Gã nam tử thủ lĩnh của Vạn Tộc giáo nào có tâm tư dây dưa cùng những người Tập Phong đường, trước đó vốn gã đã muốn tẩu thoát.

Còn như Lưu Bình Sơn, gã chỉ là nói một chút mà thôi, căn bản không muốn tiếp tục đánh tới chết với tên kia, có thể sống sót thì ai lại muốn hi sinh chứ? Ngay tại khoảnh khắc nam tử phá vòng vây, Lưu Bình Sơn đã chạy tới trước mặt gã, giờ phút này, hai người cách nhau chỉ không đến 3 mét!

Gã nam tử cầm trường côn trong tay, một côn đập xuống liền có khả năng trực tiếp đập cho đầu của Lưu Bình Sơn nổ tung.

Đương nhiên, Lưu Bình Sơn xuất đao như không muốn sống, dù cho sắp chết thì y cũng có thể đánh trọng thương nam tử.

Nam tử thủ lĩnh không định cùng y liều mạng, chỉ muốn đột phá vòng vây rời đi, trước mắt hơi hơi lóe lên một cái, sau một khắc, một giáo chúng Vạn Tộc giáo trước đó đã chạy thoát bỗng nhiên xuất hiện cách đó không xa, hét lớn: "Đường chủ đến giúp, vứt chúng lại, đại công cáo thành!"

Đường chủ trong lời tên giáo chúng vừa xuất hiện dĩ nhiên không phải Tập Phong đường chủ, mà là đường chủ của Vạn Tộc giáo!

Đường chủ tới?

Nam tử khẽ giật mình, lập tức vui mừng quá đỗi!

Đường chủ, ngài ấy là cường giả Đằng Không cảnh!

Đường chủ thế mà chạy đến đây!

Kẻ báo tin gã có nhận biết, là thành viên trong đội của gã, trước đó hắn đã chạy, không nghĩ tới đối phương lại vòng trở về.

Lúc này còn dám trở về, rõ ràng không phải về để chịu chết.

Cứ như vậy trong nháy mắt, nam tử thủ lĩnh lập tức tin tưởng huyễn cảnh mà Tô Vũ tạo ra.

Lần này không chỉ không chết, ngược lại còn sẽ lập công, diệt sạch một nhánh Tập Phong đường!

Sau một khắc, trước mắt nam tử trên không xa xa có một bóng người phá không mà tới, bóng người hư ảo, bất quá nam tử cũng không để ý, xa như vậy thì hư ảo một chút gã căn bản không coi ra gì!

Đến rồi!

Thật sự đến rồi!

Là người một nhà, nếu là cường giả Nam Nguyên thì thuộc hạ của mình đã sớm vong mạng!

Tất cả những thứ này phát sinh quá nhanh khiến gã nam tử thủ lĩnh căn bản không kịp suy nghĩ những kẽ hở trong ấy, cũng không có thời gian cho gã suy nghĩ.

Nói thí dụ như, tên thuộc hạ và đường chủ một kẻ trên không trung, một kẻ ở dưới đất, tên kia chưa từng thấy qua đường chủ, làm sao lại biết là đường chủ tới?

Đường chủ cũng chẳng thể vừa đến đã tự giới thiệu, gào thét lớn rằng mình là tới để cứu viện đi?

Nhưng vấn đề là gã nam tử thủ lĩnh đã không còn thời gian kịp suy nghĩ những thứ này!

Gã chỉ biết là mình được cứu rồi!

Vốn gã ôm lòng liều mạng, trong nháy mắt lại tan biến, gã không thể chết, gã chỉ cần chống đỡ thêm một lát, đám Tập Phong bộ chết tiệt kia sẽ xong đời!

Đúng vào lúc này, hình ảnh trước mắt bỗng nhiên có chút rung chuyển hư ảo.

Mà cách đó không xa, đầu Tô Vũ đau đớn như muốn nứt vỡ, cảm giác như thể sắp sửa nổ tung!

Ý chí lực của hắn quá yếu, hiện tại xuống tay với Vạn Thạch cảnh, hơn nữa còn là toàn lực ứng phó, hắn cảm thấy khí lực của mình sắp cạn kiệt rồi.

Còn may, thời gian đã đủ.

Lưu đội trưởng cách đối phương rất gần, chỉ trong nháy mắt, y hiển nhiên đã nắm bắt được cơ hội, tên kia thế mà có chút thất thần.

Sinh tử chém giết trong nháy mắt, đối phương thế mà thất thần!

Tô Vũ thành công rồi!

Không có bất kỳ tiếng rống gì, Lưu đội trưởng cắn chặt răng, trường đao mãnh liệt như sấm, một đao đánh xuống!

Tiếng khí bạo phát làm vỡ nát hết thảy, cũng làm cho nam tử thanh tỉnh.

Giờ khắc này, trước mắt gã đâu còn tên đồng bọn, đâu còn đường chủ, chỉ có Lưu Bình Sơn diện mạo dữ tợn, chỉ có thanh đao nhanh như lôi đình của y.

"Văn Minh sư..."

Đây là suy nghĩ cuối cùng của nam tử, gã không thể tin được, Văn Minh sư lại tới giết gã?

Chẳng lẽ là Liễu Văn Ngạn tới?

"Cùng chết đi!"

Mang theo sự tuyệt vọng, nam tử thét gào một tiếng, mặc cho trường đao đánh cho đầu mình nứt ra, trường côn vẫn hung hăng hạ xuống!

Oanh!

Trường côn đập bay Lưu Bình Sơn, bả vai Lưu Bình Sơn triệt để lún xuống, cả người đều bị máu tươi bọc lại.

Nhưng Lưu đội trưởng lại tươi cười hài lòng.

“Bịch” một tiếng!

Gã nam tử cơ hồ bị cắt thành hai nửa ngã nhào xuống đất.

Gã chết rồi!

"Đội trưởng!"

Người của Tập Phong đường đồng loạt kinh hô, vài vị Thiên Quân thất trọng tiến lên bổ đao, kém chút đã chém gã nam tử nọ thành thịt nát, lúc này xong xuôi mới chạy về phía Lưu Bình Sơn.

"Không có việc gì..."

Lưu Bình Sơn cố nén cơn đau kinh người, chỉ là phế đi một cánh tay mà thôi, nhưng giết chết được một tên Vạn Thạch thì vẫn rất đáng giá!

Giọng Lưu Bình Sơn hơi có chút run rẩy, nhưng y vẫn dùng sức ra lệnh: "Tiếp tục lục soát, quét sạch chiến trường!"

Dứt lời, y quay đầu nhìn về phía Tô Vũ đang nhắm chặt mắt quỳ sụp xuống nơi xa xa, sắc mặt Tô Vũ hiện tại trắng nhợt, Lưu Bình Sơn thấy thế thì nhếch miệng cười lên, cười tới nỗi phá lệ dữ tợn!

Con trai của Tô Long... Quả nhiên không phải là thứ hèn nhát!

...

Hơn mười phút sau.

Tô Vũ mới khôi phục lại được chút xíu, sắc mặt mặc dù vẫn trắng bệch, bất quá đã tốt hơn trước rất nhiều.

Giờ phút này, Tô Vũ lại không thấy mừng rỡ, tâm hắn lặng như nước tĩnh.

Chết mất hai người, bị thương hơn mười người, đây là kết quả của cuộc chiến lần này.

Thành viên của Tập Phong đường đã hy sinh, di hài được thu nạp, hiện tại đang được phủ khăn trắng đặt ở trước mặt mọi người.

Lưu đội trưởng băng bó sơ qua bả vai của mình, cánh tay này xem như đã phế đi, nhưng y không quá để ý, y cố nén bi thống, trấn an các đồng đội của mình: "Làm không tồi, giết chết 13 tên, thậm chí còn có một cường giả Vạn Thạch cảnh, các ngươi đã lập công lớn!"

"Còn hai vị huynh đệ đã ra đi..." Lưu Bình Sơn cười có chút dữ tợn, giọng nói của y đã hoàn toàn thay đổi, khiến cho ai nấy xung quanh nghe mà cồn cào cả ruột gan: "Lên chiến trường thì đã phải sớm chuẩn bị tinh thần sẽ hy sinh! Người đã mất, Nam Nguyên trợ cấp 300 ngàn, Đại Hạ phủ trợ cấp 200 ngàn, nơi khác 500 ngàn... lại thêm đám huynh đệ chúng ta góp một chút, lần này lập công ban thưởng, hắn sẽ có một trăm vạn tới tay!"

"Thật đáng tiếc cho Tiểu Trần, còn trẻ như vậy... Lão Chu lão hoạt đầu kia, ài, không lỗ!"

Lưu đội trưởng nhe răng trợn mắt, nói không nên lời là đang cười hay đang khóc, trên mặt y vết máu loang lổ, cười đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo.

Tiểu Trần chết rồi, người trẻ tuổi trước đó nói chuyện vui vẻ với Tô Vũ trên xe lại là người đầu tiên bị giết.

Anh ta là người đầu tiên phát hiện đối phương trong một góc nhỏ cất giấu đồ đạc lung tung của tiểu viện.

Cho nên đối phương toàn lực ra tay, căn bản không hề nương nhẹ sức lực, một kích liền giết chết anh.

Tô Vũ ở bên yên lặng không nói gì.

Hắn từng thấy người chết, nhưng vừa rồi Trần ca còn nói chuyện cùng hắn, hiện tại người đã đi mất, hắn có cảm giác khó mà nói được thành lời.

Cha hắn còn đang ngày đêm chiến đấu ở Chư Thiên chiến trường, nơi đó còn tàn khốc hơn nơi đây!

So với sự tàn khốc hiện tại mà hắn vừa trải qua thì phải gấp trăm lần, gấp nghìn lần!

"Vạn Tộc giáo... Chư thiên vạn tộc..."

Tô Vũ nhẩm thầm trong lòng, giờ khắc này, hắn bỗng nhiên thầm oán lục đại phủ trưởng của Văn Minh học phủ, hắn nghe nói... Lục đại phủ trưởng muốn tuyển nhận súc sinh vạn tộc!

Bỗng dưng, trong lòng Tô Vũ nảy sinh suy nghĩ, hắn không muốn tới Văn Minh học phủ nữa!

Hắn không muốn học cùng lũ súc sinh của vạn tộc trong một học phủ!

Hắn rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Hạ Long Võ lại làm ra hành vi mãnh liệt như thế để cự tuyệt vạn tộc súc sinh tiến vào Đại Hạ phủ, thấy chiến sĩ hy sinh, thấy đồng bào đổ máu, đổi thành Tô Vũ thì hắn cũng không nhịn được, không cách nào nhịn được!

Vạn Tộc giáo chỉ là chó do bọn chúng nuôi, hiện tại chủ nhân của chó lại đến, còn muốn đường đường chính chính tiến vào học phủ, học tập cùng với Nhân tộc...

Tô Vũ cắn răng, hắn không muốn ở chung với lũ súc sinh đó!

Hiện tại, hắn không còn tâm tư gì đi lập công, không còn nghĩ tới chuyện điểm công lao tới tay hay chưa, hắn chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, phải giết sạch lũ súc sinh vạn tộc giáo thì mới được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện