"Lại đây." Quân Vô Tà mặt không có biểu tình vẫy tay với Tiểu Bạch Liên.

Tiểu Bạch Liên tung ta tung tăng chạy qua.

Quân Vô Tà giơ tay, vén lên tóc mái trên trán của Tiểu Bạch Liên, nhìn trên trán trắng nõn trơn bóng của hắn không có nửa điểm dấu vết, lúc này mới thu liễm ánh mắt.

"Sau này nếu hắn lại làm cái gì, ngươi đều không cần lo cho ta." Quân Vô Tà ẩn ẩn cảm thấy Quân Vô Dược đều không phải là ôn hoà như thoạt nhìn ngoài mặt vậy, bất luận là ra tay đối với Mặc Huyền Phỉ, hay là vài lần trước gặp nhau ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn, đều phát ra một loại cảnh báo nguy hiểm.

Quân Vô Dược rất mạnh, sau khi trọng sinh nàng mới nhìn thấy một người mạnh như vậy, hắn cường đại thần bí, tràn ngập nguy hiểm, nếu không có gì tất yếu, Quân Vô Tà cũng không tính hiện tại cùng hắn đối địch, chỉ cần hắn không tới trêu chọc nàng, nàng cũng lười đến lo chuyện bao đồng, nhưng nếu Quân Vô Dược được một tấc lại muốn tiến một thước, mặc dù ngọc nát đá tan, nàng cũng muốn cho hắn biết, chính mình không phải dễ khi dễ.

"Nhưng......" Tiểu Bạch Liên mím đôi môi, trực giác của Giới Linh, làm hắn cảm thấy nam nhân kia đáng sợ cực kỳ, nhìn hắn tới gần Quân Vô Tà, đều sẽ làm người không rét mà run.

Rõ ràng tươi cười ôn nhuận như ngọc, lại làm cho người ta lạnh sởn tóc gáy.

"Hắn sẽ không làm ta bị thương." Quân Vô Dược nếu là muốn xuống tay đối với nàng, đã sớm hành động.

Quân Vô Tà cũng không rõ Quân Vô Dược vì sao lại xuất hiện trêu chọc mình lần nữa, lấy năng lực của hắn, mặc dù không ở trong Lân Vương phủ này, thế gian cũng không vài người có thể nề hà được hắn, nhưng hắn cố tình ăn vạ trong Lân Vương phủ không đi, báo ân gì đó, nàng cũng chỉ cho là cười chê.

Tiểu hắc miêu không buồn hé răng ghé vào trên bàn, đong đưa cái đuôi thật dài, nhìn sườn mặt Quân Vô Tà.

Tính tình của chủ nhân luôn luôn quạnh quẽ, chỉ cần đối phương không có trêu chọc đến nàng, việc nhỏ tầm thường nàng cũng không so đo, nhưng nếu là thật sự làm nàng nổi giận, hậu quả lại không dám tưởng tượng.

Đêm hôm đó, trong núi lửa lớn, đốt cháy hết thảy, ai có thể nghĩ đến, chủ nhân vẫn luôn an tĩnh giống như đứa trẻ được bế, sẽ đem xăng rải một vòng các nơi trong biệt thự, cuối cùng với một que diêm, thiêu hủy cả tòa biệt thự, đồng thời cũng thiêu hủy thân nhất duy nhất trên đời của nàng, đúng là một ác mộng.

Tính tình của Quân Vô Tà chính là như thế, nhìn như thực dễ nói chuyện, mọi việc cũng không so đo, nhưng một khi nàng muốn ra tay, đối phương tuyệt đối không có cơ hội sống.

Tiểu hắc miêu chưa bao giờ sợ Quân Vô Tà bị thiệt, bởi vì mặc dù bị bất lợi, nàng cũng có thể làm đối phương tróc ba tầng da, so với nàng đối phương tuyệt đối bất lợi thiệt thòi hơn nhiều.

"Chủ nhân, hạt châu này...... Ta có thể dùng sao?" Tiểu Bạch Liên không rõ tâm tư của Quân Vô Tà, chỉ là hành động của Quân Vô Tà làm hắn mơ hồ cảm giác được sự quan tâm.

Chủ nhân quan tâm hắn, này vẫn là lần đầu tiên......

Thật tốt.

"Đây là cái gì?" Lúc này Quân Vô Tà mới chú ý tới bảo châu trong tay Tiểu Bạch Liên.

"Nhuận Mộc Châu! Thứ này có thể trợ giúp thực vật hệ Giới Linh tu luyện, ta còn là lần thứ hai nhìn thấy, lúc trước thời điểm ở U Linh Giới đã từng gặp qua một lần, không nghĩ tới nơi này cư nhiên cũng sẽ có." Tiểu Bạch Liên hưng phấn cười, so sánh với đau đớn vừa rồi, Nhuận Mộc Châu xuất hiện, làm hắn rất kích động.

Phải biết rằng, thứ này là chuyên vì Giới Linh chế tạo ra, chớ có nói nơi này, ngay cả ở U Linh Giới cũng là bảo bối thập phần trân quý.

"Ngươi còn có thể tu luyện?" Quân Vô Tà nhướng mày kinh ngạc, nàng nghĩ rằng Giới Linh có thể tăng cao lực lượng, nhưng đó là do trong quá trình chủ nhân này không ngừng tu luyện linh lực. Nghe ý tứ của Tiểu Bạch Liên, Nhuận Mộc Châu có thể giúp hắn một mình tiến hành tu luyện, không phải là rất tiết kiệm được thời gian và sức lực sao? Nàng phải cấp cho Quân Vô Được một cái công trạng a, ít nhất đền bù cái gì đó có giá trị sử dụng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện