Long Thiên Tài bị ép phải nằm ngay đơ trên giường, chỉ cần mở mồm ra là đau không chịu nổi, lửa giận trong mắt đã tiêu biến sạch sẽ từ lâu, thay vào đó là làn hơi nước mỏng manh. Vân Nhàn thấy không đành lòng, cố gắng an ủi: “Muốn ngày sau được an nhàn sung sướng, tất phải chịu đau khổ trước mới được…” Cậu giật mình nhảy sang một bên, “Ca, ngươi làm cái gì vậy?”
Long Thiên Tài co chân: “A ạp ết ươi!”
Vân Nhàn sờ sờ cằm: “Thực ra ngươi muốn nói là ta đạp chết ngươi đúng không?”
“Úng!”
Vân Nhàn yếu ớt thở dài: “Đáng thương quá đi đáng thương quá.”
“…”
Vân Nhàn nhìn hắn, cũng tự hiểu được nhìn mình có hơi hả hê quá, liền chậm rãi tiến đến định kéo lại chút hảo cảm thì nghe thấy có người giương giọng nói ở ngoài cửa: “Đại phu tới!”
Cậu nao nao, không khỏi liếc sang Long Thiên Tài, đúng lúc hắn cũng đang nhìn lại. Tâm trạng hai ngưòi thất kinh, sao lại về nhanh vậy, chẳng lẽ chỗ này gần Kiến Nghiệp đến thế? Người bên ngoài cũng vô cùng kinh ngạc: “Nhanh vậy hả?”
“Ừ, gặp may, đi nửa đường gặp được một vị đại phu.”
Hai người trong phòng tiếp tục nhìn nhau, thầm nghĩ nếu may mắn thì đại phu kia chính là ám vệ cải trang theo đến, nếu không may thì chính là ám vệ chưa phát hiện ra thì mấy người đó đã quay về.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, tên đầu lĩnh dẫn đầu đi vào, phía sau có hai người đi theo. Gã nói với vị phụ nhân kia: “Đại phu, là hắn.”
Dưới con mắt cứng ngắc của ba người trong phòng, phụ nhân kia bình tĩnh tiến lên nhìn nhìn, hơi gật đầu: “Quả nhiên là trúng độc.”
Long Thiên Tài hít hít mũi, lập tức nước mắt lưng tròng. Lúc đầu khi tới Trạch Nam, hắn quyết định mang theo Tiêu Sùng quả nhiên là lựa chọn vô cùng chính xác! Hắn kích động đến mức cả người đều hơi run lên, run rẩy đưa tay.
Tiêu Sùng liền ngồi xuống bên giường bắt đầu bắt mạch, trầm ngâm chốc lát rồi hơi nhíu mày: “Trúng độc quá sâu.”
Tên thủ lĩnh không khỏi kinh hãi: “Còn… còn cứu được không? Đại phu, làm ơn cứu sống hắn.”
“Ta sẽ cố hết sức.” Tiêu Sùng thấp giọng nói, tiếp tục bắt mạch, vẻ mặt chuyên tâm mà trầm ổn, sự bình tĩnh thong dong đó không giống như một nữ tử bình thường nên có. Thủ lĩnh sơn tặc âm thầm gật đầu, người này nhìn có vẻ giống thế ngoại thần y, phong thái của hắn khiến mọi người trong phòng đều yên tĩnh lại, e sợ quấy rầy đến người này.
Vân Nhàn và Thai Văn Khoan đã sớm bị người khác kéo đến một góc phòng, sau lưng còn có vài người ngầm uy hiếp để tránh việc bọn họ nói ra vài lời không nên nói. Thai Văn Khoan nóng bỏng nhìn Bạch Liên, hận không thể xông lên nắm lấy vai y mà lay lay —– y không sao đúng không, không chết đúng không, nhất định là không chết đúng không? Đúng không?!
Ngược lại với hai người kia, Bạch Liên đứng ở bên người vợ mình, lúc này bị hắn nhìn đến mức phải liếc hắn một cái, chịu đựng giật giật khóe miệng, để tránh bị hoài nghi lại nhìn những người khác một chút, cuối cùng ra vẻ như không có việc gì mà quay đầu lại.
Tên thủ lĩnh nhìn thu hết vào trong mắt, không khỏi cẩn thận thêm vài phần. Trên người này có phong thái của kẻ đọc sách, nhìn liền thấy giống người thông minh, vạn nhất bị y nhận ra có chuyện bất thường thì nguy rồi, tuy gã không biết thân phận của ba người bị bắt tới này, nhưng chỉ nhìn võ công của hộ vệ là biết bọn họ không phải người thường, chuyện lần này tuyệt đối không thể xảy ra một sai lầm nào, nếu không được nữa… thì cứ giữ cả hai người này lại vậy.
Lúc này, Tiêu Sùng rút tay lại, nhàn nhạt hỏi: “Có phải cứ cách ba ngày ngươi lại nôn ra máu một lần, mà lần này thì chỉ cách có hai ngày?”
Long Thiên Tài yên lặng gật đầu. Tiêu Sùng liền yếu ớt thở dài, thủ lĩnh sơn tặc lập tức hỏi: “Đại phu, sao vậy?”
“Trong sách mà gia phụ để lại có nhắc đến loại chất độc này, nhưng thời gian đã lâu, ta cũng không nhớ rõ các nguyên liệu để điều chế giải dược, hiện tại nếu độc không giải được thì ngày mai còn có thể nôn ra máu tiếp, đến lúc đó có là thần tiên thì cũng không cứu về được nữa rồi.”
Long Thiên Tài lập tức nước mắt lưng tròng nhìn hắn, Vân Nhàn muốn mở miệng, nhưng người phía sau lại giữ cậu lại, nên đành phải thôi.
Tên thủ lĩnh giật mình: “Vậy… vậy thì phải làm thế nào?”
“”Hết cách rồi, sách thì ở trong nhà ta, ta phải về đó lấy.”
“Này…” Tên thủ lĩnh lập tức do dự.
Long Thiên Tài liếc gã một cái, đột nhiên ho khan kịch liệt, sau đó lại phun ra một búng máu, hai mắt lộn ngược, nhất thời hôn mê.
“Ca!” Cuối cùng thì Vân Nhàn cũng không khống chế được mà thét lên, tiếng thét như là đã hết hy vọng mà đứt ruột đứt gan. Cục diện xoay chuyển như thế này…
Bạch Liên không nhịn nổi mà co giật khóe miệng, hai vị ma đầu này diễn cũng đạt lắm.
Tên thủ lĩnh chấn động: “Đại phu… Hắn…”
Tiêu Sùng lại bắt mạch, thanh âm gấp gáp: “Độc lại phát tác, như vậy đi, trước tiên ta viết một phương thuốc để áp chế độc này một chút, sau đó trở về lấy sách rồi quay lại đây, độc này tốt nhất không nên kéo dài tới ngày mai.”
Thủ lĩnh sơn tặc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vậy ta để cho bọn họ đi cùng với ngươi, con đường này khá khó nhớ, ta sợ khi trở về các ngươi không tìm thấy đường.”
“Ừm, cũng tốt.” Tiêu Sùng vừa nói vừa đi tới trước bàn, cúi đầu viết phương thuốc. Tên thủ lĩnh thì đưa tay kéo thủ hạ tới một bên căn dặn, phải trông chừng kỹ hai người này một chút.
Tốc độ của sơn tặc rất nhanh, sau khi phương thuốc được viết xong thì lập tức có người đi bốc thuốc, mặt khác lại có hai người theo đôi vợ chồng kia đi lấy cái gọi là sách thuốc. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ. Vân Nhàn cười tủm tỉm tiêu sái bước đến bên giường: “Ca, ngươi thật ác độc, cắn thêm một cái nữa nhé?”
Long Thiên Tài mở mắt tội nghiệp nhìn cậu: “Ưm ưm…”
“… Đau à?”
“Ưm!”
“Ai, đúng là đáng thương quá đi đáng thương quá.”
“…”
Thai Văn Khoan không để ý tới bọn họ, ngồi một mình trên ghế nhỏ giữa nhà, yên lặng nhìn chằm chằm cửa phòng, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương. Theo thường lệ, Long Thiên Tài vốn định châm chọc vài câu, nhưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ của mình thì đành phải ngậm miệng.
Sau khi rời khỏi đây, Tiêu Sùng và Bạch Liên tìm chỗ vắng người đánh ngất hai tên sơn tặc, bên kia ám vệ vừa vặn phát hiện tên sơn tặc đi lấy thuốc, vốn định bám đuôi, lúc này nghe được tin tức của Tiêu Sùng thì dừng lại.
Vốn dĩ Triển Lăng Yến định điều tra từ phía hai huynh đệ kia, nhưng hiện tại Hướng Hoằng Dương bị giam lỏng, Hướng Hoằng Huy thì ở trong cung không rõ sống chết, y đành phải tự mình đến tìm, lúc này nghe được tin liền tới thương nghị đối sách.
Sơn tặc đi bốc thuốc không gặp trở ngại gì trên đường nên trở về rất nhanh, vội vàng sắc thuốc rồi bưng vào cho Long Thiên Tài. Người sau vừa vặn yếu ớt tỉnh lại, nhìn chằm chằm cái bát đen thùi, mồ hôi lạnh lập tức ứa ra.
Vân Nhàn cũng cảm thấy hơi đáng lo, bởi vì Tiêu Sùng không biết một chút y thuật nào, tên thuốc viết ra đều là lấy bừa từ trong sách, ai biết trộn chung vào thế này liệu có thể uống hay không!
Long Thiên Tài run rẩy chìa tay, yếu ớt nhận bát thuốc.
Hai sơn tặc trong nhà nhìn bát thuốc, một người trong đó chần chừ nói: “Chủ tiệm thuốc nói… uống thuốc này thì tính mệnh chi ưu… này…”
Long Thiên Tài lập tức run lên, tên còn lại thì nói: “Hắn trúng độc mà, có lẽ là lấy độc trị độc, vừa nhìn là biết vị phu nhân kia đúng là thần y.”
“Ừ, cũng đúng.”
Hai người liền đồng loạt nhìn sang Long Thiên Tài, người sau lại run lên, trên tay vô lực, bát thuốc lập tức rơi xuống đất kêu choang một tiếng. Long Thiên Tài hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn bọn họ, đôi mắt ướt sũng vô cùng đáng thương.
Hắn vốn có vẻ mặt xinh đẹp, nhìn như vậy lại càng có vẻ đáng yêu động lòng người, sơn tặc vội vàng an ủi: “Không sao, ta sắc thêm chén khác là được, đừng sợ, ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“…”
Bọn họ nói xong liền đi ra, Long Thiên Tài nhất thời tan vỡ, vò đầu bứt tai suy nghĩ xem lần sau thì dùng cách nào để đập vỡ chén thuốc được. Vân Nhàn cũng hiểu được hắn quá thảm, cuối cùng cũng không dùng ánh mắt hả hê nhìn hắn nữa. Có điều mạng của Long Thiên Tài còn chưa đến mức phải chết, khi mà chén thuốc thứ hai còn chưa sắc xong thì Tiêu Sùng và Bạch Liên đã trở lại. Tên thủ lĩnh tự mình đi đón, không khỏi ngẩn ra: “Hai người kia đâu rồi?”
Tiêu Sùng nhàn nhạt nói: “Nửa đường bọn họ phát hiện có người theo dõi, nói là phải đánh lạc hướng mấy người đó,” hắn hơi ngừng lại, “Mấy người đó là ai vậy?”
Tất nhiên là thủ lĩnh sơn tặc không thể nói thật cho bọn hắn biết được, vội vàng đổi chủ đề để lấp liếm cho qua, mang theo bọn họ vào gian nhà của con tin. Mà trong nháy mắt bước vào nhà, Tiêu Sùng và Bạch Liên liền ra tay, nhất tề đánh về phía gã. Tên thủ lĩnh không kịp đề phòng, đến lúc hoàn hồn thì sau gáy đã có thêm hai thanh chủy thủ. Ánh mắt gã lạnh đi: “Thực ra các ngươi là ai?”
Tiêu Sùng không đáp, ấn chủy thủ vào sâu hơn một chút, kéo gã vào trong phòng rồi nói với những người ở bên ngoài: “Đừng nhúc nhích, không thì ta cho đầu gã dọn nhà đi chỗ khác.”
Lời hắn vừa nói xong, Bạch Liên liền đóng cửa lại, hoàn toàn phân tách với bọn chúng. Chỉ lát sau, bên ngoài cửa vang lên những âm thanh lớn, sau đó cửa phòng bị người đá văng, Thai Văn Khoan từ trên ghế nhảy dựng lên, lập tức nhào vào trong lòng người đó: “Hu hu hu, ta biết ngươi sẽ đến cứu ta mà…”
Trong lòng Mộc Tử chấn động, không nói lời nào ôm hắn vào lòng, an ủi vỗ vỗ vai hắn.
Lúc ở Cổ Thục Vân Nhàn đã từng trải qua những tình cảnh còn hung hiểm hơn lần này nhiều, vì vậy cậu rất bình tĩnh. Lúc Triển Lăng Yến bước vào, trên mặt cậu còn mang theo nụ cười yếu ớt, chậm rì rì bước qua; “Tới rồi à.”
Triển Lăng Yến nhìn cậu từ đầu đến chân một lượt, xác nhận cậu lông tóc vô thương mới yên tâm, cười cười ôm eo cậu, vừa định rời đi đã nhìn thấy tiểu vương gia đang chắn ở cửa, không khỏi nhướng mày.
Long Thiên Tài nhìn một vòng xung quanh, không thấy mặt than đâu, nháy mắt mấy cái, lại nhìn xung quanh một vòng, vẫn không thấy mặt than, bả vai liền trùng xuống. Hắn phẫn hận lau nước mắt trên mặt, yên lặng trở lại lăn lên giường, kéo chăn trùm lên: “ão ử ông đi ữa.”
Vân Nhàn tẫn trách phiên dịch: “Hắn nói, lão tử không đi nữa.”
Mọi người: “…”
Long Tuấn Thiên chậm rãi đi lên lầu trên của quán rượu, đẩy cửa một căn phòng riêng ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên cửa sổ, thấy y vẫn an ổn liền tiến lên ôm lấy y từ phía sau, nhắm mắt cảm thụ nhiệt độ cơ thể quen thuộc, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tay Hướng Hoằng Huy dừng lại: “Ngươi đã đến rồi.”
Long Tuấn Thiên tiến lên hôn hôn bên tai y: “Ngươi uống rượu một mình ở chỗ này, không phải vì để chờ ta sao?”
“Hửm?”
“Đêm qua ngươi làm loạn trong hoàng cung đến mức đó, nhất định trong lòng sẽ không thoải mái, mà trong lòng ngươi không thoải mái thì tất nhiên là muốn uống rượu. Nhưng ngươi lại lựa chọn chỗ này để uống, không phải chờ ta thì là cái gì. Nhất định ngươi có chút chuyện muốn tìm người tâm sự, nhưng lại không biết tìm ai, đành phải tới tìm ta, có đúng không?”
Hướng Hoằng Huy nhợt nhạt uống một hớp rượu: “Cuối cùng cũng kết thúc.”
Long Tuấn Thiên siết chặt cánh tay: “Ngươi mệt mỏi sao? Ta nói rồi, khi nào mệt mỏi thì trở về với ta.”
Hướng Hoằng Huy mỉm cười: “Sao ngươi không hỏi ta rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu ngươi muốn nói, ta sẵn lòng nghe,” Long Tuấn Thiên hôn lên mặt y một cái, lại hoit, “Có mệt mỏi không?”
Hướng Hoằng Huy trầm mặc giây lát: “Có chút,” y dừng một chút, lấy ra một cái hộp nhỏ, “Giải dược của tiểu vương gia.”
Long Tuấn Thiên liếc nhìn một cái, mỉm cười: “Thứ lần trước ngươi đặt trong phòng bí mật ta đã mang tới rồi, nhưng ta đã sai người về Thánh Hoa điều binh, nếu ngươi còn chưa hết giận, muốn cho thái tử đi theo hoàng hậu, ta liền mang ngươi trở về Thánh Hoa. Có ta ở đây, nhất định sẽ không để phụ hoàng ngươi giết ngươi đâu.”
Hướng Hoằng Huy thở dài: “Thái tử là đệ đệ ruột của ta.”
Long Tuấn Thiên ngẩn ra, “… Sao?”
“Năm đó…” Hướng Hoằng Huy có vẻ rất mệt mỏi, dựa cả người lên người hắn, trầm thấp kể lại chuyện cũ năm xưa, nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Ta hỏi phụ hoàng có nguyện buông tay không, người nói chỉ cần nhị đệ sống thì người sẽ đồng ý. Ta nghĩ phụ hoàng thực tâm thích nó, nhưng chuyện này… thật hoang đường.”
Long Tuấn Thiên cũng cảm thấy chuyện này không thể lý giải nổi, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn: “Ngươi định làm gì?”
Hướng Hoằng Huy trầm mặc giây lát, lần thứ hai thở dài: “Ta muốn làm gì thì có thể làm nấy sao?”
“Không thể.”
Hướng Hoằng Huy liền rót một chén rượu, sau đó cầm lên một chén rượu vẫn còn rỗng lên: “Uống rượu với ta.”
Long Tuấn Thiên liền đi qua bên đối diện với y rồi ngồi xuống, kiên trì tiếp rượu. Một chén rồi một chén, rất nhanh đã thấy đáy mắt người trước mặt nhiễm đầy men say.
Hướng Hoằng Huy cũng không mở miệng, nhẹ nhàng cau mày. Y là người ít khi nhíu mày, nhưng giờ khắc này tâm tình của y không chỉ vô cùng tệ hại mà còn rất mệt mỏi, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm phải tìm ra manh mối, cũng gần như sắp hạ gục người kia, nhưng cuối cùng lại phải nhận lấy cục diện gần như không thể thay đổi này. Y cảm thấy hơi hơi chán ghét, thậm chí y còn cảm thấy rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Long Tuấn Thiên thở dài, nghiêng người về phía trước nhẹ nhàng xoa mi tâm của y, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ nữa, có vài việc ngươi không thể thay đổi được, thay vì nghĩ đến bọn họ, chi bằng nghĩ về ta.”
Hướng Hoằng Huy nhướng mày: “Nghĩ gì về ngươi?”
Long Tuấn Thiên mỉm cười: “Giải dược của thân đệ ngươi ở trong tay ta, mà của Hạo Hạo lại ở chỗ ngươi. Hai chúng ta trao đổi, cổ trong cơ thể ngươi… đừng mơ đến chuyện ta sẽ giải cho.”
Trong lòng Hướng Hoằng Huy chỉ nghĩ đến việc nhà mình, nghe những lời ấy thì chợt ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ: “Ngươi thích ta đến vậy sao?”
“Ngươi đã hỏi rất nhiều lần rồi, đáp án là gì thì ngươi cũng rõ ràng nhất,” Long Tuấn Thiên vòng qua bàn, ngồi xổm trước mặt y, nắm tay y, đôi mắt ôn nhuận nhìn chằm chằm y, chăm chú nói: “Theo ta đi đi, ta mang ngươi rời khỏi đây, đừng xen vào những chuyện rối loạn ở chỗ này, một lần nữa làm lại cuộc đời được không?”
Trong chốc lát, Hướng Hoằng Huy do dự.
Long Tuấn Thiên vẫn nhìn y, trong đáy mắt không chứa một chút tạp chất nào: “Ta thanh lý toàn bộ hậu cung, sau đó giữ ngươi ở đó, cưng chiều ngươi, không để cho bất cứ ai có cơ hội tổn thương ngươi nữa.”
Trong tâm Hướng Hoằng Huy nóng lên, không khỏi nở nụ cười: “Ta lại không phải nữ nhân.”
“Tất nhiên là ngươi không phải, ta chỉ muốn đối đãi với ngươi thật tốt,” Long Tuấn Thiên nói, “Ta sẽ không nhốt ngươi trong hoàng cung, ngươi muốn đi đâu cũng được, nếu ngươi muốn về Trạch Nam tiếp tục xử lý chuyện của bọn họ cũng được, đương nhiên, nhất định sau đó ngươi phải quay về tìm ta.”
“Nếu ta không về thì sao?”
Long Tuấn Thiên mỉm cười, ôn nhu nói: “Việc này không phải do ngươi quyết định.”
Hướng Hoằng Huy hạ mắt nhìn hắn, y cảm thấy nhất định là do tối qua ngủ không đủ giấc, nên lúc này khi nhìn vào đôi mắt kia, y mới cảm thấy choáng váng như vậy, phảng phất như có một lực lượng vô hình nào đó đầu độc y từng chút từng chút một, dấn sâu vào.
Long Tuấn Thiên thấy y trầm mặc thì cũng không để ý, đứng lên cúi người xuống, ôm cả người y vào trong lòng, cúi đầu hôn lên bờ môi y. Hắn hôn rất nghiêm túc cũng rất nhẹ nhàng, cũng không thâm nhập vào trong, nhưng không hiểu sao tâm Hướng Hoằng Huy lại run lên. Y không khỏi vươn tay vòng ra sau cổ hắn, y cảm thấy nhất định người này đã dự mưu từ trước, nên tất cả những gì hắn cho y ngày hôm nay, y không thể nào chối từ nổi.
Nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi sâu thêm, dần dần nhiễm màu ***. Hướng Hoằng Huy chỉ cảm thấy cả người mình càng lúc càng nóng, vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ, ngồi lên bàn, sau đó kéo người này đến trước mặt mình.
Long Tuấn Thiên nhẹ nhàng thở dốc, cười nhẹ: “… Ở chỗ này?”
“Ừ.”
Long Tuấn Thiên không nói hai lời, đưa tay cởi đai lưng của y.
Thời gian Cô tướng quân đi cũng không dài, đợi đến khi trở về thì đã gần trưa rồi. Y đứng ở bên ngoài phòng riêng của quán rượu, bày vẻ mặt than nhìn ám vệ: “Hoàng thượng và đại hoàng tử ở trong đó…”
Ám vệ gật đầu.
Cô tướng quân lập tức nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không, người nọ quậy hoàng cung tưng bừng đến vậy mà còn có thể đi ra ngoài một cách nguyên vẹn sao? Đây có còn là người không vậy?
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra một khe nhỏ, một cái hộp nhỏ được đưa ra, thanh âm người đứng sau cửa trầm thấp, mang theo vị *** chưa tan hết: “Cô ái khanh à, đây là giải dược của Hạo Hạo, ngươi cứ cầm trước, chờ đến lúc cứu Hạo Hạo ra thì cho nó ăn. Hổ phù cứ để ở chỗ ngươi, tạm thời án binh bất động. Nếu hoàng đế Trạch Nam muốn động tới y, trẫm sẽ phát quân xuôi nam.”
Từ ‘y’ kia là để chỉ ai thì cũng không cần phải đoán… Cô tướng quân yên lặng tiếp nhận, cửa phòng lại đóng lại kêu cạch một tiếng. Y trầm mặc giây lát, quay đầu liền đi. Y quyết định quay về hành cung hỏi tin tức chỗ ám vệ trước, dù sao y vẫn cảm thấy tiểu vương gia nhà mình tốt lắm, ít nhất hắn cũng là người bình thường, ừm, nhìn thế nào cũng thấy vợ y thật đáng yêu ~
Long Thiên Tài co chân: “A ạp ết ươi!”
Vân Nhàn sờ sờ cằm: “Thực ra ngươi muốn nói là ta đạp chết ngươi đúng không?”
“Úng!”
Vân Nhàn yếu ớt thở dài: “Đáng thương quá đi đáng thương quá.”
“…”
Vân Nhàn nhìn hắn, cũng tự hiểu được nhìn mình có hơi hả hê quá, liền chậm rãi tiến đến định kéo lại chút hảo cảm thì nghe thấy có người giương giọng nói ở ngoài cửa: “Đại phu tới!”
Cậu nao nao, không khỏi liếc sang Long Thiên Tài, đúng lúc hắn cũng đang nhìn lại. Tâm trạng hai ngưòi thất kinh, sao lại về nhanh vậy, chẳng lẽ chỗ này gần Kiến Nghiệp đến thế? Người bên ngoài cũng vô cùng kinh ngạc: “Nhanh vậy hả?”
“Ừ, gặp may, đi nửa đường gặp được một vị đại phu.”
Hai người trong phòng tiếp tục nhìn nhau, thầm nghĩ nếu may mắn thì đại phu kia chính là ám vệ cải trang theo đến, nếu không may thì chính là ám vệ chưa phát hiện ra thì mấy người đó đã quay về.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, tên đầu lĩnh dẫn đầu đi vào, phía sau có hai người đi theo. Gã nói với vị phụ nhân kia: “Đại phu, là hắn.”
Dưới con mắt cứng ngắc của ba người trong phòng, phụ nhân kia bình tĩnh tiến lên nhìn nhìn, hơi gật đầu: “Quả nhiên là trúng độc.”
Long Thiên Tài hít hít mũi, lập tức nước mắt lưng tròng. Lúc đầu khi tới Trạch Nam, hắn quyết định mang theo Tiêu Sùng quả nhiên là lựa chọn vô cùng chính xác! Hắn kích động đến mức cả người đều hơi run lên, run rẩy đưa tay.
Tiêu Sùng liền ngồi xuống bên giường bắt đầu bắt mạch, trầm ngâm chốc lát rồi hơi nhíu mày: “Trúng độc quá sâu.”
Tên thủ lĩnh không khỏi kinh hãi: “Còn… còn cứu được không? Đại phu, làm ơn cứu sống hắn.”
“Ta sẽ cố hết sức.” Tiêu Sùng thấp giọng nói, tiếp tục bắt mạch, vẻ mặt chuyên tâm mà trầm ổn, sự bình tĩnh thong dong đó không giống như một nữ tử bình thường nên có. Thủ lĩnh sơn tặc âm thầm gật đầu, người này nhìn có vẻ giống thế ngoại thần y, phong thái của hắn khiến mọi người trong phòng đều yên tĩnh lại, e sợ quấy rầy đến người này.
Vân Nhàn và Thai Văn Khoan đã sớm bị người khác kéo đến một góc phòng, sau lưng còn có vài người ngầm uy hiếp để tránh việc bọn họ nói ra vài lời không nên nói. Thai Văn Khoan nóng bỏng nhìn Bạch Liên, hận không thể xông lên nắm lấy vai y mà lay lay —– y không sao đúng không, không chết đúng không, nhất định là không chết đúng không? Đúng không?!
Ngược lại với hai người kia, Bạch Liên đứng ở bên người vợ mình, lúc này bị hắn nhìn đến mức phải liếc hắn một cái, chịu đựng giật giật khóe miệng, để tránh bị hoài nghi lại nhìn những người khác một chút, cuối cùng ra vẻ như không có việc gì mà quay đầu lại.
Tên thủ lĩnh nhìn thu hết vào trong mắt, không khỏi cẩn thận thêm vài phần. Trên người này có phong thái của kẻ đọc sách, nhìn liền thấy giống người thông minh, vạn nhất bị y nhận ra có chuyện bất thường thì nguy rồi, tuy gã không biết thân phận của ba người bị bắt tới này, nhưng chỉ nhìn võ công của hộ vệ là biết bọn họ không phải người thường, chuyện lần này tuyệt đối không thể xảy ra một sai lầm nào, nếu không được nữa… thì cứ giữ cả hai người này lại vậy.
Lúc này, Tiêu Sùng rút tay lại, nhàn nhạt hỏi: “Có phải cứ cách ba ngày ngươi lại nôn ra máu một lần, mà lần này thì chỉ cách có hai ngày?”
Long Thiên Tài yên lặng gật đầu. Tiêu Sùng liền yếu ớt thở dài, thủ lĩnh sơn tặc lập tức hỏi: “Đại phu, sao vậy?”
“Trong sách mà gia phụ để lại có nhắc đến loại chất độc này, nhưng thời gian đã lâu, ta cũng không nhớ rõ các nguyên liệu để điều chế giải dược, hiện tại nếu độc không giải được thì ngày mai còn có thể nôn ra máu tiếp, đến lúc đó có là thần tiên thì cũng không cứu về được nữa rồi.”
Long Thiên Tài lập tức nước mắt lưng tròng nhìn hắn, Vân Nhàn muốn mở miệng, nhưng người phía sau lại giữ cậu lại, nên đành phải thôi.
Tên thủ lĩnh giật mình: “Vậy… vậy thì phải làm thế nào?”
“”Hết cách rồi, sách thì ở trong nhà ta, ta phải về đó lấy.”
“Này…” Tên thủ lĩnh lập tức do dự.
Long Thiên Tài liếc gã một cái, đột nhiên ho khan kịch liệt, sau đó lại phun ra một búng máu, hai mắt lộn ngược, nhất thời hôn mê.
“Ca!” Cuối cùng thì Vân Nhàn cũng không khống chế được mà thét lên, tiếng thét như là đã hết hy vọng mà đứt ruột đứt gan. Cục diện xoay chuyển như thế này…
Bạch Liên không nhịn nổi mà co giật khóe miệng, hai vị ma đầu này diễn cũng đạt lắm.
Tên thủ lĩnh chấn động: “Đại phu… Hắn…”
Tiêu Sùng lại bắt mạch, thanh âm gấp gáp: “Độc lại phát tác, như vậy đi, trước tiên ta viết một phương thuốc để áp chế độc này một chút, sau đó trở về lấy sách rồi quay lại đây, độc này tốt nhất không nên kéo dài tới ngày mai.”
Thủ lĩnh sơn tặc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vậy ta để cho bọn họ đi cùng với ngươi, con đường này khá khó nhớ, ta sợ khi trở về các ngươi không tìm thấy đường.”
“Ừm, cũng tốt.” Tiêu Sùng vừa nói vừa đi tới trước bàn, cúi đầu viết phương thuốc. Tên thủ lĩnh thì đưa tay kéo thủ hạ tới một bên căn dặn, phải trông chừng kỹ hai người này một chút.
Tốc độ của sơn tặc rất nhanh, sau khi phương thuốc được viết xong thì lập tức có người đi bốc thuốc, mặt khác lại có hai người theo đôi vợ chồng kia đi lấy cái gọi là sách thuốc. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ. Vân Nhàn cười tủm tỉm tiêu sái bước đến bên giường: “Ca, ngươi thật ác độc, cắn thêm một cái nữa nhé?”
Long Thiên Tài mở mắt tội nghiệp nhìn cậu: “Ưm ưm…”
“… Đau à?”
“Ưm!”
“Ai, đúng là đáng thương quá đi đáng thương quá.”
“…”
Thai Văn Khoan không để ý tới bọn họ, ngồi một mình trên ghế nhỏ giữa nhà, yên lặng nhìn chằm chằm cửa phòng, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương. Theo thường lệ, Long Thiên Tài vốn định châm chọc vài câu, nhưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ của mình thì đành phải ngậm miệng.
Sau khi rời khỏi đây, Tiêu Sùng và Bạch Liên tìm chỗ vắng người đánh ngất hai tên sơn tặc, bên kia ám vệ vừa vặn phát hiện tên sơn tặc đi lấy thuốc, vốn định bám đuôi, lúc này nghe được tin tức của Tiêu Sùng thì dừng lại.
Vốn dĩ Triển Lăng Yến định điều tra từ phía hai huynh đệ kia, nhưng hiện tại Hướng Hoằng Dương bị giam lỏng, Hướng Hoằng Huy thì ở trong cung không rõ sống chết, y đành phải tự mình đến tìm, lúc này nghe được tin liền tới thương nghị đối sách.
Sơn tặc đi bốc thuốc không gặp trở ngại gì trên đường nên trở về rất nhanh, vội vàng sắc thuốc rồi bưng vào cho Long Thiên Tài. Người sau vừa vặn yếu ớt tỉnh lại, nhìn chằm chằm cái bát đen thùi, mồ hôi lạnh lập tức ứa ra.
Vân Nhàn cũng cảm thấy hơi đáng lo, bởi vì Tiêu Sùng không biết một chút y thuật nào, tên thuốc viết ra đều là lấy bừa từ trong sách, ai biết trộn chung vào thế này liệu có thể uống hay không!
Long Thiên Tài run rẩy chìa tay, yếu ớt nhận bát thuốc.
Hai sơn tặc trong nhà nhìn bát thuốc, một người trong đó chần chừ nói: “Chủ tiệm thuốc nói… uống thuốc này thì tính mệnh chi ưu… này…”
Long Thiên Tài lập tức run lên, tên còn lại thì nói: “Hắn trúng độc mà, có lẽ là lấy độc trị độc, vừa nhìn là biết vị phu nhân kia đúng là thần y.”
“Ừ, cũng đúng.”
Hai người liền đồng loạt nhìn sang Long Thiên Tài, người sau lại run lên, trên tay vô lực, bát thuốc lập tức rơi xuống đất kêu choang một tiếng. Long Thiên Tài hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn bọn họ, đôi mắt ướt sũng vô cùng đáng thương.
Hắn vốn có vẻ mặt xinh đẹp, nhìn như vậy lại càng có vẻ đáng yêu động lòng người, sơn tặc vội vàng an ủi: “Không sao, ta sắc thêm chén khác là được, đừng sợ, ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“…”
Bọn họ nói xong liền đi ra, Long Thiên Tài nhất thời tan vỡ, vò đầu bứt tai suy nghĩ xem lần sau thì dùng cách nào để đập vỡ chén thuốc được. Vân Nhàn cũng hiểu được hắn quá thảm, cuối cùng cũng không dùng ánh mắt hả hê nhìn hắn nữa. Có điều mạng của Long Thiên Tài còn chưa đến mức phải chết, khi mà chén thuốc thứ hai còn chưa sắc xong thì Tiêu Sùng và Bạch Liên đã trở lại. Tên thủ lĩnh tự mình đi đón, không khỏi ngẩn ra: “Hai người kia đâu rồi?”
Tiêu Sùng nhàn nhạt nói: “Nửa đường bọn họ phát hiện có người theo dõi, nói là phải đánh lạc hướng mấy người đó,” hắn hơi ngừng lại, “Mấy người đó là ai vậy?”
Tất nhiên là thủ lĩnh sơn tặc không thể nói thật cho bọn hắn biết được, vội vàng đổi chủ đề để lấp liếm cho qua, mang theo bọn họ vào gian nhà của con tin. Mà trong nháy mắt bước vào nhà, Tiêu Sùng và Bạch Liên liền ra tay, nhất tề đánh về phía gã. Tên thủ lĩnh không kịp đề phòng, đến lúc hoàn hồn thì sau gáy đã có thêm hai thanh chủy thủ. Ánh mắt gã lạnh đi: “Thực ra các ngươi là ai?”
Tiêu Sùng không đáp, ấn chủy thủ vào sâu hơn một chút, kéo gã vào trong phòng rồi nói với những người ở bên ngoài: “Đừng nhúc nhích, không thì ta cho đầu gã dọn nhà đi chỗ khác.”
Lời hắn vừa nói xong, Bạch Liên liền đóng cửa lại, hoàn toàn phân tách với bọn chúng. Chỉ lát sau, bên ngoài cửa vang lên những âm thanh lớn, sau đó cửa phòng bị người đá văng, Thai Văn Khoan từ trên ghế nhảy dựng lên, lập tức nhào vào trong lòng người đó: “Hu hu hu, ta biết ngươi sẽ đến cứu ta mà…”
Trong lòng Mộc Tử chấn động, không nói lời nào ôm hắn vào lòng, an ủi vỗ vỗ vai hắn.
Lúc ở Cổ Thục Vân Nhàn đã từng trải qua những tình cảnh còn hung hiểm hơn lần này nhiều, vì vậy cậu rất bình tĩnh. Lúc Triển Lăng Yến bước vào, trên mặt cậu còn mang theo nụ cười yếu ớt, chậm rì rì bước qua; “Tới rồi à.”
Triển Lăng Yến nhìn cậu từ đầu đến chân một lượt, xác nhận cậu lông tóc vô thương mới yên tâm, cười cười ôm eo cậu, vừa định rời đi đã nhìn thấy tiểu vương gia đang chắn ở cửa, không khỏi nhướng mày.
Long Thiên Tài nhìn một vòng xung quanh, không thấy mặt than đâu, nháy mắt mấy cái, lại nhìn xung quanh một vòng, vẫn không thấy mặt than, bả vai liền trùng xuống. Hắn phẫn hận lau nước mắt trên mặt, yên lặng trở lại lăn lên giường, kéo chăn trùm lên: “ão ử ông đi ữa.”
Vân Nhàn tẫn trách phiên dịch: “Hắn nói, lão tử không đi nữa.”
Mọi người: “…”
Long Tuấn Thiên chậm rãi đi lên lầu trên của quán rượu, đẩy cửa một căn phòng riêng ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên cửa sổ, thấy y vẫn an ổn liền tiến lên ôm lấy y từ phía sau, nhắm mắt cảm thụ nhiệt độ cơ thể quen thuộc, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tay Hướng Hoằng Huy dừng lại: “Ngươi đã đến rồi.”
Long Tuấn Thiên tiến lên hôn hôn bên tai y: “Ngươi uống rượu một mình ở chỗ này, không phải vì để chờ ta sao?”
“Hửm?”
“Đêm qua ngươi làm loạn trong hoàng cung đến mức đó, nhất định trong lòng sẽ không thoải mái, mà trong lòng ngươi không thoải mái thì tất nhiên là muốn uống rượu. Nhưng ngươi lại lựa chọn chỗ này để uống, không phải chờ ta thì là cái gì. Nhất định ngươi có chút chuyện muốn tìm người tâm sự, nhưng lại không biết tìm ai, đành phải tới tìm ta, có đúng không?”
Hướng Hoằng Huy nhợt nhạt uống một hớp rượu: “Cuối cùng cũng kết thúc.”
Long Tuấn Thiên siết chặt cánh tay: “Ngươi mệt mỏi sao? Ta nói rồi, khi nào mệt mỏi thì trở về với ta.”
Hướng Hoằng Huy mỉm cười: “Sao ngươi không hỏi ta rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu ngươi muốn nói, ta sẵn lòng nghe,” Long Tuấn Thiên hôn lên mặt y một cái, lại hoit, “Có mệt mỏi không?”
Hướng Hoằng Huy trầm mặc giây lát: “Có chút,” y dừng một chút, lấy ra một cái hộp nhỏ, “Giải dược của tiểu vương gia.”
Long Tuấn Thiên liếc nhìn một cái, mỉm cười: “Thứ lần trước ngươi đặt trong phòng bí mật ta đã mang tới rồi, nhưng ta đã sai người về Thánh Hoa điều binh, nếu ngươi còn chưa hết giận, muốn cho thái tử đi theo hoàng hậu, ta liền mang ngươi trở về Thánh Hoa. Có ta ở đây, nhất định sẽ không để phụ hoàng ngươi giết ngươi đâu.”
Hướng Hoằng Huy thở dài: “Thái tử là đệ đệ ruột của ta.”
Long Tuấn Thiên ngẩn ra, “… Sao?”
“Năm đó…” Hướng Hoằng Huy có vẻ rất mệt mỏi, dựa cả người lên người hắn, trầm thấp kể lại chuyện cũ năm xưa, nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Ta hỏi phụ hoàng có nguyện buông tay không, người nói chỉ cần nhị đệ sống thì người sẽ đồng ý. Ta nghĩ phụ hoàng thực tâm thích nó, nhưng chuyện này… thật hoang đường.”
Long Tuấn Thiên cũng cảm thấy chuyện này không thể lý giải nổi, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn: “Ngươi định làm gì?”
Hướng Hoằng Huy trầm mặc giây lát, lần thứ hai thở dài: “Ta muốn làm gì thì có thể làm nấy sao?”
“Không thể.”
Hướng Hoằng Huy liền rót một chén rượu, sau đó cầm lên một chén rượu vẫn còn rỗng lên: “Uống rượu với ta.”
Long Tuấn Thiên liền đi qua bên đối diện với y rồi ngồi xuống, kiên trì tiếp rượu. Một chén rồi một chén, rất nhanh đã thấy đáy mắt người trước mặt nhiễm đầy men say.
Hướng Hoằng Huy cũng không mở miệng, nhẹ nhàng cau mày. Y là người ít khi nhíu mày, nhưng giờ khắc này tâm tình của y không chỉ vô cùng tệ hại mà còn rất mệt mỏi, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm phải tìm ra manh mối, cũng gần như sắp hạ gục người kia, nhưng cuối cùng lại phải nhận lấy cục diện gần như không thể thay đổi này. Y cảm thấy hơi hơi chán ghét, thậm chí y còn cảm thấy rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Long Tuấn Thiên thở dài, nghiêng người về phía trước nhẹ nhàng xoa mi tâm của y, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ nữa, có vài việc ngươi không thể thay đổi được, thay vì nghĩ đến bọn họ, chi bằng nghĩ về ta.”
Hướng Hoằng Huy nhướng mày: “Nghĩ gì về ngươi?”
Long Tuấn Thiên mỉm cười: “Giải dược của thân đệ ngươi ở trong tay ta, mà của Hạo Hạo lại ở chỗ ngươi. Hai chúng ta trao đổi, cổ trong cơ thể ngươi… đừng mơ đến chuyện ta sẽ giải cho.”
Trong lòng Hướng Hoằng Huy chỉ nghĩ đến việc nhà mình, nghe những lời ấy thì chợt ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ: “Ngươi thích ta đến vậy sao?”
“Ngươi đã hỏi rất nhiều lần rồi, đáp án là gì thì ngươi cũng rõ ràng nhất,” Long Tuấn Thiên vòng qua bàn, ngồi xổm trước mặt y, nắm tay y, đôi mắt ôn nhuận nhìn chằm chằm y, chăm chú nói: “Theo ta đi đi, ta mang ngươi rời khỏi đây, đừng xen vào những chuyện rối loạn ở chỗ này, một lần nữa làm lại cuộc đời được không?”
Trong chốc lát, Hướng Hoằng Huy do dự.
Long Tuấn Thiên vẫn nhìn y, trong đáy mắt không chứa một chút tạp chất nào: “Ta thanh lý toàn bộ hậu cung, sau đó giữ ngươi ở đó, cưng chiều ngươi, không để cho bất cứ ai có cơ hội tổn thương ngươi nữa.”
Trong tâm Hướng Hoằng Huy nóng lên, không khỏi nở nụ cười: “Ta lại không phải nữ nhân.”
“Tất nhiên là ngươi không phải, ta chỉ muốn đối đãi với ngươi thật tốt,” Long Tuấn Thiên nói, “Ta sẽ không nhốt ngươi trong hoàng cung, ngươi muốn đi đâu cũng được, nếu ngươi muốn về Trạch Nam tiếp tục xử lý chuyện của bọn họ cũng được, đương nhiên, nhất định sau đó ngươi phải quay về tìm ta.”
“Nếu ta không về thì sao?”
Long Tuấn Thiên mỉm cười, ôn nhu nói: “Việc này không phải do ngươi quyết định.”
Hướng Hoằng Huy hạ mắt nhìn hắn, y cảm thấy nhất định là do tối qua ngủ không đủ giấc, nên lúc này khi nhìn vào đôi mắt kia, y mới cảm thấy choáng váng như vậy, phảng phất như có một lực lượng vô hình nào đó đầu độc y từng chút từng chút một, dấn sâu vào.
Long Tuấn Thiên thấy y trầm mặc thì cũng không để ý, đứng lên cúi người xuống, ôm cả người y vào trong lòng, cúi đầu hôn lên bờ môi y. Hắn hôn rất nghiêm túc cũng rất nhẹ nhàng, cũng không thâm nhập vào trong, nhưng không hiểu sao tâm Hướng Hoằng Huy lại run lên. Y không khỏi vươn tay vòng ra sau cổ hắn, y cảm thấy nhất định người này đã dự mưu từ trước, nên tất cả những gì hắn cho y ngày hôm nay, y không thể nào chối từ nổi.
Nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi sâu thêm, dần dần nhiễm màu ***. Hướng Hoằng Huy chỉ cảm thấy cả người mình càng lúc càng nóng, vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ, ngồi lên bàn, sau đó kéo người này đến trước mặt mình.
Long Tuấn Thiên nhẹ nhàng thở dốc, cười nhẹ: “… Ở chỗ này?”
“Ừ.”
Long Tuấn Thiên không nói hai lời, đưa tay cởi đai lưng của y.
Thời gian Cô tướng quân đi cũng không dài, đợi đến khi trở về thì đã gần trưa rồi. Y đứng ở bên ngoài phòng riêng của quán rượu, bày vẻ mặt than nhìn ám vệ: “Hoàng thượng và đại hoàng tử ở trong đó…”
Ám vệ gật đầu.
Cô tướng quân lập tức nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không, người nọ quậy hoàng cung tưng bừng đến vậy mà còn có thể đi ra ngoài một cách nguyên vẹn sao? Đây có còn là người không vậy?
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra một khe nhỏ, một cái hộp nhỏ được đưa ra, thanh âm người đứng sau cửa trầm thấp, mang theo vị *** chưa tan hết: “Cô ái khanh à, đây là giải dược của Hạo Hạo, ngươi cứ cầm trước, chờ đến lúc cứu Hạo Hạo ra thì cho nó ăn. Hổ phù cứ để ở chỗ ngươi, tạm thời án binh bất động. Nếu hoàng đế Trạch Nam muốn động tới y, trẫm sẽ phát quân xuôi nam.”
Từ ‘y’ kia là để chỉ ai thì cũng không cần phải đoán… Cô tướng quân yên lặng tiếp nhận, cửa phòng lại đóng lại kêu cạch một tiếng. Y trầm mặc giây lát, quay đầu liền đi. Y quyết định quay về hành cung hỏi tin tức chỗ ám vệ trước, dù sao y vẫn cảm thấy tiểu vương gia nhà mình tốt lắm, ít nhất hắn cũng là người bình thường, ừm, nhìn thế nào cũng thấy vợ y thật đáng yêu ~
Danh sách chương