Về Đế đô vào cuối tuần nên cục dân chính không mở cửa, mong muốn của Đinh Văn Sơ để con gái và con rể tương lai lĩnh chứng tan thành mây khói.
Đinh Văn Sơ tới sân bay đón người, sau khi lên xe lập tức nhét hộ khẩu vào túi xách của Thích Vãn để vợ chồng son có thời gian nhanh chóng đi đăng ký, đừng dây dưa nữa.
Không biết vì sao Thích Vãn có cảm giác mẹ cô không muốn giữ cô thêm một phút nào, sợ Dụ Kiêu đột nhiên hối hận thì con gái bà cả đời này không gả được nữa vậy.
Nhớ năm đó cô nhỏ lấy chồng, hai vị trưởng lão Thích gia còn luyến tiếc rất lâu, tại sao đến lượt cô thì cả nhà như thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong sao nhanh có tin tốt báo cho nhân dân cả nước con gái nhà mình sắp gả ra ngoài như vậy.
Đối với Đinh Văn Sơ, con rể tương lai này đặc biệt biết cách lấy lòng mẹ vợ, cử chỉ cẩn thận lắng nghe, bà nói gì cũng đáp ứng, còn nói rằng lần này ra nước ngoài sẽ mua quà về cho bà làm Đinh Văn Sơ mặt mày hớn hở, gọi con rể thân mật hơn con gái.
Thích Vãn không thể nói gì đành phải lạnh lùng vâng lời, hoàng hậu nương nương nói cái gì chính là cái đó.
Mà trên thực tế, cô và Dụ Kiêu về Đế đô lập tức lao vào công việc.
Trước đó Dụ Kiêu đã hoãn rất nhiều cảnh quay trong đoàn để lên kế hoạch cầu hôn, các diễn viên khác đã lần lượt đóng máy nên anh phải quay lại đoàn đuổi tiến độ cả ngày lẫn đêm, ba bốn ngày mới về nhà một lần.
Studio của Thích Vãn mới thành lập đã đạt thành thỏa thuận hợp tác với một số công ty tạp chí nổi tiếng ở Trung Quốc, thậm chí ML Magazine đã giao toàn bộ việc quay chụp các bộ ảnh thời trang của họ cho Thích Vãn.
Studio mới hoạt động nên Thích Vãn không dám nơi lỏng, rất nhiều việc đều cần cô tự mình giám sát và đích thân chụp.
Đôi khi cô phải ra nước ngoài để chụp bộ ảnh thời thượng cho nghệ sĩ, vừa đi là mất cả tuần do vậy việc lĩnh chứng cứ bị đẩy lùi.
May mắn thay năng lực của studio nhanh chóng được công nhận, bản thân Thích vãn vốn đã nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh trẻ, cộng thêm lượng fan hâm mộ khổng lồ trên weibo nên hoạt động chụp ảnh của cô ấy chưa bao giờ thiếu sự chú ý, doanh số tạp chí do cô chụp cho các bên hợp tác đã tăng vài phần so với cùng kỳ.
Những người nổi tiếng từng làm việc cũng đánh giá cô rất cao.
Nếu nói một số nghệ sĩ trong nước tâng bốc cô ít nhiều vì thân phận thiên kim tập đoàn Vạn Thần và là vợ chưa cưới của Dụ Kiêu thì siêu sao quốc tế Jee không biết thân phận của cô, sau khi hợp tác đã khen ngợi rất nhiều nên dễ tin tưởng hơn.
Lần đó tạp chí ML may mắn có thể phỏng vấn Jee nhưng vì lý do lịch trình anh ta không thể đến Trung Quốc, Thích Vãn đã đưa cả đội và nhân viên ML bay đến Los Angeles để phỏng vấn và quay chụp.
Buổi chụp diễn ra suôn sẻ và kết thúc sớm hơn dự kiến, Jee đã nhờ trợ lý mời mọi người uống cà phê.
Thích Vãn vừa thu dọn máy ảnh vừa cùng trợ lý chọn ảnh đẹp nhất, Jee bưng cà phê đến trò chuyện với cô.
Anh ta khen cô xinh đẹp khí chất, nhiếp ảnh gia trẻ tuổi lại chuyên nghiệp như vậy thật là hiếm thấy.
Cả hai trò chuyện rất vui vẻ nhưng cũng chỉ giới hạn trong công việc, Jee nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng chói trên tay cô, biết được cô mới đính hôn lập tức gửi lời chúc phúc.
Trước khi kết thúc công việc, Jee đề nghị được chụp bức ảnh chung với Thích Vãn, cô đồng ý, hai người lịch sự đứng khoảng cách an toàn cùng mỉm cười nhìn ống kính.
Vốn minh tinh và nhiếp ảnh gia chụp hình kỉ niệm chung là bình thường trong giới, không ngờ Jee đã đăng bức ảnh này lên IG còn khen ngợi Thích Vãn, nói chờ mong hợp tác lần sau.
Việc này được cư dân mạng chuyển tiếp lên weibo và thảo luận sôi nổi và vô tình bị vị hôn phu mấy trăm năm không online weibo một lần của cô nhìn thấy.
Khi Thích Vãn đang đợi chuyến bay ở sân bay Los Angeles thì nhận được điện thoại của Dụ Kiêu hỏi cô chuyến bay mấy giờ.
Thích Vãn kết thúc công việc có chút mệt mỏi nên không để ý đến mxh trong nước, không biết bình giấm nhỏ của vua giấm nào đó lại bị đổ, chỉ cho rằng anh quan tâm nên nói cho anh.
Dụ Kiêu không nói gì trong điện thoại, giọng điệu cũng bình thường, dù anh đang ghen nhưng hoàn toàn không có ý trách cô.
Sau khi nắm được thời gian, anh nhàn nhạt “ừ” một câu rồi dặn dò cô chú ý an toàn.
Thích Vãn thừa dịp bên người không có ai nũng nịu với anh vài câu rồi tán gẫu công việc vụn vặt, sau cùng cô còn quấn lấy anh ép hỏi anh có nhớ mình không, nhận được đáp án mới bằng lòng gác điện thoại.
Dụ Kiêu cười khẽ, giọng nói chứa đầy sự cưng chiều, cô không biết lúc này anh chỉ muốn ôm cô vào ngực, hôn cô, ‘yêu’ cô.
—
Máy bay đáp xuống Bắc Kinh là 9h sáng, Thích Vãn ngồi khoang hạng nhất, vừa lên máy bay liền hạ ghế dựa đầu ngủ đến khi trợ lý gọi mới tỉnh lại.
Được ngủ đủ giấc nên tinh thần cô tốt lên không ít.
Sau khi nhận hành lý, Thích Vãn cùng nhân viên đi ra ngoài, trợ lý đẩy xe hành lý hỏi: “Chị Tiểu Vãn, chị về nhà hay cùng bọn em về công ty?”
Thích Vãn cúi đầu tìm số chú Lý – lái xe nhà mình trong danh bạ, trả lời: “Chị gọi lái xe nhà mình tới đón, các em cũng làm liên tục mấy ngày rồi không cần phải về công ty gấp đâu, cứ nghỉ ngơi hai ngày rồi nói tiếp.
Tiền bắt taxi công ty sẽ thanh toán.”
“Cám ơn sếp!” Cô trợ lý nhỏ cười tươi mừng rỡ.
Thích Vãn đi ra sảnh chờ bên ngoài vẫn chưa liên lạc được với Lý thúc, cô cúp máy định gọi cho tài xế khác liền nghe thấy trợ lý hét lên “oa” một tiếng.
“Chị…chị Tiểu Vãn, lái xe độc quyền của chị đến rồi.”
Thích Vãn nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn thấy Dụ Kiêu bước xuống xe Porsche, anh đóng cửa xe hạ thấp vành mũ đi về phía bọn họ.
Mấy nhân viên phía sau cô vẻ mặt hoa si lại hâm mộ ríu rít với nhau.
Thích Vãn nhìn anh đi về hướng mình, đón lấy vali hành lý trong tay cô rồi ôm cô vào ngực nói: “Bà xã, em vất vả rồi, anh tới đón em về.” Giọng nói Dụ Kiêu trầm thấp mà dịu dàng.
Thích Vãn vùi trong ngực anh, kinh ngạc hỏi: “Hôm qua không phải anh nói đoàn phim đang gấp rút tiến độ không thể rời đi sao?”
Dư Tiêu: “Anh nói trước làm sao khiến em bất ngờ được?”
Thích Vãn vụng trộm véo vào anh một cái: “Đáng ghét, lúc nào cũng thích chơi trò lạt mềm buộc chặt.”
Hai người ngọt ngào một lúc mới ý thức được phía sau vẫn còn nhân viên, để bọn họ nhìn thấy bộ dáng cô gái nhỏ của cô thế này về sau cô lập uy thế nào được.
Cô buông Dụ Kiêu ra, giới thiệu với họ: “Đây là Dụ Kiêu…chồng chưa cưới của chị.”
Nhân dân cả nước đều biết Dụ Kiêu là chồng chưa cưới của Thích Vãn, nhưng từ khi thành lập studio đến nay Dụ Kiêu luôn bận rộn lịch trình, ngày nghỉ đều dành cả ngày ở bên Thích Vãn.
Đây là lần đầu anh xuất hiện trước mặt nhân viên của cô, mấy cô gái nhỏ che mặt bộ dáng như kiểu “mẹ ơi cuối cùng con cũng truy tinh thành công rồi”.
Dụ Kiêu chào hỏi đơn giản rồi nắm tay Thích Vãn lên xe.
Sân bay nhiều người nhiều tai mắt, đứng thêm một lúc họ rất dễ bị fan nhận ra.
Lên xe, Thích Vãn vươn tay thắt dây an toàn bỗng nhiên nút bấm bị ai đó chặn lại.
Cô chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông nắm lấy cằm đặt xuống nụ hôn, cuộn lưỡi mút vào, anh ôm eo cô ấn xuống ghế, cả người cũng áp xuống buộc cô phải dính sát vào người mình, trút ra toàn bộ nỗi nhớ của anh.
“Ưm…”
Thích Vãn có chút sững sờ trước nụ hôn của anh, cô muốn giãy dụa nhưng không thoát được đành phải thụ động tiếp nhận, dần dần cô cũng động tình ôm cổ anh đáp lại.
Không dễ tìm được cơ hội để thở, Thích Vãn nghiêng mặt thở dốc: “Anh làm sao vậy? Vừa lên đã … đây là đường ở sảnh sân bay còn là trong xe nữa.”
Cô ám chỉ rằng đây không phải nơi tốt để ‘yêu’.
Dư Tiêu dính sát lên môi cô, hơi thở nóng rực gần như nỉ non nói: “Uhm … nhìn thấy người đàn ông khác chụp ảnh chung với vợ anh còn khen vợ anh xinh đẹp, anh không được ghen sao?”
Thích Vãn hơi kinh ngạc, muốn hỏi làm sao anh biết nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó liền đẩy anh ra, lấy điện thoại mở weibo.
Quả nhiên, tìm kiếm #JeeThíchVãnchụpảnhchung# vẫnđang treo trên hotsearch.
“Không, em và anh ta chỉ …”
Cô muốn giải thích nhưng bị Dư Tiêu cắt ngang.
Anh thẳng người lên thắt dây an toàn cho cô: “Anh biết hai người là công việc, anh tin em, Jee cũng kết hôn rồi.”
Thích Vãn lo lắng nhìn anh, xác nhận anh không phải cố ý tức giận mới thở phào: “Vậy anh còn ghen?”
“Tin tưởng là vì anh hiểu em nhưng ghen là bản năng của đàn ông.” Dụ Kiêu khởi động xe, quay vô lăng mặt không thay đổi.
Thích Vãn: “……”
Nói cũng đúng, không phản bác được
“Thật muốn phong cho anh danh hiệu vua giấm!”
Dụ Kiêu cười tủm tỉm: “Phần thưởng là gì?”
Ngã tư gặp đèn đỏ, Thích Vãn đấm anh một cái, vừa định nói anh được voi đòi tiên lại còn đòi thưởng thì thấy anh hơi nghiêng đầu, phủ bên tai cô thấp giọng nói nhỏ một câu.
Đôi má Thích Vãn đỏ ửng như bị phỏng, trợn mắt: “Sáng sớm đã nghĩ bậy rồi.”
Đèn phía trước chuyển xanh, tâm trạng Dụ Kiêu cũng tốt lên, một tay xoay vô lăng một tay nắm lấy bàn tay mảnh mai của người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve.
Mười ngón tay đan vào nhau, cả hai trò chuyện đủ đề tài, nhàm chán vụn vặt nhưng cũng ấm áp.
Xe chạy được 20 phút Thích Vãn mới phát hiện đây không phải đường về nhà, cô nhìn ngoài cửa sổ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy? Không về nhà sao?”
Dụ Kiêu: “Có về nhưng anh đưa em tới một nơi trước.”
“…”
20 phút sau, xe dừng lại.
Thích Vãn nhìn tấm bảng lớn bên ngoài cửa sổ ghi Cục dân chính quận Triều Dương, trong lòng âm thầm nuốt nước bọt.
Người đàn ông này cứ thế lừa cô tới đăng ký như vậy hả?
Cô hỏi: “Chúng ta…”
Dụ Kiêu tháo dây an toàn, vươn người ra ghế sau lấy một cái túi nhỏ: “Không thấy sao, chậm trễ nhiều ngày như vậy cũng nên đi lĩnh chứng rồi.”
Thích Vãn: “Nhưng hộ khẩu của em vẫn để ở nhà.”
Dụ Kiêu mở khóa kéo lấy ra hai cuốn sổ hộ khẩu: “Anh mang rồi.”
Thích Vãn: “…”
“Nhưng…”
Dụ Kiêu: “Không có nhưng gì cả, mẹ nói hôm nay không lĩnh chứng được buổi tối đừng về nhà ăn cơm.”
Vừa dứt lời, Thích Vãn đã đẩy cửa bước xuống xe, đứng bên ngoài nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cô nói vào trong xe: “Anh nghe em nói xong được không? Ai nói em không muốn lĩnh chứng, em chỉ muốn nói là hai chúng ta chưa chụp ảnh thẻ! Chẳng lẽ anh định bắt em chụp tại Cục dân chính không đẹp không có bộ lọc sao? Anh đỗ xe xong qua đây, bên kia có một tiệm chụp ảnh.”
Cô lầm bầm bước vào cửa hàng: “Cũng không biết kỹ thuật bọn họ như thế nào, sớm biết vậy em đã chụp ở studio rồi.
Mà thôi quên đi, em không tự pts cho mình được.”
Dụ Kiêu: “…”
—
Khi hai người bước ra từ Cục dân chính có một người qua đường tình cờ bắt gặp đã đăng lên mạng xã hội.
Đường Gia mãi mới được ngủ nướng một giấc thì điện thoại đột nhiên reo không ngừng, truyền thông liên tục hỏi xác nhận có phải hôm nay Dụ Kiêu đi lĩnh chứng hay không.
Đường Gia muốn nói cô cũng không biết chỉ đành cúp điện thoại nhanh chóng gọi cho Dụ Kiêu.
“Alo? Hôm nay hai người thật sự đi đăng ký rồi hả?”
Dụ Kiêu nhìn bức ảnh đỏ chót trên giấy chứng nhận kết hôn, hai người đứng cạnh nhau, trên mặt Thích Vãn là nụ cười ngọt ngào.
Anh cúi đầu đáp một câu: “Ừm, vừa lĩnh.”
Đường Gia: “Có thông báo chính thức không hay không trả lời?”
Dụ Kiêu liếc nhìn Thích Vãn đang cầm sổ chứng nhận selfie, trả lời: “Thông báo đi, chúng tôi sẽ tự đăng.”
Đường Gia nói “oke” rồi chúc mừng bọn họ một phen, cô hỏi vài câu khi nào có thể uống rượu mừng, nghe Dụ Kiêu nói mai sẽ phát lì xì cho nhân viên trong phòng làm việc mới vui mừng cúp máy.
Bên kia, Thích Vãn đã gửi ảnh chứng nhận kết hôn lên nhóm chat.
Thích Vãn: 【 Húhú, hôm nay cục dân chính phát ông xã nha.
】
Ngôn Mông: 【 Chúc mừng chúc mừng, khi nào cử hành hôn lễ đây? 】
Sở Hàm: 【Chúc mừng bạn yêu chính thức bước vào hàng ngũ phụ nữ có gia đình.
】
Thích Vãn cầm di động ‘hừ’ một tiếng, quay đầu nói với Dụ Kiêu: “Sấu Sấu nói từ hôm nay em đã là phụ nữ có gia đình!”
Ánh mắt Dụ Kiêu hiện lên ý cười, sờ đầu nhỏ của cô: “Không đâu, em mãi là tiên nữ của anh.”
Thích Vãn thỏa mãn cong cong đôi mắt, cảm thấy tóm được người đàn ông này là thành công lớn nhất của cô.
Cô gửi nguyên câu nói của anh vào nhóm: 【 Dụ Kiêu nói tớ mãi mãi là tiên nữ của anh ấy.
】
Từ Nguyện: 【 Tạm biệt, rời nhóm.
Mẹ tớ nói không cho chơi với phụ nữ có gia đình.
】
Sở Hàm yên lặng đổi tên nhóm thành 【 Hai người phụ nữ luống tuổi có chồng và hai tiểu tiên nữ 】
Thích Vãn không nể mặt đổi lại thành 【 Hai tiên nữ đã kết hôn và hai con chó độc thân 】
Từ Nguyện: 【 Vậy bây giờ chó độc thân có tội tình gì mà bị xa lánh như vậy chứ hả? 】
Ngôn Mông: 【 Tại sao cậu vẫn chưa rời nhóm? 】
【Cậu rời nhóm sẽ đổi thành ‘Hai tiên nữ đã kết hôn và một chó độc thân’ 】
Hệ thống nhắc nhở: Sở Hàm rời khỏi nhóm.
Hệ thống nhắc nhở: Từ Nguyện rời khỏi nhóm.
Nhóm chat trở lên yên tĩnh, Thích Vãn vô cùng mặt dày đổi tên nhóm thành 【 Ánh sáng giới truy tinh! 】(*)
(*) Ngôn Mông và Thích Vãn đều là fangirl, chồng của hai người đều là thần tượng của họ nên có thể hiểu hai người này là ánh sáng của các cô gái fangirl theo đuổi thần tượng.
—–
Dụ Kiêu bảo Thích Vãn đăng nhập weibo, hai người đồng thời đăng thông báo tin vui.
Thích Vãn: Mười năm trước thích anh, mười năm sau đồng ý.
Rất vui được chứng nhận danh phận với Dụ tiên sinh @Dụ Kiêu.
Dụ Kiêu: Vinh hạnh của anh, Dụ phu nhân @QW.
Đảng CP cuối cùng đợi được ngày này, không cần đến cục dân chính hối thúc nữa rồi.
Vui không nói thành lời!
Tạo người, tạo người!
Tiểu Dụ Kiêu, tiểu Dụ Kiêu! Tiểu Thích Vãn, tiểu Thích Vãn!
Thích Vãn đăng weibo xong liền cất chứng nhận kết hôn đi mới phát hiện Dụ Kiêu còn chưa lái xe.
“Anh còn việc gì sao?”
Cô nghiêng người nhìn, người đàn ông này đang bí mật đăng ký IG muốn đăng chứng nhận của họ lần nữa.
“Như vậy bạn bè ngoại quốc cũng biết em là vợ của anh rồi.”
Mùi giấm thật nồng nặc.
Thích Vãn cười liếc anh: “Ngây thơ.”
—
Hôm nay quả là ngày tốt, cuối cùng có thể cho Đinh Văn Sơ một câu trả lời vừa mắt.
Dụ Kiêu đã đặt phòng riêng tại một nhà hàng và mời trưởng bối hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm, người một nhà nói cười vui vẻ, náo nhiệt lại ấm áp.
Thích Yên Nhiên không ngừng giới thiệu công ty tổ chức hôn lễ cho Thích Vãn, thúc giục bọn họ nhanh chóng làm rượu mừng.
“Công ty lần trước cô giới thiệu cháu đã liên hệ chưa? Cô nói cháu nghe, em họ của con trai chị họ của chú cháu chính là thuê công ty này, cô thấy rất tốt.
Cháu nhanh liên hệ đi không họ full lịch.”
Lâm Căng vừa nghe tên công ty này thấy có chút quen tai, suy nghĩ hồi lâu đột nhiên nói: “A….công ty này!” Cô nghiêng đầu nhìn Dụ Chinh: “Đây không phải là công ty của vợ Kiều tổng hợp tác với anh sao?”
Tập đoàn Kiều thị Kiều Thận Diễm và Dụ Chinh có chút giao tình nhưng không biết nhiều về vợ ông ta, cũng chưa nghe ông ta nhắc đến vợ nên Dụ Chinh không đáp, chỉ nói: “Em để hai đứa tự quyết định đi.”
Thích Vãn: “Trước mắt bọn em không gấp, anh ấy còn chưa quay phim xong, studio của em cũng mới khởi nghiệp không có sức lực lo chuyện hôn lễ nhưng em sẽ chú ý.”
Bọn họ nói như vậy Lâm Căng và Thích Yên Nhiên không nói thêm nữa, dù sao họ không thúc giục thì phía sau vẫn còn một Đinh Văn Sơ, bọn họ không trốn không thoát được.
Tiểu Bảo ăn cơm xong lại tìm Thích Vãn chơi: “Dì à, lĩnh chứng là gì? Lĩnh cái giấy gì?”
Lâm Căng: “Lĩnh chứng chính là về sau con không thể gọi là dì nữa, phải gọi là thím nhỏ.”
Tiểu bảo: “Thím là gì ạ?”
Lâm Căng: “Thím nhỏ chính là vợ của chú nhỏ, chú nhỏ của con kết hôn với thím nhỏ đó.”
“Thật á?” Tiểu Bảo ôm cổ Thích Vãn: “A, dì rốt cục biến thành thím nhỏ của con rồi.”
Theo phong tục, lần đầu đổi cách xưng hô phải phát lì xì cho tiểu bối trong nhà.
Thích Vãn đã âm thầm chuẩn bị 2 bao, một cho Tiểu Bảo một cho chị gái của nhóc.
Tiểu Bảo nhận lấy, cái miệng bóng nhẫy mới ăn cơm xong định hôn lên mặt Thích vãn: “Con thích thím nhỏ nhất!”
Thích Vãn tránh miệng nhỏ của cậu nhóc, nhéo nhéo mặt nó: “Tiểu Bảo thật đáng yêu.”
Lâm Căng nở nụ cười: “Nếu em cảm thấy đáng yêu thì cũng mau sinh một đứa đi.”
Thích Vãn đỏ mặt, cúi đầu ăn canh: “Vẫn…còn sớm mà, chúng em mới kết hôn.”
Lâm Căng: “Không sớm đâu, lĩnh chứng là hợp pháp rồi.
Ba mẹ em có thể ôm cháu ngoại chắc chắn sẽ rất vui.”
Mấy ánh mắt đồng loại hướng tới, mặt Thích Vãn gần như sắp vùi vào bát cơm, bản thân cô vẫn là đứa trẻ nên không muốn làm mẹ sớm vậy.
Dụ Kiêu ôm lấy vai Thích Vãn, cười khẽ: “Không sao, chúng ta thuận theo tự nhiên là được.”
—
Sau khi về nhà, Thích Vãn đã cất cẩn thận hai cuốn sổ chứng nhận kết hôn trong tủ sách kính trong phòng làm việc.
Hai cuốn sổ đỏ nhỏ đứng lặng lẽ ở nơi dễ thấy như thể đang tuyên bố chủ quyền, từ hôm nay Thích Vãn cô là bà chủ hợp pháp của ngôi nhà này!
Nghĩ đến thật làm người ta hưng phấn!
Dụ Kiêu ôm cô từ sau lưng, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, cất giọng dịu dàng: “Bà xã.”
Hai người nhiều ngày không gần gũi, Dụ Kiêu mang theo bình dấm của mình đến đòi phần thưởng, sau đó mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Anh bế cô lên, trong không gian yên tĩnh sách vở tài liệu trên bàn rơi xuống đất.
Thích Vãn bị đặt lên bàn sách, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh, vài giây sau đã chìm đắm trong sự dịu dàng đó.
Vạt váy bị vén lên, áo sơ mi rơi xuống đất, người đàn ông cúi đầu hôn sâu mút mát, chóp mũi tràn ngập hương thơm ngọt ngào của cô càng hấp dẫn anh muốn nhiều hơn nữa.
Ngọn đèn pha lê kiểu châu Âu trong phòng làm việc nhấp nháy trước mắt Thích Vãn, bên tai vang lên tiếng thắt lưng cởi ra mới kéo ý thức cô quay lại, bàn tay đặt trên vai người đàn ông đẩy anh ra.
“Ưm, chờ một chút, chúng ta không có áo mưa.”
Giọng Dụ Kiêu khàn khàn, tiếp tục nụ hôn đè lên người cô.
“Vậy thì không đeo.”
“Không được.” Thích Vãn nức nở cầu xin: “Đi mua được không?”
Bây giờ ngừng thì đúng là cực hình, hưởng ứng lời kêu gọi quốc gia không chậm trễ một giây phút trong việc ‘học tập phát triển khoa học’, Dụ Kiêu nâng mặt Thích Vãn lên, ấm áp dỗ dành: “Không sao, một lần sẽ không việc gì.”
Thích Vãn không biết như nào bị anh trêu chọc đầu óc nóng lên, vậy mà tin người đàn ông khốn khiếp này nói lời ba hoa, ngây thơ bị anh dỗ mấy câu qua chuyện.
—
Sự thực chứng minh miệng đàn ông đều là lừa gạt.
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại thư phòng ngày đó, Thích Vãn thề sẽ nói với KHÔNG với anh!
Đảo mắt lại đến cuối năm, thời điểm này trong năm là bận rộn nhất, nhiều sự kiện, buổi lễ lớn và phải quay phim, Dụ Kiêu bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Thích Vãn bên kia cũng tương tự, cô phải hoàn thành mấy hạng mục cuối năm, ngày nào cũng phải tăng ca đuổi tiến độ.
Studio chỉ còn vài bức hình sẽ xong là có thể trải qua kì nghỉ Tết âm lịch dài hạn nhưng dường như cô thấy cơ thể mình có vài thay đổi.
Buổi đêm không ngủ ngon, buổi sáng không dậy nổi khỏi giường, mắt thường có thể thấy cả người tiều tụy rõ rệt.
Lúc đầu cô chỉ nghĩ mình mệt mỏi hoặc bị cảm qua vài ngày sẽ đỡ nên không muốn nói cho Dụ Kiêu và người nhà làm họ lo lắng, yên lặng cắn răng chịu đựng.
Nhưng càng về sau khẩu vị của cô cũng dần thay đổi, ăn món gì cũng nôn, mấy món trước đây cô thích nhất giờ nhìn chỉ thấy buồn nôn.
Những thứ sữa hoặc có mùi thơm đều không thể ngửi được.
Phụ nữ rất nhạy cảm với tình trạng nôn ọe này, huống chi trước đó cô và Dụ Kiêu không dùng biện pháp an toàn, nếu tính ngày thì dì cả đã chậm nửa tháng.
Trong lòng Thích Vãn thầm nãy lên một ý nghĩ.
Nhân viên trợ lý thấy cô như vậy bắt đầu lo lắng, sợ sức khỏe bà chủ xảy ra vấn đề gì lại mất bát cơm nóng mới ăn nên muốn đưa Thích Vãn đi bệnh viện kiểm tra.
Thích Vãn ngây ra một hồi rồi nói: “Không cần, hôm nay em đi theo Tiểu Lộ chụp nốt bộ ảnh còn lại, chị đi bệnh viện một mình được rồi.”
Trợ lý có phần lo lắng: “Chị Tiểu Vãn, một mình chị được chứ?”
Cô yên lặng cảm khái trong lòng, gả cho ảnh đế đôi lúc thật đáng thương, sinh bệnh cũng không có ai bên cạnh.
Thích Vãn: “Không có việc gì, chị để lái xe đưa đi.”
Trợ lý gật đầu và thu thập đồ đạc giúp cô.
Xuống sảnh dưới công ty, Thích Vãn không gọi tài xế ở nhà mà thần thần bí bí đội mũ đeo khẩu trang gọi taxi tìm hiệu thuốc gần đó.
Anh lái xe là người trung thực không câu đường xa, tìm cho cô hiệu thuốc gần đó 10 phút đã đến nơi.
Thích Vãn trả tiền xuống xe, kéo thấp vành mũ đi vào bảo dược sĩ bán cho 3 hộp que thử thai.
Người trong hiệu thuốc hầu hết đều coi như coi như không thấy gì với loại chuyện này, chỉ nghĩ cô gái tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên mua loại này có chút ngượng ngùng nên nhanh chóng quẹt thẻ bán đồ cho cô.
Sau khi mua thứ mình muốn, Thích Vãn không biết phải đi đâu, đi trên đường một hồi thấy một quán cà phê.
Cô vốn muốn gọi một ly cafe ấm áp an ủi nhưng lại lo không biết kết quả có giống như mình nghĩ không, nếu có thì không thể uống loại đồ này, cuối cùng cô đổi thành ly nước trái cây.
Cô ngồi một mình cạnh cửa sổ, do dự uống hết ly nước, cuối cùng hạ quyết tâm xách túi vào phòng vệ sinh.
Mười phút sau
Thích Vãn ôm bụng từ toilet bước ra, vẻ mặt phức tạp, nước mắt rơi lã chã.
Cô ngồi trở lại vị trí khóc hơn mười phút, người phục vụ sợ đến mức tưởng xảy ra chuyện gì nhưng không dám hỏi vì sợ đụng chạm vết thương.
Sau khi cảm xúc nguôi ngoai, Thích Vãn dặm lại lớp trang điểm sau đó hùng hổ đẩy cửa ra ngoài bắt taxi trên đường có ý định tìm người nào đó tính sổ.
Trên đường đi, cô bấm điện thoại gọi Dụ Kiêu.
Hôm nay Dụ Kiêu không có hoạt động, anh chỉ trong đoàn quay phim nên trợ lý nhận điện thoại.
“Alo, chị dâu.”
Giọng Thích Vãn lạnh như băng: “Dụ Kiêu đâu?”
“Kiêu ca đang quay phim, chị tìm anh ấy có việc…?”
Tiểu Quách chưa kịp nói xong bên kia đã cúp điện thoại làm mặt anh ta hoang mang đầy dấu chấm hỏi.
Dụ Kiêu kết thúc một cảnh quay, Tiểu Quách kịp thời phủ thêm áo bông cho anh rồi nhắc tới chuyện Thích Vãn gọi tới.
Dụ Kiêu nhàn nhạt gật đầu bảo ‘đã biết’ rồi cầm kịch bản bước vào phòng nghỉ, chuẩn bị gọi lại cho Thích Vãn.
Anh gọi liên tiếp năm, sáu cuộc đều không có ai nghe máy.
Dụ Kiêu nhíu mày, đang lo lắng có phải xảy ra chuyện gì không thì nghe thấy bên ngoài đoàn phim có nhân viên hô: “Chị dâu đến thăm ban!”
Thích Vãn mím môi xuất hiện trước cửa đoàn phim, nghe vậy gật đầu hỏi: “Dụ Kiêu đâu?”
Nhân viên chỉ chỉ phòng nghỉ: “Bên trong ạ!”
Thích Vãn bỏ lại một câu “cảm ơn” rồi nổi giận đùng đùng hướng về phòng nghỉ.
Thường ngày lúc rảnh rỗi cô cũng hay đến tham ban hoặc theo bên cạnh Dụ Kiêu diễn cảnh đêm nên đã quen với đoàn phim.
Cô đẩy cửa phòng nghỉ, nhàn nhạt liếc nhìn Dụ Kiêu rồi lại lạnh lùng nhìn Tiểu Quách.
“Chị dâu đến rồi?”
“Hai người người nói chuyện, em đi xem giám đốc cần giúp gì không.”
Tiểu Quách ngửi thấy mùi “gia đình đại chiến” nên vô cùng thức thời chuồn ra ngoài.
Dụ Kiêu phát hiện cô giống như đang nén giận, anh đứng lên dẫn cô tới bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Ai chọc giận em hả?”
Thích Vãn nhìn chằm chằm anh hồi lâu, càng nghĩ càng tủi thân, hai mắt cô đỏ bừng, lấy trong túi ra ba que thử thai ném lên bàn.
Cô khóc nức nở mắng: “Tra nam!”
Ba que thử thai nằm im lặng trên bàn trà xếp ngay ngắn chỉnh tề, mỗi que đều hiện rõ hai vệt màu hồng.