Editor: CtNguyet

Beta: Thng

—————————

Tại phòng tiệc tầng mười chín khách sạn Vĩnh An.

Lăng Ứng Thiều đứng cạnh ba mẹ, trên mặt mỉm cười, nghênh đón khách mời, đối diện bọn họ là nhân vật chính còn lại của buổi đính hôn, nhà họ Trần ở Ninh Hưng.

Trần Gia Duyệt – người đính hôn với Lăng Dĩnh – giờ phút này đang chuẩn bị trong phòng chờ, đứng mời chào khách khứa ở đây chỉ có thể là ba mẹ Trần, mẹ Trần mỉm cười khi thấy Lăng Ứng Thiều nhìn qua.

Nụ cười kia chỉ là lịch sự, không chứa sự chân thành cũng chả có sự vui vẻ gì, Lăng Ứng Thiều cũng đáp lại một nụ cười khách sáo, kiềm chế sự lo lắng dưới đáy lòng.

Một tháng trước, Lăng Dĩnh đột nhiên về nhà nói muốn đính hôn, đối tượng là Trần Gia Duyệt của nhà họ Trần ở Ninh Hưng, nhà họ Lăng như giọt nước đổ vào dầu sôi, nổ tung nồi.

Nhà họ Trần ở Ninh Hưng cũng không phải càng ngày càng lụn bại giống nhà họ Lăng mà đang trong thời kỳ phát triển mạnh, Trần Gia Duyệt cũng là người trẻ tuổi vừa giỏi giang lại vừa hiểu biết nhiều, có thể làm thông gia với gia tộc như thế, Sử Vi vui mừng khôn xiết, bởi vì bà ta có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhìn các quý phu nhân bằng nửa con mắt ở các dịp gặp mặt trong giới.

Con gái có thể có mối lương duyên tốt, Lăng Chí Thâm cũng rất vui mừng, hôn sự này còn có thể giúp đỡ nhà họ Lăng một chút, nên ông càng nhìn Trần Gia Duyệt lại càng thích.

Đối với hôn sự của Lăng Dĩnh, Lăng Chí Chuyên không quan tâm, cháu gái mình lấy ai, ông thấy cũng chả khác nhau mấy, dù gì ông cũng không chiếm được lợi lộc gì từ anh trai. Khang Băng Khiết vẫn là dáng vẻ một đóa hoa cao lãnh, nhưng so với đứa con dâu sắp vào cửa của mình, trong lòng bà ta lại thấy hơi khó chịu.

Lăng Giác xót xa nói: “Có gì đâu mà vui, Trần Gia Duyệt bị bạn gái quen ba năm đá, không chừng trong lòng gã ta nổi lên tâm lý biến thái gì, kiếm đại ai đó đính hôn để chọc tức bạn gái cũ. Cứ đi hỏi thăm thử, bên ngoài ai cũng biết chuyện này. Vả lại chỉ là đính hôn, chứ không phải kết hôn, ai biết sẽ có chuyển biến gì không.”

Người nói vô tâm người nghe có ý, tuy Lăng Giác đã nói năng lung tung từ nhỏ, nhưng người nghe là Lăng Ứng Thiều lại để trong lòng, đi tra thử, thì mới biết đúng là như vậy thật, giận đến nỗi suýt bùng nổ tại chỗ.

Anh đi tìm em gái, nói lại kết quả điều tra cho cô nghe, nhưng Lăng Dĩnh lại nói cô đã biết từ trước rồi.

“Em biết anh ấy muốn chọc tức Vân Sơ Tuyết, nhưng không sao, em thích anh ấy mười năm rồi, đợi mãi anh ấy mới để ý em, em tin rằng mình có thể làm anh ấy rung động.”

Lúc Lăng Dĩnh nói lời này, trên mặt là biểu tình mơ mộng về hạnh phúc, Lăng Ứng Thiều thấy không nỡ, đành phải chúc em gái hạnh phúc.

Chỉ là định nghĩa hạnh phúc này…

Lăng Ứng Thiều lại nhìn ba mẹ Trần đứng đối diện cười chào khách khứa, âm thầm thở dài, lên tinh thần đi lại cùng ba mẹ nghênh đón vợ chồng chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoa An – Trương Phi Hùng.

“Giám đốc Trương” Lăng Chí Thâm bắt tay Trương Phi Hùng, nhiệt tình cười nói: “Hai vợ chồng có thể tới, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này.”

“Chúc mừng ngài Lăng có rể hiền, chúng tôi thật ngưỡng mộ ông đấy.” Trương Phi Hùng cười ha ha, một câu khen được cả nhà họ Lăng lẫn nhà họ Trần, lại bắt tay ba Trần, chúc mừng một phen.

Ba Trần đứng đây đón khách từ lúc mười giờ kém, nụ cười vẫn luôn không chạm tới đáy mắt, lúc này thấy Trương Phi Hùng, ngược lại trở nên nhiệt tình hơn một chút, Lăng Ứng Thiều thấy thế, nhịn không được nhíu mày.

Phu nhân Trương đang nói chuyện với hai vị phu nhân của hai nhà, Trương Phi Hùng chào hỏi vài câu với ba Trần, rồi nhìn Lăng Ứng Thiều, “Ngài Tiểu Lăng, cái này là quản lý Lăng nhờ tôi mang đến, cậu ấy nói lúc cậu đi, còn chưa chuẩn bị quà xong, nên không đưa cho cậu. Lúc biết tôi định đi dự tiệc, thì nhờ tôi mang đến hộ, bảo tôi phải tự tay giao cho cậu đấy.”

Lăng Ứng Thiều nhận cái hộp gỗ sơn mài từ trong tay Trương Phi Hùng, miễn cưỡng cười cười, nói: “Cảm ơn giám đốc Trương, tôi đi đưa lễ vật cho em gái.” Nói xong, thì bước về phía phòng nghỉ của Lăng Dĩnh.

Trong phòng nghỉ, Lăng Dĩnh đang nói chuyện cùng đám bạn, thấy Lăng Ứng Thiều gõ cửa đi vào, hỏi: “Anh, có chuyện gì hả?”

Lăng Ứng Thiều đưa hộp gỗ sơn mài cho em gái: “Đây là quà Tiểu Ngư nhờ người đưa đến.”

Lăng Dĩnh ngẩn ra một lát, tươi cười trên mặt hơi nhạt đi, mở hộp gỗ sơn mài trong tiếng thúc giục của chúng bạn.

“Wow…… Đáng yêu quá ——”

Đám bạn thân thét lên kinh hãi, Lăng Dĩnh cúi đầu nhìn, trong hộp gỗ được có một lớp gấm, phía trên có đặt một con Kỳ Lân uy vũ được chạm khắc bằng ngọc, trên lưng có hai đứa bé, một nam một nữ nằm nhoài trên đầu sư tử, một chân nó cong lên, giống như đang bước về phía trước.

(1) là phong tục Trung Quốc, lưu hành khắp cả nước. Người dân TQ tin rằng Kỳ Lân là loài thú tốt lành, tượng trưng cho may mắn. Tục truyền, người tốt cầu bái Kỳ Lân sẽ có con. Ngọn nguồn của truyền thuyết kỳ lân tống tử có từ rất lâu. “Thập di ký” của Tấn Vương gia có viết trước khi Khổng Tử ra đời có Kỳ Lân phun sách ngọc vào nhà.

Toàn bộ Kỳ Lân được dùng khối ngọc sapphire (2) chạm khắc mà thành, kỹ thuật tinh vi, vảy kỳ lân và tóc của cậu bé đều hiện rõ từng đường nét, sinh động như thật, mang ngụ ý tốt lành.

Đám bạn thân hâm mộ nhìn Lăng Dĩnh, “Đây có phải do cậu em họ kia của bồ đưa đến không? Thật có lòng, người không rảnh để tới vậy mà còn nhờ người khác đưa món quà quý giá thế này.”

Lăng Dĩnh cười cười nhìn đám bạn, lại ngẩng đầu nhìn Lăng Ứng Thiều, anh nhỏ giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, hôm nay là ngày lành.”

“Vâng.” Lăng Dĩnh đập nắp hộp lại, nhờ anh trai cất dùm mình.

Giờ lành sắp đến, Lăng Dĩnh mặc váy dưới sự hỗ trợ của thợ trang điểm, được đám bạn thân vây quanh bước đến phòng tiệc, xa xa đã nhìn thấy Trần Gia Duyệt mặc một bộ tây trang phẳng phiu, đang đứng trên đài đợi mình, cô liền nở nụ cười xán lạn, bước nhanh về phía gã ta.

Lăng Ứng Thiều ngồi trên bàn khách, thấy Trần Gia Duyệt chần chừ một lát mới cầm lấy tay em gái mình, lại nhíu mày.

Tiệc đính hôn chính thức bắt đầu, người dẫn chương trình cầm microphone đứng trên sân khấu nói vài lời may mắn, còn Trần Gia Duyệt và Lăng Dĩnh đứng sóng vai nhau, một người nghiêm túc, một người tươi cười vui vẻ.

Biến cố ập đến vài giây trước khi Trần Gia Duyệt đeo nhẫn đính hôn lên tay Lăng Dĩnh ——

“Trần Gia Duyệt!” Một cô gái thét lên, nhanh nhẹn vòng qua bảo vệ, chạy nhanh đến trước sân khấu, hét lớn: “Anh muốn kết hôn với cô ta? Còn em thì sao?”

“Tiểu Tuyết!” Trần Gia Duyệt nhìn thấy cô gái, lập tức hất tay Lăng Dĩnh ra, chạy xuống sân khấu đứng trước mặt cô gái, không nói hai lời ôm cô ta vào lòng.

Khách khứa hiện trường ồ lên, ba mẹ Trần tức giận gọi con trai, bên này mặt mày nhà họ Lăng xám xịt, Lăng Giác nhỏ giọng nói: “Vở kịch cẩu huyết hàng năm.” Bị Sử Vi liếc xéo một cái.

Trần Gia Duyệt cũng chả thèm để ý, ôm cô gái nói lời thủ thỉ tâm tình, sau đó vừa ôm vừa quay sang nói với Lăng Dĩnh: “Lăng Dĩnh, xin lỗi, anh không thể đính hôn với em. Là anh sai, bất kể em có yêu cầu gì, chỉ cần làm được, anh nhất định sẽ bồi thường cho em.”

Từ nhỏ, tính cách Lăng Dĩnh đã rất kiên cường, lại gặp phải chuyện này ngay trong buổi đính hôn mà bản thân mong chờ từ lâu, sao cô có thể để yên được, lập tức lạnh lùng nói: “Yêu cầu của tôi chính là anh phải kết hôn với tôi.”

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Trần Gia Duyệt, chờ đáp án của gã ta. Nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ đáp án là gì, âm thầm thông cảm với Lăng Dĩnh.

“Xin lỗi.” Trần Gia Duyệt thấp giọng nói.

Lăng Dĩnh nở nụ cười trông có vẻ thần kinh, không ngờ ngay cả cảnh cẩu huyết không còn được đưa vào phim truyền hình lại xảy ra với bản thân mình, cô đứng trên cao nhìn Trần Gia Duyệt, chỉ cảm thấy mình đúng là trò cười lớn nhất trên đời này.

Cô gái kia kéo tay Trần Gia Duyệt, nhỏ giọng nói một câu: “Chúng ta đi thôi.” Vội dẫn người đi.

Lăng Dĩnh không nhúc nhích, đám bạn thân của cô tức giận, chắn trước mặt Trần Gia Duyệt, trào phúng: “Vân Sơ Tuyết, cô có biết xấu hổ là gì không, đến tiệc đính hôn người khác giành trai.”

“Tránh ra!”

“Nếu cô muốn đi, cũng được, để lại Trần Gia Duyệt!”

Lăng Dĩnh có bạn thân, Vân Sơ Tuyết đến cướp rể tất nhiên cũng sẽ không đi một mình, đám bạn của cô ta thấy bạn mình bị cản liền đến giúp đỡ.

Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, tiếng mắng chửi vang lên không dứt, phong độ đã sớm biến mất, đám nam thanh nữ tú chửi đổng cả lên như đám đàn bà chanh chua ngoài chợ.

Ngược lại khách khứa lại chủ động muốn giữ thể diện cho chủ nhà, tự động đứng dậy rời đi, chỉ có vài người trẻ tuổi đang mắc phải hội chứng tuổi teen không muốn đi, cũng bị ba mẹ, gia đình lùa về như lùa vịt.

Lăng Ứng Thiều nhìn hiện trường hỗn loạn, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, anh giúp bảo vệ khách sạn ngăn họ lại.

Đột nhiên, có tiếng kêu đau đớn lớn đến nỗi có thể đâm thủng màng nhĩ của mọi người vang lên, bọn họ dừng động tác xô đẩy nhau lại, nhìn về nơi phát ra tiếng kêu.

Chỉ thấy một thai phụ bụng lớn ngã xuống đất, ôm bụng gào khóc: “Đau quá… Đau quá…”

“Mau mau mau, gọi cấp cứu, đưa đến bệnh viện ——” Sử Vi luống cuống, bà ta chỉ bị đẩy một cái, vậy mà va phải người Khấu Dung, khiến người mang thai bảy tháng này ngã sấp xuống.

Mọi người không ầm ĩ nữa, sốt ruột hoảng hốt đưa thai phụ đến bệnh viện.

Trước khi Lăng Dĩnh rời đi, cô quay đầu nhìn Trần Gia Duyệt một chút, nhưng gã ta lại tránh đi ánh mắt của cô, chỉ chăm chăm nói chuyện với Vân Sơ Tuyết. Cô quay đầu lại, mặt không biểu tình ngồi vào xe, theo người nhà đến bệnh viện.

Tới bệnh viện, Khấu Dung bị đưa thẳng vào phòng sinh đã chuẩn bị sẵn sàng, trong lúc đó tiếng kêu đau của cô vẫn vang lên bên tai không dứt, ai nghe thấy cũng căng thẳng.

Ba mẹ Trần cũng theo đến, dù gì cũng là do chuyện của con trai mình gây ra, tóm lại nhà họ Trần đuối lý, bồi thường hay xin lỗi gì thì cứ tạm gác lại sau, bây giờ chỉ mong thai phụ mẹ tròn con vuông.

Cùng lúc đó, tại viện bảo tàng Sơn Hải, Đan Tiêu – người đang bị Lăng Mục Du kéo đi biểu diễn cảnh cho cá ăn để du khách xem ở trước Lâm viên – đột nhiên dừng lại, quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía thành phố Vĩnh An.

Các yêu quái cũng đồng thời nhìn về hướng đó, đám đang triển lãm “Công nghệ đen” cũng đồng loạt nhìn về một hướng, khiến du khách ngạc nhiên hô to, chụp hình, quay video ngắn ở mọi góc độ.

“Ma khí.”

“Cái gì?” Lăng Mục Du không nghe rõ Đan Tiêu nói gì.

“Viện trưởng ——” Bạch Trạch hóa thành hình người, gấp gáp vội vàng chạy đến, thấy có rất nhiều du khách đang đứng bên cạnh, lập tức nuốt xuống những lời định nói.

Đan Tiêu ném toàn bộ đồ ăn cho cá còn dư lại vào trong ao, cá chép trong ao tranh nhau giành đồ ăn, y nhanh chóng kéo Lăng Mục Du rời khỏi, Bạch Trạch đuổi theo, đi vào “Tẩm cung” phía sau viện bảo tàng, Bạch Trạch lập tức nói: “Viện trưởng, có ma khí.”

“Ma khí?” Lúc này Lăng Mục Du mới nghe rõ, hỏi: “Đó là gì?”

Đan Tiêu nói: “Thần lực của Ma Thần.”

“Không phải Ma Thần đã chết rồi sao?” Lăng Mục Du nói: “Không lẽ có thể sống lại?”

Đan Tiêu nhìn Lăng Mục Du, xoa nhẹ lên đầu cậu, nói: “Anh qua đó xem thử, Bạch Trạch, bọn bây ở lại bảo vệ viện bảo tàng. Còn nữa, bảo vệ Tiểu Ngư cho cẩn thận.”

“Có nguy hiểm không? Hay chúng ta báo cảnh sát trước đi? Ma Thần, nghe rất lợi hại, lôi thêm mấy con hung thú trong viện bảo tàng đi đi! Tuy Thao Thiết trông hơi ngu ngu lại lỗ mãng, nhưng dù gì cũng là hung thú, có nguy hiểm gì cứ đẩy nó lên trước, còn chúng ta đi báo cho bộ an ninh quốc gia, để họ bắn tên lửa đến xử nó.” Lăng Mục Du sốt ruột, cũng muốn đi theo Đan Tiêu lắm, nhưng cậu biết rõ mình chỉ là cọng bún, sức chiến đấu bằng không, có theo cũng chỉ kéo chân sau người ta.

Đan Tiêu bắt lấy tay Lăng Mục Du, nói: “Đừng lo, anh chỉ đi nhìn thử, chuyện còn lại có đội đặc nhiệm và hiệp hội tu chân lo rồi.”

Lăng Mục Du vừa nghe mấy chữ “Hiệp hội tu chân”, không nhịn được lại trêu: “Hiệp hội tu chân chả đáng tin tẹo nào, vẫn nên lôi bọn Thao Thiết theo đi.”

Đan Tiêu suy nghĩ, nói: “Nếu không, em đi với anh đi?”

“Được không?” Lăng Mục Du hỏi, cậu vẫn muốn đi cùng.

“Đương nhiên là được.” Đan Tiêu hôn lên má Tiểu Ngư của y “Gọi thêm Thao Thiết, có chuyện gì thì đẩy Thao Thiết lên, anh bảo vệ em chạy trốn.”

Bạch Trạch nhếch miệng, cảm thấy răng mình ê hết cả rồi, ngọt ê răng.

Lại nói không biết tên cộng tác viên đáng ghét kia cho viện trưởng xem cái gì, mà sau khi xem xong, càng ngày ngài ấy càng nói mấy lời âu yếm trôi chảy hơn, còn hay ân ái công khai trước mặt chúng yêu, chả thèm quan tâm đến tâm tình của đám yêu độc thân chút nào cả.

“Vậy tôi đi gọi Thao Thiết, tiện thể gọi cả Đào Ngột, Cùng Kỳ luôn.” Bạch Trạch thấy nếu mình nhìn tiếp, thì cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu tổn thương nghiêm trọng, nên chạy thật nhanh.

—————————–

(1) Kỳ lân tống tử: của Tiểu Ngư giống như hình nhưng bằng đá sapphire



(2) Đá saphire:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện