“Buông ra, buông ra, buông ra......”
Trên hồ linh dược lặp đi lặp lại hai chữ này, đến tận khi ngón tay câu lấy vạt áo buông ra, mới đột nhiên im bặt.
Văn Nhân Tần trầm mặc một khắc: “Cái thứ gì vậy?”
Hắn dùng linh lực không kéo xuống được, vận dụng lửa U Minh cũng không lưu lại dấu vết gì trên quần áo. Còn có cái thanh âm ríu rít kêu không ngừng, thực sự khó chịu.
Thẩm Lưu Hưởng bị ồn ào đến mức có chút phát ngốc, lấy lại bình tĩnh, kiến nghị nói: “Đừng đánh chủ ý lên quần áo của ta. Như vậy ngươi tốt, ta tốt, mọi người cùng tốt.”
Văn Nhân Tần phản ứng lại, là Tiên Y.
Hắn nhíu mi, một lát liền nhảy xuống hồ dược, ngón tay một lần nữa dừng ở hõm vai Thẩm Lưu Hưởng, ý đồ đẩy cổ áo ra. Vào khoảnh khắc thanh âm giương nanh múa vuốt vang lên, hắn bắt giữ được chỗ đặt pháp thuật, đánh một kích phá giải.
Không còn thanh âm, sắc mặt Văn Nhân Tần hơi hòa hoãn lại.
Tiên Y tùy theo tâm ý chủ nhân mà hành động, chỉ cần hạ cổ thành công, không lo không cởi được xiêm y, chỉ là giờ phút này muốn tra xét Tình Hoa Cổ có chút phiền phức.
Hắn cúi người sát vào một chút, rũ mắt thấy tay Thẩm Lưu Hưởng muốn ngăn trở, liền dễ như trở bàn tay đè cổ tay trắng nõn mảnh mai lên vách hồ, đối thượng một đôi mắt phượng lạnh băng, “Ngươi khôi phục chút linh lực này cũng không phải đối thủ của ta. Nghe lời đừng nhúc nhích, ta chỉ xem tử cổ.”
Văn Nhân Tần nói, cúi đầu tiến đến cần cổ y, ánh mắt dừng ở phần da sau cổ không bị quần áo che khuất.
Trên da thịt tuyết trắng không có gì khác thường. Đến tận khi hơi thở ấm áp dừng ở trên mặt, lập tức hiện lên một mạt hồng nhạt mắt thường có thể thấy được, một mẩu cánh hoa đỏ bừng lặng yên không một tiếng động dò ra.
Thân thể Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ.
“Hình như thành công rồi.”
Bàn tay dính nước của Văn Nhân Tần dừng trên cánh hoa, phát hiện phía dưới nóng rực không giống bình thường, khóe môi sung sướng kéo lên một cái, hoãn thanh nói: “Rất có cảm giác phải không? Đợi mẫu cổ vào chỗ rồi, ta sẽ làm cho ngươi nghiện.”
Dứt lời, hắn buông lỏng người ra. Sau khi kéo dãn khoảng cách, mới cẩn thận đem mẫu cổ phóng ra.
Mẫu cổ khẽ nhúc nhích cái đầu, đang dần dần thức tỉnh.
Văn Nhân Tần đang muốn đem nó đặt lên bàn tay, thân thể bỗng kịch liệt run rẩy, sắc mặt trắng nhợt, phốc cái phun ra một búng máu, rơi xuống hồ nước.
Cả người hắn nổi lên đau đớn như bị xé toạc, một tay ấn lên vách hồ, gân xanh dưới da nổi lên dữ tợn.
Thẩm Lưu Hưởng biểu tình khẽ biến, ẩn ẩn đoán được một chút.
Lấy thân hình biến thành mắt trận, tuy có thể tùy ý thao tác trận pháp, nhưng thứ phải thừa nhận cũng không phải là nhỏ, Văn Nhân Tần hơn phân nửa đã lọt vào phản phệ, linh lực trong cơ thể va chạm đau đớn muốn chết.
Nhưng với y mà nói, lại là một cơ hội.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm mẫu cổ. Nếu Văn Nhân Tần đối với thứ này cẩn thận như thế, vậy với y mà nói liền phải giết chết không tha.
Thẩm Lưu Hưởng vận linh lực trong cơ thể, tụ tập vào lòng bàn tay. Chút linh lực này tuy không có uy lực gì, nhưng giết một con trùng nhỏ vậy là đủ rồi. Nhân lúc Văn Nhân Tần chưa hồi thần, bất ngờ đánh tới mẫu cổ.
*
Bang......!
Đình viện vang lên tiếng bàn tay thanh thúy, dấu năm ngón tay đỏ bừng hiện lên trên mặt Hùng Du.
Hắn nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt không nói một lời.
“Hỗn loại bên ngoài là bộ hạ của Văn Nhân Tần, ngươi đã sớm biết có phải hay không?!” Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Hương trướng đến đỏ ửng, giận không thể át chất vấn.
Nàng vốn đang ở Hương Phường, nghe thấy náo động mới đứng dậy, đang kinh hách liền bị chuyển dời đến phủ đệ, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được.
Hùng Du nắm lấy tay nàng: “Ngươi đừng nóng giận, ở trong phủ không có nguy hiểm.”
“Ta há là lo lắng cho an nguy cá nhân ta?!” Nam Hương khó thở: “Ngươi vậy mà lại âm thầm giúp hắn làm loại sự tình này. Ngươi không phải là Đại thống lĩnh của Kỳ Lân Thành sao?! Ngươi liền nhìn hỗn loại tàn sát dân trong thành có phải hay không?!”
Sắc mặt Hùng Du biến đổi: “Cái gì tàn sát dân trong thành?! Chớ nói bậy. Thành chủ dặn dò chỉ cần đầu hàng liền tha mạng sống, ai dám lạm sát kẻ vô tội?!”
Nam Hương không cần nhiều lời nữa, nhìn quanh bốn phía, túm hắn nhảy lên đài cao trong phủ, quan sát hơn phân nửa Kỳ Lân Thành.
“Ngươi trợn to mắt nhìn cho ta!”
Ánh mắt Hùng Du đảo qua, vừa vặn dừng ở góc đường, nhìn thấy mấy tiểu yêu hoảng sợ chạy trốn bị một hỗn loại cụt một tay ngăn lại, run rẩy quỳ xuống xin tha.
“Chúng, chúng ta đầu hàng a, đầu hàng! Thề sống chết nguyện trung thành với Yêu Vương. Tuyệt đối không......”
Lời còn chưa dứt đã bị dẫm lên cổ một đao giết chết.
Hỗn loại kia sờ sờ cái tay cụt, cười lạnh một tiếng, vừa vặn nhìn thấy đồng bạn đi tới bên cạnh, vì thế reo lên: “Không nghĩ tới Kỳ Lân Thành toàn kẻ xương cứng, thề sống chết là địch, xem thường chúng ta.”
Hùng Du giận đỏ mắt, hét lớn một tiếng liền muốn xông ra, bị Nam Hương ngăn lại: “Kỳ Lân Thành thường xuyên xuất hiện hỗn loại, tám chín phần mười sẽ bị dân trong thành đánh chửi, trong lòng tất là huyết hải thâm thù. Cho dù Văn Nhân Tần hạ lệnh như thế, nhưng bên trong thành có rất nhiều người bằng mặt không bằng lòng. Ngươi giết được một người, giết được ngàn ngàn vạn vạn người sao?!”
Hùng Du: “Ta lập tức báo cho Thành chủ!”
Nam Hương quát lạnh: “Ngươi thanh tỉnh một chút! Ngươi thật sự cho rằng Văn Nhân Tần không đoán được sao? Mở một con mắt, nhắm một con mắt thôi! Ngày xưa Kỳ Lân Thành lâu lâu lại xuất hiện tiểu hỗn loại, bây giờ nghĩ lại, hơn phân nửa là Văn Nhân Tần cố ý thả ra, gieo hạt giống cừu hận vào lòng bọn họ từ khi còn nhỏ. Ngươi trông cậy vào hắn cứu giúp, căn bản chỉ là si tâm vọng tưởng!”
Tâm thần Hùng Du đều chấn động, Nam Hương bắt lấy hắn nói: “Hiện giờ có hai Yêu Vương ở trong thành, chắc chắn sẽ có biện pháp hơn ngươi hay ta.”
Hùng Du: “Ngươi là muốn ta hướng bọn họ cầu cứu.”
Nam Hương vỗ vỗ đầu hắn: “Là muốn ngươi nghĩ cách cứu Thẩm Thiếu Quân. Kỳ thật biểu ca kia của ta hóa ra không dựa vào được, duy nhất chỉ còn trông cậy vào Cửu Yêu Vương. Nếu Thẩm Thiếu Quân có bất trắc gì, sợ là hắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.”
Hùng Du trầm tư một lát, mang nàng rời khỏi phủ đệ, “Ta không phải đối thủ của Thành chủ, đến nơi khác tìm người.”
*
Hoa Tiên đang tắm máu chiến đấu hăng hái hết sức, cảm giác bị ai âm thầm nói nhỏ, hung hăng đánh cái hắt xì. Hỗn loại xung quanh thấy thế liền vây lại, đem hắn đánh đến bại lui liên tiếp. Đến tận khi Chu Huyền Lan hạ xuống trước mặt, bắt lấy hắn lắc mình rời đi.
Hoa Tiên đứng vững, xem xét thi thể la liệt dưới đất: “Cảm tạ. Ngươi giết nhanh thế.”
Chu Huyền Lan đánh một chưởng đuổi mấy hỗn loại đang đuổi tới, thần sắc lãnh lệ: “Đem Yêu Thuyền của ngươi thả ra.”
Hoa Tiên sửng sốt: “Ta đã từng dùng Yêu Thuyền đâm kết giới, nhưng vô dụng.”
Chu Huyền Lan: “Ta có biện pháp.”
Hoa Tiên mừng như điên, vừa thả Yêu Thuyền ra vừa nói: “Nhưng cứ trốn như vậy, ngươi mặc kệ Thẩm mỹ...... Lưu Hưởng?”
Chu Huyền Lan nhìn hắn, đôi mắt đỏ tươi, tiếng nói áp lực đến cực điểm: “Pháp trận bên trong ta không phá được, không tìm thấy sư tôn.”
Hắn bị hỗn loại cuốn lấy, giết hồi lâu mới rảnh rỗi một chút, dùng linh thạch tìm vị trí sư tôn cũng không có kết quả.
Hoa Tiên gật đầu lý giải: “Đã tận lực rồi, có thể trốn một người là được một người.”
Chu Huyền Lan không nói một từ, bày ra phòng ngự giới ngăn trở hỗn loại còn sót lại, ném linh thạch tức khắc tiến vào Yêu Thuyền, biến mất tại chỗ.
Ngoài cửa thành, một con thuyền màu xanh lá rơi xuống đất.
Hoa Tiên thu Yêu Thuyền, nhìn Kỳ Lân Thành bị ngọn lửa màu đen bao vây, nhíu nhíu mày, “Văn Nhân Tần tọa ủng pháp trận thượng cổ, bằng hai người ngươi và ta đã không phá được trận, cũng không đụng vào hắn được mảy may. Vì vậy kế sách bây giờ, chỉ có tức tốc đem tin tức truyền ra, kêu gọi người của mọi tầng lớp tới thảo phạt.”
Dứt lời, hắn nhìn thấy Chu Huyền Lan sắc mặt lạnh băng khoanh chân ngồi xuống, xung quanh linh thạch bày thành một trận pháp phức tạp.
Hoa Tiên đối với trận pháp dốt đặc cán mai, chỉ cảm thấy trận này so với Sâm La Vạn Tượng nhỏ bé đến mức không để vào mắt, cả kinh nói: “Đừng nói với ta bằng nó có thể phá Sâm La Vạn Tượng!”
Chu Huyền Lan niết quyết, khép hai tròng mắt lại, “Văn Nhân Tần là mắt trận. Không có bất kỳ pháp trận nào có thể đối kháng với nó. Muốn phá Sâm La Vạn Tượng, chỉ có một phương pháp.”
“Phương pháp gì?”
Mới vừa hỏi xong, Hoa Tiên nhìn thấy quanh thân người đang khoanh chân ngồi nổi lên huyền quang, rất nhiều linh khí hội tụ vào người hắn. Bật chợt sắc mặt hắn trắng nhợt, phun ra một ngụm máu.
Hoa Tiên hơi kinh hãi, đang muốn mở miệng, linh khí bốn phía bỗng cứng lại, uy áp vô hình từ bên trên tràn ra mọi nơi.
Hắn ngẩn người, vẻ mặt cảnh giác nhìn lên giữa không trung, nháy mắt liền há to miệng.
Thân ảnh thon dài bước ra từ hư không, sắc mặt âm trầm đến mức tận cùng, cũng không nhiều lời, trực tiếp bay lên bầu trời Kỳ Lân Thành.
“Chu, Chu Huyền Lan?!”
Hoa Tiên thu hồi tầm mắt, một lần nữa rơi xuống người trên mặt đất, “Trong các ngươi ai mới là thật?!”
Chu Huyền Lan lau máu tươi trên khóe môi: “Ta là phân thân, thực lực còn chưa đủ, muốn phá trận chỉ có thể đem chân thân từ Bát Hoang kéo tới.”
Hoa Tiên trừng lớn mắt, trước khiếp sợ Phân Thân Thuật, lại kinh hãi với nửa câu sau, “Bát Hoang?!”. Từ Bát Hoang đem người nháy mắt di dời tới, đây là kiểu năng lực gì mới có thể làm được? Quả thực chưa từng nghe thấy!
“Nhưng trận pháp khó phá đều không phải là vấn đề tu vi. Cho dù chân thân tới rồi cũng không làm gì được, các ngươi rốt cuộc tính toán làm thế nào?”
Chu Huyền Lan chỉ chỉ thái dương, phun ra hai chữ: “Cường phá.”
Hắn bị hỗn loại trì hoãn gần nửa canh giờ, không biết tình huống sư tôn ra sao, một khắc cũng chờ không nổi nữa.
Trên mặt Hoa Tiên vẫn là không thể tưởng tượng.
Cường phá pháp trận thượng cổ...... Lúc trước hắn đánh một kích toàn lực cũng không lay động được kết giới mảy may. Đánh giá người có thể cường phá trận pháp này chỉ có Đế Quân. Chu Huyền Lan dựa vào cái gì? Đang lúc hoang mang, hắn ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt đào hoa tức khắc mở to hết cỡ, đồng tử chấn động.
Rồng......?!
***
Văn Nhân Tần vận chuyển linh lực, nghiêng người bảo vệ mẫu cổ, xoay lưng ngăn trở một kích của Thẩm Lưu Hưởng.
Thẩm Lưu Hưởng đánh ra một kích không thành, thân hình trọng thương cũng đã chống đỡ đến cực hạn, sắc mặt trắng bạch, cắn chặt môi dưới nhiễm máu. Y phát hiện trong cơ thể có một chút biến hóa, mơ hồ đoán được Tình Hoa Cổ có tác dụng gì đó, tâm tư muốn giết mẫu cổ bất đắc dĩ bị hóa giải.
Văn Nhân Tần ngừng lại một lát, điều chỉnh tốt linh lực trong cơ thể, trước tiên đem mẫu cổ thả lại trong tay.
Chỉ kém một bước cuối cùng, là lập tức có thể......
Hắn nhìn nửa người mẫu cổ đã hoàn toàn đi vào lòng bàn tay, khóe môi mới vừa gợi lên, một đạo kiếm ý cực mạnh bất ngờ đánh úp lại.
Linh khí trong không gian này rất đậm đặc, làm tất cả vào trong mắt người đều chậm lại. Thế nên rõ ràng biết được kiếm ý đang đến, lại không cản được chút nào!
Mẫu cổ tức khắc rơi vào tập kích, bị kiếm ý mang đi.
Đồng thời một đạo thân ảnh xuất hiện trong hồ dược, thừa cơ một khắc Văn Nhân Tần nhìn về phía mẫu cổ, bạch y xẹt qua, đem người trong hồ mang đi.
Tất cả phát sinh chỉ trong chớp nhoáng.
Thẩm Lưu Hưởng lấy lại tinh thần, thân đã ở giữa một con phố không biết tên, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi.
Y nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Băng Nhiên: “Đa tạ.”
Trên mặt Diệp Băng Nhiên dính chút máu, hơi gật đầu, xòe bàn tay lộ ra mẫu cổ vẫn không nhúc nhích, “Ta cũng lấy nó tới, có lẽ hữu dụng với ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, đang muốn nhận lấy, lại thấy mẫu cổ đột nhiên cử động, vậy mà chưa chết hẳn.
Nó đột nhiên không kịp phòng ngừa chui vào trong tay Diệp Băng Nhiên.
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng đại biến, vội ra tay chụp nhưng vẫn chậm một nhịp, Diệp Băng Nhiên ngẩn người một khắc, phản ứng cực nhanh ngưng thần cảm thụ hướng đi của mẫu cổ.
Sau đó mắt băng rũ xuống một cái, nhìn về phía chỗ cổ tay đang nhô lên.
Bàn tay kia của Diệp Băng Nhiên xẹt qua, tựa như con dao sắc bén nhất thế gian, không chút do dự khoét xuống một miếng thịt trên cổ tay mình, làm máu chảy đầm đìa, sâu tận xương.
Mẫu cổ nấp kín trong đó theo da thịt rơi xuống đất, Diệp Băng Nhiên tức khắc công kích tới, lập tức giết nó chết hẳn.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm miệng vết thương dữ tợn, cả người sửng sốt.
Diệp Băng Nhiên khoanh tay, đem tay áo to rộng kéo xuống, che khuất miệng vết thương trên cổ tay. Khuân mặt vẫn luôn lạnh như băng khó được tràn ra ý cười, như nhẹ nhàng thở phào, vừa tránh được một cái đại sai.
“Tin ta, ta tuyệt đối sẽ không như thế.”
Thẩm Lưu Hưởng há miệng thở dốc, trong lòng nổi lên sóng gió động trời, lời nói lại nghẹn trong cổ họng.
Lúc này, thanh âm lạnh lẽo vang lên.
“Tìm được rồi......”
Thân ảnh Văn Nhân Tần xuất hiện, liếc mắt nhìn mẫu cổ chết trên mặt đất, khuôn mặt phủ kín sương mù, bước chân đi lên phía trước một bước, hội tụ lực lượng trận pháp muốn giết Diệp Băng Nhiên.
Thẩm Lưu Hưởng biết với tu vi của hắn lúc này, Diệp Băng Nhiên không phải là đối thủ, nên lập tức chắn ở phía trước.
Nhưng vào lúc này, trên không trung Kỳ Lân Thành bỗng nhiên truyền đến tiếng vang lớn kinh thiên. Mọi người bên trong thành đồng thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, uy áp khủng bố làm người hít thở không thông từ trên kết giới khuếch tán ra.
Thân ảnh mặc áo bào đen cầm một vật trong tay, ầm ầm dừng trên đỉnh kết giới.
Tức khắc phong vân biến sắc, trên không trung sấm sét nổi lên bốn phía.
Rắc......!
Từ đỉnh cao nhất của kết giới kiên cố không gì phá vỡ nổi, từng vết nứt bắt đầu lan tràn, đảo mắt đã chia năm xẻ bảy.
Tiếp theo lại là một kích, kết giới hoàn toàn nát vụn.
Bên trong thành vô số người như được sinh ra lần nữa, trên mặt mừng như điên. Hoa Tiên một mình ở ngoài thành, kinh hãi trên mặt chưa tán, chưa hồi phục lại tinh thần trước một màn vừa rồi.
Chu Huyền Lan...... Tự cắt sừng rồng!
Thật sự ngoan tuyệt. Dùng vật cứng nhất thế gian, cường phá Sâm La Vạn Tượng.
Trên hồ linh dược lặp đi lặp lại hai chữ này, đến tận khi ngón tay câu lấy vạt áo buông ra, mới đột nhiên im bặt.
Văn Nhân Tần trầm mặc một khắc: “Cái thứ gì vậy?”
Hắn dùng linh lực không kéo xuống được, vận dụng lửa U Minh cũng không lưu lại dấu vết gì trên quần áo. Còn có cái thanh âm ríu rít kêu không ngừng, thực sự khó chịu.
Thẩm Lưu Hưởng bị ồn ào đến mức có chút phát ngốc, lấy lại bình tĩnh, kiến nghị nói: “Đừng đánh chủ ý lên quần áo của ta. Như vậy ngươi tốt, ta tốt, mọi người cùng tốt.”
Văn Nhân Tần phản ứng lại, là Tiên Y.
Hắn nhíu mi, một lát liền nhảy xuống hồ dược, ngón tay một lần nữa dừng ở hõm vai Thẩm Lưu Hưởng, ý đồ đẩy cổ áo ra. Vào khoảnh khắc thanh âm giương nanh múa vuốt vang lên, hắn bắt giữ được chỗ đặt pháp thuật, đánh một kích phá giải.
Không còn thanh âm, sắc mặt Văn Nhân Tần hơi hòa hoãn lại.
Tiên Y tùy theo tâm ý chủ nhân mà hành động, chỉ cần hạ cổ thành công, không lo không cởi được xiêm y, chỉ là giờ phút này muốn tra xét Tình Hoa Cổ có chút phiền phức.
Hắn cúi người sát vào một chút, rũ mắt thấy tay Thẩm Lưu Hưởng muốn ngăn trở, liền dễ như trở bàn tay đè cổ tay trắng nõn mảnh mai lên vách hồ, đối thượng một đôi mắt phượng lạnh băng, “Ngươi khôi phục chút linh lực này cũng không phải đối thủ của ta. Nghe lời đừng nhúc nhích, ta chỉ xem tử cổ.”
Văn Nhân Tần nói, cúi đầu tiến đến cần cổ y, ánh mắt dừng ở phần da sau cổ không bị quần áo che khuất.
Trên da thịt tuyết trắng không có gì khác thường. Đến tận khi hơi thở ấm áp dừng ở trên mặt, lập tức hiện lên một mạt hồng nhạt mắt thường có thể thấy được, một mẩu cánh hoa đỏ bừng lặng yên không một tiếng động dò ra.
Thân thể Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ.
“Hình như thành công rồi.”
Bàn tay dính nước của Văn Nhân Tần dừng trên cánh hoa, phát hiện phía dưới nóng rực không giống bình thường, khóe môi sung sướng kéo lên một cái, hoãn thanh nói: “Rất có cảm giác phải không? Đợi mẫu cổ vào chỗ rồi, ta sẽ làm cho ngươi nghiện.”
Dứt lời, hắn buông lỏng người ra. Sau khi kéo dãn khoảng cách, mới cẩn thận đem mẫu cổ phóng ra.
Mẫu cổ khẽ nhúc nhích cái đầu, đang dần dần thức tỉnh.
Văn Nhân Tần đang muốn đem nó đặt lên bàn tay, thân thể bỗng kịch liệt run rẩy, sắc mặt trắng nhợt, phốc cái phun ra một búng máu, rơi xuống hồ nước.
Cả người hắn nổi lên đau đớn như bị xé toạc, một tay ấn lên vách hồ, gân xanh dưới da nổi lên dữ tợn.
Thẩm Lưu Hưởng biểu tình khẽ biến, ẩn ẩn đoán được một chút.
Lấy thân hình biến thành mắt trận, tuy có thể tùy ý thao tác trận pháp, nhưng thứ phải thừa nhận cũng không phải là nhỏ, Văn Nhân Tần hơn phân nửa đã lọt vào phản phệ, linh lực trong cơ thể va chạm đau đớn muốn chết.
Nhưng với y mà nói, lại là một cơ hội.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm mẫu cổ. Nếu Văn Nhân Tần đối với thứ này cẩn thận như thế, vậy với y mà nói liền phải giết chết không tha.
Thẩm Lưu Hưởng vận linh lực trong cơ thể, tụ tập vào lòng bàn tay. Chút linh lực này tuy không có uy lực gì, nhưng giết một con trùng nhỏ vậy là đủ rồi. Nhân lúc Văn Nhân Tần chưa hồi thần, bất ngờ đánh tới mẫu cổ.
*
Bang......!
Đình viện vang lên tiếng bàn tay thanh thúy, dấu năm ngón tay đỏ bừng hiện lên trên mặt Hùng Du.
Hắn nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt không nói một lời.
“Hỗn loại bên ngoài là bộ hạ của Văn Nhân Tần, ngươi đã sớm biết có phải hay không?!” Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Hương trướng đến đỏ ửng, giận không thể át chất vấn.
Nàng vốn đang ở Hương Phường, nghe thấy náo động mới đứng dậy, đang kinh hách liền bị chuyển dời đến phủ đệ, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được.
Hùng Du nắm lấy tay nàng: “Ngươi đừng nóng giận, ở trong phủ không có nguy hiểm.”
“Ta há là lo lắng cho an nguy cá nhân ta?!” Nam Hương khó thở: “Ngươi vậy mà lại âm thầm giúp hắn làm loại sự tình này. Ngươi không phải là Đại thống lĩnh của Kỳ Lân Thành sao?! Ngươi liền nhìn hỗn loại tàn sát dân trong thành có phải hay không?!”
Sắc mặt Hùng Du biến đổi: “Cái gì tàn sát dân trong thành?! Chớ nói bậy. Thành chủ dặn dò chỉ cần đầu hàng liền tha mạng sống, ai dám lạm sát kẻ vô tội?!”
Nam Hương không cần nhiều lời nữa, nhìn quanh bốn phía, túm hắn nhảy lên đài cao trong phủ, quan sát hơn phân nửa Kỳ Lân Thành.
“Ngươi trợn to mắt nhìn cho ta!”
Ánh mắt Hùng Du đảo qua, vừa vặn dừng ở góc đường, nhìn thấy mấy tiểu yêu hoảng sợ chạy trốn bị một hỗn loại cụt một tay ngăn lại, run rẩy quỳ xuống xin tha.
“Chúng, chúng ta đầu hàng a, đầu hàng! Thề sống chết nguyện trung thành với Yêu Vương. Tuyệt đối không......”
Lời còn chưa dứt đã bị dẫm lên cổ một đao giết chết.
Hỗn loại kia sờ sờ cái tay cụt, cười lạnh một tiếng, vừa vặn nhìn thấy đồng bạn đi tới bên cạnh, vì thế reo lên: “Không nghĩ tới Kỳ Lân Thành toàn kẻ xương cứng, thề sống chết là địch, xem thường chúng ta.”
Hùng Du giận đỏ mắt, hét lớn một tiếng liền muốn xông ra, bị Nam Hương ngăn lại: “Kỳ Lân Thành thường xuyên xuất hiện hỗn loại, tám chín phần mười sẽ bị dân trong thành đánh chửi, trong lòng tất là huyết hải thâm thù. Cho dù Văn Nhân Tần hạ lệnh như thế, nhưng bên trong thành có rất nhiều người bằng mặt không bằng lòng. Ngươi giết được một người, giết được ngàn ngàn vạn vạn người sao?!”
Hùng Du: “Ta lập tức báo cho Thành chủ!”
Nam Hương quát lạnh: “Ngươi thanh tỉnh một chút! Ngươi thật sự cho rằng Văn Nhân Tần không đoán được sao? Mở một con mắt, nhắm một con mắt thôi! Ngày xưa Kỳ Lân Thành lâu lâu lại xuất hiện tiểu hỗn loại, bây giờ nghĩ lại, hơn phân nửa là Văn Nhân Tần cố ý thả ra, gieo hạt giống cừu hận vào lòng bọn họ từ khi còn nhỏ. Ngươi trông cậy vào hắn cứu giúp, căn bản chỉ là si tâm vọng tưởng!”
Tâm thần Hùng Du đều chấn động, Nam Hương bắt lấy hắn nói: “Hiện giờ có hai Yêu Vương ở trong thành, chắc chắn sẽ có biện pháp hơn ngươi hay ta.”
Hùng Du: “Ngươi là muốn ta hướng bọn họ cầu cứu.”
Nam Hương vỗ vỗ đầu hắn: “Là muốn ngươi nghĩ cách cứu Thẩm Thiếu Quân. Kỳ thật biểu ca kia của ta hóa ra không dựa vào được, duy nhất chỉ còn trông cậy vào Cửu Yêu Vương. Nếu Thẩm Thiếu Quân có bất trắc gì, sợ là hắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.”
Hùng Du trầm tư một lát, mang nàng rời khỏi phủ đệ, “Ta không phải đối thủ của Thành chủ, đến nơi khác tìm người.”
*
Hoa Tiên đang tắm máu chiến đấu hăng hái hết sức, cảm giác bị ai âm thầm nói nhỏ, hung hăng đánh cái hắt xì. Hỗn loại xung quanh thấy thế liền vây lại, đem hắn đánh đến bại lui liên tiếp. Đến tận khi Chu Huyền Lan hạ xuống trước mặt, bắt lấy hắn lắc mình rời đi.
Hoa Tiên đứng vững, xem xét thi thể la liệt dưới đất: “Cảm tạ. Ngươi giết nhanh thế.”
Chu Huyền Lan đánh một chưởng đuổi mấy hỗn loại đang đuổi tới, thần sắc lãnh lệ: “Đem Yêu Thuyền của ngươi thả ra.”
Hoa Tiên sửng sốt: “Ta đã từng dùng Yêu Thuyền đâm kết giới, nhưng vô dụng.”
Chu Huyền Lan: “Ta có biện pháp.”
Hoa Tiên mừng như điên, vừa thả Yêu Thuyền ra vừa nói: “Nhưng cứ trốn như vậy, ngươi mặc kệ Thẩm mỹ...... Lưu Hưởng?”
Chu Huyền Lan nhìn hắn, đôi mắt đỏ tươi, tiếng nói áp lực đến cực điểm: “Pháp trận bên trong ta không phá được, không tìm thấy sư tôn.”
Hắn bị hỗn loại cuốn lấy, giết hồi lâu mới rảnh rỗi một chút, dùng linh thạch tìm vị trí sư tôn cũng không có kết quả.
Hoa Tiên gật đầu lý giải: “Đã tận lực rồi, có thể trốn một người là được một người.”
Chu Huyền Lan không nói một từ, bày ra phòng ngự giới ngăn trở hỗn loại còn sót lại, ném linh thạch tức khắc tiến vào Yêu Thuyền, biến mất tại chỗ.
Ngoài cửa thành, một con thuyền màu xanh lá rơi xuống đất.
Hoa Tiên thu Yêu Thuyền, nhìn Kỳ Lân Thành bị ngọn lửa màu đen bao vây, nhíu nhíu mày, “Văn Nhân Tần tọa ủng pháp trận thượng cổ, bằng hai người ngươi và ta đã không phá được trận, cũng không đụng vào hắn được mảy may. Vì vậy kế sách bây giờ, chỉ có tức tốc đem tin tức truyền ra, kêu gọi người của mọi tầng lớp tới thảo phạt.”
Dứt lời, hắn nhìn thấy Chu Huyền Lan sắc mặt lạnh băng khoanh chân ngồi xuống, xung quanh linh thạch bày thành một trận pháp phức tạp.
Hoa Tiên đối với trận pháp dốt đặc cán mai, chỉ cảm thấy trận này so với Sâm La Vạn Tượng nhỏ bé đến mức không để vào mắt, cả kinh nói: “Đừng nói với ta bằng nó có thể phá Sâm La Vạn Tượng!”
Chu Huyền Lan niết quyết, khép hai tròng mắt lại, “Văn Nhân Tần là mắt trận. Không có bất kỳ pháp trận nào có thể đối kháng với nó. Muốn phá Sâm La Vạn Tượng, chỉ có một phương pháp.”
“Phương pháp gì?”
Mới vừa hỏi xong, Hoa Tiên nhìn thấy quanh thân người đang khoanh chân ngồi nổi lên huyền quang, rất nhiều linh khí hội tụ vào người hắn. Bật chợt sắc mặt hắn trắng nhợt, phun ra một ngụm máu.
Hoa Tiên hơi kinh hãi, đang muốn mở miệng, linh khí bốn phía bỗng cứng lại, uy áp vô hình từ bên trên tràn ra mọi nơi.
Hắn ngẩn người, vẻ mặt cảnh giác nhìn lên giữa không trung, nháy mắt liền há to miệng.
Thân ảnh thon dài bước ra từ hư không, sắc mặt âm trầm đến mức tận cùng, cũng không nhiều lời, trực tiếp bay lên bầu trời Kỳ Lân Thành.
“Chu, Chu Huyền Lan?!”
Hoa Tiên thu hồi tầm mắt, một lần nữa rơi xuống người trên mặt đất, “Trong các ngươi ai mới là thật?!”
Chu Huyền Lan lau máu tươi trên khóe môi: “Ta là phân thân, thực lực còn chưa đủ, muốn phá trận chỉ có thể đem chân thân từ Bát Hoang kéo tới.”
Hoa Tiên trừng lớn mắt, trước khiếp sợ Phân Thân Thuật, lại kinh hãi với nửa câu sau, “Bát Hoang?!”. Từ Bát Hoang đem người nháy mắt di dời tới, đây là kiểu năng lực gì mới có thể làm được? Quả thực chưa từng nghe thấy!
“Nhưng trận pháp khó phá đều không phải là vấn đề tu vi. Cho dù chân thân tới rồi cũng không làm gì được, các ngươi rốt cuộc tính toán làm thế nào?”
Chu Huyền Lan chỉ chỉ thái dương, phun ra hai chữ: “Cường phá.”
Hắn bị hỗn loại trì hoãn gần nửa canh giờ, không biết tình huống sư tôn ra sao, một khắc cũng chờ không nổi nữa.
Trên mặt Hoa Tiên vẫn là không thể tưởng tượng.
Cường phá pháp trận thượng cổ...... Lúc trước hắn đánh một kích toàn lực cũng không lay động được kết giới mảy may. Đánh giá người có thể cường phá trận pháp này chỉ có Đế Quân. Chu Huyền Lan dựa vào cái gì? Đang lúc hoang mang, hắn ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt đào hoa tức khắc mở to hết cỡ, đồng tử chấn động.
Rồng......?!
***
Văn Nhân Tần vận chuyển linh lực, nghiêng người bảo vệ mẫu cổ, xoay lưng ngăn trở một kích của Thẩm Lưu Hưởng.
Thẩm Lưu Hưởng đánh ra một kích không thành, thân hình trọng thương cũng đã chống đỡ đến cực hạn, sắc mặt trắng bạch, cắn chặt môi dưới nhiễm máu. Y phát hiện trong cơ thể có một chút biến hóa, mơ hồ đoán được Tình Hoa Cổ có tác dụng gì đó, tâm tư muốn giết mẫu cổ bất đắc dĩ bị hóa giải.
Văn Nhân Tần ngừng lại một lát, điều chỉnh tốt linh lực trong cơ thể, trước tiên đem mẫu cổ thả lại trong tay.
Chỉ kém một bước cuối cùng, là lập tức có thể......
Hắn nhìn nửa người mẫu cổ đã hoàn toàn đi vào lòng bàn tay, khóe môi mới vừa gợi lên, một đạo kiếm ý cực mạnh bất ngờ đánh úp lại.
Linh khí trong không gian này rất đậm đặc, làm tất cả vào trong mắt người đều chậm lại. Thế nên rõ ràng biết được kiếm ý đang đến, lại không cản được chút nào!
Mẫu cổ tức khắc rơi vào tập kích, bị kiếm ý mang đi.
Đồng thời một đạo thân ảnh xuất hiện trong hồ dược, thừa cơ một khắc Văn Nhân Tần nhìn về phía mẫu cổ, bạch y xẹt qua, đem người trong hồ mang đi.
Tất cả phát sinh chỉ trong chớp nhoáng.
Thẩm Lưu Hưởng lấy lại tinh thần, thân đã ở giữa một con phố không biết tên, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi.
Y nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Băng Nhiên: “Đa tạ.”
Trên mặt Diệp Băng Nhiên dính chút máu, hơi gật đầu, xòe bàn tay lộ ra mẫu cổ vẫn không nhúc nhích, “Ta cũng lấy nó tới, có lẽ hữu dụng với ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, đang muốn nhận lấy, lại thấy mẫu cổ đột nhiên cử động, vậy mà chưa chết hẳn.
Nó đột nhiên không kịp phòng ngừa chui vào trong tay Diệp Băng Nhiên.
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng đại biến, vội ra tay chụp nhưng vẫn chậm một nhịp, Diệp Băng Nhiên ngẩn người một khắc, phản ứng cực nhanh ngưng thần cảm thụ hướng đi của mẫu cổ.
Sau đó mắt băng rũ xuống một cái, nhìn về phía chỗ cổ tay đang nhô lên.
Bàn tay kia của Diệp Băng Nhiên xẹt qua, tựa như con dao sắc bén nhất thế gian, không chút do dự khoét xuống một miếng thịt trên cổ tay mình, làm máu chảy đầm đìa, sâu tận xương.
Mẫu cổ nấp kín trong đó theo da thịt rơi xuống đất, Diệp Băng Nhiên tức khắc công kích tới, lập tức giết nó chết hẳn.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm miệng vết thương dữ tợn, cả người sửng sốt.
Diệp Băng Nhiên khoanh tay, đem tay áo to rộng kéo xuống, che khuất miệng vết thương trên cổ tay. Khuân mặt vẫn luôn lạnh như băng khó được tràn ra ý cười, như nhẹ nhàng thở phào, vừa tránh được một cái đại sai.
“Tin ta, ta tuyệt đối sẽ không như thế.”
Thẩm Lưu Hưởng há miệng thở dốc, trong lòng nổi lên sóng gió động trời, lời nói lại nghẹn trong cổ họng.
Lúc này, thanh âm lạnh lẽo vang lên.
“Tìm được rồi......”
Thân ảnh Văn Nhân Tần xuất hiện, liếc mắt nhìn mẫu cổ chết trên mặt đất, khuôn mặt phủ kín sương mù, bước chân đi lên phía trước một bước, hội tụ lực lượng trận pháp muốn giết Diệp Băng Nhiên.
Thẩm Lưu Hưởng biết với tu vi của hắn lúc này, Diệp Băng Nhiên không phải là đối thủ, nên lập tức chắn ở phía trước.
Nhưng vào lúc này, trên không trung Kỳ Lân Thành bỗng nhiên truyền đến tiếng vang lớn kinh thiên. Mọi người bên trong thành đồng thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, uy áp khủng bố làm người hít thở không thông từ trên kết giới khuếch tán ra.
Thân ảnh mặc áo bào đen cầm một vật trong tay, ầm ầm dừng trên đỉnh kết giới.
Tức khắc phong vân biến sắc, trên không trung sấm sét nổi lên bốn phía.
Rắc......!
Từ đỉnh cao nhất của kết giới kiên cố không gì phá vỡ nổi, từng vết nứt bắt đầu lan tràn, đảo mắt đã chia năm xẻ bảy.
Tiếp theo lại là một kích, kết giới hoàn toàn nát vụn.
Bên trong thành vô số người như được sinh ra lần nữa, trên mặt mừng như điên. Hoa Tiên một mình ở ngoài thành, kinh hãi trên mặt chưa tán, chưa hồi phục lại tinh thần trước một màn vừa rồi.
Chu Huyền Lan...... Tự cắt sừng rồng!
Thật sự ngoan tuyệt. Dùng vật cứng nhất thế gian, cường phá Sâm La Vạn Tượng.
Danh sách chương