Sau bữa tối, bọn họ di chuyển tới bàn trà. Perter ba người không chịu nổi bầu không khí đó, họ xin phép về phòng trước. Bọn họ cũng kéo Lucy theo.

Ambrose ngồi thỏa mái trong chiếc ghế sofa, cậu vừa nhấc một ngụm trà, vị ngọt của mật ong, vị đăng đắng của Tatin, mùi thơm nhẹ nhàng của lá trà, thật dễ chịu.

Digory Kirke cũng làm một tách, một tuần trà qua đi, ông mở lời:

“Ta vừa nghe, cháu tới đây bằng cái tủ trên tầng ba, là vậy phải không?”

“Đúng vậy, lần đầu qua cái tủ chúng cháu đi tới một vùng đất tên là Narnia, sau đó trở về cùng Lucy, sau đó cúng cháu không về nhà, ý là về thời gian… khó nói quá. Tóm lại là cháu và Ambrose không về hiện tại mà tới năm 1945…” Fayola cố giắng diễn đạt.

“Ta hiểu, có nghĩa là cháu và Ambrose muốn về nhà phải tới Narnia rồi lại vào cái tủ mới được.”

“Đúng vậy.” Fayola gật đầu lia lịa.

“Ông biết về Narnia ạ?” Ambrose hỏi, cậu cảm thấy Digory Kirke quá bình tĩnh khi nghe về pháp thuật, về Narnia.

Digory Kirke nghe vậy, ông rơi vào hồi ức, ông nói: “Ta đã từng đi tới Narnia, khi đó ta lớn hơn các cháu một tẹo, lúc ấy Alan vừa bắt đầu sáng tạo ra Narnia.”

“Oa, thật sao. Alan, cháu chưa nghe ông ta.” Fayola hai mắt đầy sao nói.

“Alan là một vị thần bảo hộ của Narnia, ông trong mình dáng một con sư tử kiêu hãnh. Ông ta là con trai của thần biển.”

Rồi Digory Kirke miêu tả cảnh Alan dùng giọng hát của mình sáng tạo mọi vật ra sao. Ông nói rằng, khi đó ông mang theo một mảnh của cái cột đèn, và nó mọc thành một cây đèn như thế nào.

“Hồi đó, ta không tới Narnia bằng cái tủ quần áo, mà bằng chiếc nhẫn của chú ta, Nephew, ông ta là một tên lừa đảo đáng khinh thường, nhưng ông ta lại có thể tạo ra một thứ đi tới thế giới khác, thật buồn cười phải không?’ Digory Kirke cười nhạt, rồi ông nói tiếp.

“Sau này, ta lấy một hạt táo ở Narnia, về trồng trong vườn, nó mọc thành một cái cây rất đẹp. Mấy năm trước, không may nó bị bão quật chết, ta bèn thuê người dùng nó đóng một cái tủ, chính là cái tủ trên tầng ba bây giờ.”

“Chắc hẳn hạt táo từ Narnia tạo thành một mối liên hệ nào đó… Các cháu biết đấy ở đó điều gid cũng có thể xảy ra.”

“Mà các cháu ở đây bố mẹ sẽ không lo lắng chứ?” Digory Kirke nhớ ra nói.

“Không, cha mẹ cháu đã mất trong một vụ tai nạn rồi.” Ambrose buồn buồn nói.

“Ta xin lỗi, bây giờ cháu sống thế nào?” Digory Kirke lo lắng nói, ông không ngờ Ambrose không có cha mẹ còn nhỏ vậy, ông lại nghĩ tới bố Ambrose là cháu ngoại mình, ông không khỏi thấy lạ, ông vẫn chưa quen mình có mấy đứa con, cháu vậy.

“Cuộc sống vẫn ổn ạ, cháu ở nông trại này từ khi xuất viện, quản gia của gia đình, bác Baemyn, xử lý mọi việc. Fayola là con gái bác ấy.” Ambrose đơn giản thuật lại.

“Lúc tai nạn xảy ra cháu cũng ở đó à, thật kinh khủng.” Digory Kirke sững sờ nói, ông nhìn Ambrose mấy phần thương cảm nhiều hơn là sót xa.

“Vâng, đó là một đám cháy rất lớn, cháu không nhớ rõ chuyện gì xảy ra, cũng có thể là một vụ tập kích… không ai biết được.” Ambrose tùy ý nói.

Đúng vậy, bây giờ cậu hầu như chắc chắn rằng cha mẹ cậu chết do người khác mưu hại. Cậu không muốn Baemyn thêm lo lắng nên không lại đề cập chuyện này với Baemyn.

“Một vụ tập kích..” Digory Kirke nhắc lại.

“Thế giới phù thủy cũng không bình yên mấy…” Ambrose cảm thán, cậu đọc qua báo chí, và biết tất tần tật về Kẻ mà ai cũng biết là ai, hay Dumbledore - người mà Deus bảo là mạnh nhất thế giới phù thủy.



“Thế giới phù thủy…” Digory Kirke không hiểu nói, ông bắt đầu cảm thấy gia đình con rể mình không đơn giản.

“Vâng, ông không gặp qua phù thủy ạ.” Ambrose hỏi.

“Có chứ, ta gặp một bà phù thủy ở Narnia.” (Chính ta mang mụ tới đó mà - Digory Kirke trong lòng nói)

“Không phải ở đó, mà ở thế giới thực. Họ có cả một cộng đồng.” Ambrose giải thích.

“Ý cháu là ở ngoài kia có phù thủy.” Ông chỉ ra khỏi cửa sổ, ngạc nhiên nói.

“Vâng, bọn họ khinh thường người không có khả năng phép thuật nên tự mình trốn khỏi con mắt người bình thường, ông không nghe nói là phải. Hơn nữa thế giới phù thủy cũng không yên bình, họ cũng có chiến tranh giống người bình thường, thỉnh thoảng có một vị vua bóng đêm, chúa tể bóng tối gì đó muốn thống nhất thế giới phù thủy hay thống trị cả địa cầu này.” Ambrose tiếp tục nói.

“Vậy cháu cũng là phù thủy?” Digory Kirke nói, ông không ngờ thế giới này không kém ảo diệu như Narnia. Và nguy hiểm không kém, ông nhớ tới mụ phù thủy trắng độc ác.

“Cả cháu và Fayola đều là phù thủy, cả con gái ông nữa, gia tộc karling là một gia tộc phù thủy lâu đời..” Ambrose thành thật nói.

“Hóa ra vậy…”

Digory Kirke hỏi Ambrose một số chuyện liên quan tới phù thủy, hai người nói chuyện tới khuya, rồi Ambrose và Fayola chào ông về phòng đi ngủ.

================================

Ambrose về phòng, cậu nằm ngay lên gường, chiếc gường thật mền mại và ấm áp. Ambrose lắc đầu cho mình tỉnh táo lại, hôm nay xảy ra quá nhiều việc, cậu muốn biết rất nhiều điều, Ambrose thầm gọi Deus.

Ánh sáng lóe lên, một quyển sách quen thuộc xuất hiện trước mặt Ambrose, nó trôi lơ lửng. Ambrose nói:

“Deus, gậy đi, mình có việc cần hỏi.”

Cuốn sách rung rung một cái, nó lật ra một trang trắng bau, một dòng chữ hiện nên:

“Hê lô, Ambrose, sao lại gọi mình, chúng ta vừa nói chuyện mấy tiếng trước mà…” Deus như mới ngủ dậy, nét chữ nó nghiêng ngả…

“Bạn không cảm thấy cái gì lạ à?” Ambrose không để ý nó tỉnh ngủ chưa, cậu hỏi luôn.

“A, trên người bạn có dấu vết của thời gian, ồ… không ngờ chúng ta tới năm 1945… Sao cậu lại tới đây hả Ambrose?” Deus hỏi.

Ambrose cố kìm nén cảm giác muốn đá bay Deus, cậu lại hít thở sâu, khiến mình bình tĩnh, cậu khó khăn nói:

“Bạn không biết chuyện gì xảy ra hả?”

“Cậu có kể đâu mà tui biết, tui ngủ hoài à.” Deus vô tội nói.

Bình tĩnh, thở sâu, Ambrose tự nhủ, hầu như lúc nào nói chuyện vói Deus, cậu đều phải vậy. Ambrose từ từ kể lại những chuyện cậu gặp phải mấy tiếng vừa rồi, mười phút qua đi, Ambrose nói:

“Cậu nghe hết rồi chứ?”

“Mình hiểu rồi, thế bạn định hỏi gì.” Deus viết.

“Tại sao, cái tủ lại có thể xuyên qua thời gian và không gian như vậy?”

“Câu này khó đấy, cậu phải trả một lần hỏi miễn phí hàng năm mới được.”

Từ khi Deus tỉnh lại, qua bốn năm, mỗi năm Ambrose nhận một cơ hội hỏi thông tin có giá trị nhỏ hơn 1 điểm tri thức, trừ lần đầu tiên, Ambrose còn lại 3 lần hỏi thôi. Ambrose cắn răng quyết định sử dụng một lần nữa.

“OK, cái tủ làm từ gỗ cây Táo Vàng, vì chỉ là hạt lấy từ cây mẹ mọc nên thôi, cho nên khả năng xuyên không ổn định.” Deus nói.

“Không ổn định?” Ambrose nghi hoặc nói.

“Đúng vậy, nghĩa là lúc xuyên được, lúc lại không được, hơn nữa xuyên qua có thể tới điểm thời gian khác nhau, ví dụ bạn quay về thế giới thực một phút, khi bạn tới Narnia không phải là Narnia một phút sau, có thể là Narnia một năm sau, mười năm sau….”

Không khó hiểu lắm, Ambrose nghĩ, cậu nói thêm:

“Bạn nói thêm về cây Táo Vàng đi?”

“Cây Táo Vàng là một loại cây cấp bậc cây thế giới, là cấp bậc cao nhất trong xếp hạng các loại thực vật. Nó có khả năng sáng tạo một thế giới, cây này có đặc tính không gian và thời gian rất mạnh, một cành của cây này có thể phá vỡ một không gian nhỏ.”

“Chỉ có thế.” Ambrose cảm giác như mình bị lừa.

“Vì tui chỉ biết có thế thôi, cây Táo Vàng là loại cây thế giới thần bí nhất trong các cây thế giới. Cái cây làm ra cái tủ này do lớn lên ở một chỗ nghèo tài nguyên (hạt táo Digory Kirke mang về, ông nuôi trồng nó trong vườn, cái cây đó nó chỉ uống nước máy, nước mưa ô nhiễm, không khí cũng ô nhiễm luôn thì có là cây thần cũng chết) nên không còn tính là cây thế giới nữa, chỉ là một loại tài liệu khá quý thôi.”

“Còn vì sao nó lối tới Narnia được, chắc chắn ở đó còn cây mẹ, hay một phần cây mẹ.”

Ambrose nghe vậy hơi thất vọng, không ngờ một loại thực vật cao cấp như vậy lại bị ‘nuôi’ thành như vậy. Cậu nói:

“Bây giờ mình có thể dùng nó làm gì?”

“Cái tủ này có thể cải tạo thành một cánh cửa không gian cố định, hoặc cậu mang nó đi làm pháp trượng, hay đũa thần… Nếu tìm một số vật kiệu khác thì ta cải tại nó thành môi giới khế ước được…” Deus tùy tiện nói.

“Môi giới khế ước..” Ambrose nhắc lại, cậu vẫn rất hứng thú với thứ này.

“Đúng nha, chất gỗ này tuy hơi kém nhưng nếu ta nhỏ vào nó một dòng máu cao quý, nó có thể thành môi giới khế ước được.”

“Thế nào là một dòng máu cao quý?”

“Cái này khó định nghĩa… Nó là máu của thần chẳng hạn, hay một số hậu duệ thần cũng được..”

=======================

Nhìn hai đứa trẻ biến mất sau cánh cửa, Digory Kirke ngồi suy nghĩ thật lâu, không ai biết ông nghĩ gì. Bất ngờ, ông đứng lên, ông ra vườn đào nên một cái hộp cũ kỹ.

Digory Kirke viết một bức thư, dòng cuối cùng ông viết:

“Thế giới này quá nguy hiểm, ta để lại thứ này, nó cũng rất nguy hiểm, hi vọng một ngày nó sẽ cứu mạng con.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện