Ngượng ngùng ăn xong bữa cơm, Phan Lôi hào hứng chạy về phòng mình.
Cô đi tắm, dùng nước hoa Tôn Như Ý mua từ nước ngoài cho cô.
Trong lúc chọn lựa nội y, cô còn chừa lại chút tâm tư nhỏ.
Vẻ đẹp bên trong của cô là làn da trắng hồng của thiếu nữ, nhưng Tôn Như Ý nói đàn ông khi thấy màu sậm sẽ bị kích thích… thú tính, suy nghĩ một chút, Phan Lôi lại đổithành quần lót ren màu đen.
Cô vốn không tính mặc áo lót, có điều luôn cảm thấy phóng khoáng quá, nghĩ nghĩ lại mặc áo lót vào.
Nhưng, cuối cùng cô thất vọng rồi.
Bởi, đêm nay Lục Chung không muốn chạm vào cô, thậm chí thấy cô ăn mặc mát mẻ thế, Lục Chung sợ cô lạnh, đưa bộ Pyjama của anh cho Phan Lôi khoát thêm.
Phan Lôi: …
Cả đêm, Phan Lôi đều suy nghĩ lung tung.
Lục Chung không chơi Lianliankan nữa, ngược lại cùng cô xem phim trên ghế sopha.
Ghế sopha quá chật hẹp, hai người ngồi cùng một chỗ hơi chật chội.
Lục Chung lên mạng mua cho Phan Lôi một bộ sopha khác cùng giá cùng kiểu nhưng thoải mái hơn, chẳng qua Phan Lôi không thèm đếm xỉa.
Mỗi khi ở phòng sách, Phan Lôi vẫn lẻo đẻo theo Lục Chung chen chúc.
Lâu dần, ghế sopha kia bị bà quản gia mang về nhà.
Thân thể bà hư nhược mỏi eo đau lưng, thích hợp nhất.
Đêm nay, hai người tựa vào ghế sopha nhàm chán xem phim.
Lục Chung làm bất cứ chuyện gì đều rất chuyên tâm, thậm chí xem một bộ phim tệ hại nhạt nhẻo, anh cũng tập trung tinh thần.
Phan Lôi như có hàng ngàn con kiến bò đầy người, làm sao cũng ngồi không yên.
Lúc thì nói đau lưng, lúc thì nói khát nước.
Cô cố ý giày vò Lục Chung, lại không ngờ Lục Chung rất kiên nhẫn.
Khi cô đau lưng, Lục Chung khẩn trương bóp lưng cho cô, sức lực anh dùng rất chậm rất ổn, dần dần, Phan Lôi thở dài một hơi, lại nói khát.
Quả nhiên Lục Chung lấy nước ép trái cây cho Phan Lôi, Phan Lôi cực kỳ hài lòng với sự phục vụ của anh, ngắm bộ dáng anh cúi đầu dịu dàng, bao nhiêu khúc mắc trong lòng đều tan biến hết.
Đúng thôi, người dịu dàng như vậy mới là Hươu ngốc nhà cô chứ.
Có điều, Phan Lôi vẫn muốn quyến rũ Lục Chung.
Trong lúc xem phim không ngừng cọ cọ trên người Lục Chung.
Đừng thấy ở trên giường Lục Chung dã man không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở dưới giường chỗ nào chỗ nấy trái lại rất nghiêm trang.
Lúc này, mặc kệ Phan Lôi cố ý giày vò anh, hay quyến rũ anh thế nào, anh đều tiếp chiêu hết.
Khi Phan Lôi lần nữa dựa vào, anh nhảy xuống ghế sopha, trốn.
Một lát sau, anh trở về, lấy cả nước ấm cho cô, còn có thuốc cảm.
Ơ…
Không muốn nha.
Phan Lôi ghét uống thuốc nhất, nhất là cô khỏe rồi, cần gì uống thuốc chứ.
Phan Lôi xoay đầu sang chỗ khác, bày tỏ chống cự.
Lục Chung cũng không miễn cưỡng… chỉ đợi chốc nữa Phan Lôi tới gần đòi hôn, lại vô tình đẩy mặt cô ra.
Đáng ghét, cảm giác bị nắm điểm yếu kiểu này thực sự chẳng thoải mái tí nào.
Lục Chung cầm viên thuốc, nhẹ nhàng nhếch môi cười, vừa kéo tay cô, vừa chậm rãi viết: Uống rồi cho hôn.
Mẹ nó, nói cứ như cô rất muốn hôn anh lắm ấy.
Phan Lôi rất khí phách xoay đầu sang chỗ khác.
Nhưng giây tiếp theo, khí phách của cô ở trước mặt sắc đẹp lại biến mất chả còn tăm hơi.
Bởi, Lục Chung bỗng nhiên lại gần nở nụ cười dịu dàng với cô.
Lục Chung hiếm khi cười, trên cơ bản là không cười.
Hóa ra khi anh cười, có hai lúm đồng tiền đó.
Đáng yêu quá, muốn hôn một cái ghê.
Sắc đẹp trước mặt, cái gì Phan Lôi cũng quên mất tiêu.
Vậy mấy viên thuốc đắng kia, cô ngẩng đầu, một ngụm nuốt vào.
Phía sau cay đắng, là cánh môi ngọt ngào tập kích.
Rất nhanh, cay đắng cũng không còn.
Thể xác và tinh thần cô chỉ còn lại sự ngọt ngào.
Mấy viên thuốc kia, chắc chắn có tác dụng phụ.
Phan Lôi cứ cho là vậy, vì sau khi uống thuốc không bao lâu, cô bèn có chút mệt mỏi.
Không biết khi nào, Lục Chung đã vặn âm thanh bộ phim xuống mức thấp, cô ở trong lòng anh ngáp dài, dần dần, trước mặt cũng mơ hồ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lục Chung ôm cô lên giường.
Một mình chiếm cả chiếc giường lớn thực ra cảm giác rất không an toàn, cô nhịn không được kéo áo anh, không cho anh đi.
Một phút sau, làn môi mềm mại đã in lên trán cô.
Cảm giác dịu dàng vô tận còn có an toàn ùa tới, cuối cùng, cô cũng không nhịn được, nặng nề thiếp đi.
Cảm giác này làm Phan Lôi ngủ thẳng tới nửa đêm.
Cô mơ màng đứng dậy đi vệ sinh.
Cô ở phòng Lục Chung, trên chiếc giường lớn trái lại không có bóng dáng của Lục Chung.
Ý thức trở nên tỉnh táo, Phan Lôi chậm rãi ra khỏi phòng.
Lục Chung đi đâu rồi? Dọc theo hành lang, trước mặt Phan Lôi là một mảng mông lung.
Phòng cô không có, phòng sách cũng không.
Nhà bếp không có, phòng khách cũng thế.
Chỉ còn lại duy nhất một phòng, đó là phòng thể dục.
Lục Chung quả nhiên ở đấy.
Có điều, đó là một Lục Chung hoàn toàn xa lạ.
Anh lõa lồ, toàn thân chỉ mặc mỗi chiếc quần, chiếc quần ấy lung lay trên thắt lưng rắn chắc của anh.
Anh tựa vào cửa sổ, trong bóng đêm thăm thẳm, anh ngậm điếu thuốc, tư thế vô cùng tà khí, chẳng biết đang nghĩ gì.
Bỗng dưng, Phan Lôi tỉnh táo.
Đây là Lục Chung hoàn toàn xa lạ với cô.
Không còn ngây ngô ngốc nghếch, mà cực kỳ hoang dại, còn có tính xâm lược.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của cô, người đàn ông bên cửa sổ chậm rãi quay đầu.
Trông thấy cô, anh ngắt điếu thuốc, từ từ đi tới chỗ cô.
“Hươu ngốc, anh ở đây làm gì vậy?”
Bàn tay ấm áp xoa trán cô, dường như muốn dò xét cô còn sốt hay không.
Một lát sau, anh khom người ôm Phan Lôi.
Rắn chắc, lại mạnh mẽ.
Phan Lôi mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, nhưng ở trong lòng anh, dường như không có gì có thể đúng hơn chuyện này.
Cô dụi mắt, rất muốn tỉnh táo nói chuyện với anh.
Nhưng sau khi về phòng, Lục Chung ôm cô lên giường, đút cô uống nước mật ong.
Cô lại mệt mỏi.
Tiếp tục thiếp đi.
Phan Lôi ngủ một giấc tới hừng đông.
Kỳ quái là, chuyện tối qua cô gần như quên mất.
Cô loáng thoáng nhớ bản thân đã từng đứng dậy, hình như còn gặp Lục Chung.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại giống như đang nằm mơ hơn.
Phan Lôi chẳng hiểu rõ sự việc nên cũng không nghĩ nhiều.
Giờ toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung vào chuyến du lịch.
Trong khoảng thời gian này Lục Vĩnh trở về, gây không ít phiền phức cho Lục Chung.
Thấy tâm trạng Lục Chung không tốt, Phan Lôi bèn đề cập lại chuyện cũ, nói nếu không thì, dứt khoát cùng nhau đi du lịch.
Lục Chung đều duy trì ý kiến đồng ý với ý tưởng của cô, rất nhanh, xin nghỉ phép bên công ty kia, và trở về chuẩn bị.
Phan Lôi từng nói chuyện du lịch với Tôn Như Ý.
Đối với lần này, Tôn Như Ý bày tỏ kháng nghị rõ rệt, chẳng qua cuối cùng nghĩ đến bạn thân của mình vất vả lắmmới thích một người, đặc biệt là thích cái gã chồng cô.
Đương nhiên là chúc phúc hai người đầu bạc tới già, sớm sinh quý tử rồi.
Không chỉ thế, Tôn Như Ý còn đưa ra không ít đề xuất cho Phan Lôi.
Cô ấy còn nói, đàn ông đều có thị giác của động vật, chỉ cần cô sử dụng cách thích hợp, đụng ngã tên ngốc đó, chắc chắn mọi chuyện trong nháy mắt sẽ trở nên dễ dàng.
Nghĩ đến tình cảm hai người gần đây càng thăng hoa, nhưng thân thể lại xa cách.
Phan Lôi có chút khó chịu nho nhỏ.
Lẽ nào, cô làm Lục Chung bị sốc nên bỏ chạy, trước đây anh say mê thân thể cô bao nhiêu, giờ lại từ chối.
Không hiểu đó.
Phan Lôi bóp đôi nhũ đầy đặn của mình, lại nhẹ nhàng nắm vòng eo, làn da trơn mịn đàn hồi, cặp mông vểnh, dáng dấp cũng không tệ lắm, sao Lục Chung không chạm vào nhỉ.
Phan Lôi quyết định thừa dịp này, cố gắng quyến rũ Lục Chung.
Lúc cần thiết, cô có thể chủ động ra trận.
Nghĩ tới đây, Phan Lôi bèn mang theo áo tắm gợi cảm lần trước.
Khu resort ở chi nhánh Lục thị đúng là khu nghỉ mát mùa hè.
Mặc dù mùa hè oi bức, nhưng ở đây chả nóng tí nào.
Gió mát ùa tới, khiến nơi này cực kỳ mát mẻ.
Sau khi Phan Lôi đặt hành lý xuống, đẩy cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ, là một mảng xanh biếc sum suê, nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe, dường như cỏ tươi lá xanh đều có hương vị riêng.
Lục Chung cũng nhích lại gần, thấy cô vui vẻ, tâm trạng anh hình như cũng không tệ.
Phan Lôi nắm tay anh, véo một cái, “Anh muốn tắm không? Không đúng… bên này có suối nước nóng, chúng ta ăn cơm xong, đi ngâm suối nước nóng nhé?”
Lục Chung gật đầu, mặt mày trở nên dịu dàng mềm mại.
Đối với Phan Lôi mà nói, đây là một khởi đầu rất tốt.
Có điều, khiến cô không ngờ được là, lần khởi đầu tốt này chưa chắc có quá trình tốt.
Cô đi đường khá mệt mỏi, chuẩn bị ăn ở trong phòng.
Lục Chung cũng tán thành.
Anh luôn luôn không thích nơi đông đúc.
Càng khiến họ không ngờ là, trong khoảng thời gian một tiếng ăn tối ngắn ngủi của hai người họ, resort lại có người đến.
Vừa mới bắt đầu là Chung Phỉ Phỉ tới đây muốn mượn cảnh vật đóng phim.
Khu resort trực tiếp nghe lệnh của Lục Thanh Dương, cục cưng ông ta cưng chiều muốn tới quay phim, đương nhiên tất cả phải toàn tâm toàn ý phục vụ Chung Phỉ Phỉ rồi.
Mặt này, Phan Lôi nhịn.
Chẳng qua, ả Chung Phỉ Phỉ này không có mắt, rõ ràng cô và Lục Chung ở chung một chỗ, tới đâu cũng đều sáp vào.
Theo cách nói của cô ta chính là ở đây cô ta không quen biết ai, trông thấy Phan Lôi là người quen biết duy nhất rất thân.
Hai người Phan Lôi rất nhiều lần bị chen ngang, cuối cùng không thể nhịn được bùng nổ.
Chung Phỉ Phỉ nói vùng núi này âm khí quá nặng, làm sao cũng không bằng lòng ngủ một mình, chết sống lôi kéo Phan Lôi ngủ chung.
Phan Lôi nhịn tới cực hạn, cuối cùng đợi đến nửa đêm Chung Phỉ Phỉ ngủ say, một mình ra ngoài tìm Lục Chung.
“Hươu ngốc, hươu ngốc, mau thức dậy đi.” Véo véo gò má người đàn ông kia, Phan Lôi hết sức phấn khởi, “Chúng ta tới suối nước nóng đi… thừa dịp không có ai.”
Lục Chung còn chưa ngủ, nghe Phan Lôi hăng hái bừng bừng, anh luôn luôn không phản bác, bị Phan Lôi kéo tới chỗ suối nước nóng dành cho hai người đã chuẩn bị xong.
Suối nước nóng ở resort Lục thị đều có thêm thiết bị phun sương, vào mùa hè có thể ngâm suối nước nóng đểgiải trừ mệt mỏi, đương nhiên không có chuyện nào tốt hơn chuyện này.
Vốn Lục Chung còn hơi xấu hổ, bị Phan Lôi giục vài lần, cuối cùng cũng xuống nước.
Mục đích tối nay của Phan Lôi chính là quyến rũ Lục Chung, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế chứ.
Chẳng bao lâu, cả người đều quấn lấy Lục Chung.
Cô chọn áo tắm ba mảnh màu lam lúc này đã phát huy tác dụng, khi xuống nước, làn vải mỏng manh dán lên người cô, tản ra một loại cám dỗ rất tự nhiên.
Dưới tình huống này, Phan Lôi chủ động hôn Lục Chung, rất nhanh, người đàn ông kia chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Chẳng biết có phải do nước không? Phan Lôi cảm thấy toàn thân đều ướt đẫm, cô chủ động ôm cổ anh, phơi bày toàn bộ chính mình trước mặt anh.
“Chậm chút… Hươu ngốc… lần này… anh… anh phải chậm một chút đó…”
Đêm còn dài.
Cô liên tục thủ thỉ dẫn dụ bên tai.
Anh là một học trò giỏi.
Chậm rãi.
Dịu dàng.
Cởi bỏ áo tắm khiến cô phơi bày đường cong cơ thể, ôm cả người cô vào lòng.
Hôn hít, vuốt ve, thăm dò. Chỉ chờ bước thâm nhập cuối cùng.
Cô đi tắm, dùng nước hoa Tôn Như Ý mua từ nước ngoài cho cô.
Trong lúc chọn lựa nội y, cô còn chừa lại chút tâm tư nhỏ.
Vẻ đẹp bên trong của cô là làn da trắng hồng của thiếu nữ, nhưng Tôn Như Ý nói đàn ông khi thấy màu sậm sẽ bị kích thích… thú tính, suy nghĩ một chút, Phan Lôi lại đổithành quần lót ren màu đen.
Cô vốn không tính mặc áo lót, có điều luôn cảm thấy phóng khoáng quá, nghĩ nghĩ lại mặc áo lót vào.
Nhưng, cuối cùng cô thất vọng rồi.
Bởi, đêm nay Lục Chung không muốn chạm vào cô, thậm chí thấy cô ăn mặc mát mẻ thế, Lục Chung sợ cô lạnh, đưa bộ Pyjama của anh cho Phan Lôi khoát thêm.
Phan Lôi: …
Cả đêm, Phan Lôi đều suy nghĩ lung tung.
Lục Chung không chơi Lianliankan nữa, ngược lại cùng cô xem phim trên ghế sopha.
Ghế sopha quá chật hẹp, hai người ngồi cùng một chỗ hơi chật chội.
Lục Chung lên mạng mua cho Phan Lôi một bộ sopha khác cùng giá cùng kiểu nhưng thoải mái hơn, chẳng qua Phan Lôi không thèm đếm xỉa.
Mỗi khi ở phòng sách, Phan Lôi vẫn lẻo đẻo theo Lục Chung chen chúc.
Lâu dần, ghế sopha kia bị bà quản gia mang về nhà.
Thân thể bà hư nhược mỏi eo đau lưng, thích hợp nhất.
Đêm nay, hai người tựa vào ghế sopha nhàm chán xem phim.
Lục Chung làm bất cứ chuyện gì đều rất chuyên tâm, thậm chí xem một bộ phim tệ hại nhạt nhẻo, anh cũng tập trung tinh thần.
Phan Lôi như có hàng ngàn con kiến bò đầy người, làm sao cũng ngồi không yên.
Lúc thì nói đau lưng, lúc thì nói khát nước.
Cô cố ý giày vò Lục Chung, lại không ngờ Lục Chung rất kiên nhẫn.
Khi cô đau lưng, Lục Chung khẩn trương bóp lưng cho cô, sức lực anh dùng rất chậm rất ổn, dần dần, Phan Lôi thở dài một hơi, lại nói khát.
Quả nhiên Lục Chung lấy nước ép trái cây cho Phan Lôi, Phan Lôi cực kỳ hài lòng với sự phục vụ của anh, ngắm bộ dáng anh cúi đầu dịu dàng, bao nhiêu khúc mắc trong lòng đều tan biến hết.
Đúng thôi, người dịu dàng như vậy mới là Hươu ngốc nhà cô chứ.
Có điều, Phan Lôi vẫn muốn quyến rũ Lục Chung.
Trong lúc xem phim không ngừng cọ cọ trên người Lục Chung.
Đừng thấy ở trên giường Lục Chung dã man không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở dưới giường chỗ nào chỗ nấy trái lại rất nghiêm trang.
Lúc này, mặc kệ Phan Lôi cố ý giày vò anh, hay quyến rũ anh thế nào, anh đều tiếp chiêu hết.
Khi Phan Lôi lần nữa dựa vào, anh nhảy xuống ghế sopha, trốn.
Một lát sau, anh trở về, lấy cả nước ấm cho cô, còn có thuốc cảm.
Ơ…
Không muốn nha.
Phan Lôi ghét uống thuốc nhất, nhất là cô khỏe rồi, cần gì uống thuốc chứ.
Phan Lôi xoay đầu sang chỗ khác, bày tỏ chống cự.
Lục Chung cũng không miễn cưỡng… chỉ đợi chốc nữa Phan Lôi tới gần đòi hôn, lại vô tình đẩy mặt cô ra.
Đáng ghét, cảm giác bị nắm điểm yếu kiểu này thực sự chẳng thoải mái tí nào.
Lục Chung cầm viên thuốc, nhẹ nhàng nhếch môi cười, vừa kéo tay cô, vừa chậm rãi viết: Uống rồi cho hôn.
Mẹ nó, nói cứ như cô rất muốn hôn anh lắm ấy.
Phan Lôi rất khí phách xoay đầu sang chỗ khác.
Nhưng giây tiếp theo, khí phách của cô ở trước mặt sắc đẹp lại biến mất chả còn tăm hơi.
Bởi, Lục Chung bỗng nhiên lại gần nở nụ cười dịu dàng với cô.
Lục Chung hiếm khi cười, trên cơ bản là không cười.
Hóa ra khi anh cười, có hai lúm đồng tiền đó.
Đáng yêu quá, muốn hôn một cái ghê.
Sắc đẹp trước mặt, cái gì Phan Lôi cũng quên mất tiêu.
Vậy mấy viên thuốc đắng kia, cô ngẩng đầu, một ngụm nuốt vào.
Phía sau cay đắng, là cánh môi ngọt ngào tập kích.
Rất nhanh, cay đắng cũng không còn.
Thể xác và tinh thần cô chỉ còn lại sự ngọt ngào.
Mấy viên thuốc kia, chắc chắn có tác dụng phụ.
Phan Lôi cứ cho là vậy, vì sau khi uống thuốc không bao lâu, cô bèn có chút mệt mỏi.
Không biết khi nào, Lục Chung đã vặn âm thanh bộ phim xuống mức thấp, cô ở trong lòng anh ngáp dài, dần dần, trước mặt cũng mơ hồ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lục Chung ôm cô lên giường.
Một mình chiếm cả chiếc giường lớn thực ra cảm giác rất không an toàn, cô nhịn không được kéo áo anh, không cho anh đi.
Một phút sau, làn môi mềm mại đã in lên trán cô.
Cảm giác dịu dàng vô tận còn có an toàn ùa tới, cuối cùng, cô cũng không nhịn được, nặng nề thiếp đi.
Cảm giác này làm Phan Lôi ngủ thẳng tới nửa đêm.
Cô mơ màng đứng dậy đi vệ sinh.
Cô ở phòng Lục Chung, trên chiếc giường lớn trái lại không có bóng dáng của Lục Chung.
Ý thức trở nên tỉnh táo, Phan Lôi chậm rãi ra khỏi phòng.
Lục Chung đi đâu rồi? Dọc theo hành lang, trước mặt Phan Lôi là một mảng mông lung.
Phòng cô không có, phòng sách cũng không.
Nhà bếp không có, phòng khách cũng thế.
Chỉ còn lại duy nhất một phòng, đó là phòng thể dục.
Lục Chung quả nhiên ở đấy.
Có điều, đó là một Lục Chung hoàn toàn xa lạ.
Anh lõa lồ, toàn thân chỉ mặc mỗi chiếc quần, chiếc quần ấy lung lay trên thắt lưng rắn chắc của anh.
Anh tựa vào cửa sổ, trong bóng đêm thăm thẳm, anh ngậm điếu thuốc, tư thế vô cùng tà khí, chẳng biết đang nghĩ gì.
Bỗng dưng, Phan Lôi tỉnh táo.
Đây là Lục Chung hoàn toàn xa lạ với cô.
Không còn ngây ngô ngốc nghếch, mà cực kỳ hoang dại, còn có tính xâm lược.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của cô, người đàn ông bên cửa sổ chậm rãi quay đầu.
Trông thấy cô, anh ngắt điếu thuốc, từ từ đi tới chỗ cô.
“Hươu ngốc, anh ở đây làm gì vậy?”
Bàn tay ấm áp xoa trán cô, dường như muốn dò xét cô còn sốt hay không.
Một lát sau, anh khom người ôm Phan Lôi.
Rắn chắc, lại mạnh mẽ.
Phan Lôi mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, nhưng ở trong lòng anh, dường như không có gì có thể đúng hơn chuyện này.
Cô dụi mắt, rất muốn tỉnh táo nói chuyện với anh.
Nhưng sau khi về phòng, Lục Chung ôm cô lên giường, đút cô uống nước mật ong.
Cô lại mệt mỏi.
Tiếp tục thiếp đi.
Phan Lôi ngủ một giấc tới hừng đông.
Kỳ quái là, chuyện tối qua cô gần như quên mất.
Cô loáng thoáng nhớ bản thân đã từng đứng dậy, hình như còn gặp Lục Chung.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại giống như đang nằm mơ hơn.
Phan Lôi chẳng hiểu rõ sự việc nên cũng không nghĩ nhiều.
Giờ toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung vào chuyến du lịch.
Trong khoảng thời gian này Lục Vĩnh trở về, gây không ít phiền phức cho Lục Chung.
Thấy tâm trạng Lục Chung không tốt, Phan Lôi bèn đề cập lại chuyện cũ, nói nếu không thì, dứt khoát cùng nhau đi du lịch.
Lục Chung đều duy trì ý kiến đồng ý với ý tưởng của cô, rất nhanh, xin nghỉ phép bên công ty kia, và trở về chuẩn bị.
Phan Lôi từng nói chuyện du lịch với Tôn Như Ý.
Đối với lần này, Tôn Như Ý bày tỏ kháng nghị rõ rệt, chẳng qua cuối cùng nghĩ đến bạn thân của mình vất vả lắmmới thích một người, đặc biệt là thích cái gã chồng cô.
Đương nhiên là chúc phúc hai người đầu bạc tới già, sớm sinh quý tử rồi.
Không chỉ thế, Tôn Như Ý còn đưa ra không ít đề xuất cho Phan Lôi.
Cô ấy còn nói, đàn ông đều có thị giác của động vật, chỉ cần cô sử dụng cách thích hợp, đụng ngã tên ngốc đó, chắc chắn mọi chuyện trong nháy mắt sẽ trở nên dễ dàng.
Nghĩ đến tình cảm hai người gần đây càng thăng hoa, nhưng thân thể lại xa cách.
Phan Lôi có chút khó chịu nho nhỏ.
Lẽ nào, cô làm Lục Chung bị sốc nên bỏ chạy, trước đây anh say mê thân thể cô bao nhiêu, giờ lại từ chối.
Không hiểu đó.
Phan Lôi bóp đôi nhũ đầy đặn của mình, lại nhẹ nhàng nắm vòng eo, làn da trơn mịn đàn hồi, cặp mông vểnh, dáng dấp cũng không tệ lắm, sao Lục Chung không chạm vào nhỉ.
Phan Lôi quyết định thừa dịp này, cố gắng quyến rũ Lục Chung.
Lúc cần thiết, cô có thể chủ động ra trận.
Nghĩ tới đây, Phan Lôi bèn mang theo áo tắm gợi cảm lần trước.
Khu resort ở chi nhánh Lục thị đúng là khu nghỉ mát mùa hè.
Mặc dù mùa hè oi bức, nhưng ở đây chả nóng tí nào.
Gió mát ùa tới, khiến nơi này cực kỳ mát mẻ.
Sau khi Phan Lôi đặt hành lý xuống, đẩy cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ, là một mảng xanh biếc sum suê, nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe, dường như cỏ tươi lá xanh đều có hương vị riêng.
Lục Chung cũng nhích lại gần, thấy cô vui vẻ, tâm trạng anh hình như cũng không tệ.
Phan Lôi nắm tay anh, véo một cái, “Anh muốn tắm không? Không đúng… bên này có suối nước nóng, chúng ta ăn cơm xong, đi ngâm suối nước nóng nhé?”
Lục Chung gật đầu, mặt mày trở nên dịu dàng mềm mại.
Đối với Phan Lôi mà nói, đây là một khởi đầu rất tốt.
Có điều, khiến cô không ngờ được là, lần khởi đầu tốt này chưa chắc có quá trình tốt.
Cô đi đường khá mệt mỏi, chuẩn bị ăn ở trong phòng.
Lục Chung cũng tán thành.
Anh luôn luôn không thích nơi đông đúc.
Càng khiến họ không ngờ là, trong khoảng thời gian một tiếng ăn tối ngắn ngủi của hai người họ, resort lại có người đến.
Vừa mới bắt đầu là Chung Phỉ Phỉ tới đây muốn mượn cảnh vật đóng phim.
Khu resort trực tiếp nghe lệnh của Lục Thanh Dương, cục cưng ông ta cưng chiều muốn tới quay phim, đương nhiên tất cả phải toàn tâm toàn ý phục vụ Chung Phỉ Phỉ rồi.
Mặt này, Phan Lôi nhịn.
Chẳng qua, ả Chung Phỉ Phỉ này không có mắt, rõ ràng cô và Lục Chung ở chung một chỗ, tới đâu cũng đều sáp vào.
Theo cách nói của cô ta chính là ở đây cô ta không quen biết ai, trông thấy Phan Lôi là người quen biết duy nhất rất thân.
Hai người Phan Lôi rất nhiều lần bị chen ngang, cuối cùng không thể nhịn được bùng nổ.
Chung Phỉ Phỉ nói vùng núi này âm khí quá nặng, làm sao cũng không bằng lòng ngủ một mình, chết sống lôi kéo Phan Lôi ngủ chung.
Phan Lôi nhịn tới cực hạn, cuối cùng đợi đến nửa đêm Chung Phỉ Phỉ ngủ say, một mình ra ngoài tìm Lục Chung.
“Hươu ngốc, hươu ngốc, mau thức dậy đi.” Véo véo gò má người đàn ông kia, Phan Lôi hết sức phấn khởi, “Chúng ta tới suối nước nóng đi… thừa dịp không có ai.”
Lục Chung còn chưa ngủ, nghe Phan Lôi hăng hái bừng bừng, anh luôn luôn không phản bác, bị Phan Lôi kéo tới chỗ suối nước nóng dành cho hai người đã chuẩn bị xong.
Suối nước nóng ở resort Lục thị đều có thêm thiết bị phun sương, vào mùa hè có thể ngâm suối nước nóng đểgiải trừ mệt mỏi, đương nhiên không có chuyện nào tốt hơn chuyện này.
Vốn Lục Chung còn hơi xấu hổ, bị Phan Lôi giục vài lần, cuối cùng cũng xuống nước.
Mục đích tối nay của Phan Lôi chính là quyến rũ Lục Chung, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế chứ.
Chẳng bao lâu, cả người đều quấn lấy Lục Chung.
Cô chọn áo tắm ba mảnh màu lam lúc này đã phát huy tác dụng, khi xuống nước, làn vải mỏng manh dán lên người cô, tản ra một loại cám dỗ rất tự nhiên.
Dưới tình huống này, Phan Lôi chủ động hôn Lục Chung, rất nhanh, người đàn ông kia chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Chẳng biết có phải do nước không? Phan Lôi cảm thấy toàn thân đều ướt đẫm, cô chủ động ôm cổ anh, phơi bày toàn bộ chính mình trước mặt anh.
“Chậm chút… Hươu ngốc… lần này… anh… anh phải chậm một chút đó…”
Đêm còn dài.
Cô liên tục thủ thỉ dẫn dụ bên tai.
Anh là một học trò giỏi.
Chậm rãi.
Dịu dàng.
Cởi bỏ áo tắm khiến cô phơi bày đường cong cơ thể, ôm cả người cô vào lòng.
Hôn hít, vuốt ve, thăm dò. Chỉ chờ bước thâm nhập cuối cùng.
Danh sách chương