Lúc Thẩm Lưu Hưởng tỉnh lại, y đang nằm trên giường. Ánh mắt đảo qua, phát hiện xung quanh là khung cảnh quen thuộc, liền buông cảnh giác, cả người không khỏi thả lỏng lai.
Nhưng một lần thả lỏng này, liền nhận ra điều khác thường, toàn thân y nhức mỏi lợi hại.
Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ phần da trắng nõn sau cổ, phiếm hai điểm xanh tím. Bàn tay hơi dùng lực một chút, liền đau đến mức y cắn chặt môi.
Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa mi mắt, đột nhiên một mạt đỏ ửng bò lên vành tai.
Chợt nhớ ra đây là dấu vết Chu Huyền Lan ôm y từ phía sau, cắn vào sau cổ lưu lại.
Ngoài sau cổ, hình như Chu Huyền Lan còn bóp chặt eo y, ấn lên vách hồ lạnh băng cứng ngắc, môi lưỡi giao triền. Sau đó......
Thẩm Lưu Hưởng có chút nhớ không rõ.
Nhưng suy nghĩ đến khả năng tiếp theo, hàng mi y liền run rẩy, biểu tình trở nên khẩn trương.
Thẩm Lưu Hưởng đè ngực, vỗ nhẹ nhẹ như tự trấn an mình, sau đó duỗi một tay vào dưới chăn, làm một hành động ngập ngừng.
Mắt phượng của y hiện lên hoang mang, giây lát sau, khuôn mặt tuấn mỹ đầy hoảng loạn.
Y cúi đầu, một phen xốc đệm chăn xốp mềm lên, nhìn áo trong trắng như tuyết đang mặc trên người, đầu ngón tay khẽ run, dùng lực lớn hơn nhéo eo một chút.
Trong phút chốc, một nửa vòng eo mảnh mai đều mềm nhũn, vừa đau vừa mỏi, toàn thân hình đều không tự chủ được run rẩy lên.
Đồng tử Thẩm Lưu Hưởng chấn động kịch liệt.
Đây, đây là......?! Chẳng lẽ y với Chu Huyền Lan......?! Gương mặt trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang đỏ lên. Một lần nữa y về lại giường, xách chăn đắp lên người, không chút do dự vùi đầu vào, muốn bình tĩnh một phen.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên không kịp phòng ngừa vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tràn ngập hoang mang, mang theo một chút không biết nói gì: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, bỗng chốc nhìn về phía mép giường. Tử kim quan của người nọ lóe sáng làm mắt y chói mắt, ngây người một khắc, cả kinh nói: “Sao ngươi lại ở đây?!”
Từ Tinh Thần trừng lớn mắt: “Cái ngữ khí gì đây?! Nếu không phải Đế phụ dặn dò, ta cũng không chăm sóc ngươi đâu!”
Trong màn đêm như mực, một chút gió lạnh theo cửa sổ rộng mở rót vào trong phòng.
Từ Tinh Thần không cao hứng đi đến bên cửa sổ, “bang” một cái đóng lại, xoay người rót ly trà nóng, một lần nữa trở lại mép giường, nhìn thanh niên đang ngốc ngốc lăng lăng.
Thật vất vả mới tỉnh lại, hành vi cử chỉ lại kỳ quái không hiểu nổi. Lúc thì sờ sau cổ, lúc lại véo eo, trong chốc lát gương mặt đỏ bừng như cà chua.
Đặc biệt là hắn đang đứng bên cạnh, vậy mà Thẩm Lưu Hưởng lại hoàn toàn làm lơ!
“Uống nước. Thanh tỉnh một chút.”
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, nhận lấy chén trà, nhìn quanh bốn phía. Cuối cùng cũng nhận ra đây là phòng ngủ ở Đế Cung. Y uống ngụm trà, giải khát: “Sao ta lại ở đây?”
Từ Tinh Thần: “Đế phụ tự mình tới Yêu giới, mang các ngươi trở về.”
Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới việc truyền âm vào Ngọc Giản, vẻ xấu hổ nổi lên trên mặt. Chú ý tới hai chữ “các ngươi”, rũ mắt nhìn nhìn dưới thân, gương mặt nóng lên, “Chu Huyền Lan đâu?”
Eo y có chút mỏi, lại có chút đau, nhìn thế nào đều thấy không thích hợp.
Trong trí nhớ xuất hiện những đoạn vụn vặt, có cảnh tượng y ôm Chu Huyền Lan vừa hôn vừa gặm. Thẩm Lưu Hưởng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là y bị dục hỏa đốt người, ỷ vào tu vi như vậy như vậy với Chu Huyền Lan. Cuối cùng không biết như thế nào, lại bị như vậy như vậy ngược lại.
Thẩm Lưu Hưởng gãi gãi tóc, hai má đỏ bừng, biểu tình không biết làm sao.
Từ Tinh Thần cuối cùng không nhịn được nữa, duỗi tay thăm dò trên trán y, “Có phải bị choáng váng không? Hay chỗ nào bị thương chưa phát hiện ra? Người có vấn đề không nên là ngươi a, Chu Huyền Lan mất máu đầu tim cũng chưa như vậy.”
Thẩm Lưu Hưởng ngây người, bỗng chốc trợn to mắt phượng.
***
Đế Vân Vũ mang cả hai người về Đế Cung, Chu Huyền Lan chống được một lát, cũng ngất đi.
Hắn từ lúc đấu pháp với Lăng Dạ bị thương. Sau lại bước vào hư không đuổi tới Kỳ Lân Thành. Cắt sừng rồng phá trận. Lại dùng máu đầu tim trấn áp Tình Hoa Cổ. Cho dù lực khôi phục của Yêu tộc có mạnh đi nữa, thân thể cũng không chống đỡ nổi.
Lúc Thẩm Lưu Hưởng lại đây, hắn đang nằm trên một khối hàn băng, chưa tỉnh lại.
Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Hàn băng trong suốt như pha lê, tỏa ra hơi lạnh khinh bạc, vuông vức, hòa với linh khí hình thành một vòng sáng, là Thiền Linh Băng hộ thể.
Cực kỳ hi quý, lớn bằng bàn tay đã là vật báu vô giá.
Lúc này, trên khối Thiền Linh Băng có một con rồng đen nhỏ, hơi nghiêng đầu, hơi thở yếu ớt, vảy rồng toàn thân kết băng sương.
Hai mắt nhắm chặt, một chiếc sừng lẻ loi nằm trên đỉnh đầu.
Đầu quả tim Thẩm Lưu Hưởng khẽ run, đi lên phía trước, giơ tay khẽ chạm vào chiếc sừng, xúc cảm cứng rắn với hoa văn phức tạp trên sừng rồng từ đầu ngón tay xẹt qua.
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng dâng lên một tư vị khác, có loại cảm giác như đã từng quen biết.
Bốn phía yên lặng một mảnh, y nhìn chằm chằm rồng nhỏ thật lâu, lẩm bẩm nói: “Đáng giá sao?”
Trong nguyên tác, Chu Huyền Lan ở đại chiến tam giới, dùng sức lực bản thân cứu vớt Tu Chân giới. Đem thế không thể đỡ đánh lui Yêu giới. Sau đó Ma giới quy thuận, Yêu giới thần phục, vạn người kính ngưỡng, xưng hắn là Huyền Chủ, ý chỉ chủ nhân của tam giới.
Thẩm Lưu Hưởng vốn tưởng rằng đã hiểu tận gốc rễ về hắn. Nhưng lúc đi vào nơi này, mới phát hiện đại vai ác rồng đen vẫn chưa xuất hiện trong nguyên tác, vậy mà lại là hắn.
Nếu nói như thế, rất nhiều chỗ trong nguyên tác đều không thích hợp.
Mà Chu Huyền Lan trước mắt, vừa không phải là Huyền Chủ, cũng không phải đại vai ác. Chỉ là đồ đệ của y.
Một con rồng đen nhỏ làm người không ngăn được động tâm.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại, nhìn thấy Đế Vân Vũ trên áo thêu phượng hoàng lửa, kim quan sáng quắc.
Đế Vân Vũ nhìn thân ảnh trên Thiền Linh Băng, lại nhìn Thẩm Lưu Hưởng, không biết có phải nhìn ra cái gì hay không, hắn nhăn mày, “Hắn chỉ là bị thương, chân thân sẽ nhanh khôi phục. Ngươi đi với ta.”
Trên tầng cao nhất của Tàng Thư Các, Đế Vân Vũ lấy ra một quyển trục, đưa cho Thẩm Lưu Hưởng: “Xem trước đi.”
Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc nhận lấy, mở ra đọc nhanh như gió. Sau nửa nén hương, biểu tình trên mặt y làm người không nắm được, y gấp quyển trục lại, “Đế phụ muốn nói gì?”
Trong cuốn ghi lại bốn trăm năm trước, ma thú giáng thế làm nổi lên một hồi hạo kiếp.
Mà so sánh với những lời đồn bên ngoài, trong này ghi lại đặc biệt kỹ càng tỉ mỉ. Bốn đại ma thú từ Đông Hoang mà ra, nhiễu loạn tam giới. Mà ở Đông Hoang kỳ thật còn giữ một vật, toàn thân ngăm đen, trên đó kim văn lập loè, tỏa ra uy áp khủng bố của thời kỳ Hồng Hoang.
“Thế gian không ai biết. Kỳ thật cùng hiện thế với ma thú, còn một quả trứng rồng,”
Đế Vân Vũ chắp tay phía sau, “Rõ ràng đó chính là Chu Huyền Lan.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Thì làm sao? Hắn không phải ma thú hung ác, chưa từng gây tai họa cho thế gian.”
Ngữ khí của Đế Vân Vũ hơi trầm xuống: “Nhưng hắn giống những ma thú đó, là sinh linh ở thời kỳ thượng cổ Hồng Hoang, vốn nên bị diệt sạch từ vạn năm trước. Nhưng không biết cơ duyên trùng hợp gì, mới hiện thế ở trăm năm trước.”
Thẩm Lưu Hưởng nắm chặt quyển trục: “Đế phụ muốn nói hắn không nên xuất hiện?”
Đế Vân Vũ: “Hắn thân là Long tộc có thể xưng bá ở thời kỳ Hồng Hoang. Theo thời gian, tu vi tất nhiên không ai có thể chống lại. Đến lúc đó toàn bộ đại lục sẽ rơi vào tay hắn, sinh tử vạn vật do hắn định đoạt. Thiên Đạo sẽ không cho phép loại sự tình này phát sinh, nhất định sẽ tru sát hắn, bóp chết uy hiếp từ trong nôi.”
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày suy nghĩ sâu xa, một lát nhìn về phía hắn: “Đế phụ thì sao?”
Thiên Đạo tính toán giết Chu Huyền Lan như thế nào y không hiểu được. Nhưng người hiện tại có năng lực này, chỉ có Đế Vân Vũ.
Mấy trăm năm trước đã có thể giết Hỗn Độn, Đào Ngột, phong ấn Cùng Kỳ, Thao Thiết, tu vi của hắn đã sớm siêu thoát tam giới, bước vào một cảnh giới làm người khủng bố.
Đế Vân Vũ khẽ nhúc nhích đuôi lông mày, đang muốn nói chuyện, liền nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt phượng, nghẹn ra một chút nước mắt, khoa tay múa chân.
“Nguyên thân của đồ đệ con chỉ có chút xíu như thế, nhỏ yếu đáng thương, một cái tát là có thể chụp chết. Đế phụ thần uy, tất nhiên sẽ không so đo với một con rồng đen nho nhỏ.”
“Dùng tuổi tác Long tộc mà tính, đồ đệ con nói không chừng còn chưa có thành niên,”
Thẩm Lưu Hưởng giơ tay, ngón tay thon đai túm chặt tay áo Đế Vân Vũ, “Đế phụ là trăng sáng giữa trời quang, tất nhiên sẽ không khi bắt nạt một con rồng con, có phải không?”
Đế Vân Vũ: “......”
Hắn rũ mắt, nhìn thanh niên dám túm tay áo hắn, còn không nhịn được lắc lắc, trầm mặc thật lâu, ngữ khí cứng đờ nói: “Buông ra.”
Thẩm Lưu Hưởng lập tức buông lỏng tay, lại nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Đế phụ, người còn chưa nói có phải hay không.”
Dứt lời, Thẩm Lưu Hưởng ôm ngực, nghẹn đỏ mặt, dùng sức khụ hai tiếng, “Đế phụ nói cẩn thận. Gần đây thân thể hài nhi không khoẻ, chỉ có thể tiếp thu lời khẳng định, ‘vâng’, ‘đúng’, không nghe được bất kỳ lời phủ định nào đâu a!”
Đế Vân Vũ: “......”
Thẩm Lưu Hưởng dùng kỹ thuật diễn đỉnh cao, ép cho Đế Vân Vũ giơ tay một cái, nhắm ngay đầu y, ngón tay thon dài không thể nhịn được nữa búng một cái.
Cái búng này làm Thẩm Lưu Hưởng đau đỏ mắt, hốc mắt rưng rưng.
Đế Vân Vũ nhìn y: “Như vậy mới đúng, muốn khóc thì phải nghiêm túc một chút.”
Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt, trên mặt không thể tưởng tượng, sau đó liền nghe thấy Đế Vân Vũ tiếp tục nói: “Đối với ta, nếu rơi lệ không ngừng, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”
Thẩm Lưu Hưởng: “???”
Đây là tiếng người sao?!
Khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút, đem quyển trục ấn “lạch cạch” lên bàn, nghiến răng nghiến lợi bỏ đi.
Đế Vân Vũ mở to đôi mắt nhạt màu, nhìn bóng người nổi giận đùng đùng biến mất không thấy, mới cười nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm nhặt quyển trục lên, thả về chỗ cũ.
Đi ra khỏi Tàng Thư Các, Thẩm Lưu Hưởng quay đầu nhìn lại.
Nếu Đế Vân Vũ đã lấy ra Thiền Linh Băng, thì ít nhất là lúc này không nổi sát tâm với Chu Huyền Lan. Nhưng Thẩm Lưu Hưởng không yên tâm chính là về sau, cho nên muốn thử thái độ của hắn. Kết quả......
“Hồ ly ngàn năm cũng không giảo hoạt như thế!”
Thẩm Lưu Hưởng hướng Thư Các nói thầm một tiếng, xoay người chuẩn bị trở về thăm đồ đệ. Nhưng đi được một nửa, dừng lại ở ngã ba đường.
Y nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ba chữ “Tam Sinh Thạch” khắc trên tấm ván cũ, do dự một lát, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai, lặng yên không một tiếng động theo đường nhỏ đi vào trong rừng.
Tam Sinh Thạch là thứ trắc tình duyên, thế gian chỉ có ba khối, đặt ở Đế Cung, Thanh Lăng Tông và Yêu Đều.
Trước kia Thẩm Lưu Hưởng đã biết thứ đồ chơi này. Nghe nói trong đá ẩn chứa chi lực Thiên Đạo, có thể trắc ra định mệnh của mỗi người. Trước kia y không có hứng thú, hôm nay lại không nhịn được bước chân, đi về phía Tam Sinh Thạch.
Lòng y có hoang mang.
Giữa hồ nước trong vắt, một khối đá đen đứng lặng lẽ.
Thẩm Lưu Hưởng tới gần, vươn tay ấn lên trên đá, tức khắc một sợi ánh sáng bao phủ lấy người y.
Đợi ánh sáng tan đi, Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, đáy mắt lộ ra một chút chờ mong, lại có chút khẩn trương. Y nhìn chằm chằm Tam Sinh Thạch.
Một hàng chữ hoàn toàn hiển lộ ra.
Diệp Băng Nhiên......
Trên Tam Sinh Thạch, cái tên hiện ra chính là Diệp Băng Nhiên.
Thuận theo ý của Thiên Đạo, người số mệnh định cho y là Diệp Băng Nhiên!
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người một lát, thu tay.
Đột nhiên y kéo lên một bên khóe môi, khuôn mặt tuấn mỹ cười đến xán lạn.
Là ai cũng không quan trọng.
Thời khắc bàn tay ấn lên tảng đá đó, trong lòng y đã hiện lên một cái tên.
Thẩm Lưu Hưởng cười khẽ, nâng tay lên, vỗ vỗ Tam Sinh Thạch.
“Cảm tạ nha. Tuy rằng ngươi không đúng.”
Trên Tam Sinh Thạch khắc tên ai không quan trọng. Quan trọng là, trong lòng y khắc tên ai.
Nhưng một lần thả lỏng này, liền nhận ra điều khác thường, toàn thân y nhức mỏi lợi hại.
Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ phần da trắng nõn sau cổ, phiếm hai điểm xanh tím. Bàn tay hơi dùng lực một chút, liền đau đến mức y cắn chặt môi.
Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa mi mắt, đột nhiên một mạt đỏ ửng bò lên vành tai.
Chợt nhớ ra đây là dấu vết Chu Huyền Lan ôm y từ phía sau, cắn vào sau cổ lưu lại.
Ngoài sau cổ, hình như Chu Huyền Lan còn bóp chặt eo y, ấn lên vách hồ lạnh băng cứng ngắc, môi lưỡi giao triền. Sau đó......
Thẩm Lưu Hưởng có chút nhớ không rõ.
Nhưng suy nghĩ đến khả năng tiếp theo, hàng mi y liền run rẩy, biểu tình trở nên khẩn trương.
Thẩm Lưu Hưởng đè ngực, vỗ nhẹ nhẹ như tự trấn an mình, sau đó duỗi một tay vào dưới chăn, làm một hành động ngập ngừng.
Mắt phượng của y hiện lên hoang mang, giây lát sau, khuôn mặt tuấn mỹ đầy hoảng loạn.
Y cúi đầu, một phen xốc đệm chăn xốp mềm lên, nhìn áo trong trắng như tuyết đang mặc trên người, đầu ngón tay khẽ run, dùng lực lớn hơn nhéo eo một chút.
Trong phút chốc, một nửa vòng eo mảnh mai đều mềm nhũn, vừa đau vừa mỏi, toàn thân hình đều không tự chủ được run rẩy lên.
Đồng tử Thẩm Lưu Hưởng chấn động kịch liệt.
Đây, đây là......?! Chẳng lẽ y với Chu Huyền Lan......?! Gương mặt trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang đỏ lên. Một lần nữa y về lại giường, xách chăn đắp lên người, không chút do dự vùi đầu vào, muốn bình tĩnh một phen.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên không kịp phòng ngừa vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tràn ngập hoang mang, mang theo một chút không biết nói gì: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, bỗng chốc nhìn về phía mép giường. Tử kim quan của người nọ lóe sáng làm mắt y chói mắt, ngây người một khắc, cả kinh nói: “Sao ngươi lại ở đây?!”
Từ Tinh Thần trừng lớn mắt: “Cái ngữ khí gì đây?! Nếu không phải Đế phụ dặn dò, ta cũng không chăm sóc ngươi đâu!”
Trong màn đêm như mực, một chút gió lạnh theo cửa sổ rộng mở rót vào trong phòng.
Từ Tinh Thần không cao hứng đi đến bên cửa sổ, “bang” một cái đóng lại, xoay người rót ly trà nóng, một lần nữa trở lại mép giường, nhìn thanh niên đang ngốc ngốc lăng lăng.
Thật vất vả mới tỉnh lại, hành vi cử chỉ lại kỳ quái không hiểu nổi. Lúc thì sờ sau cổ, lúc lại véo eo, trong chốc lát gương mặt đỏ bừng như cà chua.
Đặc biệt là hắn đang đứng bên cạnh, vậy mà Thẩm Lưu Hưởng lại hoàn toàn làm lơ!
“Uống nước. Thanh tỉnh một chút.”
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, nhận lấy chén trà, nhìn quanh bốn phía. Cuối cùng cũng nhận ra đây là phòng ngủ ở Đế Cung. Y uống ngụm trà, giải khát: “Sao ta lại ở đây?”
Từ Tinh Thần: “Đế phụ tự mình tới Yêu giới, mang các ngươi trở về.”
Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới việc truyền âm vào Ngọc Giản, vẻ xấu hổ nổi lên trên mặt. Chú ý tới hai chữ “các ngươi”, rũ mắt nhìn nhìn dưới thân, gương mặt nóng lên, “Chu Huyền Lan đâu?”
Eo y có chút mỏi, lại có chút đau, nhìn thế nào đều thấy không thích hợp.
Trong trí nhớ xuất hiện những đoạn vụn vặt, có cảnh tượng y ôm Chu Huyền Lan vừa hôn vừa gặm. Thẩm Lưu Hưởng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là y bị dục hỏa đốt người, ỷ vào tu vi như vậy như vậy với Chu Huyền Lan. Cuối cùng không biết như thế nào, lại bị như vậy như vậy ngược lại.
Thẩm Lưu Hưởng gãi gãi tóc, hai má đỏ bừng, biểu tình không biết làm sao.
Từ Tinh Thần cuối cùng không nhịn được nữa, duỗi tay thăm dò trên trán y, “Có phải bị choáng váng không? Hay chỗ nào bị thương chưa phát hiện ra? Người có vấn đề không nên là ngươi a, Chu Huyền Lan mất máu đầu tim cũng chưa như vậy.”
Thẩm Lưu Hưởng ngây người, bỗng chốc trợn to mắt phượng.
***
Đế Vân Vũ mang cả hai người về Đế Cung, Chu Huyền Lan chống được một lát, cũng ngất đi.
Hắn từ lúc đấu pháp với Lăng Dạ bị thương. Sau lại bước vào hư không đuổi tới Kỳ Lân Thành. Cắt sừng rồng phá trận. Lại dùng máu đầu tim trấn áp Tình Hoa Cổ. Cho dù lực khôi phục của Yêu tộc có mạnh đi nữa, thân thể cũng không chống đỡ nổi.
Lúc Thẩm Lưu Hưởng lại đây, hắn đang nằm trên một khối hàn băng, chưa tỉnh lại.
Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Hàn băng trong suốt như pha lê, tỏa ra hơi lạnh khinh bạc, vuông vức, hòa với linh khí hình thành một vòng sáng, là Thiền Linh Băng hộ thể.
Cực kỳ hi quý, lớn bằng bàn tay đã là vật báu vô giá.
Lúc này, trên khối Thiền Linh Băng có một con rồng đen nhỏ, hơi nghiêng đầu, hơi thở yếu ớt, vảy rồng toàn thân kết băng sương.
Hai mắt nhắm chặt, một chiếc sừng lẻ loi nằm trên đỉnh đầu.
Đầu quả tim Thẩm Lưu Hưởng khẽ run, đi lên phía trước, giơ tay khẽ chạm vào chiếc sừng, xúc cảm cứng rắn với hoa văn phức tạp trên sừng rồng từ đầu ngón tay xẹt qua.
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng dâng lên một tư vị khác, có loại cảm giác như đã từng quen biết.
Bốn phía yên lặng một mảnh, y nhìn chằm chằm rồng nhỏ thật lâu, lẩm bẩm nói: “Đáng giá sao?”
Trong nguyên tác, Chu Huyền Lan ở đại chiến tam giới, dùng sức lực bản thân cứu vớt Tu Chân giới. Đem thế không thể đỡ đánh lui Yêu giới. Sau đó Ma giới quy thuận, Yêu giới thần phục, vạn người kính ngưỡng, xưng hắn là Huyền Chủ, ý chỉ chủ nhân của tam giới.
Thẩm Lưu Hưởng vốn tưởng rằng đã hiểu tận gốc rễ về hắn. Nhưng lúc đi vào nơi này, mới phát hiện đại vai ác rồng đen vẫn chưa xuất hiện trong nguyên tác, vậy mà lại là hắn.
Nếu nói như thế, rất nhiều chỗ trong nguyên tác đều không thích hợp.
Mà Chu Huyền Lan trước mắt, vừa không phải là Huyền Chủ, cũng không phải đại vai ác. Chỉ là đồ đệ của y.
Một con rồng đen nhỏ làm người không ngăn được động tâm.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại, nhìn thấy Đế Vân Vũ trên áo thêu phượng hoàng lửa, kim quan sáng quắc.
Đế Vân Vũ nhìn thân ảnh trên Thiền Linh Băng, lại nhìn Thẩm Lưu Hưởng, không biết có phải nhìn ra cái gì hay không, hắn nhăn mày, “Hắn chỉ là bị thương, chân thân sẽ nhanh khôi phục. Ngươi đi với ta.”
Trên tầng cao nhất của Tàng Thư Các, Đế Vân Vũ lấy ra một quyển trục, đưa cho Thẩm Lưu Hưởng: “Xem trước đi.”
Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc nhận lấy, mở ra đọc nhanh như gió. Sau nửa nén hương, biểu tình trên mặt y làm người không nắm được, y gấp quyển trục lại, “Đế phụ muốn nói gì?”
Trong cuốn ghi lại bốn trăm năm trước, ma thú giáng thế làm nổi lên một hồi hạo kiếp.
Mà so sánh với những lời đồn bên ngoài, trong này ghi lại đặc biệt kỹ càng tỉ mỉ. Bốn đại ma thú từ Đông Hoang mà ra, nhiễu loạn tam giới. Mà ở Đông Hoang kỳ thật còn giữ một vật, toàn thân ngăm đen, trên đó kim văn lập loè, tỏa ra uy áp khủng bố của thời kỳ Hồng Hoang.
“Thế gian không ai biết. Kỳ thật cùng hiện thế với ma thú, còn một quả trứng rồng,”
Đế Vân Vũ chắp tay phía sau, “Rõ ràng đó chính là Chu Huyền Lan.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Thì làm sao? Hắn không phải ma thú hung ác, chưa từng gây tai họa cho thế gian.”
Ngữ khí của Đế Vân Vũ hơi trầm xuống: “Nhưng hắn giống những ma thú đó, là sinh linh ở thời kỳ thượng cổ Hồng Hoang, vốn nên bị diệt sạch từ vạn năm trước. Nhưng không biết cơ duyên trùng hợp gì, mới hiện thế ở trăm năm trước.”
Thẩm Lưu Hưởng nắm chặt quyển trục: “Đế phụ muốn nói hắn không nên xuất hiện?”
Đế Vân Vũ: “Hắn thân là Long tộc có thể xưng bá ở thời kỳ Hồng Hoang. Theo thời gian, tu vi tất nhiên không ai có thể chống lại. Đến lúc đó toàn bộ đại lục sẽ rơi vào tay hắn, sinh tử vạn vật do hắn định đoạt. Thiên Đạo sẽ không cho phép loại sự tình này phát sinh, nhất định sẽ tru sát hắn, bóp chết uy hiếp từ trong nôi.”
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày suy nghĩ sâu xa, một lát nhìn về phía hắn: “Đế phụ thì sao?”
Thiên Đạo tính toán giết Chu Huyền Lan như thế nào y không hiểu được. Nhưng người hiện tại có năng lực này, chỉ có Đế Vân Vũ.
Mấy trăm năm trước đã có thể giết Hỗn Độn, Đào Ngột, phong ấn Cùng Kỳ, Thao Thiết, tu vi của hắn đã sớm siêu thoát tam giới, bước vào một cảnh giới làm người khủng bố.
Đế Vân Vũ khẽ nhúc nhích đuôi lông mày, đang muốn nói chuyện, liền nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt phượng, nghẹn ra một chút nước mắt, khoa tay múa chân.
“Nguyên thân của đồ đệ con chỉ có chút xíu như thế, nhỏ yếu đáng thương, một cái tát là có thể chụp chết. Đế phụ thần uy, tất nhiên sẽ không so đo với một con rồng đen nho nhỏ.”
“Dùng tuổi tác Long tộc mà tính, đồ đệ con nói không chừng còn chưa có thành niên,”
Thẩm Lưu Hưởng giơ tay, ngón tay thon đai túm chặt tay áo Đế Vân Vũ, “Đế phụ là trăng sáng giữa trời quang, tất nhiên sẽ không khi bắt nạt một con rồng con, có phải không?”
Đế Vân Vũ: “......”
Hắn rũ mắt, nhìn thanh niên dám túm tay áo hắn, còn không nhịn được lắc lắc, trầm mặc thật lâu, ngữ khí cứng đờ nói: “Buông ra.”
Thẩm Lưu Hưởng lập tức buông lỏng tay, lại nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Đế phụ, người còn chưa nói có phải hay không.”
Dứt lời, Thẩm Lưu Hưởng ôm ngực, nghẹn đỏ mặt, dùng sức khụ hai tiếng, “Đế phụ nói cẩn thận. Gần đây thân thể hài nhi không khoẻ, chỉ có thể tiếp thu lời khẳng định, ‘vâng’, ‘đúng’, không nghe được bất kỳ lời phủ định nào đâu a!”
Đế Vân Vũ: “......”
Thẩm Lưu Hưởng dùng kỹ thuật diễn đỉnh cao, ép cho Đế Vân Vũ giơ tay một cái, nhắm ngay đầu y, ngón tay thon dài không thể nhịn được nữa búng một cái.
Cái búng này làm Thẩm Lưu Hưởng đau đỏ mắt, hốc mắt rưng rưng.
Đế Vân Vũ nhìn y: “Như vậy mới đúng, muốn khóc thì phải nghiêm túc một chút.”
Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt, trên mặt không thể tưởng tượng, sau đó liền nghe thấy Đế Vân Vũ tiếp tục nói: “Đối với ta, nếu rơi lệ không ngừng, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”
Thẩm Lưu Hưởng: “???”
Đây là tiếng người sao?!
Khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút, đem quyển trục ấn “lạch cạch” lên bàn, nghiến răng nghiến lợi bỏ đi.
Đế Vân Vũ mở to đôi mắt nhạt màu, nhìn bóng người nổi giận đùng đùng biến mất không thấy, mới cười nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm nhặt quyển trục lên, thả về chỗ cũ.
Đi ra khỏi Tàng Thư Các, Thẩm Lưu Hưởng quay đầu nhìn lại.
Nếu Đế Vân Vũ đã lấy ra Thiền Linh Băng, thì ít nhất là lúc này không nổi sát tâm với Chu Huyền Lan. Nhưng Thẩm Lưu Hưởng không yên tâm chính là về sau, cho nên muốn thử thái độ của hắn. Kết quả......
“Hồ ly ngàn năm cũng không giảo hoạt như thế!”
Thẩm Lưu Hưởng hướng Thư Các nói thầm một tiếng, xoay người chuẩn bị trở về thăm đồ đệ. Nhưng đi được một nửa, dừng lại ở ngã ba đường.
Y nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ba chữ “Tam Sinh Thạch” khắc trên tấm ván cũ, do dự một lát, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai, lặng yên không một tiếng động theo đường nhỏ đi vào trong rừng.
Tam Sinh Thạch là thứ trắc tình duyên, thế gian chỉ có ba khối, đặt ở Đế Cung, Thanh Lăng Tông và Yêu Đều.
Trước kia Thẩm Lưu Hưởng đã biết thứ đồ chơi này. Nghe nói trong đá ẩn chứa chi lực Thiên Đạo, có thể trắc ra định mệnh của mỗi người. Trước kia y không có hứng thú, hôm nay lại không nhịn được bước chân, đi về phía Tam Sinh Thạch.
Lòng y có hoang mang.
Giữa hồ nước trong vắt, một khối đá đen đứng lặng lẽ.
Thẩm Lưu Hưởng tới gần, vươn tay ấn lên trên đá, tức khắc một sợi ánh sáng bao phủ lấy người y.
Đợi ánh sáng tan đi, Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, đáy mắt lộ ra một chút chờ mong, lại có chút khẩn trương. Y nhìn chằm chằm Tam Sinh Thạch.
Một hàng chữ hoàn toàn hiển lộ ra.
Diệp Băng Nhiên......
Trên Tam Sinh Thạch, cái tên hiện ra chính là Diệp Băng Nhiên.
Thuận theo ý của Thiên Đạo, người số mệnh định cho y là Diệp Băng Nhiên!
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người một lát, thu tay.
Đột nhiên y kéo lên một bên khóe môi, khuôn mặt tuấn mỹ cười đến xán lạn.
Là ai cũng không quan trọng.
Thời khắc bàn tay ấn lên tảng đá đó, trong lòng y đã hiện lên một cái tên.
Thẩm Lưu Hưởng cười khẽ, nâng tay lên, vỗ vỗ Tam Sinh Thạch.
“Cảm tạ nha. Tuy rằng ngươi không đúng.”
Trên Tam Sinh Thạch khắc tên ai không quan trọng. Quan trọng là, trong lòng y khắc tên ai.
Danh sách chương