Sáu người Tôn Dương đi tới một khe vực thẳm, lúc đầu đáng lẽ đám người xem chiến kia cũng muốn bám theo đi đến. Nhưng khi nge Tôn Dương hời hợt nói một câu làm cả đám lập tức bỏ đi tâm tư với bí cảnh..." các vị nếu muốn đến Bí cảnh giúp lão đệ một tay tầm bảo thì cứ tự nhiên.... Đừng khách sáo nha..."
Hắn nói lời này, có kẽ ngốc mới không hiểu ý tứ trong đó.... Vào Bí cảnh bảo vật tìm không được thì thôi, còn nếu tìm được sẽ đồng nghĩa với mất mạng.... Không có mạng mà xài thì tìm thấy cũng vô dụng.
Nói đùa.... Cảnh tượng vừa rồi, đã khiến không ít người run sợ, điều đó có nghĩa Tôn Dương đủ tư cách để nói những lời đó với họ..... Đủ thực lực để lấy mạng bất cứ người nào trong số họ..
Bởi vậy mới bỏ đi tâm tư, rút lui... Nhưng vẫn có một số người gan lớn, không chống nỗi sức dụ hoặc của Bí Cảnh mà bám theo....
Theo đó tin tức Tôn Dương tích tắc giết gần hai mươi người và một quyền phế đi cường giả Tam Linh cảnh đã truyền đi xa.... Tôn Dương cũng không hề hay biết chuyện này, nhưng nểu biết thì hắn cũng chẳng ngạc nhiên....
- --Uy lực của Tàm Ti hắn đã chứng kiến qua... Ngay cả cường giả Địa Tướng cảnh cũng có thể rắn rắn chắc chắc mà gói lại như đòn bánh tét, muốn cựa cũng không cựa nỗi huống chi là đám tu sĩ cấp thấp kia...
Sáu người dừng lại trước một cái khe vực sâu đen ngòm, Phan Kim Huệ lấy từ trong chỉ giới ra một vật nhìn giống như cây thánh giá, trên thân có hoa văn chằng chịt, ở phía trung tâm mắc nối dấu cộng có một viên bảo thạch màu đen đang loé ánh sáng chập chờn...
- -- Ta có chìa khoá nhưng không biết cách sử dụng...! Phan Kim Huệ cười khổ nói.
- -- Đúng đó Tôn huynh đệ chúng ta là vô tình nhặt được nó lúc truy giết một đầu Oán Linh.... Nhưng không biết sử dụng nó thế nào, chỉ biết viên hắc thạch phía trên sẽ phát sáng nếu đi đúng hướng...! Nguyễn Kình cũng chen miệng nói... Ba người bọn họ là người đồng mộn, người còn lại là một thanh niên gầy ốm tên là Đinh Hữu Tự...
- -- Ách... Có mà không biết cách dùng thì chẳng phải cũng vô dụng sao..? Tôn Dương trắng mắt nói...
- -- Ài... Vậy để ta ra tay... Các ngươi mau lui ra, đưa chìa khoá cho ta....! Đang lúc mọi người chán nản thì Thiên Ân đột nhiên lên tiếng...
Mọi người nge hắn nói thì kinh ngạc, năm đôi mắt quay sang chằm chằm nhìn hắn...
- -- A... Thầy bói..( thầy bói) ngươi đang tính giở trò lừa bịp nữa sao..? Tôn Dương và Cẩm Linh đồng thời lên tiếng...
- -- Khốn kiếp... Hai người các ngươi, coi thường ta sao... Hừ.... Nếu các ngươi không muốn mở thì thôi, ta đây cũng không rảnh...! Thiên Ân gân cổ nỗi lên, tức giận đùng đùng nói.
- -- Hìhì.... Thiên lão ca, chúng ta chỉ đùa thôi mà... Ca là người lớn không nên đua co với hài tử a... Nếu Thiên Lão ca có cách vậy thì mời lão ca ra tay nha...! Tôn Dương lập tức thay đổi sắc mặc, cười hìhì rồi buông lời ghê tởm nói...
Mọi người được một lần nữa chứng kiến công phu luyện cơ mặt của Tôn Dương quá mức cường đại...
Thiên Ân hừ một tiếng rồi giật lấy cái chìa khoá, đi đến bên sát bờ vực thẳm. Tay hắn đặt lên trên viên hắc thạch, miệng niệm lẩm nhẩm cái gì đó, bỗng chốc viên hắc thạch sáng rực lên. Bay ra khỏi tay Thiên Ân phần đuôi chìa khoá nghiêng lại, chỉ về phía không giang giữa khe vực, Thiên Ân thấy thế tay lập tức vung ra năm viên ngọc tròn chia ra năm góc xoay tròn quanh chìa khoá.
Năm viên ngọc bắn ra ánh sáng chiếu vào chìa khoá, viên hắc thạch quang mang đại thịnh truyền đi những hoa văn trên chìa khoá loé sáng lên như giun bò, rồi chạy dọc xuống tụ lại ở phần đuôi đang chỉ vào hư không.
Một luồng ánh sáng đen tuyền bắn ra, rọi thẳng vào hư không toả ra mở ra một không giang kỳ dị u ám.... Mọi người nhìn thấy một màn này, ai nấy cũng đều vui mừng và kinh ngạc.... "Bản lĩnh của tên Thầy bói này cũng không tệ a.."
- -- Các ngươi chớ vui mừng quá sớm.... Bí Cảnh này không dễ nuốt đâu... Đây là Bí Cảnh của Ngãi Sư một trong những chức nghiệp sử dụng bùa chú từ Ngãi độc tà ác nhất và hiếm hoi nhất... Các ngươi cũng thật xui xẻo, vừa vào đã đụng phải cái bí cảnh này...! Thiên Ân nhìn Bí Cảnh u ám nói...
- -- Ngãi Sư... ( Ngãi Sư..) là chức nghiệp sử dụng Côn Trùng và các loại Thực Vật có độc đem nuôi cấy tế luyện, rồi dùng chúng vô thanh vô thức đem yểm lên người kẻ địch từ khoản cách xa vạn dặm trong truyền thuyết kia sao...?
Cẩm Linh và ba huynh muội Phan Kim Huệ đồng thời kinh hô lên, khuôn mặt trở nên xanh lét.
Tôn Dương thì đứng trơ trơ ra đó như một giống đực ngây ngốc, chẳng hiểu mô tê gì cả..." Này các ngươi đang nói cái gì vậy... Ngãi Sư là cái gì...."
- -- Hừ.... Tên ngốc này, ngươi còn mơ mộng Bí Cảnh sao... Ngươi không muốn mạng nữa sao...? Cẩm Linh nge Tôn Dương nói liền nhăn mặt, nhéo vào hông một cái tức giận nói...
- -- Các vị Bí Cảnh này, có muốn vào hay không thì suy nghỉ cho kỷ.... Bí Cảnh của Ngãi Sư so với Độc Sư còn nguy hiểm hơn vài phần, huống chi đây còn là Bí Cảnh của Ngãi Đế.... Tuy Ngãi Sư đã chết nhưng bên trong chắc chắn con Ngãi Đế hắn nuôi còn Tồn tại để canh giữ Bí Cảnh....
Thiên Ân nghiêm túc nói.... Ở trong điện phủ, hắn đã từng đọc qua rất nhiều thông tin về Ngãi Sư, nên hiện tại hắn không muốn những người này vì một chút lòng tham mà liều mạng.... Huống hồ đồ do Ngãi Sư để lại cũng không tốt lành gì....
Giữa lúc mọi người đang do dự.... Bỗng nhiên từ phía sau ba bóng người lao vút lên, bay thẳng vào trong không giang Bí Cảnh....... Aaaaaaaaaaaa...(Aaaaaaaaaa).... Đám người Cẩm Linh còn chưa kịp phản ứng đã nge tiếng hét thê thảm vang lên.... Ba bóng người vừa bay vào đều bị bắn ngược ra lại..
Ba người nằm lăn trên đất rên la đau đớn, khắp người dính đầy dòi bọ chui rúc, máu thịt bị rút đi nhanh chóng, lộ ra từng mãng từng mãng lầy loét. Nhìn tràn cảnh ghê rợn gai ốc... Chỉ trong chốc lát vài nhịp thở, tiếng la hét im bặt, trên mặt đất chỉ còn lại ba bộ xương mục nát, đám dòi bọ cũng hoá thành một đoàn ám vụ bay trở lại Bí Cảnh...
Cả đám người trợn mắt, sắt mặt trắng bệch khiếp sợ... Trong đầu lập tức xuất hiện ý nghỉ buông tha cái Bí Cảnh đáng sợ này...
Tất cả đều mang ý định từ bỏ, quay qua Tôn Dương định hỏi xem ý hắn thế nào thì phát hiện, hắn lúc này đứng im như pho tượng mắt cũng không nháy một cái, không ai hiểu hắn đang bị gì, cứ như một cái xác không hồn...
Tôn Dương lúc này đang dung nhật tinh thần vào xem Ly Châu.... Mới vừa nãy lúc Bí Cảnh vừa mở ra, hắn đã cảm nhận được Ly Châu và Thần phách đều có phản ứng.... Tôn Dương dung nhập tinh thần quang sát, thấy Ly Châu đang run lên từng đợt, toả ra tinh quang đậm đặc như đang hưng phấn chuyện gì đó...
Còn Thần Phách bình thường vẫn ngồi xếp bằng phía trên Ly Châu cũng đứng dậy... Quanh người hiện lên hư ảnh mười loại Linh Thảo. Đây là mười loại Linh Thảo cần để tu luyện Tinh Cang Biến... Kỳ lạ là trong đó hiện đang có một cây sáng nhấp nháy....
Tôn Dương cảm thấy kỳ lạ thầm nghỉ..." bên trong Bí Cảnh không lẽ có có thứ gì đó... Có lợi cho Ly Châu và Thần Phách sao.? Tôn Dương suy tư trong chốc lát, tinh thần quay trở lại thân thể.... Lập tức nhìn thấy ba bộ xương trước mặt, hắn kỳ quái hỏi...
- -- Đây là chuyện gì..? Ba bộ xương này là sao....?
- -- Ngươi tại sao lại đứng im bất động như vậy..? Vừa nãy xãy ra chuyện gì ngươi cũng không biết sao.... Ba bộ xương này là ba người vừa nãy xông vào bí cảnh, bị cơ quan trong đó ăn hết....! Cẩm Linh lo lắng nắm lấy ống tay áo Tôn Dương nói...
- -- A... Là do trong đó sao...? Mọi người lui lại phía sau đi...! Tôn Dương nhìn vào hư không phía trước nói...
- -- Tôn Dương... Ngươi muốn làm gì.... Không được, ta không cho ngươi đi...! Cẩm Linh cả kinh, níu chặt tay hắn ôm sát vào ngực mình la lên....
- -- Tôn Huynh đệ... Bí Cảnh của Ngãi Đế không dễ lấy, ta thấy hay là thôi đi....! Thiên Ân cũng lên tiếng khuyên can..
Tôn Dương cảm nhận được từ cánh tay truyền lại cảm giác co giản mềm mềm, hắn ho khan một tiếng rồi nhìn nhìn cánh tay.... Cẩm Linh.. A... Lên một tiếng, lập tức buông tay hắn ra mặt đỏ bừng lên xấu hổ....
Mọi người xung quanh cũng làm ngơ như không thấy....
- -- Các ngươi yên tâm.... Tuy ta không biết Ngãi Sư đáng sợ như thế nào, nhưng ta làm việt cũng biết tính toán suy nghỉ... Ta chỉ muốn dò xét thử thôi...! Tôn Dương lên tiếng nói...
Mọi người nge vậy cũng gật đầu... Lui lại tò mò không biết hắn định dò xét bằng cách nào...
Tôn Dương đứng thẳng người... Đôi mắt thâm thuý nhìn vào không gian Bí Cảnh, ánh mắt dần dần toả ra quang mang màu tím phủ lên.... Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Yêu Huyễn Ma Đồng, tử quang trong mắt lượn lờ.
Tôn Dương nhìn xuyên qua ám vụ phía trước... Chứng kiến bên trong ám vụ, một đoàn chằng chịt vật nhỏ li ti đang nhộn nhạo. Hắn lại nhìn tiếp vào bên trong trên măt đất trồng đầy các loại cây có hình đạng cổ quái, trong đó còn có một ít xâu bọ đủ màu sắc đang bò qua bò lại nhấp nháy...
Tôn Dương quét qua toàn bộ không giang không có phát hiện gì.... Lúc hắn định thu hồi Ma Đồng thì chợt phát hiện một cái động phủ đầy rác lấp lại, nếu không nhìn kỷ thì khó mà phát hiện...
Hắn tập trung Ma Đồng nhìn sâu vào trong động tối tăm, khiến hắn buồn bực là mất một khoản thời giang vẫn không nhìn được tới cuối... Tôn Dương nhìn càng vào sâu, hắn cảm giác tầm nhìn càng bị thu ngắn lại. Như bị thứ gì đó ở phía trước hạn chế lại.
Bên ngoài toàn thân hắn ước đẫm, lấm tấm mồ hôi... Đám người Thiên Ân cũng kỳ quái nhìn Tôn Dương, không hiểu hắn làm gì? Tại sao chỉ đứng đó mà lại ra nhiều mồ hôi như vậy...
Tôn Dương bị thu hẹp tầm nhìn đến mức từ vài ngàn mét chỉ còn lại còn chưa tới hai mươi mét, vẫn còn tiếp tục thu lại.... Chứng tỏ vật trong kia có lực cản đáng sợ như thế nào, hắn cố sức gắn từng chút một, tập trung Yêu Huyễn Ma Đồng nhìn tới tiếp...
Cuối cùng đến lúc tầm nhìn của hắn bị thu lại còn vài mét, thì phía trước xuất hiện ánh sáng... Tôn Dương nhìn vào đó, nơi này là một khu vực rộng rãi ở phía cuối động, khắp nơi đều là rể cây bò ngang bò dọc đang xen chằng chịt...
Hắn nhìn quanh một vòng cuối cùng dừng lại ở một gốc cây kỳ dị, thân cây giống như giây leo to bằng thân hình người... Có bốn năm gốc quấn xiết lại với nhau theo hình xoắn ốc, mà vươn lên cao.
Phía dưới gốc cây có một bộ xương trắng toả ra yêu vụ màu xanh lục ngồi xếp bằng... Tôn Dương lại nhìn sang bên cạnh, hắn bất ngờ phát hiện một cây nhỏ màu vàng đang phát sáng, khác hẳn với mọi thứ ở trong này...
Cùng lúc đó thần phách trong cơ thể hắn cũng phản ứng, cọng Linh Thảo đang nhấp nháy kia bỗng sáng trưng lên. Định hình lại trông giống y hết cây Linh Thảo màu vàng trong động.
Tôn Dương cuối cùng đã hiểu, hoá ra là dấu hiệu báo trước, khi có một trong mười loại Linh Thảo xuất hiện ở lân cận.
Hắn nhìn quanh dưới đất một lúc, rồi lại men theo thân cây kia dò xét lên cao... Khi hắn vừa nhìn lên đến đỉnh, tầm mắt chỉ kịp lướt qua một vật gì đó màu đen, thì lập tức rể cây xúc động cuộn tròn lại quanh vật kia... Tầm nhì của Tôn Dương cũng lập tức bị chặt đứt, giống như kẻ mù không nhìn được gì nữa...
Hắn nói lời này, có kẽ ngốc mới không hiểu ý tứ trong đó.... Vào Bí cảnh bảo vật tìm không được thì thôi, còn nếu tìm được sẽ đồng nghĩa với mất mạng.... Không có mạng mà xài thì tìm thấy cũng vô dụng.
Nói đùa.... Cảnh tượng vừa rồi, đã khiến không ít người run sợ, điều đó có nghĩa Tôn Dương đủ tư cách để nói những lời đó với họ..... Đủ thực lực để lấy mạng bất cứ người nào trong số họ..
Bởi vậy mới bỏ đi tâm tư, rút lui... Nhưng vẫn có một số người gan lớn, không chống nỗi sức dụ hoặc của Bí Cảnh mà bám theo....
Theo đó tin tức Tôn Dương tích tắc giết gần hai mươi người và một quyền phế đi cường giả Tam Linh cảnh đã truyền đi xa.... Tôn Dương cũng không hề hay biết chuyện này, nhưng nểu biết thì hắn cũng chẳng ngạc nhiên....
- --Uy lực của Tàm Ti hắn đã chứng kiến qua... Ngay cả cường giả Địa Tướng cảnh cũng có thể rắn rắn chắc chắc mà gói lại như đòn bánh tét, muốn cựa cũng không cựa nỗi huống chi là đám tu sĩ cấp thấp kia...
Sáu người dừng lại trước một cái khe vực sâu đen ngòm, Phan Kim Huệ lấy từ trong chỉ giới ra một vật nhìn giống như cây thánh giá, trên thân có hoa văn chằng chịt, ở phía trung tâm mắc nối dấu cộng có một viên bảo thạch màu đen đang loé ánh sáng chập chờn...
- -- Ta có chìa khoá nhưng không biết cách sử dụng...! Phan Kim Huệ cười khổ nói.
- -- Đúng đó Tôn huynh đệ chúng ta là vô tình nhặt được nó lúc truy giết một đầu Oán Linh.... Nhưng không biết sử dụng nó thế nào, chỉ biết viên hắc thạch phía trên sẽ phát sáng nếu đi đúng hướng...! Nguyễn Kình cũng chen miệng nói... Ba người bọn họ là người đồng mộn, người còn lại là một thanh niên gầy ốm tên là Đinh Hữu Tự...
- -- Ách... Có mà không biết cách dùng thì chẳng phải cũng vô dụng sao..? Tôn Dương trắng mắt nói...
- -- Ài... Vậy để ta ra tay... Các ngươi mau lui ra, đưa chìa khoá cho ta....! Đang lúc mọi người chán nản thì Thiên Ân đột nhiên lên tiếng...
Mọi người nge hắn nói thì kinh ngạc, năm đôi mắt quay sang chằm chằm nhìn hắn...
- -- A... Thầy bói..( thầy bói) ngươi đang tính giở trò lừa bịp nữa sao..? Tôn Dương và Cẩm Linh đồng thời lên tiếng...
- -- Khốn kiếp... Hai người các ngươi, coi thường ta sao... Hừ.... Nếu các ngươi không muốn mở thì thôi, ta đây cũng không rảnh...! Thiên Ân gân cổ nỗi lên, tức giận đùng đùng nói.
- -- Hìhì.... Thiên lão ca, chúng ta chỉ đùa thôi mà... Ca là người lớn không nên đua co với hài tử a... Nếu Thiên Lão ca có cách vậy thì mời lão ca ra tay nha...! Tôn Dương lập tức thay đổi sắc mặc, cười hìhì rồi buông lời ghê tởm nói...
Mọi người được một lần nữa chứng kiến công phu luyện cơ mặt của Tôn Dương quá mức cường đại...
Thiên Ân hừ một tiếng rồi giật lấy cái chìa khoá, đi đến bên sát bờ vực thẳm. Tay hắn đặt lên trên viên hắc thạch, miệng niệm lẩm nhẩm cái gì đó, bỗng chốc viên hắc thạch sáng rực lên. Bay ra khỏi tay Thiên Ân phần đuôi chìa khoá nghiêng lại, chỉ về phía không giang giữa khe vực, Thiên Ân thấy thế tay lập tức vung ra năm viên ngọc tròn chia ra năm góc xoay tròn quanh chìa khoá.
Năm viên ngọc bắn ra ánh sáng chiếu vào chìa khoá, viên hắc thạch quang mang đại thịnh truyền đi những hoa văn trên chìa khoá loé sáng lên như giun bò, rồi chạy dọc xuống tụ lại ở phần đuôi đang chỉ vào hư không.
Một luồng ánh sáng đen tuyền bắn ra, rọi thẳng vào hư không toả ra mở ra một không giang kỳ dị u ám.... Mọi người nhìn thấy một màn này, ai nấy cũng đều vui mừng và kinh ngạc.... "Bản lĩnh của tên Thầy bói này cũng không tệ a.."
- -- Các ngươi chớ vui mừng quá sớm.... Bí Cảnh này không dễ nuốt đâu... Đây là Bí Cảnh của Ngãi Sư một trong những chức nghiệp sử dụng bùa chú từ Ngãi độc tà ác nhất và hiếm hoi nhất... Các ngươi cũng thật xui xẻo, vừa vào đã đụng phải cái bí cảnh này...! Thiên Ân nhìn Bí Cảnh u ám nói...
- -- Ngãi Sư... ( Ngãi Sư..) là chức nghiệp sử dụng Côn Trùng và các loại Thực Vật có độc đem nuôi cấy tế luyện, rồi dùng chúng vô thanh vô thức đem yểm lên người kẻ địch từ khoản cách xa vạn dặm trong truyền thuyết kia sao...?
Cẩm Linh và ba huynh muội Phan Kim Huệ đồng thời kinh hô lên, khuôn mặt trở nên xanh lét.
Tôn Dương thì đứng trơ trơ ra đó như một giống đực ngây ngốc, chẳng hiểu mô tê gì cả..." Này các ngươi đang nói cái gì vậy... Ngãi Sư là cái gì...."
- -- Hừ.... Tên ngốc này, ngươi còn mơ mộng Bí Cảnh sao... Ngươi không muốn mạng nữa sao...? Cẩm Linh nge Tôn Dương nói liền nhăn mặt, nhéo vào hông một cái tức giận nói...
- -- Các vị Bí Cảnh này, có muốn vào hay không thì suy nghỉ cho kỷ.... Bí Cảnh của Ngãi Sư so với Độc Sư còn nguy hiểm hơn vài phần, huống chi đây còn là Bí Cảnh của Ngãi Đế.... Tuy Ngãi Sư đã chết nhưng bên trong chắc chắn con Ngãi Đế hắn nuôi còn Tồn tại để canh giữ Bí Cảnh....
Thiên Ân nghiêm túc nói.... Ở trong điện phủ, hắn đã từng đọc qua rất nhiều thông tin về Ngãi Sư, nên hiện tại hắn không muốn những người này vì một chút lòng tham mà liều mạng.... Huống hồ đồ do Ngãi Sư để lại cũng không tốt lành gì....
Giữa lúc mọi người đang do dự.... Bỗng nhiên từ phía sau ba bóng người lao vút lên, bay thẳng vào trong không giang Bí Cảnh....... Aaaaaaaaaaaa...(Aaaaaaaaaa).... Đám người Cẩm Linh còn chưa kịp phản ứng đã nge tiếng hét thê thảm vang lên.... Ba bóng người vừa bay vào đều bị bắn ngược ra lại..
Ba người nằm lăn trên đất rên la đau đớn, khắp người dính đầy dòi bọ chui rúc, máu thịt bị rút đi nhanh chóng, lộ ra từng mãng từng mãng lầy loét. Nhìn tràn cảnh ghê rợn gai ốc... Chỉ trong chốc lát vài nhịp thở, tiếng la hét im bặt, trên mặt đất chỉ còn lại ba bộ xương mục nát, đám dòi bọ cũng hoá thành một đoàn ám vụ bay trở lại Bí Cảnh...
Cả đám người trợn mắt, sắt mặt trắng bệch khiếp sợ... Trong đầu lập tức xuất hiện ý nghỉ buông tha cái Bí Cảnh đáng sợ này...
Tất cả đều mang ý định từ bỏ, quay qua Tôn Dương định hỏi xem ý hắn thế nào thì phát hiện, hắn lúc này đứng im như pho tượng mắt cũng không nháy một cái, không ai hiểu hắn đang bị gì, cứ như một cái xác không hồn...
Tôn Dương lúc này đang dung nhật tinh thần vào xem Ly Châu.... Mới vừa nãy lúc Bí Cảnh vừa mở ra, hắn đã cảm nhận được Ly Châu và Thần phách đều có phản ứng.... Tôn Dương dung nhập tinh thần quang sát, thấy Ly Châu đang run lên từng đợt, toả ra tinh quang đậm đặc như đang hưng phấn chuyện gì đó...
Còn Thần Phách bình thường vẫn ngồi xếp bằng phía trên Ly Châu cũng đứng dậy... Quanh người hiện lên hư ảnh mười loại Linh Thảo. Đây là mười loại Linh Thảo cần để tu luyện Tinh Cang Biến... Kỳ lạ là trong đó hiện đang có một cây sáng nhấp nháy....
Tôn Dương cảm thấy kỳ lạ thầm nghỉ..." bên trong Bí Cảnh không lẽ có có thứ gì đó... Có lợi cho Ly Châu và Thần Phách sao.? Tôn Dương suy tư trong chốc lát, tinh thần quay trở lại thân thể.... Lập tức nhìn thấy ba bộ xương trước mặt, hắn kỳ quái hỏi...
- -- Đây là chuyện gì..? Ba bộ xương này là sao....?
- -- Ngươi tại sao lại đứng im bất động như vậy..? Vừa nãy xãy ra chuyện gì ngươi cũng không biết sao.... Ba bộ xương này là ba người vừa nãy xông vào bí cảnh, bị cơ quan trong đó ăn hết....! Cẩm Linh lo lắng nắm lấy ống tay áo Tôn Dương nói...
- -- A... Là do trong đó sao...? Mọi người lui lại phía sau đi...! Tôn Dương nhìn vào hư không phía trước nói...
- -- Tôn Dương... Ngươi muốn làm gì.... Không được, ta không cho ngươi đi...! Cẩm Linh cả kinh, níu chặt tay hắn ôm sát vào ngực mình la lên....
- -- Tôn Huynh đệ... Bí Cảnh của Ngãi Đế không dễ lấy, ta thấy hay là thôi đi....! Thiên Ân cũng lên tiếng khuyên can..
Tôn Dương cảm nhận được từ cánh tay truyền lại cảm giác co giản mềm mềm, hắn ho khan một tiếng rồi nhìn nhìn cánh tay.... Cẩm Linh.. A... Lên một tiếng, lập tức buông tay hắn ra mặt đỏ bừng lên xấu hổ....
Mọi người xung quanh cũng làm ngơ như không thấy....
- -- Các ngươi yên tâm.... Tuy ta không biết Ngãi Sư đáng sợ như thế nào, nhưng ta làm việt cũng biết tính toán suy nghỉ... Ta chỉ muốn dò xét thử thôi...! Tôn Dương lên tiếng nói...
Mọi người nge vậy cũng gật đầu... Lui lại tò mò không biết hắn định dò xét bằng cách nào...
Tôn Dương đứng thẳng người... Đôi mắt thâm thuý nhìn vào không gian Bí Cảnh, ánh mắt dần dần toả ra quang mang màu tím phủ lên.... Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Yêu Huyễn Ma Đồng, tử quang trong mắt lượn lờ.
Tôn Dương nhìn xuyên qua ám vụ phía trước... Chứng kiến bên trong ám vụ, một đoàn chằng chịt vật nhỏ li ti đang nhộn nhạo. Hắn lại nhìn tiếp vào bên trong trên măt đất trồng đầy các loại cây có hình đạng cổ quái, trong đó còn có một ít xâu bọ đủ màu sắc đang bò qua bò lại nhấp nháy...
Tôn Dương quét qua toàn bộ không giang không có phát hiện gì.... Lúc hắn định thu hồi Ma Đồng thì chợt phát hiện một cái động phủ đầy rác lấp lại, nếu không nhìn kỷ thì khó mà phát hiện...
Hắn tập trung Ma Đồng nhìn sâu vào trong động tối tăm, khiến hắn buồn bực là mất một khoản thời giang vẫn không nhìn được tới cuối... Tôn Dương nhìn càng vào sâu, hắn cảm giác tầm nhìn càng bị thu ngắn lại. Như bị thứ gì đó ở phía trước hạn chế lại.
Bên ngoài toàn thân hắn ước đẫm, lấm tấm mồ hôi... Đám người Thiên Ân cũng kỳ quái nhìn Tôn Dương, không hiểu hắn làm gì? Tại sao chỉ đứng đó mà lại ra nhiều mồ hôi như vậy...
Tôn Dương bị thu hẹp tầm nhìn đến mức từ vài ngàn mét chỉ còn lại còn chưa tới hai mươi mét, vẫn còn tiếp tục thu lại.... Chứng tỏ vật trong kia có lực cản đáng sợ như thế nào, hắn cố sức gắn từng chút một, tập trung Yêu Huyễn Ma Đồng nhìn tới tiếp...
Cuối cùng đến lúc tầm nhìn của hắn bị thu lại còn vài mét, thì phía trước xuất hiện ánh sáng... Tôn Dương nhìn vào đó, nơi này là một khu vực rộng rãi ở phía cuối động, khắp nơi đều là rể cây bò ngang bò dọc đang xen chằng chịt...
Hắn nhìn quanh một vòng cuối cùng dừng lại ở một gốc cây kỳ dị, thân cây giống như giây leo to bằng thân hình người... Có bốn năm gốc quấn xiết lại với nhau theo hình xoắn ốc, mà vươn lên cao.
Phía dưới gốc cây có một bộ xương trắng toả ra yêu vụ màu xanh lục ngồi xếp bằng... Tôn Dương lại nhìn sang bên cạnh, hắn bất ngờ phát hiện một cây nhỏ màu vàng đang phát sáng, khác hẳn với mọi thứ ở trong này...
Cùng lúc đó thần phách trong cơ thể hắn cũng phản ứng, cọng Linh Thảo đang nhấp nháy kia bỗng sáng trưng lên. Định hình lại trông giống y hết cây Linh Thảo màu vàng trong động.
Tôn Dương cuối cùng đã hiểu, hoá ra là dấu hiệu báo trước, khi có một trong mười loại Linh Thảo xuất hiện ở lân cận.
Hắn nhìn quanh dưới đất một lúc, rồi lại men theo thân cây kia dò xét lên cao... Khi hắn vừa nhìn lên đến đỉnh, tầm mắt chỉ kịp lướt qua một vật gì đó màu đen, thì lập tức rể cây xúc động cuộn tròn lại quanh vật kia... Tầm nhì của Tôn Dương cũng lập tức bị chặt đứt, giống như kẻ mù không nhìn được gì nữa...
Danh sách chương