"Tốt nhất không cần lộ kỹ năng, phải dùng đao chém chết bọn chúng!"

Tô Vũ nắm đao trong tay, đến lúc đó hai tay tràn ngập lực lượng, một đao chém chết đối phương, chỉ cần đối phương không chạy thì hi vọng thành công là rất lớn.

Thiên Quân gặp Khai Nguyên đánh lén sẽ chạy sao? Tám chín phần mười là sẽ không!

Đang nghĩ ngợi, trong nháy mắt bên ngoài truyền đến một tiếng quát to: "Học viên tập hợp, không kịp tập hợp lập tức ẩn nấp!"

"Địch nhân tập kích, súc sinh Vạn Tộc giáo đến!"

"Không cần loạn, nghe mệnh lệnh của chấp giáo, kết trận tự vệ!"

"Đóng cửa phòng, tất cả chấp giáo nghênh địch!"

"Hộ vệ đội, tập hợp!"

"Thành vệ quân, Tập Phong đường, công kích!"

"Giết!"

Một hồi gầm thét, trong nháy mắt, toàn bộ Nam Nguyên học phủ đã lâm vào tư thế sẵn sàng nghênh địch.

Giờ khắc này, Tô Vũ không sợ hãi, chỉ còn thấy khẩn trương, máu nóng dâng lên, hắn tin tưởng các lão sư có thể thắng, hắn có xúc động muốn đi xem một chút, xem các lão sư giết địch như thế nào.

Lúc cha hắn ở nhà, y vẫn thường xuyên kể một ít năm tháng vàng son cho hắn nghe, quân đoàn vạn người, thậm chí mười vạn người công kích giết địch, phơi thây khắp nơi, máu chảy thành sông, giết đến chư thiên run rẩy!

Trên chiến trường Chư Thiên, lưỡi đao nhân tộc xông lên, đánh đâu thắng đó!

"Ta muốn đi xem một chút!"

Tô Vũ xúc động, Trần Hạo còn xúc động hơn hắn, cậu ta nắm chặt đao, rất muốn lao ra, nhưng nhanh chóng nhịn lại, sợ mình hại chết Tô Vũ.

"Giết!"

Binh khí ngắn tiếp xúc, tiếng binh khí va chạm vang vọng học phủ.

Ngoại trừ "Giết", gần như không còn thanh âm nào khác, thời điểm chiến tranh, không cần thứ khác, chỉ cần nghe lệnh là được.

...

Nam Nguyên học phủ, bên ngoài lầu dạy học.

Hai bên mấy trăm người, trong nháy mắt tiếp xúc liền bắt đầu giết chóc, không nói lời nào mà đã giao phong.

Tiểu đội mười người Long Võ vệ, dưới sự chỉ huy của thập trưởng hạ binh, trong nháy mắt bao vây vị lão giả Đằng Không tứ trọng kia.

Đằng Không nhị trọng hạ binh, người mặc kim khôi, tay cầm trường đao, không sợ hãi chút nào, một tiếng rống truyền ra: "Kết trận, giết!"

Mười người cấp tốc vờn quanh lão giả, mười cây trường đao chém vỡ không khí, chiến đấu bắt đầu!

Ngô Văn Hải vốn tọa trấn phủ thành chủ, ngay sau đó bay lên trời, cũng cầm trường đao, trong chớp mắt bay thẳng về hướng vị phu nhân kia.

"Ngô Văn Hải, ngươi đến chịu chết đi!"

Phu nhân quát một tiếng, Ngô Văn Hải thật sự tại đây, cũng may bọn hắn đã đoán trước.

Nam tử trung niên tên Vô Ngân thấy hai vị Đằng Không bị dây dưa, ngay cả Long Võ vệ cũng bị cầm chân, trong nháy mắt mừng rỡ, mặc kệ người khác, bay thẳng về phía Liễu Văn Ngạn.

"Đối thủ của ngươi là ta!"

"Còn có ta!"

Trong nháy mắt, hai vị nam tử xông tới.

Một người cầm đao, một người cầm kiếm.

"Trương Vân, Tường Hoa!"

Nam tử trung niên lớn tiếng hô tên hai người, hừ lạnh một tiếng, hắn biết đối phương, bọn họ là thiên phu trưởng thành vệ quân và đường chủ Tập Phong đường, cả hai đều là Vạn Thạch cửu trọng.

Nhưng mà, bọn hắn có thể địch nổi Đằng Không cảnh sao?

"Giết!"

Hai người không nói nhảm, không cần tốn thời gian trao đổi với súc sinh Vạn Tộc giáo, giết xong rồi nói!

"Ầm!"

Tiếng binh khí giao kích thanh thúy vang lên, sau một khắc, Vô Ngân bay lên trời, vượt qua hai người, bay thẳng đến Liễu Văn Ngạn phía sau, bên kia, còn có không ít chấp giáo Thiên Quân cảnh.

Mục tiêu hôm nay không phải giết thành chủ, không phải giết Đằng Không, cũng không phải giết hai vị cao tầng Nam Nguyên này.

Là thiên tài học phủ, là Văn Minh Chi Hỏa Liễu Văn Ngạn này.

Bọn hắn mới đáng giá!

Trước mặt Liễu Văn Ngạn, vài vị chấp giáo Thiên Quân cảnh nâng đao muốn tấn công, hai vị cường giả Vạn Thạch cửu trọng phía sau cũng phản ứng cực nhanh, trong chớp mắt đã phá không đuổi theo, đạp đất nhảy lên, Trương Vân lao ra, một đao bổ về phía Vô Ngân.

"Bước qua thi thể của chúng ta rồi nói!"

Quát to một tiếng, hai người lại vây quanh Vô Ngân lần nữa.

"Muốn chết!"

Hai vị Vạn Thạch cửu trọng liều mạng, Vô Ngân chỉ mới Đằng Không nhị trọng, độ cao bay lên không đủ, đành phải hạ xuống, chém giết cùng hai người.

Bằng không ở trên không trung rất dễ trở thành bia ngắm.

...

"Liễu chấp giáo, ngài đi trước đi..."

Vài vị hộ vệ Thiên Quân cảnh của Liễu Văn Ngạn vội vàng lôi kéo lão nhân rời đi, Liễu Văn Ngạn lại không nhúc nhích, nhìn quanh một vòng, khắp nơi đều là chém giết, nhịn không được mắng: "Thật coi trọng Nam Nguyên, những tên khốn kiếp Đại Hạ phủ kia có không ít Đằng Không, chắc chắn là trợ giúp những thành trì khác, không trợ giúp chúng ta!"

Mọi người không hiểu, nhưng không có thời gian để hỏi.

Liễu Văn Ngạn lại tiếp tục mắng chửi người, "Tin tưởng lão tử thành công đến thế à? Không thành thì xong, lấy mạng người ra giỡn, đừng để lão tử biết người nào ra lệnh, bằng không sẽ giết chết hắn!"

Đại Hạ phủ có vài người tin tưởng ông có thể thực thể hóa ý chí, mấu chốt là... Không thành công thì làm sao bây giờ?

Liễu Văn Ngạn nói dông dài, hùng hùng hổ hổ, không còn vẻ văn nhân nho nhã như ngày thường.

"Ta là kẻ phế nhất đó, không nhất định thành công đâu, quá tin tưởng lão tử, ta chính là phế vật, không phải các ngươi không biết, bằng không thì làm sao lại bị khai trừ..."

Liễu Văn Ngạn nói nhỏ, có chút đau lòng.

Nếu ta không rác rưởi như vậy, làm sao lại cao tuổi rồi vẫn không thực thể hóa được ý chí, ta cũng muốn chứ, nhưng... quá khó.

"Các ngươi quá độc ác, lấy số mệnh học phủ để ép ta..."

"Ta biết mà, các ngươi không có nhân tính, nếu ta thành công, đầu tiên sẽ tìm các ngươi trả thù..."

Liễu Văn Ngạn tiếp tục lảm nhảm, giờ phút này đỉnh đầu ông ta đầy kim quang, thân thể run rẩy, hai chân dần dần cách mặt đất.

Sắc mặt mọi người chung quanh biến hóa, mà ở đằng xa, phủ trưởng đang chiến đấu cũng phì cười, "Lão gia hỏa, không ép thì không thành công, từ hôm nay chúng ta có nhiều thêm một vị Đằng Không rồi!"

"Vạn Thạch cảnh không tiếp tục truy sát, mau tới!"

Vô Ngân hét to, hắn đã thấy, sắc mặt lộ vẻ kinh hãi, cả giận quát: "Mau tới, giết chết hai tên khốn này!"

Dứt lời, mấy vị Vạn Thạch cảnh phá không lao đến.

Trong nháy mắt Vô Ngân thoát khỏi hai người, lao về phía Liễu Văn Ngạn, không thể để lão gia hỏa này thực thể hóa ý chí rồi bước vào Đằng Không cảnh được. Bằng không hôm nay dù giết được một ít học viên, thì coi như cũng vô dụng.

…..

Bên ngoài vẫn đang chém giết không ngừng.

Trong phòng ăn.

Tô Vũ và Trần Hạo chỉ có thể nghe được tiếng đao kiếm va chạm, tiếng hét thống khổ, tiếng kêu sợ hãi của học viên... Nhưng không ai dám đi thăm dò.

Rốt cuộc bọn họ đã chiếm thế thượng phong hay đã rơi vào hạ phong?

Dù Tô Vũ tin tưởng các lão sư có thể thắng, nhưng lúc này cũng vẫn cực kỳ sốt ruột, bởi vì hắn không biết tình huống thực tế thế nào.

"A Vũ..."

Nơi hẻo lánh, Trần Hạo nắm chặt đao, vẻ mặt trắng bệch, cậu ta rất muốn hỏi Tô Vũ liệu chúng ta có nên đi ra ngoài không?

Tô Vũ không để ý tới cậu ta, tai trái vẫn luôn rung động, hắn đang tập trung lắng nghe.

Chiến lực của Khai Nguyên tứ trọng không tăng lên nhiều, nhưng thính lực lại nhạy cảm hơn hẳn.

"Suỵt!"

Tô Vũ ngăn ngón trỏ trước miệng, ra hiệu Trần Hạo im lặng.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, không che giấu chút nào.

"Mau ra đây, học phủ sắp xếp cho các ngươi rút lui, đi cửa Nam tập hợp!"

Thanh âm vội vàng truyền đến, một lát sau, một nam tử hơn ba mươi tuổi cầm đao tiến vào quán cơm, kêu gọi: "Có học viên ở đây không? Nhanh lên, chúng ta sắp không ngăn được nữa, người Vạn Tộc giáo quá mạnh, mau rời học phủ!"

Tiếng nói truyền đến kèm theo tiếng bước chân.

Trần Hạo hơi động một chút, nóng nảy nhìn Tô Vũ, lão sư tới tìm chúng ta, có đi hay không?

Tô Vũ híp mắt nhìn hướng cửa, thấy bóng người, không quen thuộc, thế nhưng học phủ có hơn hai trăm vị chấp giáo lão sư, hắn không biết hết.

Là chấp giáo lão sư tới tìm bọn hắn ư?

"Có ai không? Phía trước không ngăn được, nhất định phải lập tức rút lui, nhanh lên!"

Người tới rất gấp gáp, quán cơm rất lớn, nhìn một cái cũng phải tối thiểu mấy ngàn mét vuông, muốn tìm một vòng thì chí ít cũng cần một phút đồng hồ trở lên, quá chậm trễ thời gian.

Ở chỗ hẻo lánh.

Trần Hạo nghe ngữ khí lão sư gấp gáp như vậy, nghe thấy đối phương bảo tình hình đằng trước đã không còn ngăn được, cậu ta nhịn không nổi, lần này không đợi hỏi Tô Vũ đã vội vàng lên tiếng thăm dò: "Lão sư, bên ngoài thế nào?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện