Không phải chưa từng có oán, khi đó, cậu oán hai người kia dễ dàng phán quyết tội danh cho cậu, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không chịu cho; oán hai người kia nói những lời lạnh như băng, oán hai người kia dễ dàng phủ định hết thảy mọi thứ cậu đã làm trong ba năm kia. Thời điểm rời khỏi Doanh Hải, câu đã từng thề, đời này sẽ không bao giờ trở lại. Sinh con rồi, mặc kệ có bao nhiêu gian nan, bao nhiêu đắng cay, cậu cũng chưa từng có một chút ý nghĩ sẽ đi tìm bọn họ. Cậu có thể sinh con một mình, thì cũng có thể một mình nuôi lớn các con. Nhưng mà, có một ngày, hai người kia tìm tới, rồi lại không để cho cậu có cơ hội giãy dụa.

Nhắc lại chuyện cũ, trái tim không phải không đau. Chẳng qua, hiện tại ngồi ở trước mặt cậu đây không phải là hai người đứng đầu Doanh Hải có thể hô mưa hô gió, uy nghiêm đáng sợ của mười mấy năm trước, mà chỉ là hai ông già sám hối, hy vọng có thể có được sự tha thứ của cậu và bọn nhỏ. Tha thứ, cũng không phải là lời nói trái lương tâm. Cậu tha thứ cho hai người đã tổn thương cậu sâu nhất, thì sao không thể tha thứ cho người thân của bọn họ?

Đối với ông Triển và ông Kiều mà nói, cuộc đời này của bọn họ có hai chuyện hối hận nhất – đó là 13 năm trước, bọn họ đã dùng thủ đoạn hèn hạ đuổi Cố Khê đi; một chuyện khác là sau khi Cố Khê trở về, bọn họ chẳng quan tâm. Hơn nửa đời người ngồi ở vị trí cao cao đã khiến cho bọn họ bị tiền tài cùng quyền thế mê hoặc tâm trí, tự cho rằng những quyết định của mình đều là chính xác, kết quả không chỉ làm tổn thương người thân của bọn họ, mà cũng làm tổn thương chính bọn họ.

Cũng không quản có mất mặt hay không, ông Triển và ông Kiều một lần lại một lần sám hối và xin lỗi Cố Khê. Cho dù những lời xin lỗi này so với những tổn thương đã tạo ra trong quá khứ mà nói căn bản không có ý nghĩa bù đắp gì, thế nhưng trừ bỏ xin lỗi, bọn họ không biết mình còn có thể làm gì.

“Bác Triển, bác Kiều, chuyện này cứ dừng ở đây đi. Con cũng đã không nghĩ đến nữa, hai bác cũng đừng nghĩ đến.” Cố Khê lại rút ra hai tờ khăn giấy, đưa cho hai ông cụ.

“Cố Khê, chúng ta thực có lỗi với con, thực có lỗi với con và bọn nhỏ.” Kiều Tác Hành lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

Tâm tình đồng dạng cũng không bình tĩnh, Cố Khê hít sâu một hơi, nói: “Đều đã trôi qua, chuyện lúc đấy cũng có lỗi của tụi con. Bác Triển, bác Kiều, hôm nay con tới, là muốn nói với hai bác về chuyện của Dương Dương và Nhạc Nhạc.”

Hô hấp của ông Triển và ông Kiều nháy mắt ngừng đập, trên mặt toàn là kinh hoảng. Cố Khê nhếch miệng, vẫn là nói thẳng: “Dương Dương và Nhạc Nhạc … đã biết một ít chuyện lúc đấy. Bọn nó có chút mâu thuẫn.”

“A!” Ông Triển và ông Kiều hít một hơi khí lạnh, sau lưng Triển Tô Phàm toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Cố Khê nhìn sắc mặt của hai ông cụ trở nên trắng bệch, trong lòng cũng có chút không đành lòng, cậu vốn vẫn muốn giấu diếm bọn nhỏ. Ông Triển và ông Kiều nói không nên lời, chuyện mà bọn họ sợ nhất đã xảy ra.

“Có phải … bọn nhỏ … không muốn … nhận chúng ta …hay không?” thanh âm Kiều Tác Hành phát run, mâu thuẫn của bọn nhỏ có lẽ không chỉ là “có chút”. Bất kỳ ai cũng sẽ không nhận một ông già xấu xa đã từng bức hiếp ba ba của mình, còn đuổi ba ba của mình ra khỏi Doanh Hải làm ông nội.

Triển Khôn nắm thật chặt cây gậy chống, cả người toát ra bi thương cùng hối hận không thể nói thành lời. Bọn họ đã tạo nghiệt, nên phải nuốt lấy quả đắng này.

Không trả lời các con có chịu không, Cố Khê nói: “Bọn nó chính là nhất thời có chút luẩn quẩn trong lòng. Bác Triển, bác Kiều, con không muốn Tô Nam và Thiệu Bắc khó xử, cho nên, con muốn cùng hai bác thương lượng một biện pháp, để cho bọn nhỏ có thể nghĩ thông suốt chuyện này. Hôm nay là 30, theo lý thuyết thì tối nay hai bác hẳn là phải trải qua cùng bọn con mới đúng, thế nhưng hiện tại… Con nghĩ sang năm, tất cả chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ để ăn bữa cơm tất niên.”

“Cố Khê…” Nước mắt của Triển Khôn và Kiều Tác Hành lại trào ra, hai người cúi đầu, cả người buộc chặt, bọn họ là hai ông già hồ đồ, ông già hồ đồ…

Cố Khê nắm nắm tay, mở miệng: “Chờ Dương Dương và Nhạc Nhạc khai giảng, hai bác đến trường học tìm bọn nó đi. Không lấy thân phận ông nội của bọn nó, mà là thân phận ‘cụ ông’ được bọn nó cứu đến tìm bọn nó.”

Ông Triển và ông Kiều ngẩng mạnh đầu lên, trên mặt đầy nước mắt, hai người ngây ngẩn cả người, người này nói cái gì? Để bọn họ, để bọn họ tới tìm bọn nhỏTới trường học tìm bọn nhỏ?

Cố Khê nhìn hai ông cụ vẫn còn chưa thể tin gật gật đầu, giải thích thêm.

.

Biệt thự bên này, từ khi Cố Khê đi khỏi, cả người Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn luôn bồn chồn bất an, càng không ngừng xem đồng hồ. Nhiều lần hai người lấy di động ra muốn gọi về nhà hỏi thăm một chút, nhưng khi ấn xuống phím gọi, bọn họ lại lập tức cắt đứt vì sợ quấy rầy Cố Khê.

Sáng nay, sau khi Cố Khê ăn sáng xong thì rời đi, chỉ nói là đi chúc tết người ta, thế nhưng hai người này lại không đi theo, trong lòng ông bà Từ cũng đoán được một ít, bất quá nhìn thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng ngồi không yên như thế, bọn họ cũng không hỏi.

10 giờ, Từ Hoài Chí lái xe chở người hai nhà tới đây, bọn Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng đã từ quán sủi cảo quán trở về. Người trong nhà nhiều lên, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc áp chế nóng vội trong lòng mà chào hỏi khách khứa.

Dương Dương và Nhạc Nhạc thấy ba ba không có ở nhà, hai đứa tò mò hỏi: “Ba Triển, ba Kiều, ba ba đâu?”

“Ách, ba ba có chút việc đi ra ngoài một lát, sẽ về ngay.” Triển Tô Nam nói xong, cầm hai trái quý nhét vào trong tay hai con trai, “Ăn quýt đi, quýt kỳ này rất ngọt.”

“Dạ.” trong mắt Dương Dương và Nhạc Nhạc hiện lên khó hiểu, sao ba ba đi ra ngoài mà ba Triển và ba Kiều lại không có đi cùng? Ba Triển và ba Kiều chưa bao giờ để ba ba ra ngoài một mình a. Bất quá hôm nay là 30 tết, có lẽ ba ba có chuyện gì rất quan trọng đi.

Trang Phi Phi nhận được ánh mắt của ông chủ bắn tới, liền mở miệng: “Dương Dương Nhạc Nhạc, bọn anh muốn chơi đánh tam quốc, các em chơi không?”

“Chơi chơi!”

Hai đứa nhỏ lập tức giơ tay lên, cũng không quản ba ba đã đi đâu. Thôn Trang tiếp đón “trẻ tuổi tài cao” đến phòng giải trí. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc âm thầm thở phào, bọn họ chỉ sợ không thể gạt được con trai.

Cố Khê không ở nhà, Lý Trân Mai và Quách Nguyệt Nga ngồi chơi một lát thì vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Năm rồi đều là Cố Khê vội trước vội sau, tuy hiện tại thân phận của bọn họ là khách, nhưng cũng không thể khiến cho Cố Khê bận rộn được. Trong phòng khách, ngoài hai người già thì chỉ còn lại vài ‘trụ cột gia đình’. Người hầu mang dụng cụ trà đạo lên, Kiều Thiệu Bắc ngâm trà chuẩn bị pha trà đạo cho mọi người thưởng thức, thuận tiện nói một vài đề tài thuộc về cánh mày râu, lấy chuyện này để giảm bớt một chút lo lắng trong lòng.

.

Trong nhà họ Kiều, ông Triển và ông Kiều cầm tay Cố Khê – vừa sám hối vừa cảm kích. Khóe mắt Triển Tô Phàm ướt át, trên mặt lại mang nụ cười tươi. Không khí trong phòng khách không còn tràn ngập đau thương như vừa nãy nữa, mà là ẩn chứa tràn đầy hy vọng. Rút tay ra, Cố Khê lại đưa khăn giấy cho hai ông cụ, rồi cầm túi xách của mình qua, từ bên trong lấy ra hai phong thư. Sờ sờ phong thư, Cố Khê ngẩng đầu mỉm cười: “Đây là ảnh chụp của Dương Dương và Nhạc Nhạc trước đây, con sang ra hai phần, con nghĩ hai bác sẽ muốn xem.”

Vừa nghe là ảnh chụp của bọn nhỏ trước đây, ông Triển và ông Kiều lập tức gật đầu như giả tỏi, cực kỳ vui mừng mà nói: “Muốn! Muốn!” Tiếp theo gấp gáp cầm lấy phong thư trên tay Cố Khê, mở ra.

Lấy ảnh chụp ra, nước mắt ông Triển và ông Kiều xém tí nữa lại trào ra. Triển Tô Phàm đứng dậy, đi đến phía sau hai người, hắn cũng muốn xem. Ảnh chụp đầy tháng, ảnh chụp 100 ngày, ảnh chụp sinh nhật 1 tuổi … ông Triển và ông Kiều xem ảnh chụp mà không cầm nổi nước mắt, so những đứa bé xung quanh ông, ảnh chụp của hai đứa nhỏ ít đến đáng thương, hơn nữa đều là chụp ở tiệm chụp ảnh. Từ trên ảnh chụp có thể nhìn ra được từ khi sinh ra hai đứa nhỏ đã đi theo ba ba ăn rất nhiều đắng cay.

Ổng Triển ngẩng đầu, lại cầm chặt lấy tay Cố Khê, hối hận vạn phần khiến ông đau lòng đến nói không nên lời.

Cố Khê áp chế chua xót trong lòng, nói: “Từ nhỏ Dương Dương và Nhạc Nhạc đã lớn lên bên cạnh người già, nên rất dễ ở chung với người lớn tuổi, con nghĩ không mất bao lâu bọn nó sẽ chấp nhận hai người ông nội khác của mình.”

Ông Kiều lau lau nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Cố Khê, cám ơn con, cám ơn con nguyện ý cho chúng ta một cơ hội chuộc tội, cám ơn con.”

Cố Khê lại một lần nữa rút ra hai tờ khăn giấy: “Chúng ta cùng nhau cố gắng.”

“Ừ, chúng ta nhất định cố gắng, nhất định.”

Trong lòng hai ông cụ dâng lên niềm hy vọng vô hạn, tuy vẫn còn rất gian nan, nhưng ít nhất bọn họ đã có một cơ hội.

Nhìn xem đồng hồ, cũng đã đến lúc cần phải trở về. Cố Khê đợi cảm xúc của hai ông cụ bình tĩnh lại một chút, thì đứng lên, nói: “Bác Triển, bác Kiều, con cần phải trở về.”

“A, được được.” Triển Khôn và Kiều Tác Hành lập tức đứng lên.

Kiều Tác Hành nhớ tới một việc lập tức đẩy Triển Khôn một cái, nói: “A, con chờ một chút, có vật này con giúp chúng ta giao cho bọn nhỏ.”

“Dạ.”

Triển Khôn hiểu được, chạy theo Kiều Tác Hành lên lầu. Trong phòng khách chỉ còn lại Triển Tô Phàm và Cố Khê, Triển Tô Phàm hít hít mũi, nói: “Cố Khê, anh về nhà thì nói với anh tôi và anh Thiệu Bắc là hôm nay bọn họ không cần tới đây, trong nhà đã có tôi rồi.” Để bọn họ có thể ở bên bọn nhỏ và Cố Khê nhiều thêm một chút.

Cố Khê nói: “Chuyện này phải để bọn họ quyết định. Bọn họ đã thương lượng ổn thoã với Dương Dương Nhạc Nhạc, chỉ cần tranh thủ trở về ăn sủi cảo là được. Tôi có mang sủi cảo tới, buổi tối mọi nguời nấu lên mà ăn.”

“Uh.” Triển Tô Phàm do do dự dự, nói: “Chuyện này là do tự chúng tôi tạo nghiệt, anh cũng đừng miễn cưỡng bọn nhỏ.”

Cố Khê tiếp lời: “Cho nên hôm nay tôi mới đến đây để thương lượng với hai bác.”

“Cố Khê, cám ơn anh, cám ơn anh nguyện ý tha thứ cho chúng tôi.” Đôi mắt Triển Tô Phàm lại đỏ.

Cố Khê thở phào một cái, cười cười: “Các người nguyện ý chấp nhận tôi, chấp nhận quan hệ giữa tôi và hai nguời kia, tôi cũng muốn cám ơn các người.”

Triển Tô Phàm chà chà tay lên trên quần áo, rồi hướng Cố Khê giơ tay ra, Cố Khê thực hào phóng mà cầm lấy tay của đối phương, hai người đều bóp mạnh tay nhau một cái, coi như tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Có âm thanh gậy chống truyền xuống, hai người buông tay ra, ông Triển và ông Kiều đã trở lại. Đi đến trước mặt Cố Khê, hai ông cụ cùng lúc đưa ra 2 tờ chi phiếu, nói: “Đây là tiền mừng tuổi cho bọn nhỏ, con giúp chúng ta đưa cho bọn nhỏ.”

Ông Kiều còn dặn dò: “Đừng nói là của chúng ta cho.” Ông sợ nói ra bọn nhỏ sẽ không cần.

Cố Khê không nghĩ tới hai ông cụ muốn đi lấy thứ này. Sau khi kinh ngạc qua đi, cậu đẩy hai tờ chi phiếu trở lại, nói: “Hay là chờ đến sang năm, hai bác tự mình đứa cho Dương Dương và Nhạc Nhạc đi.”

Bị Cố Khê từ chối, hai ông cụ vốn đang cực độ đau lònh, thì lại nghe thấy Cố Khê nói như thế, hai người nhất thời kích động lên, gật đầu liên tục: “Được, được, sang năm, sang năm chúng ta sẽ tự mình đưa cho Dương Dương và Nhạc Nhạc.”

“Vậy bác trai, con xin phép đi về trước.”

“Được được. Tô Phàm, ngươi đưa Cố Khê về nhà đi.”

“Dạ.”

Triển Tô Phàm chạy ra ngoài, Cố Khê mặc áo khoác vào, hai ông cụ cũng bảo quản gia lấy áo khoác của bọn họ đến, bọn họ muốn tiễn Cố Khê ra ngoài.

“Bác Triển, bác Kiều, hai bác không cần tiễn.”

“Không sao không sao, nhất định phải tiễn.”

Hai ông cụ thực kiên trì. Cố Khê cười cười, không nói gì nữa.

Tuy cha không ra lệnh, nhưng Triển Tô Phàm vẫn lấy chút đồ tết đưa cho Cố Khê mang về. Triển Tô Phàm sẽ đưa cậu về, nên Cố Khê cũng không gọi cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc để bảo bọn họ đến đón. Lên xe, Cố Khê hướng hai ông cụ phất phất tay, nói ‘tạm biệt’.

Lúc Triển Tô Phàm khởi động xe, ông Triển gõ gõ cửa kính xe, Triển Tô Phàm hạ kính xe xuống. Ông Triển khom lưng xuống, nói: “Cố Khê, sau này đừng gọi chúng ta là bác nữa. Nếu con không chê, thì … thì cứ gọi theo Tô Nam và Thiệu Bắc đi.” Ông Triển cũng không ép buộc, không làm khó Cố Khê.

Cố Khê sửng sốt, đột nhiên ông Triển đưa tay kéo lấy một bàn tay Cố Khê, đem một cái túi giấy to đặt lên trên tay Cố Khê, nói: “Về đến nhà rồi xem. Cố Khê, chúng ta … có thể gọi con là Tiểu Hà không?”

Mũi Cố Khê đột nhiên có chút chua chua, hốc mắt cũng nóng lên. Cậu gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm tươi sáng.

Ông Triển cầm mạnh tay Cố Khê một cái: “Trở về đi, trời lạnh, chú ý thân thể.”

Ông Kiều ở bên cạnh ông Triển cũng nói: “Không cần để ý đến chúng ta, chúng ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”

“Dạ. Hai người nhớ phải chú ý thân thể.” Yết hầu Cố Khê tắt nghẹn, ánh mắt có chút mơ hồ.

“Đi thôi.” Ông Triển đứng thẳng người dậy, Triển Tô Phàm ấn cửa xe lên. Xe chạy đi, Cố Khê nhịn không được mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai ông cụ vẫn còn đứng ở nơi đó, hướng cậu phất phất tay. Cố Khê cũng phất phất tay, rồi xoay đầu lại, từ kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy hai người kia vẫn chưa quay vào nhà, cho đến đi xe hơi rời khỏi cổng chính, cậu mới không nhìn thấy bọn họ nữa.

Cố Khê cúi đầu nhìn túi giấy to trong tay, trong túi giấy to có hai cái hộp. Nhìn trong chốc lát, Cố Khê đem túi giấy to bỏ vào trong túi xách, ông cụ bảo cậu – sau khi về nhà mới xem.

Lái xe đến chân núi, lúc này Triển Tô Phàm mới lên tiếng: “Cố Khê, anh có muốn gọi điện báo cho anh tôi biết anh đang trên đuờng về không? Lúc nãy, anh tôi ở trong điện thoại dặn tôi – khi nào anh về thì nhất định phải nói cho anh ấy biết.”

“Không cần đâu.” Cố Khê nhìn về phía ngoài cửa sổ, cậu cũng cần có thời gian để bình tĩnh lại. Nhận ra Cố Khê muốn yên tĩnh một mình, Triển Tô Phàm cũng không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.

.

Mọi người bên này, một bên nói chuyện phiếm, một bên chờ Cố Khê trở về. Tuy nói biệt thự này là của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, thế nhưng cũng không biết vì sao mọi người vẫn luôn cảm thấy Cố Khê mới là ông chủ thật sự của toà biệt thự này. Cố Khê không có ở nhà, tất cả mọi người đều cảm thấy thiếu thiếu gì đó, mà ngay cả Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cũng có loại cảm giác này. Đợi đến hơn 11 giờ mà Cố Khê vẫn chưa gọi điện về, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bắt đầu ngồi không yên. Lấy lý do đi toilet, Kiều Thiệu Bắc gọi điện về nhà, 5 phút sau, hắn kích động mà cúp điện thoại, rồi lao ra khỏi toilet.

“Tô Nam, cậu tới đây một chút.”

Đi đến cửa phòng khách, Kiều Thiệu Bắc hô lên, Triển Tô Nam lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.

Kéo Triển Tô Nam đến một góc, Kiều Thiệu Bắc vô cùng kích động nên nói rất nhanh: “Tiểu Hà đã đi về, Tô Phàm đưa em ấy về, chắc cũng sắp tới nhà rồi. Quản gia nói có vẻ như bọn họ nói chuyện rất tốt, ông cụ còn tự mình tiễn Tiểu Hà ra ngoài, hiện tại đang ở trong thư phòng, không biết đang suy sét chuyện gì.”

“Thật tốt quá.” Triển Tô Nam cũng thở phào ra một hơi, rồi đột nhiên bật cười lên.

“Đón Tiểu Hà chứ?”

“Đi!”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chào mọi người trong phòng khách một tiếng, rồi mặc áo khoác đi ra ngoài. Đứng ở cổng chính khu biệt thự, hai người ngống trông nhìn về phía đường cái. Đợi ước chừng mười mấy phút, Triển Tô Nam hô to: “Đó là xe của Tô Phàm, đến đây đến đây!”

Hai người bước tới trước vài bước, phất phất tay. Xe hơi rất nhanh dừng ở trước mặt bọn họ, Kiều Thiệu Bắc bước tới, mở cửa bên ghế phụ lái ra. Người bên trong xe ngửa đầu nhìn hắn cười cười, bước xuống xe.

Triển Tô Phàm cũng xuống xe, đi tới cốp sau lấy mấy món đồ tết đưa cho Cố Khê mang về ra. Cố Khê nói với Triển Tô Phàm: “Tô Phàm, vào nhà ngồi một chút rồi về.”

Triển Tô Phàm cười cuời có chút xấu hổ, nói: “Để hôm khác đi.” Hắn sợ hai đứa nhỏ nhìn thấy hắn sẽ không vui.

Hiểu được nỗi băn khoăn của Triển Tô Phàm, Cố Khê cũng không miễn cưỡng. Triển Tô Phàm nói vài câu với hai người anh, thì lái xe rời đi. Hắn vừa đi, hai người kia liền khẩn cấp hỏi: “Tiểu Hà, thấy thế nào? Có mệt không?”

“Rất tốt.” Cố Khê cầm bớt hai hộp quà tết trên tay hai người, nói: “Trở về đi.”

“A, được.”

Trong lòng như có một chú mèo nhỏ đang cào cào, bất quá bên ngoài rất lạnh, không phải là nơi hỏi chuyện. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi theo Cố Khê về nhà. Thấy khóe miệng Cố Khê vẫn luôn mang ý cười, trái tim cho đến giờ vẫn treo lơ lửng của bọn họ mới trở về chỗ cũ.

Về đến nhà, Cố Khê căn bản không có cơ hội nói chuyện riêng với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Có rất nhiều người đang chờ cậu a. Cố Khê đã trở lại, người đánh bài cũng không đánh bài nữa. Một đám vây quanh Cố Khê nói này nói kia. Ngồi ở giữa mọi người, Cố Khê nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cười cười, ý nói cho bọn họ biết – mọi chuyện rất thuận lợi.

Cơm trưa ăn đơn giản chút gì đó, mọi người bắt đầu bận rộn cho bữa cơm tất niên. So với năm ngoái, năm nay Cố Khê thảnh thơi hơn rất nhiều. Sau khi đặt vài món chính cần nấu lên bếp gas, Cố Khê gọi Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lên lầu.

Vào phòng ngủ, Triển Tô Nam lo lắng hỏi: “Tiểu Hà, hôm nay em đã nói gì với ba ba của bọn anh vậy?”

Cố Khê nói: “Chuyện rất dài, chờ tối đi ngủ, em sẽ từ từ kể lại cho hai anh nghe. Lúc em rời đi, bác Triển đưa cho em một thứ, bảo em về nhà rồi mở ra xem.”

“Là cái gì?”

Cố Khê lấy túi giấy to từ trong túi xách ra, rồi lấy hai cái hộp ở trong túi giấy ra. Vừa nhìn thấy hai cái hộp kia, sắc mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc liền thay đổi, vô cùng khiếp sợ, vô cùng chấn động. Cố Khê thấy thế, đem hai cái hộp đưa cho hai người, hỏi: “Đây là cái gì?”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không trả lời, bọn họ nhận lấy cái hộp, mở ra trước mặt Cố Khê. Khi Cố Khê nhìn thấy vật ở bên trong, thì hô lên một tiếng sợ hãi, ánh mắt trừng thật lớn. Trong hai cái hộp đều là một bộ trang sức bằng ngọc bích, kiểu dáng giống nhau, sắc ngọc cũng giống nhau – xanh mượt, sáng bóng, cực kỳ mê người.

Trong mỗi cái hộp gồm có – một cái vòng, một cái lắc, một sợi dây chuyền, một đôi bông tai, một cái nhẫn, một cái ghim áo, thậm chí còn có một cây trâm. Cố Khê lớn như thế này còn chưa từng được thấy qua ngọc bích cao cấp như thế, ngay cả cậu là loại đối với trang sức hoàn toàn không có cảm giác cũng bị bộ trang sức ngọc bích này mê hoặc, rất xinh đẹp. Chính là, tại sao bác Triển lại đưa cho mình hai bộ trang sức giống nhau như đúc này? Cố Khê ngẩng đầu, ánh mắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn cậu khiến cho trái tim của cậu nhảy loạn nhịp.

Kéo Cố Khê đi tới ghế sofa, ngồi xuống, Kiều Thiệu Bắc đặt hộp trang sức xuống, lấy sợi dây chuyền ra. Dây chuyền là một sợi dây bạch kim móc một viên ngọc bích hình giọt nước. Kiều Thiệu Bắc đem dây chuyền đeo lên cổ Cố Khê, trước khi đối phương kịp phản ứng, hắn khoá chốt dây chuyền lại.

“Thiệu Bắc?” Sờ sờ viên ngọc bích hình giọt nước, Cố Khê quay đầu lại, “Đeo cái này cho em làm gì? Hai hộp trang sức này rất quý giá, em không thể nhận.” Giờ cậu đã hiểu, sở dĩ ông Triển bảo cậu về nhà mới xem, chính là không để cho cậu có cơ hội cự tuyệt.

Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười, một nụ cười đầy ẩn ý: “Tiểu Hà, em có biết hộp trang sức này là gì không?”

“Ngọc bích.”

“Sai lầm rồi.”

“A?”

Kiều Thiệu Bắc từ phía sau ôm lấy Cố Khê, nói vào bên tai Cố Khê: “Đây là đồ gia truyền chỉ truyền cho con dâu lớn của nhà họ Kiều và nhà họ Triển. Lúc chiến tranh, ba anh và chú Triển đánh bậy đánh bạ mà tiến vào một cái hầm khai thác ngọc bị bỏ hoang. Sau khi đánh giặc xong, chú Triển và ba anh lén quay lại cái hầm kia, đào không ít đá nguyên chất, tuy đa số đều là đá tảng, bất quá cũng đào được vài khối ngọc thô, hai bộ trang sức này là từ một tảng ngọc thô được cắt ra đầu tiên. Ông cụ đặc biệt tìm người làm ra hai bộ trang sức giống nhau như đúc, bảo là – từ thế hệ của anh và Tô Nam trở đi, đây sẽ là đồ gia truyền để truyền cho con dâu. Hiện tại ba anh và chú Triển đưa cái này cho em, thì em chính là con dâu của hai nhà chúng ta, sau này, khi Dương Dương và Nhạc Nhạc kết hôn, em sẽ phải đem cái này truyền cho con dâu của chúng ta.”

“Cái gì?!”

Trong đầu Cố Khê ‘oanh’ một tiếng, bị chuyện vừa nghe được đánh cho ngây dại. Triển Tô Nam lấy trong hộp trang sức của mình ra một cái lắc tay, lắc tay là một chuỗi hạt châu bằng ngọc bích, Triển Tô Nam kéo tay Cố Khê qua, đeo vào cho cậu, cực kỳ thích hợp.

Ngọc bích lạnh lẽo gọi thần chí của Cố Khê trở về, cậu vội vàng cởi lắc tay xuống: “Không nên không nên, em không thể đeo cái này.” Nhưng vì sao lại không nên thì Cố Khê cũng không biết. Không biết vì đây là đồ chỉ truyền cho con dâu hay vì cậu là đàn ông mà đeo trang sức thì rất khác lạ? Ngay chính bản thân Cố Khê cũng không rõ ràng lắm.

Bắt lấy tay Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc nói rất chí lý: “Đây là ba anh đưa cho em, tuyệt đối không thể trả lại, bằng không ông nhất định sẽ rất đau lòng. Hơn nữa, đây là chứng minh thân phận của em ở trong nhà, càng không thể trả lại.”

Triển Tô Nam đóng hộp lại, cười nói: “Tiểu Hà, đeo đồ gia truyền của nhà bọn anh rồi, sau này em có chạy cũng không thoát đâu, ha hả.”

“Không được, Tô Nam, Thiệu Bắc, em không được.” Cố Khê muốn gỡ lắc tay và dây chuyền xuống.

“Chỉ có em mới xứng đeo những thứ này.” Hai người đàn ông kiên quyết không cho phép cậu gỡ xuống, nếu không phải viên ngọc bích trên chiếc nhẫn quá lớn, quá cao, thì bọn họ còn muốn đeo nhẫn cho Cố Khê.

“Không nên không nên.” Cố Khê gấp đến độ mặt đỏ rần.

“Ha hả, Tiểu Hà, chẳng lẽ em muốn làm cho ba anh đau lòng sao? Đây là ông tự tay đưa cho con dâu của mình a.”

“… Tô Nam, Thiệu Bắc, này này, không được…”

Ngọc bích vừa đeo lên vẫn còn rất lạnh lẽo, lại khiến cho đầu óc Cố Khê choáng váng, phần quà tặng này, quá nặng, quá nặng. Còn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì lại rất vui sướng mà ôm chặt lấy Cố Khê, cha đưa cái này cho Cố Khê, cũng khiến cho bọn họ vô cùng giật mình. Cha đã thật sự sám hối vì hành vi trước đây của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện