Xung quanh yên tĩnh lại, Truyền Linh Phù bị cất lại vào túi. Thẩm Lưu Hưởng dưới tình cảnh bị đôi mắt đôi mắt đen hàm chứa phẫn nộ nhìn chăm chú, y nhướng mày, khóe miệng nhẹ nhàng xụ xuống.
“Làm gì vậy? Hung ta?”
Tiếng nói của thanh niên réo rắt, cắn hai chữ ‘hung ta’ còn lộ ra chút ủy khuất.
Chu Huyền Lan sửng sốt, tức giận trên mặt không tự chủ được thu liễm sạch sẽ: “...... Không hung.”
Lúc này Thẩm Lưu Hưởng mới cong khóe miệng lên, đi lại gần chỗ hắn: “Ta chỉ lấy một tờ Truyền Âm Phù truyền đến Đế Cung, không làm chuyện gì khác.”
Ánh mắt Chu Huyền Lan khẽ biến. Tốc độ của Truyền Âm Phù cực nhanh, phỏng chừng không đến nhất thời nửa khắc, là Đế Tinh Thần có thể nhận được tin tức rồi.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Lưu Hưởng, nếu hắn tới nhất định sẽ phải về Đế Cung một chuyến. Lấy tính tình quái gở và thủ đoạn của Đế Tinh Thần, sợ là cả đời này cũng không để Thẩm Lưu Hưởng ra khỏi Đế Cung nữa.
Trong lòng Chu Huyền Lan hơi trầm xuống. Nếu Thẩm Lưu Hưởng rời đi rồi không muốn trở về. Đến lúc đó......
Vảy ngược của hắn, sao có thể rời khỏi hắn nửa bước? Thẩm Lưu Hưởng dương môi đến gần, đang muốn nói chuyện, trước mắt chợt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Màn giường thêu chỉ vàng treo ở hai bên, trên chiếc giường rộng rãi, một thanh niên dung mạo tuấn mỹ đang nằm, giống như đang ngủ say, hàng mi đen dài buông xuống, hô hấp nhợt nhạt dài lâu.
Chu Huyền Lan bưng ly trà, khuôn mặt bình tĩnh uống một ngụm, trên mặt không thấy rõ bất kỳ cảm xúc gì.
Mà trên thực tế, lúc này tâm hắn loạn như ma, tầm mắt dừng ở thân ảnh trên giường, nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.
Nơi này là Thương Tuyết Cư, khi Chu Huyền Lan sinh ra suy nghĩ muốn đem Thẩm Lưu Hưởng giấu đi, trong óc không tự chủ nhớ tới nơi này.
Dẫn người tới nơi đây rồi, Chu Huyền Lan nháy mắt ngầm hiểu.
Thương Tuyết Cư ở trong khu vực núi non liên miên không dứt của Bát Hoang, ngăn cách tự nhiên với thế giới bên ngoài, cho dù là ai cũng khó có thể tìm được. Không chỉ có như thế, bốn phía còn hạ mê trận chướng mắt, bất kể ánh mắt ai trong thiên hạ này hướng tới, cũng chỉ biết nhìn thấy cảnh tượng núi non tự nhiên hòa hợp làm một thể.
Người ở trong đó, nghiễm nhiên bị ngăn cách với thế nhân.
Nếu đoán không sai, lúc kiến tạo Thương Tuyết Cư, hắn đã sớm có tính toán đem Thẩm Lưu Hưởng nhốt ở trong đó. Mà chậm chạp chưa thực hiện, có lẽ là bởi vì...... Sư tôn ngoan hơn trong tưởng tượng, không cần phải làm thế.
Chu Huyền Lan buông ly trà, ngón tay khớp xương rõ ràng tìm kiếm, đụng vào gương mặt trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng, ánh mắt đen tối không rõ.
Thời khắc phát hiện nguyên thần có vẫn đề, Chu Huyền Lan liền ẩn ẩn biết được, có lẽ đồ đệ này thật sự là hắn.
Không thể tưởng tượng, lại có chút ghen ghét.
Năm đó kinh mạch hắn đứt đoạn, từ nhân vật thủ lĩnh nhóm tân đồ đệ được mọi người trong Thanh Lăng Tông a dua thổi phồng, biến thành phế nhân mất hết tu vi. Trong một đêm, thái độ của mọi người khi phát hiện ra hắn thay đổi long trời lở đất, những sắc mặt đáng ghê tởm toàn bộ bại lộ ra.
Là ai cũng đều gấp không chờ nổi đạp lên đầu hắn.
Hắn bị xa lánh, bị vu hãm, bị trách phạt, bị ném vào bụng yêu thú...... Tư vị thống khổ nào cũng đã hưởng qua, như một người rơi vào vực sâu, tối đen không bờ bến, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có cảm giác tuyệt vọng không ngừng.
Thiếu niên kêu đến vỡ giọng, cũng không có ai kéo hắn một phen. Từ khi đó trở đi, Chu Huyền Lan không tín nhiệm ai nữa.
May mà, sau đó hắn lại biết vì sao tu vi mất hết, hắn là hậu duệ Long tộc, cốt nhục trọng tạo.
Hắn bất động thanh sắc khôi phục tu vi. Trong lúc đó, Tố Bạch Triệt tới gần hắn đầu tiên, nhất cử nhất động đều tương hộ. Nhưng Chu Huyền Lan ai cũng không tin, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn kỹ, không bao lâu liền phát hiện Tố Bạch Triệt quái dị. Người này phảng phất có thể biết trước hết mọi việc, thời gian địa điểm xuất hiện bên cạnh hắn luôn gãi đúng chỗ ngứa.
Chu Huyền Lan một bên giả vờ cảm kích, một bên tựa như quần chúng dưới đài xem Tố Bạch Triệt biểu diễn.
Người này xác thật cũng cho hắn xem một hồi trò hay, nhân vật trên đời có uy tín danh dự lúc bấy giờ, hơn phân nửa đều khuynh mộ Tố Bạch Triệt. Cả Lăng Dạ, Đế Tinh Thần, Diệp Băng Nhiên đều tranh giành tình cảm vì người này. Càng buồn cười chính là, mọi người đối đãi với hắn như tình địch.
Chu Huyền Lan nhìn thấu tất cả, chắc chắn Tố Bạch Triệt có bí mật. Nhưng không chờ hắn điều tra ra, đã mở bừng mắt ở bên này.
Nếu không xuất hiện ở đây, hắn hẳn là đã rời khỏi phiến đại lục này, thế giới đó làm hắn cảm thấy nhàm chán vô cùng. Mười sáu năm qua, hắn đối với thế giới này cũng cho rằng như thế, tính toán sau khi tìm được nửa vỏ trứng rồng kia, sẽ xé rách hư không rời đi.
Nhưng hiện giờ, hắn hình như bị vướng chân.
Thời khắc phát hiện vảy ngược ở trên người Thẩm Lưu Hưởng, Chu Huyền Lan liền trực giác không ổn. Người này bắt lấy nhược điểm trí mạng của hắn, không thể hiểu được hắn lại an tâm, phảng phất chắc chắn đối phương sẽ không có nửa điểm suy nghĩ uy hiếp thương tổn hắn.
Lúc sau chứng minh quả thật là như thế.
Bị ném ra khỏi tẩm cung, chỉ vừa bày chăn ở hành lang vừa rầu rĩ sinh khí. Bị nhốt ở linh các, cũng chỉ nổi cáu ném đồ chơi giấy vào hắn.
Rõ ràng chỉ cần lấy vảy ngược ra, nhẹ nhàng bâng quơ vạch lên đó một đao, là có thể làm hắn bị thương nặng đến mức không hề còn sức phản kháng. Cố tình......
Tốt đến mức không tưởng được.
Chu Huyền Lan rõ ràng biết, Thẩm Lưu Hưởng cho rằng hắn là đồ đệ mới như thế, nhưng cả người vẫn là không nhịn được hãm xuống. Thậm chí bắt đầu ghen ghét Chu Huyền Lan trước kia.
Thân phận Yêu tộc bại lộ ở Tu Chân giới, so với kết cục mất hết tu vi của hắn còn muốn thảm hơn. Nhưng sư tôn bên cạnh đối phương, không màng tất cả mà cứu hắn.
Chu Huyền Lan không nhịn được nghĩ, nếu sư tôn năm đó là Thẩm Lưu Hưởng hiện giờ, có lẽ hắn sẽ không cần trong vô số đêm lạnh, làm bạn với tuyệt vọng, một mình liếm láp miệng vết thương.
Thời khắc phát hiện nguyên thần khác thường, trong lòng Chu Huyền Lan dâng lên cảm giác vui sướng chính mình cũng không dám thừa nhận.
Nếu hắn từng dưỡng nguyên thần của Thẩm Lưu Hưởng, có lẽ tất cả hiện giờ, là chính hắn tạo ra cho mình. Chu Huyền Lan mà hắn ghen ghét không thôi, có thể là chính mình. Người trước mắt này, cũng là thuộc về hắn......
Nhưng tất cả đều chỉ là phỏng đoán, Chu Huyền Lan gấp không chờ nổi theo dấu vết ở thế giới kia tìm vỏ trứng rồng, nhưng một chốc một lát vẫn chưa tìm thấy.
Mà hắn lại không thể không nhận rõ một sự thật, trong lòng Thẩm Lưu Hưởng có quá nhiều người, nói không chừng một ngày nào đó, liền sẽ vì ai đó mà rời khỏi hắn.
Mấy suy nghĩ này đến cùng nhau, liền không ức chế được mà cắm rễ dưới đáy lòng, thậm chí có thanh âm chắc chắn nói, ở trong lòng sư tôn hắn không phải người quan trọng nhất, là người có thể vứt bỏ......
Chu Huyền Lan nhăn mi lại, cả người tràn ngập khí tức lãnh lệ.
Mang Thẩm Lưu Hưởng tới Thương Tuyết Cư rất tốt, như thế về sau đối phương chỉ có một mình hắn. Không cần lo được lo mất, lo lắng ngày nào đó Thẩm Lưu Hưởng sẽ rời đi. Ở nơi này, chỗ nào cũng không đi được, chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Chu Huyền Lan đứng bên mép giường, hơi cúi người, tinh tế chăm chú nhìn Thẩm Lưu Hưởng, còn nói: “Từ nay về sau sư tôn sẽ ở chỗ này.”
Thanh niên trên giường run rẩy hàng mi, trong lúc ý thức hôn hôn trầm trầm, nhận thấy có bàn tay đụng vào gương mặt, đại khái cảm thấy có chút quen thuộc, y hơi nghiêng mặt đi, vô ý thức cọ nhẹ vào lòng bàn tay ấy.
Ánh mắt Chu Huyền Lan tối sầm lại, đầu ngón tay nắm thật chặt.
Khô nóng đêm qua thật vất vả mới bình phục được, giờ lại bị một động tác nhỏ câu đến cả người nóng lên, trong lòng phảng phất bị đốt mồi lửa.
Ánh mắt Chu Huyền Lan u ám, trầm mặc một lúc lâu, cúi đầu khẽ chạm vào cánh môi hồng nhuận.
Vốn muốn lướt qua sẽ thôi.
Thẩm Lưu Hưởng lại hơi mở mở mắt, mắt phượng nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, hai tay vòng lấy cổ Chu Huyền Lan, giữ chặt lấy người trước, lại nghiêng đầu nhìn, phát hiện là căn phòng hoàn toàn xa lạ.
“Đây là nơi nào?” Y nhớ rõ truyền linh phù xong, tới gần Chu Huyền Lan, sau đó liền hôn mê.
Thẩm Lưu Hưởng mím môi, đối với Chu Huyền mau chóng nhìn chằm chằm y, đột nhiên cười cười, như bắt được con mèo vừa trộm cá: “Ngươi hôn trộm ta, có phải thích hay không...... Ô.”
Không để Thẩm Lưu Hưởng nói xong, miệng đã bị môi mỏng phong bế. Chu Huyền Lan đột nhiên mất khống chế, ngón tay luồn vào mái tóc mượt mà của Thẩm Lưu Hưởng, giữ lấy cái ót, cúi đầu in xuống cánh môi mềm mại.
Thẩm Lưu Hưởng vừa mới tỉnh lại, đầu óc chưa thể nhanh chóng vận chuyển, bị hôn đến mức rơi vào mơ hồ, đến tận khi bên tai truyền đến tiếng vang thanh thúy.
Đai lưng màu đen bị bàn tay thon dài ném xuống đất, ngọc khảm trên đai đụng phải mép giường và sàn nhà, phát ra một tiếng giòn vang.
Thẩm Lưu Hưởng hơi mở to mắt. Sau khi ý thức được Chu Huyền Lan muốn làm gì, hô hấp liền hỗn loạn. Nhiều năm trôi qua giờ có chút khẩn trương. Bàn tay trắng như ngọc có ý thức đẩy đẩy ngực Chu Huyền Lan. Nhưng thân thể vừa mới tỉnh mềm nhũn, không có sức lực gì.
Không bao lâu, hai cổ tay mảnh mai trắng nõn bị nắm lấy, cùng bị ấn xuống đệm. Thẩm Lưu Hưởng giãy giụa không có kết quả, phát hiện người đè bên trên hơi thở nóng rực, thần sắc hiếm thấy hoảng loạn.
Chu Huyền Lan cắn xuống vành tai mềm mại của y, đến tận khi nơi này lộ ra màu máu mới chậm rãi buông ra. Môi mỏng hôn hôn bên tai hồng thấu, dọc theo đường cổ mảnh khảnh, để lại dấu vết ái muội trên cần cổ trắng nõn.
Màn lụa ánh kim rũ ở hai bên, bất tri bất giác đong đưa theo động tĩnh trên giường, nổi lên gợn sóng.
Khuỷu tay thanh niên trên giường để trên gối đầu, nửa khuôn mặt chôn giữa khuỷu tay, mái tóc đen ướt nhuận trượt xuống tấm lưng trắng lóa mắt, y cắn môi, ngón tay thon dài nắm lấy chăn, thỉnh thoảng lại siết chặt.
Chênh lệch giữa Hóa Thần cảnh và Trúc Cơ kỳ theo thời gian chuyển dời, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Mấy canh giờ sau, Thẩm Lưu Hưởng liền có chút hỏng mất, gương mặt trắng nõn ướt nhẹp, phân không rõ là nước mắt hay mồ hôi, cả người hơi run run, bị Chu Huyền Lan giam cầm trong ngực, đút viên đan dược.
Lúc này mới biết dỗ dành y, gọi sư tôn.
Thanh niên nghe thấy hai chữ "sư tôn" đã lâu chưa được nghe, liền ngoan hơn không ít. Chu Huyền Lan biết y thích nghe, liền bám vào bên tai y, dùng giọng nói trầm thấp không chê phiền lụy mà gọi.
Nhưng gọi gọi, liền có chút ăn mùi vị.
Ngực hắn dán vào tấm lưng trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng, môi mỏng tiến đến bên tai, tiếng nói khàn khàn hỏi: “Sư tôn, ai hầu hạ ngươi thoải mái hơn?”
Ban đầu Thẩm Lưu Hưởng chưa phản ứng lại, đến lúc minh bạch ý tứ, mặt đỏ lên, hận không thể một chân đá người xuống giường.
Có người tự so mình với chính mình sao?!
Chu Huyền Lan thấy y chậm chạp không đáp, lại hỏi có phải hắn hay không.
Thẩm Lưu Hưởng không thể nhịn được nữa: “Cút.”
Chu Huyền Lan hơi híp mắt, đem người ôm chặt, thanh niên mới vừa trung khí mười phần tức khắc nói không ra lời.
Động tĩnh trên giường kéo dài không thôi, không biết bên ngoài đã qua bao lâu.
Khi rốt cuộc cũng sắp kết thúc, ngón tay Thẩm Lưu Hưởng cào ra mấy vết máu trên cánh tay Chu Huyền Lan, hỏng mất mà cắn cổ vai hắn, trong cổ họng phát ra tiếng khóc nho nhỏ. Đến lúc vòng eo mảnh mai được buông ra, thân thể đã mềm nhũn, ngất đi.
Khi Thẩm Lưu Hưởng tỉnh lại, trên người đã thay một kiện áo trong sạch sẽ, khoảnh khắc y đứng dậy, bên hông bủn rủn, cả người một lần nữa ngã xuống giường.
Y hít mấy hơi, nghỉ một lúc lâu sau mới bò ngồi dậy.
Đang lúc nhìn bốn phía xung quanh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Chu Huyền Lan bưng bát cháo nóng, dạo bước đi đến mép giường. Thẩm Lưu Hưởng quả thật đói bụng, nhưng ngửi ngửi mùi cháo tràn ra không trung, lại cảm thấy có chút quái dị.
Lúc Chu Huyền Lan ngồi xuống mép giường, Thẩm Lưu Hưởng thò đầu ra nhìn thứ trong bát, chợt trừng lớn mắt, muốn hỏi cái thứ đen tuyền này là cái gì, há mồm mới phát hiện tiếng nói khàn khàn, cơ hồ nói không ra lời.
Chu Huyền Lan dùng thìa đảo đảo: “Tự tay làm, sư tôn nếm thử.”
Thẩm Lưu Hưởng nhấp môi. Tuy nội tâm rất là kháng cự, vẫn thập phần cho đồ đệ mặt mũi hé miệng: “A ~”
Một muỗng cháo rơi vào trong miệng, Thẩm Lưu Hưởng giật mình, ngoài ý liệu, lại có vài phần tư vị, tổng thể hơi ngọt, bên trong còn bỏ thêm chút linh thảo.
Thẩm Lưu Hưởng lại hé miệng.
Chu Huyền Lan hơi câu môi mỏng, ánh mắt nhu hòa đi một chút, lại đút cho y một miếng nữa.
“Làm gì vậy? Hung ta?”
Tiếng nói của thanh niên réo rắt, cắn hai chữ ‘hung ta’ còn lộ ra chút ủy khuất.
Chu Huyền Lan sửng sốt, tức giận trên mặt không tự chủ được thu liễm sạch sẽ: “...... Không hung.”
Lúc này Thẩm Lưu Hưởng mới cong khóe miệng lên, đi lại gần chỗ hắn: “Ta chỉ lấy một tờ Truyền Âm Phù truyền đến Đế Cung, không làm chuyện gì khác.”
Ánh mắt Chu Huyền Lan khẽ biến. Tốc độ của Truyền Âm Phù cực nhanh, phỏng chừng không đến nhất thời nửa khắc, là Đế Tinh Thần có thể nhận được tin tức rồi.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Lưu Hưởng, nếu hắn tới nhất định sẽ phải về Đế Cung một chuyến. Lấy tính tình quái gở và thủ đoạn của Đế Tinh Thần, sợ là cả đời này cũng không để Thẩm Lưu Hưởng ra khỏi Đế Cung nữa.
Trong lòng Chu Huyền Lan hơi trầm xuống. Nếu Thẩm Lưu Hưởng rời đi rồi không muốn trở về. Đến lúc đó......
Vảy ngược của hắn, sao có thể rời khỏi hắn nửa bước? Thẩm Lưu Hưởng dương môi đến gần, đang muốn nói chuyện, trước mắt chợt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Màn giường thêu chỉ vàng treo ở hai bên, trên chiếc giường rộng rãi, một thanh niên dung mạo tuấn mỹ đang nằm, giống như đang ngủ say, hàng mi đen dài buông xuống, hô hấp nhợt nhạt dài lâu.
Chu Huyền Lan bưng ly trà, khuôn mặt bình tĩnh uống một ngụm, trên mặt không thấy rõ bất kỳ cảm xúc gì.
Mà trên thực tế, lúc này tâm hắn loạn như ma, tầm mắt dừng ở thân ảnh trên giường, nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.
Nơi này là Thương Tuyết Cư, khi Chu Huyền Lan sinh ra suy nghĩ muốn đem Thẩm Lưu Hưởng giấu đi, trong óc không tự chủ nhớ tới nơi này.
Dẫn người tới nơi đây rồi, Chu Huyền Lan nháy mắt ngầm hiểu.
Thương Tuyết Cư ở trong khu vực núi non liên miên không dứt của Bát Hoang, ngăn cách tự nhiên với thế giới bên ngoài, cho dù là ai cũng khó có thể tìm được. Không chỉ có như thế, bốn phía còn hạ mê trận chướng mắt, bất kể ánh mắt ai trong thiên hạ này hướng tới, cũng chỉ biết nhìn thấy cảnh tượng núi non tự nhiên hòa hợp làm một thể.
Người ở trong đó, nghiễm nhiên bị ngăn cách với thế nhân.
Nếu đoán không sai, lúc kiến tạo Thương Tuyết Cư, hắn đã sớm có tính toán đem Thẩm Lưu Hưởng nhốt ở trong đó. Mà chậm chạp chưa thực hiện, có lẽ là bởi vì...... Sư tôn ngoan hơn trong tưởng tượng, không cần phải làm thế.
Chu Huyền Lan buông ly trà, ngón tay khớp xương rõ ràng tìm kiếm, đụng vào gương mặt trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng, ánh mắt đen tối không rõ.
Thời khắc phát hiện nguyên thần có vẫn đề, Chu Huyền Lan liền ẩn ẩn biết được, có lẽ đồ đệ này thật sự là hắn.
Không thể tưởng tượng, lại có chút ghen ghét.
Năm đó kinh mạch hắn đứt đoạn, từ nhân vật thủ lĩnh nhóm tân đồ đệ được mọi người trong Thanh Lăng Tông a dua thổi phồng, biến thành phế nhân mất hết tu vi. Trong một đêm, thái độ của mọi người khi phát hiện ra hắn thay đổi long trời lở đất, những sắc mặt đáng ghê tởm toàn bộ bại lộ ra.
Là ai cũng đều gấp không chờ nổi đạp lên đầu hắn.
Hắn bị xa lánh, bị vu hãm, bị trách phạt, bị ném vào bụng yêu thú...... Tư vị thống khổ nào cũng đã hưởng qua, như một người rơi vào vực sâu, tối đen không bờ bến, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có cảm giác tuyệt vọng không ngừng.
Thiếu niên kêu đến vỡ giọng, cũng không có ai kéo hắn một phen. Từ khi đó trở đi, Chu Huyền Lan không tín nhiệm ai nữa.
May mà, sau đó hắn lại biết vì sao tu vi mất hết, hắn là hậu duệ Long tộc, cốt nhục trọng tạo.
Hắn bất động thanh sắc khôi phục tu vi. Trong lúc đó, Tố Bạch Triệt tới gần hắn đầu tiên, nhất cử nhất động đều tương hộ. Nhưng Chu Huyền Lan ai cũng không tin, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn kỹ, không bao lâu liền phát hiện Tố Bạch Triệt quái dị. Người này phảng phất có thể biết trước hết mọi việc, thời gian địa điểm xuất hiện bên cạnh hắn luôn gãi đúng chỗ ngứa.
Chu Huyền Lan một bên giả vờ cảm kích, một bên tựa như quần chúng dưới đài xem Tố Bạch Triệt biểu diễn.
Người này xác thật cũng cho hắn xem một hồi trò hay, nhân vật trên đời có uy tín danh dự lúc bấy giờ, hơn phân nửa đều khuynh mộ Tố Bạch Triệt. Cả Lăng Dạ, Đế Tinh Thần, Diệp Băng Nhiên đều tranh giành tình cảm vì người này. Càng buồn cười chính là, mọi người đối đãi với hắn như tình địch.
Chu Huyền Lan nhìn thấu tất cả, chắc chắn Tố Bạch Triệt có bí mật. Nhưng không chờ hắn điều tra ra, đã mở bừng mắt ở bên này.
Nếu không xuất hiện ở đây, hắn hẳn là đã rời khỏi phiến đại lục này, thế giới đó làm hắn cảm thấy nhàm chán vô cùng. Mười sáu năm qua, hắn đối với thế giới này cũng cho rằng như thế, tính toán sau khi tìm được nửa vỏ trứng rồng kia, sẽ xé rách hư không rời đi.
Nhưng hiện giờ, hắn hình như bị vướng chân.
Thời khắc phát hiện vảy ngược ở trên người Thẩm Lưu Hưởng, Chu Huyền Lan liền trực giác không ổn. Người này bắt lấy nhược điểm trí mạng của hắn, không thể hiểu được hắn lại an tâm, phảng phất chắc chắn đối phương sẽ không có nửa điểm suy nghĩ uy hiếp thương tổn hắn.
Lúc sau chứng minh quả thật là như thế.
Bị ném ra khỏi tẩm cung, chỉ vừa bày chăn ở hành lang vừa rầu rĩ sinh khí. Bị nhốt ở linh các, cũng chỉ nổi cáu ném đồ chơi giấy vào hắn.
Rõ ràng chỉ cần lấy vảy ngược ra, nhẹ nhàng bâng quơ vạch lên đó một đao, là có thể làm hắn bị thương nặng đến mức không hề còn sức phản kháng. Cố tình......
Tốt đến mức không tưởng được.
Chu Huyền Lan rõ ràng biết, Thẩm Lưu Hưởng cho rằng hắn là đồ đệ mới như thế, nhưng cả người vẫn là không nhịn được hãm xuống. Thậm chí bắt đầu ghen ghét Chu Huyền Lan trước kia.
Thân phận Yêu tộc bại lộ ở Tu Chân giới, so với kết cục mất hết tu vi của hắn còn muốn thảm hơn. Nhưng sư tôn bên cạnh đối phương, không màng tất cả mà cứu hắn.
Chu Huyền Lan không nhịn được nghĩ, nếu sư tôn năm đó là Thẩm Lưu Hưởng hiện giờ, có lẽ hắn sẽ không cần trong vô số đêm lạnh, làm bạn với tuyệt vọng, một mình liếm láp miệng vết thương.
Thời khắc phát hiện nguyên thần khác thường, trong lòng Chu Huyền Lan dâng lên cảm giác vui sướng chính mình cũng không dám thừa nhận.
Nếu hắn từng dưỡng nguyên thần của Thẩm Lưu Hưởng, có lẽ tất cả hiện giờ, là chính hắn tạo ra cho mình. Chu Huyền Lan mà hắn ghen ghét không thôi, có thể là chính mình. Người trước mắt này, cũng là thuộc về hắn......
Nhưng tất cả đều chỉ là phỏng đoán, Chu Huyền Lan gấp không chờ nổi theo dấu vết ở thế giới kia tìm vỏ trứng rồng, nhưng một chốc một lát vẫn chưa tìm thấy.
Mà hắn lại không thể không nhận rõ một sự thật, trong lòng Thẩm Lưu Hưởng có quá nhiều người, nói không chừng một ngày nào đó, liền sẽ vì ai đó mà rời khỏi hắn.
Mấy suy nghĩ này đến cùng nhau, liền không ức chế được mà cắm rễ dưới đáy lòng, thậm chí có thanh âm chắc chắn nói, ở trong lòng sư tôn hắn không phải người quan trọng nhất, là người có thể vứt bỏ......
Chu Huyền Lan nhăn mi lại, cả người tràn ngập khí tức lãnh lệ.
Mang Thẩm Lưu Hưởng tới Thương Tuyết Cư rất tốt, như thế về sau đối phương chỉ có một mình hắn. Không cần lo được lo mất, lo lắng ngày nào đó Thẩm Lưu Hưởng sẽ rời đi. Ở nơi này, chỗ nào cũng không đi được, chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Chu Huyền Lan đứng bên mép giường, hơi cúi người, tinh tế chăm chú nhìn Thẩm Lưu Hưởng, còn nói: “Từ nay về sau sư tôn sẽ ở chỗ này.”
Thanh niên trên giường run rẩy hàng mi, trong lúc ý thức hôn hôn trầm trầm, nhận thấy có bàn tay đụng vào gương mặt, đại khái cảm thấy có chút quen thuộc, y hơi nghiêng mặt đi, vô ý thức cọ nhẹ vào lòng bàn tay ấy.
Ánh mắt Chu Huyền Lan tối sầm lại, đầu ngón tay nắm thật chặt.
Khô nóng đêm qua thật vất vả mới bình phục được, giờ lại bị một động tác nhỏ câu đến cả người nóng lên, trong lòng phảng phất bị đốt mồi lửa.
Ánh mắt Chu Huyền Lan u ám, trầm mặc một lúc lâu, cúi đầu khẽ chạm vào cánh môi hồng nhuận.
Vốn muốn lướt qua sẽ thôi.
Thẩm Lưu Hưởng lại hơi mở mở mắt, mắt phượng nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, hai tay vòng lấy cổ Chu Huyền Lan, giữ chặt lấy người trước, lại nghiêng đầu nhìn, phát hiện là căn phòng hoàn toàn xa lạ.
“Đây là nơi nào?” Y nhớ rõ truyền linh phù xong, tới gần Chu Huyền Lan, sau đó liền hôn mê.
Thẩm Lưu Hưởng mím môi, đối với Chu Huyền mau chóng nhìn chằm chằm y, đột nhiên cười cười, như bắt được con mèo vừa trộm cá: “Ngươi hôn trộm ta, có phải thích hay không...... Ô.”
Không để Thẩm Lưu Hưởng nói xong, miệng đã bị môi mỏng phong bế. Chu Huyền Lan đột nhiên mất khống chế, ngón tay luồn vào mái tóc mượt mà của Thẩm Lưu Hưởng, giữ lấy cái ót, cúi đầu in xuống cánh môi mềm mại.
Thẩm Lưu Hưởng vừa mới tỉnh lại, đầu óc chưa thể nhanh chóng vận chuyển, bị hôn đến mức rơi vào mơ hồ, đến tận khi bên tai truyền đến tiếng vang thanh thúy.
Đai lưng màu đen bị bàn tay thon dài ném xuống đất, ngọc khảm trên đai đụng phải mép giường và sàn nhà, phát ra một tiếng giòn vang.
Thẩm Lưu Hưởng hơi mở to mắt. Sau khi ý thức được Chu Huyền Lan muốn làm gì, hô hấp liền hỗn loạn. Nhiều năm trôi qua giờ có chút khẩn trương. Bàn tay trắng như ngọc có ý thức đẩy đẩy ngực Chu Huyền Lan. Nhưng thân thể vừa mới tỉnh mềm nhũn, không có sức lực gì.
Không bao lâu, hai cổ tay mảnh mai trắng nõn bị nắm lấy, cùng bị ấn xuống đệm. Thẩm Lưu Hưởng giãy giụa không có kết quả, phát hiện người đè bên trên hơi thở nóng rực, thần sắc hiếm thấy hoảng loạn.
Chu Huyền Lan cắn xuống vành tai mềm mại của y, đến tận khi nơi này lộ ra màu máu mới chậm rãi buông ra. Môi mỏng hôn hôn bên tai hồng thấu, dọc theo đường cổ mảnh khảnh, để lại dấu vết ái muội trên cần cổ trắng nõn.
Màn lụa ánh kim rũ ở hai bên, bất tri bất giác đong đưa theo động tĩnh trên giường, nổi lên gợn sóng.
Khuỷu tay thanh niên trên giường để trên gối đầu, nửa khuôn mặt chôn giữa khuỷu tay, mái tóc đen ướt nhuận trượt xuống tấm lưng trắng lóa mắt, y cắn môi, ngón tay thon dài nắm lấy chăn, thỉnh thoảng lại siết chặt.
Chênh lệch giữa Hóa Thần cảnh và Trúc Cơ kỳ theo thời gian chuyển dời, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Mấy canh giờ sau, Thẩm Lưu Hưởng liền có chút hỏng mất, gương mặt trắng nõn ướt nhẹp, phân không rõ là nước mắt hay mồ hôi, cả người hơi run run, bị Chu Huyền Lan giam cầm trong ngực, đút viên đan dược.
Lúc này mới biết dỗ dành y, gọi sư tôn.
Thanh niên nghe thấy hai chữ "sư tôn" đã lâu chưa được nghe, liền ngoan hơn không ít. Chu Huyền Lan biết y thích nghe, liền bám vào bên tai y, dùng giọng nói trầm thấp không chê phiền lụy mà gọi.
Nhưng gọi gọi, liền có chút ăn mùi vị.
Ngực hắn dán vào tấm lưng trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng, môi mỏng tiến đến bên tai, tiếng nói khàn khàn hỏi: “Sư tôn, ai hầu hạ ngươi thoải mái hơn?”
Ban đầu Thẩm Lưu Hưởng chưa phản ứng lại, đến lúc minh bạch ý tứ, mặt đỏ lên, hận không thể một chân đá người xuống giường.
Có người tự so mình với chính mình sao?!
Chu Huyền Lan thấy y chậm chạp không đáp, lại hỏi có phải hắn hay không.
Thẩm Lưu Hưởng không thể nhịn được nữa: “Cút.”
Chu Huyền Lan hơi híp mắt, đem người ôm chặt, thanh niên mới vừa trung khí mười phần tức khắc nói không ra lời.
Động tĩnh trên giường kéo dài không thôi, không biết bên ngoài đã qua bao lâu.
Khi rốt cuộc cũng sắp kết thúc, ngón tay Thẩm Lưu Hưởng cào ra mấy vết máu trên cánh tay Chu Huyền Lan, hỏng mất mà cắn cổ vai hắn, trong cổ họng phát ra tiếng khóc nho nhỏ. Đến lúc vòng eo mảnh mai được buông ra, thân thể đã mềm nhũn, ngất đi.
Khi Thẩm Lưu Hưởng tỉnh lại, trên người đã thay một kiện áo trong sạch sẽ, khoảnh khắc y đứng dậy, bên hông bủn rủn, cả người một lần nữa ngã xuống giường.
Y hít mấy hơi, nghỉ một lúc lâu sau mới bò ngồi dậy.
Đang lúc nhìn bốn phía xung quanh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Chu Huyền Lan bưng bát cháo nóng, dạo bước đi đến mép giường. Thẩm Lưu Hưởng quả thật đói bụng, nhưng ngửi ngửi mùi cháo tràn ra không trung, lại cảm thấy có chút quái dị.
Lúc Chu Huyền Lan ngồi xuống mép giường, Thẩm Lưu Hưởng thò đầu ra nhìn thứ trong bát, chợt trừng lớn mắt, muốn hỏi cái thứ đen tuyền này là cái gì, há mồm mới phát hiện tiếng nói khàn khàn, cơ hồ nói không ra lời.
Chu Huyền Lan dùng thìa đảo đảo: “Tự tay làm, sư tôn nếm thử.”
Thẩm Lưu Hưởng nhấp môi. Tuy nội tâm rất là kháng cự, vẫn thập phần cho đồ đệ mặt mũi hé miệng: “A ~”
Một muỗng cháo rơi vào trong miệng, Thẩm Lưu Hưởng giật mình, ngoài ý liệu, lại có vài phần tư vị, tổng thể hơi ngọt, bên trong còn bỏ thêm chút linh thảo.
Thẩm Lưu Hưởng lại hé miệng.
Chu Huyền Lan hơi câu môi mỏng, ánh mắt nhu hòa đi một chút, lại đút cho y một miếng nữa.
Danh sách chương