Hoàng hôn buông xuống, tam hoàng tử còn chưa tới thì Hướng Hoằng Huy đã vội vàng vào hành cung. Long Thiên Tài nhìn chằm chằm tên yêu quái này, trong mắt lập lòe hai chữ: giải dược.
Đôi mắt đào hoa của Hướng Hoằng Huy ngập tràn ý cười, như thể không nhìn thấy hắn mà cười cười với muội muội mình nhàn thoại việc nhà. Long Thiên Tài lập tức phẫn nộ, khổ cực bám theo người này vào nhà, đâm vào lưng y, lúc này mới lùi về một chỗ cách y không xa lắm, ho một tiếng: “Ta nói này… Có phải chúng ta cần giải quyết một vài chuyện trước không nhỉ?”
Hướng Hoằng Huy mỉm cười: “Không vội.”
“…” Long Thiên Tài hít hít mũi, “Sau khi trúng độc, ta ngủ lại phủ tướng quân một đêm, sau đó dùng hai ngày để chuẩn bị lên đường, hai ngày để đi tới đây, mạng ta chỉ còn lại mười ngày, mười ngày!”
“Ừm, còn rất dài.”
“…”
Long Thiên Tài trừng vẻ mặt tươi cười của y, thầm nghĩ nếu mình xông lên ôm đầu gối y hô một tiếng “Đại tẩu” thì có kết quả thế nào. Sau đó bả vai trùng xuống, tội nghiệp đi tới bên người mặt than tìm sự an ủi. Hắn cảm thấy cứ tự ngược mình như vậy thật đúng là hết thuốc chữa.
Cô tướng quân ôm hắn vào lòng vỗ vỗ, liếc mắt nhìn Hướng Hoằng Huy, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn làm thế nào?”
Hướng Hoằng Huy cười nhấp một ngụm trà: “Bổn vương muốn để chư vị nghỉ ngơi tại hành cung của xá muội mấy ngày, nếu như chờ đợi buồn chán thì có thể du sơn ngoạn thủy, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Mấy người trầm mặc. Ý của Hướng Hoằng Huy là muốn cho người ngoài biết được bọn họ đứng về một phía với nhau, để một số người biết mà kiêng kị, hoặc không nhẫn được mà ra tay sớm hơn. Đối với việc Hướng Hoằng Huy muốn dụ ai ra Long Thiên Tài cũng không quan tâm, chỉ yếu ớt hỏi: “Nếu như mười ngày sau mục đích của ngươi vẫn không đạt được thì sao?”
Hướng Hoằng Huy không đáp mà nói: “Chắc chắn bản vương sẽ không để cho vương gia xảy ra chuyện được.”
Long Thiên Tài đành phải chấp nhận lùi về sau. Hướng Hoằng Huy dời mắt, cười nói: “Triển huynh mời.”
Triển Lăng Yến cười cười, đứng dậy đi ra ngoài cùng y, không biết là để thương lượng cấu kết làm chuyện xấu gì với nhau. Mấy người còn lại ngồi một hồi thì nghe thấy bên ngoài thông báo tam hoàng tử tới. Hướng Hoằng Tiếc liền cười dài đứng dậy đón tiếp.
Lần này Hướng Hoằng Dương dẫn theo một mỹ nhân tới, may là ở hành cung này mỹ nhân nhiều như mây, đến mức có thể làm cho người ta nhìn mỏi mắt. Vì vậy lúc này thấy hắn như vậy thì cũng không cần nhìn nhiều thêm làm gì. Hướng Hoằng Dương hàn huyên hai câu, cười hỏi: “Bản vương nghe nói đại ca đã về, sao lại không thấy y đâu?”
“Y ra ngoài ngắm cảnh với Triển hoàng tử của Cổ Thục rồi, chắc là cũng sắp về thôi.”
“Sao?” Hướng Hoằng Dương hơi nhếch mày, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi có chút đứng ngồi không yên, nhưng hắn còn chưa kịp ra ngoài thì đã thấy hai người kia trở về. Hướng Hoằng Tiếc thấy vậy liền cười dài phân phó nhà bếp đưa thức ăn lên.
Bọn họ ngồi cùng nhau ăn, không để cho hộ vệ thủ bên người mà chỉ để lại vài thị nữ phụ trách rót rượu. Long Thiên Tài không cần phải đứng thì rất vui vẻ, sung sướng lôi mặt than đi tản bộ trong hành cung. Cô tướng quân thấp giọng hỏi: “Thân là thư đồng, đáng lẽ ra ngươi phải ở bên ngoài canh chừng chứ?”
“Không sao đâu, có người hỏi ta đã bảo là Vân Nhàn sai ta đi vẽ một bức tranh cho cậu ấy rồi, ai dám cản ta chứ?” Long Thiên Tài vỗ vỗ vai y, “Cho nên ngươi cứ yên tâm mà đi chơi với ta, qua bên kia.”
Cô tướng quân nhàn nhạt nói: “Đồ vẽ tranh.”
“…” Long Thiên Tài nhìn bàn tay rỗng tuếch, nhấn mạnh, “Trước tiên phải quan sát một chút, quan sát có hiểu không?”
Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn, không hỏi lại. Hai người bước chầm chậm trên con đường rải đá nhỏ. Long Thiên Tài ngẩng đầu, thấy trong tiểu đình phía trước có một thiếu niên đang ngồi, đúng là Tiểu Diệp. Người nọ cũng thấy bọn họ, liền đứng dậy cười cười với hai người.
Long Thiên Tài há miệng lại ngậm miệng, nhẹ giọng cảm khái: “Đúng là mỹ nhân, cười rộ lên thì cảnh vật xung quanh liền thất sắc…”
“…”
“Ai, đi, chúng ta đi qua…” Long Thiên Tài còn chưa nói xong thì cánh tay đã bị người nắm, kéo hắn trở về. Hắn vội vàng nói: “Này, đi bên này mà.”
“Ừ,” Cô tướng quân chỉ vào một chỗ nói, “Không đi bên đó, chúng ta đi bên kia.”
“Ta không đi,” Long Thiên Tài ôm chặt một thân cây, “Ta chỉ đi bên này thôi, bên kia không có mỹ nhân, ta muốn trò chuyện đôi ba câu với người đẹp.”
Cô tướng quân yên lặng tiếp tục đi, một hai bước, thấy mình vẫn đứng tại chỗ. Y quay đầu lại: “Buông tay.”
Long Thiên Tài càng ra sức ôm cây: “Ngươi có bản lĩnh thì nhổ cái cây này lên đi.”
“…”
Long Thiên Tài hít hít mũi: “Còn thiên lý hay không, mạng ta chỉ còn mười ngày thôi, muốn ngắm mỹ nhân cũng không cho, ông trời ơi, hay là ông cho thiên lôi đánh xuống để ta được giải thoát đi! Gào khóc ngao!”
“…”
“Ta khi còn sống không thể yêu đương,” Long Thiên Tài nhìn người nào đó, thê thảm nói, “Mặt than, ta cũng coi như ngươi chết rồi, ngươi buông tay đi, kiếp sau chúng ta lại tiếp tục tiền duyên.”
“…” Cô tướng quân thỏa hiệp, “Đi.”
Long Thiên Tài lập tức vui vẻ,vội vàng chạy đến tiểu đình,Tiểu Diệp nhìn thấy hết cảnh này, trong con ngươi ngập tràn ý cười: “Vương gia, tướng quân, mời ngồi.”
Bước chân của Cô tướng quân ngừng lại, Long Thiên Tài thì nhếch mày. Tiểu Diệp cười nói: “Công chúa đã nói thân phận của hai vị với ta rồi, để chúng ta âm thầm bảo hộ an nguy cho vương gia.”
Long Thiên Tài hiểu ra, ngồi xuống ghế đá: “Người trong hành cung cũng biết?”
Tiểu Diệp lắc đầu: “Nhiều người biết thì bí mật khó giữ.”
Long Thiên Tài ừ một tiếng, nhìn cơm nước trên bàn: “Chỉ có mình ngươi thôi à?”
“Ừm, vương gia đã ăn chưa?”
“Ăn một chút.”
“…” Cô tướng quân trầm mặc nhìn hắn, đột nhiên rất muốn hỏi rốt cuộc người mới ăn hai bát cơm thuận tiện chén sạch cả bàn thức ăn là ai.
Long Thiên Tài liếc y một cái: “Ngươi nhìn xem, cảnh vật ở đây đẹp thế này cơ mà, chúng ta tâm sự nói chuyện một chút đã nhỉ.”
“…”
Tiểu Diệp không biết tình hình thực tế, phân phó người lấy thêm hai cái bát, rồi dọn thêm thức ăn lên, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện rất rôm rả.
“Ai, được rồi,” Long Thiên Tài gắp một miếng thức ăn, cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Người bên cạnh tam hoàng tử cũng là mỹ nhân, sao công chúa không bắt về?”
“À, ngươi nói y hả,” Tiểu Diệp cười cười, “Tuy rằng công chúa thích thu gom mỹ nhân, nhưng lại rất coi trọng vấn đề nhân phẩm tính cách. Người nọ không phải người biết an phận, trước đây y cũng muốn vào hành cung, nhưng công chúa không cho. Sau không biết làm thế nào mà y lại qua lại với đại công tử nhà thương gia buôn muối, rồi sau lại bò được lên giường tam hoàng tử, tiến nhập vương phủ.”
“Y có khả năng thế sao?”
“Đúng vậy.”
Long Thiên Tài gật đầu, đang định mở miệng thì thấy một bóng người xuất hiện ở phía trước, thì ra là Vân Nhàn. Hắn nhất thời vô cùng kinh ngạc: “Sao ngươi lại ra đây?”
“Thật sự không chịu nổi nữa rồi,” Vân Nhàn đi vào tiểu đình ngồi xuống, “Ta ra ngoài hóng gió.”
Long Thiên Tài thấu hiểu, trong mỗi câu nói của những người kia không biết chứa bao nhiêu ẩn ý. Hắn thuận tay đưa đũa của mình qua: “Ăn no chưa, không no thì ăn tiếp đi.”
Vân Nhàn còn chưa kịp đáp lời, Cô tướng quân đã nhanh chóng đoạt lấy đũa của tiểu vương gia, nhìn Vân Nhàn: “Tự lấy cho mình một đôi mới đi.”
Long Thiên Tài: “…”
“…” Vân Nhàn trừng mắt nhìn y, ngươi nghĩ ta thích dùng đũa của hắn chắc!
Tiểu Diệp thấy vậy thì mỉm cười, nhanh chóng sai người đi lấy thêm đôi đũa khác, khi ngẩng đầu thoáng nhìn thì chợt ngẩn ra, cười nhạt: “Chà, có lẽ tam hoàng tử sợ vương gia buồn chán, phái người tới tiếp chuyện rồi.” Từ “vương gia” hắn nói tất nhiên là chỉ Vân Nhàn. Mấy người đều nhìn lại, chỉ thấy một mỹ nhân đang đi tới gần, chậm rãi bước lên tiểu đình, hơi khom lưng: “Vương gia, vương gia nhà ta sợ ngươi thấy nhàm chán, đặc biệt lệnh cho ta tới chỗ này.”
Xưng hô ta với ngươi, hành lễ mà không khác gì không làm. Trong lòng Vân Nhàn tính toán, người này không phải được sủng mà kiêu thì cũng là không vừa mắt với cậu. Cậu xua tay: “Trở lại nói với tam hoàng tử, bản vương đa tạ ý tốt của hắn, nhưng ta chỉ muốn ở một mình thôi.”
Người nọ nhìn mấy người trong đình, tươi cười nơi khóe miệng cứng lại: “… Một mình?”
“Đúng vậy đó, ngươi đi đi.”
Người nọ âm thầm siết tay, y không thích người này. Cũng đều có dung mạo hơn người, cũng đều là leo lên giường của hoàng tử, người này lại có thể được phong vương gia khác họ danh chấn thiên hạ, mà mình thì phải nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày. Tuy biết rằng mỗi người một số phận, nhưng y vẫn thấy tức giận bất bình. Có điều lúc này y không thể đi, tam hoàng tử lệnh cho y phải thăm dò ý tứ người này, y ngàn lần không thể tay trắng ra về. Vì vậy, y cười theo, ngồi xuống ghế đá: “Xin vương gia thương xót, vương gia nhà ta đã phân phó như vậy, nếu ta nhanh chóng trở lại thì chắc chắn sẽ bị phạt mất,” y nhìn nhìn xung quanh, đổi sang chuyện khác, “Không biết tiểu vương gia đi đâu nhỉ?”
Vân Nhàn vô cùng kinh ngạc: “Hắn cũng đi ra rồi sao?”
Người nọ gật đầu: “Vương gia đi không bao lâu thì tiểu vương gia cũng rời đi.”
Vân Nhàn trầm ngâm, phỏng chừng Thai Văn Khoan cũng không chịu nổi bầu không khí kia, có điều nếu hắn đi thì chỉ còn Mộc Tử là người Thánh Hoa duy nhất còn ở lại, như vậy…
Long Thiên Tài biết cậu đang nghĩ gì, liền nói: “Không sao đâu, có Tiểu Hoa Tiểu Thảo ở cùng rồi.”
“Tiểu Hoa Tiểu Thảo?” Người nọ mỉm cười, “Tên thật thú vị.” Hắn âm thầm siết chặt nắm tay, từ khi nào mà thư đồng và thị vệ được phép ngồi cùng bàn với hắn vậy? Vân Nhàn không để ý tới hắn, ấn tượng của người này đối với cậu rất kém. Tuy rằng Long Thiên Tài rất thích mỹ nhân, nhưng cũng không quá thích hắn. Long Thiên Tài đổi sang nói tiếng Anh, nói qua về tiểu sử của người này một chút: “Ta thấy hắn có vẻ khó chịu với ngươi, để cho hắn đi thôi.”
Dưới ánh mắt trân trối không hiểu gì của mọi người, Vân Nhàn gật đầu, nhìn sang người nọ: “Sao ngươi còn không đi?”
Người nọ bất chấp ngôn ngữ kỳ quái vừa rồi, khóe miệng cứng ngắc: “Vương gia bất mãn với tiểu nhân ở chỗ nào sao?”
“Không có, bản vương chỉ cảm thấy,” Vân Nhàn chỉ vào con gà quay trên bàn, “Ngươi tựa như cái này.”
Người nọ ngẩn ra: “Đây là ý gì?”
Vân Nhàn chỉ cười không nói, người nọ không khỏi nghĩ sâu đến mấy tầng, cảm thấy chữ “kê” và chữ “kỹ” từa tựa nhau, rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh. Từ khi theo tam hoàng tử đến giờ còn chưa có người nào dám châm chọc hắn như thế: “Lời này của vương gia là có ý gì?”
Người hầu đứng sau lưng hắn thấy thế vội vàng khuyên: “Công tử, vương gia nói ngài tú sắc khả xan.”
(Tú sắc khả xan: sắc đẹp thay được cho cơm ăn)
Sắc mặt người nọ hòa hoãn hơn một chút: “… Thật không?”
Vân Nhàn vẫn không đáp, Long Thiên Tài liền ra vẻ đơn thuần giải thích: “À, công tử đừng giận, ý của vương gia nói là giường của ngươi luôn có người đến người đi, lúc nào cũng bận rộn.”
Suýt chút nữa thì người hầu kia trượt chân ngã dập mặt, Cô tướng quân ngẩn ra, Tiểu Diệp thì lần đầu tiên nghe thấy có người nói như vậy, tay không cầm chắc, đôi đũa trên tay rơi luôn xuống bàn, Vân Nhàn thì cất tiếng cười to. Sắc mắt người nọ thay đổi mấy lần, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau: “Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Người nọ quay đầu lại, tủi thân đi đến bên cạnh hắn. Người đến chính là Hướng Hoằng Dương, đi theo hắn đều là những người cùng ăn trong bữa tiệc tối, chứng tỏ sau khi hai vị vương gia rời đi thì tiệc cũng tàn. Hắn nhìn mỹ nhân trong lòng: “Sao thế, vương gia bắt nạt ngươi hả?”
Người nọ cúi đầu, không nói gì, nhưng ngược lại người hầu kia có vẻ rất tức giận bất bình, muốn để cho tam hoàng tử xử lý tên thư đồng nọ, liền nói hết từ đầu chí cuối mọi việc. Người nọ biến sắc, trăm triệu lần không thể nói lời này, bằng không đây rõ ràng là đang nhắc nhở người khác y là tàn hoa bại liễu sao? Nhưng giờ có nói gì thì cũng không kịp rồi.
Quả nhiên, Hướng Hoằng Dương nghe vậy thì trong lòng cũng khó chịu, nhưng rất nhanh đã chú ý tới chuyện khác. Hắn nhìn rõ, thư đồng đứng ở sau Vân Nhàn thấy bọn họ tới thì liền đứng dậy, thầm nghĩ người này nhìn thì ngoan ngoãn, không ngờ lại nhanh mồm nhanh miệng như thế, thật sự rất thú vị. Hắn hơi nhướng mày: “Vậy sao?”
Long Thiên Tài như là không nhận thấy tầm mắt của hắn, cúi đầu yên lặng giả bộ mình chính là không khí. Từ góc độ của Hướng Hoằng Dương nhìn qua là có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, khuôn mặt *** xảo bừng sáng cả tiểu đình hơi tối, khiến cho lòng người thấy ngứa ngáy.
Người nọ vừa nhìn thấy hứng thú dấy lên trong mắt hắn thì thất kinh trong lòng, gấp gáp bước tới bên cạnh hắn. Lúc này Hướng Hoằng Dương mới hoàn hồn, chậm rãi bước vào.
Tất nhiên là Vân Nhàn cũng nhận thấy ánh mắt của hắn, liền cười nói: “Thư đồng của bản vương không hiểu chuyện, hoàng tử chớ trách,” dứt lời thì nghiêng đầu phân phó, “Còn không mau đi xuống.”
“Vâng.” Long Thiên Tài lập tức cùng Cô tướng quân rời đi, về phía tây sương. Hắn cẩn thận bước đi, đang định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy một chút tiếng cười truyền tới từ bên cạnh, cực kỳ quen thuộc. Hắn chậm rãi đi về phía đó, núp sau cây cột nhìn sang, thấy Thai Văn Khoan đang ngồi nói chuyện phiếm với một đám mỹ nữ, nước bọt sắp chảy xuống rồi. Nhưng có vẻ như là hắn không biết những mỹ nhân này chỉ thích nữ nhân, chứ không hề có một chút hứng thú nào với hắn.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, vài mỹ nhân mượn cớ đi trước, lúc đi ngang qua Long Thiên Tài đang ôm cột, thanh âm truyền tới rõ ràng: “Đây là tiểu vương gia Thánh Hoa sao? Thì ra cũng chẳng có gì đặc biệt, xem bộ dạng ngu ngốc của hắn kìa.”
“Cho nên mới nói, trăm nghe không bằng một thấy.”
“Đúng vậy.”
Long Thiên Tài: “…”
Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn, an ủi: “Đừng tức giận.”
“…”
Long Thiên Tài tức giận mà không thể phát ra, chỉ đành nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Không được, việc này không thể để yên!”
Vì phòng ngừa hắn không kiềm chế được, Cô tướng quân vội vàng ôm hắn rời đi. Long Thiên Tài nắm lấy quần áo của y: “Ngươi nói xem ta có ngươi thì làm được cái gì hả? Còn không giúp ta trút giận được, sao số ta lại khổ như vậy cơ chứ!”
Cô tướng quân im lặng giây lát: “Tức giận thật sao?”
“Đúng!”
“Vậy được rồi,” Cô tướng quân ôm hắn về phòng, gọi vài tên ám vệ vào thấp giọng phân phó vài câu, Long Thiên Tài ngạc nhiên: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Để cho ngươi trút giận.”
Vì vậy khi Thái Văn Khoán thỏa mãn trở về phòng, đang định cởi áo ra đi ngủ thì đột nhiên có người từ phía sau kéo lại, bịt chặt miệng hắn rồi lập tức chụp một bao tải lên đầu, bên tai chỉ nghe thấy có một tiếng hét kinh hãi: “Có thích khách!”
Trong lòng hắn run lên, vậy mà thân thể lại bị người đè lên mặt đất, dùng quyền đấm cước đá.
“Ưm ưm ưm!”
“…” Long Thiên Tài há to mồm, nhìn người đang bị đè chặt trên mặt đất. Cô tướng quân bình tĩnh kéo hắn tới trước, thấp giọng nói: “Đó, đá đi.”
“…” Long Thiên Tài nhìn người nào đó trên mặt đất, nhấc chân đá lên cái mông kia một chút, rồi yên lặng bước về, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Quá thảm rồi…”
Lát sau, Cô tướng quân kéo hắn ra ngoài, ám vệ tiếp tục kinh hô: “Không xong rồi, mau đi thôi, có ám vệ!”
Vừa dứt lời, mấy người lập tức lui lại, Cô tướng quân kéo Long Thiên Tài phá cửa mà vào, Thai Văn Khoan hoảng loạn kéo bao tải trên đầu xuống, lấy miếng vải trong miệng ra nhìn người bên cạnh, vội vàng nhào vào ***g ngực y: “Mẹ ơi, làm ta sợ muốn chết, may mà ngươi về kịp lúc, không thì ta đã bị đánh chết rồi, hu hu hu!”
Người đứng trong gian phòng từ đầu đến cuối, Mộc Tử: “…”
Long Thiên Tài đứng một bên nhìn, âm thầm gật đầu, ám vệ đánh người cực kỳ chuẩn xác, trên mặt không có một vết thương nào.
Thai Văn Khoan khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn hơi nước, nắm chặt quần áo Mộc Tử: “Ngươi ngươi ngươi đừng đi nữa, đêm nay ngủ lại đây đi, ta sợ, hu hu hu, ta sợ…”
“…”
“Ngươi định đi à? Định đi à? Ngươi… Nếu không thì ta về phòng ngươi cũng được, dù sao đêm nay ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi ta!”
“…”
Bạch Liên đứng đó cũng nhìn thấy hết mọi chuyện. Y nhìn người này, bỗng nhiên vui mừng gật đầu, cuối cùng thì cũng phát hiện ra người có số phận thê thảm đến vậy, thật không dễ dàng!
Y xoa xoa trán, xoay người đi ra ngoài. Hôm nay y đi theo tên dối trá kia tìm mỹ nhân nói chuyện phiếm, đầu tiên là nữ, sau đó thì lại thành nam. Lúc đầu là nữ thì còn tốt, nhưng tới lúc một đám nam tử vây quanh Tiêu Sùng thì… Người nọ có vẻ ngoài lỗi lạc, phe phẩy cây quạt trong tay thì nghiễm nhiên có bộ dạng của một công tử văn nhã, mỹ nhân nào gặp mà chẳng thích. Y đứng một bên nhìn, chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu muốn chết, bất tri bất giác uống nhiều rượu, lúc này có chút mê mang.
Y đã đổi phòng rồi, thị vệ cùng phòng không trở về, y cởi quần áo ra, nằm lên giường nhắm mắt ngủ. Trong cơn mơ hồ, y cảm giác có người nâng mình dậy, bên tai nghe thấy người nọ nói: “Uống chút nước mật, giải rượu.”
Y mơ mơ hồ hồ ừ một tiếng, uống ngụm nước trên tay người kia rồi mới mở mắt ra. Sau khi nhìn rõ, y lập tức tỉnh táo hơn một chút, ngây ra một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Tiêu Sùng đưa tay phất qua phất lại trước mặt y: “Hồi hồn.”
Bạch Liên há miệng lại ngậm miệng, nhấn mạnh từng chữ: “Sao ngươi lại ở đây?”
Tiêu Sùng cười đến cực kỳ đẹp mắt: “Trùng hợp ta cũng đổi phòng với người khác.”
“…”
Long Thiên Tài bị Cô tướng quân kéo về phòng. Hắn ngồi yên trên ghế, vẻ mặt phức tạp nhìn y.
Cô tướng quân nhàn nhạt hỏi: “Sao thế?”
“Ta cảm thấy cả bụng ngươi chỉ toàn ý xấu.”
“Vương gia, gần đèn thì rạng.”
“…” Long Thiên Tài nhìn hắn một lát, hừ hừ chuẩn bị đi ngủ, rồi đột nhiên “a” một tiếng, “Ta có nên câu con cá đó hay không? Tên yêu quái kia nói chỉ có hoàng thất mới có giải dược, tam hoàng tử cũng là hoàng thất đúng không? Ngươi có nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn ta hôm nay không? Ngươi nói xem, nếu ta tạo mối quan hệ với hắn, sau đó sắp xếp để mình trúng độc, để hắn kiếm giải dược về cho ta thì thế nào?”
Cô tướng quân nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi biết làm gì?”
“Hả?”
“Ngâm thơ?”
“…”
“Phẩm trà? Uống rượu? Đánh đàn?”
“…”
Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn: “Ngoan, đừng hy vọng nữa.”
Long Thiên Tài bị cái giọng đó của y chọc giận: “Vậy lão tử đi bán thịt!”
Cô tướng quân tiếp tục nhàn nhạt nhìn hắn.
“Ngươi… ánh mắt đó của ngươi là ý gì?”
Cô tướng quân yên lặng lấy ra một hộp thuốc mỡ.
“…”
Đôi mắt đào hoa của Hướng Hoằng Huy ngập tràn ý cười, như thể không nhìn thấy hắn mà cười cười với muội muội mình nhàn thoại việc nhà. Long Thiên Tài lập tức phẫn nộ, khổ cực bám theo người này vào nhà, đâm vào lưng y, lúc này mới lùi về một chỗ cách y không xa lắm, ho một tiếng: “Ta nói này… Có phải chúng ta cần giải quyết một vài chuyện trước không nhỉ?”
Hướng Hoằng Huy mỉm cười: “Không vội.”
“…” Long Thiên Tài hít hít mũi, “Sau khi trúng độc, ta ngủ lại phủ tướng quân một đêm, sau đó dùng hai ngày để chuẩn bị lên đường, hai ngày để đi tới đây, mạng ta chỉ còn lại mười ngày, mười ngày!”
“Ừm, còn rất dài.”
“…”
Long Thiên Tài trừng vẻ mặt tươi cười của y, thầm nghĩ nếu mình xông lên ôm đầu gối y hô một tiếng “Đại tẩu” thì có kết quả thế nào. Sau đó bả vai trùng xuống, tội nghiệp đi tới bên người mặt than tìm sự an ủi. Hắn cảm thấy cứ tự ngược mình như vậy thật đúng là hết thuốc chữa.
Cô tướng quân ôm hắn vào lòng vỗ vỗ, liếc mắt nhìn Hướng Hoằng Huy, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn làm thế nào?”
Hướng Hoằng Huy cười nhấp một ngụm trà: “Bổn vương muốn để chư vị nghỉ ngơi tại hành cung của xá muội mấy ngày, nếu như chờ đợi buồn chán thì có thể du sơn ngoạn thủy, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Mấy người trầm mặc. Ý của Hướng Hoằng Huy là muốn cho người ngoài biết được bọn họ đứng về một phía với nhau, để một số người biết mà kiêng kị, hoặc không nhẫn được mà ra tay sớm hơn. Đối với việc Hướng Hoằng Huy muốn dụ ai ra Long Thiên Tài cũng không quan tâm, chỉ yếu ớt hỏi: “Nếu như mười ngày sau mục đích của ngươi vẫn không đạt được thì sao?”
Hướng Hoằng Huy không đáp mà nói: “Chắc chắn bản vương sẽ không để cho vương gia xảy ra chuyện được.”
Long Thiên Tài đành phải chấp nhận lùi về sau. Hướng Hoằng Huy dời mắt, cười nói: “Triển huynh mời.”
Triển Lăng Yến cười cười, đứng dậy đi ra ngoài cùng y, không biết là để thương lượng cấu kết làm chuyện xấu gì với nhau. Mấy người còn lại ngồi một hồi thì nghe thấy bên ngoài thông báo tam hoàng tử tới. Hướng Hoằng Tiếc liền cười dài đứng dậy đón tiếp.
Lần này Hướng Hoằng Dương dẫn theo một mỹ nhân tới, may là ở hành cung này mỹ nhân nhiều như mây, đến mức có thể làm cho người ta nhìn mỏi mắt. Vì vậy lúc này thấy hắn như vậy thì cũng không cần nhìn nhiều thêm làm gì. Hướng Hoằng Dương hàn huyên hai câu, cười hỏi: “Bản vương nghe nói đại ca đã về, sao lại không thấy y đâu?”
“Y ra ngoài ngắm cảnh với Triển hoàng tử của Cổ Thục rồi, chắc là cũng sắp về thôi.”
“Sao?” Hướng Hoằng Dương hơi nhếch mày, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi có chút đứng ngồi không yên, nhưng hắn còn chưa kịp ra ngoài thì đã thấy hai người kia trở về. Hướng Hoằng Tiếc thấy vậy liền cười dài phân phó nhà bếp đưa thức ăn lên.
Bọn họ ngồi cùng nhau ăn, không để cho hộ vệ thủ bên người mà chỉ để lại vài thị nữ phụ trách rót rượu. Long Thiên Tài không cần phải đứng thì rất vui vẻ, sung sướng lôi mặt than đi tản bộ trong hành cung. Cô tướng quân thấp giọng hỏi: “Thân là thư đồng, đáng lẽ ra ngươi phải ở bên ngoài canh chừng chứ?”
“Không sao đâu, có người hỏi ta đã bảo là Vân Nhàn sai ta đi vẽ một bức tranh cho cậu ấy rồi, ai dám cản ta chứ?” Long Thiên Tài vỗ vỗ vai y, “Cho nên ngươi cứ yên tâm mà đi chơi với ta, qua bên kia.”
Cô tướng quân nhàn nhạt nói: “Đồ vẽ tranh.”
“…” Long Thiên Tài nhìn bàn tay rỗng tuếch, nhấn mạnh, “Trước tiên phải quan sát một chút, quan sát có hiểu không?”
Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn, không hỏi lại. Hai người bước chầm chậm trên con đường rải đá nhỏ. Long Thiên Tài ngẩng đầu, thấy trong tiểu đình phía trước có một thiếu niên đang ngồi, đúng là Tiểu Diệp. Người nọ cũng thấy bọn họ, liền đứng dậy cười cười với hai người.
Long Thiên Tài há miệng lại ngậm miệng, nhẹ giọng cảm khái: “Đúng là mỹ nhân, cười rộ lên thì cảnh vật xung quanh liền thất sắc…”
“…”
“Ai, đi, chúng ta đi qua…” Long Thiên Tài còn chưa nói xong thì cánh tay đã bị người nắm, kéo hắn trở về. Hắn vội vàng nói: “Này, đi bên này mà.”
“Ừ,” Cô tướng quân chỉ vào một chỗ nói, “Không đi bên đó, chúng ta đi bên kia.”
“Ta không đi,” Long Thiên Tài ôm chặt một thân cây, “Ta chỉ đi bên này thôi, bên kia không có mỹ nhân, ta muốn trò chuyện đôi ba câu với người đẹp.”
Cô tướng quân yên lặng tiếp tục đi, một hai bước, thấy mình vẫn đứng tại chỗ. Y quay đầu lại: “Buông tay.”
Long Thiên Tài càng ra sức ôm cây: “Ngươi có bản lĩnh thì nhổ cái cây này lên đi.”
“…”
Long Thiên Tài hít hít mũi: “Còn thiên lý hay không, mạng ta chỉ còn mười ngày thôi, muốn ngắm mỹ nhân cũng không cho, ông trời ơi, hay là ông cho thiên lôi đánh xuống để ta được giải thoát đi! Gào khóc ngao!”
“…”
“Ta khi còn sống không thể yêu đương,” Long Thiên Tài nhìn người nào đó, thê thảm nói, “Mặt than, ta cũng coi như ngươi chết rồi, ngươi buông tay đi, kiếp sau chúng ta lại tiếp tục tiền duyên.”
“…” Cô tướng quân thỏa hiệp, “Đi.”
Long Thiên Tài lập tức vui vẻ,vội vàng chạy đến tiểu đình,Tiểu Diệp nhìn thấy hết cảnh này, trong con ngươi ngập tràn ý cười: “Vương gia, tướng quân, mời ngồi.”
Bước chân của Cô tướng quân ngừng lại, Long Thiên Tài thì nhếch mày. Tiểu Diệp cười nói: “Công chúa đã nói thân phận của hai vị với ta rồi, để chúng ta âm thầm bảo hộ an nguy cho vương gia.”
Long Thiên Tài hiểu ra, ngồi xuống ghế đá: “Người trong hành cung cũng biết?”
Tiểu Diệp lắc đầu: “Nhiều người biết thì bí mật khó giữ.”
Long Thiên Tài ừ một tiếng, nhìn cơm nước trên bàn: “Chỉ có mình ngươi thôi à?”
“Ừm, vương gia đã ăn chưa?”
“Ăn một chút.”
“…” Cô tướng quân trầm mặc nhìn hắn, đột nhiên rất muốn hỏi rốt cuộc người mới ăn hai bát cơm thuận tiện chén sạch cả bàn thức ăn là ai.
Long Thiên Tài liếc y một cái: “Ngươi nhìn xem, cảnh vật ở đây đẹp thế này cơ mà, chúng ta tâm sự nói chuyện một chút đã nhỉ.”
“…”
Tiểu Diệp không biết tình hình thực tế, phân phó người lấy thêm hai cái bát, rồi dọn thêm thức ăn lên, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện rất rôm rả.
“Ai, được rồi,” Long Thiên Tài gắp một miếng thức ăn, cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Người bên cạnh tam hoàng tử cũng là mỹ nhân, sao công chúa không bắt về?”
“À, ngươi nói y hả,” Tiểu Diệp cười cười, “Tuy rằng công chúa thích thu gom mỹ nhân, nhưng lại rất coi trọng vấn đề nhân phẩm tính cách. Người nọ không phải người biết an phận, trước đây y cũng muốn vào hành cung, nhưng công chúa không cho. Sau không biết làm thế nào mà y lại qua lại với đại công tử nhà thương gia buôn muối, rồi sau lại bò được lên giường tam hoàng tử, tiến nhập vương phủ.”
“Y có khả năng thế sao?”
“Đúng vậy.”
Long Thiên Tài gật đầu, đang định mở miệng thì thấy một bóng người xuất hiện ở phía trước, thì ra là Vân Nhàn. Hắn nhất thời vô cùng kinh ngạc: “Sao ngươi lại ra đây?”
“Thật sự không chịu nổi nữa rồi,” Vân Nhàn đi vào tiểu đình ngồi xuống, “Ta ra ngoài hóng gió.”
Long Thiên Tài thấu hiểu, trong mỗi câu nói của những người kia không biết chứa bao nhiêu ẩn ý. Hắn thuận tay đưa đũa của mình qua: “Ăn no chưa, không no thì ăn tiếp đi.”
Vân Nhàn còn chưa kịp đáp lời, Cô tướng quân đã nhanh chóng đoạt lấy đũa của tiểu vương gia, nhìn Vân Nhàn: “Tự lấy cho mình một đôi mới đi.”
Long Thiên Tài: “…”
“…” Vân Nhàn trừng mắt nhìn y, ngươi nghĩ ta thích dùng đũa của hắn chắc!
Tiểu Diệp thấy vậy thì mỉm cười, nhanh chóng sai người đi lấy thêm đôi đũa khác, khi ngẩng đầu thoáng nhìn thì chợt ngẩn ra, cười nhạt: “Chà, có lẽ tam hoàng tử sợ vương gia buồn chán, phái người tới tiếp chuyện rồi.” Từ “vương gia” hắn nói tất nhiên là chỉ Vân Nhàn. Mấy người đều nhìn lại, chỉ thấy một mỹ nhân đang đi tới gần, chậm rãi bước lên tiểu đình, hơi khom lưng: “Vương gia, vương gia nhà ta sợ ngươi thấy nhàm chán, đặc biệt lệnh cho ta tới chỗ này.”
Xưng hô ta với ngươi, hành lễ mà không khác gì không làm. Trong lòng Vân Nhàn tính toán, người này không phải được sủng mà kiêu thì cũng là không vừa mắt với cậu. Cậu xua tay: “Trở lại nói với tam hoàng tử, bản vương đa tạ ý tốt của hắn, nhưng ta chỉ muốn ở một mình thôi.”
Người nọ nhìn mấy người trong đình, tươi cười nơi khóe miệng cứng lại: “… Một mình?”
“Đúng vậy đó, ngươi đi đi.”
Người nọ âm thầm siết tay, y không thích người này. Cũng đều có dung mạo hơn người, cũng đều là leo lên giường của hoàng tử, người này lại có thể được phong vương gia khác họ danh chấn thiên hạ, mà mình thì phải nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày. Tuy biết rằng mỗi người một số phận, nhưng y vẫn thấy tức giận bất bình. Có điều lúc này y không thể đi, tam hoàng tử lệnh cho y phải thăm dò ý tứ người này, y ngàn lần không thể tay trắng ra về. Vì vậy, y cười theo, ngồi xuống ghế đá: “Xin vương gia thương xót, vương gia nhà ta đã phân phó như vậy, nếu ta nhanh chóng trở lại thì chắc chắn sẽ bị phạt mất,” y nhìn nhìn xung quanh, đổi sang chuyện khác, “Không biết tiểu vương gia đi đâu nhỉ?”
Vân Nhàn vô cùng kinh ngạc: “Hắn cũng đi ra rồi sao?”
Người nọ gật đầu: “Vương gia đi không bao lâu thì tiểu vương gia cũng rời đi.”
Vân Nhàn trầm ngâm, phỏng chừng Thai Văn Khoan cũng không chịu nổi bầu không khí kia, có điều nếu hắn đi thì chỉ còn Mộc Tử là người Thánh Hoa duy nhất còn ở lại, như vậy…
Long Thiên Tài biết cậu đang nghĩ gì, liền nói: “Không sao đâu, có Tiểu Hoa Tiểu Thảo ở cùng rồi.”
“Tiểu Hoa Tiểu Thảo?” Người nọ mỉm cười, “Tên thật thú vị.” Hắn âm thầm siết chặt nắm tay, từ khi nào mà thư đồng và thị vệ được phép ngồi cùng bàn với hắn vậy? Vân Nhàn không để ý tới hắn, ấn tượng của người này đối với cậu rất kém. Tuy rằng Long Thiên Tài rất thích mỹ nhân, nhưng cũng không quá thích hắn. Long Thiên Tài đổi sang nói tiếng Anh, nói qua về tiểu sử của người này một chút: “Ta thấy hắn có vẻ khó chịu với ngươi, để cho hắn đi thôi.”
Dưới ánh mắt trân trối không hiểu gì của mọi người, Vân Nhàn gật đầu, nhìn sang người nọ: “Sao ngươi còn không đi?”
Người nọ bất chấp ngôn ngữ kỳ quái vừa rồi, khóe miệng cứng ngắc: “Vương gia bất mãn với tiểu nhân ở chỗ nào sao?”
“Không có, bản vương chỉ cảm thấy,” Vân Nhàn chỉ vào con gà quay trên bàn, “Ngươi tựa như cái này.”
Người nọ ngẩn ra: “Đây là ý gì?”
Vân Nhàn chỉ cười không nói, người nọ không khỏi nghĩ sâu đến mấy tầng, cảm thấy chữ “kê” và chữ “kỹ” từa tựa nhau, rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh. Từ khi theo tam hoàng tử đến giờ còn chưa có người nào dám châm chọc hắn như thế: “Lời này của vương gia là có ý gì?”
Người hầu đứng sau lưng hắn thấy thế vội vàng khuyên: “Công tử, vương gia nói ngài tú sắc khả xan.”
(Tú sắc khả xan: sắc đẹp thay được cho cơm ăn)
Sắc mặt người nọ hòa hoãn hơn một chút: “… Thật không?”
Vân Nhàn vẫn không đáp, Long Thiên Tài liền ra vẻ đơn thuần giải thích: “À, công tử đừng giận, ý của vương gia nói là giường của ngươi luôn có người đến người đi, lúc nào cũng bận rộn.”
Suýt chút nữa thì người hầu kia trượt chân ngã dập mặt, Cô tướng quân ngẩn ra, Tiểu Diệp thì lần đầu tiên nghe thấy có người nói như vậy, tay không cầm chắc, đôi đũa trên tay rơi luôn xuống bàn, Vân Nhàn thì cất tiếng cười to. Sắc mắt người nọ thay đổi mấy lần, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau: “Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Người nọ quay đầu lại, tủi thân đi đến bên cạnh hắn. Người đến chính là Hướng Hoằng Dương, đi theo hắn đều là những người cùng ăn trong bữa tiệc tối, chứng tỏ sau khi hai vị vương gia rời đi thì tiệc cũng tàn. Hắn nhìn mỹ nhân trong lòng: “Sao thế, vương gia bắt nạt ngươi hả?”
Người nọ cúi đầu, không nói gì, nhưng ngược lại người hầu kia có vẻ rất tức giận bất bình, muốn để cho tam hoàng tử xử lý tên thư đồng nọ, liền nói hết từ đầu chí cuối mọi việc. Người nọ biến sắc, trăm triệu lần không thể nói lời này, bằng không đây rõ ràng là đang nhắc nhở người khác y là tàn hoa bại liễu sao? Nhưng giờ có nói gì thì cũng không kịp rồi.
Quả nhiên, Hướng Hoằng Dương nghe vậy thì trong lòng cũng khó chịu, nhưng rất nhanh đã chú ý tới chuyện khác. Hắn nhìn rõ, thư đồng đứng ở sau Vân Nhàn thấy bọn họ tới thì liền đứng dậy, thầm nghĩ người này nhìn thì ngoan ngoãn, không ngờ lại nhanh mồm nhanh miệng như thế, thật sự rất thú vị. Hắn hơi nhướng mày: “Vậy sao?”
Long Thiên Tài như là không nhận thấy tầm mắt của hắn, cúi đầu yên lặng giả bộ mình chính là không khí. Từ góc độ của Hướng Hoằng Dương nhìn qua là có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, khuôn mặt *** xảo bừng sáng cả tiểu đình hơi tối, khiến cho lòng người thấy ngứa ngáy.
Người nọ vừa nhìn thấy hứng thú dấy lên trong mắt hắn thì thất kinh trong lòng, gấp gáp bước tới bên cạnh hắn. Lúc này Hướng Hoằng Dương mới hoàn hồn, chậm rãi bước vào.
Tất nhiên là Vân Nhàn cũng nhận thấy ánh mắt của hắn, liền cười nói: “Thư đồng của bản vương không hiểu chuyện, hoàng tử chớ trách,” dứt lời thì nghiêng đầu phân phó, “Còn không mau đi xuống.”
“Vâng.” Long Thiên Tài lập tức cùng Cô tướng quân rời đi, về phía tây sương. Hắn cẩn thận bước đi, đang định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy một chút tiếng cười truyền tới từ bên cạnh, cực kỳ quen thuộc. Hắn chậm rãi đi về phía đó, núp sau cây cột nhìn sang, thấy Thai Văn Khoan đang ngồi nói chuyện phiếm với một đám mỹ nữ, nước bọt sắp chảy xuống rồi. Nhưng có vẻ như là hắn không biết những mỹ nhân này chỉ thích nữ nhân, chứ không hề có một chút hứng thú nào với hắn.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, vài mỹ nhân mượn cớ đi trước, lúc đi ngang qua Long Thiên Tài đang ôm cột, thanh âm truyền tới rõ ràng: “Đây là tiểu vương gia Thánh Hoa sao? Thì ra cũng chẳng có gì đặc biệt, xem bộ dạng ngu ngốc của hắn kìa.”
“Cho nên mới nói, trăm nghe không bằng một thấy.”
“Đúng vậy.”
Long Thiên Tài: “…”
Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn, an ủi: “Đừng tức giận.”
“…”
Long Thiên Tài tức giận mà không thể phát ra, chỉ đành nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Không được, việc này không thể để yên!”
Vì phòng ngừa hắn không kiềm chế được, Cô tướng quân vội vàng ôm hắn rời đi. Long Thiên Tài nắm lấy quần áo của y: “Ngươi nói xem ta có ngươi thì làm được cái gì hả? Còn không giúp ta trút giận được, sao số ta lại khổ như vậy cơ chứ!”
Cô tướng quân im lặng giây lát: “Tức giận thật sao?”
“Đúng!”
“Vậy được rồi,” Cô tướng quân ôm hắn về phòng, gọi vài tên ám vệ vào thấp giọng phân phó vài câu, Long Thiên Tài ngạc nhiên: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Để cho ngươi trút giận.”
Vì vậy khi Thái Văn Khoán thỏa mãn trở về phòng, đang định cởi áo ra đi ngủ thì đột nhiên có người từ phía sau kéo lại, bịt chặt miệng hắn rồi lập tức chụp một bao tải lên đầu, bên tai chỉ nghe thấy có một tiếng hét kinh hãi: “Có thích khách!”
Trong lòng hắn run lên, vậy mà thân thể lại bị người đè lên mặt đất, dùng quyền đấm cước đá.
“Ưm ưm ưm!”
“…” Long Thiên Tài há to mồm, nhìn người đang bị đè chặt trên mặt đất. Cô tướng quân bình tĩnh kéo hắn tới trước, thấp giọng nói: “Đó, đá đi.”
“…” Long Thiên Tài nhìn người nào đó trên mặt đất, nhấc chân đá lên cái mông kia một chút, rồi yên lặng bước về, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Quá thảm rồi…”
Lát sau, Cô tướng quân kéo hắn ra ngoài, ám vệ tiếp tục kinh hô: “Không xong rồi, mau đi thôi, có ám vệ!”
Vừa dứt lời, mấy người lập tức lui lại, Cô tướng quân kéo Long Thiên Tài phá cửa mà vào, Thai Văn Khoan hoảng loạn kéo bao tải trên đầu xuống, lấy miếng vải trong miệng ra nhìn người bên cạnh, vội vàng nhào vào ***g ngực y: “Mẹ ơi, làm ta sợ muốn chết, may mà ngươi về kịp lúc, không thì ta đã bị đánh chết rồi, hu hu hu!”
Người đứng trong gian phòng từ đầu đến cuối, Mộc Tử: “…”
Long Thiên Tài đứng một bên nhìn, âm thầm gật đầu, ám vệ đánh người cực kỳ chuẩn xác, trên mặt không có một vết thương nào.
Thai Văn Khoan khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn hơi nước, nắm chặt quần áo Mộc Tử: “Ngươi ngươi ngươi đừng đi nữa, đêm nay ngủ lại đây đi, ta sợ, hu hu hu, ta sợ…”
“…”
“Ngươi định đi à? Định đi à? Ngươi… Nếu không thì ta về phòng ngươi cũng được, dù sao đêm nay ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi ta!”
“…”
Bạch Liên đứng đó cũng nhìn thấy hết mọi chuyện. Y nhìn người này, bỗng nhiên vui mừng gật đầu, cuối cùng thì cũng phát hiện ra người có số phận thê thảm đến vậy, thật không dễ dàng!
Y xoa xoa trán, xoay người đi ra ngoài. Hôm nay y đi theo tên dối trá kia tìm mỹ nhân nói chuyện phiếm, đầu tiên là nữ, sau đó thì lại thành nam. Lúc đầu là nữ thì còn tốt, nhưng tới lúc một đám nam tử vây quanh Tiêu Sùng thì… Người nọ có vẻ ngoài lỗi lạc, phe phẩy cây quạt trong tay thì nghiễm nhiên có bộ dạng của một công tử văn nhã, mỹ nhân nào gặp mà chẳng thích. Y đứng một bên nhìn, chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu muốn chết, bất tri bất giác uống nhiều rượu, lúc này có chút mê mang.
Y đã đổi phòng rồi, thị vệ cùng phòng không trở về, y cởi quần áo ra, nằm lên giường nhắm mắt ngủ. Trong cơn mơ hồ, y cảm giác có người nâng mình dậy, bên tai nghe thấy người nọ nói: “Uống chút nước mật, giải rượu.”
Y mơ mơ hồ hồ ừ một tiếng, uống ngụm nước trên tay người kia rồi mới mở mắt ra. Sau khi nhìn rõ, y lập tức tỉnh táo hơn một chút, ngây ra một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Tiêu Sùng đưa tay phất qua phất lại trước mặt y: “Hồi hồn.”
Bạch Liên há miệng lại ngậm miệng, nhấn mạnh từng chữ: “Sao ngươi lại ở đây?”
Tiêu Sùng cười đến cực kỳ đẹp mắt: “Trùng hợp ta cũng đổi phòng với người khác.”
“…”
Long Thiên Tài bị Cô tướng quân kéo về phòng. Hắn ngồi yên trên ghế, vẻ mặt phức tạp nhìn y.
Cô tướng quân nhàn nhạt hỏi: “Sao thế?”
“Ta cảm thấy cả bụng ngươi chỉ toàn ý xấu.”
“Vương gia, gần đèn thì rạng.”
“…” Long Thiên Tài nhìn hắn một lát, hừ hừ chuẩn bị đi ngủ, rồi đột nhiên “a” một tiếng, “Ta có nên câu con cá đó hay không? Tên yêu quái kia nói chỉ có hoàng thất mới có giải dược, tam hoàng tử cũng là hoàng thất đúng không? Ngươi có nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn ta hôm nay không? Ngươi nói xem, nếu ta tạo mối quan hệ với hắn, sau đó sắp xếp để mình trúng độc, để hắn kiếm giải dược về cho ta thì thế nào?”
Cô tướng quân nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi biết làm gì?”
“Hả?”
“Ngâm thơ?”
“…”
“Phẩm trà? Uống rượu? Đánh đàn?”
“…”
Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn: “Ngoan, đừng hy vọng nữa.”
Long Thiên Tài bị cái giọng đó của y chọc giận: “Vậy lão tử đi bán thịt!”
Cô tướng quân tiếp tục nhàn nhạt nhìn hắn.
“Ngươi… ánh mắt đó của ngươi là ý gì?”
Cô tướng quân yên lặng lấy ra một hộp thuốc mỡ.
“…”
Danh sách chương