Pháo bông ngoài cửa sổ sáng lòa, phòng khách trống trải phản chiếu sắc cầu vồng, ngay cả con ngươi của người đàn ông cũng sáng thêm mấy phần.
Thích Vãn như mèo nhỏ ghé vào vai Dụ Kiêu, hô hấp càng lúc đều đều, hơi thở phả vào cổ anh, vừa ngứa vừa ấm áp.
Dụ Kiêu cứ bị cô ôm như vậy, trên môi vẫn còn cảm giác được cô hôn, bị cô gặm cắn, ngọt ngào mềm mại.

Đây là lần đầu tiên anh nếm được tư vị của nụ hôn, thất thần rất lâu.
Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng vỗ vai Thích Vãn: “Tiểu Vãn, em còn tỉnh không?” Giọng của anh khàn không tưởng nổi.
Thích Vãn lầm bầm một tiếng, dụi mặt vào cổ anh: “Ừm…buồn ngủ.”
“Vậy tôi đỡ em về phòng ngủ.”
“Không muốn,” Cô lắc đầu: “Không muốn đỡ, muốn ôm.”
Trước đến giờ Dụ Kiêu không biết Thích Vãn uống say lại dính người như vậy.
Anh ôm cả người cô lên đưa về phòng, đặt nhẹ ở trên giường, đắp chăn gọn gàng.

Thích Vãn lật người quấn lấy chăn nhưng không lên tiếng.
Dụ Kiêu ngồi ở mép giường vén mấy sợi tóc rơi trên trán cô, đầu ngón tay lướt qua gương mặt, khóe miệng không tự giác nhếch lên đường cong nhẹ nhàng.

Câu “thích anh” kia khiến cả người đều vui vẻ.
Mà dường như anh cũng biết mấy ngày nay mình xoắn xít là vì điều gì, tất cả bối rối đều được gỡ rối thư thái trong đêm nay.

Anh tắt đèn, về phòng của mình cầm quần áo tới phòng tắm.

Gian phòng đủ hơi ấm, nước nóng giội toàn thân nóng lên, ngọn lửa khô nóng ở nơi đó không ép xuống được.

Anh nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là hình ảnh người con gái ấy, cô dán vào người anh không có kẽ hở, hô hấp đan xen vào nhau.
Trước nay Dụ Kiêu không biết rằng, môi con gái là cảm xúc mềm mại như vậy, dư vị thoáng qua cũng khiến lòng người ngứa ngáy.
Anh vặn vòi nước, nước nóng từ vòi hoa sen đổ xuống chuyển sang lạnh.
Từ phòng tắm ra, mỗi tấc da thịt trên người Dụ Kiêu đều lạnh buốt, anh tùy tiện mặc một bộ T-trắng, lau tóc mở cửa phòng ngủ.
Ánh trăng sáng xuyên thấu vào từ cửa sổ, ngày mai sẽ là một ngày thời tiết tốt.
Dụ Kiêu bật đèn, vắt khăn mặt đã lau khô tóc lên thành ghế, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhưng vừa ngồi lên giường lập tức cảm thấy không đúng, chăn mền phình lên, có đồ vật nhích tới nhích lui ở trong.
Anh vén chăn lên, bên trong là Thích Vãn đang co quắp híp mắt nhìn anh, giọng nói mềm dịu: “Sao bây giờ anh mới quay lại? Em chờ anh rất lâu rồi.”
Dụ Kiêu: “Không phải em ngủ rồi sao, sao lại ở đây?”
Cô giơ điện thoại lên: “Anh xem, nó kêu to quá.”
Màn hình di động rõ ràng màu đen, Dụ Kiêu nhíu nhíu mày: “Nhìn cái gì?”
“A~ khóa rồi.”
Thích Vãn chật vật điền mật khẩu vào, con mắt hoa lên toàn ấn sai, mãi lần thứ 3 mới mở được.
“Chính là cái chuông báo này.” Cô đưa di động tới trước mắt Dụ Kiêu.
Màn hình đang hiện ở giao diện nhắc nhở công việc, bên trong chỉ có duy nhất một ghi chú—– nhắc nhở mỗi ngày: Hôm nay Thích Vãn ngủ với Dụ Kiêu chưa?
Phía dưới chỗ ghi chú, lưu một loạt ngày:
Ngày 5 tháng 11, không ngủ!
Ngày 9 tháng 11, không ngủ
Ngày 18 tháng 11, không ngủ!
Kéo dài đến trung tuần tháng 12, từ “không ngủ” biến thành “cũng sắp rồi”!!
Nhưng ngày 30 tháng 12 lại biến thành: Ngủ cái gì mà ngủ! Trêu không thành! Không ngủ được!
Nhìn đây là có thể hiểu được quá trình cô mưu đồ thế nào.
Dụ Kiêu: “…”
Thích Vãn loạng chà loạng choạng đứng lên, đầu nhỏ dựa vào ngực anh: “Em hỏi anh một chuyện.”
“Em nói đi.”
“Anh cảm thấy dáng người em không tốt sao?”
Người đàn ông vừa tắm rửa xong, da thịt lạnh buốt, cánh tay trần trụi của cô dán lên ngực anh nóng hổi, băng lửa giao thoa.


Dụ Kiêu hạ mắt, dưới ánh trăng mông lung có thể thấy được bóng dáng mờ ảo của nơi mềm mại nào đó.
“Tốt.” Anh trả lời.
“Vậy tại sao mỗi lần em lắc lư trước mặt anh, anh đều không có phản ứng.”
Thích Vãn duỗi thắng người, kéo quần áo trên người: “Hay là anh cảm thấy áo hai dây của em không đẹp?”
Lúc này Dụ Kiêu mới nhìn rõ trên người cô mặc chồng chất 3,4 cái váy hai dây, một tầng dày.
Ánh mắt Dụ Kiêu lưu luyến ở trên người cô: “Đẹp lắm.”
Cô ngại nóng, nâng cánh tay lên cởi một cái, tiện tay ném xuống đất: “Vậy cái này nhìn được không?”
“Đẹp.”
“Cái này?” Cô lại cởi một cái.
“Cũng đẹp.”
Chỉ còn một cái cuối cùng, Thích Vãn không tiếp tục nữa.

Cô ý thức mơ màng bổ nhào lên người anh, hai người đồng thời ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Cô đè lên người anh, khuôn mặt nhỏ dán vào ngực anh, mí mắt nặng nề không mở ra được, ngay cả mắng người cũng giống như đang làm nũng: “Đẹp cũng không có anh xem, anh là vương bát đản, vương bát đản ra nước ngoài bỏ em lại một mình, vương bát đản không hiểu em, không để ý tới em.”
Ngón tay Dụ Kiêu luồn vào mái tóc dài của cô: “Ừ, anh là vương bát đản.”

Đêm dài dằng dặc, thân thể xinh xắn nhỏ nhắn của người con gái xếp thành hình chữ (大) chiếm lấy cả cái giường, chăn bông dúm dó đắp lên người.
Rạng sáng năm giờ, sắc trời tối tăm mờ mịt, gian phòng không bật đèn không nhìn rõ gì cả.

Đầu Thích Vãn đau như muốn nổ tung, cổ họng cũng đau rát như bị lửa thiêu.
Cô xoa huyệt Thái dương ngồi dậy, miễn cưỡng chống nửa người vươn tới trước đèn giường, vợt vào không khí, trên tủ đầu giường không có gì cả.

Trong gian phòng tràn ngập mùi hương gỗ nhàn nhạt, rõ ràng không phải chỗ quen thuộc của cô.

Cô mở to mắt, dựa vào ánh trăng mông lung đánh giá tất cả xung quanh.
Ga trải giường màu xanh đậm, rèm lay động trên cửa sổ, trên thảm rơi lả tả mấy chiếc váy, còn có người đang nằm nhắm mắt trên giường… Dụ! Kiêu!?
Đầu Thích Vãn nổ tung “oành” một cái, vô số nghi vấn như muốn bao phủ cả người cô.
Tại sao cô? Tại sao cô lại ở cùng một chỗ với anh??
Ký ức cuối cùng hôm qua? Đúng, cô và Ôn Thời Niệm tới quán bar, cô nói về chuyện khi còn bé của mình và Dụ Kiêu, nhưng sau đó thì sao?!
Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì? Cô trở về thế nào? Tại sao lại ở trong phòng Dụ Kiêu?
Cô không chỉ một lần bị đám Sở Hàm chế giễu tửu lượng không tốt, càng uống càng mất ý thức, làm một chút chuyện ngủ xuẩn sau đó bản thân đều không nhớ nổi.
Giống như lần trước cô kéo cà vạt của một bảo vệ, nói “Dụ Kiêu anh mặc đồng phục rất đẹp trai nha”, lần trước nữa thì náo loạn bên trong tiệm lẩu, thêm dấm chua vào trong cốc coca của Sở Hàm khiến Sở Hàm tức giận đến ba ngày không để ý tới cô.
Vậy lần này, cô làm cái gì???
Cô chiếm lấy giường Dụ Kiêu, áo hai dây ném đầy đất.

Cô vô thức nhìn dưới chăn mình, trừ áo khoác thì vẫn mặc đầy đủ.
Chuyện quan trọng nhất kia…lại vẫn chưa ‘làm’!?
Trong lòng Thích Vãn hơi trầm xuống, không nói rõ là may mắn hay thất vọng.
Lúc này đánh thức Dụ Kiêu sẽ chỉ thêm xấu hổ muốn độn thổ tại chỗ, cô xuống giường, nhẹ chân nhẹ tay nhặt quần áo trên đất lên rồi trốn khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện