Buổi tối tổ chức sinh nhật cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, Cố Khê cũng có mặt, chịu đựng phần eo đau đớn, Cố Khê chung vui cùng con trai trải qua sinh nhật 12 tuổi. Nhưng vì thân thể cậu không tốt, tiệc sinh nhật chấm dứt rất sớm, không náo nhiệt như năm ngoái. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gửi ảnh chụp và video qua cho cha, hai ông cụ nhìn ảnh chụp của cháu nội, nghe âm thanh của cháu nội, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Hai người cũng chú ý thấy khí sắc của Cố Khê rất kém, hôm 30 tết, hai gò má của Cố Khê còn có sắc đỏ, hôm nay nhìn thấy quả thật tái nhợt không có chút máu. Hai ông cụ thực sự rất lo lắng, lo lắng lỡ như Cố Khê có chuyện gì, con trai và cháu nội của bọn họ sẽ chịu không nổi, mà cuộc sống tiếp theo của bọn họ cũng chôn vùi trong sự dày vò của hối hận.
Dương Dương và Nhạc Nhạc khai giảng, tuy Triển Tô Nam ở trong điện thoại nói khoảng 7 giờ 40 bọn họ sẽ tới trường học, nhưng ông Triển và ông Kiều trước 7g sáng đã có mặt. Hai ông cụ đến trường học, từ hiệu trưởng đến ban giáo viên ai ai cũng là cực kỳ hoảng sợ, không ngờ nhận vật cỡ bự đó lại ghé đến trường học. Hai ông cụ từ chối tiếp đón, tỏ vẻ bọn họ đặc biệt đến đây là để gặp cháu nội. Bất quá mọi người rất khó hiểu, nếu là tới gặp “Cháu nội”, vì sao phải lén lút thế chứ? Đương nhiên, bọn họ không dám hỏi, chỉ cầu ông cụ không cần phật lòng, rồi đem bọn họ chiên dòn.
Hai ông cụ bảo hiệu trưởng tìm cho bọn họ một vị trí thực bí ẩn, có thể nhìn thấy lớp học trên lầu. Sau khi tìm một nơi có tầm nhìn tốt nhất, hai người liền đuổi những người khác đi, rồi lấy kính viễn vọng trong túi ra. Gần 7 giờ 45, có hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, lưng đeo cặp sách xuất hiện ở cửa trường học, ông Triển mắt sắc là người phát hiện đầu tiên, vì quá kích động mà thiếu chút nữa đã hét lên.
Ngày đầu tiên khai giảng, trên mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc lại mang theo vài phần u buồn, đương nhiên không giống như những học sinh khác, bọn nó buồn không phải vì ngày nghỉ đã chấm dứt, mà vì lo lắng cho ba ba. Cánh tay Dương Dương vẫn còn bó bột, các bạn học nhìn thấy hai anh em đều cất tiếng chào hỏi, thậm chí ào lên một lượt hỏi thăm cánh tay của Dương Dương đã xảy ra chuyện gì. Các bạn học vay quanh hai anh em càng ngày càng nhiều, được các bạn học quan tâm, trên mặt hai anh em mới có một chút tươi cười. Hai đứa đi cùng bạn học vào phòng học, không hề biết ở một góc khuất trong trường học, có hai ông cụ đang rình coi bọn nó.
Bọn nhỏ lên lầu, vào phòng học, hai ông cụ lề mề không nỡ buông kính viễn vọng xuống. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn kỹ hai đứa nhỏ. Ông Kiều là càng nhìn càng thích, ông Triển là càng nhìn càng cảm thấy giống Triển Tô Nam, đương nhiên, điều này chỉ là tác dụng tâm lý. Bất quá hai ông cụ cũng là càng nhìn trái tim càng đau.
Buổi sáng báo danh, nhận sách giáo khoa của năm học mới, còn phải quét dọn vệ sinh, cũng không biết khi nào bọn nhỏ mới có thể về, hai ông cụ cũng không muốn bỏ về trước, kéo ghế dựa qua, dựa vào cửa sổ, ngồi xuống, si ngốc mà nhìn phòng học của Dương Dương và Nhạc Nhạc.
Dương Dương là lớp phó, Nhạc Nhạc là trưởng bộ môn toán với môn tiếng anh. Hai đứa nhỏ phải giúp thầy giáo thu bài tập, phát sách giáo khoa mới. Cánh tay Dương Dương có thương tích, không thể cầm vật nặng, nên được Nhạc Nhạc giúp làm thay. Sau khi bận rộn xong, còn phải nghe thầy giáo an bài kế hoạch học tập của học kỳ này, rồi Dương Dương và Nhạc Nhạc mới theo các bạn học cùng nhau quét dọn vệ sinh. Bất quá, hai đứa phải đem bài tập đưa đến phòng giáo viên trước.
Nhạc Nhạc ôm một chồng bài tập nghỉ đông, cùng anh hai đi tới phòng giáo viên. Dương Dương dùng tay lành lặn cầm giúp Nhạc Nhạc vài quyển. Hai anh em xáp lại cùng một chỗ tự nhiên sẽ bàn tán một vài chuyện riêng.
“Anh, hôm nay trở về tụi mình cùng nhau khuyên ba ba đi, để ba ba chịu đi bệnh viện.”
Dương Dương không hé răng, qua một lát, nhóc nói: “Ba ba không muốn người khác biết tình huống của mình, nên mới không chịu đi bệnh viện. Anh là lo – ngoại trừ cảm mạo, ba ba còn có chỗ khác không thoải mái, em xem ngày hôm qua ba ba là được ba Kiều ôm lên lầu a. Em có nghĩ ba ba đang bị đau thắt lưng không?”
Nhạc Nhạc nhíu lông mày, đây là chuyện thực sự có thể, trước kia lúc ba ba đau thắt lưng đều không thể đứng thẳng, đi đường cũng không được, mấy ngày nay hầu như ba ba đều nằm ở trên giường, nếu là cảm mạo, sao bọn nó không thấy ba ba ho khan hay phát sốt. Tâm tình của hai đứa rất nặng nề, tới phòng giáo viên, hai đứa lập tức thu hồi tâm tư.
Đặt bài tập xuống, Dương Dương và Nhạc Nhạc lại bị chủ nhiệm lớp gọi lại. Hội trường của trường học cần người tới quét dọn, chủ nhiệm lớp bảo bọn nó thông báo cho lớp trưởng của các lớp khác biết, để mỗi lớp cử ra vài học sinh tới quét dọn hội trường. Dương Dương và Nhạc Nhạc báo cho lớp trưởng của 5 lớp còn lại, sau đó bọn nó trở về lớp, tập hợp vài bạn học, rồi cùng bọn họ đi tới hội trường trước. Lớp bọn nó là lớp trọng điểm, đương nhiên phải dẫn đầu .
Nhạc Nhạc múc nước, Dương Dương quét rác, hai anh em tạm thời dùng lao động để áp chế lo lắng trong lòng. Có hai ông cụ vẫn nhìn không thấy cháu nội nên rất sốt ruột, vừa hỏi thăm thì mới biết hai đứa nhỏ đang quét dọn hội trường, bọn họ liền nhanh chóng chạy tới hội trường. Cửa chính của hội trường mở rộng, hai ông cụ nhìn ngắm khắp nơi, xung quanh cũng không có nhiều học sinh lắm, bọn họ liền an tâm lớn mật mà núp ở cửa rình coi. Nhìn ở khoảng cách gần, không cần kính viễn vọng, hai ông cụ si mê nhìn hai đứa nhỏ vì lao động mà sắc mặt đỏ lên, một bên vui sướng vì có thể nhìn thấy bọn nhỏ gần như thế, một bên lại ở trong lòng oán thầm trường học sao có thể an bài cháu nội bọn họ làm loại công việc nặng nhọc này, cánh tay của Dương Dương vẫn còn bị thương a!
Có một học sinh nhìn nhìn phía cửa hội trường, rồi dừng động tác lau bàn lại, đi đến phía sau Dương Dương đang quét rác, đá đá nhóc: “Cố Triêu Dương, ở cửa chính hình như có hai ông già vẫn luôn nhìn lén cậu và Cố Triêu Nhạc đó”
“A?” Dương Dương đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy ở cửa có hai ‘cái gì đó’ vội vàng thụt lui.
“Có phải mấy ông già xấu xa không?” Bạn học kia nhỏ giọng nói.
Dương Dương nhíu mi, buông chổi ra: “Để mình qua xem thử.”
“Mình đi cùng cậu.” Bạn học kia rất anh dũng.
Hai người đi về phía cửa, Nhạc Nhạc thấy được, cũng vội vàng đi theo. Ở ngoài cửa, hai ông cụ dựa vào tường mà thở phì phò, nguy hiểm thật, hình như vừa rồi Dương Dương nhìn thấy bọn họ thì phải. Làm sao bây giờ?
Kiều Tác Hành đẩy đẩy Triển Khôn, ông Triển bình ổn trái tim, ôm may mắn rằng đối phương có lẽ cũng không phát hiện bọn họ mà lén lút nghiêng đầu ra dò xét, rồi thì …
“A!”
Mắt to trừng lớn.
Thân thể ông Triển giật nảy một cái, chết đứng tại chỗ, ông Kiều đứng ở bên cạnh, nghe thấy ông kinh hô, nghĩ rằng bọn nhỏ xảy ra chuyện gì, liền lướt qua ông Triển, cũng nghiêng đầu nhìn qua thăm dò.
“A!”
Dương Dương chớp mắt, nhìn hai cụ ông xa lạ, mà vẻ mặt của hai cụ ông kỳ quái này lại là trạng thái lúng túng khi bị bắt quả tang. Hai phút sau, nghi hoặc trên mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc biến thành tươi cười.
“Cụ ông, ông tới tìm con và Nhạc Nhạc ( anh con ) sao?”
Bị nhận ra rồi! Ông Triển từ sau tường đi ra, ông Kiều nuốt nuốt cổ họng, không dám mở miệng. Hốc mắt ông Triển chua xót, cố gắng lộ ra một nụ cười tươi. Áp chế chột dạ, ông lên tiếng: “Thực xin lỗi, hai ông không phải cố ý trốn ở bên cạnh nhìn lén.”
Nhạc Nhạc tiến lên từng bước, tỉ mỉ đánh giá ông Triển từ trên xuống dưới, rồi thật vui hỏi: “Cụ ông, thân thể của ông đã khỏe chưa?”
Trong mắt cháu nội không có đề phòng cùng chán ghét, chỉ có vui sướng cùng thoải mái khi nhìn thấy ông. Triển Khôn liều mạng áp chế từng cơn sóng tình cảm phức tạp đang cuộn trào trong lòng, gật mạnh đầu.
“Khỏe rồi, toàn bộ đều khỏe, đều là nhờ các con.” Dù sao cũng đã trải qua vô số sóng to gió lớn, đầu óc ông Triển xoay chuyển cực nhanh, nói: “Sau khi ông khỏe lại, vẫn luôn đi tìm các con, ông muốn cảm ơn các con. Mấy ngày trước, cuối cùng cũng nghe được các con học ở đây, nên ông kéo theo ông bạn già tới tìm các con, nhưng lại sợ quấy rầy các con.” Nói xong, Ông Triển kéo ông Kiều tới.
Ông Kiều khống chế nước mắt, môi có chút phát run mà nói: “Cám ơn, cám ơn các con đã cứu sống ông bạn già của ông, các con là đứa bé ngoan, đứa bé ngoan.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc nở nụ cười thật thà: “Cụ ông, không cần cảm ơn, ông không bị làm sao là tốt rồi.”
Nước mắt ông Triển sắp khống chế không được, thấy cụ ông thực sự kích động, Nhạc Nhạc nhanh chóng thay đổi không khí: “Cụ ông, tụi con đang quét dọn vệ sinh, nơi này rất bẩn, không khí cũng không tốt, ông có muốn đi tới vườn hoa ngồi một chút không? Tụi con còn phải làm thêm chút nữa.”
“Không cần, không cần, hai ông, hai ông sẽ ở chỗ này chờ các con. Sẽ không quấy rầy các con chứ.” Ông Triển và ông Kiều cùng mở miệng, bọn họ thật sự không muốn rời đi.
Nhìn ra được cụ ông có chuyện muốn nói với bọn nó, Dương Dương vỗ vỗ Nhạc Nhạc đang còn muốn khuyên nữa, nói: “Không quấy rầy. Cụ ông, tụi con bưng ghế dựa tới cho hai ông, hai ông ngồi chờ tụi con một chút.”
“Được, được.” Hai người gật đầu như giả tỏi.
Nhạc Nhạc bưng ghế dựa tới, ông Triển và ông Kiều nhanh tay đi tới hỗ trợ, lại bị đứa nhỏ đẩy ra. ‘Kính già yêu trẻ’, từ nhỏ ba ba đã dạy bọn nó như thế. Tay của Dương Dương không tiện, nên bạn học vừa rồi cùng với Nhạc Nhạc bưng ghế dựa trong hội trường tới, đặt trên hành lang, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn hai cụ ông cười cười, rồi hai đứa trở về tiếp tục làm việc.
Ngồi ở cửa, hai ông cụ thừa dịp lúc bọn nhỏ không chú ý liền nhanh chóng lau khô nước mắt, chờ khi bọn nhỏ nhìn qua, lại nhanh chóng nhìn bọn nhỏ cười cười. Trái tim hai ông cụ đập mạnh ‘bùm bùm’, cứ như thế, cứ như thế mà gặp mặt bọn nhỏ, còn có cả nói chuyện!
“Cụ ông” … Tiếng kêu của bọn nhỏ không hề không đổi. Ông Triển nhìn chăm chú vào Dương Dương và Nhạc Nhạc, nghẹn ngào nói: “Bọn nhỏ thực ngoan, thực ngoan.”
“Đúng vậy a.” Ánh mắt Ông Kiều không thể rời khỏi bọn nhỏ.
“A Khôn, tôi sợ, lỡ như bọn nhỏ biết…”
“Tôi cũng sợ. Nhưng Tiểu Hà đã cho chúng ta chủ ý, chúng ta phải cố hết sức nắm bắt. Nhớ kỹ, chút nữa đừng nói gì để lộ ra.”
“Ừ, tôi sẽ tận lực ít nói nhất.”
Trong lòng bàn tay của ông Kiều toàn là mồ hôi, cùng bọn nhỏ nói chuyện, bây giờ đầu của ông vẫn còn choáng váng ngây ngất. Cuộc trò chuyện lúc nãy khiến cho ông run rẩy mà đã rất lâu chưa từng trải qua.
Hai ông cụ ngồi đợi hơn một giờ, bất quá bọn họ tuyệt không cảm thấy buồn tẻ. Bọn nhỏ quét dọn xong, còn phải tới phòng học, đã gặp mặt bọn nhỏ, hai người cũng không cần né tránh, nên cũng đi theo bọn nhỏ.
Dương Dương đề nghị hai cụ ông tới vườn hoa ngồi chờ bọn nó, nơi đó mát mẻ, không khí cũng tốt. Kiều Tác Hành không muốn đi, nhưng Triển Khôn ngẫm lại bọn họ cứ đi theo bọn nhỏ sẽ gây khó khăn, nên nghe lời, lôi Kiều Tác Hành đi .
Không nghĩ tới cụ ông kia sẽ tìm đến, nên Dương Dương và Nhạc Nhạc cực kỳ kinh ngạc. Sau khi cứu người, bọn nó chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày người ta tìm lại đây. Bất quá nhìn bộ dáng cụ ông kích động, trong lòng hai đứa lại có một chút vui sướng khó tả, cụ ông không có quên bọn nó. Quay về lớp học, lại bị chủ nhiệm lớp tó cổ nói thêm một vài chuyện, rồi còn có chút thượng vàng hạ cám phải làm, này một chút kia một tí thế là kéo dài đến hơn 1 giờ. Đến khi Dương Dương và Nhạc Nhạc lưng mang cặp sách, bước ra từ phòng học, thì đã hơn 12 giờ trưa.
Hai đứa đi thẳng đến vườn hoa, sợ hai cụ ông chờ đến sốt ruột. Đối phương là cụ già, để cụ già chờ bọn nó rất không nên. Tới vườn hoa, thấy hai cụ ông vẫn còn ở đó, hai đứa nhỏ lập tức chạy nhanh tới.
“Cụ ông, thực xin lỗi, đã để hai ông đợi lâu như thế.”
“Không lâu không lâu, chúng ta nói chuyện với nhau nên thời gian trôi qua cũng rất nhanh.”
Triển Khôn đứng lên, Dương Dương chính thức tự giới thiệu: “Con là Cố Triêu Dương, đây là em con – Cố Triêu Nhạc.”
“Ách, ông, các con gọi ông là ông nội Khôn đi.”
“Ông, ông, các con gọi ông là ông nội Hành thì tốt rồi.”
Lúc hai ông cụ tự giới mình miễn bàn có bao nhiêu chột dạ, bao nhiêu khẩn trương.
“Chào ông nội Khôn, chào ông nội Hành.”
“Chào các con, có thể tìm được các con, chúng ta thật cao hứng.”
Hai ông cụ nhất thời có chút luống cuống. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không rõ tại sao cụ ông lại khẩn trương như thế, dù sao cũng coi như là người xa lạ, nên hai đứa cũng không biết nên nói gì tiếp theo mới tốt.
Triển Khôn nhìn đồng hồ, thật cẩn thận hỏi: “Các con phải về nhà sao?”
“Dạ. Chút nữa ba ba của con sẽ tới đón tụi con.” Dương Dương trả lời.
“Ách…” Triển Khôn nói càng thêm cẩn thận: “Chúng ta muốn mời các con ăn một bữa cơm, để cảm ơn, có thể chứ? Ách, chúng ta không phải là người xấu, tìm một chỗ gần trường học, cùng nhau ăn một bữa cơm. Ông thật sự rất rất cám ơn các con đã cứu sống ông.”
Dương Dương lắc đầu, cười nói: “Cụ ông, ông không cần khách khí như thế, đó là chuyện tụi con phải làm.”
“Cụ ông, ông đừng nói cho thầy của tụi con và bạn học biết chuyện kia được không?” Nhạc Nhạc cúi đầu có chút ngượng ngùng, “Mọi người không hề biết, mà tụi con cũng không muốn mọi người biết.”
Bé ngoan a… Hai ông cụ gật gật đầu: “Chúng ta không nói, không nói.”
“Thật cảm ơn cụ ông.”
Người nên nói cám ơn phải là bọn họ a.
Ông Triển lại năn nỉ: “Có thể gọi điện cho ba ba của các con không? Nói với ba con là đón trễ một chút? Chúng ta thật sự rất muốn mời các con ăn cơm.”
“Cụ ông, thật sự không cần.” Bọn họ không phải giả vờ khách khí.
“Nhưng mà chúng ta thật sự rất muốn.” Trong lời nói năn nỉ của ông Triển mang theo lo lắng cùng khẩn cầu.
Hai đứa cực kỳ không đành lòng khi nhìn thấy cụ ông có nét hao hao với ba ba khổ sở. Hai anh em nhìn nhìn nhau, rồi Dương Dương cười nói: “Vậy thì rất cám ơn ông.”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Bọn nhỏ nguyện ý ăn cơm cùng bọn họ, khiến cho hai người kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tiếp đó, Dương Dương gọi điện cho ba Triển. Trong điện thoại, nhóc nói cho ba ba biết – giữa trưa nhóc và Nhạc Nhạc sẽ đi ăn cơm với bạn, nên ba ba tới đón bọn nó trễ một chút. Nghe thấy Dương Dương rất tự nhiên mà gọi người đang nghe điện thoại là ba ba, hơn nữa vừa nghe là biết không phải nói chuyện với Cố Khê, trái tim ông Triển và ông Kiều gần như tan nát.
Tất nhiên hai ông cụ muốn mời bọn nhỏ ăn một bữa cơm thật ngon, bất quá hai đứa nhỏ vốn cảm thấy cứu người là điều phải làm, nên hiện tại cụ ông cố ý muốn cảm ơn bọn nó, nhưng bọn nó cũng không thể vì vậy mà chiếm lợi từ cụ ông. Nói cái gì hai đứa nhỏ cũng không chịu đi tới nhà hàng lớn gần trường học, mà dẫn hai cụ ông tới một quán mì. Nhưng dù sao cũng mở gần trường học quý tộc, nên khung cảnh của quán mì rất tốt, đương nhiên giá cả cũng không rẻ đâu, nhưng so với nhà hàng lớn kia thì tuyệt đối rẻ hơn rất nhiều.
Dương Dương và Nhạc Nhạc chưa bao giờ ăn cơm ở bên ngoài trường học, bình thường là đem cơm hộp theo, hoặc là mua đại thứ gì đó ở trong căn tin. Bọn nó đã có thói quen tiết kiệm từ nhỏ, cho dù hiện tại bọn nó hai người ba rất giàu có, nhưng một vài thói quen đã xâm nhập vào trong tính cách của bọn nó.
Hai ông cụ đối với quán mì này rất bất mãn, bất quá cháu nội không muốn tới nhà hàng lớn, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận. Lúc gọi món ăn, bọn họ gọi thật nhiều món, khiến cho Dương Dương và Nhạc Nhạc liên tục hô lên ‘nhiều quá, nhiều quá’. Không muốn hù dọa hai đứa nhỏ, bấy giờ ông Triển và ông Kiều mới luyến tiếc mà buông thực đơn ra.
Gọi đồ ăn xong, tâm tình của hai ông cụ bình tĩnh được một chút, nên mới có thể tập trung tinh thần trò chuyện cùng bọn nhỏ. Ông Triển nhìn nhìn cánh tay của Dương Dương, đau lòng hỏi: “Cánh tay thế nào rồi?” Nói xong ông lại nghĩ đến theo lý thuyết thì mình hẳn là không biết cánh tay của Dương Dương làm sao bị thương mới đúng, nên nhanh chóng bổ sung: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Dương trả lời rất đơn giản: “Tự con không cẩn thận nên bị thương, đã sắp lành rồi.”
Sao bọn nhỏ có thể ngoan như thế, lại còn nói do chính mình không cẩn thận nên bị thương a! Cúi đầu uống nước, ông Triển áp chế nóng rát trong mắt, ông Kiều cũng cúi đầu, làm bộ mình rất khát nước.
Cụ ông xảy ra chuyện gì vậy? Dương Dương và Nhạc Nhạc đối với cụ ông cứ luôn kích động có chút không thể hiểu. Kích động của cụ ông không chỉ có vui mừng khi nhìn thấy “ân nhân cứu mạng”, mà còn có …… ưm, bọn nó cũng không thể diễn tả được rõ ràng lắm.
Nhạc Nhạc lập tức nói sang chuyện khác: “Cụ ông, hôm đó ông có bị thương không? Con và anh con cũng không biết tụi con làm cấp cứu có đúng cách hay không.”
“Không có không có.” Ông Triển ngẩng đầu, “Hôm đó, các con làm rất tốt lắm, lúc ấy ông đã có cảm giác, nhưng không tài nào mở mắt ra được.”
Đề tài nói chuyện cứ như thế bị Nhạc Nhạc dễ dàng khơi lên, sau đó Dương Dương cũng gia nhập. Có đề tài này thì sẽ kéo theo một đề tài khác. Mì được bưng lên, các món ăn nhỏ được bưng lên, đồ uống cũng được bưng lên, trong quá trình đó đề tài nói chuyện của hai ông cụ với hai đứa nhỏ càng ngày càng nhiều, dần dần có cả tiếng cười.
.
Trong nhà, Triển Tô Nam thỉnh thoảng xem đồng hồ, con trai ăn cơm với ai mà vui đến thế? Đã hơn 2 giờ rồi mà cũng chưa gọi điện cho y để y đi đón bọn nó. Triển Tô Nam rất lo lắng, xã hội hiện nay có rất nhiều chuyện không an toàn a, y lại gọi điện cho Dương Dương. Điện thoại được kết nối, nào ngờ lại được trả lời là còn đang nói chuyện phiếm với bạn. Cái loại bạn gì mà có thể trò chuyện lâu như thế? Cũng chưa từng nghe các con đề cập tới là có quen thân với bạn học nào ở trường. Triển Tô Nam vô cùng buồn bực.
Đúng lúc này, điện thoại Kiều Thiệu Bắc vang lên. Hắn ngừng tay đang xoa bóp thắt lưng cho Cố Khê, lấy di động ra, thì thấy là số di động của cha, nghĩ đến hôm nay cha muốn tới trường học ‘nhìn lén’ bọn nhỏ, hắn vội vàng ấn nghe. Đối phương chỉ nói mấy câu thì vội vàng cúp điện thoại, Kiều Thiệu Bắc nhìn chằm chằm di động mà há mồm cứng lưỡi.
“Thiệu Bắc?” Triển Tô Nam đẩy đẩy hắn.
Kiều Thiệu Bắc ngẩng đầu lên: “Ba tôi và chú Triển đang ở quán mì nói chuyện phiếm với Dương Dương và Nhạc Nhạc, ông bảo chúng ta không cần gọi điện tới làm phiền bọn nhỏ.”
“Cái gì? !”
Triển Tô Nam bị những lời này đập cho một phát thiếu chút nữa hôn mê, còn Cố Khê sắp đi vào giấc ngủ cũng lập tức thanh tỉnh.
.
Trong quán mì, ông Kiều lấy lý do đi WC để gọi điện thoại, đang vội vàng hấp tấp trở lại vị trí của mình. Chỉ mới rời đi có một lát, ông đã có chút sợ hãi không có nhiều thời gian để trò chuyện cùng cháu nội.