ba người trước mặt: “Bác trai, bác gái, thân thể Tiểu Hà xảy ra một chút vấn đề, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, bây giờ còn đang kiểm tra, chờ có kết quả con sẽ nói cho các người biết. Mạn Mạn, chăm sóc tốt ông bà.”
“Chú Kiều, chú cứ để ý chăm sóc cho chú út đi, bên ông bà đã có con.” Từ Mạn Mạn cũng không hề thả lỏng khi nghe Kiều Thiệu Bắc nói những lời này.
Tiếp theo Kiều Thiệu Bắc cho hai ông cụ một ánh mắt ám chỉ, rồi dẫn con trai rời đi. Ông Kiều và Ông Triển vội vàng đi theo. Ông bà Từ hoang mang hoảng loạn. Đưa cha và con trai tới phòng khách nhỏ, Kiều Thiệu Bắc đóng cửa lại, nói thẳng: “Tiểu Hà mang thai, thế nhưng có tình huống chảy máu, La Kiệt đã tiêm thuốc an thai cho Tiểu Hà, một người bạn của con và Tô Nam ở mỹ sẽ lập tức đến đây, ngày mai là đến. Sau khi cậu ấy đến đây thì cơ hội cứu lấy bé con của Tiểu Hà sẽ lớn hơn nữa.”
Nghe nói Cố Khê có thể bị sinh non. Tay ông Triển và ông Kiều đều có chút run rẩy, Ông Triển hỏi: “Tiểu Hà đâu, hiện tại tình huống của Tiểu Hà thế nào? Cảm xúc có ổn định không. Có phải lúc trước cậu ấy vẫn luôn sinh bệnh là do liên quan đến việc mang thai?”
Kiều Thiệu Bắc gật gật đầu: “Tình huống phôi thai phát triển không được tốt, nhưng cũng không quá tồi tệ. Hiện tại bé con đã được 6 tuần, lúc trước Tiểu Hà vẫn không kiểm tra được. Em ấy vẫn luôn bị đau thắt lưng, tinh thần thì ểu oải, đấy đều là do mang thai gây ra. Mấy ngày nay Tiểu Hà lại ngủ không ngon, ăn uống cũng không tốt, La Kiệt nói những điều này cũng có thể gây ra chảy máu. Hiện tại Tiểu Hà đang ngủ, chút nữa bạn trai của Mạn Mạn sẽ đưa thuốc của Tiểu Hà đến đây.”
Ông Triển và ông Kiều vừa nghe thế liền cực kỳ tự trách: “Đều tại chúng ta, tại chúng ta làm cho cậu ấy lo lắng, nếu không phải vì chúng ta thì cậu ấy đã có thể hoàn toàn an tâm mà điều dưỡng thân thể, cũng sẽ không như bây giờ.”
“Ba, chú Triển, nếu trách thì ngay cả tụi con cũng có trách nhiệm. Nhưng hiện tại không phải là lúc trách móc ai cả, bây giờ là phải cố gắng cứu lấy bé con. Tiểu Hà đã trông mong rất lâu, em ấy vẫn luôn cố gắng điều chỉnh thân thể, vẫn rất để tâm, chính vì hy vọng có thể mang thai. Nếu bé con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó sẽ là một đả kích trầm trọng đối với em ấy.”
“Ba… Ba ba sẽ không có việc gì chứ, đều tại tụi con, tại tụi con làm cho ba ba phiền lòng.” Dương Dương và Nhạc Nhạc có chỗ nghe không hiểu lắm, nhưng bọn nó nghe hiểu cục cưng trong bụng ba ba có thể sẽ không an toàn, nghe hiểu hiện tại ba ba đang rất nguy hiểm.
Kiều Thiệu Bắc ôm chặt con trai, ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt của con trai: “Bé bảo bối, ba ba không có việc gì, em trai và em gái cũng sẽ không có chuyện gì. Các con là anh, nhất định phải kiên cường, các con kiên cường thì em trai em gái mới có thể kiên cường. Hãy kiên cường cùng với ba Triển và ba Kiều bảo vệ cho ba ba và các em được không?”
“Dạ!” Dương Dương và Nhạc Nhạc lau khô nước mắt, bọn nó sẽ kiên cường.
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Kiều Thiệu Bắc, Ông Triển thét lên một tiếng kinh hãi: “Tiểu Hà mang thai long phượng?!”
“Ba?!” Hai đứa nhỏ lập tức ngây ngẩn cả người.
Kiều Thiệu Bắc ngửa đầu, mỉm cười nhìn hai ông cụ đang khiếp sợ, gật gật đầu: “Lần này Tiểu Hà cũng mang thai song sinh, bất quá trước mắt còn chưa nhìn ra giới tính, nhưng con và Tô Nam hy vọng có thể là thai long phượng, đó cũng là hy vọng của Tiểu Hà.”
“Song sinh … Lại là một cặp song sinh…” Ông Triển và ông Kiều không thể nào bình tĩnh được, hai người bắt lấy cánh tay Kiều Thiệu Bắc: “Thiệu Bắc, cần chúng ta làm cái gì?”
Ông Kiều nghẹn ngào nói: “Hai chúng ta làm ông nội mà Dương Dương và Nhạc Nhạc chưa từng được quan tâm chăm sóc qua, nên hai bé con này chúng ta nhất định sẽ không mặc kệ.”
“Ba, cần tụi con làm cái gì?” Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng hỏi.
Kiều Thiệu Bắc sờ sờ mặt con trai: “Bé bảo bối, ba ba còn chưa biết các con đã biết chuyện kia, với tình hình hiện tại của ba ba, các con nhất định phải làm bộ cái gì cũng không biết, hiểu chưa?”
Kiều Thiệu Bắc nói rất hàm hồ, nhưng hai đứa nhỏ lại nghe được hiểu được. Bọn nó gật mạnh đầu: “Tụi con sẽ không để cho ba ba biết.”
Kiều Thiệu Bắc hôn lên mặt bọn nhỏ một cái, nói: “Hiện tại ba Kiều và ba Triển không có tinh lực để chăm sóc cho tụi con, tụi con tới nhà ông nội được không?”
Thân thể ông Triển và ông Kiều chấn động, hai người nhìn về phía cháu nội. Dương Dương và Nhạc Nhạc không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Dạ, ba, tụi con sẽ tới nhà ông nội, tụi con sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt, ba và ba Triển cứ chăm sóc cho ba ba, không cần lo lắng cho tụi con.”
“Con trai ngoan.” Kiều Thiệu Bắc lại hôn con trai một cái, rồi đứng lên nhìn về phía hai người cha, “Trước khi tình huống Cố Khê được ổn định thì chuyện em ấy mang thai con vẫn không thể nói với bác trai và bác gái, cũng không thể nói cho em ấy biết Dương Dương và Nhạc Nhạc đã biết hết mọi chuyện, hai người tuyệt đối không thể ở trước mặt bác trai và bác gái nói lộ ra chuyện này.”
“Hiểu được hiểu được.” Hai ông cụ ôm cháu nội.
“Con giao Dương Dương và Nhạc Nhạc cho hai người.”
“Yên tâm đi.”
Tiếp theo, Kiều Thiệu Bắc dẫn hai ông cụ và bọn nhỏ lên lầu, đi tới trước cửa phòng ngủ, Kiều Thiệu Bắc mở cửa phòng ngủ ra, để cho người già và trẻ nhỏ đứng ở cửa nhìn thấy Cố Khê đang ngủ, rồi dẫn bốn người đi thu dọn hành lý.cho bọn nhỏ.
Thấy được ba ba, thấy ba ba sắc mặt tái nhợt đang nằm ngủ trên giường, Dương Dương và Nhạc Nhạc phải kiên cường liền không cho nước mắt chảy ra, cùng ông nội và ba ba lên lầu thu dọn hành lý cho bọn nó.
Ông Kiều nói Kiều Thiệu Bắc: “Thiệu Bắc, nếu không cứ để thông gia đi theo chúng ta đi, thông gia không biết chuyện của Cố Khê, bọn họ ở nhà thì các ngươi còn phải cẩn thận che dấu, như thế rất bất tiện. Không phải ngươi nói bạn của ngươi ở Mỹ muốn đến đây sao? Nếu trong nhà không có người khác, các ngươi cũng chăm sóc cho Cố Khê thuận tiện hơn.”
Sau khi Kiều Thiệu Bắc nghe xong, liền cẩn thận ngẫm nghĩ, quả thật rất có lý. Sau đó hắn lại đi xuống nhà, nói với ông bà Từ hãy đi theo Dương Dương và Nhạc Nhạc tới nhà họ Kiều. Ông bà Từ cũng biết mình ở đây cũng không giúp được gì, mà còn có thể gây thêm phiền phức cho Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, bọn họ lập tức đồng ý. Cứ như vậy, sau khi Trang Phi Phi đem thuốc về, thì Từ Mạn Mạn, ông bà Từ, Dương Dương và Nhạc Nhạc, cùng ngồi trên hai chiếc xe đi tới nhà họ Kiều.
Trong chốc lát, người già và trẻ nhỏ đều đã đi hết, Kiều Thiệu Bắc thở phào một hơi, bước nhanh lên lầu. Triển Tô Nam và La Kiệt đứng ở trước phòng ngủ đang thấp giọng nói gì đó, nhìn thấy Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Kiều Thiệu Bắc nói: “Bác trai và bác gái còn có Dương Dương và Nhạc Nhạc đã đi theo ba tôi, Mạn Mạn cũng qua đó. Thôn Trang lái xe đưa bọn họ đi, sẽ lập tức trở về. Trong khoảng thời gian này đành để hai người bọn họ phải vất vả vậy.”
Triển Tô Nam gật gật đầu, với tình huống trước mắt thì an bài này là tốt nhất.
Kiều Thiệu Bắc hỏi: “Tiểu Hà sao rồi?”
Thần sắc của Triển Tô Nam vẫn rất lo lắng, nói: “Còn đang ngủ, ngủ rất sâu, La Kiệt nói đây là hiện tượng tốt. Chờ em ấy tỉnh lại thì cho em ấy uống thuốc. Angela vừa gửi mail tới, là sách dạy nấu ăn giúp Tiểu Hà an thai, chút nữa tôi sẽ tự mình đi nấu. La Kiệt cũng gửi ảnh chụp chảy máu của Tiểu Hà cho Angela xem, Angela nói theo màu sắc trên ảnh chụp thì tình huống cũng không quá tồi tệ, đêm nay cần phải đặc biệt chú ý. Trước khi Angela đến đây, La Kiệt sẽ trông chừng ở đây.”
Kiều Thiệu Bắc cảm kích mà vỗ vỗ bả vai La Kiệt, La Kiệt cũng vỗ vỗ lại hắn: “Không cần quá khẩn trương, các cậu khẩn trương sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Cố Khê.”
Hai người gật gật đầu, hiện tại bọn họ rất muốn hút một điếu thuốc, bất quá cũng chỉ có thể muốn mà thôi.
Cố Khê thực sự mệt mỏi, cậu ngủ rất say, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng rất không muốn đánh thức cậu dậy, nhưng đã 7 giờ tối, cả ngày nay Cố Khê gần như chưa ăn gì hết, vì tốt cho cậu và cục cưng trong bụng nên hai người vẫn nhẫn tâm đánh thức Cố Khê dậy. Cố Khê mơ mơ màng màng, có thể là biết mình đang mang thai, bản năng thân thể muốn cậu phải ngủ nhiều để điều dưỡng tinh thần, cho nên dù bị đánh thức, nhưng ý thức của cậu vẫn dừng một nữa trong giấc ngủ.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không quấy rầy Cố Khê, mà đỡ cậu tựa vào trong ngực của mình, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đúc Cố Khê ăn cơm, cơm là hai người dựa theo sách dạy nấu ăn do Angela cung cấp rồi tự mình nấu. Khẩu vị của Cố Khê rõ ràng chuyển tốt, đến cuối chỉ còn nửa bát canh gà là cậu không uống nổi nữa, còn những thứ khác đều ăn hết. Triển Tô Nam ôm Cố Khê vào phòng tắm đánh răng, lau mặt, dùng WC, rồi mới ôm cậu trở về giường. Trong khoảng thời gian này, Cố Khê không bị chảy máu nữa, nhưng hai người vẫn cực kỳ cẩn thận, không dám qua loa dù chỉ một chút.
Tựa vào trên người Triển Tô Nam ngủ hơn 20 phút, Cố Khê lại mơ mơ màng màng mà uống thuốc, khi được Triển Tô Nam đặt nằm thẳng thì chỉ một lát sau cậu đã lâm vào ngủ say. Cố Khê có thể ăn, có thể ngủ, đây là hiện tượng tốt, hơn nữa nhìn bộ dáng cậu ngủ say tựa hồ vụ chảy máu cũng không gây ra ảnh hưởng gì, bấy giờ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mới thoáng ân tâm.
Buổi tối, La Kiệt sẽ ngủ ở phòng dành cho khách ở bên cạnh, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mệt mỏi cả một ngày, tối hôm qua cơ bản không ngủ được, nên giờ cũng đánh răng rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi. Mệt chết đi được, nhưng hai người lại vẫn không ngủ được. Nằm nghiêng ở bên cạnh Cố Khê, hai người nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của cậu, trái tim từng đợt từng đợt đau nhức. Cuối cùng Cố Khê đã như nguyện mà mang thai, lại là đôi song sinh, nhưng tình huống phát triển của bé con lại làm cho lòng người đau đớn. Bọn họ lại nghĩ đến 13 năm trước đây, khi Cố Khê mang thai Dương Dương và Nhạc Nhạc. Hai lần mang thai, Cố Khê đều thừa nhận thống khổ rất lớn, mỗi lần nghĩ đến là hai người lại cực kỳ tự trách, áy náy và đau lòng.
Mặc dù bây giờ Cố Khê mang thai đã có bọn họ ở bên, nhưng khổ sở do mang thai lại chỉ có tăng chứ không giảm. Đời này của bọn họ đã thiếu nợ người này rất nhiều rất nhiều, cho nên kiếp sau, kiếp sau sau nữa, cho dù người này có chán ghét bọn họ, thì bọn họ vẫn muốn canh giữ ở bên cạnh người này. Dưới ánh đèn ngủ nhu hòa, hai người cứ lẳng lặng mà nhìn Cố Khê, trong lòng vẫn luôn không thể bình tĩnh. Mà chỉ có đến ngày Cố Khê sinh xong, thì bọn họ mới có thể bình tĩnh được.
※
Lần ngủ này, Cố Khê ngủ thật lâu, mãi cho đến hơn 12 giờ trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Chuyện thứ nhất sau khi cậu tỉnh dậy là xem thử có còn chảy máu hay không, sau khi nhìn thấy quần lót vẫn sạch sẽ, cả ba người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi Cố Khê rửa mặt xong, Kiều Thiệu Bắc nói: “Tiểu Hà, hôm nay em còn phải tiêm thuốc, anh đi gọi La Kiệt.”
Cố Khê nằm ở trên giường gật gật đầu, sắc mặt so với ngày hôm qua đã khá hơn nhiều, thần sắc cũng có vài phần thả lỏng, chỉ cần không chảy máu nữa là tốt rồi.
La Kiệt nhanh chóng đi tới tiêm thuốc cho Cố Khê, tiếp đó Kiều Thiệu Bắc bưng đồ ăn tới, La Kiệt liền đi ra ngoài. Đang lúc ăn cơm, Cố Khê có chút lo lắng hỏi: “Dương Dương và Nhạc Nhạc…”
“A, Dương Dương và Nhạc Nhạc còn có bác trai bác gái đã đi theo ba anh rồi. Ông cụ sợ bọn họ ở đây sẽ khiến cho chúng ta làm việc không thuận tiện, nên đã dẫn đi hết.”
“Bọn họ tới nhà của anh?” Cố Khê khiếp sợ.
Kiều Thiệu Bắc đúc cho Cố Khê một ngụm cơm, rồi mới cười nói: “Ngày hôm qua, ông cụ rất lo lắng, nên dẫn bọn nhỏ tới đây xem thử. Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn chưa biết chuyện này, Tô Nam muốn ông cụ dẫn bọn nhỏ đi, chúng ta cũng không đủ tinh lực để chăm sóc cho bọn nó. Sau đó ông cụ đề nghị để bác trai bác gái cũng đi cùng luôn, như vậy sau khi Angela đến đây có nói chuyện hay làm việc gì cũng không cần phải kiêng dè, cũng miễn cho em phải lo lắng.”
Trong lòng Cố Khê có chút cảm động, vì ông cụ đã suy tính cẩn thận, hơn nữa đối với chuyện cậu mang thai, phản ứng của ông cụ cũng làm cho cậu an tâm rất nhiều. Tuy ông cụ đã biết thân thế của Dương Dương và Nhạc Nhạc, nhưng mặc kệ nhìn thế nào, thì cậu vẫn là đàn ông. Đàn ông mang thai là có thể so với gà trống đẻ trứng, không phải người bình thường nào cũng có thể đón nhận.
Kiều Thiệu Bắc nhân cơ hội nói: “Tiểu Hà, anh cảm thấy chuyện này vẫn có thể nói cho Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với bác trai và bác gái biết.”
Cố Khê mím chặt môi, Kiều Thiệu Bắc nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc là con trai của chúng ta, mỗi ngày bọn nó chỉ cần gọi ba ba là đã vui vẻ, nếu để cho bọn nó biết ba ba chính là mẹ, bọn nó nhất định sẽ rất cao hứng. Anh cảm thấy được em không cần lo lắng con trai có thể chấp nhận hay không. Ngay cả bác trai bác gái, nếu chúng ta đã định để cho bọn họ sống cùng chúng ta, thì anh và Tô Nam đều cảm thấy nên để cho bọn họ biết chuyện này. Bọn anh không muốn đến lúc đó phải tìm một lý do để giải thích thân thế của bọn nhỏ, bọn anh cũng hy vọng bọn họ biết mẹ của bọn nhỏ là ai.”
Triển Tô Nam cũng khuyên nhủ: “Bác trai bác gái là thật tâm coi em như là con trai, bọn họ nhất định có thể chấp nhận. Còn những người khác, giấu được thì cứ giấu. Hơn nữa, kỳ thật Thôn Trang cũng biết chuyện Angela, nên cậu ta cũng đoán được tình huống của em. Mạn Mạn là đứa cháu gái mà em hiểu rõ nhất, lại còn do chính em nuôi lớn, sau này hai người đó đều sẽ định cư ở Doanh Hải, anh cảm thấy cũng có thể để cho Mạn Mạn biết.”
Cố Khê cắn chặt răng, cậu còn chưa chuẩn bị tốt a.
Dương Dương và Nhạc Nhạc đã biết, còn phía bên ông bà Từ cùng với Từ Mạn Mạn nếu phải giấu thân thế của hai bé con này, thì Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thật tình 100% không muốn. Còn những người khác của nhà họ Từ đều sống ở Phổ Hà, giấu được thì cứ giấu, dù sao quan hệ giữa bọn họ và Cố Khê cũng không thân mật gì, nhưng mấy người thân mật mà vẫn phải giấu thì không thể làm được.
Kiều Thiệu Bắc hạ thấp giọng: “Tiểu Hà, cứ giao hết cho anh và Tô Nam, có bọn anh ở đây sẽ không có việc gì.”
Cố Khê vẫn cắn chặt răng, phía bên Dương Dương và Nhạc Nhạc, cậu cũng không quá lo lắng, cậu lo lắng chính là cha mẹ và cháu gái không thể chấp nhận loại chuyện này.
Triển Tô Nam ôm Cố Khê, hôn lên khóe miệng của cậu: “Không cần nghĩ bác trai và bác gái bảo thủ đến vậy, bọn họ có thể chấp nhận ba chúng ta sống với nhau, thì tự nhiên cũng có thể chấp nhận chuyện bọn nhỏ là do em sinh ra. Huống hồ ông cụ đều có thể chấp nhận, thì bác trai bác gái càng có thể chấp nhận, em nói đúng không?”
“Tiểu Hà, anh và Tô Nam muốn em có thể thanh thản ổn định mà dưỡng thai. Kỳ thật chuyện này cũng không phức tạp như em đã nghĩ. Hơn nữa cũng không phải lập tức nói cho bọn họ biết ngay, chờ tình huống thai nhi ổn định, chúng ta sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói cho bọn họ biết.” Sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của Cố Khê, Triển Tô Nam nhanh chóng trấn an.
Cố Khê cũng không muốn ba mẹ cho rằng bé con là do người khác sinh, huống chi qua hai tháng nữa thì bụng của cậu có muốn giấu cũng không giấu được. Suy nghĩ thật lâu, Cố Khê nhìn về phía hai người, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức nói: “Yên tâm đi, hết thảy đều đã có bọn anh.”
Cố Khê cắn chặt khớp hàm, rồi từ từ gật gật đầu: “Vậy, giao cho các anh.”
“Yên tâm đi.”
Cố Khê yên tâm giao cho Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam giải quyết chuyện này, trước mắt chuyện duy nhất cậu cần làm là điều dưỡng thân thể, cậu không cho phép mình lại đi quan tâm chuyện khác. 11 giờ tối nay Angela sẽ đến Doanh Hải, vừa nghĩ tới Angela sắp đến, Cố Khê lại yên tâm hơn rất nhiều, cậu tin Angela sẽ có thể cứu lấy bé con trong bụng cậu, cực kỳ tin tưởng. La Kiệt không nói cho Cố Khê biết kết quả siêu âm và xét nghiệm máu, mà Cố Khê cũng không hỏi La Kiệt, cậu một bên nằm ở trên giường nghỉ ngơi, một bên chờ Angela đến, Cố Khê cùng Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đều đang chờ đợi hai bé con đến với thế giới này.
Mọi chuyện thật sự sẽ trùng hợp như thế sao? Cậu rõ ràng lại mang thai song sinh. Cố Khê hy vọng có thể có một bé gái. Có nếp có tẻ thì mới ‘trọn vẹn’.
Ông cụ dẫn mọi người đi hết, thực sự đã giúp Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tiện lợi hơn rất nhiều. Trong phòng bếp, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang cẩn thận nghiên cứu thực đơn dưỡng thai, bọn họ muốn làm cho Cố Khê một bữa ăn vừa ngon miệng vừa đầy đủ dinh dưỡng. Bọn họ đã bỏ lỡ quá trình sinh ra và lớn dần lên trong 11 năm của con cả và con thứ, nên trước khi hai bé con này sinh ra, bọn họ chỉ có hai thân phận —— cha và đầu bếp gia đình.
Thông gia? Ông bà Từ trợn tròn mắt.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ở trên lầu nghe thấy tiếng xe, Kiều Thiệu Bắc nhìn thấy ông cụ dẫn con trai tới đây, liền nhanh chóng xuống lầu. Đi vào phòng khách, câu nói đầu tiên của Kiều Thiệu Bắc là: “Ba, chú Triển, sao các người lại đến đây?”
“Ba.” vẻ mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc đầy lo lắng.
Buông tay ông Từ ra, ông Kiều nói: “Chúng ta và bọn nhỏ đều rất lo lắng cho Tiểu Hà, lại sợ gọi điện đến sẽ quấy rầy các ngươi, nên chúng ta tới đây.”
Ôm hai đứa con trai, Kiều Thiệu Bắc nói với ba người trước mặt: “Bác trai, bác gái, thân thể Tiểu Hà xảy ra một chút vấn đề, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, bây giờ còn đang kiểm tra, chờ có kết quả con sẽ nói cho các người biết. Mạn Mạn, chăm sóc tốt ông bà.”
“Chú Kiều, chú cứ để ý chăm sóc cho chú út đi, bên ông bà đã có con.” Từ Mạn Mạn cũng không hề thả lỏng khi nghe Kiều Thiệu Bắc nói những lời này.
Tiếp theo Kiều Thiệu Bắc cho hai ông cụ một ánh mắt ám chỉ, rồi dẫn con trai rời đi. Ông Kiều và Ông Triển vội vàng đi theo. Ông bà Từ hoang mang hoảng loạn. Đưa cha và con trai tới phòng khách nhỏ, Kiều Thiệu Bắc đóng cửa lại, nói thẳng: “Tiểu Hà mang thai, thế nhưng có tình huống chảy máu, La Kiệt đã tiêm thuốc an thai cho Tiểu Hà, một người bạn của con và Tô Nam ở mỹ sẽ lập tức đến đây, ngày mai là đến. Sau khi cậu ấy đến đây thì cơ hội cứu lấy bé con của Tiểu Hà sẽ lớn hơn nữa.”
Nghe nói Cố Khê có thể bị sinh non. Tay ông Triển và ông Kiều đều có chút run rẩy, Ông Triển hỏi: “Tiểu Hà đâu, hiện tại tình huống của Tiểu Hà thế nào? Cảm xúc có ổn định không. Có phải lúc trước cậu ấy vẫn luôn sinh bệnh là do liên quan đến việc mang thai?”
Kiều Thiệu Bắc gật gật đầu: “Tình huống phôi thai phát triển không được tốt, nhưng cũng không quá tồi tệ. Hiện tại bé con đã được 6 tuần, lúc trước Tiểu Hà vẫn không kiểm tra được. Em ấy vẫn luôn bị đau thắt lưng, tinh thần thì ểu oải, đấy đều là do mang thai gây ra. Mấy ngày nay Tiểu Hà lại ngủ không ngon, ăn uống cũng không tốt, La Kiệt nói những điều này cũng có thể gây ra chảy máu. Hiện tại Tiểu Hà đang ngủ, chút nữa bạn trai của Mạn Mạn sẽ đưa thuốc của Tiểu Hà đến đây.”
Ông Triển và ông Kiều vừa nghe thế liền cực kỳ tự trách: “Đều tại chúng ta, tại chúng ta làm cho cậu ấy lo lắng, nếu không phải vì chúng ta thì cậu ấy đã có thể hoàn toàn an tâm mà điều dưỡng thân thể, cũng sẽ không như bây giờ.”
“Ba, chú Triển, nếu trách thì ngay cả tụi con cũng có trách nhiệm. Nhưng hiện tại không phải là lúc trách móc ai cả, bây giờ là phải cố gắng cứu lấy bé con. Tiểu Hà đã trông mong rất lâu, em ấy vẫn luôn cố gắng điều chỉnh thân thể, vẫn rất để tâm, chính vì hy vọng có thể mang thai. Nếu bé con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó sẽ là một đả kích trầm trọng đối với em ấy.”
“Ba… Ba ba sẽ không có việc gì chứ, đều tại tụi con, tại tụi con làm cho ba ba phiền lòng.” Dương Dương và Nhạc Nhạc có chỗ nghe không hiểu lắm, nhưng bọn nó nghe hiểu cục cưng trong bụng ba ba có thể sẽ không an toàn, nghe hiểu hiện tại ba ba đang rất nguy hiểm.
Kiều Thiệu Bắc ôm chặt con trai, ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt của con trai: “Bé bảo bối, ba ba không có việc gì, em trai và em gái cũng sẽ không có chuyện gì. Các con là anh, nhất định phải kiên cường, các con kiên cường thì em trai em gái mới có thể kiên cường. Hãy kiên cường cùng với ba Triển và ba Kiều bảo vệ cho ba ba và các em được không?”
“Dạ!” Dương Dương và Nhạc Nhạc lau khô nước mắt, bọn nó sẽ kiên cường.
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Kiều Thiệu Bắc, Ông Triển thét lên một tiếng kinh hãi: “Tiểu Hà mang thai long phượng?!”
“Ba?!” Hai đứa nhỏ lập tức ngây ngẩn cả người.
Kiều Thiệu Bắc ngửa đầu, mỉm cười nhìn hai ông cụ đang khiếp sợ, gật gật đầu: “Lần này Tiểu Hà cũng mang thai song sinh, bất quá trước mắt còn chưa nhìn ra giới tính, nhưng con và Tô Nam hy vọng có thể là thai long phượng, đó cũng là hy vọng của Tiểu Hà.”
“Song sinh … Lại là một cặp song sinh…” Ông Triển và ông Kiều không thể nào bình tĩnh được, hai người bắt lấy cánh tay Kiều Thiệu Bắc: “Thiệu Bắc, cần chúng ta làm cái gì?”
Ông Kiều nghẹn ngào nói: “Hai chúng ta làm ông nội mà Dương Dương và Nhạc Nhạc chưa từng được quan tâm chăm sóc qua, nên hai bé con này chúng ta nhất định sẽ không mặc kệ.”
“Ba, cần tụi con làm cái gì?” Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng hỏi.
Kiều Thiệu Bắc sờ sờ mặt con trai: “Bé bảo bối, ba ba còn chưa biết các con đã biết chuyện kia, với tình hình hiện tại của ba ba, các con nhất định phải làm bộ cái gì cũng không biết, hiểu chưa?”
Kiều Thiệu Bắc nói rất hàm hồ, nhưng hai đứa nhỏ lại nghe được hiểu được. Bọn nó gật mạnh đầu: “Tụi con sẽ không để cho ba ba biết.”
Kiều Thiệu Bắc hôn lên mặt bọn nhỏ một cái, nói: “Hiện tại ba Kiều và ba Triển không có tinh lực để chăm sóc cho tụi con, tụi con tới nhà ông nội được không?”
Thân thể ông Triển và ông Kiều chấn động, hai người nhìn về phía cháu nội. Dương Dương và Nhạc Nhạc không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Dạ, ba, tụi con sẽ tới nhà ông nội, tụi con sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt, ba và ba Triển cứ chăm sóc cho ba ba, không cần lo lắng cho tụi con.”
“Con trai ngoan.” Kiều Thiệu Bắc lại hôn con trai một cái, rồi đứng lên nhìn về phía hai người cha, “Trước khi tình huống Cố Khê được ổn định thì chuyện em ấy mang thai con vẫn không thể nói với bác trai và bác gái, cũng không thể nói cho em ấy biết Dương Dương và Nhạc Nhạc đã biết hết mọi chuyện, hai người tuyệt đối không thể ở trước mặt bác trai và bác gái nói lộ ra chuyện này.”
“Hiểu được hiểu được.” Hai ông cụ ôm cháu nội.
“Con giao Dương Dương và Nhạc Nhạc cho hai người.”
“Yên tâm đi.”
Tiếp theo, Kiều Thiệu Bắc dẫn hai ông cụ và bọn nhỏ lên lầu, đi tới trước cửa phòng ngủ, Kiều Thiệu Bắc mở cửa phòng ngủ ra, để cho người già và trẻ nhỏ đứng ở cửa nhìn thấy Cố Khê đang ngủ, rồi dẫn bốn người đi thu dọn hành lý.cho bọn nhỏ.
Thấy được ba ba, thấy ba ba sắc mặt tái nhợt đang nằm ngủ trên giường, Dương Dương và Nhạc Nhạc phải kiên cường liền không cho nước mắt chảy ra, cùng ông nội và ba ba lên lầu thu dọn hành lý cho bọn nó.
Ông Kiều nói Kiều Thiệu Bắc: “Thiệu Bắc, nếu không cứ để thông gia đi theo chúng ta đi, thông gia không biết chuyện của Cố Khê, bọn họ ở nhà thì các ngươi còn phải cẩn thận che dấu, như thế rất bất tiện. Không phải ngươi nói bạn của ngươi ở Mỹ muốn đến đây sao? Nếu trong nhà không có người khác, các ngươi cũng chăm sóc cho Cố Khê thuận tiện hơn.”
Sau khi Kiều Thiệu Bắc nghe xong, liền cẩn thận ngẫm nghĩ, quả thật rất có lý. Sau đó hắn lại đi xuống nhà, nói với ông bà Từ hãy đi theo Dương Dương và Nhạc Nhạc tới nhà họ Kiều. Ông bà Từ cũng biết mình ở đây cũng không giúp được gì, mà còn có thể gây thêm phiền phức cho Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, bọn họ lập tức đồng ý. Cứ như vậy, sau khi Trang Phi Phi đem thuốc về, thì Từ Mạn Mạn, ông bà Từ, Dương Dương và Nhạc Nhạc, cùng ngồi trên hai chiếc xe đi tới nhà họ Kiều.
Trong chốc lát, người già và trẻ nhỏ đều đã đi hết, Kiều Thiệu Bắc thở phào một hơi, bước nhanh lên lầu. Triển Tô Nam và La Kiệt đứng ở trước phòng ngủ đang thấp giọng nói gì đó, nhìn thấy Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Kiều Thiệu Bắc nói: “Bác trai và bác gái còn có Dương Dương và Nhạc Nhạc đã đi theo ba tôi, Mạn Mạn cũng qua đó. Thôn Trang lái xe đưa bọn họ đi, sẽ lập tức trở về. Trong khoảng thời gian này đành để hai người bọn họ phải vất vả vậy.”
Triển Tô Nam gật gật đầu, với tình huống trước mắt thì an bài này là tốt nhất.
Kiều Thiệu Bắc hỏi: “Tiểu Hà sao rồi?”
Thần sắc của Triển Tô Nam vẫn rất lo lắng, nói: “Còn đang ngủ, ngủ rất sâu, La Kiệt nói đây là hiện tượng tốt. Chờ em ấy tỉnh lại thì cho em ấy uống thuốc. Angela vừa gửi mail tới, là sách dạy nấu ăn giúp Tiểu Hà an thai, chút nữa tôi sẽ tự mình đi nấu. La Kiệt cũng gửi ảnh chụp chảy máu của Tiểu Hà cho Angela xem, Angela nói theo màu sắc trên ảnh chụp thì tình huống cũng không quá tồi tệ, đêm nay cần phải đặc biệt chú ý. Trước khi Angela đến đây, La Kiệt sẽ trông chừng ở đây.”
Kiều Thiệu Bắc cảm kích mà vỗ vỗ bả vai La Kiệt, La Kiệt cũng vỗ vỗ lại hắn: “Không cần quá khẩn trương, các cậu khẩn trương sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Cố Khê.”
Hai người gật gật đầu, hiện tại bọn họ rất muốn hút một điếu thuốc, bất quá cũng chỉ có thể muốn mà thôi.
Cố Khê thực sự mệt mỏi, cậu ngủ rất say, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng rất không muốn đánh thức cậu dậy, nhưng đã 7 giờ tối, cả ngày nay Cố Khê gần như chưa ăn gì hết, vì tốt cho cậu và cục cưng trong bụng nên hai người vẫn nhẫn tâm đánh thức Cố Khê dậy. Cố Khê mơ mơ màng màng, có thể là biết mình đang mang thai, bản năng thân thể muốn cậu phải ngủ nhiều để điều dưỡng tinh thần, cho nên dù bị đánh thức, nhưng ý thức của cậu vẫn dừng một nữa trong giấc ngủ.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không quấy rầy Cố Khê, mà đỡ cậu tựa vào trong ngực của mình, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đúc Cố Khê ăn cơm, cơm là hai người dựa theo sách dạy nấu ăn do Angela cung cấp rồi tự mình nấu. Khẩu vị của Cố Khê rõ ràng chuyển tốt, đến cuối chỉ còn nửa bát canh gà là cậu không uống nổi nữa, còn những thứ khác đều ăn hết. Triển Tô Nam ôm Cố Khê vào phòng tắm đánh răng, lau mặt, dùng WC, rồi mới ôm cậu trở về giường. Trong khoảng thời gian này, Cố Khê không bị chảy máu nữa, nhưng hai người vẫn cực kỳ cẩn thận, không dám qua loa dù chỉ một chút.
Tựa vào trên người Triển Tô Nam ngủ hơn 20 phút, Cố Khê lại mơ mơ màng màng mà uống thuốc, khi được Triển Tô Nam đặt nằm thẳng thì chỉ một lát sau cậu đã lâm vào ngủ say. Cố Khê có thể ăn, có thể ngủ, đây là hiện tượng tốt, hơn nữa nhìn bộ dáng cậu ngủ say tựa hồ vụ chảy máu cũng không gây ra ảnh hưởng gì, bấy giờ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mới thoáng ân tâm.
Buổi tối, La Kiệt sẽ ngủ ở phòng dành cho khách ở bên cạnh, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mệt mỏi cả một ngày, tối hôm qua cơ bản không ngủ được, nên giờ cũng đánh răng rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi. Mệt chết đi được, nhưng hai người lại vẫn không ngủ được. Nằm nghiêng ở bên cạnh Cố Khê, hai người nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của cậu, trái tim từng đợt từng đợt đau nhức. Cuối cùng Cố Khê đã như nguyện mà mang thai, lại là đôi song sinh, nhưng tình huống phát triển của bé con lại làm cho lòng người đau đớn. Bọn họ lại nghĩ đến 13 năm trước đây, khi Cố Khê mang thai Dương Dương và Nhạc Nhạc. Hai lần mang thai, Cố Khê đều thừa nhận thống khổ rất lớn, mỗi lần nghĩ đến là hai người lại cực kỳ tự trách, áy náy và đau lòng.
Mặc dù bây giờ Cố Khê mang thai đã có bọn họ ở bên, nhưng khổ sở do mang thai lại chỉ có tăng chứ không giảm. Đời này của bọn họ đã thiếu nợ người này rất nhiều rất nhiều, cho nên kiếp sau, kiếp sau sau nữa, cho dù người này có chán ghét bọn họ, thì bọn họ vẫn muốn canh giữ ở bên cạnh người này. Dưới ánh đèn ngủ nhu hòa, hai người cứ lẳng lặng mà nhìn Cố Khê, trong lòng vẫn luôn không thể bình tĩnh. Mà chỉ có đến ngày Cố Khê sinh xong, thì bọn họ mới có thể bình tĩnh được.
※
Lần ngủ này, Cố Khê ngủ thật lâu, mãi cho đến hơn 12 giờ trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Chuyện thứ nhất sau khi cậu tỉnh dậy là xem thử có còn chảy máu hay không, sau khi nhìn thấy quần lót vẫn sạch sẽ, cả ba người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi Cố Khê rửa mặt xong, Kiều Thiệu Bắc nói: “Tiểu Hà, hôm nay em còn phải tiêm thuốc, anh đi gọi La Kiệt.”
Cố Khê nằm ở trên giường gật gật đầu, sắc mặt so với ngày hôm qua đã khá hơn nhiều, thần sắc cũng có vài phần thả lỏng, chỉ cần không chảy máu nữa là tốt rồi.
La Kiệt nhanh chóng đi tới tiêm thuốc cho Cố Khê, tiếp đó Kiều Thiệu Bắc bưng đồ ăn tới, La Kiệt liền đi ra ngoài. Đang lúc ăn cơm, Cố Khê có chút lo lắng hỏi: “Dương Dương và Nhạc Nhạc…”
“A, Dương Dương và Nhạc Nhạc còn có bác trai bác gái đã đi theo ba anh rồi. Ông cụ sợ bọn họ ở đây sẽ khiến cho chúng ta làm việc không thuận tiện, nên đã dẫn đi hết.”
“Bọn họ tới nhà của anh?” Cố Khê khiếp sợ.
Kiều Thiệu Bắc đúc cho Cố Khê một ngụm cơm, rồi mới cười nói: “Ngày hôm qua, ông cụ rất lo lắng, nên dẫn bọn nhỏ tới đây xem thử. Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn chưa biết chuyện này, Tô Nam muốn ông cụ dẫn bọn nhỏ đi, chúng ta cũng không đủ tinh lực để chăm sóc cho bọn nó. Sau đó ông cụ đề nghị để bác trai bác gái cũng đi cùng luôn, như vậy sau khi Angela đến đây có nói chuyện hay làm việc gì cũng không cần phải kiêng dè, cũng miễn cho em phải lo lắng.”
Trong lòng Cố Khê có chút cảm động, vì ông cụ đã suy tính cẩn thận, hơn nữa đối với chuyện cậu mang thai, phản ứng của ông cụ cũng làm cho cậu an tâm rất nhiều. Tuy ông cụ đã biết thân thế của Dương Dương và Nhạc Nhạc, nhưng mặc kệ nhìn thế nào, thì cậu vẫn là đàn ông. Đàn ông mang thai là có thể so với gà trống đẻ trứng, không phải người bình thường nào cũng có thể đón nhận.
Kiều Thiệu Bắc nhân cơ hội nói: “Tiểu Hà, anh cảm thấy chuyện này vẫn có thể nói cho Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với bác trai và bác gái biết.”
Cố Khê mím chặt môi, Kiều Thiệu Bắc nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc là con trai của chúng ta, mỗi ngày bọn nó chỉ cần gọi ba ba là đã vui vẻ, nếu để cho bọn nó biết ba ba chính là mẹ, bọn nó nhất định sẽ rất cao hứng. Anh cảm thấy được em không cần lo lắng con trai có thể chấp nhận hay không. Ngay cả bác trai bác gái, nếu chúng ta đã định để cho bọn họ sống cùng chúng ta, thì anh và Tô Nam đều cảm thấy nên để cho bọn họ biết chuyện này. Bọn anh không muốn đến lúc đó phải tìm một lý do để giải thích thân thế của bọn nhỏ, bọn anh cũng hy vọng bọn họ biết mẹ của bọn nhỏ là ai.”
Triển Tô Nam cũng khuyên nhủ: “Bác trai bác gái là thật tâm coi em như là con trai, bọn họ nhất định có thể chấp nhận. Còn những người khác, giấu được thì cứ giấu. Hơn nữa, kỳ thật Thôn Trang cũng biết chuyện Angela, nên cậu ta cũng đoán được tình huống của em. Mạn Mạn là đứa cháu gái mà em hiểu rõ nhất, lại còn do chính em nuôi lớn, sau này hai người đó đều sẽ định cư ở Doanh Hải, anh cảm thấy cũng có thể để cho Mạn Mạn biết.”
Cố Khê cắn chặt răng, cậu còn chưa chuẩn bị tốt a.
Dương Dương và Nhạc Nhạc đã biết, còn phía bên ông bà Từ cùng với Từ Mạn Mạn nếu phải giấu thân thế của hai bé con này, thì Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thật tình 100% không muốn. Còn những người khác của nhà họ Từ đều sống ở Phổ Hà, giấu được thì cứ giấu, dù sao quan hệ giữa bọn họ và Cố Khê cũng không thân mật gì, nhưng mấy người thân mật mà vẫn phải giấu thì không thể làm được.
Kiều Thiệu Bắc hạ thấp giọng: “Tiểu Hà, cứ giao hết cho anh và Tô Nam, có bọn anh ở đây sẽ không có việc gì.”
Cố Khê vẫn cắn chặt răng, phía bên Dương Dương và Nhạc Nhạc, cậu cũng không quá lo lắng, cậu lo lắng chính là cha mẹ và cháu gái không thể chấp nhận loại chuyện này.
Triển Tô Nam ôm Cố Khê, hôn lên khóe miệng của cậu: “Không cần nghĩ bác trai và bác gái bảo thủ đến vậy, bọn họ có thể chấp nhận ba chúng ta sống với nhau, thì tự nhiên cũng có thể chấp nhận chuyện bọn nhỏ là do em sinh ra. Huống hồ ông cụ đều có thể chấp nhận, thì bác trai bác gái càng có thể chấp nhận, em nói đúng không?”
“Tiểu Hà, anh và Tô Nam muốn em có thể thanh thản ổn định mà dưỡng thai. Kỳ thật chuyện này cũng không phức tạp như em đã nghĩ. Hơn nữa cũng không phải lập tức nói cho bọn họ biết ngay, chờ tình huống thai nhi ổn định, chúng ta sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói cho bọn họ biết.” Sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của Cố Khê, Triển Tô Nam nhanh chóng trấn an.
Cố Khê cũng không muốn ba mẹ cho rằng bé con là do người khác sinh, huống chi qua hai tháng nữa thì bụng của cậu có muốn giấu cũng không giấu được. Suy nghĩ thật lâu, Cố Khê nhìn về phía hai người, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức nói: “Yên tâm đi, hết thảy đều đã có bọn anh.”
Cố Khê cắn chặt khớp hàm, rồi từ từ gật gật đầu: “Vậy, giao cho các anh.”
“Yên tâm đi.”
Cố Khê yên tâm giao cho Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam giải quyết chuyện này, trước mắt chuyện duy nhất cậu cần làm là điều dưỡng thân thể, cậu không cho phép mình lại đi quan tâm chuyện khác. 11 giờ tối nay Angela sẽ đến Doanh Hải, vừa nghĩ tới Angela sắp đến, Cố Khê lại yên tâm hơn rất nhiều, cậu tin Angela sẽ có thể cứu lấy bé con trong bụng cậu, cực kỳ tin tưởng. La Kiệt không nói cho Cố Khê biết kết quả siêu âm và xét nghiệm máu, mà Cố Khê cũng không hỏi La Kiệt, cậu một bên nằm ở trên giường nghỉ ngơi, một bên chờ Angela đến, Cố Khê cùng Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đều đang chờ đợi hai bé con đến với thế giới này.
Mọi chuyện thật sự sẽ trùng hợp như thế sao? Cậu rõ ràng lại mang thai song sinh. Cố Khê hy vọng có thể có một bé gái. Có nếp có tẻ thì mới ‘trọn vẹn’.
Ông cụ dẫn mọi người đi hết, thực sự đã giúp Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tiện lợi hơn rất nhiều. Trong phòng bếp, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang cẩn thận nghiên cứu thực đơn dưỡng thai, bọn họ muốn làm cho Cố Khê một bữa ăn vừa ngon miệng vừa đầy đủ dinh dưỡng. Bọn họ đã bỏ lỡ quá trình sinh ra và lớn dần lên trong 11 năm của con cả và con thứ, nên trước khi hai bé con này sinh ra, bọn họ chỉ có hai thân phận —— cha và đầu bếp gia đình.
Danh sách chương