(*Từ ngữ trên mạng để chỉ tầng lớp lao động. Thượng ban = đi làm)



Tháng tám, kiếp sống đi làm của Hạ Dịch Nặc bắt đầu mở màn.



Công ty AM nằm ở khu công nghiệp công nghệ cao của C thành cách nơi này của C thành nửa giờ đi xe. Ngày Hạ Dịch Nặc đến công ty chính thức đi làm, Cố Nhất Trĩ bởi vì đi ra ngoài công tác, cố ý dặn dò trợ lý Tiểu Cách, hảo hảo chiêu đãi vị tổng giám kỹ thuật mới đến này.



Hạ Dịch Nặc cùng trợ lý của Cố Nhất Trĩ từng có mấy lần gặp mặt ngắn ngủi, chỉ là khi đó cũng không có chính thức giới thiệu quen biết. Tiểu thư trợ lý tuổi còn trẻ, nhã nhặn, mới nhìn qua, cũng cảm thấy là một người trưởng thành ổn trọng. Hôm nay trở thành đồng nghiệp, Hạ Dịch Nặc lễ phép nói: "Sau này xin tổng trợ lý chiếu cố nhiều hơn."



Tiểu thư trợ lý ngọt ngào cười nói: "Trong công ty cũng không có nhiều quy tắc như vậy, cái gì mà tổng trợ lý không tổng trợ lý chứ. Bình thường ngươi cũng giống như Cố tỷ, gọi ta Tiểu Cách là được rồi."



Người ta đã nói như vậy, Hạ Dịch Nặc cũng không phải là người cứng nhắc, vì vậy đáp: "Được rồi, chắc tuổi tác của chúng ta cũng là tương đương nhau."



Làm xong thủ tục nhân sự, Tiểu Cách dẫn theo Hạ Dịch Nặc, một đường bước chân nhẹ nhàng, đi thông qua khu vực văn phòng của kỹ thuật viên, đẩy cửa một căn phòng ra.



Sáng sủa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái. Qua kính pha lê sát đất, có thể nhìn thấy con đường phía ngoài tòa nhà văn phòng, cùng với toàn bộ khu vực văn phòng mở của công ty.



Tiểu thư trợ lý giới thiệu: "Công ty vừa thành lập không lâu, nhân lực không nhiều, văn phòng cũng có, chính là hơi nhỏ một chút. Ân, gian phòng này, chính là phòng làm việc của Hạ tổng giám."



Hạ Dịch Nặc xem xét các nơi, cười đến ngại ngùng: "Gian phòng này cũng rất tốt. Còn có, gọi ta Tiểu Hạ là được rồi."



Tiểu thư trợ lý phốc một cái bật cười: "Ha ha, trêu đùa ngươi a! Sau này ngươi muốn ta gọi như vậy, ta cũng chưa hẳn đã chịu a!"



Hạ Dịch Nặc hé miệng: "Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, còn chưa biết ngươi tên gì?"



Tiểu thư trợ lý đi đến trước cửa sổ,kéo cửa sổ ra: "Ta là Chu Cải Cách! Cải của cải cách, Cách của cách mạng!"



Hạ Dịch Nặc nghe xong, thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.



Thấy vẻ mặt của Hạ Dịch Nặc có chút khó tin, Chu Cải Cách vỗ lên cánh tay của nàng một cái, cười giận: "Làm gì vậy a! Chê cười tên của ta sao!"



Hạ Dịch Nặc vội vàng xua tay: "Không có không có, tuyệt đối không có ý đó, chính là cảm thấy rất thú vị."



Chu Cải Cách chỉ ra ngoài cửa sổ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tiểu Hạ, ngươi xem, bên ngoài là một khu công nghiệp công nghệ cao phát triển mạnh mẽ; lại quay đầu nhìn, công ty của chúng ta, có một nhóm người trẻ tuổi đầy tham vọng. Chẳng lẽ không cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào sao? Cho nên ta muốn nói với ngươi, thế hệ này của chúng ta, đều là tắm trong cơn gió xuân của sự cải cách và cởi mở mà lớn lên, là xây dựng một đất nước cường thịnh với một xã hội chủ nghĩa giàu mạnh! Tên của ta là Cải Cách, có gì kỳ lạ."



Hạ Dịch Nặc cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "Vậy có phải ngươi còn có đệ đệ hay muội muôi, tên là Chu Khai Phương* hay không?"



(*Cởi mở, mở ra)



Lần này đến phiên Chu Cải Cách kinh ngạc, cười hắc hắc: "Oh! Làm sao ngươi biết được?"



Ha? Thật đúng là như vậy sao?



Sau đó tiểu thư trợ lý lại nghiêm trang nói: "Nếu như ngươi đã đoán được, bản thân ra sẽ nói cho ngươi biết một bí mật cá nhân nho nhỏ. Cô cô của ta tên là Chu Đỏ, ba của ta tên là Chu Chuyên, vừa đỏ lại vừa chuyên! Thấy thế nào?"



Ha? Như vậy cũng được sao?



Mạch Thế Ninh luôn nói bản thân là người hài hước, Hạ Dịch Nặc cảm thấy vị tiểu thư trợ lý này thật sự là chỉ có hơn chứ không kém, nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại!"



Bên kia, Kha Định Hào đã sớm ngóng trông Hạ Dịch Nặc nhanh đi làm, thấy Hạ Dịch Nặc một thân mặc váy công sở, Kha Định Hào vui vẻ cả buổi. Hạ Dịch Nặc không nói nên lời: "Rốt cuộc là ngươi đang cười cái gì a?"



Kha Định Hào: "Không có gì, ta cảm thấy nhìn rất khá! Nghĩ đến Điện Điện nhà chúng ta tương lai đi làm cũng sẽ là bộ dạng như vậy, bắt đầu có chút mong đợi!"



"Nghe nói Điện Điện muốn học lên tiến sĩ?"



"Đúng vậy a, ngươi cũng không phải là không biết, ta chính là chung tình với tiến sĩ nhất."



"Ngươi thật sự là đủ rồi đấy."



"Ai, nói thật cũng không được. Ngươi chính là thân sư tỷ của ta, tương lai còn là lãnh đạo trực tiếp của ta, ngươi phải chiếu cố che chở ta a."



"Xin lỗi a, ta sợ là ta che không nổi ngươi, ngươi đi tìm Cố sư tỷ đi."



"Đừng! Tốt nhất là hai người đều che chở ta! Sắp nghỉ trưa rồi, ta dẫn ngươi xuống nhà ăn dưới lầu ăn cơm a!"



Sư tỷ đệ hai người hi hi ha ha, dường như đã trở về thời còn là nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm của Đường Thụ Lương. Hạ Dịch Nặc cảm thấy, hoàn cảnh mới, không khí mới, làm việc sẽ phi thường có hứng thú.



Nếu như học thuật và kỹ thuật là lực lượng sản xuất chính, học thuật và kỹ thuật tất nhiên là không thể tách rời. Như vậy, những phát minh nghiên cứu trong công ty và những nghiên cứu học thuật trong trường đại học có gì khác nhau?



Dựa vào mục đích, công ty nghiên cứu phát triển thường dựa trên các sản phẩm, phục vụ theo hướng phát triển, chịu khá nhiều sự chi phối của thị trường, mà trong trường học chủ yếu là để thăm dò và nghiên cứu một số vấn đề học thuật cơ bản, bồi dưỡng năng lực làm nghiên cứu học thuật và các tố chất cơ bản của sinh viên; dựa vào quá trình mà nói, nhân viên trong công ty nghiên cứu phát triển chính là tiến hành vòng tuần hoàn của thí nghiệm – kiểm tra đo lường – thị trường – thí nghiệm – kiểm tra đo lường – thị trường, còn đối với thầy trò trong trường đại học, nghiên cứu học thuật chính là thí nghiệm – kiểm tra đo lường – đặc tính – thí nghiệm – kiểm tra đo lường – đặc tính, cái "Đặc tính" này liền phức tạp hơn rất nhiều so với "Thị trường"; mà mục đích cuối cùng nhất, công ty đạt tới nhu cầu và độ hài lòng của khách hàng, thu hoạch danh tiếng và lợi ích trong kinh doanh, còn sinh viên trong trường thì dựa vào những thứ này để làm luận án, lấy được học vị, tìm quỹ ngân sách, tiếp tục theo đuổi giấc mộng học thuật, tìm hiểu đến những cảnh giới chưa biết.



Sự thay đổi giữa hai vai trò, mấu chốt chính là ở hai chữ —— tâm lý.



Phòng R&D của công ty được liên kết với bộ phận kỹ thuật, gọi chung là bộ phận kỹ thuật nghiên cứu phát triển. Tổng giám John muốn bắt được những công trình nghiên cứu thêm ở bên ngoài, lại phải bắt nghiên cứu phát triển, mệt đến ngất ngư. Hạ Dịch Nặc đến, người thoải mái vui mừng nhất không thể nghi ngờ chính là John. John tựa như một đại ca ca thân thiết, lúc đầu sắp xếp cho Hạ Dịch Nặc làm việc ở bộ phận kỹ thuật, chờ từ từ quen việc, bắt đầu có một nhóm nhỏ đôc lập, chủ yếu chịu trách nhiệm xin cấp bằng sáng chế cho một đơn. Sau hai tuần lễ, làm việc cũng coi như thuận tay.



Chẳng qua là thời tiết thật sự là nóng đến phát điên, nhiệt độ cao nhất của dự báo thời tiết thậm chí tăng vọt lên 42 độ. Phòng thí nghiệm quanh năm giữ nhiệt độ trong phòng ở mức 25 độ, không cảm thấy quá nóng, nhưng mà khi vừa ra khỏi cửa, một sóng nhiệt đánh úp tới, thật thật thiết thiết khiến cho người không thở nổi.



Hạ Dịch Nặc nói đùa với Lương Giác Quân, lại tiếp tục đạt đến nhiệt độ cao nhất ở 42 độ thế này, lúc sốc nhiệt để tiến hành transformation* cũng không cần bồn nước rồi.



(*Chuyển đổi (Hay là biến nạp) là một hiện tượng trong đó một kiểu gen của tế bào hấp thu DNA từ một tế bào có kiểu gen khác ở môi trường xung quanh và gây ra một sự thay đổi tương ứng về kiểu gen và kiểu hình của nó. Hiện tượng này lần đầu tiên được phát hiện trong vi khuẩn.



Nói chung, khi tích hợp một gen bên ngoài vào một vi khuẩn gốc, quá trình chuyển đổi đòi hỏi một sự sốc nhiệt từ một đến hai phút trong một bồn nước khoảng 42 độ.)



Tuy rằng Hạ Dịch Nặc sinh ra vào tháng tám, thậm chí cũng là họ Hạ, nhưng mà Hạ Dịch Nặc thập phần không thích mùa hè. Không thích hương vị thấm đẫm mồ hôi trong thang máy vào mùa hè, không thích cảm giác dinh dính mồ hôi vào mùa hè, không thích tính khí mọi người dễ tăng vọt theo nhiệt độ của mùa hè. Điểm quan trọng nhất, mùa hè có quá nhiều muỗi, mà bản thân mình bây giờ chính là làm cho con muỗi yêu thích.



Lương Giác Quân tỏ ý: "Những lý do này đều là cái nhìn tổng quan tóm lược của ngươi về mùa hè, còn chuyện này ngươi nói thế nào, mùa hè có thể mặc quần áo thoải mái, có thể đi bơi lội, có thể ăn kem và dưa hấu."



Hạ Dịch Nặc: "A...Thứ nhất, trên đường nhìn thấy những người ăn mặc quá mức hở hang, mức độ mỹ quan cũng không cao, thậm chí còn có một vài người khiến cho người ta phải câm nín; thứ hai, ngươi biết ta không có bao nhiêu tế bào vận động, cho nên ta không biết bơi; thứ ba, kem và dưa hấu thì mùa nào cũng có thể ăn, cũng không phải chỉ có vào mùa hè."



Đối với những lời này, Lương Giác Quân chỉ có thể đánh giá là —— cưỡng từ đoạt lý.



Ngày này, đại khái là do cửa sổ không có đóng kín, nửa đêm Hạ Dịch Nặc bị muỗi tàn phá, tỉnh dậy chỉ cảm thấy bị muỗi cắn ở nhiều nơi, cẩn thận từng li từng tí mà dời cánh tay Lương Giác Quân đang đặt ngang hông mình ra, chuẩn bị ngồi dậy.



Ánh trăng xuyên qua khe hở của bức màn rải rác chiếu vào. Hạ Dịch Nặc oán thầm, con muỗi a con muỗi, vị tỷ tỷ bên cạnh này lộ thành quang cảnh như vậy, cũng không thấy các ngươi quấy rối nàng, có thể thấy được là rất chung tình với ta. Nhưng mà lại âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may mình là một cái nhang muỗi sống, người bên cạnh mới có thể ngủ đến hương vị ngọt ngào như vậy.



Đêm rất yên tĩnh, nghe được tiếng gió vù vù từ điều hòa. Hạ Dịch Nặc ngồi xếp bằng ở trên giường, yên lặng nhìn gương mặt đang ngủ say của Lương Giác Quân.



Ngươi đã từng nhìn thấy ánh mặt trời vào lúc ba giờ sáng chưa? Chỉ sợ có người sẽ nói, đây thực sự là một câu hỏi ngu ngốc. Nhưng mà ta đã nhìn thấy. Lúc đó đúng là ba giờ sáng, ta mắt mở ra, nhìn thấy vẻ mặt ấm áp mà điềm tĩnh trong lúc ngủ của người nằm ở bên cạnh ta kia. Giờ khắc này, ngươi âm thầm chiếm mất tất cả ánh sáng trong đêm tối, ta chỉ cảm thấy, dường như đang nhấm nháp đến một muỗng mật ong vàng óng.



Hạ Dịch Nặc mỉm cười, cúi người đến, nhẹ nhàng hôn lên đôi má Lương Giác Quân, sau đó mới rón ra rón rén xuống giường đi tìm thuốc chống muỗi.



Hôm sau là thứ bảy, sáng sớm Lương Giác Quân phải đến phòng thí nghiệm họp. Hạ Dịch Nặc ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy, trở lại căn phòng nhỏ của mình thay nước cho LoVo ăn, lại đi mua một vài thứ linh tinh, mới thảnh thơi mà đi đến tiệm cafe.



Kết quả là sau khi đậu xe xong, lúc xuống xe, không cẩn thận quẹt phải chiếc xe Q5 màu trắng ở bên cạnh. Hạ Dịch Nặc nhìn xung quanh, chờ đợi một lát, cũng không thấy có người, đành phải viết lại một tờ giấy, kẹp ở cần gạt nước của chiếc xe kia: "Thành thật xin lỗi, không cẩn thận quét trúng xe của ngài. Xin hãy liên lạc với ta, số điện thoại của ta là xxxxxxxxxxx, Hạ."



Trong tiệm cafe khách hàng ngồi tốp năm tốp ba, sau khi Hạ Dịch Nặc đi vào cửa, nói chuyện qua với phục vụ viên, liền đi thẳng đến quầy bar, đi vào phòng pha chế phía sau tìm Phạm Mễ.



Vừa đúng một mẻ bánh quy việt quất mới ra lò, Phạm Mễ thấy Hạ Dịch Nặc cầm theo thứ gì đó đi đến, thuận tay liền cầm lấy một cái bánh quy kia lên, nhét vào trong miệng Hạ Dịch Nặc.



Hạ Dịch Nặc mở miệng, nhai nhai, nuốt xuống, mới mở miệng nói: "Ân, mùi vị không tệ. Chiếc xe Q5 màu trắng đậu ở trước cửa, ngươi có biết chủ xe là ai không?"



Phạm Mễ nghiêm túc đem bánh quy xếp thành từng chồng, bỏ vào trong hộp, cẩn thận suy nghĩ một chút: "Không biết là của ai, nhưng mà chiếc xe kia hình như vẫn luôn đậu ở đó, hình như cũng không thường sử dụng. Làm sao vậy?"



Hạ Dịch Nặc thả túi nhựa trong tay xuống, đi đến bên bồn nước rửa tay sạch sẽ: "Ah, vừa rồi ta không cẩn thận quẹt phải chiếc xe đó."



Phạm Mễ ngẩng đầu: "Ah?"



Hạ Dịch Nặc bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Chỉ trách ta. Lúc chạy xe còn rất cẩn thận, kết quả là lúc mở cửa thì điện thoại reo, không ngờ là dùng sức quá mạnh, quẹt trúng cửa xe của chiếc xe đó, đoán chừng là bị tróc một mảnh sơn rồi."



Phạm Mễ: "Vậy còn xe của ngươi?"



Hạ Dịch Nặc: "Cũng bị tróc một chút sơn. Ta để lại một tờ giấy, đã viết lại số di động của ta, không biết chủ xe lúc nào sẽ nhìn thấy."



Phạm Mễ gật gật đầu: "Ah, vậy thì chỉ có thể chờ đợi thôi. Thật đúng là có duyên, cùng một loại xe với ngươi. Bất quá bãi đậu xe ở gần đây thật sự là không tiện lắm."



Hạ Dịch Nặc: "Hết cách rồi, khu phố cổ, đều là loại hình này."



Chờ Phạm Mễ bận rộn công việc xong, rửa tay, mở ra những thứ trong túi nhựa mà Hạ Dịch Nặc đem đến, kinh ngạc hỏi: "Sao lại mua nhiều hoa quả như vậy? Hoa quả trong tủ lạnh cũng đủ để phục vụ trong hai ngày rồi."



"Không phải nói xế chiều hôm nay phải về thăm mẹ của ngươi sao? Đây là để cho ngươi mang về đấy." Hạ Dịch Nặc trả lời.



Phạm Mễ ôm lấy cần cổ Hạ Dịch Nặc: "Ha, ngay cả chuyện này cũng nghĩ đến! Thật sự là quá chu đáo rồi!"



Hạ Dịch Nặc mỉm cười tránh thoát khỏi nanh vuốt của Phạm Mễ: "Đừng quá cảm động, là sư tỷ cố tình dặn dò, sợ ngươi bận quá, không có thời gian."



"Được rồi, khiêm tốn cái gì. Tóm lại, ta thay mẹ của ta cám ơn ngươi và Lương lão sư." Nói xong, ánh mắt sắc bén của Phạm Mễ bỗng nhiên phát hiện một khối đỏ thẫm trên gáy Hạ Dịch Nặc: "Đợi một chút! Tiểu Bảo! Xoay qua xoay qua một chút!"



Hạ Dịch Nặc chỉ cảm thấy khó hiểu.



Phạm Mễ cưỡng ép xoay đầu của nàng qua, tiếp theo phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Ai ôi!!!! Phía sau cổ là cái gì đây? Dấu hôn!"



Tiểu muội làm việc bán thời gian đứng ở bên kia quầy bar, nghe thấy, từ phía sau nhìn qua.



Hạ Dịch Nặc theo bản năng mà sờ lên cái gáy của mình.



"Nhìn đi!" Phạm Mễ hạ giọng một hồi cuồng tiếu, thuận tay lấy điện thoại ra chụp hình, đưa cho Hạ Dịch Nặc, "Ân, tự mình nhìn đi! Ấn ký từ tình yêu của ngươi!"



Quả nhiên, từ ảnh chụp có thể nhìn thấy rõ ràng, trên phần gáy tuyết trắng của Hạ Dịch Nặc, không lớn không nhỏ, đột ngột xuất hiện một vết ứ đọng đỏ tươi.



Hạ Dịch Nặc vẫn còn đang buồn bực, Phạm Mễ khoanh hai tay tựa ở trên tường, chậc chậc kinh ngạc: "Thật là không thể ngờ, Lương lão sư ra tay, a không, là hạ miệng, ác như vậy...Nhìn cũng to bằng trái dâu đấy..."



Hạ Dịch Nặc nhất thời ngượng ngùng: "Cái gì a?!"



Phạm Mễ dùng cùi chỏ đụng vào Hạ Dịch Nặc, chế nhạo nói: "Thế nào, bắt đầu đi làm, không thể ở nhà làm điền loa cô nương, còn có thể chơi trò này a, trò 'Cơm trong nồi, ta trên giường'* sao?"



(*Đại khái là khi một người đi làm về có một người khác đã làm cơm và chờ đợi, cuộc sống hạnh phúc)



Hạ Dịch Nặc dở khóc dở cười: "Này!"



Phạm Mễ mỉm cười kỳ dị: "Ai! Để ta nhìn những chỗ khác xem có hay không a!" Nói xong, liền giả vờ như sẽ nắm quần áo lấy Hạ Dịch Nặc.



"Này!" Hạ Dịch Nặc vội vàng bảo vệ vạt áo, "Có lầm hay không a, tỷ tỷ! Ngươi thật đúng là gần Mạch Thế Ninh liền thành người đen tối!"



Phạm Mễ mang vẻ mặt trêu chọc: "Ngươi đừng đổ oan cho Mạch Mạch và ta nha! Cái này gọi là, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm..."



Hạ Dịch Nặc chợt cảm thấy trên đầu xuất hiện ba đường hắc tuyến, có loại cảm giác kẻ câm ăn phải Hoàng liên: "Tỷ tỷ, nếu là sự thật ta sẽ thừa nhận, nhưng mà cái này thật sự không phải a! Đêm qua bị muỗi cắn, đại khái là bị ta không cẩn thận gãi thành như vậy!"



Phạm Mễ giơ ngón trỏ lên, tiêu sái mà lắc lắc, tỏ vẻ NoNoNo! Sau đó nguyên cả ngày, đều nhìn chằm chằm vào dấu vết mập mờ trên cổ Hạ Dịch Nặc mà mỉm cười.



Hạ Dịch Nặc cảm thấy toàn thân đều muốn nổi da gà rồi, tức giận nói: "Đây là bị muỗi cắn, là bị muỗi cắn, là bị muỗi cắn đấy!!!"



Phạm Mễ vỗ vỗ bờ vai Hạ Dịch Nặc, lời nói mang hàm ý: "Giải thích tương đương với che giấu, che giấu tương đương với sự thật. Người trẻ tuổi, ta hiểu mà! Kiềm chế một chút a!"



Buổi tối về đến nhà, Hạ Dịch Nặc tố cáo việc này với Lương Giác Quân, Lương Giác Quân bật cười ha ha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện