Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe hơi chạy tới, Triển Tô Phàm giật mình một cái, phóng đến bên cửa sổ, tiếp theo hắn quay đầu lại, hét lớn: “Ba! Chú Kiều! Anh con và anh Thiệu Bắc đã tới rồi!”
“Tới rồi?!” Triển Khôn và Kiều Thiệu Bắc đang suy nghĩ cũng giật mình một cái. Ngụy Hải Trung đang cực kỳ buồn bực chỉ muốn đào cái hố chôn chính mình đi, thế này thì anh hoàn toàn không còn mặt mũi để gặp hai người anh em của mình nữa.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc còn chưa biết chuyện gì, nhưng khi bước vào biệt thự thì đã nhận ra không khí khác thường. Quản gia nói cho hai người biết hai ông cụ ở trong phòng sách, ngoài ra không chỉ có hai ông cụ, mà còn có cả Ngụy Hải Trung và Triển Tô Phàm ở đó, mọi người ở trong phòng sách cũng lâu rồi. Ánh mắt Triển Tô Nam lóe lóe, Kiều Thiệu Bắc cởi áo khoác giao cho người hầu, vỗ vỗ bả vai Triển Tô Nam, dẫn đầu lên lầu. Không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ kêu cửa, Triển Tô Nam thực bình tỉnh đi theo Kiều Thiệu Bắc lên lầu.
Hai người còn chưa đi đến phòng sách, thì cửa phòng sách đã mở ra, mở cửa chính là Triển Tô Phàm với vẻ mặt chột dạ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc híp mắt, thần sắc hai người không đổi mà đi vào phòng sách. Triển Tô Phàm cúi thấp đầu, đóng cửa, đi đến đứng bên người Ngụy Hải Trung, vị trí đó là một góc khuất. Trong phòng sách, hai ông cụ Triển Kiều thẳng lưng, thần sắc nghiêm túc ngồi ở trên ghế sofa đôi, Ngụy Hải Trung hai tay ôm đầu ngồi ở trên một ghế sofa đơn, Triển Tô Phàm cúi thấp đầu đứng ở phía sau Ngụy Hải Trung. Mà phía đối diện với hai ông cụ bày ra hai cái ghế trống, ý tứ như nào đã rõ ràng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chỉ suy nghĩ trong một giây rồi ngồi xuống cái ghế dành cho mình.
Hiện trường có chút ý tứ như muốn diễn ra một cuộc thẩm tra, đương nhiên Ngụy Hải Trung và Triển Tô Phàm sao có ý nghĩ đó, họ còn đang không biết làm sao để xin lỗi hai người đây. Quan sát bốn người đang ngồi ở trước mặt một chút, sắc mặt Kiều Thiệu Bắc bình tĩnh mà mở miệng: “Chú Triển, ba, hai người kêu bọn cháu về gấp là có chuyện gì?”
Vốn dáng vẻ bệ vệ còn đang có xu hướng “tăng vọt” của hai ông cụ, ở ngay lúc Kiều Thiệu Bắc mở miệng lập tức yếu đi một nửa. Ông Kiều đập đập ông Triển, giờ phút này đột nhiên ông rất sợ đối mặt với Kiều Thiệu Bắc, rất chột dạ a. Ông Triển đương nhiên cũng không dám đối mặt, nhưng vì cháu nội, ông chỉ có thể cứng rắn đấu tranh thôi.
Ho khan hai tiếng để cho mình thêm can đảm, ông Triển lấy ba tờ giấy ở phía sau ra, đặt cẩn thận lên trên bàn trà, rồi đẩy qua, làm bộ như mình thực sự có lý mà lớn tiếng nói: “Các ngươi nhìn xem đi, mặc kệ các ngươi hận chúng ta như thế nào thì cũng không nên giấu chúng ta chứ.”
Giấu bọn họ? Trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ‘lộp bộp’ một tiếng, Kiều Thiệu Bắc thản nhiên mà lấy ba tờ giấy kia qua, Triển Tô Nam cũng nhìn qua. Nhìn thấy trên trang giấy đầu tiên được dùng bút màu viết ở chỗ trống một câu —— kết quả xét nghiệm huyết thống ADN của Thiệu Bắc (C) cùng Dương Dương (A), Nhạc Nhạc (B) —— sắc mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu liền thay đổi. Nhìn về phía hai ông cụ đã lộ ra biểu tình chột dạ hung dữ trừng mắt một cái, hô hấp của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dồn dập, từ từ xem xuống dưới. Đối với chuỗi số liệu kia, bọn họ nhìn xem cũng như lọt vào trong sương mù, nên hai người trực tiếp bỏ qua, lật xem kết quả ở dưới cùng.
Kết quả biểu hiện A, B và C có quan hệ huyết thống, cơ hội là 99. 9999%. Nhìn thấy câu nói kia, trên mặt Kiều Thiệu Bắc lộ ra nét mừng như điên, cho dù đã biết bọn nhỏ là con trai ruột của hắn, nhưng đến khi nhìn phần báo cáo xét nghiệm chắc chắn này hắn vẫn rất kích động. Triển Tô Nam cũng cực kỳ vui mừng, không vì phần kết quả này mà cảm thấy có gì mất mát. Hai người nhanh chóng lật tờ thứ 2, ở chỗ trống viết – kết quả xét nghiệm huyết thống ADN của Cố Khê (E) cùng Dương Dương (A), Nhạc Nhạc (B). Hai người nhìn cũng không thèm nhìn liền lật sang tờ tiếp theo, bởi vì không cần thiết phải xem.
Tờ cuối cùng, Triển Tô Nam đột nhiên có chút khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng, chỗ trống ghi là – kết quả xét nghiệm huyết thống ADN của Tô Nam (D) cùng Dương Dương (A), Nhạc Nhạc (B). Sau khi y liếc cực nhanh đến phần kết luận, mắt y đầy khiếp sợ mà ngẩng đầu: “Không thể xác định là ý gì?!” Ngay cả Kiều Thiệu Bắc cũng cực kỳ kinh ngạc.
Ngụy Hải Trung liếm liếm đôi môi khô khốc, lại giải thích một lần nữa: “Dương Dương và Nhạc Nhạc có một gien không hợp với cậu, nếu có 3 cái hoặc 3 cái trở lên không hợp, tức là không có quan hệ huyết thống. Nhưng một cái không hợp thì không thể phán định có hay không, cần phải kiểm tra máu và căn cứ vào nhân tố môi trường để phán định. Ách, người xét nghiệm ở trung tâm nói như thế. Loại tình huống này rất ít gặp, nhưng cũng không phải không có. Có người kiểm tra ADN có tới 2 gien không hợp, nhưng khi kiểm tra máu thì lại tương xứng, cũng có thể phán định bọn họ có quan hệ huyết thống.”
Miệng Triển Tô Nam há ra ngậm lại, cực kỳ hưng phấn mà nhìn Kiều Thiệu Bắc: “Dương Dương và Nhạc Nhạc đều là nhóm máu O, Tiểu Hà là nhóm máu A, tôi là nhóm máu B, cậu là nhóm máu A, ha hả.”
Những lời tiếp theo không cần nói nhiều, tuy Dương Dương và Nhạc Nhạc rất giống Kiều Thiệu Bắc, tuy Dương Dương và Nhạc Nhạc có một gien không hợp với y, nhưng dựa theo kết quả này – hai đứa con trai và y cũng không phải hoàn toàn không có quan hệ. Tâm tình Triển Tô Nam rất tốt, có thể nói là cực kỳ cực kỳ tốt. Kiều Thiệu Bắc cũng thật vui, Dương Dương và Nhạc Nhạc rất giống hắn, nên hắn vẫn luôn cảm thấy thẹn với Tô Nam, xem kết quả này có thể chứng Dương Dương và Nhạc Nhạc là con trai ‘chung’ của hắn và Tô Nam, không có gì có thể so với điều này càng đáng giá chúc mừng hơn.
Xếp ba tờ giấy lại, Kiều Thiệu Bắc trực tiếp bỏ vào trong túi áo của mình. Triển Tô Nam nhìn về phía hai ông cụ đang mang sắc mặt lo lắng, nụ cười trên mặt biến mất, trở thành vô cùng nghiêm túc. Ý tứ quá rõ ràng: nói đi, tại sao có ba phần kết quả xét nghiệm ADN này? Ngụy Hải Trung nuốt nuốt cổ họng, nắm chặt hai đấm, ngập ngừng nói: “Tô Nam, Thiệu Bắc… Thực xin lỗi… anh, giấu các cậu, làm, xét nghiệm ADN, cho Dương Dương và Nhạc Nhạc …”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhất thời nhíu mày, Ngụy Hải Trung cực kỳ xấu hổ, nói: “Ngày anh và Hồng Nhạn, tới thăm Dương Dương … Thừa lúc các cậu không chú ý, đã cầm đi hàng mẫu nước miếng, của các cậu … Thực xin lỗi… Anh…”
“Tại sao?” trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc là cực kỳ mất hứng, không có ai thích có người ở sau lưng mình điều tra về quan hệ huyết thống của mình với con mình, cho dù người đó là anh trai của bọn họ.
Ngụy Hải Trung há miệng, nguyên nhân này có chút phức tạp. Lúc này, lương tâm của hai ông cụ chợt xuất hiện, không để cho Ngụy Hải Trung chịu tiếng xấu thay bọn họ, hai tay Triển Khôn nắm chặt cây gậy chống, mở miệng một cách khó khăn: “Ở bệnh viện… Ta, lừa các ngươi. Ngày xảy ra tai nạn xe cộ đó, người cứu ta, không phải là người đàn ông trung niên, là … là hai, hai đứa nhỏ.”
Hai mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nháy mắt dựng thẳng, Triển Khôn cắn cắn môi, nhìn thẳng hai người đang khiếp sợ, giọng nói khàn khàn: “Lúc ấy, ta rất hỗn loạn, không thấy rõ, bộ dạng của hai đứa nhỏ kia, là gì… Ta chỉ nghe được, tên của hai đứa nhỏ, một đứa kêu là ‘anh’, đứa còn lại, kêu là ‘Nhạc Nhạc’ …”
“Ba! (Chú Triển!)” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam bật người đứng lên, hô hấp cực kỳ dồn dập.
Khóe mắt Triển Khôn đông đầy nước mắt, ông hít sâu hai hơi, ngẩng đầu nhìn hai người, nói: “Bọn nó cho ta uống thuốc trợ tim … Kéo ta ra khỏi xe, đặt nằm ở bên ngoài… không ngừng xoa ấn ngực cho ta … Còn đem khăn quàng cổ kệ dưới đầu cho ta, đấp áo lông lên người ta… Bọn nó, một tiếng một tiếng ‘cụ ông’ … không ngừng gọi ta…” Triển Khôn chống gậy từ từ đứng lên, lần đầu tiên đứng trước mặt con trai bày tỏ hối hận, “Khi đó ta liền quyết định, ta nhất định phải tìm được bọn nó, ta muốn nhận bọn họ, làm cháu nội… Ta muốn cho bọn nó, những điều kiện tốt nhất, để bọn nó không lo không buồn, mà vui vẻ cuộc sống, vui vẻ học tập…”
“Ta giấu các ngươi. Bởi vì khi đó, ta vẫn còn rất có thành kiến với con trai của ‘Cố Khê’, ta sợ các ngươi biết được, sẽ mất hứng, sẽ nói ta tình nguyện nhận con người khác làm cháu nội, cũng không nguyện ý nhận con của các ngươi…” Triển Khôn đấm đấm ngực, “Ta không có đạo đức… Ta không có đạo đức…”
Ngụy Hải Trung không đành lòng mà đứng lên đỡ lấy ông Triển đang cực kỳ thống khổ: “Tô Nam, Thiệu Bắc, chuyện này các cậu muốn trách thì cứ trách anh. Ngày đó Dương Dương và Nhạc Nhạc đến bệnh viện, chú Triển và chú Kiều cũng đi xuống theo, bọn họ thấy được đứa nhỏ. Chú Triển phát hiện Dương Dương và Nhạc Nhạc chính là hai đứa nhỏ đã cứu chú, lại phát hiện Dương Dương và Nhạc Nhạc cực kỳ giống Thiệu Bắc, hai chú muốn biết rõ rốt cuộc bọn nhỏ là chuyện gì, nhưng lại không thể đi hỏi trực tiếp các cậu, nên anh mới đi điều tra về huyết thống của Dương Dương và Nhạc Nhạc, thực xin lỗi.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nắm thật chặt nắm tay, hô hấp dồn dập. Con trai của bọn họ cứu cha của bọn họ. Đây chính là trời cao an bài hay chỉ là trùng hợp? Triển Tô Nam nhìn cha tựa như lập tức già đi rất nhiều, lời trách cứ đành nuốt xuống, nhưng trong lòng y vẫn oán trách, cực kỳ oán trách. Hầu kết Kiều Thiệu Bắc trượt lên trượt xuống, nhìn về phía Triển Tô Phàm: “Có thuốc lá không?”
Triển Tô Phàm lập tức lấy hộp thuốc trong túi ra, rút ra một điếu, rồi cung kính đưa cho Kiều Thiệu Bắc. Triển Tô Nam lấy hộp thuốc lá trong tay Triển Tô Phàm cũng rút ra một điếu, Triển Tô Phàm cũng cung kính mà bật lửa châm thuốc cho anh hai.
Hít liên tục vài hơi, Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống, Triển Tô Nam cũng ngồi xuống, hai người ai cũng không nói gì. Bọn họ biết nói gì đây? Chuyện bọn nhỏ là cái gai trong lòng bọn bọn họ.
Nhìn phản ứng của hai người, Kiều Tác Hành nóng nảy luống cuống.
“Hai người các ngươi nói chuyện a! Chuyện lúc đó là chúng ta sai, thế nhưng sao các ngươi có thể giấu chuyện bọn nhỏ với chúng ta! Đó là cháu nội ruột của chúng ta a! Dù sao các ngươi cũng phải cho chúng ta cơ hội bồi thường chứ! Chẳng lẽ các ngươi định chờ đến một khắc chúng ta nhắm mắt mới nói cho chúng ta biết sao?”
Kiều Thiệu Bắc không lên tiếng, vẫn hút thuốc. Trong mắt Triển Tô Nam ẩn ẩn có ngọn lửa, cũng không lên tiếng. Hai ông cụ thấy thế càng thêm nóng nảy. Triển Khôn lau lau khóe mắt, bắt đầu cũng nổi nóng lên.
“Đừng nói các ngươi thật sự định không cho chúng ta và bọn nhỏ quen biết nhau chứ? Căn bản không định cho bọn nhỏ nhận tổ quy tông?” Chống gậy, Triển Khôn tiến lên từng bước: “Chúng ta có lỗi với Cố Khê, có lỗi với bọn nhỏ, chuyện bọn nhỏ nhận tổ quy tông có thể thương lượng, nhưng các ngươi không nên giấu chúng ta a. Bọn nhỏ đến Doanh Hải lâu như thế, chúng ta cũng chưa từng tỏ vẻ điều gì, bọn nhỏ sẽ nghĩ thế nào đây? Sau này chúng ta phải làm sao để thân thiết với bọn nhỏ đây? Các ngươi mau nói gì đi a!”
Hai ông cụ đuối lý vừa nghĩ tới cảm nhận của bọn nhỏ đối với mình thì trong lòng liền phát lạnh. Hai đứa bé đã 12 tuổi, không phải 2 tuổi. Đứa nhỏ 12 tuổi đã sớm có chủ kiến. Đến Doanh Hải lâu như thế, mà ông nội chưa từng hỏi thăm đến một tiếng, thậm chí ông đã từng nói chuyện điện thoại rất lạnh lùng với bọn nhỏ, khẳng định bọn nhỏ sẽ có cái nhìn không tốt đối với hai ông. Nói đến nói đi đều là do hai tên khốn nạn này, bằng không bọn họ cũng sẽ không bị động như thế.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai ông cụ đang lo lắng, Triển Tô Nam lấy gạt tàn thuốc qua, vỗ vỗ tàn thuốc, lạnh lùng nói: “Hai người bảo tụi con phải nói gì với bọn nhỏ đây?”
“…” Ông Triển và ông Kiều bị hỏi ngược lại mà á khẩu.
Trái tim Triển Tô Nam co rút đau đớn, y hút liên tục vài hơi, rồi hỏi: “Nhìn 3 phần báo cáo con ruột này, các người chắc đã biết bọn nhỏ từ đâu tới đúng không?”
“…” Lúc này ngay cả Ngụy Hải Trung và Triển Tô Phàm đều sửng sốt.
Kiều Thiệu Bắc ngửa đầu phun ra một vòng khói, vẫn không nói lời nào, Triển Tô Nam cũng im lặng, để cho mấy người này tự mình suy nghĩ. 5 phút sau, cằm của ông Triển, ông Kiều, Ngụy Hải Trung và Triển Tô Phàm gần như muốn rụng xuống đất, đôi mắt như muốn phóng ra ngoài, vẻ mặt không cách nào tin tưởng được
“Ngươi, các ngươi là nói… đứa nhỏ… Cố Khê… thế nhưng…” Ông Triển nhìn nhìn ông Kiều, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Triển Tô Nam lại hút liên tục vài hơi, lạnh lùng nói ra: “Sinh nhật của bọn nhỏ là ngày 13 tháng 2, bọn nó là 9 tháng sinh ra, các người có thể tính ngày.”
Bốn người lập tức bấm đầu ngón tay tính toán. Tuy lúc trước bọn họ cũng đã tính qua mấy lần, thế nhưng bọn họ vẫn tính từng tháng từng tháng lại một lần nữa. 9 tháng … 9 tháng … tháng 5 của năm đó… Cái tháng đó, cái tháng mà bọn họ sẽ không bao giờ quên … Cái tháng đó, hai thằng con cùng người đó xảy ra chuyện cấm kị nhất; cái tháng đó, bọn họ bày ra một việc lớn; và tháng tiếp theo của tháng đó, bọn họ đuổi người kia ra khỏi Doanh Hải, sau đó ép buộc con trai của mình phải đến Mỹ.
Ông Triển và ông Kiều sững sờ mà nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Sao có thể … Điều này sao có thể …” Bọn nhỏ cùng Cố Khê có quan hệ huyết thống là 99. 9999%, cùng Kiều Thiệu Bắc có quan hệ huyết thống là 99. 9999%, cùng Triển Tô Nam là quan hệ huyết thống không thể xác định… Điều này sao có thể?
Triển Tô Nam hút xong một điếu, y lấy hộp thuốc lá Triển Tô Phàm đặt ở trên bàn trà qua, lại lấy ra một điếu, thuận tiện cũng lấy một điếu cho Kiều Thiệu Bắc vừa hút xong. Tầm mắt của hai người giao nhau, Kiều Thiệu Bắc gật gật nhẹ đầu với Triển Tô Nam, Triển Tô Nam tỏ vẻ đã hiểu.
Đã tới lúc phải ngã bài, nên làm cho bọn họ hiểu được bọn họ đã phạm lỗi biết bao nhiêu nghiêm trọng, nên làm cho bọn họ hiểu được bọn họ đã thiếu nợ người nọ, thiếu nợ bọn nhỏ, mà khoản nợ đời này có trả cả đời cũng không hết! Khúc mắc của Cố Khê đã gỡ được một nữa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chẳng còn gì kiêng nể, chuẩn bị tính sổ với mấy người này, nhất là hai ông cụ vẫn chưa nhận rõ mình đã phạm lỗi biết bao nhiêu nghiêm trọng!
“Tới rồi?!” Triển Khôn và Kiều Thiệu Bắc đang suy nghĩ cũng giật mình một cái. Ngụy Hải Trung đang cực kỳ buồn bực chỉ muốn đào cái hố chôn chính mình đi, thế này thì anh hoàn toàn không còn mặt mũi để gặp hai người anh em của mình nữa.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc còn chưa biết chuyện gì, nhưng khi bước vào biệt thự thì đã nhận ra không khí khác thường. Quản gia nói cho hai người biết hai ông cụ ở trong phòng sách, ngoài ra không chỉ có hai ông cụ, mà còn có cả Ngụy Hải Trung và Triển Tô Phàm ở đó, mọi người ở trong phòng sách cũng lâu rồi. Ánh mắt Triển Tô Nam lóe lóe, Kiều Thiệu Bắc cởi áo khoác giao cho người hầu, vỗ vỗ bả vai Triển Tô Nam, dẫn đầu lên lầu. Không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ kêu cửa, Triển Tô Nam thực bình tỉnh đi theo Kiều Thiệu Bắc lên lầu.
Hai người còn chưa đi đến phòng sách, thì cửa phòng sách đã mở ra, mở cửa chính là Triển Tô Phàm với vẻ mặt chột dạ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc híp mắt, thần sắc hai người không đổi mà đi vào phòng sách. Triển Tô Phàm cúi thấp đầu, đóng cửa, đi đến đứng bên người Ngụy Hải Trung, vị trí đó là một góc khuất. Trong phòng sách, hai ông cụ Triển Kiều thẳng lưng, thần sắc nghiêm túc ngồi ở trên ghế sofa đôi, Ngụy Hải Trung hai tay ôm đầu ngồi ở trên một ghế sofa đơn, Triển Tô Phàm cúi thấp đầu đứng ở phía sau Ngụy Hải Trung. Mà phía đối diện với hai ông cụ bày ra hai cái ghế trống, ý tứ như nào đã rõ ràng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chỉ suy nghĩ trong một giây rồi ngồi xuống cái ghế dành cho mình.
Hiện trường có chút ý tứ như muốn diễn ra một cuộc thẩm tra, đương nhiên Ngụy Hải Trung và Triển Tô Phàm sao có ý nghĩ đó, họ còn đang không biết làm sao để xin lỗi hai người đây. Quan sát bốn người đang ngồi ở trước mặt một chút, sắc mặt Kiều Thiệu Bắc bình tĩnh mà mở miệng: “Chú Triển, ba, hai người kêu bọn cháu về gấp là có chuyện gì?”
Vốn dáng vẻ bệ vệ còn đang có xu hướng “tăng vọt” của hai ông cụ, ở ngay lúc Kiều Thiệu Bắc mở miệng lập tức yếu đi một nửa. Ông Kiều đập đập ông Triển, giờ phút này đột nhiên ông rất sợ đối mặt với Kiều Thiệu Bắc, rất chột dạ a. Ông Triển đương nhiên cũng không dám đối mặt, nhưng vì cháu nội, ông chỉ có thể cứng rắn đấu tranh thôi.
Ho khan hai tiếng để cho mình thêm can đảm, ông Triển lấy ba tờ giấy ở phía sau ra, đặt cẩn thận lên trên bàn trà, rồi đẩy qua, làm bộ như mình thực sự có lý mà lớn tiếng nói: “Các ngươi nhìn xem đi, mặc kệ các ngươi hận chúng ta như thế nào thì cũng không nên giấu chúng ta chứ.”
Giấu bọn họ? Trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ‘lộp bộp’ một tiếng, Kiều Thiệu Bắc thản nhiên mà lấy ba tờ giấy kia qua, Triển Tô Nam cũng nhìn qua. Nhìn thấy trên trang giấy đầu tiên được dùng bút màu viết ở chỗ trống một câu —— kết quả xét nghiệm huyết thống ADN của Thiệu Bắc (C) cùng Dương Dương (A), Nhạc Nhạc (B) —— sắc mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu liền thay đổi. Nhìn về phía hai ông cụ đã lộ ra biểu tình chột dạ hung dữ trừng mắt một cái, hô hấp của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dồn dập, từ từ xem xuống dưới. Đối với chuỗi số liệu kia, bọn họ nhìn xem cũng như lọt vào trong sương mù, nên hai người trực tiếp bỏ qua, lật xem kết quả ở dưới cùng.
Kết quả biểu hiện A, B và C có quan hệ huyết thống, cơ hội là 99. 9999%. Nhìn thấy câu nói kia, trên mặt Kiều Thiệu Bắc lộ ra nét mừng như điên, cho dù đã biết bọn nhỏ là con trai ruột của hắn, nhưng đến khi nhìn phần báo cáo xét nghiệm chắc chắn này hắn vẫn rất kích động. Triển Tô Nam cũng cực kỳ vui mừng, không vì phần kết quả này mà cảm thấy có gì mất mát. Hai người nhanh chóng lật tờ thứ 2, ở chỗ trống viết – kết quả xét nghiệm huyết thống ADN của Cố Khê (E) cùng Dương Dương (A), Nhạc Nhạc (B). Hai người nhìn cũng không thèm nhìn liền lật sang tờ tiếp theo, bởi vì không cần thiết phải xem.
Tờ cuối cùng, Triển Tô Nam đột nhiên có chút khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng, chỗ trống ghi là – kết quả xét nghiệm huyết thống ADN của Tô Nam (D) cùng Dương Dương (A), Nhạc Nhạc (B). Sau khi y liếc cực nhanh đến phần kết luận, mắt y đầy khiếp sợ mà ngẩng đầu: “Không thể xác định là ý gì?!” Ngay cả Kiều Thiệu Bắc cũng cực kỳ kinh ngạc.
Ngụy Hải Trung liếm liếm đôi môi khô khốc, lại giải thích một lần nữa: “Dương Dương và Nhạc Nhạc có một gien không hợp với cậu, nếu có 3 cái hoặc 3 cái trở lên không hợp, tức là không có quan hệ huyết thống. Nhưng một cái không hợp thì không thể phán định có hay không, cần phải kiểm tra máu và căn cứ vào nhân tố môi trường để phán định. Ách, người xét nghiệm ở trung tâm nói như thế. Loại tình huống này rất ít gặp, nhưng cũng không phải không có. Có người kiểm tra ADN có tới 2 gien không hợp, nhưng khi kiểm tra máu thì lại tương xứng, cũng có thể phán định bọn họ có quan hệ huyết thống.”
Miệng Triển Tô Nam há ra ngậm lại, cực kỳ hưng phấn mà nhìn Kiều Thiệu Bắc: “Dương Dương và Nhạc Nhạc đều là nhóm máu O, Tiểu Hà là nhóm máu A, tôi là nhóm máu B, cậu là nhóm máu A, ha hả.”
Những lời tiếp theo không cần nói nhiều, tuy Dương Dương và Nhạc Nhạc rất giống Kiều Thiệu Bắc, tuy Dương Dương và Nhạc Nhạc có một gien không hợp với y, nhưng dựa theo kết quả này – hai đứa con trai và y cũng không phải hoàn toàn không có quan hệ. Tâm tình Triển Tô Nam rất tốt, có thể nói là cực kỳ cực kỳ tốt. Kiều Thiệu Bắc cũng thật vui, Dương Dương và Nhạc Nhạc rất giống hắn, nên hắn vẫn luôn cảm thấy thẹn với Tô Nam, xem kết quả này có thể chứng Dương Dương và Nhạc Nhạc là con trai ‘chung’ của hắn và Tô Nam, không có gì có thể so với điều này càng đáng giá chúc mừng hơn.
Xếp ba tờ giấy lại, Kiều Thiệu Bắc trực tiếp bỏ vào trong túi áo của mình. Triển Tô Nam nhìn về phía hai ông cụ đang mang sắc mặt lo lắng, nụ cười trên mặt biến mất, trở thành vô cùng nghiêm túc. Ý tứ quá rõ ràng: nói đi, tại sao có ba phần kết quả xét nghiệm ADN này? Ngụy Hải Trung nuốt nuốt cổ họng, nắm chặt hai đấm, ngập ngừng nói: “Tô Nam, Thiệu Bắc… Thực xin lỗi… anh, giấu các cậu, làm, xét nghiệm ADN, cho Dương Dương và Nhạc Nhạc …”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhất thời nhíu mày, Ngụy Hải Trung cực kỳ xấu hổ, nói: “Ngày anh và Hồng Nhạn, tới thăm Dương Dương … Thừa lúc các cậu không chú ý, đã cầm đi hàng mẫu nước miếng, của các cậu … Thực xin lỗi… Anh…”
“Tại sao?” trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc là cực kỳ mất hứng, không có ai thích có người ở sau lưng mình điều tra về quan hệ huyết thống của mình với con mình, cho dù người đó là anh trai của bọn họ.
Ngụy Hải Trung há miệng, nguyên nhân này có chút phức tạp. Lúc này, lương tâm của hai ông cụ chợt xuất hiện, không để cho Ngụy Hải Trung chịu tiếng xấu thay bọn họ, hai tay Triển Khôn nắm chặt cây gậy chống, mở miệng một cách khó khăn: “Ở bệnh viện… Ta, lừa các ngươi. Ngày xảy ra tai nạn xe cộ đó, người cứu ta, không phải là người đàn ông trung niên, là … là hai, hai đứa nhỏ.”
Hai mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nháy mắt dựng thẳng, Triển Khôn cắn cắn môi, nhìn thẳng hai người đang khiếp sợ, giọng nói khàn khàn: “Lúc ấy, ta rất hỗn loạn, không thấy rõ, bộ dạng của hai đứa nhỏ kia, là gì… Ta chỉ nghe được, tên của hai đứa nhỏ, một đứa kêu là ‘anh’, đứa còn lại, kêu là ‘Nhạc Nhạc’ …”
“Ba! (Chú Triển!)” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam bật người đứng lên, hô hấp cực kỳ dồn dập.
Khóe mắt Triển Khôn đông đầy nước mắt, ông hít sâu hai hơi, ngẩng đầu nhìn hai người, nói: “Bọn nó cho ta uống thuốc trợ tim … Kéo ta ra khỏi xe, đặt nằm ở bên ngoài… không ngừng xoa ấn ngực cho ta … Còn đem khăn quàng cổ kệ dưới đầu cho ta, đấp áo lông lên người ta… Bọn nó, một tiếng một tiếng ‘cụ ông’ … không ngừng gọi ta…” Triển Khôn chống gậy từ từ đứng lên, lần đầu tiên đứng trước mặt con trai bày tỏ hối hận, “Khi đó ta liền quyết định, ta nhất định phải tìm được bọn nó, ta muốn nhận bọn họ, làm cháu nội… Ta muốn cho bọn nó, những điều kiện tốt nhất, để bọn nó không lo không buồn, mà vui vẻ cuộc sống, vui vẻ học tập…”
“Ta giấu các ngươi. Bởi vì khi đó, ta vẫn còn rất có thành kiến với con trai của ‘Cố Khê’, ta sợ các ngươi biết được, sẽ mất hứng, sẽ nói ta tình nguyện nhận con người khác làm cháu nội, cũng không nguyện ý nhận con của các ngươi…” Triển Khôn đấm đấm ngực, “Ta không có đạo đức… Ta không có đạo đức…”
Ngụy Hải Trung không đành lòng mà đứng lên đỡ lấy ông Triển đang cực kỳ thống khổ: “Tô Nam, Thiệu Bắc, chuyện này các cậu muốn trách thì cứ trách anh. Ngày đó Dương Dương và Nhạc Nhạc đến bệnh viện, chú Triển và chú Kiều cũng đi xuống theo, bọn họ thấy được đứa nhỏ. Chú Triển phát hiện Dương Dương và Nhạc Nhạc chính là hai đứa nhỏ đã cứu chú, lại phát hiện Dương Dương và Nhạc Nhạc cực kỳ giống Thiệu Bắc, hai chú muốn biết rõ rốt cuộc bọn nhỏ là chuyện gì, nhưng lại không thể đi hỏi trực tiếp các cậu, nên anh mới đi điều tra về huyết thống của Dương Dương và Nhạc Nhạc, thực xin lỗi.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nắm thật chặt nắm tay, hô hấp dồn dập. Con trai của bọn họ cứu cha của bọn họ. Đây chính là trời cao an bài hay chỉ là trùng hợp? Triển Tô Nam nhìn cha tựa như lập tức già đi rất nhiều, lời trách cứ đành nuốt xuống, nhưng trong lòng y vẫn oán trách, cực kỳ oán trách. Hầu kết Kiều Thiệu Bắc trượt lên trượt xuống, nhìn về phía Triển Tô Phàm: “Có thuốc lá không?”
Triển Tô Phàm lập tức lấy hộp thuốc trong túi ra, rút ra một điếu, rồi cung kính đưa cho Kiều Thiệu Bắc. Triển Tô Nam lấy hộp thuốc lá trong tay Triển Tô Phàm cũng rút ra một điếu, Triển Tô Phàm cũng cung kính mà bật lửa châm thuốc cho anh hai.
Hít liên tục vài hơi, Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống, Triển Tô Nam cũng ngồi xuống, hai người ai cũng không nói gì. Bọn họ biết nói gì đây? Chuyện bọn nhỏ là cái gai trong lòng bọn bọn họ.
Nhìn phản ứng của hai người, Kiều Tác Hành nóng nảy luống cuống.
“Hai người các ngươi nói chuyện a! Chuyện lúc đó là chúng ta sai, thế nhưng sao các ngươi có thể giấu chuyện bọn nhỏ với chúng ta! Đó là cháu nội ruột của chúng ta a! Dù sao các ngươi cũng phải cho chúng ta cơ hội bồi thường chứ! Chẳng lẽ các ngươi định chờ đến một khắc chúng ta nhắm mắt mới nói cho chúng ta biết sao?”
Kiều Thiệu Bắc không lên tiếng, vẫn hút thuốc. Trong mắt Triển Tô Nam ẩn ẩn có ngọn lửa, cũng không lên tiếng. Hai ông cụ thấy thế càng thêm nóng nảy. Triển Khôn lau lau khóe mắt, bắt đầu cũng nổi nóng lên.
“Đừng nói các ngươi thật sự định không cho chúng ta và bọn nhỏ quen biết nhau chứ? Căn bản không định cho bọn nhỏ nhận tổ quy tông?” Chống gậy, Triển Khôn tiến lên từng bước: “Chúng ta có lỗi với Cố Khê, có lỗi với bọn nhỏ, chuyện bọn nhỏ nhận tổ quy tông có thể thương lượng, nhưng các ngươi không nên giấu chúng ta a. Bọn nhỏ đến Doanh Hải lâu như thế, chúng ta cũng chưa từng tỏ vẻ điều gì, bọn nhỏ sẽ nghĩ thế nào đây? Sau này chúng ta phải làm sao để thân thiết với bọn nhỏ đây? Các ngươi mau nói gì đi a!”
Hai ông cụ đuối lý vừa nghĩ tới cảm nhận của bọn nhỏ đối với mình thì trong lòng liền phát lạnh. Hai đứa bé đã 12 tuổi, không phải 2 tuổi. Đứa nhỏ 12 tuổi đã sớm có chủ kiến. Đến Doanh Hải lâu như thế, mà ông nội chưa từng hỏi thăm đến một tiếng, thậm chí ông đã từng nói chuyện điện thoại rất lạnh lùng với bọn nhỏ, khẳng định bọn nhỏ sẽ có cái nhìn không tốt đối với hai ông. Nói đến nói đi đều là do hai tên khốn nạn này, bằng không bọn họ cũng sẽ không bị động như thế.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai ông cụ đang lo lắng, Triển Tô Nam lấy gạt tàn thuốc qua, vỗ vỗ tàn thuốc, lạnh lùng nói: “Hai người bảo tụi con phải nói gì với bọn nhỏ đây?”
“…” Ông Triển và ông Kiều bị hỏi ngược lại mà á khẩu.
Trái tim Triển Tô Nam co rút đau đớn, y hút liên tục vài hơi, rồi hỏi: “Nhìn 3 phần báo cáo con ruột này, các người chắc đã biết bọn nhỏ từ đâu tới đúng không?”
“…” Lúc này ngay cả Ngụy Hải Trung và Triển Tô Phàm đều sửng sốt.
Kiều Thiệu Bắc ngửa đầu phun ra một vòng khói, vẫn không nói lời nào, Triển Tô Nam cũng im lặng, để cho mấy người này tự mình suy nghĩ. 5 phút sau, cằm của ông Triển, ông Kiều, Ngụy Hải Trung và Triển Tô Phàm gần như muốn rụng xuống đất, đôi mắt như muốn phóng ra ngoài, vẻ mặt không cách nào tin tưởng được
“Ngươi, các ngươi là nói… đứa nhỏ… Cố Khê… thế nhưng…” Ông Triển nhìn nhìn ông Kiều, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Triển Tô Nam lại hút liên tục vài hơi, lạnh lùng nói ra: “Sinh nhật của bọn nhỏ là ngày 13 tháng 2, bọn nó là 9 tháng sinh ra, các người có thể tính ngày.”
Bốn người lập tức bấm đầu ngón tay tính toán. Tuy lúc trước bọn họ cũng đã tính qua mấy lần, thế nhưng bọn họ vẫn tính từng tháng từng tháng lại một lần nữa. 9 tháng … 9 tháng … tháng 5 của năm đó… Cái tháng đó, cái tháng mà bọn họ sẽ không bao giờ quên … Cái tháng đó, hai thằng con cùng người đó xảy ra chuyện cấm kị nhất; cái tháng đó, bọn họ bày ra một việc lớn; và tháng tiếp theo của tháng đó, bọn họ đuổi người kia ra khỏi Doanh Hải, sau đó ép buộc con trai của mình phải đến Mỹ.
Ông Triển và ông Kiều sững sờ mà nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Sao có thể … Điều này sao có thể …” Bọn nhỏ cùng Cố Khê có quan hệ huyết thống là 99. 9999%, cùng Kiều Thiệu Bắc có quan hệ huyết thống là 99. 9999%, cùng Triển Tô Nam là quan hệ huyết thống không thể xác định… Điều này sao có thể?
Triển Tô Nam hút xong một điếu, y lấy hộp thuốc lá Triển Tô Phàm đặt ở trên bàn trà qua, lại lấy ra một điếu, thuận tiện cũng lấy một điếu cho Kiều Thiệu Bắc vừa hút xong. Tầm mắt của hai người giao nhau, Kiều Thiệu Bắc gật gật nhẹ đầu với Triển Tô Nam, Triển Tô Nam tỏ vẻ đã hiểu.
Đã tới lúc phải ngã bài, nên làm cho bọn họ hiểu được bọn họ đã phạm lỗi biết bao nhiêu nghiêm trọng, nên làm cho bọn họ hiểu được bọn họ đã thiếu nợ người nọ, thiếu nợ bọn nhỏ, mà khoản nợ đời này có trả cả đời cũng không hết! Khúc mắc của Cố Khê đã gỡ được một nữa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chẳng còn gì kiêng nể, chuẩn bị tính sổ với mấy người này, nhất là hai ông cụ vẫn chưa nhận rõ mình đã phạm lỗi biết bao nhiêu nghiêm trọng!
Danh sách chương