Từ vết thương, cổ đi vào trong cơ thể. Hướng Hoằng Huy khó chịu nhíu mày, cảm thấy máu toàn thân đều nóng lên, chỗ phía sau eo cũng nóng vô cùng, từng đợt từng đợt, từng trận từng trận, nhiệt độ liên tục tỏa ra từ vị trí dưới eo. Hô hấp của y lập tức rối loạn, khàn khàn thấp giọng hỏi: “Ngươi trói ta như vậy là để tiện cho việc nhìn xem hoa văn xuất hiện ở đâu sao?”

“Đó là nguyên nhân thứ nhất,” Long Tuấn Thiên nghiêm túc nói, đi xung quanh y một vòng, “Thứ hai… Dáng vẻ hiện tại của ngươi thực sự mê người.”

Giọng nói của hắn rất thấp, mang theo một chút than nhẹ đầy tán thưởng, chứng tỏ đã bị hấp dẫn cực kỳ. Hướng Hoằng Huy cũng không đáp, đôi mắt đào hoa sau lớp vải đen chậm rãi nhắm lại, chuyên tâm chống đỡ nhiệt độ trong cơ thể.

Long Tuấn Thiên cầm lấy thứ đã cứng rắn từ lâu của y, cúi xuống hôn hôn lên đôi môi ướt át, thanh âm rất nhẹ: “Có muốn ta giúp không?”

Hô hấp của Hướng Hoằng Huy ngừng lại, suýt nữa thì không nhịn được mà trừu động trên tay hắn. Long Tuấn Thiên chờ đợi, thấy y không đáp thì cạy mở hàm răng y mà đi vào, dây dưa quấn quýt với đầu lưỡi bên trong, nhẹ nhàng khuấy đảo. Hắn khéo léo ôm lấy eo Hướng Hoằng Huy, tay kia thì chậm rãi trấn an dục vọng của y, ngón cái xoa nhẹ lên phần đỉnh. Hắn nhanh chóng nghe được tiếng rên rỉ cực nhỏ, liền hơi tách ra, dán lên bờ môi y, ôn hòa hỏi: “Có muốn không?”

Hô hấp của Hướng Hoằng Huy rất nặng, trầm mặc không nói. Y phát hiện đến giờ phút này, mình vẫn có thể bình tâm khí hòa ở cùng với người nọ, quả thực không thể nào tin nổi.

“Ngươi lại không mở miệng. Ngươi không đáp, thì sao ta biết được ngươi muốn ta làm thế nào,” Long Tuấn Thiên hôn nhẹ lên môi y mấy cái, nụ hôn ướt át dần chuyển xuống cần cổ thon dài, rồi nhẹ nhàng đụng chạm tới làn da trên tay y, động tác kia gần như thành kính, “Rốt cuộc có muốn hay không?”

Đột nhiên Hướng Hoằng Huy hiểu ra, mặc dù động tác của người này có chút trêu đùa, nhưng ngữ khí vẫn luôn dịu dàng, không mang theo chút y tứ bỡn cợt nào, nghiêm túc đến mức làm cho người ta không ghét nổi. Tuy rằng người này luôn tự dán lên mặt một lớp mặt nạ, nhưng cảm giác mang lại cho y không thay đổi chút nào, thật sự rất kỳ lạ.

Y từng gặp qua vô số người, đây là người đầu tiên có thể khiến y có cảm giác như vậy. Mà người này lại liên tục lừa gạt y, nếu theo như tính tình bình thường của mình, hẳn là y đã sớm quất chết hắn. Dù không quất chết, thì tuyệt đối cũng không thể bình thản như thế này.

“Ngươi vẫn không đáp sao?”

Rốt cuộc thì Hướng Hoằng Huy cũng mở miệng, vì *** mà thanh âm hơi khàn, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Nếu ta nói không cần, ngày hôm nay ngươi có buông tay không?”

Long Tuấn Thiên liền mỉm cười: “Không có khả năng.”

Hướng Hoằng Huy cười vài tiếng cực nhẹ, hô hấp hỗn độn mất trật tự, không nghe rõ là có ý gì: “Cho nên ta mới nói ngươi không phù hợp giả làm người tốt đâu.”

“Nếu ta tiếp tục giả, sợ sẽ chọc giận ngươi.”

Hướng Hoằng Huy có chút không kháng cự nổi nhiệt độ trên người, y thở hổn hển lên giọng: “Ngươi nghĩ là ngươi không chọc giận ta?”

Long Tuấn Thiên buông y ra, lùi về phía sau, cười khẽ: “Ta chỉ biết, nếu có một ngày không cẩn thận rơi vào tay ngươi, khẳng định sẽ không được sống tốt.”

Bàn tay luôn trấn an dục vọng đột nhiên rời khỏi, khô nóng không thể thoát ra làm cho Hướng Hoằng Huy càng thêm khó chịu. Y nhíu mày, bên tai truyền đến một chút tiếng động sột soạt gián đoạn, liền ngẩn ra: “Ngươi…”

“Cởi quần áo thôi mà.” Long Tuấn Thiên cười nói, một lát sau thì tiến tới, đưa tay ôm y vào lòng, da thịt chặt chẽ dán sát vào nhau. Hướng Hoằng Huy lập tức rên rỉ một tiếng, thân thể này đã khát vọng rất lâu rồi, rốt cuộc phần rục rịch trong cơ thể này đã không thể khống chế được nữa.

Hô hấp của Long Tuấn Thiên ngừng lại, đó là cảm giác vui sướng chưa bao giờ có được… Hắn cúi xuống hôn hôn y, thấp giọng nói: “Đây chính là tác động tương hỗ giữa mẫu cổ và cổ con sao?”

Trong cơ thể Hướng Hoằng Huy có cổ con, tất nhiên có thể cảm nhận được ràng buộc này, không khỏi tức giận cắn lên môi hắn một cái, cho đến tận khi ngửi thấy mùi máu tươi mới vươn đầu lưỡi, quấn lấy lưỡi của Long Tuấn Thiên triền miên, không bắt buộc mình phải nhẫn nhịn nữa.

Long Tuấn Thiên thỏa mãn mỉm cười, đặt tay lên gáy y để hôn sâu hơn, mạnh tay tìm tới phía bên dưới y, *** tế trấn an.

“Ưm…” Hướng Hoằng Huy thoải mái thở ra một tiếng, cảm thấy bàn tay đặt sau đầu mình chậm rãi trượt xuống, dọc theo sống lưng vuốt ve một chút. Đầu lưỡi cũng rời khỏi miệng, liếm hôn xuống dưới, xẹt qua cần cổ thon dài tới điểm nổi lên trước ngực, khiêu khích đảo quanh, rồi hút hút. Trong nháy mắt, một cảm giác quái dị tản ra, y không nhịn nổi rên rỉ một tiếng, thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm thì làm nhanh lên, đừng giày vò ta…”

“Đây là ta đang hầu hạ ngươi, muốn tốt cho ngươi.” Long Tuấn Thiên cảm thấy thứ nắm trong tay chảy ra chút dịch thể từ phía trước, liền *** tế trấn an một lúc mới buông y ra, quay người đi lấy hộp mỡ, quệt một ít rồi tìm tới phía sau y.

Phía sau truyền tới một cảm giác mát lạnh, Hướng Hoằng Huy nhất thời cứng đờ. Lần trước y không có ấn tượng gì cả, lần này lại chân chân thật thật cảm giác được vách tường bên trong có dị vật chen vào.

“Thả lỏng,” Long Tuấn Thiên cúi xuống hôn hắn, cười nhẹ: “Thuốc mỡ này… cũng là muội muội của ngươi đưa đó.”

Hướng Hoằng Huy ngẩn ra, Long Tuấn Thiên liền nhân cơ hội thêm vào ngón tay thứ hai, tiếp tục nói: “Nàng nói có trộn thêm thuốc, bảo ta dùng cái này để ngươi không bị thương.”

Hướng Hoằng Huy quả thực không biết nên nói gì, y nhận thấy phía sau lại thêm ngón tay, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn: “Nhẹ một chút.”

Long Tuấn Thiên không đáp, động tác lại chậm hơn rất nhiều, mềm nhẹ ra ra vào vào ở phía sau y, rồi rút toàn bộ ra, ôm lấy Hướng Hoằng Huy từ phía sau. Hắn cảm giác được thân thể y căng cứng, liền cười khẽ một tiếng: “Sợ?”

“… Ngươi muốn làm thì làm đi, ta có cái gì mà phải sợ.”

Long Tuấn Thiên cười cười hôn lên bờ vai y, giữ chặt thắt lưng Hướng Hoằng Huy rồi chậm rãi để mình tiến vào. Cảm giác thỏa mãn này làm cho hắn thở ra một hơi.

Thân thể Hướng Hoằng Huy vẫn luôn căng chặt, đợi cho đến khi vật nóng rực kia tiến nhập hoàn toàn vào cơ thể mới chậm rãi thả lỏng. Y nhắm mắt cảm nhận một chút, dường như không khó chịu như mình nghĩ.

“Sao vậy, đau sao?”

Hướng Hoằng Huy trầm mặc.

“Ngươi không nói, thì ta coi như ngươi không đau.” Một tay Long Tuấn Thiên ôm chặt eo Hướng Hoằng Huy, một tay lần tới trước người y, cầm lấy dục vọng còn ngẩng cao như cũ, nhẹ nhàng xoa, đợi cho đến lúc nhận thấy hô hấp người này nặng nề mới an tâm, chậm rãi cử động. Có kinh nghiệm từ lần trước, hắn nhanh chóng tìm được tử huyệt của người này.

Hướng Hoằng Huy lại không biết điểm ấy, chỉ biết cảm giác truyền đến trong nháy mắt đó khiến y run mạnh lên, âm thanh vốn được mạnh mẽ áp chế không kiềm nổi, lập tức kêu lên.

“Thật dễ nghe.”

Hướng Hoằng Huy nhướng mày, còn chưa kịp mở miệng thì người phía sau đã không khách khí, ôn nhu mà tàn nhẫn tiếp tục va chạm vào điểm này, tốc độ càng lúc càng nhanh, độ mạnh cũng càng ngày càng tăng.

“Ư… Ngươi… A…. Dừng…” thanh âm của Hướng Hoằng Huy đứt quãng bất kham, “Đừng… đừng như thế…”

Long Tuấn Thiên không đáp, cúi đầu cắn vào bả vai y một cái, rồi nhìn xuống dưới. Hoa văn đã tản ra hết mức, xinh đẹp dị thường, mà người trong lòng lại cứng đờ, run rẩy tiết ra.

Long Tuấn Thiên cảm thấy nơi ấm áp đang bao vây lấy mình hút chặt, dường như không biết thể nào là đủ. Hắn rút nhanh ra, đi tới trước mặt y, một tay kéo miếng vải che mắt ra.

Ánh sáng cường liệt đột nhiên xuất hiện làm cho Hướng Hoằng Huy không thích ứng kịp, y nhắm mắt rồi mới lại mở ra, trong đôi mắt hoa đào là tầng nước long lanh, mông lung mà yêu dị, bởi vì mới lên đỉnh mà vẻ mặt còn hơi mơ hồ. Long Tuấn Thiên trấn định nhìn y, kéo chân y lên, một tay khéo léo ôm lấy vòng eo mảnh, tiến vào lần thứ hai. Tiếp đó, lại kéo chân còn lại của y lên, bám vào vòng eo mình.

Hướng Hoằng Huy bị treo lên, tư thế này làm cho toàn bộ trọng lượng của y đều đặt trên thân thể của người này, hung khí trong cơ thế lập tức tiến vào nơi sâu nhất. Y kêu rên thành tiếng, biết hiện tại điểm duy nhất chống đỡ mình chính là… chính là…

Y không khỏi có chút giận: “Long Tuấn Thiên, ngươi… A!”

Long Tuấn Thiên không đợi y nói xong đã đâm mạnh vào, nhìn y cắn môi thì lại gần liếm liếm: “Đừng cắn.”

Hướng Hoằng Huy nhìn người đang gần mình trong gang tấc. Đôi mắt đó vẫn không chứa một chút tạp chất nào, vì nhiễm đầy *** mà hơi trầm xuống, có vẻ rất thâm tình.

“Ta thích ngươi nhìn ta như vậy.” Long Tuấn Thiên hôn lên trán y một cái, nói như thế.

Phần eo phía sau còn đang nóng lên, nhiệt lượng có thể đốt cháy người lại tràn về, Hướng Hoằng Huy thở dốc một tiếng, rốt cuộc nhắm mắt lại, thuận theo hắn.

Bọn Mộc Tử đến Thánh Hoa thì đã qua trưa, sau đó an bài thỏa đáng cho hoàng tử và công chúa Trạch Nam, rồi tới chỗ hoàng thượng báo cáo công việc, đến lúc xong xuôi thì cũng đến chạng vạng. Long Thiên Tài và Cô tướng quân rời khỏi muộn hơn bọn họ một ít, hai người chậm rãi đi về phía tẩm cung. Cô tướng quân sắp phải rời cung, nên cần đi về thu dọn đồ đạc.

Tiểu vương gia cực kỳ kinh ngạc nhìn y: “Ngươi có hành lý sao?”

Cô tướng quân đạm nhiên gật đầu.

Long Thiên Tài không nói thêm gì, tiếp tục đi. Hai người nhanh chóng đi tới tẩm cung, tiểu thái giám cung kính: “Vương gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”

Long Thiên Tài ừ một tiếng, bảo bọn họ đưa lên, cúi đầu nhìn hai người dọn cơm nước mà mở lòng từ bi: “Trước tiên dùng cơm đã, ăn xong thì hãy thu dọn.”

Tất nhiên Cô tướng quân không phản đối, liền đi tới đối diện hắn ngồi xuống, cùng ăn cơm với tiểu vương gia như thường lệ. Ăn xong, y đi thu dọn đồ đạc, Long Thiên Tài đứng một bên nhìn, thấy hành lý người này rất đơn giản: hai bộ quần áo, một quyển sách Triển Lăng Yến đưa, một hộp mỡ bình thường, một tờ giấy viết kín chữ.

(Không biết có ai nhớ không, đây là sách dạy xxx Triển ca cho Cô mặt than đó:3)

Tiểu vương gia run run chỉ tay, há mồm rống lên: “Sao ta lại không biết quyển sách này được đặt ở đây?!”

Cô tướng quân đặc biệt bình tĩnh: “Ừ.”

“…” Long Thiên Tài hít sâu một hơi, quyết định không chấp nhặt với y, tự động bỏ qua hộp mỡ, nhìn sang vật bên cạnh, “Tờ giấy này viết cái gì thế?” Hắn cầm lên nhìn một chút, nhờ người nào đó chỉ dạy mà hắn có thể đọc được vài chữ, thấp giọng thì thầm: “Cưới… vợ… luận, cưới vợ luận?! Ngươi dám!”

Cô tướng quân nhanh tay lẹ mắt lấy tay đoạt lại trước khi người nào đó kịp xé nát rồi cất kỹ, xoát xoát hai cái gói chặt trong bao quần áo.

Long Thiên Tài tiếp tục hít sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh lại: “Đây không phải là tờ giấy lần trước ngươi bảo ta ấn ngón tay vào, tờ giấy đó đâu rồi?”

“Cất kỹ rồi, ngươi tìm không thấy đâu.”

“…”

“Vương gia, nếu không còn chuyện gì…”

“Đi,” Long Thiên Tài lấy tay đỡ trán, phất phất tay, “Nhanh biến đi cho lão tử.”

“…”

Thấy y bất động, Long Thiên Tài đành chấp nhận số phận tiễn y tới cửa tẩm cung: “Rồi đấy, đi đi.”

Cô tướng quân trầm mặc giây lát: “Không còn gì sao?”

“…” Long Thiên Tài gật đầu, “Còn.” Nói xong thì xoay người vào nhà, đi tới giường lớn lấy gối đầu đã dùng nhiều ngày nay ôm ra, nhét vào ***g ngực y, “Ngoan, buổi tối không ngủ được thì ôm cái này mà ngủ, được rồi đó, ngươi có thể cút.”

“…” Vì vậy Cô tướng quân lưng mang hành lý, tay ôm gối đầu, chậm rãi rời cung.

Long Thiên Tài cầm khăn tay của cung nữ, đứng ở cửa tẩm cung quơ quơ với y, rồi vui vẻ trở về phòng. Sắc trời đã tối, trong tẩm cung ngập tràn ánh nến ấm áp, hắn bước cao bước thấp đi vào. Đột nhiên trong giây lát trước mắt tối đen, ý thức đột nhiên biến mất. Đến khi hoàn hồn, Long Thiên Tài đã thấy mình quỳ rạp trên mặt đất rồi. Tiểu thái giám vội vàng chạy tới đỡ: “Vương gia vương gia.”

“Ta bị làm sao thế?”

“Vương gia, mới rồi ngài tự nhiên ngã ra.”

“A?”

“Nô tài thấy ngài đang đi đột nhiên gục xuống…”

“…” Long Thiên Tài cảm thấy cực kỳ mất mặt mũi, vội ho một tiếng, “Thế này, các ngươi lui ra hết, bản vương phải nghỉ ngơi rồi.”

“Vâng.”

Cửa phòng đóng lại kêu kẹt một tiếng, Long Thiên Tài cẩn thận đi từng bước tới giường lớn, không tiếp tục gục xuống, thầm nghĩ chắc vừa rồi mình bị hoa mắt. Hắn đổ cái rầm xuống giường, thống khoái lăn lộn mấy vòng cho đến lúc mệt mỏi, cuối cùng lại mơ mơ màng màng ngủ mất.

Dưới ánh nến trong phòng bí mật, tiếng thở dốc kịch liệt dần dần nhỏ xuống, trong không khí còn mang theo chút mùi xạ hương nhàn nhạt. Long Tuấn Thiên thích ý híp mắt lại, ngồi ở trên tấm da thú lông xù nhìn người nọ.

Hoa phục và long bào bị ném tới một góc, trong ánh nến ngập tràn vẻ xa hoa lãng phí, Hướng Hoằng Huy lười biếng nghiêng người dựa vào tường, không biết vì bị trói chặt hay vì động tác quá kịch liệt mà trên cổ tay để lại chút vết dây. Vết thương bị đao nhỏ cắt vào đã cầm máu, nhưng máu chảy xuống bám vào cánh tay không được lau đi, khô lại từ lâu. Y không thèm để ý, đưa tay tự rót cho mình chén rượu, nhàn nhã đứng dậy.

Trên người này phủ đầy vết tích bị chà đạp, nở rộ trên thân thể trắng nõn, xinh đẹp mà diễm lệ. Y chuyên chú rót rượu, ngón tay gầy thon dài xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Long Tuấn Thiên thấy mê li, hắn đã gặp rất nhiều mỹ nhân rồi, nhưng không có một ai có thể địch lại vẻ đẹp của người này.

Hướng Hoằng Huy cảm thấy vị trí phía sau eo lại bắt đầu nóng lên từng đợt, không khỏi liếc hắn một cái, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ chứa đầy ý cười: “Rốt cuộc thì vì sao ngươi lại thích ta?”

“Không biết,” Long Tuấn Thiên vươn tới kéo y vào lòng, đi về phía giường lớn trong mật thất, “Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã muốn giữ chặt ngươi bên mình, hận không thể ngày ngày được nhìn ngươi. Nếu muốn ta nói thật… thì có lẽ là ta bị ma chướng rồi.”

Hắn vừa nói vừa thả y lên giường, cúi người đè lên.

Da thịt dán sát một chỗ với nhau, Hướng Hoằng Huy không khước từ mà lại nói: “Rượu của ta còn chưa uống xong.”

Long Tuấn Thiên đứng dậy đi lấy, tự mình uống một ngụm, cúi đầu truyền sang cho y, Hướng Hoằng Huy vẫn không từ chối, hơi há mồm để rượu và đầu lưỡi người này tiến vào, rồi ôn nhu triền miên một lúc.

Long Tuấn Thiên ngẩng đầu nhìn y, cầm lấy một lọn tóc đặt lên môi hôn hôn: “Quả nhiên là ngươi đã làm cái gì đó.”

Khóe miệng Hướng Hoằng Huy gợi lên một chút ý cười xấu xa: “Sao?”

“Bằng không sao ngươi có thể thản nhiên tự tại như vậy.”

“Vậy ngươi nghĩ ta đã làm cái gì.”

Long Tuấn Thiên nhẹ thở ra một hơi: “Hạo Hạo.”

Hướng Hoằng Huy cười cực kỳ xinh đẹp: “Sao?”

“Chén rượu lúc ở yến hội, tuy rằng thái y nói không có độc, nhưng Hạo Hạo hắn… hắn…”

“Bản thân hắn trong người đã có độc,” Hướng Hoằng Huy cười nói tiếp, “Lúc Tiểu Tiếc bắt mạch cho hắn đã biết được chuyện này, hơn nữa còn lời ngươi nói với ta lúc sau, ta đoán rằng tiểu vương gia nhiễm độc từ lúc còn là thai nhi, tuy rằng mấy năm nay độc tố đã giảm khá nhiều, nhưng là vẫn tồn tại. Quả thực chén rượu đó không có độc, người bình thường uống vào thì không sao, nhưng nếu kết hợp với độc trong cơ thể hắn… thì chính là trí mạng.”

“Quả nhiên,” Long Tuấn Thiên không rời khỏi người y, chậm rãi phân tích, “Ta đoán chắc chắn muội muội ngươi không giải được, đúng không?”

Hướng Hoằng Huy đưa tay ôm cổ hắn, thì thầm như đang nói với tình nhân: “Chỉ có hoàng thất Trạch Nam mới có khả năng lấy được thuốc dẫn, hắn chỉ còn nửa tháng là độc phát nhân vong, nếu không có ta, Tiểu Tiếc sẽ không trở về một mình, mà ta,” y ngẩng đầu hôn hôn lên cằm hắn, tươi cười càng thêm yêu dị, “Nếu ta quay về Trạch Nam, thì sẽ không quay lại nữa.”

Long Tuấn Thiên thở dài: “Cho nên phải để Hạo Hạo đi cùng ngươi, mà Hạo Hạo với Vân Nhàn tình như thủ túc, dù Vân Nhàn không chịu đi, ngươi cũng bắt ta phải ban một thánh chỉ ép cậu ta đi. Nếu cậu ta đi, nhất định Triển Lăng Yến cũng muốn đi theo…” Ngữ khí của hắn càng thêm bất đắc dĩ, “Trước đây Vân Nhàn là thủ hạ của ngươi, chuyện của cậu ta ngươi rõ ràng nhất, ngươi hoàn toàn có thể tìm vài thứ gây được hứng thú cho Triển Lăng Yến, rồi mượn cơ hội đó hòa giải với y, như vậy bên cạnh ngươi có ba người cùng về Trạch Nam, giúp ngươi đối phó bà ta.”

“Ừm, còn gì nữa?”

“Còn có trong lúc giải độc cho Hạo Hạo, ngươi có thể bỏ thêm vài thứ thuốc linh *** khác dằn vặt hắn, mà hắn khổ sở thì ta sẽ đau lòng, ngươi cũng coi như trả thù được ta rồi, đó là thứ nhất. Khi ngươi mang được Vân Nhàn về nước, nếu muội muội ngươi có thể tìm cách khôi phục được ký ức thì cậu ta vẫn là thủ hạ của ngươi, tất nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Mà Triển Lăng Yến lại cực kỳ yêu thương Vân Nhàn, vậy nên ngươi có thể trực tiếp nắm trong tay điểm yếu này của y. Nếu muội muội ngươi không khôi phục được ký ức cho cậu ta, ngươi đã hòa giải với Triển Lăng Yến, hoàn toàn có thể kéo y làm đồng minh, dù sao cũng không khó khăn gì, đó là thứ hai. Mà thứ ba, đến lúc ngươi kéo được bà ta xuống khỏi vị trí kia, con trai bà ta không phải trưởng tử nữa, thì ngươi có thể thượng vị,” Long Tuấn Thiên cúi đầu nhìn y, “Một hòn đá trúng ba con chim.”

(Con trai của vợ cả (ở đây là hoàng hậu) thì được coi là con trưởng, bất kể thứ tự được sinh ra, và chỉ con trưởng mới được phép kế thừa địa vị của cha.)

Hướng Hoằng Huy cười nhìn thẳng vào hắn: “Còn nữa, ta luôn tâm niệm phải tìm hiểu được nguyên nhân cái chết của mẫu hậu, có bọn họ dời đi lực chú ý của những kẻ đó, ta có thể tra ra, còn với ngươi, nếu ngươi muốn đệ đệ của mình không phải chịu đau khổ thì buộc phải giải cổ trong cơ thể ta.”

Long Tuấn Thiên thở ra một hơi: ”Một hòn đá trúng năm con chim.”

“Giờ ngươi hối hận đã chọc vào ta rồi?”

“Không,” Long Tuấn Thiên cúi đầu hôn y, “Ta cảm thấy nếu nửa đời sau có ngươi bên cạnh, thì thật là thú vị.”

Hướng Hoằng Huy đáp lại nụ hôn của hắn, trầm thấp nói: “Vậy là ngươi xem trọng ta rồi.”

Long Tuấn Thiên chen một chân vào giữa hai chân y, chuyên tâm hưởng thụ mỹ thực, trong lòng vẫn suy nghĩ Triển Lăng Yến đâu phải người chịu để người khác nắm mũi dắt đi như vậy? Cái đích của y là Vân Nhàn, mà quan hệ giữa Vân Nhàn và Hạo Hạo cực kỳ không tầm thường, cuối cùng thì Triển Lăng Yến đứng ở bên nào còn chưa biết đâu. Về phần Hạo Hạo, từ khi mất trí nhớ, tính tính của hắn biến đổi rất nhiều, nhưng biến đổi này không hại đến bản thân hắn. Nếu như là bị hạ dược mà hại đến thân, thì Long Tuấn Thiên không thể bỏ qua được.

Hắn phải tìm cơ hội nói chuyện với Hạo Hạo, lần này đi Trạch Nam phải bình an trở về, nếu có thể tiện tay mang người này về thì không còn gì tốt hơn, nếu không thể… Hắn sẽ tự mình bắt con yêu quái này trở về.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Văn này vai chính là Long Thiên Tài, tôi sẽ không thay đổi đâu, có điều hai chương này phải mất chút công sức giải quyết cho xong mọi sự.

Long Thiên Tài: Thật không? Mỗ thường: Thật mà thật mà, ngươi xem ngươi mang theo mặt than và đệ đệ của ngươi, mang theo Tiểu Hoa Tiểu Thảo đi Trạch Nam ăn không uống không, thật tốt mà.

Long Thiên Tài: ngươi có thể đổi tên mặt than này thành người khác không?

Cô tướng quân:…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện