"Quân Khanh hôm nay cũng tới, thân mình có tốt hơn chút nào không?" Hoàng đế mang theo tươi cười ôn hòa nhìn Quân Khanh.

Quân Khanh sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên xe lăn, muốn mở miệng, chính là vừa mới há mồm, hơi thở liền rối loạn, kính một cái thở dốc, giống như là có người bóp cổ hắn vậy.

Sắc mặt Hoàng đế lập tức biến đổi, chặn lại nói: "Ngự y! Mau đi xem một chút."

Hoàng đế ra lệnh một tiếng, hai ngự y đứng hầu một bên, lập tức tiến đến xem xét tình huống cho Quân Khanh.

Quân Khanh toàn bộ quá trình đều là hơi thở mỏng manh, sắc mặt trắng bệch.

Quân Vô Tà yên lặng uống trà, vẫn nhìn hai gã ngự y kia xem xét mạch tượng của Quân Khanh.

Tiểu thúc nhưng thật ra rất thông minh, từ khi hoàng đế làm hắn phải tới nơi này, vì chính là muốn xem xét tình trạng của hắn, hoàng đế lúc này mới vừa mở miệng, hắn lập tức liền cho một cái cơ hội như vậy.

Tình trạng của Quân Khanh không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, trong người sớm đã không trụ nổi, bọn họ vuốt mạch tượng tay đều run lên, mạch tượng của Quân tiểu vương gia này, căn bản là của người sắp chết, chỉ còn lại có nửa mạng.

Sau khi hai gã ngự y lặp lại kiểm tra, thần sắc ngưng trọng, "Vi thần vô năng, không thể giúp tiểu vương gia hóa giải ốm đau này, còn thỉnh tiểu vương gia sinh dưỡng tốt, ngàn vạn không thể lao tâm hao tổn tinh thần." Hai vị ngự y nói hàm súc, chính là bên trong đại điện lại có mấy cái ngốc tử.

Hai ngự y đều bó tay không có biện pháp, hiện tại trên cơ bản có thể khẳng định, Quân Khanh chết chắc rồi.

Mọi người mặt ngoài tiếc hận không thôi, trong tâm lại là có các bất đồng.

"Cho người chuẩn bị chút canh sâm mang tới." Hoàng đế than nhẹ một hơi, cực kỳ giống minh quân bất đắc dĩ, hắn lại nhìn về phía Quân Tiển nói: "Nếu là có cái yêu cầu gì, cứ việc mở miệng. Vân Tiên hôm nay ở đây, không bằng để vân tiên vì Quân Khanh xem xét một phen?"

Quân Tiển đứng dậy, cung kính nói: "Làm phiền thánh thượng lao tâm, vi thần tạ ơn thánh thượng!"

Hoàng đế khẽ gật đầu, Bạch Vân Tiên ngồi ở bên người Mặc Huyền Phỉ đứng dậy, vì Quân Khanh xem xét mạch tượng.

Quân Vô Tà chống cằm, nhìn Bạch Vân Tiên yểu điệu mà đến, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.

"Miêu."

Lão bất tử này thật ghê tởm, nếu thật là muốn cứu tiểu thúc, sớm nên để Bạch Vân Tiên lại đây, hiện tại mới để người tới xem, có rắm dùng. Tiểu hắc miêu khó chịu hừ hừ, bởi vì Quân Vô Tà đem Quân gia phụ tử trở thành người nhà, tiểu hắc miêu đương nhiên càng theo cùng chủ tử.

"Nàng không phải tới xem tiểu thúc ta còn có thể cứu chữa hay không, mà là tới xem, tiểu thúc ta có hay không thật sự sắp chết." Quân Vô Tà buông đôi mắt xuống, hoàng đế này tự cho mình là thủ đoạn cao minh, kỳ thật ngu xuẩn không có thuốc chữa.

Muốn dùng Bạch Vân Tiên tới xác định sinh tử của Quân Khanh? Hắn thật sự là xem trọng nữ nhân kia.

Đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông? Ở trong mắt nàng, bất quá là cái để chê cười.

Bạch Vân Tiên bưng một gương mặt thanh cao cao ngạo, thời điểm vì Quân Khanh bắt mạch, có chuyện lạ là dùng một tấm sa mỏng để trên chỗ cổ tay Quân Khanh, sau đó ngón tay nhẹ nhàng đáp lên.

Quân Tiển buồn không hề hé răng nhìn sườn mặt Bạch Vân Tiên, trong lòng có chút khẩn trương.

Bạch Vân Tiên rốt cuộc không phải là đại phu bình thường, địa vị của Khuynh Vân Tông tại nơi đó, Quân Tiển thật sự không có nắm chắc, không bị Bạch Vân Tiên nhìn ra Quân Khanh có thân thể dị thường.

Trong lòng có chút bất an, Quân Tiển theo bản năng nhìn về phía Quân Vô Tà, lại thấy cháu gái nhà mình mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, căn bản lười nhìn chỉ liếc mắt Bạch Vân Tiên một cái.

Quân Vô Tà bình tĩnh, làm Quân Tiển thoáng an tâm.

Một lát sau, Bạch Vân Tiên lúc này mới đứng thẳng thân mình, trên gương mặt thanh cao kia không mang theo một tia ý cười, "Ngự y chẩn bệnh không có sai, năm đó sư phụ ta đã cố gắng hết sức, cũng không thể đem dư độc trong cơ thể Quân tiểu vương gia thanh trừ, thế gian này chỉ sợ không người có thể giải trừ độc này." Bạch Vân Tiên nói xong, cao ngạo ở trong đại điện đưa mắt quét một vòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện