Từ Tinh Thần nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng mất tự nhiên, cũng hiếm thấy không chế nhạo tiếp, vừa bừng tỉnh, có loại cảm giác đại hoạch toàn thắng, chỉ cảm thấy vui sướng xưa nay chưa từng có.
Hắn dựng thẳng lưng, đầu óc đều chuyển động nhanh hơn rất nhiều: “Ngươi nói mấy thứ này đơn giản là muốn chúng ta cứu Văn Nhân Tần. Nhưng ta xem ra không cần. Hắn chỉ cần trốn đi chịu đựng tối nay, mùi trên người biến mất. Cho dù Tố Bạch Triệt có lão thành chủ, cũng chỉ là lời nói của một bên, không có chứng cứ.”
“Nơi Thành Chủ ẩn thân không ai có thể biết được,” Sắc mặt Hùng Du khó coi, “Nhưng Chu Yếm kia đặc biệt tự tin, cơ hồ không cần tốn nhiều sức cũng tìm được hắn. Cho nên ta lo lắng......”
Từ Tinh Thần nhíu mày: “Theo lời ngươi nói, người nọ chính là có bản lĩnh thông thiên, đã biết thân phận Văn Nhân Tần lại có thể dễ dàng phát hiện nơi hắn ẩn thân. Kể cả có dùng suy đoán chi thuật, cũng không có khả năng rõ ràng như thế.”
Thẩm Lưu Hưởng trầm ngâm một lát: “Đi Phủ thành chủ, đoạt lão thành chủ trước khi Tố Bạch Triệt mang người đi, làm gã không có cớ xuất binh.”
Sắc mặt Hùng Du tái nhợt: “Khả năng không kịp rồi.”
Vừa nói xong, bên ngoài tiếng ầm ĩ nổi lên bốn phía.
Đêm Trăng Máu, chúng yêu hưng phấn không thôi, không nghỉ ngơi một khắc, tất cả ở trên đường du ngoạn. Phủ thành chủ truyền đến động tĩnh, tức khắc hấp dẫn không ít Yêu chúng.
Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, tin tức khiếp sợ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Toàn bộ Kỳ Lân Thành bùng nổ! “Thành Chủ là hỗn loại?! Sao có khả năng?! Không có khả năng! Đừng vội nói bậy!”
“Lão thành chủ chính miệng nói ra, hắn bị Văn Nhân Tần nhốt ở trong lao nhiều năm, mới vừa chạy thoát!”
“Thành chủ là An Sau sinh ra, An Sau không phải tuyết sơn hồ sao?”
“Nàng là nữ tử Vu tộc!!! Lão thành chủ nói An Tần dùng cổ mê hoặc hắn, mới có nghiệp chướng Văn Nhân Tần này!”
“Mau đến Phủ thành chủ, còn có tin nghe rợn người hơn, Lam tiểu thư cũng bị cầm tù ở phủ đệ nhiều năm, còn bắt được hỗn loại khác, nghe nói là hài tử của Thành chủ với nữ tử Nhân tộc!”
“Cái gì?! Mau đi! Mau đi!”
Chúng yêu phía sau nối tiếp phía trước chạy vêg hướng phủ đệ, thậm chí có Yêu còn hóa về nguyên hình, chạy vội trong ánh trăng đỏ máu.
Thẩm Lưu Hưởng từ cửa trở về, nhíu mày nói: “Tiểu hài tử kia hẳn là A Mộc, ở trong tay bọn họ dữ nhiều lành ít, đi cứu người trước rồi xem tình huống.”
Đoàn người xen lẫn trong đám người, chạy về hướng Phủ Thành Chủ. Nửa đường Thẩm Lưu Hưởng bỗng nhiên thoáng nhìn một lầu cao, dưới mái hiên trống trải treo chiếc bịt mắt màu đen, nhẹ nhàng lắc lư trong gió.
Y ngừng bước chân: “Các ngươi đi trước, ta đến sau.”
Bịt mắt có chút giống cái y cho Tiểu Thất, bên cạnh dùng tơ hồng thêu vài đóa hoa mai.
Thẩm Lưu Hưởng nhảy lên lầu cao, tháo bịt mắt xuống, ngón tay sờ phải một tầng máu hơi mỏng, chưa khô hẳn.
Y chăm chú nhìn giây lát, mắt phượng híp lại.
Đứng ở phía trên lầu cao, có thể quan sát hơn phân nửa Kỳ Lân Thành. Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, những nơi ánh mắt quét đến đều bị trăng máu bao phủ, khắp nơi giăng đèn kết hoa, chỉ có một nơi giữa thành dị thường an tĩnh, rừng cây rậm rạp, dưới ánh trăng có vẻ nặng nề âm khí.
Một con đường nhỏ kéo dài vào sâu trong rừng, Thẩm Lưu Hưởng dẫm lá rụng, phát ra tiếng vang, không bao lâu, nghĩa địa bỏ hoang xuất hiện trong tầm mắt.
Đã lâu không chăm lo, cửa sổ cũ nát kết tơ nhện, bên trong đầy quan tài phủ kín bụi bặm.
Thẩm Lưu Hưởng nín thở một cái, ngưng thần nhìn xung quanh, tầm mắt dần dần dừng ở chiếc quan tài đen nặng nề trong góc, y đi qua, đứng ở bên cạnh gõ một chút.
“Sát......” nắp quan tài bật mở.
Hô hấp của Thẩm Lưu Hưởng cứng lại, móc xiên kẹo hồ lô từ túi trữ vật ra, vừa ăn vừa tự an ủi.
Văn Nhân Tần từ trong quan tài ngồi dậy, mái tóc đỏ như lửa rối tung ở sau lưng, xoay đầu nhìn y, “Sao ngươi lại tới đây? Làm sao tìm được nơi này?”
Thẩm Lưu Hưởng xách bịt mắt lên quơ quơ, “Cái này.”
Không biết có phải bị ánh trăng máu ảnh hưởng hay không, sắc mặt Văn Nhân Tần tái nhợt dị thường, nghe vậy khóe môi hơi câu, “Ngươi đã biết?”
Thẩm Lưu Hưởng cắn miếng sơn tra: “Ngươi muốn tránh trăng máu, nhất định phải tìm nơi âm u. Từ chỗ treo bịt mắt nhìn ra, chỗ tối duy nhất chính là chỗ này.”
Ăn xong lớp đường bên ngoài, bên trong chua làm y nhẹ xít một tiếng, “Thủ hạ của ngươi Hùng Du bị Tố Bạch Triệt khống chế, mới vừa tỉnh lại.”
Khóe mắt Văn Nhân Tần hơi nhíu, Thẩm Lưu Hưởng nói ngắn gọn lại chuyện bên ngoài, cuối cùng nói: “Chỉ cần Tố Bạch Triệt không tìm thấy ngươi, thì ngươi cũng đủ an toàn. Ngày mai hòa nhau một ván là được. Nhưng thấy gã khí thế hung hung, đem gốc gác ngươi đều xốc ra, sợ rằng không bao lâu là có thể tìm tới.”
Sắc mặt Văn Nhân Tần hơi trầm xuống, nhưng không thấy hoảng loạn, đến tận khi Thẩm Lưu Hưởng hướng ánh mắt nghi hoặc tới, mới lộ ra biểu tình hốt hoảng.
“Tu vi của ta bị hao tổn, nếu hắn tìm tới, ta không có sức chiến một trận.”
Thẩm Lưu Hưởng buồn bực nói: “Sao ngươi không chạy ra ngoại thành, núi cao lại xa, ai có thể tìm được? Cũng không ai có thể phát hiện ra hơi thở trên người ngươi.”
Văn Nhân Tần trầm mặc một khắc: “Ta luyến tiếc Kỳ Lân Thành, chết cũng muốn chết ở chỗ này.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?”
Văn Nhân Tần nhìn về phía y, ánh mắt hơi lóe, “Nếu những người đó muốn tới, ngươi đi mau, bằng không sẽ liên lụy ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng lộ vẻ rối rắm, duỗi tay gãi gãi tóc, một lát nói: “Kỳ thật ta có một biện pháp.”
Văn Nhân Tần ngẩn người.
***
Phủ đệ của Thất Yêu Vương, một đạo ánh kiếm sắc bén xẹt qua, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
Từ Tinh Thần xách thân ảnh nhỏ gầy, nhảy lên chỗ cao nhất, quay người lại giận không thể át, “Bầy Yêu các ngươi thật là không thể nói lý!”
Nếu đến chậm một bước, tiểu hài tử này đã phải biến thành vong hồn dưới lưỡi đao.
Khuôn mặt non nớt của A Mộc trắng bệch, nhìn đám đông phía dưới kêu gào đòi giết hỗn loại, nhịn một đêm, cuối cùng sợ hãi quá khóc lên, “Cữu cữu đâu? Đừng giết ta. Cữu cữu đâu?”
Từ Tinh Thần buông nó ra: “Khóc cái gì? Hồi ta lớn bằng ngươi đã không khóc từ lâu!” A Mộc sợ hãi ngậm miệng, nấc vài cái.
Lão thành chủ Văn Nhân Độ đứng dưới đất, ngẩng đầu nhìn bảo kiếm trong tay hắn, bày ra tiếng nói khàn khàn: “Các hạ là ai?”
Từ Tinh Thần hừ lạnh: “Không thể phụng cáo.”
Văn Nhân Độ mặt trầm xuống, phát hiện là vật của Đế Cung, vẫn luôn do dự, ngăn lại thủ hạ muốn tiến lên, lại nói với nam tử bên cạnh: “Xa tiên sinh, nghiệp chướng kia giờ đang ở đâu? Vẫn là nhanh đi bắt hắn, diệt trừ cho thỏa đáng.”
Tố Bạch Triệt phun ra hai chữ: “Nghĩa địa.”
Những bá tánh Kỳ Lân Thành ở đây, có người tin tưởng không nghi ngờ lời của lão thành chủ. Có người vẫn không tin, sốt ruột tìm Văn Nhân Tần ra làm sáng tỏ. Nghe vậy đều hướng về phía nghĩa địa.
Có phải hỗn loại hay không, bọn họ vừa ngửi hơi thở liền biết.
Từ Tinh Thần đem tiểu hài tử giao cho Nam Hương, Nam Hương lập tức dùng khăn thơm bịt mũi, nhăn mày liễu giận dữ: “Đừng cho ta nha, mùi của hỗn loại quá khó ngửi, người ta thật sự chịu không nổi!”
Từ Tinh Thần duỗi tay che lỗ tai A Mộc: “Cái gì mà mùi không ngửi được? Dù sao thì cũng giao nó cho ngươi.”
Nam Hương đầy mặt không muốn liếc Hùng Du, phát hiện vẻ mặt hắn nghiêm túc, sốt ruột đến nghĩa địa, mới hừ nhẹ một tiếng, duỗi tay túm lấy A Mộc: “Được rồi, đệ đệ thúi, đến chỗ tỷ tỷ, bôi cho ngươi chút phấn Hương Phường.”
Từ Tinh Thần chạy tới nghĩa địa. Lúc tới nơi, nơi đó đã là một mảnh phế tích.
Có vài thân ảnh giữa không trung.
Một người trong đó rõ ràng là Văn Nhân Tần, vóc người thon dài, tóc đỏ đậm rối tung, bị mọi người vây quanh cũng không chút hoang mang, nâng tay lên, thong thả ung dung buộc lại tóc dài.
Mọi người dưới đất lộ vẻ kinh hãi.
Bọn họ đều là Yêu, ngửi được mùi từ người Văn Nhân Tần tràn ra, khó ngửi đến cực điểm, làm lòng người sinh ra chán ghét.
“Thành chủ...... Thật là hỗn loại.”
Những người lúc trước không chịu tin, ôm một tia hy vọng, đến giờ cũng từ bỏ giãy giụa.
Yêu văn dữ tợn trên mặt lão thành chủ hiện ra, chỉ có một con mắt nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, lộ ra nụ cười khoái ý. Nhưng nhìn hắn vẻ mặt đạm nhiên không có bộ dáng sợ hãi, nỗi sợ tích lũy nhiều năm không khỏi xông ra.
“Người tới, mau bắt hắn...... Không, là giết hắn, ai lấy được cái đầu trên cổ hắn, bổn vương thưởng thật hậu!”
Hắn bị nhốt trong thủy lao nhiều năm, một thân tu vi sớm bị phế, lúc này chỉ có thể dựa vào Tố Bạch Triệt và thủ hạ bá tánh phản chiến.
Nhưng dứt lời, vậy mà một chốc một lát không có ai dám động. Ảnh hưởng của Văn Nhân Tần xây dựng đã lâu, mọi người hai mặt nhìn nhau ai cũng không dám làm chim đầu đàn, chỉ dám đứng sau phát tiết tức giận, mắng to hắn là kẻ lừa đảo ra vẻ đạo mạo.
Trong một mảnh tiếng chửi rủa, Thành chủ của bọn họ vân đạm phong khinh giơ tay, đè đầu ngón tay xuống, “Xuỵt, yên tĩnh chút.”
Chúng yêu sửng sốt, âm thanh đòi thảo phạt đột nhiên im bặt.
“Các ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không?” Văn Nhân Tần kéo một bên khóe môi lên, tươi cười tà nịnh, “Ai nói bổn vương là hỗn loại?”
Văn Nhân Độ cười to: “Hơi thở trên người ngươi không che dấu được, hà tất mở to mắt nói dối?”
Tố Bạch Triệt đứng ở một bên, biểu tình cười như không cười.
Đợi giải quyết xong Văn Nhân Tần, gã liền có được lãnh địa của hai Yêu Vương, sau đó sẽ tìm Yêu Vương tiếp theo để động thủ, lấy một thời gian nhất định là có thể nhất thống Yêu giới!
Đồng Khê: “Ta nghe thấy tiếng cười của ngươi, thực sự ghê tởm.”
Vì hắn nói ra bí mật Văn Nhân Tần là hỗn loại, cùng với chủ động báo cho nơi ẩn thân, Tố Bạch Triệt hiếm thấy không đánh trả, chỉ là trong lòng nghi hoặc, vì sao đột nhiên Đồng Khê lại phối hợp như vậy.
Tố Bạch Triệt trực giác có bẫy rập, nhưng không khống chế được dã tâm, gấp không chờ nổi xuống tay với Văn Nhân Tần.
Cho tới nay mới hết nghi ngờ, tất cả tiến hành cực kỳ thuận lợi.
“Chớ nhiều lời, muộn ắt sinh biến,” Tố Bạch Triệt nhìn trăng máu, nhắc nhở nói, “Lúc này hắn tu vi đại ngã, là lúc kéo dài thời gian.”
Trên mặt Văn Nhân Độ lộ ra vui mừng, hắn không biết tu vi của Văn Nhân Tần còn chịu ảnh hưởng bởi trăng máu, nghe vậy chỉ cảm thấy ông trời cũng giúp hắn.
Đang muốn mở miệng hạ lệnh tru sát, làm chúng yêu cùng đồng tâm, liền thấy Văn Nhân Tần sờ soạng trong túi trữ vật một lúc lâu, ngón tay thon dài cầm lên một viên ô đan, thản nhiên nói: “Mùi hỗn loại cái gì? Hồ ngôn loạn ngữ. Bổn vương chỉ ăn đan dược thôi.”
Phía dưới một mảnh ồ lên.
“Là vì đan dược sao?”
“Sao có khả năng, nào có loại đan dược này? Chưa từng nghe thấy.”
Tiếng ầm ĩ vừa mới nổi lên, liền nghe Thành chủ bọn hắn không vui nói: “Có gì không tin? Chuyện lạ ít thấy. Viên ô đan này là Thẩm đại sư trong thành chúng ta luyện chế mà thành.”
“Thẩm đại sư? Ai a? Luyện đan sư nổi danh đại lục không có ai họ Thẩm.”
Văn Nhân Tần nhẹ nhếch môi mỏng, đem ô đan giơ cao một chút, “Nghe thấy không? Đừng như ếch ngồi đáy giếng nữa. Thẩm đại sư ở Quyển Vân Các, tuổi trẻ tài cao, thiên phú dị bẩm, đan dược luyện ra không cái nào là vật phàm. Chỉ cần đại lục có, không cái nào Thẩm đại sư không có, giá cả cũng thập phần mê người. Một viên thượng phẩm linh đan chỉ cần một ngàn khối linh thạch. Không lừa già dối trẻ!”
Hùng Du xen lẫn trong trong đám người, trong tiếng kinh hô vang lên tứ phía “Một ngàn khối linh thạch có thể mua được thượng phẩm linh đan?!” “Đan dược gì cũng có thể luyện? Người này thật lợi hại!”, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Hắn nhìn về phía Từ Tinh Thần: “Trong Các của các ngươi có nhân vật như vậy sao?”
Luyện đan sư ở đại lục cực kỳ khan hiếm, khiến cho càng là đỉnh cấp đan dược dù ra giá cũng không có ai bán. Người gọi Thẩm đại sư này cái gì cũng có thể luyện ra, thật sự không thể tưởng tượng.
Từ Tinh Thần liền nhăn mi lại, vẫn luôn dùng ánh mắt không tên nhìn chằm chằm Văn Nhân Tần, giờ phút này thấy người này miệng lưỡi lưu loát, blah blah khen ‘Thẩm đại sư’ không ngừng, hàng mi dài đột nhiên run lên.
“......”
Từ Tinh Thần bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời không nói gì.
Người này là Thẩm Lưu Hưởng giả dạng. Nhưng trừ hắn ra, không ai ý thức được điểm này.
Thẩm Lưu Hưởng giảng giảng, nuốt ô đan vào, “Đợi lát nữa hơi thở hỗn loại trên người ta sẽ tăng thêm. Nếu các ngươi muốn nếm thử, liền mang đủ linh thạch đến Quyển Vân Các mua.”
Giây lát, đám người dưới đất truyền đến tiếng xôn xao, “Hơi thở khó ngửi tăng thêm rồi! Lời Thành chủ nói là thật!”
Văn Nhân Độ thấy thế sắc mặt đại biến, giận đỏ mắt: “Đừng giả vờ! Ngươi là nhi tử của ta, ta sẽ không biết sao? Ngươi chính là hỗn loại An tiện nhân sinh ra!”
Lúc này, Tố Bạch Triệt đè người lại, từ túi trữ vật lấy ra một kiện pháp khí.
Gã tiến lên cười lạnh một tiếng, giương giọng nói: “Đây là Yêu Kính, mặc kệ là Yêu gì ở dưới kính đều phải hóa thành nguyên hình. Văn Nhân Tần ngươi có dám tới thử không?!”
May mà có lưu hậu chiêu, bằng không thật để người lừa gạt.
“Yêu Kính? Thực sự có thứ này?!”
“Hỗn loại ở dưới Yêu Kính, chẳng phải là nửa người nửa yêu!”
Sắc mặt Hùng Du trắng nhợt, liền muốn xông lên trước, ôm tư tưởng hẳn phải chết cũng muốn cứu Thành chủ ra.
Từ Tinh Thần ra tay giữ chặt hắn: “Yên tâm, không có việc gì đâu.”
Dưới con mắt chăm chú của quần chúng, Thẩm Lưu Hưởng cười đạm nhiên, đi đến trước Yêu Kính, cười một cái với Tố Bạch Triệt, “Có gì không dám?”
Sắc mặt Tố Bạch Triệt trầm xuống, đột nhiên sinh ra cảm giác không ổn, không cần phải nhiều lời nữa, thúc giục Yêu Kính chiếu vào người y.
Hiện trường yên tĩnh, thân ảnh đứng trước kính đột nhiên động động, mọi người nín thở. Sau đó phát hiện y lại bất động, đứng trước Yêu Kính như bị định trụ.
“......”
Dưới tác dụng của Yêu Kính, biến trở về nguyên hình vậy mà cần thời gian lâu như thế.
Từ Tinh Thần ẩn ẩn phát hiện không đúng, chăm chú nhìn một lát, trong lòng nhảy một cái.
Hóa Thân Thuật của Thẩm Lưu Hưởng, biến ra thứ chẳng giống ai, làm sao biến ra Hỏa Kỳ Lân? Sẽ không bởi vậy mới cứng đờ tại chỗ chứ?!
Từ Tinh Thần đoán được tám chín không rời mười, Thẩm Lưu Hưởng đối với Yêu Kính lâm vào trầm mặc, một chốc một lát không nhớ ra nổi bộ dáng Kỳ Lân, cho dù nghĩ đến, cũng không bắt chước được Yêu khó khăn như vậy.
Y suy nghĩ một lát, ánh mắt hơi lóe lóe, một trận gió đêm thổi qua, thân ảnh trước kính lại động lần nữa.
"......”
Trước Yêu Kính, hiện ra một cục lửa nhỏ.
Hình thể to bằng bàn tay, toàn thân lông xù xù, sau lưng một đôi cánh nhỏ đỏ như lửa, yêu thú mở to tròng mắt trong veo, chòm râu hai bên run rẩy.
Nhe răng một cái, liền có thể phát ra tiếng rít gào hung ác: “Ngao ô ~”
Hiện trường yên tĩnh một khắc, nhấc lên sóng to gió lớn, mở đầu tiếng thét chói tai sôi trào của nữ yêu hết đợt này đến đợt khác, cơ hồ đột phá đến tận chân trời.
“A a a a a! Đáng yêu! Đáng yêu! Chân thân của Thành chủ vậy mà lại đáng yêu như thế!”
“Đây là Hỏa Kỳ Lân hung danh bên ngoài, uy hiếp tứ phương đấy ư???”
“Khí chất quá bất đồng với Thành chủ hình người. Nhưng rất thích! Thành chủ nhìn ta! Thành chủ nhìn ta a!”
Trong một mảnh tiếng hét kinh ngạc cảm thán.
Từ Tinh Thần: “……”
_______________________________
Lạnh sắp chết các bạn ới 🥶🥶
Hắn dựng thẳng lưng, đầu óc đều chuyển động nhanh hơn rất nhiều: “Ngươi nói mấy thứ này đơn giản là muốn chúng ta cứu Văn Nhân Tần. Nhưng ta xem ra không cần. Hắn chỉ cần trốn đi chịu đựng tối nay, mùi trên người biến mất. Cho dù Tố Bạch Triệt có lão thành chủ, cũng chỉ là lời nói của một bên, không có chứng cứ.”
“Nơi Thành Chủ ẩn thân không ai có thể biết được,” Sắc mặt Hùng Du khó coi, “Nhưng Chu Yếm kia đặc biệt tự tin, cơ hồ không cần tốn nhiều sức cũng tìm được hắn. Cho nên ta lo lắng......”
Từ Tinh Thần nhíu mày: “Theo lời ngươi nói, người nọ chính là có bản lĩnh thông thiên, đã biết thân phận Văn Nhân Tần lại có thể dễ dàng phát hiện nơi hắn ẩn thân. Kể cả có dùng suy đoán chi thuật, cũng không có khả năng rõ ràng như thế.”
Thẩm Lưu Hưởng trầm ngâm một lát: “Đi Phủ thành chủ, đoạt lão thành chủ trước khi Tố Bạch Triệt mang người đi, làm gã không có cớ xuất binh.”
Sắc mặt Hùng Du tái nhợt: “Khả năng không kịp rồi.”
Vừa nói xong, bên ngoài tiếng ầm ĩ nổi lên bốn phía.
Đêm Trăng Máu, chúng yêu hưng phấn không thôi, không nghỉ ngơi một khắc, tất cả ở trên đường du ngoạn. Phủ thành chủ truyền đến động tĩnh, tức khắc hấp dẫn không ít Yêu chúng.
Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, tin tức khiếp sợ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Toàn bộ Kỳ Lân Thành bùng nổ! “Thành Chủ là hỗn loại?! Sao có khả năng?! Không có khả năng! Đừng vội nói bậy!”
“Lão thành chủ chính miệng nói ra, hắn bị Văn Nhân Tần nhốt ở trong lao nhiều năm, mới vừa chạy thoát!”
“Thành chủ là An Sau sinh ra, An Sau không phải tuyết sơn hồ sao?”
“Nàng là nữ tử Vu tộc!!! Lão thành chủ nói An Tần dùng cổ mê hoặc hắn, mới có nghiệp chướng Văn Nhân Tần này!”
“Mau đến Phủ thành chủ, còn có tin nghe rợn người hơn, Lam tiểu thư cũng bị cầm tù ở phủ đệ nhiều năm, còn bắt được hỗn loại khác, nghe nói là hài tử của Thành chủ với nữ tử Nhân tộc!”
“Cái gì?! Mau đi! Mau đi!”
Chúng yêu phía sau nối tiếp phía trước chạy vêg hướng phủ đệ, thậm chí có Yêu còn hóa về nguyên hình, chạy vội trong ánh trăng đỏ máu.
Thẩm Lưu Hưởng từ cửa trở về, nhíu mày nói: “Tiểu hài tử kia hẳn là A Mộc, ở trong tay bọn họ dữ nhiều lành ít, đi cứu người trước rồi xem tình huống.”
Đoàn người xen lẫn trong đám người, chạy về hướng Phủ Thành Chủ. Nửa đường Thẩm Lưu Hưởng bỗng nhiên thoáng nhìn một lầu cao, dưới mái hiên trống trải treo chiếc bịt mắt màu đen, nhẹ nhàng lắc lư trong gió.
Y ngừng bước chân: “Các ngươi đi trước, ta đến sau.”
Bịt mắt có chút giống cái y cho Tiểu Thất, bên cạnh dùng tơ hồng thêu vài đóa hoa mai.
Thẩm Lưu Hưởng nhảy lên lầu cao, tháo bịt mắt xuống, ngón tay sờ phải một tầng máu hơi mỏng, chưa khô hẳn.
Y chăm chú nhìn giây lát, mắt phượng híp lại.
Đứng ở phía trên lầu cao, có thể quan sát hơn phân nửa Kỳ Lân Thành. Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, những nơi ánh mắt quét đến đều bị trăng máu bao phủ, khắp nơi giăng đèn kết hoa, chỉ có một nơi giữa thành dị thường an tĩnh, rừng cây rậm rạp, dưới ánh trăng có vẻ nặng nề âm khí.
Một con đường nhỏ kéo dài vào sâu trong rừng, Thẩm Lưu Hưởng dẫm lá rụng, phát ra tiếng vang, không bao lâu, nghĩa địa bỏ hoang xuất hiện trong tầm mắt.
Đã lâu không chăm lo, cửa sổ cũ nát kết tơ nhện, bên trong đầy quan tài phủ kín bụi bặm.
Thẩm Lưu Hưởng nín thở một cái, ngưng thần nhìn xung quanh, tầm mắt dần dần dừng ở chiếc quan tài đen nặng nề trong góc, y đi qua, đứng ở bên cạnh gõ một chút.
“Sát......” nắp quan tài bật mở.
Hô hấp của Thẩm Lưu Hưởng cứng lại, móc xiên kẹo hồ lô từ túi trữ vật ra, vừa ăn vừa tự an ủi.
Văn Nhân Tần từ trong quan tài ngồi dậy, mái tóc đỏ như lửa rối tung ở sau lưng, xoay đầu nhìn y, “Sao ngươi lại tới đây? Làm sao tìm được nơi này?”
Thẩm Lưu Hưởng xách bịt mắt lên quơ quơ, “Cái này.”
Không biết có phải bị ánh trăng máu ảnh hưởng hay không, sắc mặt Văn Nhân Tần tái nhợt dị thường, nghe vậy khóe môi hơi câu, “Ngươi đã biết?”
Thẩm Lưu Hưởng cắn miếng sơn tra: “Ngươi muốn tránh trăng máu, nhất định phải tìm nơi âm u. Từ chỗ treo bịt mắt nhìn ra, chỗ tối duy nhất chính là chỗ này.”
Ăn xong lớp đường bên ngoài, bên trong chua làm y nhẹ xít một tiếng, “Thủ hạ của ngươi Hùng Du bị Tố Bạch Triệt khống chế, mới vừa tỉnh lại.”
Khóe mắt Văn Nhân Tần hơi nhíu, Thẩm Lưu Hưởng nói ngắn gọn lại chuyện bên ngoài, cuối cùng nói: “Chỉ cần Tố Bạch Triệt không tìm thấy ngươi, thì ngươi cũng đủ an toàn. Ngày mai hòa nhau một ván là được. Nhưng thấy gã khí thế hung hung, đem gốc gác ngươi đều xốc ra, sợ rằng không bao lâu là có thể tìm tới.”
Sắc mặt Văn Nhân Tần hơi trầm xuống, nhưng không thấy hoảng loạn, đến tận khi Thẩm Lưu Hưởng hướng ánh mắt nghi hoặc tới, mới lộ ra biểu tình hốt hoảng.
“Tu vi của ta bị hao tổn, nếu hắn tìm tới, ta không có sức chiến một trận.”
Thẩm Lưu Hưởng buồn bực nói: “Sao ngươi không chạy ra ngoại thành, núi cao lại xa, ai có thể tìm được? Cũng không ai có thể phát hiện ra hơi thở trên người ngươi.”
Văn Nhân Tần trầm mặc một khắc: “Ta luyến tiếc Kỳ Lân Thành, chết cũng muốn chết ở chỗ này.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?”
Văn Nhân Tần nhìn về phía y, ánh mắt hơi lóe, “Nếu những người đó muốn tới, ngươi đi mau, bằng không sẽ liên lụy ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng lộ vẻ rối rắm, duỗi tay gãi gãi tóc, một lát nói: “Kỳ thật ta có một biện pháp.”
Văn Nhân Tần ngẩn người.
***
Phủ đệ của Thất Yêu Vương, một đạo ánh kiếm sắc bén xẹt qua, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
Từ Tinh Thần xách thân ảnh nhỏ gầy, nhảy lên chỗ cao nhất, quay người lại giận không thể át, “Bầy Yêu các ngươi thật là không thể nói lý!”
Nếu đến chậm một bước, tiểu hài tử này đã phải biến thành vong hồn dưới lưỡi đao.
Khuôn mặt non nớt của A Mộc trắng bệch, nhìn đám đông phía dưới kêu gào đòi giết hỗn loại, nhịn một đêm, cuối cùng sợ hãi quá khóc lên, “Cữu cữu đâu? Đừng giết ta. Cữu cữu đâu?”
Từ Tinh Thần buông nó ra: “Khóc cái gì? Hồi ta lớn bằng ngươi đã không khóc từ lâu!” A Mộc sợ hãi ngậm miệng, nấc vài cái.
Lão thành chủ Văn Nhân Độ đứng dưới đất, ngẩng đầu nhìn bảo kiếm trong tay hắn, bày ra tiếng nói khàn khàn: “Các hạ là ai?”
Từ Tinh Thần hừ lạnh: “Không thể phụng cáo.”
Văn Nhân Độ mặt trầm xuống, phát hiện là vật của Đế Cung, vẫn luôn do dự, ngăn lại thủ hạ muốn tiến lên, lại nói với nam tử bên cạnh: “Xa tiên sinh, nghiệp chướng kia giờ đang ở đâu? Vẫn là nhanh đi bắt hắn, diệt trừ cho thỏa đáng.”
Tố Bạch Triệt phun ra hai chữ: “Nghĩa địa.”
Những bá tánh Kỳ Lân Thành ở đây, có người tin tưởng không nghi ngờ lời của lão thành chủ. Có người vẫn không tin, sốt ruột tìm Văn Nhân Tần ra làm sáng tỏ. Nghe vậy đều hướng về phía nghĩa địa.
Có phải hỗn loại hay không, bọn họ vừa ngửi hơi thở liền biết.
Từ Tinh Thần đem tiểu hài tử giao cho Nam Hương, Nam Hương lập tức dùng khăn thơm bịt mũi, nhăn mày liễu giận dữ: “Đừng cho ta nha, mùi của hỗn loại quá khó ngửi, người ta thật sự chịu không nổi!”
Từ Tinh Thần duỗi tay che lỗ tai A Mộc: “Cái gì mà mùi không ngửi được? Dù sao thì cũng giao nó cho ngươi.”
Nam Hương đầy mặt không muốn liếc Hùng Du, phát hiện vẻ mặt hắn nghiêm túc, sốt ruột đến nghĩa địa, mới hừ nhẹ một tiếng, duỗi tay túm lấy A Mộc: “Được rồi, đệ đệ thúi, đến chỗ tỷ tỷ, bôi cho ngươi chút phấn Hương Phường.”
Từ Tinh Thần chạy tới nghĩa địa. Lúc tới nơi, nơi đó đã là một mảnh phế tích.
Có vài thân ảnh giữa không trung.
Một người trong đó rõ ràng là Văn Nhân Tần, vóc người thon dài, tóc đỏ đậm rối tung, bị mọi người vây quanh cũng không chút hoang mang, nâng tay lên, thong thả ung dung buộc lại tóc dài.
Mọi người dưới đất lộ vẻ kinh hãi.
Bọn họ đều là Yêu, ngửi được mùi từ người Văn Nhân Tần tràn ra, khó ngửi đến cực điểm, làm lòng người sinh ra chán ghét.
“Thành chủ...... Thật là hỗn loại.”
Những người lúc trước không chịu tin, ôm một tia hy vọng, đến giờ cũng từ bỏ giãy giụa.
Yêu văn dữ tợn trên mặt lão thành chủ hiện ra, chỉ có một con mắt nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, lộ ra nụ cười khoái ý. Nhưng nhìn hắn vẻ mặt đạm nhiên không có bộ dáng sợ hãi, nỗi sợ tích lũy nhiều năm không khỏi xông ra.
“Người tới, mau bắt hắn...... Không, là giết hắn, ai lấy được cái đầu trên cổ hắn, bổn vương thưởng thật hậu!”
Hắn bị nhốt trong thủy lao nhiều năm, một thân tu vi sớm bị phế, lúc này chỉ có thể dựa vào Tố Bạch Triệt và thủ hạ bá tánh phản chiến.
Nhưng dứt lời, vậy mà một chốc một lát không có ai dám động. Ảnh hưởng của Văn Nhân Tần xây dựng đã lâu, mọi người hai mặt nhìn nhau ai cũng không dám làm chim đầu đàn, chỉ dám đứng sau phát tiết tức giận, mắng to hắn là kẻ lừa đảo ra vẻ đạo mạo.
Trong một mảnh tiếng chửi rủa, Thành chủ của bọn họ vân đạm phong khinh giơ tay, đè đầu ngón tay xuống, “Xuỵt, yên tĩnh chút.”
Chúng yêu sửng sốt, âm thanh đòi thảo phạt đột nhiên im bặt.
“Các ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không?” Văn Nhân Tần kéo một bên khóe môi lên, tươi cười tà nịnh, “Ai nói bổn vương là hỗn loại?”
Văn Nhân Độ cười to: “Hơi thở trên người ngươi không che dấu được, hà tất mở to mắt nói dối?”
Tố Bạch Triệt đứng ở một bên, biểu tình cười như không cười.
Đợi giải quyết xong Văn Nhân Tần, gã liền có được lãnh địa của hai Yêu Vương, sau đó sẽ tìm Yêu Vương tiếp theo để động thủ, lấy một thời gian nhất định là có thể nhất thống Yêu giới!
Đồng Khê: “Ta nghe thấy tiếng cười của ngươi, thực sự ghê tởm.”
Vì hắn nói ra bí mật Văn Nhân Tần là hỗn loại, cùng với chủ động báo cho nơi ẩn thân, Tố Bạch Triệt hiếm thấy không đánh trả, chỉ là trong lòng nghi hoặc, vì sao đột nhiên Đồng Khê lại phối hợp như vậy.
Tố Bạch Triệt trực giác có bẫy rập, nhưng không khống chế được dã tâm, gấp không chờ nổi xuống tay với Văn Nhân Tần.
Cho tới nay mới hết nghi ngờ, tất cả tiến hành cực kỳ thuận lợi.
“Chớ nhiều lời, muộn ắt sinh biến,” Tố Bạch Triệt nhìn trăng máu, nhắc nhở nói, “Lúc này hắn tu vi đại ngã, là lúc kéo dài thời gian.”
Trên mặt Văn Nhân Độ lộ ra vui mừng, hắn không biết tu vi của Văn Nhân Tần còn chịu ảnh hưởng bởi trăng máu, nghe vậy chỉ cảm thấy ông trời cũng giúp hắn.
Đang muốn mở miệng hạ lệnh tru sát, làm chúng yêu cùng đồng tâm, liền thấy Văn Nhân Tần sờ soạng trong túi trữ vật một lúc lâu, ngón tay thon dài cầm lên một viên ô đan, thản nhiên nói: “Mùi hỗn loại cái gì? Hồ ngôn loạn ngữ. Bổn vương chỉ ăn đan dược thôi.”
Phía dưới một mảnh ồ lên.
“Là vì đan dược sao?”
“Sao có khả năng, nào có loại đan dược này? Chưa từng nghe thấy.”
Tiếng ầm ĩ vừa mới nổi lên, liền nghe Thành chủ bọn hắn không vui nói: “Có gì không tin? Chuyện lạ ít thấy. Viên ô đan này là Thẩm đại sư trong thành chúng ta luyện chế mà thành.”
“Thẩm đại sư? Ai a? Luyện đan sư nổi danh đại lục không có ai họ Thẩm.”
Văn Nhân Tần nhẹ nhếch môi mỏng, đem ô đan giơ cao một chút, “Nghe thấy không? Đừng như ếch ngồi đáy giếng nữa. Thẩm đại sư ở Quyển Vân Các, tuổi trẻ tài cao, thiên phú dị bẩm, đan dược luyện ra không cái nào là vật phàm. Chỉ cần đại lục có, không cái nào Thẩm đại sư không có, giá cả cũng thập phần mê người. Một viên thượng phẩm linh đan chỉ cần một ngàn khối linh thạch. Không lừa già dối trẻ!”
Hùng Du xen lẫn trong trong đám người, trong tiếng kinh hô vang lên tứ phía “Một ngàn khối linh thạch có thể mua được thượng phẩm linh đan?!” “Đan dược gì cũng có thể luyện? Người này thật lợi hại!”, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Hắn nhìn về phía Từ Tinh Thần: “Trong Các của các ngươi có nhân vật như vậy sao?”
Luyện đan sư ở đại lục cực kỳ khan hiếm, khiến cho càng là đỉnh cấp đan dược dù ra giá cũng không có ai bán. Người gọi Thẩm đại sư này cái gì cũng có thể luyện ra, thật sự không thể tưởng tượng.
Từ Tinh Thần liền nhăn mi lại, vẫn luôn dùng ánh mắt không tên nhìn chằm chằm Văn Nhân Tần, giờ phút này thấy người này miệng lưỡi lưu loát, blah blah khen ‘Thẩm đại sư’ không ngừng, hàng mi dài đột nhiên run lên.
“......”
Từ Tinh Thần bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời không nói gì.
Người này là Thẩm Lưu Hưởng giả dạng. Nhưng trừ hắn ra, không ai ý thức được điểm này.
Thẩm Lưu Hưởng giảng giảng, nuốt ô đan vào, “Đợi lát nữa hơi thở hỗn loại trên người ta sẽ tăng thêm. Nếu các ngươi muốn nếm thử, liền mang đủ linh thạch đến Quyển Vân Các mua.”
Giây lát, đám người dưới đất truyền đến tiếng xôn xao, “Hơi thở khó ngửi tăng thêm rồi! Lời Thành chủ nói là thật!”
Văn Nhân Độ thấy thế sắc mặt đại biến, giận đỏ mắt: “Đừng giả vờ! Ngươi là nhi tử của ta, ta sẽ không biết sao? Ngươi chính là hỗn loại An tiện nhân sinh ra!”
Lúc này, Tố Bạch Triệt đè người lại, từ túi trữ vật lấy ra một kiện pháp khí.
Gã tiến lên cười lạnh một tiếng, giương giọng nói: “Đây là Yêu Kính, mặc kệ là Yêu gì ở dưới kính đều phải hóa thành nguyên hình. Văn Nhân Tần ngươi có dám tới thử không?!”
May mà có lưu hậu chiêu, bằng không thật để người lừa gạt.
“Yêu Kính? Thực sự có thứ này?!”
“Hỗn loại ở dưới Yêu Kính, chẳng phải là nửa người nửa yêu!”
Sắc mặt Hùng Du trắng nhợt, liền muốn xông lên trước, ôm tư tưởng hẳn phải chết cũng muốn cứu Thành chủ ra.
Từ Tinh Thần ra tay giữ chặt hắn: “Yên tâm, không có việc gì đâu.”
Dưới con mắt chăm chú của quần chúng, Thẩm Lưu Hưởng cười đạm nhiên, đi đến trước Yêu Kính, cười một cái với Tố Bạch Triệt, “Có gì không dám?”
Sắc mặt Tố Bạch Triệt trầm xuống, đột nhiên sinh ra cảm giác không ổn, không cần phải nhiều lời nữa, thúc giục Yêu Kính chiếu vào người y.
Hiện trường yên tĩnh, thân ảnh đứng trước kính đột nhiên động động, mọi người nín thở. Sau đó phát hiện y lại bất động, đứng trước Yêu Kính như bị định trụ.
“......”
Dưới tác dụng của Yêu Kính, biến trở về nguyên hình vậy mà cần thời gian lâu như thế.
Từ Tinh Thần ẩn ẩn phát hiện không đúng, chăm chú nhìn một lát, trong lòng nhảy một cái.
Hóa Thân Thuật của Thẩm Lưu Hưởng, biến ra thứ chẳng giống ai, làm sao biến ra Hỏa Kỳ Lân? Sẽ không bởi vậy mới cứng đờ tại chỗ chứ?!
Từ Tinh Thần đoán được tám chín không rời mười, Thẩm Lưu Hưởng đối với Yêu Kính lâm vào trầm mặc, một chốc một lát không nhớ ra nổi bộ dáng Kỳ Lân, cho dù nghĩ đến, cũng không bắt chước được Yêu khó khăn như vậy.
Y suy nghĩ một lát, ánh mắt hơi lóe lóe, một trận gió đêm thổi qua, thân ảnh trước kính lại động lần nữa.
"......”
Trước Yêu Kính, hiện ra một cục lửa nhỏ.
Hình thể to bằng bàn tay, toàn thân lông xù xù, sau lưng một đôi cánh nhỏ đỏ như lửa, yêu thú mở to tròng mắt trong veo, chòm râu hai bên run rẩy.
Nhe răng một cái, liền có thể phát ra tiếng rít gào hung ác: “Ngao ô ~”
Hiện trường yên tĩnh một khắc, nhấc lên sóng to gió lớn, mở đầu tiếng thét chói tai sôi trào của nữ yêu hết đợt này đến đợt khác, cơ hồ đột phá đến tận chân trời.
“A a a a a! Đáng yêu! Đáng yêu! Chân thân của Thành chủ vậy mà lại đáng yêu như thế!”
“Đây là Hỏa Kỳ Lân hung danh bên ngoài, uy hiếp tứ phương đấy ư???”
“Khí chất quá bất đồng với Thành chủ hình người. Nhưng rất thích! Thành chủ nhìn ta! Thành chủ nhìn ta a!”
Trong một mảnh tiếng hét kinh ngạc cảm thán.
Từ Tinh Thần: “……”
_______________________________
Lạnh sắp chết các bạn ới 🥶🥶
Danh sách chương