Rầm rầm rầm rầm!Vô số độc trùng dã thú xuất hiện khắp rừng, chúng nó dồn dập lao nhanh, tạo thành từng trận sấm rền đinh tai nhức óc!Các huynh đệ! Theo ta! Lên!Tên tiểu nhân đê tiện Việt Hồng Quang muốn lột da chúng ta, rút gân chúng ta, muốn dùng cánh chúng ta làm quạt, dùng sọ chúng ta làm gáo tới rồi!“Ơ?”Cả quãng đường đi tới đều yên yên ổn ổn, Chân Tiểu Tiểu bất ngờ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.Tuy rằng hiện tại nhóm độc thú từng tiến vào Thú Linh Thạch đều đang tự do chạy nhảy trong rừng, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời chiến đấu, nhưng tựa hồ vì có mối liên hệ với cục đá, cho nên dù cách bầy thú khá xa, nàng vẫn có thể loáng thoáng cảm ứng được những dao động cảm xúc của chúng nó .Vừa rồi, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cổ sát ý mãnh liệt, cũng không biết tên nào lại gặp xui xẻo?“Là ta sơ ý, sư muội đi lâu như vậy, nhất định mệt rồi đi? Tới! Để sư huynh đỡ ngươi.”Thấy trán Chân Tiểu Tiểu ướt đẫm mồ hôi, Kỷ Thanh Y vung vẩy quạt, tri kỷ vươn cánh tay.Không sợ đường núi gập ghềnh sẽ tiêu hao thể lực, cứ chọn chỗ khúc khuỷu rồi đi, chính là vì chờ đợi cơ hội được thân mật với mỹ nhân.Lô đỉnh thượng giai khó tìm, so với cứng rắn ép buộc, Kỷ Thanh Y càng muốn đối phương thực lòng nguyện ý hầu hạ mình, huống chi đó còn là bạn giường mà sư phụ tự tay chọn cho hắn.Bầu không khí ái muội trước đó bị tên La Uy chết tiệt phá hư, hiện giờ rốt cuộc lại có cớ để âu yếm.Đáng tiếc Kỷ Thanh Y vẫn chưa nói hết lời đã nghẹn họng ngớ người nhìn thấy, tên ngốc duỗi một tay, túm lấy Chân Tiểu Tiểu đỡ nàng ngồi lên vai mình.Động tác của hai người tự nhiên lưu loát, dường như thường xuyên luyện tập, Chân Tiểu Tiểu còn vô cùng thân thiết ôm cái đầu ngấn thịt của hắn!“Ngươi.
.
.
Các ngươi sao dám ở trước mặt ta.
.
.
”Kỷ đại sư huynh run rẩy khóe miệng, cảm giác mình bị một tên ngốc cướp mất thế thượng phong.
Chỉ tiếc không đợi ngọn lửa vô danh trong lòng hắn bùng nổ, một chuỗi tiếng kêu cứu thảm thiết đã truyền tới từ nơi không xa phía trước.“Cứu mạng nha a a! Ai cứu.
.
.
cứu chúng ta với?”“Ơ? Giọng này.
.
.
thật quen.” Hoàn toàn phớt lờ bản mặt mặt đen như than của Kỷ Thanh Y, Chân Tiểu Tiểu nghiêng tai, đột nhiên vẻ mặt trở nên vô cùng sốt ruột, vỗ vỗ trán Tiểu Chúc Chúc!“Không xong, mau đi xem một chút, hình như là giọng của Tương Khiêm sư huynh!”“Tương Khiêm? Người nào?”Kỷ Thanh Y nhíu nhíu mày, vốn dĩ không có hứng thú cứu người, nhưng làm trái ý Chân Tiểu Tiểu thì không hay lắm.
Mắt thấy tiểu mỹ nhân đã cưỡi tên ngốc bắt đầu chạy như điên, nếu hắn còn không nhanh nhanh đuổi kịp, sẽ bị hai người tuyệt tình vứt bỏ.Quá thảm!Thiên chi kiêu tử Kỷ Thanh Y, có bao giờ bị người khác coi như không khí mà bỏ qua như thế ?Dung mạo bản tông tuấn tú nhường nào, tính tình tốt đẹp bao nhiêu.
.
.
Thế nhưng không bằng một thằng ngốc?Không! Tuyệt không thể thua!Kỷ Thanh Y tức giận quạt phành phạch, tiếp đó lao nhanh tới phương xa, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng như một mảnh lông vũ, lập tức vượt lên trước hai người, thân pháp cực kỳ linh động.Tiểu Chúc Chúc khiêng Tiểu Tiểu, hì hục vùi đầu chạy vội, tuy rằng dáng vẻ không đẹp mắt cho lắm, nhưng khoảnh khắc Kỷ Thanh Y rơi xuống đất, hắn cũng tức khắc đuổi kịp.Tốc độ đáng sợ của tên ngốc khiến Kỷ Thanh Y không khỏi lau mắt mà nhìn, hắn trợn trừng con ngươi, soi kỹ từ đầu đến đuôi từ trong ra ngoài tên ngốc một lần nữa, rồi mới chú ý tới trận chiến kịch liệt trong rừng.Cách đó không xa, hai đệ tử Dược Các đang bị đàn Bạch Cốt Phong bao vây, đan bào màu vàng trên người chứng thực thân phận của bọn họ.Chân Tiểu Tiểu tập trung nhìn vào, đúng là Tương Khiêm và một ông lão quen mắt.Mà ánh mắt Kỷ Thanh Y thì khiếp sợ nhìn chằm chằm đàn ong trước mặt!Trong tư liệu của tông môn ghi chép, ong độc không có vương, nhưng hiện tại, trên không trung lại xuất hiện một con ong chúa to lớn, thực lực cường hãn có thể so với tu sĩ Ngưng khí tầng chín.Đôi cánh mỏng trong suốt của nó cuốn lên cơn lốc dữ, càn quét khắp rừng!_NL_Cảm giác Chân Tiểu Tiểu cưỡi Tiểu Chúc Chúc nhiều đến mức thành thói quen, hây da, chúng ta đi ~.
.
.
Các ngươi sao dám ở trước mặt ta.
.
.
”Kỷ đại sư huynh run rẩy khóe miệng, cảm giác mình bị một tên ngốc cướp mất thế thượng phong.
Chỉ tiếc không đợi ngọn lửa vô danh trong lòng hắn bùng nổ, một chuỗi tiếng kêu cứu thảm thiết đã truyền tới từ nơi không xa phía trước.“Cứu mạng nha a a! Ai cứu.
.
.
cứu chúng ta với?”“Ơ? Giọng này.
.
.
thật quen.” Hoàn toàn phớt lờ bản mặt mặt đen như than của Kỷ Thanh Y, Chân Tiểu Tiểu nghiêng tai, đột nhiên vẻ mặt trở nên vô cùng sốt ruột, vỗ vỗ trán Tiểu Chúc Chúc!“Không xong, mau đi xem một chút, hình như là giọng của Tương Khiêm sư huynh!”“Tương Khiêm? Người nào?”Kỷ Thanh Y nhíu nhíu mày, vốn dĩ không có hứng thú cứu người, nhưng làm trái ý Chân Tiểu Tiểu thì không hay lắm.
Mắt thấy tiểu mỹ nhân đã cưỡi tên ngốc bắt đầu chạy như điên, nếu hắn còn không nhanh nhanh đuổi kịp, sẽ bị hai người tuyệt tình vứt bỏ.Quá thảm!Thiên chi kiêu tử Kỷ Thanh Y, có bao giờ bị người khác coi như không khí mà bỏ qua như thế ?Dung mạo bản tông tuấn tú nhường nào, tính tình tốt đẹp bao nhiêu.
.
.
Thế nhưng không bằng một thằng ngốc?Không! Tuyệt không thể thua!Kỷ Thanh Y tức giận quạt phành phạch, tiếp đó lao nhanh tới phương xa, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng như một mảnh lông vũ, lập tức vượt lên trước hai người, thân pháp cực kỳ linh động.Tiểu Chúc Chúc khiêng Tiểu Tiểu, hì hục vùi đầu chạy vội, tuy rằng dáng vẻ không đẹp mắt cho lắm, nhưng khoảnh khắc Kỷ Thanh Y rơi xuống đất, hắn cũng tức khắc đuổi kịp.Tốc độ đáng sợ của tên ngốc khiến Kỷ Thanh Y không khỏi lau mắt mà nhìn, hắn trợn trừng con ngươi, soi kỹ từ đầu đến đuôi từ trong ra ngoài tên ngốc một lần nữa, rồi mới chú ý tới trận chiến kịch liệt trong rừng.Cách đó không xa, hai đệ tử Dược Các đang bị đàn Bạch Cốt Phong bao vây, đan bào màu vàng trên người chứng thực thân phận của bọn họ.Chân Tiểu Tiểu tập trung nhìn vào, đúng là Tương Khiêm và một ông lão quen mắt.Mà ánh mắt Kỷ Thanh Y thì khiếp sợ nhìn chằm chằm đàn ong trước mặt!Trong tư liệu của tông môn ghi chép, ong độc không có vương, nhưng hiện tại, trên không trung lại xuất hiện một con ong chúa to lớn, thực lực cường hãn có thể so với tu sĩ Ngưng khí tầng chín.Đôi cánh mỏng trong suốt của nó cuốn lên cơn lốc dữ, càn quét khắp rừng!_NL_Cảm giác Chân Tiểu Tiểu cưỡi Tiểu Chúc Chúc nhiều đến mức thành thói quen, hây da, chúng ta đi ~.
Danh sách chương