Nghe câu nói của Vũ mà tôi ko biết phải trả lời thế nào chỉ biết im lặng ngồi thẩn thờ ra đó.

Vũ nhìn tôi rồi đứng dậy ra ngoài, có lẽ a ta biết lúc này tôi cần thời gian để suy nghĩ. Mang thai là điều tôi chưa từng nghĩ đến, ko phải tôi ko yêu đứa trẻ này mà nó được tạo ra ko phải vì tình yêu mà là giao dịch.

Chẳng 1 người phụ nữ nào muốn sinh con ra rồi lại rời bỏ nó, tôi ngồi im 1 lúc rồi đưa tay lên bụng mình.

_Tôi: Con đến thật ko đúng lúc. Mẹ thật ko muốn sinh ra con trong hoàn cảnh thế này.

Ngồi được 1 lúc thì cơn buồn ngủ lại bắt đầu kéo đến khiến cho cặp mắt của tôi ko sao mở nổi, liền nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

***

Vũ sau khi rời khỏi phòng của Hà, a ta trở về phòng mình đứng ngoài ban công châm điếu thuốc cầm từng chiếc que thử thai lên nhìn.

_Vũ: Cảm ơn con đã đến với bố.

Điện thoại Vũ bắt ngờ đổ chuông, a đưa tay cầm lấy nó đưa lên tai của mình.

_Vũ: A nghe đây... Được rồi nói với bố e tối a sẽ đến.

Vũ tắt điện thoại bỏ vào túi quần rồi thở dài, đôi mắt a nhìn về nơi xa xăm chứa đầy tâm sự.

***

Quỳnh gọi điện cho Vũ xong thì quay sang cười với ông Hưng.

_Quỳnh: A ấy nói tối nay sẽ đến.

_Ông Hưng: Con vui đến vậy à.

_Quỳnh: Vâng. Con đợi a ấy mấy năm rồi chỉ mong sẽ được làm vợ a ấy.

_Ông Hưng: Bố nhất định sẽ khiến nó làm chồng của con.

Quỳnh ôm chặt lấy bố như 1 đứa trẻ con nũng nịu.

_Quỳnh: Con cảm ơn bố.

Ông Hưng đưa tay vuốt tóc con gái mình, cả cuộc đời ông lăn lộn giang hồ chỉ có mỗi Quỳnh là con gái cho nên ông luôn đáp ứng những gì mà cô ta muốn.

***

Phương biết chuyện Ông Hưng gọi Vũ đến nhà để nói chuyện kết hôn của Vũ và Quỳnh cho nên vô cùng tức giận a ta cho gọi Đại và 1 số đệ vào phòng bàn bạc kế hoạch.

_Phương: Tối nay mấy chú tập trung theo dõi sòng bài của thằng Vũ cho a. Lựa cơ hội tốt mà châm lửa.

_Đại: Nếu nó biết mình làm thì sao a.

_Phương: Việc đó chú ko phải lo. Cứ thận trọng mà ra tay.

_Đại: Vâng.

****

Vũ dùng tay mình bắn tàn thuốc đi thật xa rồi bước vào tolec rửa mặt sau đó mở cửa sang phòng Hà. Nhìn thấy cô ấy đang nằm trên giường ngủ, a nhẹ nhàng đi lại đưa tay vén mấy sợi tóc vương vãi trên khuôn mặt rồi hôn lên tráng cô ấy.

Vũ ngồi đó ngắm nhìn khuôn mặt Hà thật lâu đến khi thấy thời gian đã trễ Vũ mới xuống nhà nấu cho cả 2 ít đồ ăn rồi đi lên gọi Hà dậy.

_Vũ: Cô dậy đi.... Dậy ăn tí gì đi... Có thai ko nên bỏ bữa.

Tôi đang miên mang ngủ thì nghe ai đó đang gọi mình nên liền mở mắt, thấy Vũ đang ngồi trước mặt.

_Tôi: Có chuyện gì vậy...

_Vũ: Dậy ăn cơm đi rồi ngủ tiếp...

_Tôi: Tôi chưa đói... A ăn trước đi...

_Vũ: Chưa đói cũng phải ăn... Cô nên nhớ mình đang mang thai con của tôi.

Nghe a ta nhắc đến chuyện đó tôi mới nhớ nên liền ngồi dậy theo Vũ xuống lầu ăn cơm.

_Vũ: Cô muốn ăn gì thì nói tôi sẽ mua về.

_Tôi: Tôi ăn gì cũng được. A cứ lo việc của mình đi.

Cả ngày tôi ko cần phải làm gì cả, mọi thứ Vũ đều giành làm hết khiến tôi nhiều lúc lầm tưởng rằng mình đang có 1 gia đình thật sự.

Buổi tối Vũ mặc chiếc áo sơ mi đen, quần tây đen lên xe lái thẳng đến nhà Quỳnh. Bọn lính của ông Hưng do được báo từ trước cho nên khi thấy Vũ đến đã nhanh chóng mở cửa rồi chào to 1 tiếng.

_Lính: A Vũ.

Vũ gật đầu với bọn họ rồi bước thẳng vào nhà. Thấy Vũ đến Quỳnh từ trong nhà vội chạy ra ôm lấy tay Vũ đi vào trong.

_Quỳnh: A đến rồi... Bố e đang ngồi bên kia.

_Vũ: Ừ.

A ta cùng Quỳnh đi lại chỗ ông Hưng đang ngồi.

_Vũ: Cháu chào chú.

Ông Hưng niềm nở chỉ tay vào 2 chiếc ghế đối diện.

_Ông Hưng: Hai đứa ngồi vào đi.

_Vũ: Vâng.

_Ông Hưng: Chúng ta dùng bữa luôn nhé.

_Vũ: Vâng.

"Bốp...bốp" Ông Hưng dùng tay mình vỗ 2 tiếng, giúp việc trong nhà liền mang thức ăn ra đặt lên bàn.

_Ông Hưng: Chúng ta dùng bữa thôi.

_Vũ: Cháu mời chú.

_Quỳnh: Con mời bố.

Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ, ông Hưng ko ngừng quan sát hành động Vũ chăm sóc con gái mình thỉnh thoảng gật đầu miệng nở nụ cười sau khi bữa ăn kết thúc Quỳnh đi vào nhà để ông Hưng và Vũ nói chuyện.

_Ông Hưng: Chúng ta sang kia ngồi uống trà.

Ngồi vào bàn Vũ đưa tay rót 2 ly trà rồi đẩy về phía ông Hưng.

_Vũ: Cháu mời chú...

_Ông Hưng: Ừ... Cháu cứ tự nhiên.

Vũ đưa ly trà lên miệng nhấp 1 ngụm rồi đặt xuống bàn. A nhìn ông Hừng chậm rãi lên tiếng.

_Vũ: Ko biết hôm nay chú gọi cháu đến chỉ để dùng cơm hay còn có việc gì.

_Ông Hưng: Ta gọi cháu đến vì muốn bàn về chuyện đám cưới của 2 đứa. Cháu cũng biết con Quỳnh nhà ta rất yêu cháu, nó cũng đợi cháu mấy năm rồi. Đã đến lúc cháu nên cho nó 1 danh phận.

_Vũ: Cháu thật xin lỗi chú. Chuyện kết hôn cháu chưa nghỉ đến. Hiện tại, cháu vừa lên quản lý khu vực phía bắc cho nên rất nhiều thứ cần giải quyết. Cháu cũng biết mình để em ấy đợi như vậy là ko được. Hoàn cảnh của cháu lúc này ko thể làm khác. Nếu em ấy ko đợi được có thể tìm 1 người khác tốt hơn cháu. Cháu sẽ toàn tâm mà chúc phúc cho e ấy.

_ Ông Hưng: "Bốp"... Mày nói thế mà nghe được à. Con gái tao đợi mày mấy năm rồi, mày nói ko cưới là ko cưới được sao.

_Vũ: Cháu rất nể chú. Dù gì chú cũng là người lớn cho nên cái tát này cháu sẽ ko để ý nhưng việc kết hôn sẽ do cháu tự quyết định.

Ông Hưng: Mày nhất định phải lấy nó. Nếu ko đừng trách tao ko nể tình.

Vũ đẩy chiếc ghế đứng dậy nhìn thẳng vào ông Hưng.

_Vũ: Chú biết rõ tính của cháu. Chuyện gì cháu ko muốn thì ko ai có thể uy hiếp. Cháu có việc phải đi rồi. Chào chú...

Vũ quay lưng ra về, ông Hưng tức giận đập mạnh tay xuống bàn cái rầm.

_Ông Hưng: Để tao xem bản lĩnh mày đến đâu.

Quỳnh ngồi ở phòng khách ko yên, cô ko biết giữa Vũ và bố đã nói chuyện thế nào. Khi thấy Vũ ra về, Quỳnh liền đứng dậy.

_Quỳnh: A về luôn à.

_Vũ: Ừ. A có việc...

Vũ bước qua Quỳnh ra lấy xe rời đi. Quỳnh đi nhanh ra chỗ ông Hưng.

_Quỳnh: Nói chuyện sao rồi bố. Nhìn a ấy có vẻ khó chịu.

_Ông Hưng: Nó ko chịu kết hôn.

_Quỳnh: Tại sao lại thế... Con ko biết đâu... Bố làm sao thì làm con nhất định phải lấy a ấy.

_Ông Hưng: Cứ bình tĩnh đi để bố tính.

Quỳnh đứng dậy bỏ lên phòng nằm trên giường mà ấm ức liền suy nghĩ đến Hà.

_Quỳnh: Con khốn chỉ tại mày... Vì mày a ấy mới như vậy. Mày nhất định sẽ ko được yên.

***

Vũ lái xe rời khỏi nhà Quỳnh trở về nhà, đi được 1 đoạn thì điện thoại Vũ đổ chuông.

_Vũ: A nghe đây...

Giọng nói của Trường gấp gáp truyền qua đỉnh thoại.

_Trường: Ko xong rồi a. Sòng bài đột nhiên bị cháy.

_Vũ: Chú và mọi người thoát thân trước đi. A sẽ sang ngay.

Vũ đánh tay lái quay 1 vòng về hướng sòng bài rồi nhấn chân ga tăng tốc. Mất 1 khoảng thời gian cuối cùng Vũ đã đến nơi, do phát hiện kịp lúc cho nên lửa chỉ mới cháy được 1 tí ko thiệt hại gì nhiều. Thấy Vũ đến Trường, Phong và đám đàn em liền chạy lại.

_Đệ: A Vũ.

_Vũ: Có bắt được ai khả nghi ko.

_Đệ: Ko bắt được nhưng e kịp nhìn thấy mặt của thằng Đại.

_Vũ: Tốt... Tập hợp a em lại cho a.

_Đệ: Vâng.

***

Phương đang ngồi xem lại những hình ảnh trong chiếc điện thoại thì Đại hớt hãi chạy vào. Phương liền bấm nút thoát ra rồi đặt điện thoại xuống bàn.

_Phương: Mọi việc sao rồi.

_Đại: Xin lỗi a. E đã thất bại.

_Phương: Có ai nhìn thấy chú ko.

_Đại: Lúc e vừa chạy ra cũng là lúc thằng Trường chạy xuống, e nghĩ nó thấy e.

_Phương: Bọn mày đúng là đồ ăn hại. Cút ra cho tao.

***

Chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn đám đàn em của Vũ đã tập trung đông đủ ngoại trừ số người mới. Bọn họ mặt áo sơ mi đen, quần tay đen người nào người nấy to cao xăm kín người đứng xếp hàng trước mặt Vũ.

Vũ nhìn qua 1 lượt rồi quay sang Trường.

_Vũ: Chú đã bỏ hàng ra xe chưa.

_Trường: Đầy đủ rồi a.

_Vũ: Vậy đi thôi.

Vũ đi trước theo sau là đám đàn em của mình. Cả đoàn xe màu đen chạy nhanh như bay tới địa bàn của Phương. Hàng chục chiếc xe màu đen nối đuôi nhau dừng lại.

Bọn đàn em Phương thấy ánh đèn sáng rực, 1 tên liền đi ra xem thì thấy Vũ bước xuống nên nhanh chóng chạy vào trong báo cho Phương.

_Phương: Lại chuyện gì...

_Đệ: Thằng Vũ đem rất nhiều người đến.

_Phương: Mẹ kiếp...

***

Vũ rút chiếc súng được cất trong xe vắt vào người rồi mở cửa bước xuống. Đám đệ cũng nhanh chóng bước xuống theo, bọn họ mở cốp của từng chiếc xe phân phát hàng cho từng người. Ai nấy đều cầm trên tay 1 cây hàng sáng chói.

Vũ đi trước theo sau là đám đàn em. Đến cánh cửa Vũ đưa chân đá mạnh 1 cái rồi hiên ngang đi vào trong.

Đám đệ của Phương được báo cho nên cũng đã đứng đông đủ. Vũ đưa mắt nhìn 1 lượt rồi chậm rãi lên tiếng.

_Vũ: Đại ca của bọn mày đâu.

_Đệ Phương: A Phương đang bận. Ko biết a Vũ mang theo nhiều người như vậy đến đây để làm gì.

Vũ đi lại dùng tay mình vỗ nhẹ lên mặt tên đó.

_Vũ: Đó ko phải việc của chú. Mau kêu đại ca của chú ra đây đừng để a phải nổi nóng.

Phương từ trên lầu đi xuống.

_Phương: Mày ko cần phải uy hiếp đàn em của tao.

_Vũ: Tốt... Rất nghĩa khí... Tao đã từng nói đàn em của mày rất vô dụng quả nhiên ko sai.

_Phương: Mày vào thẳng vấn đề đi. Mày đến đây để làm gì.

_Vũ: Được... Tao rất thích thẳng thắn. Mày cho đàn em đến đốt sòng bài của tao là ý gì.

_Phương: Mày lấy gì chứng minh là tao ra lệnh.

_Vũ: Tao đéo thích nói nhiều mày có ra lệnh hay ko tao đéo cần biết.

Vũ quay sang đám đệ của mình.

_Đập nát mọi thứ cho a. Thằng nào chống đối giết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện