Sáng sớm đã xảy ra chuyện như vậy, các vị tiến sĩ cũng không còn tâm tình giảng bài.
Xua tan các học sinh, bọn họ cùng tư nghiệp còn có giám thừa thương lượng viết tấu chương, báo cáo với hoàng đế tội của Lý Thủ Trung, từ bỏ chức vị của hắn, tiếp tục tìm người thích hợp đảm nhiệm chức vị tế tửu.
Khi Giả Tường giống như chó nhà tang cầm theo hành lý của mình bị người "tặng" ra cửa quốc tử giám, Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung đi tới.
Giả Tường ngã ngồi ngoài cửa, Giả Dung đứng bên trong cửa, lẫn nhau cách một cánh cửa trao đổi.
Giả Dung thần sắc đau lòng nhìn chăm chú vào Giả Tường, diễn cảm thất vọng tới cực điểm.
Hắn lắc đầu nói:
- Tường ca nhi, ngươi làm cho ta thật thất vọng, ta không nghĩ tới ngươi là người giống như Giả Trân. Sau này chúng ta cũng không cần lui tới, ngày nghỉ ta cũng sẽ không đi chơi với ngươi. Xem như ngày hôm qua chúng ta chưa từng gặp mặt, cũng không hề nói chuyện, càng không có ước định gì.
Một phen nói xong, Giả Dung rất nhanh xoay người nhanh như chớp quay lại bên người Trầm Nhược Hư. Tư thế giống như Giả Tường là ôn dịch, không muốn ở gần hắn thêm một giây phút nào.
Sắc mặt Giả Tường đổi tới đổi lui, đen tối không rõ. Giả Dung không đến chỗ hẹn, vậy hắn cùng Lý Nhược Quang, Dương Bái chế định kế hoạch đối phó Giả Dung chẳng phải là xóa bỏ sao? Ánh mắt Trầm Nhược Hư không chút tình cảm liếc mắt nhìn Giả Tường chật vật không chịu nổi, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta trở về đi.
Giả Dung nhẹ nhàng gật đầu đáp lại hắn, nâng bước muốn đi vào bên trong.
- Giả Dung!
Giả Tường vội vàng kêu lên:
- Ngươi không phải nói ở bên ngoài không ai che chở thật khó sống, muốn quay về Giả gia, muốn ta cầu tình với lão gia sao? Ta đáp ứng ngươi! Vẫn là ngày nghỉ, ngươi đi ra, chúng ta cẩn thận thương lượng làm sao nói phục lão gia cùng vài vị bên Vinh quốc phủ.
- Không cần, đa tạ ý tốt của ngươi. Chẳng qua ta đột nhiên lại không muốn trở về. Bởi vì Trầm đại ca nói, hắn sẽ vĩnh viễn che chở ta.
Khóe môi Giả Dung nở nụ cười, sau đó nâng mắt nhìn Trầm Nhược Hư:
- Trầm đại ca ngươi nói cho hắn biết, ngươi có phải đã nói như vậy hay không.
Trầm Nhược Hư thật sâu nhìn Giả Dung, gật đầu khẳng định:
- Không sai! Từ nay về sau hắn đều có ta chiếu cố bảo hộ.
Giả Dung vui mừng nở nụ cười, cũng không để ý sắc mặt biến sắc của Giả Tường, lôi kéo tay Trầm Nhược Hư cùng nhau đi vào trong.
Dọc theo đường, Tống Thanh đột nhiên vọt ra, chen tới bên người Giả Dung cùng hai người đồng hành.
- Chứng kiến Giả Tường rơi vào kết quả như vậy, cơn giận trong lòng người đã tiêu tan?
Tống Thanh cười vui vẻ, kéo tay áo Giả Dung hỏi một câu.
Giả Dung nghi hoặc:
- Sao lại nói như vậy?
- A Hư nói Giả Tường khi dễ ngươi, hôm qua cùng ta thiết kế âm thầm đánh cho hắn một trận.
Tống Thanh tự hào nói:
- Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy vết thương trên mặt Giả Tường, đều là a Hư nhà ta lưu lại.
Hắn hứng thú dạt dào, càng nói càng hưng phấn:
- Đáng tiếc là Giả Tường tự tìm đường chết, bị đuổi đi quá nhanh. Bằng không a Hư còn có thể nhiều lần trút giận cho ngươi. Nói không chừng ngươi cũng có cơ hội tự tay động thủ đánh hắn.
Giả Dung đột nhiên cười một tiếng, ánh mắt chớp động, sóng mắt liễm diễm, ánh mắt nhìn qua Trầm Nhược Hư, nhẹ giọng hỏi:
- Nguyên lai ngươi đã vì ta giáo huấn qua Giả Tường sao? Hôm qua sao ngươi không nói cho ta biết?
Trầm Nhược Hư nghiêng đầu tiếp xúc ánh mắt của hắn, tiếng lòng chợt dao động. Hắn nắm tay ho khan một tiếng, dùng sức duy trì bộ dạng vẻ mặt không chút thay đổi, trả lời:
- Việc nhỏ, không đáng giá nhắc tới.
Tống Thanh nhướng mày, nam nhân khó chịu, ngươi cứ giả bộ đi!
Tống Thanh buồn ngủ, không khống chế được ngáp một cái. Hắn chà xát mặt cho tinh thần một ít, sau đó khoát tay nói:
- Không nhịn được! Đêm qua bị Giả Tường nhiệt náo một đêm chưa ngủ, ta về nghỉ ngơi trước, buổi chiều tỉnh lại tiếp tục tìm các ngươi tán gẫu.
Tống Thanh rời đi không bao lâu, hai người cũng quay về phòng ngủ của mình.
Đứng sau lưng Trầm Nhược Hư, đợi hắn khép xong cửa phòng vừa xoay người, Giả Dung rất nhanh hôn lên mặt của hắn.
Trầm Nhược Hư phản xạ nâng tay sờ mặt, ý thức được Giả Dung làm gì, diễn cảm ngẩn ngơ. Hắn nhìn chăm chú vào thiếu niên tươi cười rất đẹp, theo bản năng há mồm hỏi:
- Vì cái gì?
Giả Dung ý cười dịu dàng nói:
- Thưởng cho ngươi, cảm ơn ngươi thay ta giáo huấn Giả Tường, ta rất vui vẻ.
Cổ họng Trầm Nhược Hư khẽ nhúc nhích, cảm giác ngọt ngào nổ tung trong tim, lẻn tới đầu lưỡi. Trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy miệng đầy trong veo.
Nhân lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, Giả Dung lại tới gần, chuẩn xác hôn lên môi của hắn, hai đôi môi dính sát vào nhau.
Hơi thở của Trầm Nhược Hư chợt nặng, nhịp tim rối loạn.
Sau đó lại tách ra, Giả Dung chủ động nói:
- Hôm qua ngươi thừa dịp ta không chú ý trộm hôn ta, không cho ta hôn trả lại. Lần này, là ngươi ngày hôm qua thiếu ta.
Đánh lên danh nghĩa cảm tạ cùng trả nợ, Giả Dung chiếm xong tiện nghi liền lưu.
Trầm Nhược Hư lưu nguyên tại chỗ, nghe hắn nhắc tới chữ "thiếu", ánh mắt chợt lóe lên. Hắn đột nhiên nhớ lại có một buổi tối lúc hai người mới ở cùng một chỗ, Giả Dung trêu chọc hắn sau đó ngày kế ưng thuận hứa hẹn.
Đầu ngón tay Trầm Nhược Hư day nhẹ, chạm vào môi của mình, ánh mắt lại lướt qua bờ lưng Giả Dung đứng bên cửa sổ, khuôn mặt không khỏi nóng lên.
Bên kia, Lý Nhược Quang cùng Dương Bái bị phạt, rốt cục nhận được tin Giả Tường bị đuổi học.
Bọn hắn ở chung với Giả Tường vài ngày, mặc dù thời gian không lâu nhưng cũng biết tính tình của Giả Tường. Tên kia cho dù có Lý Thủ Trung làm chỗ dựa, nhưng nếu dám vi phạm lệnh cấm cũng sẽ âm thầm đi làm, thật sự không có lá gan hơn nửa đêm kêu to làm cho toàn bộ Bắc viện đều biết.
Cho nên hai người hồ nghi Giả Tường rơi vào trong bẫy rập của người khác, bị người tính kế.
Xua tan các học sinh, bọn họ cùng tư nghiệp còn có giám thừa thương lượng viết tấu chương, báo cáo với hoàng đế tội của Lý Thủ Trung, từ bỏ chức vị của hắn, tiếp tục tìm người thích hợp đảm nhiệm chức vị tế tửu.
Khi Giả Tường giống như chó nhà tang cầm theo hành lý của mình bị người "tặng" ra cửa quốc tử giám, Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung đi tới.
Giả Tường ngã ngồi ngoài cửa, Giả Dung đứng bên trong cửa, lẫn nhau cách một cánh cửa trao đổi.
Giả Dung thần sắc đau lòng nhìn chăm chú vào Giả Tường, diễn cảm thất vọng tới cực điểm.
Hắn lắc đầu nói:
- Tường ca nhi, ngươi làm cho ta thật thất vọng, ta không nghĩ tới ngươi là người giống như Giả Trân. Sau này chúng ta cũng không cần lui tới, ngày nghỉ ta cũng sẽ không đi chơi với ngươi. Xem như ngày hôm qua chúng ta chưa từng gặp mặt, cũng không hề nói chuyện, càng không có ước định gì.
Một phen nói xong, Giả Dung rất nhanh xoay người nhanh như chớp quay lại bên người Trầm Nhược Hư. Tư thế giống như Giả Tường là ôn dịch, không muốn ở gần hắn thêm một giây phút nào.
Sắc mặt Giả Tường đổi tới đổi lui, đen tối không rõ. Giả Dung không đến chỗ hẹn, vậy hắn cùng Lý Nhược Quang, Dương Bái chế định kế hoạch đối phó Giả Dung chẳng phải là xóa bỏ sao? Ánh mắt Trầm Nhược Hư không chút tình cảm liếc mắt nhìn Giả Tường chật vật không chịu nổi, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta trở về đi.
Giả Dung nhẹ nhàng gật đầu đáp lại hắn, nâng bước muốn đi vào bên trong.
- Giả Dung!
Giả Tường vội vàng kêu lên:
- Ngươi không phải nói ở bên ngoài không ai che chở thật khó sống, muốn quay về Giả gia, muốn ta cầu tình với lão gia sao? Ta đáp ứng ngươi! Vẫn là ngày nghỉ, ngươi đi ra, chúng ta cẩn thận thương lượng làm sao nói phục lão gia cùng vài vị bên Vinh quốc phủ.
- Không cần, đa tạ ý tốt của ngươi. Chẳng qua ta đột nhiên lại không muốn trở về. Bởi vì Trầm đại ca nói, hắn sẽ vĩnh viễn che chở ta.
Khóe môi Giả Dung nở nụ cười, sau đó nâng mắt nhìn Trầm Nhược Hư:
- Trầm đại ca ngươi nói cho hắn biết, ngươi có phải đã nói như vậy hay không.
Trầm Nhược Hư thật sâu nhìn Giả Dung, gật đầu khẳng định:
- Không sai! Từ nay về sau hắn đều có ta chiếu cố bảo hộ.
Giả Dung vui mừng nở nụ cười, cũng không để ý sắc mặt biến sắc của Giả Tường, lôi kéo tay Trầm Nhược Hư cùng nhau đi vào trong.
Dọc theo đường, Tống Thanh đột nhiên vọt ra, chen tới bên người Giả Dung cùng hai người đồng hành.
- Chứng kiến Giả Tường rơi vào kết quả như vậy, cơn giận trong lòng người đã tiêu tan?
Tống Thanh cười vui vẻ, kéo tay áo Giả Dung hỏi một câu.
Giả Dung nghi hoặc:
- Sao lại nói như vậy?
- A Hư nói Giả Tường khi dễ ngươi, hôm qua cùng ta thiết kế âm thầm đánh cho hắn một trận.
Tống Thanh tự hào nói:
- Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy vết thương trên mặt Giả Tường, đều là a Hư nhà ta lưu lại.
Hắn hứng thú dạt dào, càng nói càng hưng phấn:
- Đáng tiếc là Giả Tường tự tìm đường chết, bị đuổi đi quá nhanh. Bằng không a Hư còn có thể nhiều lần trút giận cho ngươi. Nói không chừng ngươi cũng có cơ hội tự tay động thủ đánh hắn.
Giả Dung đột nhiên cười một tiếng, ánh mắt chớp động, sóng mắt liễm diễm, ánh mắt nhìn qua Trầm Nhược Hư, nhẹ giọng hỏi:
- Nguyên lai ngươi đã vì ta giáo huấn qua Giả Tường sao? Hôm qua sao ngươi không nói cho ta biết?
Trầm Nhược Hư nghiêng đầu tiếp xúc ánh mắt của hắn, tiếng lòng chợt dao động. Hắn nắm tay ho khan một tiếng, dùng sức duy trì bộ dạng vẻ mặt không chút thay đổi, trả lời:
- Việc nhỏ, không đáng giá nhắc tới.
Tống Thanh nhướng mày, nam nhân khó chịu, ngươi cứ giả bộ đi!
Tống Thanh buồn ngủ, không khống chế được ngáp một cái. Hắn chà xát mặt cho tinh thần một ít, sau đó khoát tay nói:
- Không nhịn được! Đêm qua bị Giả Tường nhiệt náo một đêm chưa ngủ, ta về nghỉ ngơi trước, buổi chiều tỉnh lại tiếp tục tìm các ngươi tán gẫu.
Tống Thanh rời đi không bao lâu, hai người cũng quay về phòng ngủ của mình.
Đứng sau lưng Trầm Nhược Hư, đợi hắn khép xong cửa phòng vừa xoay người, Giả Dung rất nhanh hôn lên mặt của hắn.
Trầm Nhược Hư phản xạ nâng tay sờ mặt, ý thức được Giả Dung làm gì, diễn cảm ngẩn ngơ. Hắn nhìn chăm chú vào thiếu niên tươi cười rất đẹp, theo bản năng há mồm hỏi:
- Vì cái gì?
Giả Dung ý cười dịu dàng nói:
- Thưởng cho ngươi, cảm ơn ngươi thay ta giáo huấn Giả Tường, ta rất vui vẻ.
Cổ họng Trầm Nhược Hư khẽ nhúc nhích, cảm giác ngọt ngào nổ tung trong tim, lẻn tới đầu lưỡi. Trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy miệng đầy trong veo.
Nhân lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, Giả Dung lại tới gần, chuẩn xác hôn lên môi của hắn, hai đôi môi dính sát vào nhau.
Hơi thở của Trầm Nhược Hư chợt nặng, nhịp tim rối loạn.
Sau đó lại tách ra, Giả Dung chủ động nói:
- Hôm qua ngươi thừa dịp ta không chú ý trộm hôn ta, không cho ta hôn trả lại. Lần này, là ngươi ngày hôm qua thiếu ta.
Đánh lên danh nghĩa cảm tạ cùng trả nợ, Giả Dung chiếm xong tiện nghi liền lưu.
Trầm Nhược Hư lưu nguyên tại chỗ, nghe hắn nhắc tới chữ "thiếu", ánh mắt chợt lóe lên. Hắn đột nhiên nhớ lại có một buổi tối lúc hai người mới ở cùng một chỗ, Giả Dung trêu chọc hắn sau đó ngày kế ưng thuận hứa hẹn.
Đầu ngón tay Trầm Nhược Hư day nhẹ, chạm vào môi của mình, ánh mắt lại lướt qua bờ lưng Giả Dung đứng bên cửa sổ, khuôn mặt không khỏi nóng lên.
Bên kia, Lý Nhược Quang cùng Dương Bái bị phạt, rốt cục nhận được tin Giả Tường bị đuổi học.
Bọn hắn ở chung với Giả Tường vài ngày, mặc dù thời gian không lâu nhưng cũng biết tính tình của Giả Tường. Tên kia cho dù có Lý Thủ Trung làm chỗ dựa, nhưng nếu dám vi phạm lệnh cấm cũng sẽ âm thầm đi làm, thật sự không có lá gan hơn nửa đêm kêu to làm cho toàn bộ Bắc viện đều biết.
Cho nên hai người hồ nghi Giả Tường rơi vào trong bẫy rập của người khác, bị người tính kế.
Danh sách chương