" Tiểu tử đùa đủ rồi thì đi chết đi…" Hư Ma Thần nộ gầm một tiếng, hắc vụ lại ngưng tụ ra một cự linh to lớn, cự linh vừa xuất hiện liền nhấc chiếc chiến phủ lên cao, ma khí hội tụ cường thịnh khiến cho Sùng Văn cũng phải biến sắc.
Hiện tại hắn thân mang trọng thương, Nghịch Thiên Linh Bảo Tháp thì đang giúp hắn chống lại lôi kiếp, mà lực lượng và tốc độ của ma đầu lại quá lớn, cú này chỉ sợ hắn phải hứng trọn một kích, không có đường thoát rồi.
" Khốn kiếp, ma khí mạnh quá… Đành liều mạng thôi…." Sùng Văng thấy không còn cách nào, một phủ kia nếu như bổ xuống thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Hắn tính toán muốn liều mạng lấy xuống bảo tháp kháng cự. Nhưng chính tại thời khắc đó, không gian bất chợt như bị đông cứng, một mảnh trời đột nhiên tối sầm lại.
Một đoá hoa sen trong suốt to lớn che khuất một mảnh bầu trời Sa Hoả thành, đoá hoa sen cực đại toả ra lực Định Trụ khủng bố, tu sĩ bên dưới dù là người hay ma hoặc U Linh, chỉ cần là tu vi yếu từ Địa Tướng trở xuống thì đều bị ép chết tại chỗ, toàn thân bị ép đến nổ tung trong chớp mắt, còn lại những người khác cũng không thế nào khá giả hơn, tu vi bọn hắn mạnh hơn một chút nhưng không bị ép chết thì cũng biến thành một đống thịt nhão, xương cốt đều vỡ vụn, so với chết còn thảm hơn.
Dưới lực Định Trun khiếp nhân này, nhất thời tình cảnh giống như lúc Hư Ma Thần mới xuất hiện lại tái diễn, toản trường đều bị trấn trụ còn muốn thảm hơn so với uy áp của Hư Ma Thần.
Mà nạn nhân trong số này lại có thêm Hư Ma Thần và Thánh Ma, cả hai tên ma đầu đều bị định tại chỗ, lực lượng chèn ép khiến cho bọn hắn khó chịu vô cùng, chính tại thời điểm này bọn hắn mới chân chính nhận ra sự kinh khủng của đoá hoa sen này, nếu như không có cách nào để thoát ra thì chỉ sợ ngày hôm nay chính là tử cục của bọn hắn sao trăm vạn năm.
Nếu như bọn hắn mà biết hiện tại Tôn Dương mới chỉ có thể huy động được chưa đến năm phần lực lượng của Tinh Liên thì không biết bọn hắn sẽ có cảm tưởng gì?
Sùng Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiện tại hắn không bị hoa sen ảnh hưởng cho nên vẫn có thể hoạt động được, ngay cả lôi kiếp trên đầu cũng đã bị Tinh Liên che phủ để cho hắn có thời gian buông lỏng.
Phan Thanh Xương Sùng Văn và Thiên Viên bay đến bên cạnh Tôn Dương, nhìn sắc mặt hắn và toàn thân hắn lúc này đều đã hiện đầy đường tơ máu, cơ thịt căng cứng, giống như tùy thời đều có thể nổ tung.
" Các ngươi đừng lại gần, hiện tại đứng gần ta rất nguy hiểm, lỡ như ta không khống chế được thì sẽ vạ lây sang các ngươi…" Tôn Dương đưa tay ra hiệu bảo đám người dừng lại, với tình trạng của hắn lúc này chỉ cần hắn mất tầm kiểm soát thì đại họa sẽ giáng xuống vô số người.
" Tôn huynh ngươi đâu cần phải làm vậy? " Sùng Văn biến trở lại thành người, khắp người đầy thương tích, nhưng hắn lại không để ý đến, hắn nhấc đi đến bên cạnh Tôn Dương nói.
" Ta không có nhiều thời gian, các ngươi hiểu ta là được rồi không cần nói ra… Ta chỉ tiếc một điều là mình vẫn còn thù hận chưa thể báo, có lẽ nên để nó chôn theo ký ức của ta ở nơi này…" Tôn Dương nói.
Không gian trở nên trầm lặng u buồn, sự tiếc nuối in đậm trên những khuôn mặt trẻ tuổi, bọn hắn tiếc cho Tôn Dương, tiếc cho chính mình không có đủ năng lực để cứu lấy bằng hữu…. " Ha ha ha chết thì có gì đáng sợ, chẳng qua chỉ giống như một giấc ngủ dài, biết đâu khi ngươi tỉnh lại thì đã ở một nơi khác có thân phận khác…" Phan Thanh Xương đột nhiên cười lớn, ý tứ trong lời nói của hắn cũng như đang nói về chính bản thân mình, mặc dù có chút bị ai hắn đã cố che dấu rất tốt nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra được.
" Được rồi, tới đâu hay tới đó… Hiện tại chúng ta làm chuyện trọng yếu trước đã… Mấy tên ma đầu này kết thúc ở đây thôi…" Tôn Dương cảm thấy thân thể của mình đã đạt đến đỉnh điểm, năng lượng của thần huyết đang tàn phá bên trong thân thể, hắn hiện tại thật sự rất đau đớn khó nhịn, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bình thản che giấu đi, cảm thấy thời gian đã đến, nếu hắn không nhanh chóng diệt sát mấy ma đầu này thì chỉ sợ là sẽ không kịp.
Cả bốn người cũng không ai nói thêm gì nữa, hiện tại ma đầu đã bị Tinh Liên trấn trụ, nếu không mau ra tay, đợi lát nữa Tôn Dương không còn thì không ai có thể khống chế đoá hoa sen này trấn áp ma đầu. Đến lúc đó thì đại hoạ sẽ chính thức giáng xuống, bị thất thế một lần rồi, nếu thoát ra được thì hắn sẽ cho ngươi cơ hội lần thứ hai sao?
" Ba vị, để hoàn toàn diệt sát ma đầu thì chúng ta cần phải dồn sát thương chủ yếu vào linh hồn của hắn… Vì vậy ta cần các vị giúp ta một tay, đem sát chiêu của các ngươi dung nhập vào ta…" Tôn Dương mở miệng nói.
" Tôn huynh, như vậy quá nguy hiểm, ngộ lỡ ngươi không khống chế được…" Sùng Văn ngăn cản nói.
" Ta hiện tại không cái gì không nguy hiểm cả, làm hay không làm thì kết quả vẫn vậy thôi… "
" Vậy được, vậy thì ngươi cẩn thận một chút…" Thiên Viên nói " Bắt đầu đi.."
Tôn Dương cũng không nói thêm gì nữa, hắn bắt đầu dẫn động năng lượng của thần huyết hội tụ lại trước ngực, khí huyết màu đỏ giống như sóng gầm mạnh mẽ xoáy tròn thành một cái hố lớn, toàn bộ không gian như có dấu hiệu bị dẫn động, phong bạo cuồn cuộn nổi lên, mây đen quay cuồng phủ xuống. Năng lượng cực đại hội tụ vào bên trong cái hố màu đỏ đó, ai cũng có thể cảm nhận được từ bên trong đó có một thứ đáng sợ mang theo hơi thở hủy diệt dần dần lớn mạnh.
Ba người Sùng Văn Thiên Viên và Phan Thanh Xương đứng gần đó cũng cảm thấy một trận tê dại da đầu, vẫn biết là Tôn Dương đang lợi dụng năng lượng của thần huyết, nhưng mà để ngưng tụ ra một chiêu mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ như vậy quá mức kinh khủng rồi.
Vật còn chưa hình thành mà khí tức đã phủ xuống làm biến đổi điên đảo thiên địa như vậy, thử hỏi sau khi nó hình thành thì sẽ có lực hủy diệt ở cấp độ nào đây?
" Đến lúc rồi, các vị mau động thủ đi…" Tôn Dương hét lớn một tiếng, ba người còn lại cũng không chậm trễ, cả ba người cũng đồng thời quát một tiếng " Hiến tế " ba nguồn năng lượng và ý niệm mạnh mẽ rót vào bên trong cái hố khủng bố, để cho khí tứ hủy diệt của nó nhất thời đột biến tăng vọt, có hơi thở của ý chí kiếm đạo cường đại, có khí tức nghịch thiên đạo tà dị, có hơi thở cổ xưa thần bí.
Cả bốn loại khí tức đều được Tôn Dương chậm rãi trộn lẫn vào nhau, dần dần một cái đại siêu cấp hủy thiên diệt địa như có sinh mệnh thành hình, một cái nhọn hoắc đang điên cuồng xoáy tròn cuốn theo khí thế thiên địa ló ra khỏi cái hố màu đỏ, đây là một mũi chũy khủng bố nhất mà tất cả mọi người đều được chứng kiến.
Ngay cả Thánh Ma và Hư Ma Thần khi nhìn vào cái mũi khoan khổng lồ đang xoay chuyển đó, bọn hắn cũng lần đầu tiên toàn thân run rẩy, ngay cả tâm cảnh cấp bậc cao như bọn hắn cũng không chống đỡ được khí tức hủy diệt đó, để cho bọn hắn nổi lên sợ hãi mà run rẩy thì có thể thấy sự đáng sợ của vật kia là kinh khủng như thế nào?.
Sự tuyệt vọng bao trùm trong Sa Hoả thành, một chiêu này một khi giáng xuống thì không chỉ có Thánh Ma và Hư Ma Thần, mà toàn bộ những thứ bị vật kia phong tỏa đều sẽ biến thành cát bụi.
" Không ta không thể chết, ta không muốn chết… Ta đã chịu đựng hơn trăm vạn năm chỉ để chờ ngày thoát ra… Tại sao lại để ta gặp phải mấy tên quái thai này…?" Hư Ma Thần như điên cuồng giãy giụa, nhưng mà mặt cho hắn làm cách nào cũng không thể nhích nổi thân thể nữa xích, như vậy có thể thấy được lực Định Trụ của Tinh Liên bá đạo đến mức nào? Hư Ma Thần lúc này ít nhiều gì thực lực cũng tính từ Tôn Giả trở lên đó nha, nhân vật cấp bậc này mà cũng không giãy giụa nổi thì những kẻ cấp thấp bị ép đến nổ banh xác là chuyện bình thường.
" Ngươi không muốn chết cũng phải chết, một mạng của ta đổi một mạng của ngươi coi như cũng có lời rồi… Giờ thì đi chết đi…" Tôn Dương thét dài một tiếng " Nhất Chủy Thông Thiên…. Đi…." Mũi chủy theo tiếng của Tôn Dương giống như một ngòi tên lửa ầm ầm phóng đi, tốc độ nhanh đến nổi phát ra lực ma sát đốt cháy không gian.
Một chủy này giáng xuống, coi như kết thúc một đời cường giả đỉnh phong, chết trong tay những kẻ mà hắn tự xem là gà đất chó cảnh, không lật được sóng gió.
Sức mạnh tàn phá hủy diệt như điên phong gào thét, không nằm ngoài dự liệu, Hư Ma Thần hứng trọn một chủy này sẽ tan xương nát thịt, thần hồn câu diệt biến mất khỏi thiên địa.
Nhưng chính cái khoảnh khắc đó lại đột nhiên phát sinh dị biến tiếp theo, mũi chủy khủng bố gần chạm đến Hư Ma Thần thì đột nhiên chuyển hướng bay thẳng ra bên ngoài Sa Hoả thành, nó lao đi xa tít tận bên ngoài vùng sa mạc Hoang Nguyên, sau đó mọi người chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt đất cũng run chuyển dữ dội.
Ai cũng không thể ngờ được kết cục lại biến chuyển như thế này, cũng không ai biết được chuyện gì đang xảy ra. Đám người hoang mang cực độ, sau đó lại nghe một âm thanh như xa như gần đâu đó trong hư không vang lên " Đại La Giới Chủ Ma Giới… Ngươi cuối cùng cũng chịu lộ diện, ngươi làm ta chờ lâu quá đấy? "
- ---
Hiện tại hắn thân mang trọng thương, Nghịch Thiên Linh Bảo Tháp thì đang giúp hắn chống lại lôi kiếp, mà lực lượng và tốc độ của ma đầu lại quá lớn, cú này chỉ sợ hắn phải hứng trọn một kích, không có đường thoát rồi.
" Khốn kiếp, ma khí mạnh quá… Đành liều mạng thôi…." Sùng Văng thấy không còn cách nào, một phủ kia nếu như bổ xuống thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Hắn tính toán muốn liều mạng lấy xuống bảo tháp kháng cự. Nhưng chính tại thời khắc đó, không gian bất chợt như bị đông cứng, một mảnh trời đột nhiên tối sầm lại.
Một đoá hoa sen trong suốt to lớn che khuất một mảnh bầu trời Sa Hoả thành, đoá hoa sen cực đại toả ra lực Định Trụ khủng bố, tu sĩ bên dưới dù là người hay ma hoặc U Linh, chỉ cần là tu vi yếu từ Địa Tướng trở xuống thì đều bị ép chết tại chỗ, toàn thân bị ép đến nổ tung trong chớp mắt, còn lại những người khác cũng không thế nào khá giả hơn, tu vi bọn hắn mạnh hơn một chút nhưng không bị ép chết thì cũng biến thành một đống thịt nhão, xương cốt đều vỡ vụn, so với chết còn thảm hơn.
Dưới lực Định Trun khiếp nhân này, nhất thời tình cảnh giống như lúc Hư Ma Thần mới xuất hiện lại tái diễn, toản trường đều bị trấn trụ còn muốn thảm hơn so với uy áp của Hư Ma Thần.
Mà nạn nhân trong số này lại có thêm Hư Ma Thần và Thánh Ma, cả hai tên ma đầu đều bị định tại chỗ, lực lượng chèn ép khiến cho bọn hắn khó chịu vô cùng, chính tại thời điểm này bọn hắn mới chân chính nhận ra sự kinh khủng của đoá hoa sen này, nếu như không có cách nào để thoát ra thì chỉ sợ ngày hôm nay chính là tử cục của bọn hắn sao trăm vạn năm.
Nếu như bọn hắn mà biết hiện tại Tôn Dương mới chỉ có thể huy động được chưa đến năm phần lực lượng của Tinh Liên thì không biết bọn hắn sẽ có cảm tưởng gì?
Sùng Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiện tại hắn không bị hoa sen ảnh hưởng cho nên vẫn có thể hoạt động được, ngay cả lôi kiếp trên đầu cũng đã bị Tinh Liên che phủ để cho hắn có thời gian buông lỏng.
Phan Thanh Xương Sùng Văn và Thiên Viên bay đến bên cạnh Tôn Dương, nhìn sắc mặt hắn và toàn thân hắn lúc này đều đã hiện đầy đường tơ máu, cơ thịt căng cứng, giống như tùy thời đều có thể nổ tung.
" Các ngươi đừng lại gần, hiện tại đứng gần ta rất nguy hiểm, lỡ như ta không khống chế được thì sẽ vạ lây sang các ngươi…" Tôn Dương đưa tay ra hiệu bảo đám người dừng lại, với tình trạng của hắn lúc này chỉ cần hắn mất tầm kiểm soát thì đại họa sẽ giáng xuống vô số người.
" Tôn huynh ngươi đâu cần phải làm vậy? " Sùng Văn biến trở lại thành người, khắp người đầy thương tích, nhưng hắn lại không để ý đến, hắn nhấc đi đến bên cạnh Tôn Dương nói.
" Ta không có nhiều thời gian, các ngươi hiểu ta là được rồi không cần nói ra… Ta chỉ tiếc một điều là mình vẫn còn thù hận chưa thể báo, có lẽ nên để nó chôn theo ký ức của ta ở nơi này…" Tôn Dương nói.
Không gian trở nên trầm lặng u buồn, sự tiếc nuối in đậm trên những khuôn mặt trẻ tuổi, bọn hắn tiếc cho Tôn Dương, tiếc cho chính mình không có đủ năng lực để cứu lấy bằng hữu…. " Ha ha ha chết thì có gì đáng sợ, chẳng qua chỉ giống như một giấc ngủ dài, biết đâu khi ngươi tỉnh lại thì đã ở một nơi khác có thân phận khác…" Phan Thanh Xương đột nhiên cười lớn, ý tứ trong lời nói của hắn cũng như đang nói về chính bản thân mình, mặc dù có chút bị ai hắn đã cố che dấu rất tốt nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra được.
" Được rồi, tới đâu hay tới đó… Hiện tại chúng ta làm chuyện trọng yếu trước đã… Mấy tên ma đầu này kết thúc ở đây thôi…" Tôn Dương cảm thấy thân thể của mình đã đạt đến đỉnh điểm, năng lượng của thần huyết đang tàn phá bên trong thân thể, hắn hiện tại thật sự rất đau đớn khó nhịn, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bình thản che giấu đi, cảm thấy thời gian đã đến, nếu hắn không nhanh chóng diệt sát mấy ma đầu này thì chỉ sợ là sẽ không kịp.
Cả bốn người cũng không ai nói thêm gì nữa, hiện tại ma đầu đã bị Tinh Liên trấn trụ, nếu không mau ra tay, đợi lát nữa Tôn Dương không còn thì không ai có thể khống chế đoá hoa sen này trấn áp ma đầu. Đến lúc đó thì đại hoạ sẽ chính thức giáng xuống, bị thất thế một lần rồi, nếu thoát ra được thì hắn sẽ cho ngươi cơ hội lần thứ hai sao?
" Ba vị, để hoàn toàn diệt sát ma đầu thì chúng ta cần phải dồn sát thương chủ yếu vào linh hồn của hắn… Vì vậy ta cần các vị giúp ta một tay, đem sát chiêu của các ngươi dung nhập vào ta…" Tôn Dương mở miệng nói.
" Tôn huynh, như vậy quá nguy hiểm, ngộ lỡ ngươi không khống chế được…" Sùng Văn ngăn cản nói.
" Ta hiện tại không cái gì không nguy hiểm cả, làm hay không làm thì kết quả vẫn vậy thôi… "
" Vậy được, vậy thì ngươi cẩn thận một chút…" Thiên Viên nói " Bắt đầu đi.."
Tôn Dương cũng không nói thêm gì nữa, hắn bắt đầu dẫn động năng lượng của thần huyết hội tụ lại trước ngực, khí huyết màu đỏ giống như sóng gầm mạnh mẽ xoáy tròn thành một cái hố lớn, toàn bộ không gian như có dấu hiệu bị dẫn động, phong bạo cuồn cuộn nổi lên, mây đen quay cuồng phủ xuống. Năng lượng cực đại hội tụ vào bên trong cái hố màu đỏ đó, ai cũng có thể cảm nhận được từ bên trong đó có một thứ đáng sợ mang theo hơi thở hủy diệt dần dần lớn mạnh.
Ba người Sùng Văn Thiên Viên và Phan Thanh Xương đứng gần đó cũng cảm thấy một trận tê dại da đầu, vẫn biết là Tôn Dương đang lợi dụng năng lượng của thần huyết, nhưng mà để ngưng tụ ra một chiêu mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ như vậy quá mức kinh khủng rồi.
Vật còn chưa hình thành mà khí tức đã phủ xuống làm biến đổi điên đảo thiên địa như vậy, thử hỏi sau khi nó hình thành thì sẽ có lực hủy diệt ở cấp độ nào đây?
" Đến lúc rồi, các vị mau động thủ đi…" Tôn Dương hét lớn một tiếng, ba người còn lại cũng không chậm trễ, cả ba người cũng đồng thời quát một tiếng " Hiến tế " ba nguồn năng lượng và ý niệm mạnh mẽ rót vào bên trong cái hố khủng bố, để cho khí tứ hủy diệt của nó nhất thời đột biến tăng vọt, có hơi thở của ý chí kiếm đạo cường đại, có khí tức nghịch thiên đạo tà dị, có hơi thở cổ xưa thần bí.
Cả bốn loại khí tức đều được Tôn Dương chậm rãi trộn lẫn vào nhau, dần dần một cái đại siêu cấp hủy thiên diệt địa như có sinh mệnh thành hình, một cái nhọn hoắc đang điên cuồng xoáy tròn cuốn theo khí thế thiên địa ló ra khỏi cái hố màu đỏ, đây là một mũi chũy khủng bố nhất mà tất cả mọi người đều được chứng kiến.
Ngay cả Thánh Ma và Hư Ma Thần khi nhìn vào cái mũi khoan khổng lồ đang xoay chuyển đó, bọn hắn cũng lần đầu tiên toàn thân run rẩy, ngay cả tâm cảnh cấp bậc cao như bọn hắn cũng không chống đỡ được khí tức hủy diệt đó, để cho bọn hắn nổi lên sợ hãi mà run rẩy thì có thể thấy sự đáng sợ của vật kia là kinh khủng như thế nào?.
Sự tuyệt vọng bao trùm trong Sa Hoả thành, một chiêu này một khi giáng xuống thì không chỉ có Thánh Ma và Hư Ma Thần, mà toàn bộ những thứ bị vật kia phong tỏa đều sẽ biến thành cát bụi.
" Không ta không thể chết, ta không muốn chết… Ta đã chịu đựng hơn trăm vạn năm chỉ để chờ ngày thoát ra… Tại sao lại để ta gặp phải mấy tên quái thai này…?" Hư Ma Thần như điên cuồng giãy giụa, nhưng mà mặt cho hắn làm cách nào cũng không thể nhích nổi thân thể nữa xích, như vậy có thể thấy được lực Định Trụ của Tinh Liên bá đạo đến mức nào? Hư Ma Thần lúc này ít nhiều gì thực lực cũng tính từ Tôn Giả trở lên đó nha, nhân vật cấp bậc này mà cũng không giãy giụa nổi thì những kẻ cấp thấp bị ép đến nổ banh xác là chuyện bình thường.
" Ngươi không muốn chết cũng phải chết, một mạng của ta đổi một mạng của ngươi coi như cũng có lời rồi… Giờ thì đi chết đi…" Tôn Dương thét dài một tiếng " Nhất Chủy Thông Thiên…. Đi…." Mũi chủy theo tiếng của Tôn Dương giống như một ngòi tên lửa ầm ầm phóng đi, tốc độ nhanh đến nổi phát ra lực ma sát đốt cháy không gian.
Một chủy này giáng xuống, coi như kết thúc một đời cường giả đỉnh phong, chết trong tay những kẻ mà hắn tự xem là gà đất chó cảnh, không lật được sóng gió.
Sức mạnh tàn phá hủy diệt như điên phong gào thét, không nằm ngoài dự liệu, Hư Ma Thần hứng trọn một chủy này sẽ tan xương nát thịt, thần hồn câu diệt biến mất khỏi thiên địa.
Nhưng chính cái khoảnh khắc đó lại đột nhiên phát sinh dị biến tiếp theo, mũi chủy khủng bố gần chạm đến Hư Ma Thần thì đột nhiên chuyển hướng bay thẳng ra bên ngoài Sa Hoả thành, nó lao đi xa tít tận bên ngoài vùng sa mạc Hoang Nguyên, sau đó mọi người chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt đất cũng run chuyển dữ dội.
Ai cũng không thể ngờ được kết cục lại biến chuyển như thế này, cũng không ai biết được chuyện gì đang xảy ra. Đám người hoang mang cực độ, sau đó lại nghe một âm thanh như xa như gần đâu đó trong hư không vang lên " Đại La Giới Chủ Ma Giới… Ngươi cuối cùng cũng chịu lộ diện, ngươi làm ta chờ lâu quá đấy? "
- ---
Danh sách chương