Túm giật tóc dài, vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu điên cuồng, lập tức lệnh cho Độc Lang Tiểu Hắc Mao nhanh chóng trở lại dược điền.

“Các tiểu đệ!”Mới qua khoảng một canh giờ, Chân Tiểu Tiểu đã triệu tập toàn bộ lão đại trong rừng lại, ngồi thành hàng chỉnh tề ngay ngắn trước căn nhà tranh, thừa dịp còn chưa biến thành tro, nàng muốn tự cứu!Biện pháp tốt nhất, chính là ngăn cản đệ tử Thất Diệp Cốc vào dược điền kiểm tra, cứ như vậy thì việc Linh Tham, Chu Quả mất tích, hay hoa hồng khô héo, đều không bị bất kỳ ai phát hiện.


Chân Tiểu Tiểu ngồi thẳng lưng ở trung tâm đội ngũ, ánh mắt uy nghiêm đảo qua từng cái đầu to lông xù xù, sau đó đè thấp giọng nói: “Chúng ta gặp phiền toái!”Bầy thú vui cười đùa giỡn, hoàn toàn không để bụng.

Phiền toái?Phiền toái là cái cóc khô gì, có thể ăn sao?Từ khi chúng nó sinh ra, chỉ có chúng nó đi tìm phiền toái, chưa từng có phiền toái nào dám tới tìm chúng nó!Chân Tiểu Tiểu sớm biết rằng việc hiệu lệnh bọn dã thú là chuyện không dễ dàng, nàng cũng không quát lớn chấn chỉnh thái độ cợt nhả của nhóm ô hợp đó, mà khẽ hừ nói một câu: “Ngày săn thú, đã nghe chưa?”Vốn dĩ là mấy chữ đơn giản, nhưng tức khắc vẻ nghênh ngang của đàn thú bay biến sạch, ánh mắt cả đám đồng loạt sáng choang đỏ như máu.

Chúng nó sao có thể quên!Cứ mười mấy hai mươi năm một lần, một đám đệ tử Thất Diệp Cốc đáng chết sẽ nhảy vào trong rừng, tàn sát con cháu chúng nó, cướp đoạt da thịt chúng nó! Từ lâu chúng nó đã muốn lao ra khỏi đây, đi giày xéo mạng nhỏ của lũ đệ tử Thất Diệp, thiêu huỷ nhà cửa của bọn họ.

Tuy nhiên, bọn nó từng bị sư tổ khai sơn Thất Diệp Cốc thiết hạ cấm chế, chẳng những không được rời khỏi Khoá Sơn Đại Trận, thậm chí tu vi còn bị cưỡng chế ép xuống dưới Ngưng khí đỉnh, đời đời làm thịt cá mặc người chém giết!Thế nào?Một bữa tiệc tàn sát mới lại sắp bắt đầu sao?Ánh mắt đàn thú như bốc cháy, đều nhìn chằm chằm Chân Tiểu Tiểu, chờ đợi nàng tiếp tục nói, nhưng chúng nó càng sốt ruột, vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu càng huyền bí.

Nàng không lập tức dùng từ ngữ nghiệt ngã kịch liệt để chửi rủa lên án sự tàn ác của tu sĩ Thất Diệp Cốc, cũng chưa nói lời thấm thía sâu xa kích động tất cả Thú vương rời núi chiến đấu, mà liếc đôi mắt tràn ngập sự thương cảm về phía xà vương đang quấn tròn trên ngọn cây.


Cái nhìn chăm chú trong thời gian dài, và sự thương xót chân thành trong ánh mắt đó, khiến hai má con rắn hoa lớn co rút, tâm loạn như cào cào.

Làm sao, làm sao, làm sao nhìn chòng chọc vào người ta? Người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ, rất ngượng ngùng đó!“Biết Kỷ Thanh Y chứ? Người này là nhân vật nổi danh nhất trong các đệ tử Ngưng khí kỳ của Thất Diệp Cốc, bất kỳ lúc nào cũng có thể Trúc cơ.

Nhưng các ngươi có biết vì sao hắn chần chừ không phá giai, phải kéo dài đến hôm nay không?” Chân Tiểu Tiểu rốt cuộc lên tiếng.

Kỷ Thanh Y? Đám thú nheo nheo mắt.


Thất Diệp Cốc có nhiều đệ tử như vậy, chúng nó tự nhiên không thể biết tên mỗi người, có điều một cường giả Nửa bước Trúc cơ sắp tham gia săn thú, đây tuyệt đối là một tin dữ sét đánh ngang tai!Nếu gọi lực sát thương của tu sĩ Ngưng khí kỳ cấp thấp là “một”, vậy chiến lực của cường giả Nửa bước Trúc cơ chính là “một ngàn”! Thực lực người này gần bằng nhện hoàng tám mắt, nhưng vẫn cố sức kiềm chế tu vi để vào rừng rậm Hắc Điền, có âm mưu gì?Bị khơi dậy lòng hiếu kỳ mãnh liệt, mỗi một con độc thú đều hận không thể nhảy lên cạy mồm Chân Tiểu Tiểu.

“Bởi vì hắn chỉ thích hoa văn đồ đằng hệ hoả xinh đẹp trên da xà vương!"Mặc dù việc bịa đặt chuyện xưa từng khiến Chân Tiểu Tiểu có chút áy náy với Kỷ đại sư huynh chưa một lần gặp mặt, nhưng sau đó nàng lại nhớ tới gương mặt tràn đầy vẻ chán ghét của Dương Cốc Vũ khi nhắc tới Kỷ Thanh Y.

Đáng thương gì mà đáng thương? Sắc lang xuất hiện, người người tru diệt!Một cỗ khí thế giang hồ vì dân trừ hại vì hữu quên mình đột ngột mọc lên từ đất bằng!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện