Editor: LuciferVadden

“Chớ có gạt lão già ta” Cao lão mí mắt cũng không run nói “Thứ kinh khủng? Kinh khủng hơn lão già ta bây giờ không?”

“Ông nội, này không phải là muốn tìm thứ quan trọng sao ạ” Tiêu Phong cười ngượng “Có điều, thứ kia quả thật rất kinh khủng.”

“Nói tỉ mỉ một chút” Cao lão nghe Tiêu Phong nói thế, cũng bắt đầu xem trọng.

“Trên thực tế, con còn có thủ hạ Tề Mộ Vân chỉ thấy được một cọng dây leo của thứ kia mà thôi, thế nhưng khi con đối mặt với cọng dây leo kia thì sợ run cả người, không dám nán lại thêm vội vàng chạy trốn.”

“Một cọng dây leo? Nói như thế, là thực vật à?” Cao lão nghi hoặc.

“Cọng dây leo ấy đuổi suốt từ dưới siêu thị dưới lòng đất của cao ốc bách hóa ra, cho đến khi tụi con ra khỏi cao ốc bách hóa cọng dây leo ấy mới thu về. Nếu nói là thực vật, xem khoảng cách này, e rằng bản thể vô cùng to lớn. Chỉ là không biết nó có thể di chuyển hay không, dẫu sao căn cứ chúng ta và thị trấn kia tuy không gần nhưng cũng không xem là rất xa.” Tiêu Phong hơi lo lắng “Hơn nữa, nơi đó có thứ vô cùng dư thừa năng lượng, thực vật nọ, khẳng định lớn lên rất nhanh, tang thi cũng bị năng lượng đó hấp dẫn, trên cơ bản toàn bộ tang thi thị trấn đều đi đến nơi đó. Kỳ thực điều mà con sợ là, những tang thi ở nơi khác cũng bị những thứ năng lượng khổng lồ kia hấp dẫn đến, giữa đường đi đến căn cứ của chúng ta, thế thì không tốt. Con tang thi cấp bốn kia lúc không có năng lượng tràn ra đã có thể lên cấp đến trình độ đó, và rồi, bây giờ năng lượng đã tràn ra ngoài…”

“Ta sẽ nói với những người kia, ta nghĩ cần phải nâng cao phòng ngự của căn cứ” Sắc mặt Cao lão ngưng trọng “Khoảng thời gian này con không được ra ngoài cho ta!”

“A?” Tiêu Phong trợn tròn mắt “Vậy cửa tiệm kia của con…”

“Cho người khác thuê đi, chờ khi nào giải trừ nguy cơ con hãy ra ngoài.” Cao lão cũng không nói thừa lời, lập tức đuổi Tiêu Phong ra thư phòng.

“Một người hai người đều không cho mình ra ngoài…” Tiêu Phong thấp giọng than thở, nhưng cũng không giận.



Hiệu suất của Cao lão rất nhanh, có lẽ trong đó còn có công lao của Tề Mộ Vân.

Xung quanh tường thành căn cứ bắt đầu đào rãnh sâu.

Lần này bao vây căn cứ bởi rãnh sâu, có thể trở thành phòng tuyến thứ nhất khi bị tang thi vây thành.

Phía dưới rãnh sâu còn chôn một ít than đá, để ngừa tang thi quá nhiều san bằng rãnh sâu thì có chỗ đốt thi thể.

Bên trong căn cứ không thiếu sức lao động, trừ đào rãnh sâu còn nâng độ cao của tường thành.

Hết thảy đều nghĩ cho tình huống xấu nhất.

Người cấp trên sẽ không phản đối, đứng càng cao, lại càng quý trọng cái mạng này, căn cứ phá vỡ, đối với ai cũng không có ích, mạng cũng đã mất còn nói lợi ích cái gì.

Người bình thường không biết chuyện thị trấn kia, nhưng đối với họ đào rãnh sâu không có bất kỳ trở ngại, đây là công việc, mà có công việc thì mới có ăn.

Mấy ngày nay Tiêu Phong đều ở nhà, trong lòng cầu nguyện không xảy ra chuyện.

Tiêu Phong ở nhà đợi, đối với Cao Tử Mân cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp ấy à, nghĩ tới đây là nữ chính, căn cứ là nơi ở của nữ chính hẳn sẽ không xui xẻo bị tang thi diệt thành đâu nhỉ? Luôn cảm thấy phong ba bão táp sắp đến, mấy ngày nay Tiêu Phong cũng tăng cường tu luyện, còn đốc thúc Nắm tu luyện.

Tiêu Phong vẫn cứ cảm thấy mình dường như lại quên mất gì đó…

Đúng rồi! Thiếu nữ có dị năng tiên đoán hư hư thực thực đó! Tiêu Phong đột nhiên nhớ tới, trong lòng kinh hỉ, có điều… Cô bé ở đâu mới được? Tiêu Phong sửng sốt một chút.

Suy nghĩ hồi lâu, Tiêu Phong gọi điện thoại cho A Long.

“A lô? A Long hả?” Điện thoại kết nối.

“Cậu là?” A Long nghi ngờ, số điện thoại lạ hoắc.

“Cao thiếu.” Tiêu Phong nói, thêm một chữ Cao trước tên mình quả nhiên rất khó thích ứng.

“Ồ, Cao thiếu à, chuyện gì thế?” A Long bừng tỉnh hiểu ra, hỏi.

“Cô gái lần trước đến chung với tôi bây giờ ở đâu thế? Tôi có việc hỏi cô ấy.” Tiêu Phong hỏi.

“Tôi đưa cô bé đến biệt thự Tề thiếu, hôm qua nghe nói Tề thiếu bảo cô bé tìm nhà một phòng ngủ một phòng khách ở ngoại thành.” A Long nói.

“Ngoại thành?” Tiêu Phong hiện đang vội tìm cô bé “Anh biết địa chỉ không?”

“Không biết, chắc Tề thiếu biết đấy.” A Long suy nghĩ một chút, nói.

“Ừm, cám ơn, tôi cúp đây.” Tiêu Phong ngắt máy A Long, chuyển sang gọi cho Tề Mộ Vân.

“Tề thiếu, anh an bài chỗ nào ở ngoại thành cho cô gái A Long dẫn đi vậy?” Sau khi kết nối Tiêu Phong lập tức hỏi.

“Cô bé ôm một con thỏ ấy à?” Tề Mộ Vân hỏi.

Ôm một con thỏ? Tiêu Phong kinh ngạc, thì ra con thỏ ở chỗ Vạn Tư Di! Tiêu Phong còn tưởng rằng con thỏ đó tự chạy mất…

“Đúng vậy, tôi có việc hỏi cô ấy, liên quan đến chuyện thị trấn nọ.” Tiêu Phong nói.

Tề Mộ Vân ở bên kia điện thoại híp mắt một cái, nói: “Ở khu giao dịch phụ cận, tiểu khu Tân Uyển, tòa nhà A, phòng 305.”

“Cám ơn.” Tiêu Phong lập tức ngắt điện thoại, ra ngoài. Chắc là Cao lão còn chưa kịp phân phó người phía dưới trông chừng hắn đừng để hắn ra ngoài há há.

Tề Mộ Vân ở một bên khác hơi đen mặt, vì một cô gái ngắt điện thoại hắn? Giỏi lắm, hắn lớn thế này còn chưa có ai dám ngắt điện thoại hắn đâu!

Tề Mộ Vân chính là một tên ngốc trong mặt tình cảm, lớn như thế thật ra chính là lần đầu ăn thịt, vẫn đang ngấm mùi vị sau khi ăn. Nhưng mà làm sao để ăn lần thứ hai đây, tha thứ cho tên Tề Mộ Vân ngốc nghếch trong tình cảm này đi.

Bất quá hình như hắn nhớ Tiêu Phong nói là muốn áp hắn ấy nhỉ?



Tiêu Phong chạy xe đạp biến tốc đến khu giao dịch ngoại thành, sau khi hỏi rõ địa chỉ Tề Mộ Vân nói là ở đâu, lập tức tới cửa.

Được Tề Mộ Vân nhờ vả, Vạn Tư Di đang làm phục vụ viên ở một quán ăn, công việc cũng không quá mệt nhọc, hơn nữa tiền lương không thấp, mỗi ngày đi làm 8 giờ, bây giờ cuộc sống trôi qua xem như không tệ lắm.

Chẳng qua, cho dù tiền lương cao, nhưng tiếc rằng, trong nhà có một tiểu tổ tông sống sờ sờ —— con thỏ.

Mới tới làm mấy ngày thôi, mỗi ngày tổng kết tiền lương, mỗi ngày tiêu xài ba bữa, còn phải mua thêm cà rốt nữa!

Mấy ngày nay Vạn Tư Di nhìn thấy gương mặt tươi cười híp mắt của chủ tiệm rau củ là muốn đấm cho một đấm.

Nhờ phúc của con thỏ, ông chủ tiệm rau củ cũng biết cô, vì mỗi lần cô đến tiệm, chính là muốn cà rốt.

Mỗi lần xuất tiền túi Vạn Tư Di đều đau lòng, cà rốt bây giờ thế nhưng có giá trên trời đó! Thế nên, cho dù tiền lương không thấp, cô vẫn nghèo, cô hy vọng biết nhường nào Tiêu Phong mau mang tiểu tổ tông này đi đi!

Buổi trưa hôm nay khi mở cửa nhìn thấy Tiêu Phong, khỏi phải nói sắc mặt Vạn Tư Di tốt nhường nào, muốn nhiêu rực rỡ thì có bấy nhiêu rực rỡ, trên mặt gắng gượng cười tươi như một đóa hoa nở rộ.

Tiêu Phong bị Vạn Tư Di nhìn nổi hết cả da gà, sao lại cảm thấy biểu tình Vạn Tư Di vô cùng quỷ dị thế này?

Nhìn gương mặt cười híp mắt của Vạn Tư Di, Tiêu Phong thật sự không dám bước vào trong phòng.

“Cao thiếu, ngài tới rồi hả” Vạn Tư Di cười híp mắt nói “Mau vào ngồi chút đi.”

“Ưm… Hôm nay tôi tới là có chuyện muốn hỏi cô” Tiêu Phong do dự thật lâu mới bước vào phòng khách “Hôm nay cô có chuyện rất vui?”

Cười rực rỡ như vậy là muốn thế nào đây!

“Không có gì, Cao thiếu muốn hỏi chuyện gì?” Vạn Tư Di vẫn cười híp mắt nói “Đúng rồi, Cao thiếu con thỏ của ngài vẫn còn ở nhà em đó, hôm nay mang nó về nhé.”

“Con thỏ?” Tiêu Phong sửng sốt một chút “Ừ, thuận tiện mang con thỏ về, mấy ngày nay làm phiền cô chiếu cố nó rồi.”

“Không phiền không phiền” Vạn Tư Di vốn đã cười như một đóa hoa lại càng rực rỡ hơn “Như vậy hôm nay Cao thiếu tới là muốn hỏi chuyện gì?”

Tốt quá, rốt cuộc cũng có thể không cần mỗi ngày đi mua cà rốt giá trên trời nữa rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện