Tiên Y Sư dìu tiểu hoà thượng đi về phía nhà của mình, nhưng khi vừa đến nơi thì lão liền phát hiện, ở trước nhà mình lúc này có rất nhiều người đang bao vây. Mà người cầm đầu không phải ai xa lạ, chính là Chu Đức Viễn gia chủ của Chu gia.
Thời gian trước lão thường hay lui tới chữa bệnh cho con của hắn, lúc này nhìn thấy, làm sao không nhận ra hắn cho được, chỉ có điều, lão thắc mắc không hiểu vì sao? Vị Chu gia chủ này nửa đêm nửa hôm lại dẫn theo nhiều người đến bao vây nhà mình như vậy.
Lão cau mày một cái rồi mang theo tiểu hoà thượng bước vào, vừa đến trước mặt Chu Đức Viễn thì lão mở miệng hỏi " Chu gia chủ, ngài nửa đêm cất công đến ngôi nhà rách nát này của ta, chẳng hay có việc gì cần lão hủ giúp? "
" Hừ Tiên Y tiên sinh, ông về thật đúng lúc… Con trai ta bị người vô cớ giết ở nơi này, ông nói xem việt này nên xử lý thế nào? " Chu Đức Viễn lạnh lùng nói.
" Cái gì? Chu thiếu gia làm sao lại chết ở nơi này? " Tiên Y Sư nghe Chu Đức Viễn nói xong, lão cũng ra vẻ kinh ngạc, râu trắng dựng ngược lên hỏi lại một câu thừa thãi… Không phải Chu Đức Viễn đã nói là con của hắn bị người giết ở nơi này rồi sao? Vậy mà lão còn đi hỏi vặn lại như vậy, đây cũng là ngụ ý như lão cũng không đặt nặng vấn đề này mấy, với tội nghiệp của tên thiếu gia họ Chu kia thì chuyện hắn bị giết cũng là chuyện sớm muộn, không có gì lạ cả, chẳng qua trong lòng lão hiếu kỳ là, ai đã độc ác như vậy? Tại sao không giết tên kia ở nơi khác mà lại chọn trúng ngay nhà lão mà giết hắn.
" Tiên Y tiên sinh, ngay cả ông cũng đang muốn đùa giỡn với ta có đúng không? Ta không muốn nói nhiều, tên thanh niên gọi là Tôn Dương kia đã giết con ta… Hắn ở tại nhà của ngươi, vậy nên ngươi ít nhiều cũng có phần trách nhiệm… Chỉ cần giao hắn và tôn nữ của ngươi cho chúng ta, những chuyện còn lại ta sẽ không truy cứu nửa…" Chu Đức Viễn vẫn lớn giọng nói, nhưng hắn nào biết, chỉ vì những lời nói này của hắn mà dẫn tới đại hoạ.
Tiên Y lão nhân vừa nghe Chu Đức Viễn mở miệng đòi người, Tôn Dương trong miệng hắn là người nào? Lão không biết. Nhưng khi nghe đến hắn còn muốn mang cả cháu gái của mình đi thì lão liền nổi giận… " Chu Đức Viễn, ta cần ngươi nói một lời cho rõ ràng… Vì cớ gì muốn bắt tôn nữ của ta? "
" Hừ nếu không phải vì tiện nhân đó thì con trai ta làm sao phải chết? "
" Ngươi nói láo, rõ ràng là tên Chu Chính kia mò đến nhà muốn cường bạo tỷ tỷ, cho nên mới bị Tiểu Ngưu giết… Là do hắn tự làm tự chịu, vậy mà ngươi lại dám nói là do tỷ tỷ của ta hại chết hắn…" Tiên Linh ở trong nhà, vừa nghe Chu Đức Viễn nói chuyện hàm hồ, vu khống tỷ tỷ, nàng nhịn không được liền đẩy cửa chạy ra ngoài phản bác.
" Cái gì? Ngươi nói cái gì? Hắn lại dám đến tận nhà cường bạo Liên nhi… Haaa, Chu Chính làm sao ngươi dám? Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là chết không được yên thân…" Tiên Y lão nhân như trở nên điên cuồng rống nộ, ngay cả tiểu hoà thượng đang mê man cũng bị lão ném sang một bên không quảng.
" Tiên Y Sư, nói thế nào thì hôm nay ngươi cũng phải dao người ra cho ta… Nếu không đừng có trách ta độc ác.." Chu Đức Viễn như vẫn chưa cảm nhận được đại hoạ đang lâm xuống đầu mình, hắn chỉ biết hiện tại hắn là người có quyền, cho nên những chuyện khác đều không quan tâm đến, dù trời có sập thì cũng đã có lão Thái Gia đứng ra chống, cho nên hắn không cần phải kiêng dè ai cả.
" Giao người… Ha ha ha, ngươi muốn so độ độc ác với ta, được bây giờ ta sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là độc ác chân chính…" Lời nói của lão vừa dứt thì khí tức trên người lão cũn đột nhiên biến đổi, từ quanh thân thể và đôi mắt của lão đều bốc lên khí vụ màu đen tà dị.
" Ta đã từng thề là sẽ không bao giờ động đến những thứ này nữa… Nhưng hôm nay, vì tôn nữ của ta, ta bắt các ngươi phải trả giá bằng máu thịt… Hãy làm vật tế, nuôi dưỡng cho Ngãi độc của ta đi…"
Tiên Y lão nhân miệng thì nói lời lạnh lùng, nhưng trong lòng lão lại cực kỳ khổ sở. Rất nhiều năm trước, lão vì chìm đắm trong việc tu luyện bùa chú Ngãi độc hại người, bị nhiều cường giả truy sát vây giết, cuối cùng lão không chết, nhưng đã dẫn đến một kết cục bi thảm. Con trai và con dâu của lão vì cầu tình cho ác nghiệp do lão gây nên mà phải tự sát, cả hai đều phải trả giá bằng mạng sống, chết ngay trước mặt lão để cầu xin cho lão một cơ hội quay đầu làm người.
Hai đứa con đều vì lão mà chết, chỉ để lại hai đứa con gái một đứa thì non dại, còn một đứa thì chỉ vừa được mấy tháng tuổi. Lão đã vì chuyện này mà day dứt, cắn xé tâm can suốt bao nhiêu năm, kể từ đó lão đã thề là sẽ không bao giờ động đến những loại bùa chú cùng Ngãi độc tà ác đó nửa. Lão cũng bắt đầu chuyển sang làm y sư, đi khắp nơi cứu chữa cho người bệnh, chỉ mong sẽ chuột lại những lỗi lầm mà lão đã vô tình phạm phải.
Thế nhưng hôm nay, cháu gái của lão, hai người thân duy nhất mà lão vô cùng yêu thương, thường ngày đều xem như bảo bối, cưng chiều dạy dỗ cẩn thận. Vậy mà bi kịch vẫn xảy đến, để cho cháu gái của lão bị người ta lăn nhục. Lão cũng một khắc nổi giận, cái gì lời thề thốt chó má đều ném đi hết, kẻ nào lăn nhục cháu của lão, lão đều sẽ để cho kẻ đó đến chết cũng không được yên lành.
Mọi người nhìn trạng thái của Tiên Y lão nhân lúc này, không hiểu sao toàn bộ đều cảm thấy rét lạnh đến tận linh hồn, cũng không ai ngờ, người mà thường ngày được mọi người tôn sùng gọi một tiếng là Tiên Y Sư, lại có một mặt tà dị đáng sợ như vậy.
Ngay cả Tiên Linh cũng giật mình nhìn gia gia của mình, cũng giống như lúc nàng nhìn thấy Tôm Dương lần đầu tiên giết người, cảm giác thật sơn hãi, thật xa lạ. Nàng không dám tin, gia gia của mình thường ngày hiền lành tốt bụng, bây giờ lại trở nên tà ác đáng sợ như vậy?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng chỉ có Tôn Dương là nhìn chăm chú vào Tiên Y lão nhân, chỉ có hắn biết cái thân phận này của lão là gì? " Không ngờ lão nhân hiền lành này vừa là một Y Sư lại còn là một Ngãi Sư… Chọc giận Ngãi Sư, đám nhà họ Chu kia kết cục đã định rồi…" Tôn Dương thì thầm tự nói.
" Hừ Tiên Y Sư, ngươi lại còn muốn giả thần giả quỷ.." Chu Đức Viễn khó chịu hô lớn.
" Giả thần giả quỷ ha ha ha, vậy thì ngươi nhìn xem ta dày vò con trai ngươi như thế nào?… Ba Hồn Bảy Phách triệu hoán trở về cho ta…" Theo lời của Tiên Y lão nhân, trong tay lão xuất hiện một cái hình nộm bằng vải đỏ, lão cầm hình nộm ném lên không trung, sau đó đầu ngón tay lão chích ra một dòng máu, lão đưa tay viết vào không trung một đoạn văn tự huyết sắc, trong miệng cũng không ngừng niệm chú.
Nhất thời cả không gian bốn phía gió đột nhiên thổi mạnh, mọi người đều có thể thấy rõ ràng từng đoàn ánh sáng trắng từ bốn phía bay về, hội tụ lại một chỗ. Đoàn sáng càng lúc càng nhiều, cuối cùng trong sự kinh dị của mọi người, khi ánh sáng cuối cùng ngưng tụ lại, ai cũng có thể thấy rõ bóng dáng mờ ảo của Chu Chính đang vặn vẹo trôi nổi giữa không trung.
" Má ơi, thuật triệu hồn… Tiên Y sư này còn là một Ngãi Sư…" Trưởng lão của Trần gia trên trán đầy mồ hôi lạnh, hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, để cho những người còn lại nghe được cũng rợn cả tóc gáy, cả đám người đều tự giác mạnh mẽ lùi thêm về phía xa, đến chỗ phạm vi an toàn mới dừng lại nhìn qua.
Lần này xem ra Chu gia liên tục đá phải một cây thiết bản và giẫm phải một cây đinh sắt rồi, chọc đến một Ngãi Sư thì dù ngươi có chết, hắn cũng sẽ cho ngươi chết không được yên thân. Hiện tại cứ nhìn thuật triệu hồn đi là biết, hắn đã có thể gọi ra hồn phách của ngươi, thì tự nhiên cũng sẽ có cách đem ngươi hành hạ đến thần hồn câu diệt.
Không đợi bọn họ kinh ngạc hết thì đã thấy Tiên Y lão nhân vung tay, một loạt dơi nhỏ màu đen kịt từ trong lòng bàn của lão bay ra ngoài, đây chính là dơi quỷ mà lão đã luyện thành Ngãi, ngày trước cũng chính là lão đã dùng những con dơi Ngãi này để giết vô số ngươi một cách vô thanh vô thức. Hôm nay lão lại muốn dùng chúng để cắn xé linh hồn của Chu Chính.
Tiếng kêu gào âm u của Chu Chính liên tục vang lên, từng mạnh linh hồn bị cắn xé đau đớn, sau đó một cơn gió thổi qua, linh hồn của hắn lại lành lặn như củ, rồi lại tiếp tục bị cắn xé, hắn lại kêu gào thảm thiết. Cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại, để cho một đám người sợ đến nổi tay chân đều bủn rủn, muốn vô lực mà ngã xuống đất.
Chu Đức Viễn nhìn hồn phách của con trai bị hành hạ thê thảm, người làm cha như hắn cũng không nở nhìn, chuyện đến nước này, hắn có ngu cũng biết Tiên Y Sư này rốt cuộc là cái giống gì rồi? Hắn mặt dù cũng đang sợ hãi, đang thấy hối hận, nhưng không có ai bán thuốc hối hận cho hắn. Không chịu nổi cảnh con mình bị giày vò, ngay cả chết rồi cũng không đươc yên thân như thế, hắn nghĩ liều mình, muốn xông đến giêt Tiên Y lão nhân, chỉ cần giết được lão thì con mình sẽ được giải thoát.
Chỉ là hắn vừa mới động thân một cái, toàn bộ người của Chu gia và kể cả hắn đều hét thảm một tiếng, cả đám đều ngã lăn ra đất, trên người mỗi người, từ trong máu thịt của bọn họ nhộn nhạo mọc ra vô số rễ cây đâm xuyên qua gia thịt, rễ cây đâm ra bên ngoài như vật ký sinh có sinh mệnh, chúng bám xiết trên người của bọn hắn, sau đó nhanh chóng dài ra đâm xuống lòng đất. Rễ cây phát triển cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong vài cái tíc tắc, ở nơi đó đã có mấy chục cái cây hình người treo lơ lửng, bên trên từ chỗ rễ cây mọc ra còn có máu tươi chảy ròng ròng.
Vậy mới biết, mức độ giết người lặng lẽ của một Ngãi Sư là độc ác đến mức nào? " Hừ, bây giờ thì ngươi đã biết cái gì gọi là độc ác rồi chứ? "
Thời gian trước lão thường hay lui tới chữa bệnh cho con của hắn, lúc này nhìn thấy, làm sao không nhận ra hắn cho được, chỉ có điều, lão thắc mắc không hiểu vì sao? Vị Chu gia chủ này nửa đêm nửa hôm lại dẫn theo nhiều người đến bao vây nhà mình như vậy.
Lão cau mày một cái rồi mang theo tiểu hoà thượng bước vào, vừa đến trước mặt Chu Đức Viễn thì lão mở miệng hỏi " Chu gia chủ, ngài nửa đêm cất công đến ngôi nhà rách nát này của ta, chẳng hay có việc gì cần lão hủ giúp? "
" Hừ Tiên Y tiên sinh, ông về thật đúng lúc… Con trai ta bị người vô cớ giết ở nơi này, ông nói xem việt này nên xử lý thế nào? " Chu Đức Viễn lạnh lùng nói.
" Cái gì? Chu thiếu gia làm sao lại chết ở nơi này? " Tiên Y Sư nghe Chu Đức Viễn nói xong, lão cũng ra vẻ kinh ngạc, râu trắng dựng ngược lên hỏi lại một câu thừa thãi… Không phải Chu Đức Viễn đã nói là con của hắn bị người giết ở nơi này rồi sao? Vậy mà lão còn đi hỏi vặn lại như vậy, đây cũng là ngụ ý như lão cũng không đặt nặng vấn đề này mấy, với tội nghiệp của tên thiếu gia họ Chu kia thì chuyện hắn bị giết cũng là chuyện sớm muộn, không có gì lạ cả, chẳng qua trong lòng lão hiếu kỳ là, ai đã độc ác như vậy? Tại sao không giết tên kia ở nơi khác mà lại chọn trúng ngay nhà lão mà giết hắn.
" Tiên Y tiên sinh, ngay cả ông cũng đang muốn đùa giỡn với ta có đúng không? Ta không muốn nói nhiều, tên thanh niên gọi là Tôn Dương kia đã giết con ta… Hắn ở tại nhà của ngươi, vậy nên ngươi ít nhiều cũng có phần trách nhiệm… Chỉ cần giao hắn và tôn nữ của ngươi cho chúng ta, những chuyện còn lại ta sẽ không truy cứu nửa…" Chu Đức Viễn vẫn lớn giọng nói, nhưng hắn nào biết, chỉ vì những lời nói này của hắn mà dẫn tới đại hoạ.
Tiên Y lão nhân vừa nghe Chu Đức Viễn mở miệng đòi người, Tôn Dương trong miệng hắn là người nào? Lão không biết. Nhưng khi nghe đến hắn còn muốn mang cả cháu gái của mình đi thì lão liền nổi giận… " Chu Đức Viễn, ta cần ngươi nói một lời cho rõ ràng… Vì cớ gì muốn bắt tôn nữ của ta? "
" Hừ nếu không phải vì tiện nhân đó thì con trai ta làm sao phải chết? "
" Ngươi nói láo, rõ ràng là tên Chu Chính kia mò đến nhà muốn cường bạo tỷ tỷ, cho nên mới bị Tiểu Ngưu giết… Là do hắn tự làm tự chịu, vậy mà ngươi lại dám nói là do tỷ tỷ của ta hại chết hắn…" Tiên Linh ở trong nhà, vừa nghe Chu Đức Viễn nói chuyện hàm hồ, vu khống tỷ tỷ, nàng nhịn không được liền đẩy cửa chạy ra ngoài phản bác.
" Cái gì? Ngươi nói cái gì? Hắn lại dám đến tận nhà cường bạo Liên nhi… Haaa, Chu Chính làm sao ngươi dám? Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là chết không được yên thân…" Tiên Y lão nhân như trở nên điên cuồng rống nộ, ngay cả tiểu hoà thượng đang mê man cũng bị lão ném sang một bên không quảng.
" Tiên Y Sư, nói thế nào thì hôm nay ngươi cũng phải dao người ra cho ta… Nếu không đừng có trách ta độc ác.." Chu Đức Viễn như vẫn chưa cảm nhận được đại hoạ đang lâm xuống đầu mình, hắn chỉ biết hiện tại hắn là người có quyền, cho nên những chuyện khác đều không quan tâm đến, dù trời có sập thì cũng đã có lão Thái Gia đứng ra chống, cho nên hắn không cần phải kiêng dè ai cả.
" Giao người… Ha ha ha, ngươi muốn so độ độc ác với ta, được bây giờ ta sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là độc ác chân chính…" Lời nói của lão vừa dứt thì khí tức trên người lão cũn đột nhiên biến đổi, từ quanh thân thể và đôi mắt của lão đều bốc lên khí vụ màu đen tà dị.
" Ta đã từng thề là sẽ không bao giờ động đến những thứ này nữa… Nhưng hôm nay, vì tôn nữ của ta, ta bắt các ngươi phải trả giá bằng máu thịt… Hãy làm vật tế, nuôi dưỡng cho Ngãi độc của ta đi…"
Tiên Y lão nhân miệng thì nói lời lạnh lùng, nhưng trong lòng lão lại cực kỳ khổ sở. Rất nhiều năm trước, lão vì chìm đắm trong việc tu luyện bùa chú Ngãi độc hại người, bị nhiều cường giả truy sát vây giết, cuối cùng lão không chết, nhưng đã dẫn đến một kết cục bi thảm. Con trai và con dâu của lão vì cầu tình cho ác nghiệp do lão gây nên mà phải tự sát, cả hai đều phải trả giá bằng mạng sống, chết ngay trước mặt lão để cầu xin cho lão một cơ hội quay đầu làm người.
Hai đứa con đều vì lão mà chết, chỉ để lại hai đứa con gái một đứa thì non dại, còn một đứa thì chỉ vừa được mấy tháng tuổi. Lão đã vì chuyện này mà day dứt, cắn xé tâm can suốt bao nhiêu năm, kể từ đó lão đã thề là sẽ không bao giờ động đến những loại bùa chú cùng Ngãi độc tà ác đó nửa. Lão cũng bắt đầu chuyển sang làm y sư, đi khắp nơi cứu chữa cho người bệnh, chỉ mong sẽ chuột lại những lỗi lầm mà lão đã vô tình phạm phải.
Thế nhưng hôm nay, cháu gái của lão, hai người thân duy nhất mà lão vô cùng yêu thương, thường ngày đều xem như bảo bối, cưng chiều dạy dỗ cẩn thận. Vậy mà bi kịch vẫn xảy đến, để cho cháu gái của lão bị người ta lăn nhục. Lão cũng một khắc nổi giận, cái gì lời thề thốt chó má đều ném đi hết, kẻ nào lăn nhục cháu của lão, lão đều sẽ để cho kẻ đó đến chết cũng không được yên lành.
Mọi người nhìn trạng thái của Tiên Y lão nhân lúc này, không hiểu sao toàn bộ đều cảm thấy rét lạnh đến tận linh hồn, cũng không ai ngờ, người mà thường ngày được mọi người tôn sùng gọi một tiếng là Tiên Y Sư, lại có một mặt tà dị đáng sợ như vậy.
Ngay cả Tiên Linh cũng giật mình nhìn gia gia của mình, cũng giống như lúc nàng nhìn thấy Tôm Dương lần đầu tiên giết người, cảm giác thật sơn hãi, thật xa lạ. Nàng không dám tin, gia gia của mình thường ngày hiền lành tốt bụng, bây giờ lại trở nên tà ác đáng sợ như vậy?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng chỉ có Tôn Dương là nhìn chăm chú vào Tiên Y lão nhân, chỉ có hắn biết cái thân phận này của lão là gì? " Không ngờ lão nhân hiền lành này vừa là một Y Sư lại còn là một Ngãi Sư… Chọc giận Ngãi Sư, đám nhà họ Chu kia kết cục đã định rồi…" Tôn Dương thì thầm tự nói.
" Hừ Tiên Y Sư, ngươi lại còn muốn giả thần giả quỷ.." Chu Đức Viễn khó chịu hô lớn.
" Giả thần giả quỷ ha ha ha, vậy thì ngươi nhìn xem ta dày vò con trai ngươi như thế nào?… Ba Hồn Bảy Phách triệu hoán trở về cho ta…" Theo lời của Tiên Y lão nhân, trong tay lão xuất hiện một cái hình nộm bằng vải đỏ, lão cầm hình nộm ném lên không trung, sau đó đầu ngón tay lão chích ra một dòng máu, lão đưa tay viết vào không trung một đoạn văn tự huyết sắc, trong miệng cũng không ngừng niệm chú.
Nhất thời cả không gian bốn phía gió đột nhiên thổi mạnh, mọi người đều có thể thấy rõ ràng từng đoàn ánh sáng trắng từ bốn phía bay về, hội tụ lại một chỗ. Đoàn sáng càng lúc càng nhiều, cuối cùng trong sự kinh dị của mọi người, khi ánh sáng cuối cùng ngưng tụ lại, ai cũng có thể thấy rõ bóng dáng mờ ảo của Chu Chính đang vặn vẹo trôi nổi giữa không trung.
" Má ơi, thuật triệu hồn… Tiên Y sư này còn là một Ngãi Sư…" Trưởng lão của Trần gia trên trán đầy mồ hôi lạnh, hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, để cho những người còn lại nghe được cũng rợn cả tóc gáy, cả đám người đều tự giác mạnh mẽ lùi thêm về phía xa, đến chỗ phạm vi an toàn mới dừng lại nhìn qua.
Lần này xem ra Chu gia liên tục đá phải một cây thiết bản và giẫm phải một cây đinh sắt rồi, chọc đến một Ngãi Sư thì dù ngươi có chết, hắn cũng sẽ cho ngươi chết không được yên thân. Hiện tại cứ nhìn thuật triệu hồn đi là biết, hắn đã có thể gọi ra hồn phách của ngươi, thì tự nhiên cũng sẽ có cách đem ngươi hành hạ đến thần hồn câu diệt.
Không đợi bọn họ kinh ngạc hết thì đã thấy Tiên Y lão nhân vung tay, một loạt dơi nhỏ màu đen kịt từ trong lòng bàn của lão bay ra ngoài, đây chính là dơi quỷ mà lão đã luyện thành Ngãi, ngày trước cũng chính là lão đã dùng những con dơi Ngãi này để giết vô số ngươi một cách vô thanh vô thức. Hôm nay lão lại muốn dùng chúng để cắn xé linh hồn của Chu Chính.
Tiếng kêu gào âm u của Chu Chính liên tục vang lên, từng mạnh linh hồn bị cắn xé đau đớn, sau đó một cơn gió thổi qua, linh hồn của hắn lại lành lặn như củ, rồi lại tiếp tục bị cắn xé, hắn lại kêu gào thảm thiết. Cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại, để cho một đám người sợ đến nổi tay chân đều bủn rủn, muốn vô lực mà ngã xuống đất.
Chu Đức Viễn nhìn hồn phách của con trai bị hành hạ thê thảm, người làm cha như hắn cũng không nở nhìn, chuyện đến nước này, hắn có ngu cũng biết Tiên Y Sư này rốt cuộc là cái giống gì rồi? Hắn mặt dù cũng đang sợ hãi, đang thấy hối hận, nhưng không có ai bán thuốc hối hận cho hắn. Không chịu nổi cảnh con mình bị giày vò, ngay cả chết rồi cũng không đươc yên thân như thế, hắn nghĩ liều mình, muốn xông đến giêt Tiên Y lão nhân, chỉ cần giết được lão thì con mình sẽ được giải thoát.
Chỉ là hắn vừa mới động thân một cái, toàn bộ người của Chu gia và kể cả hắn đều hét thảm một tiếng, cả đám đều ngã lăn ra đất, trên người mỗi người, từ trong máu thịt của bọn họ nhộn nhạo mọc ra vô số rễ cây đâm xuyên qua gia thịt, rễ cây đâm ra bên ngoài như vật ký sinh có sinh mệnh, chúng bám xiết trên người của bọn hắn, sau đó nhanh chóng dài ra đâm xuống lòng đất. Rễ cây phát triển cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong vài cái tíc tắc, ở nơi đó đã có mấy chục cái cây hình người treo lơ lửng, bên trên từ chỗ rễ cây mọc ra còn có máu tươi chảy ròng ròng.
Vậy mới biết, mức độ giết người lặng lẽ của một Ngãi Sư là độc ác đến mức nào? " Hừ, bây giờ thì ngươi đã biết cái gì gọi là độc ác rồi chứ? "
Danh sách chương