( Phải nói ăn chùa từ nhà Lưu Chưởng Môn qua nhà Thiệu Dục Tân đến nhà Bối Cẩn Du, và giờ là nhà Mộ Phi Hàn:D, song song với đó là ăn chùa Ngự Kiếm sơn trang)

Đêm đó, Mộ Phi Hàn bố trí yến hội chiêu đãi mọi người.

Hắn từ trước đến giờ không thích quanh co, thẳng thắn nói: “Các ngươi nói Hỏa Phong muốn hại ta, rốt cuộc mọi chuyện ra sao?”

“Chuyện là thế này!” Lăng Huyền Uyên đang muốn mở miệng, Lăng Huyền Dạ liền cướp trước hắn đem chuyện xảy ra từ Túy Tiên Sơn đến Quy Tuyết Môn giản yếu sơ qua nói lại một lần cho Mộ Phi Hàn.

Mộ Phi Hàn nghe xong, trầm ngâm chốc lát nói: “Mấy án mạng gần đây ở Tây Bắc ta cũng có nghe qua, mà ta xưa nay ít qua lại với họ, cũng không muốn để ý tới mấy chuyện không liên quan gì với mình, nên vẫn không hiểu rõ cho lắm. Các ngươi nói có thể hắn sẽ đến đây kiếm chuyện với ta, sao lại kết luận như vậy?”

“Chúng ta cũng không dám chắc nhất định hắn sẽ đến đây, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Tây Bắc gần như đã bị hắn san bằng, nhưng không có tin tức hắn đã rời khỏi, như vậy nguyên nhân hắn chưa rời đi, rất có thể hắn có mưu đồ nhằm vào Quy Tuyết Môn.”

Mộ Phi Hàn lại hỏi: “Các ngươi nói có thể hắn vì báo thù, dựa vào cái gì?”

“Việc này chưa điều tra rõ, xem thủ pháp hắn ra tay, tiết hận cùng cực.” Thiệu Dục Tân nói, “Mộ môn chủ, Quy Tuyết Môn cùng Ẩm Huyết Giáo trước đây có thù hận gì không?”

Mộ Phi Hàn cau lông mày thanh tú lại, “Có oán quá nửa là do muốn cùng Quy Tuyết Môn chúng ta tương giao nhưng thất bại, không thể xem là địch, Ẩm Huyết Giáo lại ở xa đến vậy nên cũng chẳng liên quan gì cả; phụ thân ta khi còn sống từ trước đến giờ không tranh với đời, càng không thể kết thành oán cừu với người khác, cho nên ta nghĩ các ngươi suy đoán sai rồi.”

Yến Thanh Tiêu nói nhỏ: “Vậy tên Hỏa Phong đó sẽ đi đâu đây?”

Lăng Huyền Sương vui vẻ ăn món ăn Thiệu Dục Tân gắp cho hắn, “Ngươi để ý Hỏa Phong đi chỗ nào làm gì, đệ đệ ta đang ở đâu?”

Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ cùng kêu lên nói: “Ở chỗ này.”

“Không hỏi các đệ!” Lăng Huyền Sương liếc hai thằng em, rồi nhìn về phía Yến Thanh Tiêu, “Huyền Thư đâu?”

Yến Thanh Tiêu giả làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Làm sao ta biết, hắn lại chẳng có quan hệ gì với ta, mà đệ đệ của ngươi, ngươi hỏi ta làm gì?”

“Nó lại không bị thương vì ta!” Lăng Huyền Sương kéo Thiệu Dục Tân, “Ngươi xem y đi, thật không có lương tâm.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Mộ Phi Hàn còn tưởng bọn họ sẽ xảy ra tranh chấp, nói: “Lăng Tam thiếu bị thương là do ta trách oan người tốt gây nên, Tử Kê, lát nữa đệ đưa thuốc tốt hơn cho họ.”

Đồng Tử Kê miệng lớn ăn cơm, ngay cả lỗ hổng trả lời cũng không có.

“Cũng không phải phiền phức đến vậy, ” Bối Cẩn Du cũng nhìn Yến Thanh Tiêu, cười đến sâu xa, “Thuốc mỡ trị liệu của Cửu Ngõa liên hoàn trại chúng ta vẫn rất hiệu quả, Yến lâu chủ còn chưa dùng hết đúng chứ?”

Yến Thanh Tiêu phiền lòng vùi đầu dùng bữa, người khác nói gì nữa cũng làm như không nghe thấy.

Mộ Phi Hàn không biết quan hệ trong này, cũng hoàn toàn không muốn biết, “Ta vốn không phải là người hiếu khách, nếu Lăng Tam thiếu bị thương, các ngươi hãy ở lại chỗ chúng ta mấy ngày đi, chờ hắn khỏi rồi, thứ ta không lưu khách lại.”

“Vậy Lưu chưởng môn bọn họ…” Lăng Huyền Dạ vừa nói vừa lưu ý sắc mặt Mộ Phi Hàn.

“Ngươi muốn cầu xin cho bọn họ?” Mộ Phi Hàn lộ ra ý lạnh âm u trong con ngươi tươi sáng.

Lăng Huyền Dạ quả đoán lắc đầu, “Ta cũng không thân quen với bọn họ cho lắm, chỉ muốn xin Mộ môn chủ tốt bụng thưởng cho bọn họ một miếng cơm ăn, nếu mà bọn họ chết đói ở chỗ của ngươi, nói không chừng sau này sẽ biến thành một chuyện phiền toái.”

Mộ Phi Hàn cảm thấy hắn nói có mấy phần đạo lý, nói với đệ tử phía sau nói: “Chờ chúng ta ăn xong, còn lại thì đưa tới phòng bọn họ biết chưa.”

Lăng Huyền Sương vẫy vẫy tay với mấy người, “Chuyện này sau này ai cũng chớ nói ra ngoài, đã biết chưa?”

Lăng Huyền Kỳ là phối hợp nhất, “Được.”

“Rất tốt, ” Lăng Huyền Sương nhìn Yến Thanh Tiêu, “Chúng ta từ đây là người trên một chiếc thuyền, đừng có làm chuyện ăn cây táo rào cây sung.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Đồng Tử Kê rốt cuộc đã ăn tương đối, lau miệng nói: “Vậy đưa cho Lăng Tam thiếu, cũng không cần để ý hắn ăn cái gì sao?”

Thiệu Dục Tân cười nhẹ nhìn Lăng Huyền Sương, “Cũng cho Huyền Thư ăn đồ thừa?”

Lăng Huyền Sương dĩ nhiên gật đầu, “Không nói cũng chẳng ai biết.”

“…” Yến Thanh Tiêu ho khan hai tiếng, không tự nhiên nói, “Hắn bị thương, phiền phức Mộ môn chủ sai người nấu cháo cho hắn.”

Mộ Phi Hàn lại đi dặn dò.

Lăng Huyền Sương cười híp mắt nói: “Quay về ta sẽ nói cho Huyền Thư biết người nhớ nó nhất vẫn là ngươi.”

Yến Thanh Tiêu có lửa trong lòng nhưng không bùng cháy ra được, oán hận nói: “Ta cũng nói cho hắn biết ngươi muốn cho nó ăn đồ thừa!”

Lăng Huyền Kỳ than thở: “Cùng anh chồng nháo thành như vậy, tương lai khi gặp mẹ chồng thì sao giờ.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Mọi người cơm ăn gần xong, đang muốn lục tục trở về phòng nghỉ ngơi, chợt thấy Nhâm Viễn vội vàng chạy vào, la lên: “Môn chủ, xảy ra chuyện rồi, đệ tử đang làm nhiệm vụ ở Tây Uyển đều bị người giết!”

Sắc mặt Mộ Phi Hàn hơi trầm xuống, lúc này cướp đường mà đi.

“Chờ ta với!” Lăng Huyền Dạ vội vàng đi theo.

Lăng Huyền Uyên lo y sẽ xảy ra chuyện gì, một tay nắm lấy cổ tay Bối Cẩn Du, cũng đuổi theo.

Lúc bọn họ đến chỉ nhìn thấy thi thể ngang dọc tứ tung nằm trên đất, nhưng không thấy Mộ Phi Hàn.

Lăng Huyền Sương hỏi Nhâm Viễn đang canh giữ ở phía trước cửa gian phòng: “Môn chủ các ngươi đâu?”

“Mấy vị xin chờ.” Nhâm Viễn nói.

Mộ Phi Hàn nhanh chóng xuất hiện, sắc mặt còn thâm trầm hơn so với bóng đêm. Lăng Huyền Uyên đang muốn hỏi hắn có phải ngoài mấy đệ tử đã chết ra còn chuyện khác xảy ra hay không, hắn đã thả người nhảy lên đầu tường.

Lăng Huyền Uyên cùng Thiệu Dục Tân ngồi xổm người xuống kiểm tra vết thương trên mấy người đã chết.

Lăng Huyền Sương khẽ run giọng, “Sao hả, đầu không rơi xuống chứ?”

Thiệu Dục Tân đứng dậy, tách Lăng Huyền Sương tránh xa thi thể, “Không có, một chưởng mất mạng.”

“Xem như chịu tội đi.” Lăng Huyền Uyên nói.

Mộ Phi Hàn dọc theo tường viện quay một vòng trở về, ngón tay đặt ở trên chuôi kiếm, “Đạp Tuyết Vô Ngân, khinh công quả thật tuyệt vời.”

“Bị mất cái gì sao?” Lăng Huyền Dạ đến gần một chút.

Mộ Phi Hàn nhắm mắt, “Thiên Tàm Tuyết Y.”

“Thần y hộ thể trong truyền thuyết đao thương bất nhập nước lửa bất xâm?” Bối Cẩn Du loé ra vẻ ngóng trông trong mắt, “Ta vẫn luôn muốn chiếm được, không ngờ lại ở chỗ ngươi.”

Mộ Phi Hàn lạnh lẽo nhìn sang.

Lăng Huyền Uyên che ở trước người Bối Cẩn Du, “Kẻ nào đánh cắp bảo bối, Mộ môn chủ đã chắc chắn trong lòng?”

Mộ Phi Hàn lắc đầu, “Nếu biết là ai, ta sẽ không để hắn sống.”

“Mạng hắn cũng không đáng giá bằng Tuyết y, ” Đồng Tử Kê chống gậy cố hết sức đi tới, “Dù sao cũng là của cậu để lại cho huynh.” ( cha của Hàn)

Lăng Huyền Dạ lén nghĩ chuyện này quả thật chính là cơ hội trời cho, thẳng tắp lưng kiên quyết nói: “Mộ môn chủ yên tâm, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, ta sẽ đem Thiên Tàm Tuyết Y tìm về cho ngươi!”

Mộ Phi Hàn không thèm đếm xỉa tới gã, quay đầu lại hỏi Nhâm Viễn nói: “Mấy người kia còn ở phòng chứa củi không?”

“Vẫn còn, ” Nhâm Viễn nói, “Xung quanh vẫn có đệ tử bảo vệ, trong bọn họ không có ai rời khỏi.”

Lăng Huyền Dạ tên quán Giang Nam, đã làm tình nhân nhiều năm trong mộng của người khác, không ngờ khi đến Tây Bắc, một bộ từ trước đến giờ dùng tốt cực kỳ hoàn toàn không thể thực hiện được. Nhưng cũng không vì vậy mà gã chán ngán thất vọng, không ngừng cố gắng nói: “Mộ môn chủ, ngươi đừng có nóng ruột, ta…”

“Còn có một người lúc chuyện xảy ra không ai trông giữ.” Mộ Phi Hàn đột nhiên nói.

Lăng Huyền Dạ: “…”

“Huyền Thư?” Lăng Huyền Sương xua tay, “Không thể.”

Mộ Phi Hàn gọi Nhâm Viễn, “Đi.”

Trong tiểu viện trống rỗng, một âm thanh cũng không có.

“Tam ca?” Lăng Huyền Kỳ thăm dò gọi thử.

Không người đáp trả, lưu động xung quanh bọn họ vẫn chỉ là yên tĩnh quái dị.

Đùng.

Có cái gì ngã xuống đất, vang lên từ phía sua.

“A ——” Lăng Huyền Sương nhào vào trong lòng Thiệu Dục Tân, “Có phải là sư tử nhà ngươi?”

Thiệu Dục Tân quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng hắn, “Người đã chết rồi, đừng sợ.”

Nhâm Viễn nói: “Môn chủ, là tiểu Vũ lúc trước ta sai đến cho khách.”

Mộ Phi Hàn nói: “Vào xem trong phòng hắn có người hay không.”

“Vâng.” Nhâm Viễn vẫy tay với hai đệ tử cầm đèn đứng đầu phía sau, ba người cùng nhau tiến vào phòng Lăng Huyền Thư.

Cửa phòng đã bị mở ra, tình hình bên trong thế nào vừa xem hiểu ngay, Nhâm Viễn quay lại rất nhanh, “Môn chủ, hắn không ở trong phòng.”

“Bây giờ các ngươi còn nói thế nào?” Mộ Phi Hàn lạnh lùng nhìn đám người Lăng Huyền Uyên, “Các ngươi nên nghĩ cách để hắn trả đồ lại, hay là dùng mạng của tất cả các ngươi để đền?”

Lăng Huyền Uyên khẽ nhíu mày, “Huyền Thư không phải loại người như vậy.”

“Đúng vậy, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Tam ca sẽ không giận chuyện chúng ta không để ý huynh ấy, Mộ môn chủ, nhất định có chỗ hiểu lầm.”

Sát ý trong mắt Mộ Phi Hàn hiện lên, “Tại sao gặp phải các ngươi, hiểu lầm liên tiếp kéo tới tìm ta?”

“Trên người hắn bị thương.” Yến Thanh Tiêu bỗng nhiên nói.

Lăng Huyền Sương không nghe rõ, “Cái gì?”

“Ta nói trên người hắn bị thương, ” Yến Thanh Tiêu cất giấu lo lắng mơ hồ giữa hai lông mày, “Xảy ra chuyện gì hay không…”

Ngoài sân truyền tới một chuỗi tiếng vang ma sát kéo dài của kim loại vào đất, mọi người nghe tiếng đều bước nhanh từ trong viện ra.

Lăng Huyền Thư tay trái nắm Huyền Thiết Kiếm, mũi kiếm hạ xuống đất, từng bước từng bước khó khăn đi trở về. Phát hiện phía trước có ánh lửa, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy đều là người quen thuộc, thả lỏng nhắm hai mắt lại.

“Này!” Yến Thanh Tiêu vội vã chạy lên vài bước ôm lấy thân thể rơi rụng của hắn, “Ngươi sao vậy?”

Lăng Huyền Uyên gỡ Huyền Thiết Kiếm trong tay hắn xuống, ném cho Lăng Huyền Kỳ, “Huyền Thư, xảy ra chuyện gì?”

“Đệ nghe thấy tiếng động… Đuổi theo…” Giọng của Lăng Huyền Thư trở nên mơ hồ không rõ.

Lăng Huyền Sương ửng đỏ viền mắt, “Huyền Uyên, giờ đưa nó vào trong nghỉ ngơi trước đã, nó chảy rất nhiều máu.”

Yến Thanh Tiêu lúc này mới để ý tới chỗ y phục bị vết thương của hắn chảy ra ướt đẫm, vừa rồi ôm hắn đã không cẩn thận chạm vào vết thương, trên tay bây giờ của y cũng sền sệt một mảng. Một người ở trong vòng một ngày hai lần mất máu nghiêm trọng như vậy, sẽ có hậu quả ra sao Yến Thanh Tiêu biết rõ trong lòng, “Lăng Huyền Thư, ” Y vỗ vỗ mặt hắn, trong lòng đau đớn từng trận, “Ngươi có nghe thấy ta nói không?”

Lăng Huyền Thư ho nhẹ hai tiếng, miễn cưỡng mở mắt ra, “Ta… Không có chuyện gì, đừng… Đừng lo lắng…”

Lăng Huyền Uyên cõng hắn lên lưng, “Đi vào chữa thương trước cho nó rồi nói.”

“Chờ đã!” Mộ Phi Hàn khẽ dời bước chân, chặn đường Lăng Huyền Uyên đang đi, “Ngươi đuổi theo kẻ nào, trên tay hắn có cầm một đoản sam màu trắng tuyết hay không?”

“Được rồi!” Lăng Huyền Dạ đẩy hắn ra, “Ngươi không thấy Tam ca của ta sắp không chịu được nữa sao?”

Mộ Phi Hàn kinh ngạc nhìn Lăng Huyền Dạ, hắn cho rằng người dám nói với mình như vậy đã tuyệt tích từ mười năm trước.

Lăng Huyền Dạ hậu tri hậu giác biết mình vừa làm chuyện gì, không khỏi lúng túng, “Ta…”

Mộ Phi Hàn sẽ không cho gã cơ hội giải thích, giơ chân bước đi, “Nhâm Viễn, đem mấy người trong phòng củi tới hết đây, phái người coi chừng chỗ này, bất luận kẻ nào cũng không cho phép rời khỏi. Những người còn lại theo ta lục soát, dù có đào ba thước đất, cũng phải tìm ra cho ta kẻ trộm bảo!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện