Nhìn bóng người biến mất ở cuối chân trời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Chân Tiểu Tiểu.
Nàng nhớ tới lão nhân nhắc tới vận mệnh với mình kia, nhớ tới thanh kiếm dài mảnh ngăn trước cây phất trần, dưới đáy lòng yên lặng ghi tạc hai chữ "Nguyên Phong".Trên thế gian chung quy thiện ác không phân minh, chính vì vậy, thiện ý vô điều kiện càng thêm trân quý.Nhưng cũng không thể luôn trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác, chỉ khi chính mình cường đại, mới không bị người khác coi như quả hồng mềm mà nhào nặn."Hì hì, ha ha ha ha! Thật quá đáng thương nha! Từ thân phận dược đồ biến thành dược nô, cảm giác này chắc hẳn không hề dễ chịu nhỉ.
Ai nói ngươi cướp danh hiệu hạng nhất cuộc thí luyện của ta, hạng nhất thì thế nào? Còn không phải là có kết cục như vậy!"Dương Cốc Vũ vừa đi không lâu, Chân Tiểu Tiểu chưa kịp xoay người quay lại cánh rừng, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng cười chói tai.Ngẩng đầu lên nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một tiểu công tử ăn mặc hoa lệ đi ra từ sau gốc cây.Da dẻ tiểu công tử trắng nõn, nhìn qua đã biết là thiếu gia nhà giàu sống an nhàn sung sướng, cẩn thận quan sát ngũ quan.
.
.À.
.
.
hình như không quen biết?Việt Hồng Quang đứng trước rừng rậm Hắc Điền, vênh váo hống hách châm chọc khiêu khích, đáng tiếc rất nhanh thì hắn phát hiện, cho dù mình dốc ra hết bản lĩnh khích tướng, Chân Tiểu Tiểu vẫn mang vẻ mặt mờ mịt.Dường như, nàng đã sớm quên mất, mình chính là tên xui xẻo bị nàng vượt qua trong buổi thí luyện nhập môn!Cho nên, người luôn tự xưng thiên tài như Việt Hồng Quang cảm thấy cực kỳ tổn thương.
Hắn không quản ngại đường xa, đặt biệt phi từ Đệ Nhị Phong tới đây chế giễu đối phương, nhưng lại nhận được loại phản ứng này.Việt Hồng Quang tức giận trợn trừng mắt, gào vào mặt Chân Tiểu Tiểu: "Tiện tì, thế mà ngươi chưa bị độc trùng cắn chết! Vậy nhanh đi hái ba nhánh Chiếu Nguyệt Đằng mười năm đến, chậm trễ cẩn thận ăn roi của bản tọa!"Dứt lời, hắn quất một roi xuống mặt đất, trước mũi chân lập tức xuất hiện một vết hằn thật sâu.Hái dược cho ngươi?Chân Tiểu Tiểu cực kỳ kinh ngạc, nàng nhướn mày, ánh mắt đảo qua bản mặt vặn vẹo của Việt Hồng Quang, hừ nhẹ một tiếng khinh bỉ.Trong một trăm lẻ tám chương nội quy của đệ tử coi rừng, không có bất kỳ cái nào là hầu hạ người khác!Hơn nữa nàng vừa thề, tuyệt đối không để cho người ta tuỳ tiện coi thường!"Tiểu Chúc Chúc, tên này bị thiểu năng, ngươi cẩn thận dạy hắn cách nói chuyện."Chân Tiểu Tiểu chưa nói dứt lời, tên ngốc đã nhanh chóng nhảy dựng lên tát một cái, Việt Hồng Quang lập tức dán chặt trên nền đắt.Xem ra ăn thịt bổ hơn húp cháo, Tiểu Chúc Chúc mới ăn một con lợn rừng, sức chiến đấu quả thực bặc bặc bặc tăng cao, nếu không phải Chân Tiểu Tiểu chủ động ngăn cản một chút, e rằng chỉ cần ba năm bàn tay thì có thể tiễn Việt Hồng Quang đến Tây Thiên."Hô, rốt cục câm miệng, tuy mặt mũi người này đáng ghét thật sự, nhưng chúng ta là người lương thiện, tuyệt đối không ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ.
.
.
"Thực ra Chân Tiểu Tiểu là sợ Việt Hồng Quang mang vết thương về cáo trạng, đến lúc đó nàng và Tiểu Chúc Chúc tội càng thêm tội, còn không biết Hoàng lão cẩu túm được nhược điểm này sẽ phát điên như thế nào."Một người vào rừng hái Chiếu Nguyệt Đằng thì khá nguy hiểm đó sư huynh, không cẩn thận gây ra hậu quả gì thì phiền toái, đúng rồi, hiện tại chúng ta hẳn đang tìm kiếm dược điền, sao có thể xuất hiện ở ven rừng giúp ngươi chứ, Tiểu Chúc Chúc, ngươi nói đúng không?"Vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu ôn nhu, ánh mắt lại cố ý vô tình liếc về phía nhóm độc vật trong rừng.Tiểu Chúc Chúc sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ nâng dậy Việt Hồng Quang đang hôn mê bất tỉnh máu mũi chảy ròng ròng, trực tiếp nhét vào một trong những hang rắn lớn nhất rừng.Phanh!Âm thanh vật nặng đập xuống đất vang dội, vô số ánh mắt u tối tức khắc sáng choang giữa cỏ cây.Chân Tiểu hất tóc dài, không quay đầu lại tiến vào trong rừng.
Đạp nát một thứ rác rưởi rồi, dường như mảnh đất ảm đạm độc vật hoành hành này, cũng không còn chán ghét như vậy..