Cố Khê quá mệt, mệt đến ngay cả khí lực nằm mơ cũng không có. Đến khi cảm giác đói và khát hiện lên mới khiến cho cậu tỉnh giấc, nhưng thân thể vẫn còn rất mệt nên không chịu phối hợp với ý thức của cậu.

“Tiểu Hà?” Có người ở bên tai gọi cậu, âm thanh khác nhau, nhưng lại dịu dàng giống nhau. Tim cậu nảy lên một loại tình cảm mà cậu đã đánh mất thật lâu thật lâu, điều này khiến cho đôi mắt của cậu nóng lên, làm cho cậu muốn mở to mắt ra nhìn bọn họ. Dưới sự thúc đẩy của ước muốn mãnh liệt, Cố Khê từ từ mở mắt, quả nhiên lọt vào trong tầm mắt cậu là hai gương mặt tràn ngập yêu thương say đắm, miệng Cố Khê hơi hơi nhếch lên, trong mắt là hạnh phúc vì được yêu thương mà chính cậu còn chưa phát hiện.

Thấy cậu tỉnh, hai người cũng cười. Triển Tô Nam nâng Cố Khê dậy, Kiều Thiệu Bắc hỏi: “Đói bụng chưa, em đã ngủ nguyên một ngày.”

Cố Khê há miệng, lại phát hiện cổ họng khô rát. Lập tức, một ly nước ấm được đưa đến bên miệng cậu. Cố Khê được đối phương hầu hạ uống nước xong, mới mở miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Hơn tám giờ. Đói bụng chưa?” Triển Tô Nam hỏi.

“Dạ, có chút đói.”

“Anh đi lấy đồ ăn cho em.” Kiều Thiệu Bắc có vẻ thực kích động, Cố Khê chịu nói đói bụng với bọn hắn a! Giao ly nước cho Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc vội vàng đi ra ngoài.

Cố Khê hỏi Triển Tô Nam: “Các anh ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.” Tâm tình của Triển Tô Nam cũng thực kích động giống như Kiều Thiệu Bắc, y lại đút cho Cô Khê uống thêm mấy ngụm nước, rồi hỏi nhỏ bên tai Cố Khê: “Thân thể có khỏe không? Hôm nay, anh và Thiệu Bắc hơi mất khống chế một chút.”

Gương mặt Cố Khê nháy mắt nóng lên, cúi mắt xuống, tránh đi đường nhìn chăm chú của Triển Tô Nam, lí nhí nói: “Không, không cái gì.” Tình huống thật sự của cậu là từ phần eo trở xuống không còn chút khí lực nào, nhất là hai vị trí bị xâm phạm mạnh mẽ, vừa sưng vừa trướng. Đương nhiên, có đánh chết thì Cố Khê cũng sẽ không nói những lời này.

Triển Tô Nam biết cho dù Cố Khê có chỗ nào không thoải mái, thì cũng sẽ không nói với y, bất quá nhìn sắc mặt Cố Khê so với lúc sáng tốt hơn nhiều, tuy Triển Tô Nam vẫn áy náy vì sự càn rở lúc sáng của mình, nhưng y không hề hối hận.

Cửa mở ra, Kiều Thiệu Bắc đã trở lại, trên tay bưng một cái khay. Hắn bước nhanh đi đến bên giường, ngồi xuống, đem khay đặt lên trên tủ đầu giường. Kiều Thiệu Bắc bưng lên một chén cháo thịt đưa cho Triển Tô Nam, còn hắn thì cầm lấy một cái chén không và đôi đũa.

Cố Khê thẹn thùng nói: “Em tự mình ăn.”

“Không.” Kiều Thiệu Bắc cười vô lại, “Anh và Tô Nam muốn đút cho em.”

Nguyên bản gương mặt Cố Khê hơi hồng hồng lập tức trở nên đỏ bừng.

Triển Tô Nam múc một muỗng cháo đút tới miệng Cố Khê trước, sau khi Cố Khê nuốt xuống, thì Kiều Thiệu Bắc gắp một khối chả trứng đút cho Cố Khê ăn, tiếp theo là ít rau xào giúp dễ tiêu hóa. Cố Khê cũng không kháng cự, tuy ngượng ngùng nhưng vẫn để cho hai người đút cậu ăn. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – ai cũng không nói chuyện, chỉ hết sức chăm chú hầu hạ Cố Khê. Cố Khê ăn uống khá tốt, ăn hết cháo, ăn hết chả trứng, ngay cả rau xào cũng ăn hết luôn.

“Muốn ăn nữa không?” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam thực sự vừa lòng với sức ăn ngày hôm nay của Cố Khê. Sức ăn của Cố Khê vẫn là cái gai trong lòng bọn họ.

Cố Khê lắc đầu, xoa xoa dạ dày có chút căng phồng: “No rồi.”

Triển Tô Nam đút Cố Khê uống nước, để cho cậu súc miệng, Kiều Thiệu Bắc cầm chén đũa đi xuống nhà. Triển Tô Nam mặc áo ngủ vào cho Cố Khê, rồi dìu cậu đi vào phòng tắm giải quyết vấn đề cá nhân một chút. Đợi sau khi Kiều Thiệu Bắc trở lại, Cố Khê nhìn ra được bọn họ có chuyện muốn nói với cậu, mà cậu cũng nhớ ra tại sao hôm nay cậu lại mỏi mệt như vậy.

Một trái một phải ôm lấy Cố Khê, vẫn như mọi lúc bàn về việc nhà trước đây, Kiều Thiệu Bắc mở miệng nói trước: “Anh và Tô Nam đã nói chuyện với hai bác, làm cho hai bác an tâm ở lại đây, và bọn họ đã đồng ý.”

Thân thể Cố Khê hơi hơi chấn động, cậu ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Kiều Thiệu Bắc thuận thế hôn lên môi Cố Khê một cái, nói tiếp: “Chuyện này là do bọn anh sơ ý, lúc trước bọn anh có nói qua với bác gái là muốn hai bác ở lại Doanh Hải, lúc đó bác gái đồng ý, nên anh nghĩ mọi việc đã ổn, về sau cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Hai bác hết lòng lo lắng cho em, nên sợ gây phiền phức cho bọn anh, chỉ là hai bác không biết, anh và Tô Nam thực hy vọng bọn họ có thể sống ở đây.”

Triển Tô Nam tiếp lời: “Hai bác là ân nhân của em, cũng chính là ân nhân của anh và Thiệu Bắc. Hiện tại hai bác coi em như là con ruột, nên cũng là ba mẹ của bọn anh. Cha mẹ lớn tuổi, sống cùng với con trai là điều hiển nhiên. Nói thật, nếu hai bác quay về Phổ Hà, bọn anh sẽ rất lo lắng. Nhất là bác trai, hằng năm bác phải kiểm tra tim 1 lần, quay về Phổ Hà rất bất tiện. Nguyên một năm này, anh và Thiệu Bắc sống chung với hai bác rất là hòa hợp, với lại đã quen – mỗi ngày về đến nhà sẽ có thể nhìn thấy hai người, hai bác bỏ đi, đừng nói là em khổ sở, mà cả bọn anh cũng sẽ khổ sở.”

Kiều Thiệu Bắc tiếp tục: “Nhiều nhất là 2 năm nữa Dương Dương và Nhạc Nhạc phải đi Mỹ. Bọn nó từ nhỏ đã sống với ông bà, hiện tại ông bà quay về Phổ Hà, bọn nhỏ sẽ rất buồn. Ngoài ra, sau này Dương Dương Nhạc Nhạc đi Mỹ, hai bác lại trở về Phổ Hà, anh và Tô Nam bận chuyện công ty, em cũng chỉ có thể ở nhà một mình, nếu ngay cả em cũng bận rộn, thì ngôi nhà to lớn này sẽ rất lạnh lẹo và điều hiu. Hơn nữa, không phải bọn anh nuôi không nổi hai bác, cũng không phải không có nhà cho hai bác ở, hai bác cứ thoải sống ở đây, cần gì phải trở về?”

Tiếp theo lại đến phiên Triển Tô Nam.”Anh và Thiệu Bắc là suy nghĩ như thế. Chờ lúc chúng ta đi Mỹ, trong nhà cũng cần người trông nhà chứ, hai bác là thích hợp nhất. Chúng ta có thể mướn bảo mẫu và hộ sĩ chăm sóc cho hai bác, nếu hai bác cảm thấy cô đơn, thì cứ kêu chị dâu cả và chị dậu hai đến ở cùng, để hai người đó chăm sóc cho hai bác cũng được. Còn không thì, lúc đó hai bác cũng có thể quay về Phổ Hà thăm bà con họ hàng, hít thở không khí mát mẻ của nông thôn, đến khi chúng ta từ mỹ trở về, sẽ lại đón hai bác lên ở với chúng ta. Hai bác cảm thấy mình có hai đứa con ruột nên không thể đem chuyện dưỡng lão ném hết cho em, vậy thì thời điểm chúng ta đi xa thì để anh cả và anh hai báo hiếu là được. Còn lúc em ở trong nước thì hai bác vẫn cứ sống cùng chúng ta, em chịu không? Với lại anh và Thiệu Bắc đã quen trong nhà náo nhiệt.”

Cố Khê chủ động cầm tay hai người: “Tô Nam, Thiệu Bắc, thực xin lỗi, chuyện này…” Cái miệng của cậu bị người ngăn chặn, lực gặm cắn mang theo một chút không vui.

Rời khỏi miệng Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc rất bất mãn: “Tiểu Hà, chúng ta đều là vợ chồng, sao em lại khách khí với bọn anh như thế? Anh và Tô Nam là thật lòng hy vọng hai bác có thể sống ở đây, không chỉ có em và bọn nhỏ lưu luyến, bọn anh cũng thế.”

“Em…”

Môi lại bị tên còn lại hôn lên, Cố Khê đem tiếng ‘xin lỗi’ hai người ở bên miệng nuốt xuống. Sau khi Triển Tô Nam rời đi, cậu nắm chặt tay hai người, cười nhẹ: “Cám ơn.”

“Nói cám ơn cũng rất khách khí.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhân cơ hội thả dê.

Đợi sau khi hai người thỏa mãn xong, Cố Khê thở hổn hển nói: “Hiện tại, cả nhà anh cả và anh hai đều bận rộn, hơn nữa bọn họ còn phải trông cháu cho con mình, nếu ba mẹ trở về, em thật sự rất lo lắng. Trước kia, lúc em khó khăn nhất ba mẹ cưu mang em, hiện tại cuộc sống của em tốt hơn, em không thể bỏ rơi họ được. Nhưng … em lại không muốn các anh khó xử, cho nên, liền muốn mua nhà cho ba mẹ, để họ có thể an tâm mà ở lại đây, cũng để các anh có thể thoải mái một ít. Tô Nam, Thiệu Bắc, cám ơn các anh đã thấu hiểu cho em.”

“Tiểu Hà, anh rất tức giận, nhưng cũng rất vui.” Kiều Thiệu Bắc thở phào một cái, “Em có phiền não lại không nói với anh, chỉ ôm trong lòng một mình, anh rất tức giận, nhưng không phải giận em, mà là giận chính mình, bởi vì anh còn chưa đủ đáng tin để cho em ỷ lại, cho nên em mới không muốn nói cho anh biết.”

“Thiệu Bắc…”

“Cả anh cũng vậy.” Trên mặt Triển Tô Nam đầy buồn bã.

Cố Khê nhếch miệng, nắm chặt tay hai người, em, em đã quen … Tiếp theo, cậu lại nghe Kiều Thiệu Bắc nói tiếp: “Bất quá vừa rồi anh lại rất vui, rất vui khi em nguyện ý nói cho bọn anh biết trong lòng em đang nghĩ gì.” Kiều Thiệu Bắc nâng mặt Cố Khê lên, hôn lên ánh mắt của cậu: “Tiểu Hà, xin em hãy tin tưởng và dựa vào bọn anh nhiều hơn. Bọn anh là Tô Nam và Thiệu Bắc của em, bọn anh đã không còn là tên nhóc ranh trong quá khứ, xin em, hãy dựa vào bọn anh nhiều hơn.”

Triển Tô Nam cũng khẩn cầu: “Tiểu Hà, hãy cho bọn anh thêm một cơ hội, thử tin tưởng bọn anh, thử đem phiền não của mình nói cho bọn anh biết.” Y vươn tay sờ lên bụng Cố Khê, cảm động mà nói: “Anh và Thiệu Bắc, là ba của bọn nhỏ, là người mà em và bọn nhỏ có thể yên tâm dựa vào.”

Môi Cố Khê run rẩy, trong đôi mắt chứa đầy ánh nước long lanh. Cậu hướng hai người nở một nụ cười thật tươi, cũng không nói “được”, mà cũng không nói “không được”, chính là cầm tay hai người đang đặt ở trên bụng mình, nói: “Cám ơn các anh. Lúc này đây, thực xin lỗi.”

“Tiểu Hà …” cánh tay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đồng thời vươn lên, ôm chặt lấy mẹ của các con bọn họ, ôm chặt lấy tình yêu chân thành duy nhất của cả đời bọn họ. Bọn họ đã nhận ra Cố Khê đã có một chút lòng tin với bọn họ, bọn họ đối với hạnh phúc trong tương càng thêm mãnh liệt mong chờ.

Trong phòng khách, Dương Dương đang chơi cờ với ông nội, Nhạc Nhạc đang giúp bà nội phân loại len sợi; Còn bên trong gian phòng ngủ ở lầu 1, Cố Khê nằm trong cái ôm ấm áp rộng lớn của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại lâm vào ngủ say. Mà Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc càng không ngừng vuốt nhẹ bụng Cố Khê, bọn họ lần đầu tiên khát vọng nơi này có thể có một đứa nhỏ như thế, một đứa nhỏ có thể làm cho Cố Khê càng thêm dựa vào bọn họ. Không quan tâm đứa nhỏ thế nào, nhưng bọn họ hy vọng có thể là một cô công chúa nhỏ, một cô công chúa nhỏ di truyền nét xinh đẹp của Cố Khê. Hoàng hậu mất tích của vương quốc bọn họ đã được tìm về, còn có cả hoàng tử có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, giờ chỉ còn thiếu một cô công chúa nhỏ. Nghĩ ngày đó sẽ đến, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười ngây ngô ngốc nghếch.



Chuyện ba mẹ muốn về quê, dưới sự khuyên nhủ của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đã được giải quyết một cách dễ dàng. Không có tâm sự, thân thể Cố Khê lập tức chuyển tốt rõ rệt. Tuy bệnh cũ không có khả năng khỏi hẳn mau như vậy, tuy xương cốt vẫn đau nhức, tuy khí quản vẫn luôn không thoải mái, nhưng sắc mặt Cố Khê không còn tái nhợt tiều tụy như mùa đông năm trước nữa. Trên mặt của cậu gắn thêm một nụ cười mỉm, cả khuôn mặt toát lên thỏa mãn khi có cuộc sống hạnh phúc. Không cần tìm lý do để tới quán sủi cảo, nhưng thực tế là đi tìm mua nhà, Cố Khê ở nhà điều dưỡng.

Bụng vẫn không có tin tức, trời càng lúc càng lạnh, thân thể không tốt nên Cố Khê rất chú ý, tận lực không để cho mình sinh bệnh. Hiện tại, cậu chỉ uống thuốc đông y do Angela kê đơn cho cậu, nếu sinh bệnh, sự miễn dịch sẽ bị giảm xuống, điều đó không chỉ ảnh hưởng đến xác xuất mang thai của cậu, mà lỡ như cậu vừa mang thai thì cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa nhỏ. Đối với Cố Khê hiện tại mà nói, đứa nhỏ là một chuyện cực kỳ quan trọng so với bất cứ chuyện gì khác.

Cố Khê không còn phiền não, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng yên tâm đi công ty xử lý mọi chuyện. Tuy Dương Dương bị thương một cánh tay, nhưng không hề ảnh hướng đến chuyện nhóc chăm sóc ba ba. Ba Triển và ba Kiều không ở nhà, nhóc và Nhạc Nhạc chính là quân chủ lực trong nhà. Hai đứa phải chăm sóc ông bà, phải chăm sóc ba ba không khỏe, còn phải hoàn thành bài tập nghỉ đông của mình. Tuy ba Triển và ba Kiều nói bọn nó không cần làm, nhưng hai đứa vẫn lén lút quyết định làm hết bài tập, hai đứa không muốn lúc nhập học sẽ trở thành tiêu điểm. Hơn nữa bọn nó còn có một chuyện lớn phải làm, biết là gì không? Hắc hắc, bây giờ còn chưa thể nói, là bí mật, đến lúc đó mọi người sẽ biết.

Mỗi ngày Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều đi sớm về muộn. Còn Cố Khê thì buổi sáng sẽ có 3 tiếng để học tập đông y với Angela. Giữa trưa sẽ ngủ trưa một chút, sau khi thức dậy, Cố Khê sẽ ở ngay trong phòng sách của mình tiếp tục nghiên cứu y thuật châm cứu. Đứng trước mô hình cơ thể huyệt vị, Cố Khê vừa xem sách mà Angela đưa cho cậu, vừa ghim kim châm lên huyệt vị của mô hình để luyện tập.

Tối nay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có xã giao, không trở về ăn tối, Dương Dương và Nhạc Nhạc muốn ăn lẩu, nên Cố Khê không cần phải xuống bếp. Từ khi mùa đông bắt đầu đến, số lần Cố Khê tiến vào phòng bếp giảm mạnh. Hằng ngày, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều massage cho cậu, còn sai bảo người hầu hầm canh tuyết lê hoặc là nấu canh bổ phổi cho cậu uống, ngoài ra còn có các loại thực phẩm bồi bổ khác, cho nên năm nay Cố Khê không bị ho khan kịch liệt, cũng như xương cốt không quá đau nhức như các năm trước.

Ghim xuống cây châm cuối cùng, Cố Khê theo bản năng mà sờ cổ tay của mình, ngón tay mới vừa đụng tới cổ tay, cậu giống như vừa tỉnh mộng mà rút mạnh tay lại. Sờ sờ bụng, Cố Khê lắc lắc đầu, muốn cho đầu óc tỉnh táo lại, không nên nghĩ ngợi lung tung. Cứ chờ thôi, chờ đến lúc cậu có phản ứng rồi tính sau. Áp chế nôn nóng trong lòng, Cố Khê điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó rút kim châm trên mô hình xuống. Thời gian đứng có hơi lâu, phần eo đã phát ra kháng nghị, cất kim châm đi, Cố Khê đấm đấm thắt lưng, cầm lấy một quyển y thuật, đi đến trước ghế sofa, ngồi xuống, bắt đầu đọc.

Kim đồng hồ trên tường chạy từ từ về phía 5g chiều. Trong biệt thự, mọi người yên bình ấm áp mà làm chuyện của mình. Còn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì đang ở trong phòng làm việc của mình, nghe các bộ phận báo cáo tổng kết cuối năm, 7 giờ tối bọn họ còn có một buổi tiệc cần tham dự, sắp cuối năm nên có rất nhiều tiệc tổng kết, năm nay bọn họ không thể đem mọi chuyện ném cho Ngụy Hải Trung và cấp dưới giống năm trước được.

Trên một con đường lớn ở Doanh Hải, Ngụy Hải Trung lẽ ra nên ở công ty bận rộn hoặc là ở nhà chăm sóc vợ đang mang thai, thì lại đang lái xe hết tốc độ cho phép phóng về phía nhà họ Kiều ở ngoại ô. Bên ghế phó lái là tập công văn đựng kết quả xét nghiệm mà anh vừa lấy về.

Trên trán Ngụy Hải Trung tràn đầy mồ hôi, hai tay nắm lấy tay lái do dùng sức quá mạnh mà các khớp xương hiện lên trắng bệch. Bờ môi của anh đang run rẩy, thậm chí toàn bộ thân thể đều đang run rẩy. Ngay giây phút có được kết quả, anh không nhịn nổi tò mò mà lấy ra xem, nhưng khi nhìn thấy kết luận, anh khiếp sợ chết đứng tại chỗ, cho tới bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Mở to mắt ra, Ngụy Hải Trung cố làm cho mình bình tĩnh, hiện tại dòng xe cộ lưu thông rất đông, anh không thể mất tập trung. Cắn mạnh môi dưới, Ngụy Hải Trung xuyên nhanh qua dòng xe cộ đông đúc, nhưng mặc kệ anh cố gắng thế nào, trong đầu đều không ngừng xuất hiện câu: “Sao có thể… Sao có thể…”

Di động vang lên, Ngụy Hải Trung ấn nút kết nối điện thoại ở trên xe hơi, âm thanh của hai ông cụ liền truyền ra từ đầu bên kia: “Hải Trung, lấy kết quả chưa?”

“Lấy rồi.” Ngụy Hải Trung nuốt nuốt cổ họng một cách khó khăn.

“Lấy rồi?!” bên kia truyền đến tiếng kinh ngạc.”Vậy vậy vậy…” hiển nhiên hai ông cụ cũng đang luống cuống tay chân.

Ngụy Hải Trung miễn cưỡng bình tĩnh mà nói: “Cháu đang đi trên đường, 20 phút nữa sẽ đến nơi.”

“A a, được được được, bọn ta chờ, ngươi, ngươi chú ý an toàn, chú ý an toàn.” Không dám hỏi kết quả thế nào, ông cụ lập tức cúp điện thoại.

Ngụy Hải Trung liếm liếm đôi môi khô khốc, giẫm lên chân ga.

Trong nhà họ Kiều rối loạn, sợ chút nữa vợ mình sẽ khóc lóc làm lộ mọi chuyện, Kiều Tác Hành và Triển Khôn tìm lý do ‘đuổi’ hai bà đi ra khỏi nhà, cũng dặn dò người hầu không cho bất kỳ ai lên lầu khi chưa có sự cho phép.

Hôm nay là ngày có kết quả, Triển Tô Phàm cũng không đi làm, mà ở nhà với hai ông cụ chờ tin tức. Hiện tại nghe đã có kết quả, Triển Tô Phàm khẩn trương đến nỗi không ngừng chạy vào WC, so với xem xét huyết thống của con mình, hắn còn khẩn trương.

Đứng ngồi không yên mà chờ đợi hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng nghe được tiếng xe. Triển Tô Phàm là người đầu tiên xông ra ngoài ban công, hai ông cụ đi tới dựa vào lan can mà nhìn ra xa, hai người ôm ngực, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện