“Ta là bị hại!” Tiểu vương gia cực kỳ phẫn nộ, “Đạo văn! Chắc chắn là đạo văn!”

Tiêu Sùng phe phẩy cây quạt: “Bài thơ này là danh thơ của Thiện Trai.”

“…”

Tiêu Sùng cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi lại sao thế?”

“Ta muốn thả mấy quả bom nguyên tử xuống cho nổ tung cái thế giới này luôn…”

“… Đây là ý gì?”

Long Thiên Tài không đáp, im lặng đi về phía trước, rồi dừng lại: “Thôi được rồi, bài thơ đó bị đạo thì ta còn bài khác, nào nào,” hắn ngoắc ngoắc hai người, “Thiên tài ta đây sẽ làm một bài thơ, tên là ‘Xuân hiểu’.”

Tiêu Sùng nhịn không được, nói: “Bây giờ đang là mùa thu.”

“Ta muốn làm mùa xuân đó!”

“… Mời ngài.”

Long Thiên Tài nắm tay lại, đặt lên môi khụ một tiếng, rung đùi đắc ý: “Mùa xuân ngủ không tắm, muỗi cứ đốt khắp nơi, chó to hôm qua cắn, ai cũng…” Đột nhiên hắn nhận ra, lập tức cứng đơ người. Miệng cứ há ra rồi ngậm vào, há ra rồi ngậm vào, mới yếu ớt nói, “… chạy hết hơi.”

Cô tướng quân: “…”

“…” Cây quạt trong tay Tiêu Sùng rơi xuống đất kêu lạch cạch một tiếng.

Long Thiên Tài khóc, lấy cánh tay chùi nước mắt: “Xin lỗi… ta quên nguyên tác như thế nào rồi…”

Hai người kia: “…”

Mộng tưởng trở thành vĩ nhân của Long Thiên Tài tan biến hoàn toàn từ đó. Hắn hít hít mũi: “Ta muốn đi về tìm Tiểu Vân Nhàn… Lòng ta không thoải mái, thì cậu ta cũng không thể dễ chịu được…”

“…” Vì vậy, Cô tướng quân đưa người này trở về, qua hàng bán bánh truung thu lại mua thêm mấy cái, rồi mới đi về phía nhà trọ.

Đa số người trong nhà trọ đều đi dạo chợ đêm, chỉ còn lại vài người. Mà hành động của số người ít ỏi này lại nhất trí một cách thần kỳ, chờ đến lúc Long Thiên Tài trở về đã thấy một đám người túm tụm lại một chỗ nhìn cái gì đó. Một hình ảnh quen thuộc hiện lên trong đầu, trong lòng hắn thất kinh, vội vàng chạy lên, lập tức kinh ngạc.

Mộc Tử đang đánh nhau với hai người khác, đánh đến bất phân thắng bại, không chỉ như vậy, tay trái của y còn cầm một xâu mứt quả, không hư hại chút nào.

“…” Long Thiên Tài nghĩ thầm rốt cuộc là ngươi nghe lời đến mức nào chứ, lúc nào rồi còn có thời gian cầm nó.

Tiêu Sùng phe phẩy cây quạt: “Hai người này chỉ kiềm chế y thôi, chứ không có ý định làm y bị thương.”

Long Thiên Tài nhìn về bên đó, thấy còn có hai người đứng trước cửa Vân Nhàn, chắc chắn bên trong còn có người nhưng không biết là ai. Hắn lập tức ra lệnh: “Đầu gỗ, ném mứt quả trên tay đi rồi đánh tiếp, bọn họ bắt nạt ngươi cụt một tay đó.”

Mộc Tử liền làm theo, động tác nhanh chóng hơn trước nhiều, dần dần hai người kia không tiếp chiêu nổi, liền ra tay tàn nhẫn hơn trước, lại đấu ngang. Long Thiên Tài vỗ Tiêu Sùng: “Tiểu Thảo, ngươi đi đối phó hai người kia.”

Tiêu Sùng liền ném cây quạt lên trên, trước cửa phòng Vân Nhàn liền thông thoáng. Long Thiên Tài vui vẻ chạy tới, bốn người kia thấy thế đều muốn cản lại, nhưng lại đang bị người chế trụ, ngoài tầm tay với, lúc đang đánh nhau cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn người nào đó.

Lúc này Long Thiên Tài quyết đoán, kéo Cô tướng quân vào bên trong: “Tiểu Vân Nhàn, ta…” Đột nhiên hắn dừng lại, chỉ thấy trên giường lớn, Vân Nhàn đang bị một người ôm lấy đặt trên người, lưng dựa vào ngực người nọ, vẻ mặt đỏ hồng. Mà trong nháy mắt bọn họ xông vào, người nọ đã kéo chăn phủ kín lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang, mười phần khí phách.

“…” Không đợi y mở miệng, Long Thiên Tài đã vội nói: “Xin lỗi, ta vào nhầm phòng.” Dứt lời, hắn vội vàng kéo mặt than đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa, vỗ vỗ ngực, “Ôi trời ạ, cái khí phách đó, khủng khiếp quá.”

Nói xong, hắn đưa tay chọc chọc cửa giấy, để lộ ra một khe hở, rồi nhìn vào trong, vừa nhìn vừa vui vẻ uốn éo cơ thể.

Bốn người kia suýt nữa thì ngã ngửa ra.

Vì bố cục của gian phòng, Long Thiên Tài chỉ có thể nhìn tới một góc, là chỗ màn che rủ xuống bên giường, không nhìn thấy người bên trong mà chỉ thấy bóng dáng thấp thoáng. Hắn lập tức thở dài tiếc hận.

Cô tướng quân nhìn hắn, vẻ mặt ngưng trụ, xoắn xuýt một lát: “Ngươi… không cứu cậu ta sao?”

“Cứu cái gì mà cứu? Ngươi không nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Vân Nhàn à? Không hề giống lần trước một chút nào luôn nhé, điều này nói lên cái gì, nói rằng người kia chính là nam nhân của Vân Nhàn.”

“…” Cô tướng quân nói, “Ngươi nhìn như vậy…”

“Hê hê…” Long Thiên Tài cười gian, “Ta thích thế đó, ngươi có muốn nhìn cùng không?”

“…”

“Nhìn đi nhìn đi, cho dù không thấy người, nhưng lại có thể thấy bóng dáng mơ hồ, có thể học tập vài động tác.”

“Học cái này thì có lợi gì?”

“Đương nhiên là…” Long Thiên Tài đang nói đột nhiên dừng lại, “Không có lợi chút nào hết! Thật đó!”

“…”

Long Thiên Tài liếc y một cái, đột nhiên lui về sau một bước dài: “Không lẽ ngươi muốn làm thế này với ta sao?”

“…” Thật sự là Cô tướng quân không nghĩ tới bước đó. Y nghe vậy thì im lặng một chút, “Bao nhiêu tiền?”

“…”

Tiếng động lớn ngoài hành lang bị giữ lại ngoài cửa, màn che trên giường lớn khắc hoa đã bị kéo xuống hết, tất cả kiều diễm đều bị ngăn lại phía sau tầng tầng sa mạn.

Tiếng than nhẹ khó nhịn vẫn liên tục duy trì, Triển Lăng Yến đang vận động kịch liệt bỗng nhiên ngừng lại, gần như thô bạo hôn cần cổ thon dài của cậu: “Hai người vừa rồi là ai?”

Vân Nhàn bị y bắt ngồi lên người, lưng dựa vào trong ngực y, nhiệt độ nóng rực đó đốt bỏng cậu, cháy sạch đến mức mơ mơ hồ hồ. Bởi vì động tác bị dừng lại, cậu có thể cảm giác được nhịp đập của vật cứng rắn khảm trong cơ thể. Cậu nhịn không nổi, hổn hển thở mấy hơi: “… Ngươi muốn như thế nào?”

Chợt dừng lại cũng khiến Triển Lăng Yến rất khó chịu. Y chậm rãi giật giật, thấp giọng nói: “Ta muốn khoét mắt bọn chúng ra.”

Vân Nhàn cả kinh, thậm chí *** cũng giảm xuống không ít. Cậu vội vàng quay đầu lại, con ngươi Triển Lăng Yến đen kịt một mảnh, sâu trong đáy mắt là tia lạnh lẽo quen thuộc, cậu sợ hãi: “Ngươi…”

“Ta không nên sao?” Triển Lăng Yến nắm chặt cằm cậu, vươn lại gần rồi hôn lên, động tác dịu dàng không đổi.

Người Vân Nhàn đã hơi cứng lại, không ai rõ ràng hơn cậu dục vọng chiếm giữ của người này với mình, gần như thành bệnh trạng. Đáng sợ nhất là, người này vừa có quyền thế lại có thủ đoạn, luôn luôn bá đạo thành quen, y nói được thì sẽ làm được.

Rất lâu trước đây đã luôn như vậy rồi.

Triển Lăng Yến nhìn cậu mất hồn mất vía, liền đổi một tư thế khác áp cậu xuống giường, giữ lấy mặt cậu: “… Tiểu Nhàn Nhi?”

“Đừng làm như vậy…” Giọng nói của Vân Nhàn rất thấp, với những chuyện như thế này Triển Lăng Yến chẳng bao giờ nghe lời cậu, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà mở miệng, đưa tay ôm lấy cổ y, chủ động dâng lên đôi môi, trong lúc gắn kết với nhau thì nhẹ nhàng nói: “Coi như ta cầu ngươi…”

Triển Lăng Yến ngẩn ra, rốt cuộc thì vì sao lần này mình lại tìm đến cậu ấy… Con ngươi của y sâu thêm, cuối cùng vươn tay, cẩn thận ôm cậu vào lòng.

Mà ở ngoài hành lang, chỉ cách có một cánh cửa, Long Thiên Tài nhìn cái bóng ở trong một lúc liền cảm thấy chán chết, xoay người ôm một phần đống đồ mặt than và Tiểu Thảo đặt ở đầu cầu thang về phòng, sau đó đi ra nhìn hai người, ai oán nói: “Các ngươi đừng đánh nữa, ngừng tay.”

Mấy người đang đánh đến bất phân thắng bại nghe thấy thế thì nhanh chóng dừng lại, động tác của bốn người hộ vệ thống nhất, đều lập tức trở về đứng trước cửa phòng Vân Nhàn, không nhúc nhích.

Long Thiên Tài cười ha hả đi qua: “Này, chủ tử của các ngươi có thân phận gì thế? Là người Cổ Thục hay người Trạch Nam? À, có năng lực ở Cổ Thục giam giữ Tiểu Vân Nhàn, thì khả năng lớn y là người Cổ Thục, đúng không?”

Sắc mặt bốn người kia không thay đổi, nhất nhất im lặng, nhìn không chớp mắt.

Long Thiên Tài cũng không ngại, đi qua đi lại: “Nghe nói lần này Cổ Thục phái nhị hoàng tử tới, không lẽ chính là y sao?” Hắn quay đầu nhìn mặt than, “Thế nhưng mà, hoàng tử biệt quốc phải mang theo nhiều người chứ nhỉ? Hơn nữa cảnh tượng canh chừng phải khí phái một chút chứ, đúng không?”

Cô tướng quân gật đầu.

Long Thiên Tài nhìn bốn người kia: “Rốt cuộc là phải hay không phải?”

Bốn người tiếp tục im lặng, như thế hoàn toàn không nghe thấy gì hết vậy.

Coi lão tử là không khí à? Long Thiên Tài nhếch nhếch lông mày, đi qua kéo quần áo mặt than tìm này nọ, nhanh chóng lấy ra một hộp quẹt, cười cười: “Này, có nhìn thấy gì đây không? Ta đếm một hai ba, không trả lời thì ta cho bọn họ đánh tiếp với các ngươi, sau đó ta đem cái này bỏ vào phòng nhà trọ, cam đoan với các ngươi, có không cẩn thận đốt trụi cả nhà trọ này ta cũng bồi thường được hết.”

“…” Bốn người kia bỗng nhiên đồng thời nhớ tới một việc, nếu lúc rời khỏi phòng người này còn dám đục một lỗ trên cửa phòng, có thể thấy được lá gan rất lớn, chí ít bọn họ tin tưởng phóng hỏa đốt nhà trọ là chuyện chắc chắn người này làm được.

Cô tướng quân lại ở phía sau nói: “Kiềm chế một chút đi, trên người ngươi không đủ tiền.”

“Không đủ thì ta có thể đòi ca ta,” Long Thiên Tài không thèm nghĩ ngợi, “Nếu không được nữa thì ta đành phải bán thôi.”

Cô tướng quân chăm chú hỏi: “Ngươi định bán cái gì?”

“…” Long Thiên Tài nói, “Ngươi đừng ngắt lời, ta bực mình là ta đến tiểu quan quán bán nghệ không bán thân đó.”

Cô tướng quân: “…”

Tiêu Sùng phe phẩy cây quạt cười dài hỏi: “… Nghệ gì? Làm thơ à?”

“…” Long Thiên Tài tà tà liếc mắt qua, Tiểu Thảo vội vàng ho một tiếng lùi về phía sau. Lúc này hắn mới quay về chủ đề chính, lười biếng nói: “Một, hai…”

Bốn người kia nhìn nhau, ngay trước khi hắn nói “Ba” thì thấp giọng đáp: “Phải.”

“À ~” Long Thiên Tài thỏa mãn, “Sớm như vậy có phải xong rồi không.” Hắn quay đầu sai khiến đầu gỗ vài câu, đầu gỗ đáp lời liền xoay người đi, lại nhanh chóng trở về. Vì vậy mấy người còn lại liền thấy người này ngồi lên cái ghế được mang tới, cầm trên tay túi hạt dưa, vừa cắn vừa hỏi: “Nói đi, sao y lại chỉ mang theo vài người các ngươi? Không phải y tới chúc thọ hay sao, lễ vật đâu rồi?”

“…”

Long Thiên Tài lười biếng lắc lắc hộp quẹt.

“…” Bốn người kia dở khóc dở cười, đành phải nhỏ giọng đáp lời: “Thiếu gia đến hoàng thành lâu rồi, lễ vật cũng để ở đó. Buổi tối mấy ngày trước đột nhiên thiếu gia không ngủ, ngày thứ hai liền quyết định khởi hành tới Lạc Dương. Thiếu gia nói nếu Vân thiếu gia đi du sơn ngoạn thủy, khi quay về kinh nhất định phải tới Lạc Dương đi dạo.”

Long Thiên Tài hiểu ra, ngẩng đầu hỏi mặt than: “Nhị hoàng tử tên là gì? Có lợi hại lắm không?”

“…” Bốn người kia đều cứng đờ, khóe miệng Tiêu Sùng không nhịn được mà phải co giật. Trong thiên hạ này chỉ sợ không ai không biết nhị hoàng tử Cổ Thục là ai, thế mà người này lại…

Trong mấy người chỉ có Cô tướng quân là biết tiểu vương gia bị mất trí nhớ. Nhưng mà y cảm thấy gọi thẳng tên nhị hoàng tử ở trước mặt người Cổ Thục thì không được hay lắm, liền thấp giọng nói: “Trở về phòng rồi nói đi.”

Long Thiên Tài liếc y một cái, gật đầu đồng ý. Hắn đi tới cửa thang lầu ôm chỗ đồ còn lại, đưa cho bốn người kia, cười cười: “Cho Vân thiếu gia của các ngươi đó, cầm lấy đi. À đúng rồi, Vân thiếu gia của các ngươi còn chưa được ăn cơm tối, các ngươi bảo cậu ta bánh này vừa mới ra lò, nhớ ăn lúc còn nóng. Tất nhiên, tiền đề là đêm nay cậu ta còn đi ra được ~”

“…”

“Ái dà, biết nhiều chuyện không tốt chút nào, quả thực là ta không thuần khiết quá mức rồi ~”

“…”

Vì vậy Long Thiên Tài vui tươi hớn hở kéo Cô tướng quân về phòng: “Nói đi.”

“Tên y là Triển Lăng Yến, là quân vương tương lai của Cổ Thục.”

Long Thiên Tài ngẩn ra: “Y là thái tử sao? Thế còn đại hoàng tử đâu?”

“Tuy không có sắc phong chính thức, nhưng từ lâu y đã được công nhận là thái tử rồi. Đại hoàng tử bị bệnh chết non, đã không còn nữa.”

Long Thiên Tài sờ sờ cằm: “Y có đệ đệ không? Có bao nhiêu người? Đừng có nhìn ta như vậy,” hắn nhún vai, “Tranh đoạt ngôi vị đế vương luôn luôn kịch liệt, huống hồ ngay cả các ngươi cũng biết y là thái tử tương lai, có thể thấy được hoàn cảnh của y ở Cổ Thục là như thế nào. Nên biết rằng, như vậy rất dễ nhận lấy nghi kỵ của hoàng thượng, cuối cùng không chỉ không có được ngôi vị hoàng đế, mà cả tính mạng cũng dễ dàng đánh mất.”

“Y có một đệ đệ, là cùng một mẹ sinh ra, vẫn theo phe y,” Cô tướng quân nói, “Về phần nghi kỵ thì ngươi lo lắng quá rồi, thân thể hoàng đế Cổ Thục luôn không tốt, mấy năm gần đây hầu như đều là nhị hoàng tử xử lý chính sự. Y vốn có vương phủ của mình, nhưng từ năm nay đã được phụ hoàng gọi vào cung ở. Có người nói phụ hoàng y đã lập cả hậu cung tương lai cho y rồi,” y dừng một chút, nhớ tới quan hệ của người nọ với Vân Nhàn, nói thêm một câu, “Còn y có chạm tới mấy nữ nhân đó hay không thì ta không biết.”

Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, gần như không tin nổi có một vị hoàng thượng độ lượng đến vậy.

“Người ta đồn rằng sợ là hoàng đế Cổ Thục không sống qua nổi năm nay,” Cô tướng quân nói, “Cho nên cả thiên hạ đều biết Triển Lăng Yến là quân vương tương lai.”

“Thái tử tương lai lại đồng ý tới Thánh Hoa chúc thọ,” Long Thiên Tài nhíu mày, “Nếu như ta là người Trạch Nam, chắc chắn sẽ cho rằng mục đích của y không chỉ đơn giản như vậy, tất sẽ phái thêm người trọng yếu tới. Đại hoàng tử Trạch Nam kia cũng là người khó đối phó đúng không?”

Cô tướng quân gật đầu.

“Nhưng dường như Triển Lăng Yến tới là vì Tiểu Nhàn, nếu như tên đại hoàng tử kia với Tiểu Vân Nhàn không thù không oán thì cũng dễ làm, nếu có,” Long Thiên Tài nhếch nhếch khóe miệng, “Ba đại vương, cộng thêm hai hoàng tử đính kèm một vị công chúa không rõ hệ số chiến đấu… Ngươi thấy ta có thể không quay về được không?”

“…”

“Ngươi xem bây giờ ta đang mất trí nhớ, không quen môi trường sống, lạc đường thì biết làm sao? Chết đói chết rét thì biết làm sao? Bị bọn buôn người bắt đi bán vào tiểu quan quán thì biết làm sao?”

Cô tướng quân trầm ổn nói: “Ta đến đó tìm ngươi.”

“…” Long Thiên Tài hỏi, “Sao ngươi không nói thẳng là chuộc ta ra đi? Thực ra ngươi muốn qua đêm một lần rồi mới chuộc ra đúng không?”

“Cũng được.”

“…”

“Không còn sớm, ngủ đi.” Cô tướng quân cởi áo ngoài, kéo hắn tới giường lớn, thuận tiện lột luôn áo khoác của hắn. Tiểu vương gia ngoan ngoãn bò lên giường, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, khô khốc hỏi: “Ta có thể không quay về được không?”

“Ngươi thử nói xem?”

Vì vậy người nào đó bắt đầu lăn lộn: “Thật mà ta không muốn về đâu, vì sao ta lại nhặt trúng quả bom hẹn giờ đó chứ? Vì sao hả? Vì sao tay ta lại hãm đến thế cơ chứ, chẳng lẽ đây là số mệnh rồi?”

“…” Cô tướng quân không nói gì nhìn hắn một lúc, xoay người nằm xuống, duỗi cánh tay ra. Tiểu vương gia liền lăn vào ngực y, y khép chặt tay lại, vỗ vỗ vai hắn, “Ngủ đi.”

Trong khoảng thời gian này, Long Thiên Tài được y ôm quen luôn rồi, liền cọ cọ vào thân thể y, cuối cùng tìm được một vị trí thoải mái, nhanh chóng ngủ.

Ngày thứ hai, hắn tỉnh lại từ sớm, cùng mấy người mặt than xuống dưới ăn cơm sớm một chút, lại nháy nháy con mắt trong suốt mà nhìn cầu thang. Đến lúc mặt trời lên cao mới nhìn thấy  Triển Lăng Yến kéo Vân Nhàn xuống. Hắn vội vàng chạy qua, nắm lấy tay Vân Nhàn: “Tiểu Vân Nhàn ~ Thấy ngươi còn sống ta rất vui mừng,” hắn vừa nói vừa móc ra bao lì xì đã gói kỹ từ lâu, nhét vào tay cậu, “Nào, ca ca cho ngươi lì xì, tuy có hơi muộn, nhưng thân là ca ca ngươi, dù sao ta cũng phải thể hiện một chút đúng không?”

“…” Vân Nhàn cầm tiền lì xì, khóe miệng giật giật, “Cảm ơn ca.”

“Đừng khách khí,” Long Thiên Tài tiếp tục nắm tay cậu, “Đều là người nhà cả, khách khí cái gì? Tiểu Vân Nhàn này, lần này hồi kinh ca ca của ta phải giúp ngươi thu dọn không ít chuyện rối rắm, ngươi cũng đừng quên trả chút phí tổn thất *** thần, tiện thể mua chút gì ăn lót dạ.”

“…”

Triển Lăng Yến nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy tay Vân Nhàn, hơi híp mắt.

Cô tướng quân ngẩn ra, đứng dậy tiến lên. Vân Nhàn cũng cảm giác được, vội vàng rút tay ra. Trước đây khi còn ở cùng nhau, kẻ nào dám đụng chạm vào người cậu không bị y làm thịt cũng bị chặt đứt hai tay, người này… cố chấp đến mức khó có thể chấp nhận được.

Thân là đương sự, Long Thiên Tài cũng cảm nhận được rồi. Hắn nháy mắt mấy cái, vội vàng lui tới bên người mặt than, thầm nghĩ áp lực người này tạo ra kinh khủng quá đi mất.

Thế mà ngoài ý muốn là, Triển Lăng Yến không phát tác, kéo Vân Nhàn đi ăn cơm. Vân Nhàn cứ tưởng người này sẽ tìm một bàn trống, nhưng cậu không ngờ người này lại kéo cậu ngồi chung với Long Thiên Tài.

Cậu cực kỳ kinh ngạc, cùng cậu xuống đại đường ăn, lại ngồi cùng bàn với người khác, đây có đúng là Triển Lăng Yến không?! Triển Lăng Yến để thủ hạ bưng điểm tâm lên, lấy đũa cho cậu: “Ăn, ta biết ngươi thích ta, nhưng lúc ăn cơm thì phải nghiêm túc ăn, đừng có nhìn ta chằm chằm như vậy.”

“…” Vân Nhàn phẫn hận cầm lấy, cúi đầu vừa nhìn lại nao nao.

“Đều là đồ ăn trước đây ngươi thích ăn, sáng sớm ta đã cho người chuẩn bị rồi.”

Vân Nhàn trầm mặc một chút, cúi xuống bắt đầu ăn. Triển Lăng Yến nhìn mấy người đối diện, ánh mắt chậm rãi đặt lên người Long Thiên Tài và Cô tướng quân. Tối qua chính là hai người này xông vào.

Long Thiên Tài yên lặng lui tới bên người mặt than. Cô tướng quân cảm giác được hắn sợ, liền nắm tay hắn, trầm ổn nhìn thẳng vào Triển Lăng Yến.

Long Thiên Tài bị y cầm tay, cảm giác an toàn lan tỏa khắp người, nhanh chóng trấn định, nháy mắt mấy cái: “Lần này ngươi tới chỉ vì Tiểu Vân Nhàn thôi à?”

Triển Lăng Yến gật đầu.

“Này… người Trạch Nam tới cũng là vì cậu ấy?”

Triển Lăng Yến nao nao, lại gật đầu tiếp.

Long Thiên Tài suy sụp trùng vai: “Tiểu Vân Nhàn, nhớ phải tăng thêm phí tổn thất *** thần cho ca ngươi nhé, ừm, không thì ngươi trả lại tiền lì xì cho ta đi?”

Vân Nhàn giật giật khóe miệng: “Không được, cái này phải chờ sau khi các ngươi lên giường mới đáp lễ được,” cậu nhìn Cô tướng quân, “Nói tới đây, rốt cuộc bao giờ thì các ngươi làm? Cũng ngủ chung giường rồi còn gì nữa? Ta bảo ngươi phải dứt khoát hơn còn gì?”

Triển Lăng Yến nghe vậy thì nhếch nhếch lông mày, hiếm thấy mở miệng: “Ngủ chung một giường mà còn chưa làm sao?”

Long Thiên Tài: “…”

Cô tướng quân: “…”

Triển Lăng Yến lại nói: “Chuyện này nên làm sớm, ăn tới tay mới là thật để ý, đúng không Tiểu Nhàn Nhi?”

Câu ‘Tiểu Nhàn Nhi’ kia làm cho tiểu vương gia và Tiêu Sùng đồng loạt run lên. Vân Nhàn đã miễn dịch rồi, rầm rì không để ý tới y, mà nhìn Cô tướng quân, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”

Cô tướng quân nhìn tiểu vương gia.

Trực giác Long Thiên Tài biết y lại muốn nói tiếp vấn đề giá cả hôm qua, liền lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: “Ta cho ngươi biết, lão tử là vô giá, là vô giá đó!”

Cô tướng quân ngẩn ra: “Nghĩa là không cần trả tiền à?”

“…”

“Ha ha ha…” Vân Nhàn liền cười nghiêng ngả, ngã cả vào người Triển Lăng Yến. Triển Lăng Yến nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu một lúc, trong lòng thầm siết lại, rồi ôm lấy cánh tay cậu, thấp giọng hỏi: “Bọn họ là ai?”

“À, kia là tiểu vương gia của Thánh Hoa.”

“…”

“Người còn lại cũng có danh tiếng, là người trấn giữ cho Thánh Hoa, họ Cô, chắc chắn ngươi biết là ai.”

“…” Triển Lăng Yến chăm chú hỏi, “Có thật là tiểu vương gia này thuyết phục được ngươi đi theo hắn không?”

“Cũng gần như thế.”

“…” Triển Lăng Yến hỏi, “Tiểu Nhàn Nhi, nói thật thì ngươi coi trọng hắn ở điểm nào?”

“Ngươi đoán xem?”

“… Ngốc?”

“Ha ha ha…” Vân Nhàn lại tiếp tục cười nghiêng ngả.

Long Thiên Tài thì nổi giận: “Ngươi dám nói ta ngốc à?”

Triển Lăng Yến đảo mắt qua, lập tức tiểu vương gia lại rụt lui vào trong lòng mặt than. Hắn âm thầm cắn răng, Triển Lăng Yến đúng không, để xem lão tử chỉnh chết ngươi như thế nào!

Triển Lăng Yến không để ý tới ánh mắt của hắn, chuyên tâm ngồi bên người Vân Nhàn, thậm chí buổi tối còn kéo cậu đi chợ đêm như đã hứa, khiến Vân Nhàn không hiểu ra sao.

Nếu như là trước đây, trăm triệu lần người này sẽ không để cậu xuất hiện ở trước mặt nhiều người như vậy. Người này không thích người khác nhìn cậu, không thích người khác chạm vào cậu, như thể ước gì toàn bộ thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ mới tốt.

“Đừng có nhìn ta như thế, thật sự ta không muốn để nhiều người nhìn thấy ngươi như vậy,” Triển Lăng Yến kéo cậu, “Có vài việc trước đây ta chưa từng làm, nhưng không có nghĩa hiện tại ta cũng không làm,” y cầm tay Vân Nhàn, thong thả hòa vào dòng người, thấp giọng nói: “Nhưng tuy rằng ta đồng ý làm thử, nhưng ngươi cũng phải cho ta chút thời gian để thích ứng.”

Vân Nhàn ngẩn ra, nghiêm túc nhìn y, quả nhiên nhìn thấy chút lạnh lẽo trong đáy mắt người này, không khỏi nhếch nhếch lông mày.

“Yên tâm đi, ta không làm gì hết, ngươi muốn chơi cái gì cũng được, chỉ cần ngươi vui vẻ,” âm thanh của Triển Lăng Yến thấp hơn, “Ta biết trước đây ta chọc giận ngươi, ta đã nghĩ rất nhiều, hiện tại ta nguyện ý nhượng bộ.”

Vân Nhàn cực kỳ sợ hãi, cả quãng đường đi chỉ mải nhìn y, cả tâm trạng chơi đùa cũng không có, đến lúc về đến nhà trọ, chuyện đầu tiên cậu làm là bỏ tay ra khỏi tay người này, hoài nghi hỏi: “Nói đi, lần này ngươi lại muốn làm gì nữa?”

Triển Lăng Yến nhìn cậu: “Tiểu Nhàn Nhi, làm hoàng hậu của ta đi.”

Vân Nhàn trừng mắt.

“Thế nào?”

Trùng điệp thâm cung tỏa mỹ nhân… Ý niệm này chợt vụt lên trong đầu Vân Nhàn. Cậu liền nhíu mày: “Ngươi đừng có mơ lại nhốt ta lại.”

(Trùng điệp thâm cung tỏa mỹ nhân: mỹ nhân bị giam lại trong thâm cung trùng điệp)

“Ta không nhốt được ngươi,” Triển Lăng Yến nói, “Sau lần trước, ta đã biết rằng không thể nhốt được ngươi, ta càng làm như vậy, ngươi lại càng tự làm mình vỡ đầu chảy máu, càng hận ta tới xương tủy. Ta nghĩ lâu lắm rồi, lần này ngươi muốn đi đâu thì cứ đi, chỉ cần ngươi nhớ kỹ mà trở về là đủ rồi.”

Vân Nhàn há miệng lại ngậm miệng, trợn mắt nhìn y một lát mới nói: “Thực ra ngươi không phải Triển Lăng Yến đúng không? Người khác đang dịch dung thành ngươi đúng không?”

Cậu nói xong liền đưa tay qua nắm chặt mặt y, nhìn người này một lòng cố chấp điên cuồng  cộng thêm bệnh thích ép buộc, trong lòng cậu rất rõ ràng điều này khó sửa đổi đến như thế nào.

Triển Lăng Yến cầm tay cậu kéo xuống: “Hai ta giằng co một năm, mà ta lại luyến tiếc không muốn đập gãy chân tay ngươi, nên chỉ có thể lùi một bước thôi.”

Vân Nhàn liền nhếch khóe mắt: “…Cái gì?”

“Ừm, ít nhất một tháng ngươi để ta gặp ngươi một lần, không thì ta sẽ rất khó chịu,” Triển Lăng Yến cúi xuống hôn hôn cổ cậu, thấp giọng nói: “Mà ta khó chịu, có lẽ lại biến trở về người trước kia, lại tiếp tục giam ngươi lại.”

“…”

“Suy nghĩ kỹ lời ta nói, sau này ngươi không thể kết giao với người khác, chẳng lẽ định cấm dục cả đời à? Ngược lại, trở về làm hoàng hậu của ta, đến lúc đó ta sẽ thanh lý sạch sẽ hậu cung, chỉ còn hai người ta và ngươi ở lại.”

Vân Nhàn không tin nổi, hừ một tiếng: “Ta nghe nói phụ hoàng ngươi cho ngươi nhiều mỹ nhân lắm mà, ngươi bỏ được hết sao?”

Triển Lăng Yến mỉm cười: “Sao lại chua như thế?”

“Hứ!”

“Đừng giận mà,” Triển Lăng Yến cầm lấy cằm cậu, “Cần đám dong chi tục phấn đó làm gì, mỹ nhân à, chỉ cần ngươi là đủ rồi.” Y nói xong thì cúi đầu, hôn xuống.

“Ưm ưm…” Vân Nhàn bị ép phải ngửa đầu, nhanh chóng phát hiện ra nhiệt độ trên cơ thể tăng lên, mẫu cổ ở trên người y, đến tận lúc chết cậu cũng không thể từ chối được trêu chọc của người này.

Triển Lăng Yến ôm lấy thân thể mềm nhũn của cậu, nhấc bổng lên đi tới giường lớn: “Theo một câu ngươi từng nói, xuân tiêu nhất khắc thiên kim, có đúng không?”

“Đi chết đi…”

“Ngươi xem, ngươi lại mạnh miệng rồi.”

“…”

Ngày hội trung thu dần trôi qua, mấy người ở Lạc Dương chơi nốt hai ngày, cuối cùng cũng về tới kinh thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện