“Cháu chui từ cái hốc nào ra?”

Ambrose chậm rãi không nói, cậu đang suy nghĩ làm sao lấp liếm qua chuyện này, nếu mụ phù thủy biết thế giới thực, có khả năng mụ sẽ cho quân đội sang xâm lược mất.

“Đừng nói dối, ta biết cách để kiểm chứng lời nói của cháu.”

Ngươi dù thông minh tới mấy nhưng vẫn chỉ là một đứa bé, cái thiếu nhất của ngươi là ngươi sống ít, đó lại là thứ mà ta có hơn một nghìn năm, mụ đắc ý nghĩ.

Hơn nữa mụ đã đoán ra câu trả lời rồi, đứa trẻ này, nó có điểm giống tên nhóc Digory, thật kì diệu, có khi nó lại là con cháu của Digory. Và bọn chúng đều tới từ một thế giới tên là Trái Đất. Mụ nhếch miệng cười, thăm dò nói:

“Cậu bé có biết Digory Kirke.”

Ambrose giật bắn mình, sao mụ ta có thể biết cái tên đó, phải rồi, cụ cố đã nói là ông ta gặp một phù thủy ở Narnia. Không lẽ phù thủy đó là mụ.

“A, vậy cháu thật biết Digory.” Mọi phản ứng của Ambrose bị đôi mắt xanh lơ của mụ bắt lấy.

“Vâng, ông ấy là cụ của cháu..” Đã lộ rồi Ambrose chỉ nói sự thật, mong rằng mụ không tra tấn

hai đứa.

“Vậy cháu thật sự tới từ Trái Đất, chỗ lũ con người nhiều hơn tất cả sâu mọt Narnia cộng lại.”

“Vâng, ở đó có hơn chín tỷ con người ạ.”

Chín tỷ, mụ thầm nghĩ, Narnia toàn bộ cư dân mới có khoảng năm trăm nghìn, như vậy gấp gần hai mươi nghìn lần, thật đúng là lũ sâu mọt. Mụ nghiến răng nghĩ. Thật là khó khăn để giết chết hết chúng.

“Các cháu tới đây bằng cách nào.” Đây là điều mụ quan tâm nhất.

“Cháu tới Narnia qua một cai tủ quần áo, cháu cũng không biết làm sao thế?” Ambrose ‘thành thật’ nói, ánh mắt cậu trong veo.

Một cái tủ quần áo, nó to tới mấy thì cũng không cho một đội quân qua được, bà đang nghĩ một số cách di chuyển đội quân của mụ, nhưng một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu mụ. Thằng bé là phù thủy, con bé Fayola cũng vậy, từ khi nào Trái Đất có phù thủy? Mụ hỏi Ambrose:

“Ở Trái Đất còn có phù thủy?”

Ambrose nghe vậy ánh mắt lấp lánh, tới lúc dọa mụ một chút rồi, Ambrose nói:

“Có chứ ạ, có nhiều đằng khác, bố mẹ ông bà, cô gì chú bác cháu đều là phù thủy.”

Cả dòng họ nó đều là phù thủy, mụ nghĩ. Mụ thăm dò:

“Cháu có nhớ chính xác là có tất cả bao nhiêu phù thủy không?”

Ambrose cười thầm nói:

“Ơ, cháu không biết trên thế giới có tất cả bao nhiêu phù thủy, cháu chỉ biết ở Anh quốc có khoảng hai mươi nghìn phù thủy và pháp sư, mà trên thế giới có tận hai trăm quốc gia lận.”

Ambrose cung cấp một con số kinh người, chỉ nhẩm tính thì Trái đất có bốn trăm nghìn phù thủy, gần bằng toàn bộ dân số Narnia, mụ thấy hơi hoảng rồi.

Ambrose gõ tiếp một cái nói:



“Ở đó có một tổ chúc phù thủy tinh hoa nhất, gọi là Merlin hiệp sĩ đoàn, các thành viên được phân thành ba đẳng nhất, nhị, tam. Cháu không biết bọn họ có bao nhiêu người nhưng cháu biết một người nổi tiếng nhất, Nhà giả kim vĩ đại nhất trong lịch sử Nicolas Flamel, ông đã sống gần bảy trăm năm.”

Mụ phù thủy co giật miệng, nếu không phải mụ ăn một quả Táo Bạc, đạt được trường sinh bất lão thì bây giờ mụ đã là bộ xương khô mục rỗng rồi.

Mụ nghĩ mình phải đánh giá lại sức mạnh của trái đất, đây sẽ là một cuộc chiến của cả thế giới, không có tông giáo, chính trị, bè phái gì cả, chỉ là kẻ thua sẽ bị nô dịch. Loài người và phù thủy trái đất sẽ dành hết sức ngăn cản mụ.

Sau mười phút suy tính, mụ quyết định đầu tiên phải kiểm soát toàn bộ thế giới này trước đã rồi mới tính bước tiếp theo. Mụ hỏi Ambrose:

“Ta biết cháu có thể chế tạo một loại thuốc ma thuật.”

Đến rồi, Ambrose nghĩ. “Vâng” Ambrose gật đầu nói: “Nó là ma dược, chúng được các bậc thầy ma dược phù thủy chế tạo, cháu chỉ học được một ít da lông bên ngoài thôi.” Giọng nó hơi thất vọng.

“Cháu có thể chỉ cho ta chúng làm như thế nào không?” Mụ ta nói rõ từng lời.

“Vâng cháu biết. Dùng một số sinh vật ma thuật làm nguyên liệu chế thuốc. Nhưng cháu không chắc là ở thế giới này có những loại đó.” Ambrose giả bộ lo lắng cho mụ.

“Không sao, cháu cứ viết ra đi, ta sẽ cho người tìm..”

“Vâng.” Ambrose định lấy bút ra viết, cậu đột nhiên nhớ tới một ý, cậu nói với mụ phù thủy:

“Cháu còn biết một phương pháp khác có thể sản xuất một số lượng lớn từ những vật liệu bình thường, bọn con người ở trái đất nghĩ ra chúng, bà muốn biết không.?”

Phát minh của con người, mụ nghĩ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, mụ phải biết vũ khí loài người trái đất thế nào.

“Vậy thật tốt, cháu viết hết ra cho ta.”

Ambrose gật đầu, cậu viết cách điều chế ma dược, nguyên liệu như thế nào. Cách làm thuốc nổ đen, kali nitrat màu trắng ra sao, tìm ở đâu, lưu huỳnh, các bon lấy từ gỗ như thế nào, trộn ra sao.

Sau nửa tiếng viết liên tục, Ambrose hoàn thành và đưa cho mụ phù thủy kết quả.

Mụ ta nhìn tờ giấy, bên trên ghi rất nhiều thứ mụ không biết, may là tên nhóc có miêu tả hình dạng bên ngoài thế nào. Mụ cười khen ngợi Ambrose:

“Cháu làm rất tốt, cháu muốn thưởng gì không?’

“Không ạ, đây là việc cháu phải làm, nếu có thời gian, nữ hoàng dạy thêm cho cháu và Fayola phép thuật được rồi..” Ambrose lẫm liệt nói như đây là trách nhiệm của cậu vậy.

“Ha ha, thằng nhóc khôn lọi, ta luôn công bằng.” Nói xong bà lấy ra một cuốn sách khác, nó màu vàng đưa cho Ambrose, mụ dặn:

“Ambrose, cậu nên nhớ quá tham lam thì không tốt, hãy học xong cuốn nãy rồi hẵng học cuốn này.” Mụ phù thủy ra khỏi phòng, mụ đi sai người tìm vật liệu Ambrose ghi.

Khi bóng mụ ta biến mất, Ambrose thở phào ngồi bệt xuống ghế. Cảm giác như có một lưỡi đao lơ lửng sẵn sàng chém bay mạng sống cậu.

=====================

Để cuốn sách vàng một bên, Ambrose nghĩ không biết bao giờ mình mới thoát khỏi mụ phù thủy, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, một tia sáng chiếu vào. Ambrose nhìn rõ mấy hạt bụi lơ lửng trong không khí đang tỏa sáng như mấy ngọn nến li ti.

Ánh nắng, mùa đông thật sự sắp qua rồi, bây giờ mình chỉ cần chờ đợi có người hạ bệ mụ, Ambrose lạc quan nghĩ. Cậu vô thức nhìn mấy hạt bụi bay, nhưng đột nhiên chúng biến mất trong khe giá sách.

Chúng biến mất, thật lạ, đáng lẽ chúng phải bay qua bên kia. Ambrose bắt đầu nghĩ, chỉ có một lý do giải thích. Sau giá sách kia có một gian phòng bí mật, hay một hành lang bí mật. Mấy hạt bụi bị hút vào trong đó.

Ambrose bật dậy, cậu đi tới bên giá sách, nhìn xung quanh nó. Nó chỉ là một giá sách bình thường, cao gấp đôi Ambrose, trên đó xếp đầy những quyển sách phủ bụi. Hay ít nhất bề ngoài nó là như vậy.

Cậu thử di chuyển mấy cuốn sách xem chúng có chìa khóa mở cửa không, cậu lấy ghế, chèo cả lên mấy ngăn cao hơn, không được, cái giá sách không nhúc nhích tý nào.

Giá sách không được, Ambrose đưa mắt nhìn xung quanh, lần này cậu di chuyển một chậu cây bên cạnh giá, vẫn không có gì xảy ra. Cậu thử chui xuống cái bàn bên cạnh, cậu với tay mò xem có công tác, hau cơ quan gì không, thì.

“Bạn đang làm gì vậy?” Một giọng nói vang lên, Ambrose giật mình ngoi đầu dậy. “Bộc..” một cái, đầu cậu cộc vào cái bàn, nó xưng lên một cục.

Fayola thấy vậy cười khúc khích: ”Ha ha aaa, đang yên thì chui vào gầm bàn làm gì…” Cô bé đưa tay kéo Ambrose ra ngoài.

Ambrose hập hực nói:

“Còn không phải cậu, hừ…”

“Thế cậu chui vào đấy làm gì?” Fayola phủi tay hỏi.

“Mình phát hiện sau giá sách có bí mật.” Ambrose không nhìn Fayola nói, cậu lại quan sát giá sách.

“Bí mật. Để mình xem…” Nói xong, cô đẩy Ambrose ra đi tới bên giá sách. Fayola đứng khoanh tay, tay trái đưa lên, ngón trỏ đặt dưới môi, ngon cái dưới cằm. Cô bé làm bộ suy nghĩ.

“Ambrose, cậu bỏ cái bàn bên phải và cái kệ đựng chậu cây cảnh bên trái ra ngoài.” Fayola suy nghĩ hồi lâu ra lệnh.

“Biết rồiii.” Ambrose đáp, cậu lôi hai thứ ra khỏi vị trí cũ, làm xong nó nói:

“Xong rồi, tiếp theo thế nào..?”

“Cậu đứng ở chỗ cây cảnh rồi đẩy giá sách sang phải…” Fayola nói.

“OK… OK….” Tuy không đồng ý thử một cách ngu ngốc như thế, nhưng cậu vẫn làm theo.

Ambrose chân chùng xuống, hạ trọng tâm, hai tay cậu đặt lên cạnh giá sách, rồi cậu nhún người đẩy. Giá sách thật bị đẩy sang bên phải, hơn nữa nó không nặng lắm.

Một cái hành lang tối tăm xuất hiện sau giá sách, Ambrose trơn mắt há mồm. Cậu đến chết không ngờ, cơ quan lại ‘thủ công’ tới vậy.

Fayola vênh mặt nhìn Ambrose, khuôn mặt nhỏ nhắn cô bé cong cong:

“Thế nào, để mình ra tay là xong việc… Ha ha… không ngờ dễ như vậy mà cậu không làm được.”

AAAAAA…. Ambrose gào thét trong lòng, không ngờ, thật không ngờ. Cậu bực mình nhìn lại cả ba cái giá sách, cái bàn và cái kệ để cây cạnh, cậu bây giờ mới để ý ba thứ rõ ràng ban đầu xếp khít lại với nhau, không có khe hở nào giữa chúng. Hơn nữa, vừa nãy cậu đẩy giá sách rất nhẹ, chắc chắn nó bị thi phép để chỉ có thể đẩy sang hai bên thôi.

Sao mình ngu vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện