Sáng nay Bella vừa chạy ra cửa vừa đưa tay sửa cái túi xách ở trên vai, cô bực mình vì cái giỏ hình như có gì đó không ổn. Đang chạy thì bổng nhiên cô phải dừng lại, mớ đồ từ trên vai đổ tung xuống đường.

-Ahhh......Bella hoảng hốt kêu lên, cô ngồi phụp xuống rồi đưa tay lượm đống vải.

Bà Thu vừa từ phía ngoài đi vào thì nhìn thấy cô, bà vội vả đi tới rồi cùng cô lượm đống đồ ở trên mặt đất. Bà hỏi:“sao lại như vầy?”

-Dạ......cái túi xách của con....bị đứt dây, Bella trả lời. Cô không muốn trể chuyến xe bus nên hối hả lượm hết tất cả để bỏ vào túi xách.

-Nhưng mà nó rách rồi thì làm sao mà con..... bà Thu còn chưa nói hết thì Bella đã lượm xong hết đống đồ của mình.

-Dạ con....ôm như vầy cũng được......uh....con chào dì, Bella hơi cuối đầu rồi bước đi.

-Nè, khoan đã.....

-Dạ? -Uh.....uh....dì.....không thể gọi người....tới sửa cái heat cho con được. Dì Thu áy náy nhìn cô.

-Uh.....dạ, con biết rồi. Bella gật đầu, cô định quay đi.

-Khoan, khoan đã. Dì Thu chạy theo nắm lấy cánh tay cô, giọng dì gấp gấp:“uh.....salad của con......con không trách dì chứ? Dì.......dì......không muốn như vậy.....Dì đã hứa với Sony nhưng lại không chăm sóc cho con được......xin lỗi con thật nhiều....“.

Bella ngẫn người ra một lát rồi mới hiểu, cô gật đầu rồi nói:“cám ơn dì......đã cho con biết, con.....con trể học rồi.....con.....đi nha....“. Bella nói xong thì quay lưng đi, cô chạy thật nhanh ra cửa.

Khi cánh cổng to đùng kia đóng lại thì Bella dựa lưng vào tường, câu nói của dì Thu thật sự làm cô khó thở quá. Thì ra đây chỉ là hiểu lầm, mình không có làm mất lòng dì Thu. Chỉ là......chỉ là.....đám người của “sói” hay chính là ý của “sói” mà thôi, mình lại làm mất lòng họ sao? Lúc nào vậy? Mình....nhớ là chưa bao giờ đụng mặt họ lần nào mà, sao kỳ vậy?

Nước mắt đột nhiên chảy ra, giờ thì Bella đã thấm hiểu tình cảnh của ở nhờ nhà người ta rồi. Ở nhờ, nếu như làm mất lòng người chủ hay bất kỳ ai ở trong nhà thì họ hoàn toàn có quyền đối xử bất công với mình. Chú......chú à, nếu như Bi dọn ra ngoài.......chú có khó xử với “sói” không? Nhưng nếu Bi dọn ra ngoài, như vậy không phải họ rất là vừa lòng sao? Tốt cho cả hai, nhưng chú.....sẻ giận Bi không? Bella suy nghĩ thật lâu.

Cô không hay mọi cử động của cô đang được một đôi mắt đen nhìn chăm chú, qua màn ảnh gắn ở trên tường, Ken nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ kia đứng tựa lưng vào tường. Bàn tay bấu chặt lấy xách tay đã bị rách, đống đồ đổ xuống đất lần nửa rồi con bé lại lại cúi xuống bỏ đồ vào giỏ. Bàn tay đưa lên quẹt nước mắt, cô gái ngước mặt lên trời một lúc rồi đứng dậy. Bóng dáng nho nhỏ như mọi lần Ken nhìn thấy, chỉ là bóng lưng cô đơn kia bổng nhiên làm cho anh cảm thấy phiền chết đi được.

Quay lưng lại rồi nhìn ra cửa kiếng, Ken nhớ tới Sony đã đi hơn hai tháng rồi. Hai tháng qua mình đã không cho dì Thu cho con bé đồ ăn mà chỉ cho salad không. Con bé lại không hé răng một tiếng với Sony mà lại bắt đầu đi làm thêm ở một tiệm fast food. Khi lần đó chú Thu nói cái heat có triệu chứng bị hư thì mình còn làm lơ đi, vậy mà con bé lại có thể chịu đựng trong suốt hơn nửa tháng. Cho tới khi dì Thu định gọi người thì mình lại cản trở, uh.....hay là tha cho nó......Mình không sợ Sony giận mình nhưng tuyệt đối Sony không thể vì nó mà không kể tính mạng, tuyệt đối là không được.

Nếu như Ken đang suy nghĩ lung tung thì ngoài này Bella lại lên xe bus mà đầu thì nghĩ đủ mọi thứ chuyện. Cô thật phân vân không biết phải làm gì mới đúng, thật muốn điên lên khi không biết phải nói cùng ai. Anh Hoàng thì nhanh miệng quá, rủi ảnh im không nổi thì chú sẻ biết. Anh Khang thì....dạo này hình như ảnh cũng rất bận, từ sau lần hẹn hò đó thì mình gặp ảnh được ba lần. Nói cho ảnh thì chỉ sợ ảnh sẻ lo thêm, uh....tính sao đây?

Cả ngày bần thần, cuối cùng thì Bella xin nghĩ làm tối nay. Cô không muốn mang tinh thần suy sụp như vầy mà đi làm, cô sợ sẻ mắc phải lỗi lầm. Bella mua một cái hamburger rồi đi tới trạm xe bus, vẫn còn khá sớm nên cô tìm một cái ghế đá ven đường để ngồi. Chỉ có một ghế đá nằm gần lề đường là còn trống, thôi thì ngồi đó cũng được. Nơi này cũng không đông xe, mình tới đó ngồi cũng được.

Bella nhìn trân trân cái hamburger mà không nuốt nổi, cái đầu đau quá. Cô ách xì một cái, rồi tiếp theo là một cái nửa. Bella nhíu mày thật chặt, cô bổng nhiên nhớ chú Sony quá. Bella co người lại, cô đặt cái hamburger vào túi giấy rồi co hai chân lên. Nếu như có chú ở đây thì thật tốt, mình sẻ không cảm thấy tủi thân như vầy. Chú à, sống nương tựa nhà người ta thật sự rất khổ. Nếu Bi dọn ra ngoài, chú sẻ không giận Bi có phải không? Một giọt nước mắt chảy xuống lúc nào mà cô không hay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện