Long Thiên Tài chỉ khoác một chiếc áo có hình thức đơn giản, hơn nữa trời mờ tối, nhìn qua cũng không nhìn thấy có gì khác biệt. Lúc hành quân hắn luôn ở trên xe ngựa, lúc cắm trại thì đi thẳng từ xe ngựa vào lều, cho nên rất ít người nhìn thấy hắn. Nhưng vì hắn xuất hiện ở quân doanh, chứng tỏ là người một nhà.

Hắn thở hổn hển mấy hơi, cảm thấy như được sống lại, liền chạy qua xếp hàng. Quân lính đại đô mặc áo khoác, một ít thì mặc áo lót màu trắng, tuy rằng áo không giống nhau, nhưng kiểu tóc, giày và quần đều thống nhất, Long Thiên Tài đứng chung một chỗ với bọn họ lại có vẻ không hợp, nhưng hắn đứng cuối hàng, không ai chú ý, chỉ có binh lính lĩnh xong cơm trở lại mới thấy trong đội ngũ có nhiều thêm một người.

Bọn họ bước ra xa vài bước, tìm đại một chỗ ngồi xuống, quây quanh mà ăn, tiện thể âm thầm quan sát Long Thiên Tài. Khuôn mặt người này rất đẹp, thanh tú sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, không giống kiểu người sẽ cùng bọn họ ăn nằm nơi chiến trường, không hiểu sao lại ở chỗ này.

Long Thiên Tài đứng trong hàng, kiên trì đi theo đội ngũ, hiệu suất quân doanh rất cao, nhanh chóng đến lượt hắn. Hắn vui vẻ bước lên, người lính hậu cần cầm lương khô đưa qua, ngẩng đầu nhìn thấy thì sửng sốt, chần chờ.

Long Thiên Tài mắt to trừng mắt nhỏ với cậu ta một lát, nổi giận: “Làm sao? Đưa ta đi đánh nhau còn chưa tính, đã thế còn không cho ăn cơm?”

“À, không không,” người lính quan sát hắn tỉ mỉ, lo lắng hỏi một câu: “Ngươi lấy cơm cho mình hay lấy cho người khác?”

Không thể trách cậu ta hỏi câu này, cậu biết lần này trong đại quân có một cỗ xe ngựa đi theo, mặc dù không biết người ở trong là ai, nhưng theo phân phó của tướng quân, cơm nước của người đó phải làm riêng, đồ ăn cũng cần chú ý cẩn thận. Cậu là người phụ trách lương thảo, biết rõ đây là chuyện quan trọng, tất nhiên không dám chậm trễ.

Người trước mắt khác biệt so với binh lính bình thường, có khả năng có quan hệ với người ngồi trên xe ngựa, hoặc là người hầu, tất nhiên cậu phải hỏi rõ ràng.

Long Thiên Tài ngẫm nghĩ mặt than và Bạch Liên Hoa đều chưa ăn, cậu ta cho rằng mình phải lấy cơm cho họ? Hắn lập tức trợn mắt: “Ai trông nom bọn họ, đương nhiên là ta tới lấy cơm cho ta.”

“Được rồi,” người lính hậu cần yên lòng, đưa lương khô qua, chỉ chỉ thùng gỗ hai bên trái phải: “Rau ở chỗ này.”

Long Thiên Tài ừ một tiếng, cầm lương khô được hâm nóng, lại cầm một bát thức ăn, nhìn quanh. Cây cỏ nơi này bằng phẳng, hai bên trái phải có đặt một cái bàn dài thô ráp, bên trên đặt thức ăn rau dưa, có vẻ hỗn độn, nhưng cũng may còn một chỗ đất trống, hơn nữa bên cạnh bàn còn một băng ghế dài. Hắn vui vẻ chạy lại đó ngồi, vùi đầu ăn cơm.

Người lính hậu cần cũng không dám giữ hắn, xoay người vội vàng dọn dẹp, những người khác ngồi dưới bãi cỏ nhìn sang, cũng không ngăn cản gì, để hắn đi.

Long Thiên Tài miệng cắn lương khô, nhai vài cái, nghĩ thầm đồ ăn ở đây kém xa vạn phần so với đồ ăn trong phủ tướng quân, nhưng hắn cũng biết chiến tranh không thể chú ý nhiều vậy, liền không có xoi mói, tiếp tục ăn.

Mặc dù hắn là con trai của ông chủ tập đoàn tài chính lớn, nhưng từ nhỏ cha đã giáo dục hắn sống độc lập, huống hồ khi đi du học ăn ở đều là tự hắn lo. Nhớ có một lần vì phá giải một trình tự phiền phức, hắn ôm máy vi tính suốt một ngày một đêm, đói bụng đến mức hai mắt phát xanh, thấy trên bàn có một nửa bát mì ăn liền liền không nghĩ ngợi gì nhào qua.

Lưu học sinh Trung Quốc sống cùng phòng hắn từ phòng tắm đi ra chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ không thấy hộp mì ăn liền đâu, còn đầu sỏ vẫn đang lưu luyến ôm hộp, liếm sạch sẽ, sau đó quay đầu nhìn, đáy mắt lập lòe xanh, khiến người nọ sợ run vội vàng đi úp một bát mì khác mới giải quyết xong.

Long Thiên Tài nhớ về đoạn ngày này, không khỏi cảm khái, mình về nước lại không đến công ty của nhà, tùy tiện tìm một công việc cũng có thể sống tạm, nhưng lại không biết trời cao đất rộng mà vào làm ở tập đoàn Lôi thị, cuối cùng đẩy mình vào tình trạng này.

Hắn bi ai thở dài, thầm nghĩ quên đi, tuy rằng Lôi Nham muốn giết hắn, nhưng lúc đầu vì bồi dưỡng hắn mà tốn không ít tâm tư, hắn học được rất nhiều, ít nhất là biết được cách tồn tại trong những hoàn cảnh ác liệt.

Hắn nhìn cơm nước trong tay, thì thào: “Không ô nhiễm, không tăng trọng, canh không cần lo có bùn trong cống ngầm, thực phẩm xanh màu thiên nhiên, ăn vào không sợ bệnh tật, tuy rằng vị không ngon bằng mì ăn liền, nhưng lại khỏe mạnh an toàn hơn.”

“…” Dưới bãi cỏ tất cả trầm mặc, không rõ có phải cái người đang ngồi cùng bọn họ nói  câu vừa rồi hay không, đều ngồi im tại chỗ chờ. Chỉ thấy đầu sỏ gây chuyện cắn một miếng lương khô, không ngẩng đầu mà tiếp tục ăn, như là một đống vớ vẩn vừa rồi không phải hắn nói.

“…”

Cô tướng quân lo lắng tìm một vòng vẫn không thấy người, cuối cùng tìm tới nơi này, binh lính đang ăn thấy y vội vàng đứng dậy: “Tướng quân.”

Cô tướng quân nhàn nhạt ừ một tiếng: “Các ngươi có nhìn thấy một người trẻ tuổi không?” Y miêu tả đơn giản một lần, phát hiện xung quanh đều trầm mặc, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”

Mọi người vươn tay, tất cả đều chỉ về một hướng, Cô tướng quân vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa trên bãi cỏ có một thân ảnh quen thuộc. Y không nói hai lời liền đi nhanh qua, bỏ lại một đám người nhìn theo, thì thầm thảo luận.

Y vốn tưởng vương gia ngồi hờn dỗi ở đây, ai biết lại đang ăn cơm, lương khô với rau xanh.

Cô tướng quân trong giây lát cứng đờ, gần như không thể tin chuyện mình đang thấy, vị vương gia này cẩm y ngọc thực từ nhỏ, sao có thể nuốt trôi mấy thứ này? Cô tướng quân yên lặng nhìn, giống như ngoại trừ người trước mặt thì không thấy gì khác, y bỗng nhiên có chút yêu thương, vị vương gia này vốn được chiều chuộng che chở, vậy mà phải ở đây chịu tội.

Long Thiên Tài nghe thấy bọn họ nói chuyện, quay đầu lại, thấy rõ người đến thì “Hừ” một tiếng, tiếp tục ăn: “Sao chỉ có mình ngươi, vị quân sư ngu ngốc kia đâu?”

“…” Mọi người lần đầu tiên nghe được có người nói quân sư là ngu ngốc, tất cả đều cứng ngắc, yên lặng nhìn.

Cô tướng quân không đáp, mà tiến lên trầm giọng nói: “Ta đã cho người chuẩn bị cơm nước cho ngươi, sắp đưa lên rồi.”

Mọi người không dám làm trái, vội vàng từ bếp bưng tới cơm nước đã làm tốt, cậu lính hậu cần kia vừa mới trở về, thấy vậy suýt ngất xỉu, cái người oán giận cậu không cho ăn cơm vậy mà… vậy mà chính là người ở trên xe ngựa! Mà cậu chỉ cho lương khô bình thường, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.

Long Thiên Tài dừng lại, tay trái hắn cầm lương khô, tay phải cầm đũa dừng ở không trung, nhìn cơm nước của mình, rồi nhìn đồ ăn mới được mang lên, sau đó lại nhìn cơm nước của mình, lại nhìn nhìn đồ mới mang lên, há miệng ngậm miệng, tức thì nghẹn ngào: “… Ngươi thật sự cực kỳ độc ác!”

Cô tướng quân ngồi xuống bên cạnh hắn, đem đồ ăn đưa tới: “Ăn đi, tất cả là chuẩn bị cho ngươi.” Y dừng một chút, trịnh trọng nói: “Ta nói sẽ chăm sóc ngươi chu đáo, chắc chắn sẽ không cho ngươi chịu khổ nửa phần.”

Mọi người đều há to mồm, bọn họ chắc chắn không nghe lầm, tướng quân luôn luôn uy nghiêm của họ, khi nói câu kia thì mang theo chút ôn nhu, tướng quân với người này… Rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Long Thiên Tài còn đang cứng ngắc: “… Đây là đãi ngộ bất bình đẳng giai cấp trong truyền thuyết sao?”

Tất nhiên là Cô tướng quân không hiểu, nhưng y đã quen bình tĩnh, nhìn người này bất động liền đưa tay qua lấy lương khô. Long Thiên Tài giật mình hoàn hồn, tay nắm lại, thì thào: “Lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ…”

Cô tướng quân ngẩn ra: “Cái gì?”

Long Thiên Tài không đáp, gia giáo tốt đẹp dạy hắn không được đem đồ ăn được một nửa vất đi, lần thứ hai nhìn lại món ngon trước mặt, lại nhìn nửa miếng lương khô với bát rau xanh của mình, im lặng quay đầu: “Ngươi ăn chưa?”

Cô tướng quân lắc đầu.

“Tiểu Hoa… à, quân sư ngu ngốc ăn chưa?”

“…” Lần thứ hai lắc đầu, “Sao vậy?”

“Vậy thì, ngươi ăn mấy thứ này đi, đừng lãng phí, Long Thiên Tài bỏ thêm ít đồ ăn vào trong bát, bưng lên: “Ngươi để ta được yên lặng một chút, hiện tại lão tử thật sự không muốn nhìn thấy các ngươi…”

Hắn đi đến chỗ đám binh lính đang ngồi cách đó không xa, nói: “Bạn tốt, cho ta ngồi chung với.”

Đa số những người này đã ăn xong, đang quan sát bọn họ, lúc này thấy hắn liền tự giác tránh ra. Long Thiên Tài ngồi xuống đặt bát trên mặt đất, nhìn quanh: “Có ăn không, ăn no chưa? Hơi nhiều thức ăn.”

Binh sĩ nhìn thức ăn trong bát, đều ngẩn ra, Long Thiên Tài đẩy: “Không sao, ăn đi, mình ta ăn không hết.”

Lúc này binh sĩ mới cầm đũa, nhìn hắn, thử hỏi: “Tiểu huynh đệ mới tới phải không?”

“Ừm.”

“Nhìn ngươi không giống con nhà bình thường, sao lại tòng quân?”

“Ta cũng có muốn đâu,” Long Thiên Tài phiền muộn, “Là đại ca của ta nói cho ta ra chiến trường cọ sát một chút, nhưng hắn cũng chẳng nói rõ để ta làm gì, ta tỉnh lại thì đã ở trong xe ngựa rồi…”

Mọi người hiểu ra, thì ra người ở trong xe ngựa chính là hắn, trong đó một người nói: “Lệnh huynh thật là, sao lại để ngươi tới chiến trường.”

Tên còn lại nói: “Nhưng xem ra lệnh huynh rất thương yêu ngươi.”

Mọi người phụ họa, vừa xe ngựa vừa thức ăn ngon, có thể làm cho Cô tướng quân chăm sóc tới mức này, huynh trưởng người này tuyệt đối quyền cao chức trọng.

“Đương nhiên rồi,” Long Thiên Tài nói: “Hắn chỉ có một đệ đệ là ta.”

“Nhưng nói vậy… càng không nên để ngươi tới nơi nguy hiểm.”

Long Thiên Tài hít hít mũi, trùng vai: “Ai biết hắn nghĩ cái gì mà lại cho ta tới đây…”

Hắn hơi cúi đầu, nhìn rõ lông mi vừa dài vừa cong thật xinh đẹp, lại kết hợp với khuôn mặt, làm cho người ta nhìn mà thấy có thiện cảm, tim đập thình thịnh. Mọi người đều an ủi: “Không sao đâu, đến lúc đó chúng ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”

“Đúng đúng, chúng ta bảo vệ ngươi!”

“A, được rồi tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?”

“À, các ngươi có thể gọi ta là…”

“Hắn là quân sư mới tới.”

Long Thiên Tài còn chưa nói xong, phía sau liền truyền tới một âm thanh uy nghiêm quen thuộc, mọi người ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy: “Tướng quân.”

Cô tướng quân sai người mang thức ăn về cho Bạch Liên xong, đứng tại chỗ nhìn tiểu vương gia. Từ khi quen biết tới nay người này gây cho y nhiều lần ngoài ý muốn, ngươi cảm thấy hắn vô dụng, nhưng rất nhiều lần hắn có thể nhìn rõ ràng cục diện, ngươi cảm thấy hắn được nuông chiều từ bé, hắn lại có thể ung dung ăn cơm rau dưa, ngươi cảm thấy hắn sinh ở hoàng cung thân mang quý khí, hắn liền có thể hiền lành ngồi trên thảm cỏ, cùng mọi người nói chuyện trời đất.

Có lẽ ngay từ đầu y đã không thể hiểu được người này, chỉ nghiêng về phía lời đồn đại, cho tới lúc chân chính gặp nhau, thì người ở trước mặt với lời đồn là hai thái cực.

Sự khác biệt này tới quá đột nhiên cũng quá trở tay không kịp, làm cho ánh mắt mọi người đều ở trên người hắn, thậm chí trong đáy lòng sinh ra ham muốn hiểu được hết ý nghĩ của hắn.

Cô tướng quân vẫn lẳng lặng nhìn, cho đến khi nhìn thấy tâm tư của binh lính thay đổi mới vội bước lên phía trước, nghe được vấn đề xưng hô, lúc này mới lên tiếng cắt lời.

Ít khi Long Thiên Tài thấy y mà không tức giận, theo đó đứng dậy, nháy nháy đôi mắt xinh đẹp: “… Gì?”

Cô tướng quân nhìn hắn: “Không phải ngươi đòi một cây quạt lông chim à?”

“Ừ,” Long Thiên Tài hai mắt sáng ngời: “Chính là cây quạt giống như của Gia Cát Lượng, à, nói ngươi cũng không hiểu, về rồi ta vẽ một bức tranh, mà thật sự ngươi cho ta làm quân sư sao?”

Cô tướng quân gật đầu: “Có bằng lòng không?”

“Tất nhiên tất nhiên,” Long Thiên Tài vội vàng đồng ý, sau đó quay đầu nhìn xung quanh một vòng, nghiêm mặt: “E hèm, bây giờ ta là quân sư của các ngươi rồi, sau này có gì không hiểu thì hỏi ta, đi theo ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi, à, các ngươi có thể gọi ta là…”

“Gia Cát Lượng.” Ở phía sau Cô tướng quân cắt lời.

“…” Mẹ nó, vừa rồi hắn nghe thấy gì vậy?

Cô tướng quân tiếp tục nói: “Các ngươi có thể gọi hắn là Gia Cát quân sư hoặc Gia Cát tiên sinh.

Mọi người đồng thanh: “Rõ.”

“…”

“Quân sư, chúng ta về thảo luận quân tình đi.” Cô tướng quân nói xong kéo hắn đi về, phía sau mọi người yên lặng nhìn, hai mặt nhìn nhau: “Có bao giờ các ngươi thấy tướng quân chủ động kéo tay một người chưa?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

“…”

Tất cả đều yên tĩnh, mọi người bắt đầu tự hỏi tướng quân cho người này làm quân sư có phải là có mục đích gì khác không.

Long Thiên Tài bị kéo vào trong lều mới hoàn hồn, hất tay y ra, nháy mắt bi phẫn: “Vì sao? Ta còn muốn nghĩ một cái tên để lưu danh sử sách mà!”

Cô tướng quân nhẫn nại giải thích với hắn tạm thời thân phận không thể bại lộ.

Long Thiên Tài bình tĩnh lại, nói tiếp: “Nhưng cũng không thể dùng tên Gia Cát Lượng, ông ta nổi tiếng lắm rồi, ta không muốn giúp ông ta nổi tiếng hơn, đổi tên đi, cho bọn họ gọi ta là Thiên Tài, bản vương chính là thiên tài mà.”

“…”

“Có nghe thấy không?”

“… Được.”

“Vương gia…” Lúc này một thanh âm suy yếu vang lên.

Long Thiên Tài quay đầu, chỉ thấy Bạch Liên đứng đó, trên tay ôm vài cuốn sách, đang nhìn hắn. Hắn bước vài bước lên phía trước: “Ai nha, Tiểu Hoa, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, giúp đỡ nhau nhiều nhé.”

Bạch Liên: “…”

Cô tướng quân: “…”

“Có phải ngươi vừa gọi ta không? Có chuyện gì sao?”

“…” Bạch Liên gật đầu lia lịa: “Có, biên quan vừa truyền tin tới, tên Vân Nhàn kia vốn không phải người Bắc Mạc, mà lại có quan hệ với hai nước kia. Người như vậy lại có thể làm quân sư, ta nghĩ rằng giữ hắn rất khó, tốt nhất là cầm cung bắn chết. Nhưng ta sợ bắn một lần không chết thì lần sau không còn cơ hội.”

“Đúng vậy, đánh rắn động cỏ,” Long Thiên Tài suy nghĩ một chút, “Như vậy đi, ta nghĩ biện pháp để hắn ra trận, cho các ngươi tìm vị trí tốt, ừm,… Cho dù ta là người tốt, nhưng không nên sơ sảy, ai, lúc đầu ta muốn giữ lại hắn, nhưng thôi, nghĩ đến hắn chắc cũng chẳng quá thông minh, giết thì giết đi.”

Bạch Liên vâng một tiếng, nhẫn nhịn, nhưng vẫn hỏi ra miệng: “Sao vương gia lại cho rằng tên quân sư kia ngu ngốc?”

“Thì đó, đầu hắn bị nước vào mới muốn đánh Thánh Hoa lúc này,” Long Thiên Tài không khách khí nói: “Nói cho các ngươi biết, nếu như ta là hắn đầu tiên sẽ thống nhất Bắc Mạc, kết thành liên minh, nhân cơ hội đánh thắng vài trận, đánh càng nhiều càng tốt, để cho hai tộc kia nếm đủ ngon ngọt cao ngạo tự mãn, rồi tìm cơ hội khiến bọn họ sản sinh mâu thuẫn…”

Hắn cười hắc hắc: “Quá trình này ta sẽ tìm tàn quân bộ một lạc nhỏ thích hợp, nói với bọn họ bộ tộc ta không muốn có trận chiến tranh này, nhưng hai bộ lạc còn lại nhất định không đồng ý, ta cũng không biết phải làm sao.”

Bạch Liên chấn động mạnh một cái, suýt nữa đánh rơi sách: “… Nhất định bọn họ sẽ giúp ngươi loại bỏ hai bộ tộc kia.”

“Đúng vậy,” Long Thiên Tài nói, “Ta sẽ để cho bọn họ cải trang thành người hai bộ tộc kia khơi mào sự cố, lúc này hai tộc đã không hợp, chắc chắn sẽ đánh nhau.Tàn quân thì một lòng muốn xây dựng lại bộ lạc, tuyệt đối sẽ dùng hết toàn lực. Người hai tộc kia lại không biết đối phương là giả, nhìn thấy bọn họ hạ tử thủ, lúc nóng giận sẽ ra tay độc ác, như vậy ba bên đánh đến ngươi chết ta sống, ha ha, chờ bọn hắn tiêu hao vừa đủ ta sẽ cho đại quân đi nuốt gọn.”

Trong lều cực kỳ yên tĩnh, Bạch Liên lui về phía sau một bước.

Long Thiên Tài tiêu sái ngồi xuống ghế mềm: “Tận dụng người khác làm con tốt thì mạng, nếu mình không cần ra tay thì không ra tay, lão đại đã dạy rồi,” hắn liếc mắt nhìn bọn họ, “Sao vậy? Thấy ta rất âm hiểm?”

Bạch Liên lắc đầu: “Không, binh bất yếm trá, không hề sai.”

“Nói đúng ra, ta đây chả là gì, lão đại của ta mới thực sự âm hiểm, không hiểu sao có người lại dám…” Long Thiên Tài đang nói bỗng dừng lại, như là nghĩ đến việc gì không tốt, thậm chí khuôn mặt còn hơi nhăn nhó.

Hai người vô cùng kinh ngạc: “Sao vậy?”

“Không có gì,” Long Thiên Tài hoàn hồn, nói qua chuyện khác, “Tiếp, chờ ta thống nhất xong Bắc Mạc, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, binh hùng tướng mạnh trở lại đánh Thánh Hoa, như vậy mới tốt, chứ không như bây giờ bọn họ định đánh Thánh Hoa kiểu gì. Cho nên ta mới nói hắn không thông minh, nhương ngoại tất tiên an nội, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu.”

(Nhương ngoại tất tiên an nội: muốn lo việc bên ngoài thì phải giải quyết được vấn đề bên trong)

“Nhương ngoại tất tiên an nội?” Hai người đồng thời giật mình, nhịn không được hỏi, “Vương gia tài hoa như vậy sao không đền đáp triều đình?”

“Hả?” Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, “Bảo ta bán mạng sao? Ta không thèm đi, làm không tốt cắt chức là chuyện nhỏ, rơi đầu là chuyện lớn, làm tốt thì bị người ghen ghét, bị ai hại chết cũng không biết, hơn nữa công lao càng lớn danh vọng càng cao, với thân phận của ta, đến lúc đó ta không soán vị thì cũng có người suốt ngày bảo ta soán…”

Cô tướng quân hoảng sợ cắt lời: “Vương gia, lời này không thể nói!”

Long Thiên Tài nghĩ thầm cổ nhân xác thực có kiêng kỵ chuyện này, liền gật đầu: “Được rồi, ta muốn làm một vương gia nhàn nhã, cả ngày ăn ngon, muốn làm gì thì làm, các ngươi thấy sao?”

“…” Cô tướng quân không nói gì, người này đã hiểu hết, lẽ nào đây là lý do hắn chậm chạp không chịu ra khỏi hoàng cung? Không đúng, không phải người này đã quên hết rồi sao?

Cô tướng quân cùng Bạch Liên nhìn nhau, đều không hiểu tại sao lại như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện