Đi tới điểm truyền tống trận tại cửa bắc thành Huyền Vũ, Lê Hoài Nam liền trả ba tiền vàng để có thể truyền tống tới Tây Lĩnh thành. Tây Lĩnh thành là thành trì trọng yếu của phương bắc, nơi đây trú đóng rất nhiều quân đội bởi vì một mặt tiếp giáp với dãy Hoàng Liên sơn hùng vĩ, một mặt tiếp giáp với nhà Hán, một mặt nhằm bảo vệ nhân dân khỏi yêu thú xâm phạm, một mặt nhằm đề phòng người Hán xâm lược, bởi vì ý nghĩa chiến lược nên hầu như quân đội ở đây đều rất tinh nhuệ. Lê Hoài Nam tiến đến Tây Lĩnh thành liền tìm một đến một cửa hàng thuê lấy một chú ngựa, cũng do hai lần được hệ thống thưởng cho nên hắn cũng không hề tiếc số tiền này, sau đó cưỡi ngựa một mạch ra khỏi thành.
Hoàng Liên sơn rộng lớn vô ngần, bên trong đó có rất nhiều thiên tài địa bảo cùng với rất nhiều khoáng sản trân quý, nhưng nó cũng là nơi cư ngụ của rất nhiều hung cầm, yêu thú cũng như các loại độc trùng, độc vật… là nơi kỳ nghệ cùng nguy hiểm cùng tồn tại. Cho nên bên trong này cũng không có người dân bình thường sinh sống, chỉ có những thương đội mạo hiểm hoặc những đệ tử của các tôn phái vào lịch luyện, nhưng cũng chỉ dám hoạt động ở phần bên ngoài dãy núi thôi, ở sâu bên trong có rất nhiều tồn tại mạnh mẽ, từng có một vị vương hầu vào đấy nhưng lại không thấy đi ra, cho nên mọi người đối với nơi đó đều là cấm kỵ.
Hơn hai giờ sau, Lê Hoài Nam cưỡi ngựa đến bên ngoài dãy Hoàng Liên sơn thì dừng lại, bởi bên trong đó đường khá xấu cùng với tránh gặp phải những trường hợp không cần thiết nên quyết định từ đây đi bộ vào. Hắn tiến vào trong khu rừng, nơi đây cây cối rất rậm rạp, thân cây rất lớn, hầu như phải hai người lớn ôm mới xuể, thảm thực vật rất dày thỉnh thoảng có thể thấy những côn trùng bò di chuyển, sau đó một theo hướng nam một đường đi đến, trải qua bốn giờ đi rừng, nhờ vào bản đồ chỉ dẫn nên tránh được rất nhiều chỗ những động vật nguy hiểm cuối cùng Lê Hoài Nam cũng nhìn thấy nơi cần đến.
Đây là một thung lũng rất đẹp, xung quanh được núi bao phủ, sườn núi tràn ngập các loại hoa, trên bầu trời những chú đại bàng liên tục cất tiếng hót như khẳng định chủ quyền của mình, dưới mặt đất là một thảm thảo nguyên rộng lớn, bên dưới rất có rất nhiều những động vật đang ăn cỏ, xa xa là một hồ nước rộng lớn, từ trên cao có thể thấy được những gợn sóng lăn tăn. Mà hiện tại đã là hoàng hôn buông xuống, từng tia nắng yếu ớt chiếu xuống mảnh thung lũng này trông thật huyền ảo cùng xinh đẹp. Nhìn đến khung cảnh nguyên thủy xinh đẹp như vậy, Lê Hoài Nam không khỏi cảm thán, ở hiện thực lúc này làm gì còn nơi nào như vậy. Tiếp đó, Lê Hoài Nam tìm đường xuống dưới thung lũng, mặc dù đoạn đường có chút khó đi nhưng cũng không làm khó được hắn.
Hồ nước trong vắt, hoàn toàn có thể nhìn thấy khung cảnh dưới đáy hồ. Lúc này Lê Hoài Nam ngồi xổm cúi đầu xuống uống lấy từng ngụm nước mát lạnh. “Hà” một tiếng sảng khoái, xác định rằng nơi đây là chỗ mình cần đến rồi, Lê Hoài Nam liền logout. Mở ra khoang trò chơi, Lê Hoài Nam mới hút một ngụm khí dài, cảm giác thấy có chút ngột ngạt, hắn không khỏi tưởng niệm lại một lần trong trò chơi, đúng nơi đó không khí rất mát mẻ cùng trong lành. Bước ra khỏi căn phòng đặt khoang trò chơi, Lê Hoài Nam đi vào phòng làm việc của mình. Bây giờ hắn mới có thời gian tổng kết và suy nghĩ kỹ càng việc xảy ratrong trò chơi ngày hôm nay, bởi vì nó quá là quỷ dị.
Đầu tiên phải kể đến đó là bốn người Ma Chủ, Yêu Đế, Hồng Quân đạo nhân cùng với Phật tổ, những người này họ đến từ nơi nào? Bởi vì quyền năng của bọn họ là quá lớn, chính mình đã tận mắt nhìn thấy nhưng chưa bao giờ thấy bọn họ nói về xuất xứ của mình cả, đây là câu hỏi lớn thứ nhất.
Thứ hai là Địa Tạng, hầu như hơn một nửa hình ảnh trong đó đều nói về người này, khả năng rất cao là người này được thứ gọi là ý trời chiếu cố, nhưng vấn đề tiếp theo là nếu nội dung trong tấm da đó có phải là Địa Tạng ghi vào đó hay không? Bởi vì đồ đằng bên ngoài rõ ràng là hình hoa bỉ ngạn, mà bỉ ngạn hoa lần đầu xuất hiện trên mộ của thiếu nữ Lý Linh. Nhưng nếu là Địa Tạng ghi lại thì khoảng thời gian trước đó khi Địa Tạng còn chưa xuất sinh thì ai là người ghi lại? Nghĩ đến đây, Lê Hoài Nam cảm giác đặc biệt đau đầu, bởi vì nó không hề có bất kỳ một manh mối nào cả.
Điều thứ ba, cũng là điều mà Lê Hoài Nam cảm thấy khó hiểu, cùng khó giải quyết nhất đó chính là dung mạo của Địa Tàng, đúng vậy dung mạo của Địa Tàng hoàn toàn giống hệt mình. Được rồi, có thể lý giải điều này là trùng hợp. Sau đó Lê Hoài Nam di chuyển vào trong nhà vệ sinh, cởi lấy chiếc áo sơ mi bên trong ra, lúc này thân trên hắn hoàn toàn để trần, chỉ thấy trong gương một thanh niên điển trang đang chăm chú nhìn vào trước ngực mình, đúng là vị trí ngực bên phải. Nhìn thấy vết bớt hình hoa bỉ ngạn này, Lê Hoài Nam lại nhớ đến cảnh ở trong hang của người ăn xin, lại một câu hỏi được đặt ra là tại sao cái vết bớt này cũng theo mình tiến vào trong trò chơi? Khi tạo nhân vật trong trò chơi, dường như là tạo ra một người mới hoàn toàn, hắn còn nhớ đời trước có những người chơi mặt mũi ở hiện thực chằng chịt vết sẹo nhưng khi vào trong trò chơi đều biến mất hết, tất cả mọi người da đều rất đẹp không hề gặp trường hợp như vậy. Hơn nữa là cuối cùng, khi mình chuẩn bị biến mất, lúc đó Địa Tạng nhìn về hướng mình nở một nụ cười rất thần bí cùng gật nhẹ đầu một cái, lúc đó hắn cũng chỉ cho là trùng hợp, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại hành động đó là một lời chào thì đúng hơn, đúng chắc chắn là một lời chào. Nhưng lại nếu như Địa Tạng có thể nhìn thấy mình, tại sao lúc đầu hắn không nói luôn mà phải chờ đến lúc mình đi rồi mới biểu hiện như vậy?
Còn một điều cuối cùng nữa là tại sao trong Vận Mệnh không có bất kỳ tin tức gì của năm người này? Bởi vì mình là người sống lại, đời trước suốt hơn hai mươi năm, chưa từng nghe qua bất kỳ người nào đề cập đến tên của những người này, đạo giáo người cao nhất là tam thanh mà không phải Hồng Quân, phật giáo người đứng đầu là Như Lai Phật Tổ, cuối cùng cũng có Ma Chủ cùng Yêu Đế nhưng mình đều gặp rồi nhưng không phải giống hình ảnh trong tấm da kia. Mặc dù đạo thống có vẻ giống nhưng người lãnh đạo đều thay đổi, những người lãnh đạo đầu tiên thì bốc hơi không hề có một tia tin tức, tựa như chưa hề đến thế gian vậy. Nghiêm trọng nhất là U Minh, thời điểm cuối cùng, mình rõ ràng là thấy khí thế phát triển hừng hực, nhưng tại sao lại biến mất trên nhân gian? Nếu không phải mình tình cờ phát hiện được một tia đầu mối cùng với người chơi kia chia sẻ thông tin lên diễn đàn thì có lẽ U Minh có thể đã biến mất mãi mãi rồi.
Lê Hoài Nam đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, tổng kết lại một ngày vừa rồi thì kết quả chỉ là bốn câu hỏi hóc búa, hoàn toàn không hề có bất kỳ manh mối nào.
- Cộc…cộc…cộc
Bỗng nhiên lúc này, tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Lê Hoài Nam khỏi suy nghĩ. Hắn vội mặc áo vào rồi nhanh chóng ngồi lại bàn làm việc đồng thời nói:
- Mời vào.
Tiếng cửa được mở ra, thư ký Trang từ bên ngoài tiến vào nhìn Lê Hoài Nam mỉm cười nói:
- Thưa chủ tịch, đến giờ ăn trưa rồi. Để em mang bữa trưa vào cho chủ tịch nhé.
Nghe vậy, Lê Hoài Nam mới phát hiện mình suy nghĩ cũng đã một lúc lâu rồi, cũng có cảm giác đói bụng, hắn đành nói:
- Được rồi, cô chuẩn bị bữa trưa rồi mang vào cho tôi.
Nói rồi hắn có chút vuốt vuốt huyệt thái dương, bởi suy nghĩ quá nhiều mà có chút mỏi mệt.
- Vâng thưa chủ tịch.
Nói rồi, thư ký Trang quay ra ngoài chuẩn bị. Bỗng nhiên lúc này thanh âm của Lê Hoài Nam vang lên:
- Thư ký Trang, cô có biết nhà sư Địa Tạng không?
Hoàng Liên sơn rộng lớn vô ngần, bên trong đó có rất nhiều thiên tài địa bảo cùng với rất nhiều khoáng sản trân quý, nhưng nó cũng là nơi cư ngụ của rất nhiều hung cầm, yêu thú cũng như các loại độc trùng, độc vật… là nơi kỳ nghệ cùng nguy hiểm cùng tồn tại. Cho nên bên trong này cũng không có người dân bình thường sinh sống, chỉ có những thương đội mạo hiểm hoặc những đệ tử của các tôn phái vào lịch luyện, nhưng cũng chỉ dám hoạt động ở phần bên ngoài dãy núi thôi, ở sâu bên trong có rất nhiều tồn tại mạnh mẽ, từng có một vị vương hầu vào đấy nhưng lại không thấy đi ra, cho nên mọi người đối với nơi đó đều là cấm kỵ.
Hơn hai giờ sau, Lê Hoài Nam cưỡi ngựa đến bên ngoài dãy Hoàng Liên sơn thì dừng lại, bởi bên trong đó đường khá xấu cùng với tránh gặp phải những trường hợp không cần thiết nên quyết định từ đây đi bộ vào. Hắn tiến vào trong khu rừng, nơi đây cây cối rất rậm rạp, thân cây rất lớn, hầu như phải hai người lớn ôm mới xuể, thảm thực vật rất dày thỉnh thoảng có thể thấy những côn trùng bò di chuyển, sau đó một theo hướng nam một đường đi đến, trải qua bốn giờ đi rừng, nhờ vào bản đồ chỉ dẫn nên tránh được rất nhiều chỗ những động vật nguy hiểm cuối cùng Lê Hoài Nam cũng nhìn thấy nơi cần đến.
Đây là một thung lũng rất đẹp, xung quanh được núi bao phủ, sườn núi tràn ngập các loại hoa, trên bầu trời những chú đại bàng liên tục cất tiếng hót như khẳng định chủ quyền của mình, dưới mặt đất là một thảm thảo nguyên rộng lớn, bên dưới rất có rất nhiều những động vật đang ăn cỏ, xa xa là một hồ nước rộng lớn, từ trên cao có thể thấy được những gợn sóng lăn tăn. Mà hiện tại đã là hoàng hôn buông xuống, từng tia nắng yếu ớt chiếu xuống mảnh thung lũng này trông thật huyền ảo cùng xinh đẹp. Nhìn đến khung cảnh nguyên thủy xinh đẹp như vậy, Lê Hoài Nam không khỏi cảm thán, ở hiện thực lúc này làm gì còn nơi nào như vậy. Tiếp đó, Lê Hoài Nam tìm đường xuống dưới thung lũng, mặc dù đoạn đường có chút khó đi nhưng cũng không làm khó được hắn.
Hồ nước trong vắt, hoàn toàn có thể nhìn thấy khung cảnh dưới đáy hồ. Lúc này Lê Hoài Nam ngồi xổm cúi đầu xuống uống lấy từng ngụm nước mát lạnh. “Hà” một tiếng sảng khoái, xác định rằng nơi đây là chỗ mình cần đến rồi, Lê Hoài Nam liền logout. Mở ra khoang trò chơi, Lê Hoài Nam mới hút một ngụm khí dài, cảm giác thấy có chút ngột ngạt, hắn không khỏi tưởng niệm lại một lần trong trò chơi, đúng nơi đó không khí rất mát mẻ cùng trong lành. Bước ra khỏi căn phòng đặt khoang trò chơi, Lê Hoài Nam đi vào phòng làm việc của mình. Bây giờ hắn mới có thời gian tổng kết và suy nghĩ kỹ càng việc xảy ratrong trò chơi ngày hôm nay, bởi vì nó quá là quỷ dị.
Đầu tiên phải kể đến đó là bốn người Ma Chủ, Yêu Đế, Hồng Quân đạo nhân cùng với Phật tổ, những người này họ đến từ nơi nào? Bởi vì quyền năng của bọn họ là quá lớn, chính mình đã tận mắt nhìn thấy nhưng chưa bao giờ thấy bọn họ nói về xuất xứ của mình cả, đây là câu hỏi lớn thứ nhất.
Thứ hai là Địa Tạng, hầu như hơn một nửa hình ảnh trong đó đều nói về người này, khả năng rất cao là người này được thứ gọi là ý trời chiếu cố, nhưng vấn đề tiếp theo là nếu nội dung trong tấm da đó có phải là Địa Tạng ghi vào đó hay không? Bởi vì đồ đằng bên ngoài rõ ràng là hình hoa bỉ ngạn, mà bỉ ngạn hoa lần đầu xuất hiện trên mộ của thiếu nữ Lý Linh. Nhưng nếu là Địa Tạng ghi lại thì khoảng thời gian trước đó khi Địa Tạng còn chưa xuất sinh thì ai là người ghi lại? Nghĩ đến đây, Lê Hoài Nam cảm giác đặc biệt đau đầu, bởi vì nó không hề có bất kỳ một manh mối nào cả.
Điều thứ ba, cũng là điều mà Lê Hoài Nam cảm thấy khó hiểu, cùng khó giải quyết nhất đó chính là dung mạo của Địa Tàng, đúng vậy dung mạo của Địa Tàng hoàn toàn giống hệt mình. Được rồi, có thể lý giải điều này là trùng hợp. Sau đó Lê Hoài Nam di chuyển vào trong nhà vệ sinh, cởi lấy chiếc áo sơ mi bên trong ra, lúc này thân trên hắn hoàn toàn để trần, chỉ thấy trong gương một thanh niên điển trang đang chăm chú nhìn vào trước ngực mình, đúng là vị trí ngực bên phải. Nhìn thấy vết bớt hình hoa bỉ ngạn này, Lê Hoài Nam lại nhớ đến cảnh ở trong hang của người ăn xin, lại một câu hỏi được đặt ra là tại sao cái vết bớt này cũng theo mình tiến vào trong trò chơi? Khi tạo nhân vật trong trò chơi, dường như là tạo ra một người mới hoàn toàn, hắn còn nhớ đời trước có những người chơi mặt mũi ở hiện thực chằng chịt vết sẹo nhưng khi vào trong trò chơi đều biến mất hết, tất cả mọi người da đều rất đẹp không hề gặp trường hợp như vậy. Hơn nữa là cuối cùng, khi mình chuẩn bị biến mất, lúc đó Địa Tạng nhìn về hướng mình nở một nụ cười rất thần bí cùng gật nhẹ đầu một cái, lúc đó hắn cũng chỉ cho là trùng hợp, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại hành động đó là một lời chào thì đúng hơn, đúng chắc chắn là một lời chào. Nhưng lại nếu như Địa Tạng có thể nhìn thấy mình, tại sao lúc đầu hắn không nói luôn mà phải chờ đến lúc mình đi rồi mới biểu hiện như vậy?
Còn một điều cuối cùng nữa là tại sao trong Vận Mệnh không có bất kỳ tin tức gì của năm người này? Bởi vì mình là người sống lại, đời trước suốt hơn hai mươi năm, chưa từng nghe qua bất kỳ người nào đề cập đến tên của những người này, đạo giáo người cao nhất là tam thanh mà không phải Hồng Quân, phật giáo người đứng đầu là Như Lai Phật Tổ, cuối cùng cũng có Ma Chủ cùng Yêu Đế nhưng mình đều gặp rồi nhưng không phải giống hình ảnh trong tấm da kia. Mặc dù đạo thống có vẻ giống nhưng người lãnh đạo đều thay đổi, những người lãnh đạo đầu tiên thì bốc hơi không hề có một tia tin tức, tựa như chưa hề đến thế gian vậy. Nghiêm trọng nhất là U Minh, thời điểm cuối cùng, mình rõ ràng là thấy khí thế phát triển hừng hực, nhưng tại sao lại biến mất trên nhân gian? Nếu không phải mình tình cờ phát hiện được một tia đầu mối cùng với người chơi kia chia sẻ thông tin lên diễn đàn thì có lẽ U Minh có thể đã biến mất mãi mãi rồi.
Lê Hoài Nam đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, tổng kết lại một ngày vừa rồi thì kết quả chỉ là bốn câu hỏi hóc búa, hoàn toàn không hề có bất kỳ manh mối nào.
- Cộc…cộc…cộc
Bỗng nhiên lúc này, tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Lê Hoài Nam khỏi suy nghĩ. Hắn vội mặc áo vào rồi nhanh chóng ngồi lại bàn làm việc đồng thời nói:
- Mời vào.
Tiếng cửa được mở ra, thư ký Trang từ bên ngoài tiến vào nhìn Lê Hoài Nam mỉm cười nói:
- Thưa chủ tịch, đến giờ ăn trưa rồi. Để em mang bữa trưa vào cho chủ tịch nhé.
Nghe vậy, Lê Hoài Nam mới phát hiện mình suy nghĩ cũng đã một lúc lâu rồi, cũng có cảm giác đói bụng, hắn đành nói:
- Được rồi, cô chuẩn bị bữa trưa rồi mang vào cho tôi.
Nói rồi hắn có chút vuốt vuốt huyệt thái dương, bởi suy nghĩ quá nhiều mà có chút mỏi mệt.
- Vâng thưa chủ tịch.
Nói rồi, thư ký Trang quay ra ngoài chuẩn bị. Bỗng nhiên lúc này thanh âm của Lê Hoài Nam vang lên:
- Thư ký Trang, cô có biết nhà sư Địa Tạng không?
Danh sách chương