Cố Khê vẫn chìm trong khiếp sợ, thẳng đến khi áo khoác của cậu bị cởi xuống, dây lưng bị tháo ra, một bàn tay không phải của cậu chui vào trong quần của cậu, Cố Khê mới đột nhiên hoàn hồn, đẩy người đang nằm ở trên người cậu thừa dịp cậu chưa chuẩn bị liền ăn đậu hủ của cậu ra.

“Thiệu Bắc.” Hơi thở Cố Khê có chút dồn dập, cũng có chút tức giận vì xấu hổ, người này, sao chẳng biết phân biệt nặng nhẹ như thế.

Kiều Thiệu Bắc cũng không rút tay ra, còn quá đáng hơn mà thoát khỏi tay Cố Khê tiếp tục sỗ sàng. Nơi yếu ớt nhất đã rơi vào trong tay đối phương, Cố Khê thở hổn hển liên tục. Quay đầu đi, né tránh nụ hôn của Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê gầm nhẹ: “Thiệu Bắc!”

“Anh sẽ nhanh thôi, nhiều nhất là hai mươi phút.” Tay Kiều Thiệu Bắc sờ lên hoa nhị của Cố Khê.

“A!”

Khí lực toàn thân Cố Khê nháy mắt bị lấy hết, cậu thế nào cũng không nghĩ ra – không phải đang muốn nói chuyện nghiêm túc gì đó sao, sao lại trở thành cái dạng thế này. Thấy Cố Khê vô lực phản kháng, Kiều Thiệu Bắc rút tay ra, động tác cực nhanh mà cởi giày Cố Khê ra, tiếp theo là cởi quần của Cố Khê.

“Không được, Thiệu Bắc!” Ở trong này? Văn phòng? Không được, tuyệt đối không được, lỡ như có người đến thì làm sao? Một tay Cố Khê bắt lấy quần, một tay đẩy Kiều Thiệu Bắc ra, gương mặt không biết vì khẩn trương hay vì nguyên nhân khác mà đỏ hồng lên.

Kiều Thiệu Bắc liếm liếm miệng, rời khỏi trên người Cố Khê. Cố Khê vừa định thở phào, thì nhìn thấy hắn đi đến khóa cửa lại, sau đó nhanh chóng cởi bỏ tất cả những vật cản trở ở trên người ra.

“Thiệu Bắc!” Cố Khê vội vàng ngồi dậy, tay chân luống cuống muốn cầm lấy quần lên, nhưng hai giây sau, người kia đã bắt được tay cậu, không nhiều lời liền hôn lên môi cậu.

“Ngô ngô…” Tay Cố Khê đẩy đẩy Kiều Thiệu Bắc, lại bị đối phương đè xuống ghế sofa. Bàn ấm áp chui vào bên trong áo cậu, xoa nắn thù du trước ngực cậu, khí lực của Cố Khê lại bỏ cậu mà đi lần nữa. Thân thể bị đè ép, quần ngoài quần trong đều bị cởi hết ra, hạ thân có cảm giác mát lạnh, Cố Khê có chút tức giận mà đập mạnh lên lưng Kiều Thiệu Bắc một cái.

Kiều Thiệu Bắc ngẩng đầu lên khỏi cổ Cố Khê, nhìn Cố Khê thẹn quá thành giận mà cười ‘hắc hắc’, sau đó kéo tay đối phương xuống, sờ lên vật cứng nóng rực của mình, vô cùng vô lại mà nói: “Nghĩ đến ở đây chỉ có hai chúng ta, anh liền mất khống chế.”

Cố Khê cong hai chân lại, buồn bực mà nói: “Việc quan trọng như thế sao anh không chịu suy tính, lại đi nghĩ đến cái này.”

Kiều Thiệu Bắc cười cười: “Dù sao việc đó cũng không chạy được. Hiếm lắm hai ta mới có cơ hội hẹn hò một mình, không làm một chút gì đó chẳng phải sẽ rất thiệt thòi.”

“Cái gì hẹn hò…” Cố Khê cứng lưỡi.

“Đây là hẹn hò.” Ngậm lấy môi Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc cực kỳ hưng phấn mà vuốt ve thân thể Cố Khê, thân thể mà hắn yêu nhất. Cố Khê vẫn cố gắng làm giãy giụa cuối cùng, hai ông cụ nhìn thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc, nhất định sẽ hoài nghi thân thế của Dương Dương và Nhạc Nhạc, kế tiếp hai ông cụ muốn làm gì đây? chẳng lẽ người này, người này không lo lắng sao?!

“Tiểu Hà, đừng sợ, mọi chuyện đơn giản hơn so với em nghĩ rất nhiều. Nào, trước cứ chuyên tâm hưởng thụ hẹn hò của chúng ta đã, rồi chúng ta sẽ lại nói đến chuyện này sau.” Dịu dàng dụ dỗ ở bên tai Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc giữ chặt tay Cố Khê, bắt cậu vuốt ve vật cứng rắn của hắn. Ở trong phòng làm việc “yêu đương vụng trộm”, được rồi, nói như thế không chính xác lắm, nhưng nơi này là văn phòng a! Tay Cố Khê đều run rẩy không ngừng.

“Tiểu Hà, sờ sờ anh.”

Tay còn lại của Cố Khê đặt ở trên ngực Kiều Thiệu Bắc, như thế nào cũng không dời xuống được.

“Yên tâm, không có ai ngu ngốc đến nổi tới đây quấy rầy chúng ta. Anh cam đoan chấm dứt rất nhanh.” Không cởi áo Cố Khê ra, tuy trong phòng làm việc rất ấm áp, nhưng vẫn phải cẩn thận, tránh để cho Cố Khê bị cảm. Kéo tấm thảm trên ghế sofa qua,  phủ kín hai người lại, thân thể Kiều Thiệu Bắc trượt xuống, liếm lên vị trí mà hắn cực kỳ yêu thích.

“Thiệu Bắc!” Cố Khê che miệng lại, sợ bên ngoài nghe được một chút tiếng động.

“Tiểu Hà, đừng sợ, hiệu quả cách âm ở đây cũng giống như ở nhà, không có ai nghe được.” Ngẩng đầu nói xong một câu, Kiều Thiệu Bắc lại ác liệt mà ngậm lấy ngọc trụ của Cố Khê.

Sự việc sao lại thay đổi thế này… Cố Khê cắn chặt răng không để cho mình phát ra tiếng. Âm thanh dâm mỹ truyền ra từ dưới thảm, Cố Khê ngửa đầu nhìn về phía cánh cửa, sợ có người đến gõ cửa. Nếu bị người ta phát hiện bọn họ ở trong phòng làm cái gì, sau này cậu tuyệt đối không còn mặt mũi nhìn người.

Cảm giác phía dưới của Cố Khê đã chuẩn bị tốt, Kiều Thiệu Bắc trồi lên, hôn hôn lên xương quai xanh của Cố Khê, rồi kéo cái tay Cố Khê đang che miệng ra, một tay còn lại đỡ vật cứng của mình mở từ từ hoa nhị của Cố Khê ra, Cố Khê có chút tức giận mà cắn lên bả vai Kiều Thiệu Bắc một cái. Kiều Thiệu Bắc làm gì còn tâm trí để ý đến cái đau đớn này, toàn bộ giác quan của hắn đều ở trong dũng đạo chặt hẹp đến thoải mái của Cố Khê. Đầu rắn vùi toàn bộ vào chỗ sâu nhất trong hoa nhị, Kiều Thiệu Bắc vội vàng đưa đẩy lien tục, Cố Khê buông hàm răng cắn chặt ra, tiếng ngân nga ngọt ngào không thể ức chế được cứ vang lên liên hồi.

Năm sáu phút sau, Kiều Thiệu Bắc ném tấm thảm vướng bận xuống đất, kéo hai chân thon dài của Cố Khê vòng quanh vòng eo rắn chắc của mình, rồi từ trên cao nhìn xuống Cố Khê được mình đưa vào trong bể dục. Qua một lát, điện thoại văn phòng bỗng nhiên vang lên, Cố Khê nhất thời khẩn trương, tiếp theo cậu nghe thấy tiếng hừ thống khổ của Kiều Thiệu Bắc. Hôn lên môi Cố Khê, làm cho cậu thả lỏng, hắn cũng không quản đến điện thoại đang reo kia, mà rút vật cứng của mình thiếu chút nữa đã bị kẹp cho phóng thích ra ngoài một chút. Điện thoại vang hơn 10 tiếng thì bị ngắt, thân thể Cố Khê liền thả lỏng xuống, Kiều Thiệu Bắc tăng nhanh tốc độ đưa đẩy, chỉ chốc lát sau thân thể Cố Khê càng ngày càng buộc chặc, tiếng kêu cũng càng ngày càng ngọt ngào hơn.

Loại nơi như thế này rất dễ kích thích dục vọng, trong một tràng tiếng thét chói tai, ngọc trụ và hoa nhị của Cố Khê đều đạt tới cao trào. Nhưng Kiều Thiệu Bắc vẫn chưa có dấu hiệu thỏa mãn, hắn rút vật cứng ra khỏi cơ thể Cố Khê, rồi đem đầu rắn để ở hậu nhị của Cố Khê. Hôm nay hắn muốn nếm hết thảy phía trước cùng phía sau của Cố Khê, nói thật, Kiều Thiệu Bắc đã khát vọng như thế từ rất lâu rồi.

Cố Khê tự mình nhảy vào hang trong hổ vẫn muốn làm giãy giụa cuối cùng, mình đến đây là để nói chuyện nghiêm túc, không phải đến, đến làm chuyện này.

Kiều Thiệu Bắc khom người liếm nhẹ lên vành tai Cố Khê, âm thanh nén nhịn, hỏi: “Tiểu Hà, em muốn bé trai hay bé gái?”

Cố Khê nhất thời sửng sốt, hai tay phản xạ tính sờ lên bụng của mình. Kiều Thiệu Bắc lưu lại trên cổ Cố Khê một dấu hôn đỏ rực: “Chúng ta đều nên có cả bé trai và bé gái đúng không?”

Lúc này, một ngón tay của hắn đã ở trong hậu nhị của Cố Khê, đang đẩy đưa từ từ. Hốc mắt Cố Khê ẩm ướt, không trả lời. Kiều Thiệu Bắc từ từ tăng thêm một ngón tay nữa, lại nói: “Chuyện tốt nên đi chung một cặp. Bất quá anh càng hy vọng có một đứa nhỏ giống em hoàn toàn, từ bộ dáng cho đến thân thể.”

“Không.” Cố Khê không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu, cậu không muốn, cậu muốn đứa nhỏ được bình thường, mà không phải giống như cậu vậy.

“Tiểu Hà, Tiểu Hà của anh, Kiều Thiệu Bắc rất yêu Tiểu Hà.”

Rút ngón tay ra, Kiều Thiệu Bắc lại dùng vật nóng cứng của mình mở từ từ thân thể của Cố Khê ra. Nơi đó không phải là lần đầu tiên bị tiến vào, Cố Khê nhẫn nhịn sự khó chịu khi bị tiến vào trong cơ thể, cố gắng làm cho mình thả lỏng. Không còn tinh lực để suy nghĩ hôm nay đến đây là đúng hay sai, Cố Khê lại một lần nữa bị Kiều Thiệu Bắc mang vào trong lốc xoáy tình dục.

Rất nhanh của Kiều Thiệu Bắc là giằng co hơn bốn mươi phút. Trước kia đều là hưởng dụng Cố Khê cùng với Triển Tô Nam, nên khó tránh khỏi phải khắc chế một chút, thời gian không thể quá lâu, bằng không Cố Khê sẽ không chịu nổi. Hôm nay chỉ có một mình hắn, Kiều Thiệu Bắc thực quá đáng mà chiếm dụng luôn thời gian của Triển Tô Nam. Hắn không hề lo lắng sau khi Triển Tô Nam biết được sẽ mất hứng, Tô Nam cũng có thể hẹn hò Cố Khê đi ra ngoài một mình, sau đó chiếm dụng luôn phân thời gian của hắn a. Bọn họ là anh em tốt, sẽ không để ý ai trước ai sau.

Sau khi đã thỏa mãn, Kiều Thiệu Bắc rửa sạch sẽ cho Cố Khê, đem quần và tất từng cái một mặc vào lại cho Cố Khê, còn bản thân mình chỉ mặc quần và áo sơmi đơn giản, sau đó ôm Cố Khê vào phòng ngủ trong văn phòng. Văn phòng của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam gần như là một gian phòng ở. Lúc trước, khi hai người đang tìm kiếm Cố Khê thì thường xuyên ở lại văn phòng qua đêm. Hôm nay có thể nói là Cố Khê tự chui đầu vô lưới. Sở dĩ không ôm Cố Khê vào trong phòng ngủ để thả dê, là vì lúc đó tinh trùng đã chiếm cứ toàn bộ não của Kiều Thiệu Bắc, hắn không chờ được nữa.

Nửa nằm ở trên giường, chăn đắp lên, Kiều Thiệu Bắc ôm Cố Khê đã tinh bì lực tẫn bắt đầu nói chuyện quan trọng.

“Tiểu Hà, đáng lẽ lúc nãy chúng ta nên nói về Dương Dương và Nhạc Nhạc trước.”

Cố Khê giương mắt nhìn lên, trong mắt có chút nén giận. Kiều Thiệu Bắc đuối lý mà hôn lên mắt Cố Khê, sau đó lời nói mang đầy phiền não: “Anh không biết có phải ông trời đã giúp chúng ta không, hay là cố ý gia tăng thêm một chút kích thích cho chúng ta. Người mà Dương Dương và Nhạc Nhạc cứu ở vụ tai nạn xe cộ cũng không phải ai khác, mà là Chú Triển.”

“A!” Nguyên bản còn đang giận Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê kinh sợ đến bật người ngồi dậy.

Kéo người khiếp sợ quá độ vào lại trong lòng, Kiều Thiệu Bắc cười khổ: “Câu nói đầu tiên khi chú Triển tỉnh lại là muốn bọn anh đi tìm một cái khăn quàng cổ. Lúc ấy bọn anh cũng mù mờ, chú không biết kiểu dáng của khăn quàng cổ, mà cũng không nói khăn quàng cổ là của ai, chỉ bảo bọn anh trong vòng 24 giờ nhất định phải tìm cho được. Hiện tại anh và Tô Nam mới biết, khăn quàng cổ mà chú muốn tìm là của Nhạc Nhạc. Lúc ấy Dương Dương và Nhạc Nhạc kéo chú ra khỏi xe, Nhạc Nhạc lấy khăn quàng cổ làm gối cho chú Triển, lúc ấy chú Triển bị va chạm đến choáng váng, nên không thấy rõ được mặt của đứa nhỏ, chỉ nhớ rõ một đứa tên là ‘Anh’, một đứa tên là ‘Nhạc Nhạc’. Lúc bị đưa lên xe cấp cứu, trong tay chú Triển vẫn cầm chặt khăn quàng cổ của đứa nhỏ, chú muốn bọn anh tìm khăn quàng cổ là vì muốn tìm ra đứa nhỏ.”

Cố Khê hoàn toàn không biết nói gì, cậu thường xuyên suy tư phiền não không biết trong tương lai phải giải quyết quan hệ giữ bọn nhỏ và mấy người bên kia như thế nào, nào biết lại xảy ra chuyện như vậy! Kiều Thiệu Bắc sao lại không biết tâm tình lúc này của Cố Khê, khi hắn nghe được chuyện này thì tâm tình cũng giống Cố Khê hiện giờ.

Kiều Thiệu Bắc nói tiếp: “Ngày hôm sau, em dẫn Dương Dương và Nhạc Nhạc đến bệnh viện, Tô Phàm đi đến căn tin mua đồ ăn, vừa lúc thấy được bọn em, lập tức gọi điện cho Tô Nam. Lúc ấy chú Triển và ba anh cũng có mặt ở đó, chú Triển nghe thấy Tô Nam gọi tên đứa nhỏ, liền cùng ba anh trộm đi xuống nhìn xem. Vừa nhìn quả nhiên là bọn nhỏ mà chú muốn tìm, nên tự nhiên hai người họ cũng phát hiện ra Dương Dương và Nhạc Nhạc rất giống anh.”

Trái tim Cố Khê đập ‘bịch bịch’, Kiều Thiệu Bắc ôm chặt Cố Khê, suy nghĩ có nên nói chi tiết ra không: “Chú Triển và ba anh vẫn luôn cho rằng Dương Dương và Nhạc Nhạc là do em và người phụ nữ khác sinh ra, cho nên gần một năm nay, bọn họ chưa từng hỏi tới chuyện bọn nhỏ. Hiện tại bọn họ biết bọn nhỏ không chỉ có là ân nhân cứu mạng của bọn họ, mà còn có quan hệ với anh, bọn họ…” Kiều Thiệu Bắc xoa xoa mi tâm, “Ngay từ đầu anh và Tô Nam căn bản không nghĩ sẽ cho bọn nhỏ nhận tổ quy tông, bọn anh sẽ không để cho em và các con bị ức hiếp nữa. Cho nên bọn họ tỏ thái độ gì anh và Tô Nam cũng không để ý. Tương lai, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhất định phải đi Mỹ, lúc bác trai bác gái còn sống thì chúng ta sẽ qua lại giữa Mỹ và Doanh Hải, chờ khi bác trai bác gái trăm tuổi, chúng ta sẽ định cư luôn tại Mỹ, cho nên bọn họ thích hay không thích cũng không quan trọng.”

Cố Khê có chút khẩn trương mà bắt lấy tay Kiều Thiệu Bắc: “Vậy, bọn họ biết…”

Kiều Thiệu Bắc gật đầu rất từ từ, Cố Khê liền hít một hơi khí lạnh, da đầu run lên. Kiều Thiệu Bắc cầm hai tay Cố Khê, giải thích: “Ngày đó thấy được bọn nhỏ, hai ông cụ liền tìm anh Hải Trung, anh Hải Trung nói cho bọn họ biết những cay đắng thiệt thòi mà em và bọn nhỏ phải chịu trong 12 năm qua, hai ông cụ vô cùng hối hận. Bọn họ muốn biết rõ thân thế của bọn nhỏ, nên nhờ anh Hải Trung giúp đỡ. Cái ngày anh Hải Trung đến nhà mình đó, là để lấy nướt miếng của chúng ta và bọn nhỏ… Chuyện này anh và Tô Nam cũng rất mất hứng.” Sờ sờ gương mặt trắng bệch của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc nói: “Tiểu Hà, em đừng lo lắng, trước nghe anh nói đã, thái độ hai ông cụ rất rõ ràng, chính là muốn xin lỗi em và bọn nhỏ, còn những thứ khác đều không có.”

Trái tim Cố Khê vẫn đập nhanh vô cùng, lấy nước miếng của hai đứa nhỏ và bọn họ … Cậu rất hiểu đây là muốn làm gì. Cậu xiết chặt tay Kiều Thiệu Bắc, liếm liếm đôi môi khô khốc: “Anh Hải Trung … làm xét nghiệm, ADN, cho bọn nhỏ, sao?”

Không muốn làm cho Cố Khê sợ hãi thêm, nhưng Kiều Thiệu Bắc vẫn lựa chọn thành thật. Hắn lại gật đầu, ánh mắt Cố Khê nháy mắt trừng lớn: “Vậy, kết quả, kết quả…”

“Dương Dương và Nhạc Nhạc có quan hệ huyết thống với anh là 99. 9999%, với Tô Nam là có một gien không tương xứng, nên kết quả là không thể phán định, cần phải xét nghiệm bằng máu mới cho ra kết quả chính xác. Bất quá anh và Tô Nam cảm thấy không cần thiết, phần kết quả này đã đủ chứng minh Dương Dương và Nhạc Nhạc chính là con ruột của anh và Tô Nam, chẳng qua gien của anh nổi trội hơn thôi.”

Cố Khê kinh ngạc mà nhìn Kiều Thiệu Bắc, Kiều Thiệu Bắc thực áy náy mà nói: “Thực xin lỗi, Tiểu Hà, ba anh và chú Triển làm như vậy là sai. Anh và Tô Nam đã la rầy bọn họ với anh Hải Trung rồi. Mặc kệ thế nào, bọn họ đều không nên xét nghiệm ADN cho bọn nhỏ sau lưng chúng ta.”

Nào biết, Cố Khê lại nở nụ cười, là loại nụ cười an tâm khi gỡ bỏ được phiền muộn.

Kiều Thiệu Bắc thấy Cố Khê cười thì lại bị hù cho sợ hãi, không phải Cố Khê bị chọc tức đến phát cười chứ?

Cố Khê vẫn đang cười, còn cười ra tiếng, Kiều Thiệu Bắc sốt ruột gọi cậu: “Tiểu Hà?”

Thở hắt ra, Cố Khê cười nói: “Thì ra là vậy a…” Tiếp theo cậu nói: “Chuyện đêm hôm đó rất hỗn loạn, tuy Dương Dương và Nhạc Nhạc giống anh, nhưng em vẫn luôn không dám khẳng định bọn nó có phải là con anh không, hay chỉ là rất giống anh. Cơ thể của em rất đặc thù, nên em không biết sinh con ra có được di truyền như bình thường không. Trong lòng em vẫn luôn hy vọng có thể sinh cho anh và Tô Nam mỗi người một đứa con. Hiện tại đã xác định Dương Dương và Nhạc Nhạc là con của anh, vậy thì em đã có thể an tâm mà mang thai cho Tô Nam.”

Mũi Kiều Thiệu Bắc chua xót, lật đầu Cố Khê qua, rồi hôn lên miệng Cố Khê. Tại sao không hận chứ. Nếu người này nguyện ý hận bọn họ, thì có lẽ trong lòng bọn họ sẽ dễ chịu hơn một chút.

Hôn một lúc lâu, thẳng đến khi Cố Khê đẩy đẩy hắn, Kiều Thiệu Bắc mới buông Cố Khê ra, âm thanh khàn khàn: “Tiểu Hà, thực xin lỗi.”

Cố Khê thở hổn hển, ôm lấy Kiều Thiệu Bắc, lắc đầu. Kỳ thật trong lòng cậu không có bình tĩnh như mặt ngoài cậu đã thể hiện.

“Thiệu Bắc, đã biết được huyết thống của các con, em có thể nói bản thân đã gở bỏ được một nỗi lo lắng rất lớn. Thế nhưng…” Cố Khê từ trong lòng Kiều Thiệu Bắc ngẩng đầu lên, “Bọn họ biết Dương Dương và Nhạc Nhạc là do em sinh sao?”

Kiều Thiệu Bắc gật đầu một cách khó khăn: “Bọn họ cũng làm sét nghiệm cho em và bọn nhỏ. Anh và Tô Nam không giấu diếm, mà cũng không muốn giấu diếm. Em là mẹ ruột của con bọn anh, mặc kệ bọn họ có thể chấp nhận hay không, anh và Tô Nam cũng sẽ không để cho em bị thiệt thòi. Tiểu Hà, thực xin lỗi. Anh biết em vẫn luôn cực lực giấu diếm, nhưng anh và Tô Nam không muốn, bọn anh cũng giống như Rex, ước gì toàn bộ thế giới đều biết con của bọn anh là do em sinh ra.”

Nói không ngại là giả, dù sao chướng ngại đã ở trong lòng vài chục năm, không phải chỉ trong nửa năm là có thể cởi bỏ. Nhưng Cố Khê nói không ra lời trách cứ, hai người đàn ông này so với 13 năm trước đã trưởng thành hơn rất nhiều rất nhiều, cậu tin tưởng khi bọn họ nói ra việc này thì đã suy tính rất kỹ càng.

Kiều Thiệu Bắc sờ lên mặt Cố Khê, ôn nhu nói: “Ba anh và chú Triển muốn gặp em, muốn nói với em lời xin lỗi, nhưng anh và Tô Nam đã từ chối. Bọn anh không muốn để bọn họ ảnh hưởng đến tâm tình của em. Tiểu Hà, em muốn anh nói cho em biết tâm sự của anh, anh nói, nhưng anh không muốn chuyện này sẽ trở thành tâm sự trong lòng em. Anh và Tô Nam vẫn giữ ý định kia, tương lai, chúng ta phải định cư ở Mỹ. Bọn họ gây thương tổn cho em không phải chỉ nói một câu xin lỗi là có thể chấm hết. Chung quy hai ông cụ chỉ là muốn nhận cháu nội, ở trên chuyện này bọn họ có sự ích kỷ của bọn họ. Anh và Tô Nam đã nói với bọn họ – chúng ta phải đền bù tội mà chúng ta gây ra, bọn họ cũng phải trả giá cho nghiệp chứng mà bọn họ gây ra. Muốn nhận cháu nội thì tự mình nghĩ biện pháp đi, anh và Tô Nam sẽ không nhúng tay.”

Cố Khê rất kinh ngạc: “Bọn họ, không ngại?”

Kiều Thiệu Bắc lập tức giận tái mặt: “Bọn họ dám. Dương Dương và Nhạc Nhạc có chịu nhận bọn họ hay không còn chưa biết chừng kìa, bọn họ còn dám để ý này kia. Chớ nói chi là Dương Dương và Nhạc Nhạc là ân nhân cứu mạng của chú Triển. Chỉ một việc này thôi, bọn họ đã phải suy ngẫm nên làm thế nào để bồi thường cho em và bọn nhỏ.” Nói xong, Kiều Thiệu Bắc sờ lên bụng Cố Khê: “Tiểu Hà, hiện tại có chuyện gì có thể so với chuyện này quan trọng hơn chứ. Nếu nói cho em biết lại ảnh hưởng tới bé bảo bối của chúng ta, anh nhất định sẽ hận chết chính mình.”

Cố Khê nhịn không được nở nụ cười, hít thật sâu một hơi, cậu ấn lên tay Kiều Thiệu Bắc: “Không đâu. Kỳ thật nói ra cũng tốt, bằng không em vẫn luôn suy nghĩ không biết hai ông cụ có thể chấp nhận thân thế của bọn nhỏ hay không, các anh có thể bị kẹt giữa dẫn đến khó xử hay không. Chỉ là em không ngờ bọn họ lại thấy bọn nhỏ dưới tình huống như thế, cũng không ngờ Dương Dương và Nhạc Nhạc trong lúc vô ý lại cứu sống ông nội ruột của mình.”

Kiều Thiệu Bắc ‘hừ’ một tiếng: “Bởi thế chú Triển và ba anh sẽ càng phải cố gắng suy ngẫm xem nên chuộc tội thế nào.”

Trong mắt Cố Khê hiện lên nghi hoặc, tâm địa Kiều Thiệu Bắc vô cùng xấu ra, nói: “Ngày đó, hai ông cụ bị anh và Tô Nam hung hăng la rầy một phen, hiện tại chỉ sợ bọn họ đang hối hận đến ruột cũng đều xanh. Hai ông cụ kiên cường cả đời, tự phụ cả đời, kết quả lại té một cái thật đau, thiếu chút đã cúi đầu tạ tội với anh và Tô Nam, tuy bọn họ là người sinh ra bọn anh, nhưng đúng là rất đáng giận.”

Cố Khê nhịn không được nói: “Mọi chuyện đều đã qua. Hai người đó cũng đã lớn tuổi, các anh đừng như thế với họ. Anh nói lại với hai chú – em không để bụng đâu, mọi thứ đều đã là quá khứ.”

Kiều Thiệu Bắc lập tức lắc đầu: “Không được. Chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, không thể cho bọn họ tiện lợi như vậy. Bọn họ hại chúng ta chia lìa 12 năm, còn hại anh và Tô Nam mất đi 11 năm làm cha, tính cả ngày em mang thai thì kỳ thật bọn anh mất đến 12 năm làm cha. Tiểu Hà, chuyện này không phải cứ nói một câu xin lỗi là xong. 12 năm, không phải 2 tháng, cũng không phải 2 năm, mà chính là suốt 12 năm.”

Kiều Thiệu Bắc trở nên xúc động, ôm chặt Cố Khê vào trong lòng mà nói: “Nghĩ đến 12 năm qua, là anh và Tô Nam đều đau đến không thở nổi. Cho nên tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ như vậy. Tiểu Hà, em không thể đối với ai cũng lương thiện như vậy, cho dù người đó là ba anh.”

Cố Khê mím môi một lúc lâu, nhưng rồi cậu vẫn nói lại câu nói kia: “Đều đã qua. Thiệu Bắc, em hiện tại chỉ muốn sống bình yên.”

“Em cứ nghe lời anh và Tô Nam, thì cuộc sống của em và bọn nhỏ sẽ càng ngày càng thoải mái.” Kiều Thiệu Bắc hôn lên miệng Cố Khê, muốn chấm dứt câu chuyện ở đây. Không ngược cho hai ông cụ ngoan cố cổ hủ kia một trận, thì khó mà tiêu trừ đi nỗi hận cùng cơn tức trong lòng mình. Nếu không phải vì có cháu nội thì hai ông cụ sẽ không bao giờ chịu nói lời xin lỗi với Cố Khê, chỉ một điểm này thôi, mình đã không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ.

.

Quản lí của bộ phát triển đi vào tầng Tổng Giám Đốc lần thứ 3, vừa mới đi tới khu thư ký làm việc, đã bị tổng thư ký cản lại.

“Bà chủ vẫn còn ở bên trong?”

Thư ký gật gật đầu, rồi nhìn nhìn đồng hồ: “Phỏng chừng cho tới giờ tan sở luôn.”

Quản lí bộ phát triển bất đắc dĩ nói: “Đại khái thì khi nào ông chủ mới có thể lộ diện đây?”

Thư ký nhún nhún vai: “Không biết. Đây là lần đầu tiên bà chủ đến công ty, đến quấy rầy là bị ông chủ sa thải ngay.”

Ngẫm lại cũng đúng, toàn bộ trên dưới công ty có ai mà không biết – ông chủ có một người yêu đã tìm mười mấy năm cuối cùng mới tìm về được. Không có biện pháp, quản lí bộ phát triển giao cho tổng thư ký một tập văn kiện: “Làm phiền cô giao cho ông chủ giúp tôi, văn kiện khẩn cấp.”

“Được.”

Quản lí bộ phát triển rời đi, thư ký ngồi trở lại ghế tiếp tục làm việc, tận chức tận trách không cho bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy ông chủ và bà chủ của bọn họ ân ái.

Tại sao xác định là ân ái mà không phải là nói chuyện phiếm thuần khiết? Không phải rất vô nghĩa sao. Một giờ trước, cửa phòng ông chủ truyền ra tiếng khóa trái, không cần nghĩ cũng biết ông chủ khóa cửa là để làm chuyện gì đi, đương nhiên, loại chuyện này mọi người hiểu trong lòng là tốt rồi, ngàn vạn lần không cần để lộ ra. Ngày nay, kiếm việc không phải dễ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện