Sau bình phong, thùng tắm đã được đổ đầy nước, nóng hôi hổi. Cô tướng quân cởi quần áo trên người tiểu vương gia, ôm hắn vào trong nước.

Tiểu vương gia mơ hồ cảm thấy, liền thoải mái hừ một tiếng. Hơi nước bốc lên bay lượn quanh người, hắn từ từ nhắm hai mắt, cực kỳ ngoan ngoãn.

Cô tướng quân bình tĩnh nhìn một lát, không kiềm chế được mà đưa tay sờ mặt hắn. Tay y bị ướt, mí mắt tiểu vương gia khẽ động, chậm rãi mở ra. Men rượu và hơi nước làm cho mắt hắn trở nên mông lung ướt át, không còn chút khôn khéo thường ngày, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ, làm cho người ta chỉ muốn kéo vào lòng mà chà đạp.

Hô hấp của Cô tướng quân gấp gáp hơn, y vội vàng hít vào một hơi, chăm chú tắm cho hắn.

Long Thiên Tài không tỉnh táo, mơ hồ cảm thấy hình như có người trước mặt, liền bám vào thùng tắm nhìn y. Thấy vậy, Cô tướng quân liền quơ quơ tay trước mặt hắn, hỏi: “… Vương gia?”

Long Thiên Tài nhìn chằm chằm bàn tay kia, kéo xuống tiếp tục nhìn. Sau khi nhìn rõ tướng mạo rồi thì trợn trừng mắt, thân thể lảo đảo, ngã vào trong nước.

Cô tướng quân sợ hãi, vội bước lên xem hắn có bị làm sao không, lại nghe thấy rầm một tiếng, người này đã trồi lên, lung tung lau nước trên mặt: “Mẹ nó, đây là nước à? Ngươi định dìm chết ta hả?”

“…” Cô tướng quân nói, “Vương gia, ngươi bảo muốn đi tắm mà.”

Long Thiên Tài không đáp, lại trượt cả người vào nước.

“…”

Cô tướng quân tưởng rằng một lúc nữa người này sẽ trồi lên, nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh gì, vội vàng cầm tay hắn kéo lên. Long Thiên Tài ra sức dãy dụa, dù bị kéo lên khỏi mặt nước vài lần, nhưng vẫn kiên nhẫn lặn xuống tiếp.

Cả người bị dính nước, quần áo của Cô tướng quân ướt gần hết, nhưng vẫn không cản được hắn. Y lùi về phía sau vài bước, dứt khoát cởi hết quần áo trên người.

Long Thiên Tài không bị kéo nữa, cả người chìm vào trong nước. Lát sau không nhịn thở nổi, thì cẩn thận dè dặt trồi lên thở, nhưng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người kia bước vào, lập tức hoảng sợ lùi lại phía sau.

Thùng tắm rất lớn, nhưng chứa hai người thì hơi quá tải. Sau khi vào trong nước, Cô tướng quân dùng một tay kéo hắn, vững vàng ôm vào lòng: “Đừng náo loạn nữa.”

Cả người Long Thiên Tài cứng lại: “Ngươi ngươi ngươi đừng giết ta…”

Cô tướng quân ngẩn ra: “… Vương gia?”

Răng Long Thiên Tài đánh lập cập: “Người đừng…”

Cô tướng quân chợt nhớ đến lúc người này mới tỉnh lại ở phủ tướng quân, trong lòng trầm xuống, nghĩ thầm lúc gặp nhau lần đầu trên đường lớn đã làm hắn sợ hãi rồi, nên trong tiềm thức hắn luôn có cảm giác này. Y liền nhẹ giọng: “Đừng sợ, ta không giết ngươi đâu.”

“Có quỷ mới tin ngươi,” Long Thiên Tài nói, “Rõ ràng bây giờ ngươi muốn dìm chết ta, ngươi nhìn đi… toàn nước là nước!”

“…” Cô tướng quân đột nhiên nhớ tới một câu, trong vô vàn câu đối thoại y nghe thấy giữa người này và Vân Nhàn khi còn ở quân doanh: Nghiêm túc thì ngươi thua.

“Hừ, cho ngươi chết đuối với ta luôn, còn hơn phải chết một mình gào khóc ngao!”

“…”

Long Thiên Tài nói xong lại giãy giụa. Hắn đang ngồi trên đùi Cô tướng quân, ngọ nguậy như vậy thì khó tránh việc tiếp xúc thân thể. Cô tướng quân vội đè hắn lại, giọng khàn khàn: “Đừng có nhúc nhích.”

Thế mà Long Thiên Tài ngồi im thật. Hắn bắt đầu rầm rì: “Ta biết ta không nên làm chuyện lén lút đó, ta sai rồi không được sao? Ngươi buông tha cho ta đi mà, người ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ…” Hắn lấy cánh tay quẹt nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu, “Hình như có chỗ nào là lạ thì phải.”

“…” Cô tướng quân bất đắc dĩ: “Còn phải nói sao.”

Không biết là Long Thiên Tài có nghe thấy không, hắn vẫn ri rỉ khóc: “Ta biết sai rồi, biết sai rồi, ngươi nhìn đi, ta rơi vào cái cảnh này, không máy vi tính không điện thoại di động không thiết bị điện, khổ như thế còn chưa đủ à…”

Cô tướng quân liền cứng đờ, thì ra trong lòng tiểu vương gia luôn nhớ về người tên máy vi tính đó. Lại còn điện thoại di động và thiết bị điện, mà hình như máy vi tính và thiết bị điện còn có quan hệ thân thích, là tỷ muội hay huynh đệ? “Được rồi, ngươi giết thì giết đi, cùng lắm thì ta đi làm vương gia, tiện thể nhận Vân Nhàn làm tiểu đệ…” Hắn tiếp tục lau nước mắt, rồi ngẩn ra, “Ủa, hình như có chỗ nào là lạ…”

Hắn và tướng quân ngồi đối diện nhau. Lúc này, hắn to gan nhích tới nhìn kỹ, lập tức trừng mắt: “Mẹ nó, ngươi là mặt than mà?”

“…”

Long Thiên Tài thì thào: “Thì ra ta đã chết từ lâu rồi…”

“…”

“Nhưng mà được nhìn thấy ngươi thật tốt, còn hơn là tên hỗn đản kia,” Long Thiên Tài lại nhích về phía trước, ôm chặt y: “Thật tốt, ta còn tưởng lại phải chịu chết lần nữa chứ…”

Cô tướng quân bị hắn ôm lấy, ngực đối ngực dính sát vào nhau, liền quên cả nói chuyện. Long Thiên Tài vui sướng đập hai cái xuống nước: “Đây là uyên ương dục đúng không? Ta chưa được tắm uyên ương bao giờ, tuy ngươi không phải phụ nữ, nhưng mà tâm tình đại gia đang tốt, tạm chấp nhận được.”

“…” Cô tướng quân bất đắc dĩ nói: “Đa tạ đại gia.”

“Ừ ừ, được rồi. Tên hỗn đản Vân Nhàn nói để ta và ngươi lên giường thử xem…”

Cô tướng quân quyết định giảm thiểu địch ý của mình với Vân Nhàn. Y chăm chú tắm rửa cho người nọ, thuận miệng hỏi: “Vậy ngươi nói sao?”

“Ta quên rồi.”

“…” Cô tướng quân mặc niệm: nghiêm túc thì ngươi thua.

“À, ta moi được một bí mật của Vân Nhàn nhé…” Long Thiên Tài ra vẻ thần bí vươn người lại gần. Hắn đang say rượu chóng mặt, hơn nữa lại dùng lực nghiêng về phía trước, liền không khống chế được nhào qua, môi dán vào môi ai đó.

Cả người Cô tướng quân cứng đờ.

Long Thiên Tài tỉnh hơn một chút, nhìn thấy con ngươi gần trong gang tấc, nháy mắt mấy cái, vội vàng đứng dậy, nổi giận: “Sao ngươi dám hôn ta? Đưa tiền đây!”

“…”

Hắn lắc lắc đầu: “Ta nói đến đâu rồi?”

“… Moi được một bí mật.”

“À, đúng, nói cho ngươi biết nhé, thật ra cậu ta đã bị người ta đè từ lâu rồi, ha ha ha ~ thế nào, sợ chưa?” Long Thiên Tài cười to, nói tiếp, “Nên tâm lý cậu ta mới mất cân đối như thế, muốn cho ta lên giường với ngươi,” hắn đang nói đột nhiên đứng dậy, “Cậu ta tưởng lão tử không dám à?!”

“…” Cô tướng quân nói: “Những lúc thế này phải nói là cậu ta tưởng ngươi sẽ rút lui à mới đúng chứ?” Y kéo người này xuống, nghĩ thầm sau này trăm triệu lần không thể để cho hắn đi uống rượu nữa. Tiểu vương gia làm loạn một lúc, được người ta hầu hạ tắm rửa, thích ý híp cả mắt lại, chỉ chỉ bả vai: “Cô nương, bóp vai cho đại gia!”

“…” Cô tướng quân hỏi: “Ngươi học câu này ở đâu vậy?”

“Hả?” Long Thiên Tài nghiêng đầu nhích sang, “Mẹ nó, sao lại là ngươi?”

“…”

Long Thiên Tài anh anh anh: “Đêm dài đằng đẵng, lại không có mỹ nhân ở bên. Thôi thì Tiểu Vân Nhàn cũng được mà.”

Cô tướng quân quyết định lại đưa Vân Nhàn vào nhóm người cần phải giải quyết. Y đặt tay lên vai người này, chậm rãi xoa bóp. Làn da của tiểu vương gia rất trắng, xương quai xanh cong thành một đường rất đẹp. Y bình tĩnh ngắm nhìn, rồi như thể bị trúng tà, chậm rãi cúi đầu, hôn hôn lên làn da đó.

Long Thiên Tài đang nhắm mắt hưởng thụ phục vụ cao cấp, đột nhiên cảm thấy xúc cảm mềm mại trên người liền chậm chạp mở mắt. Lúc này Cô tướng quân mới giật mình tỉnh táo lại, vội vàng ngẩng đầu, há miệng lại ngậm miệng, nhưng một câu cũng không thốt lên được.

Đầu Long Thiên Tài rất choáng, hắn không nhìn thấy mặt đối phương, chỉ thấy mái tóc dài đập vào mắt, liền mỉm cười: “Mỹ nhân, không ngờ ngươi lại chủ động như thế, đến đây, tới lượt ta ~”. Dứt lời, hắn lập tức ôm mặt đối phương, hôn lên.

Cô tướng quân chỉ có thể bất động, cho đến tận lúc phát hiện người này dùng đầu lưỡi luồn vào bên trong mới hơi hoàn hồn.  Y là một nam nhân bình thường, sao có thể chống lại khiêu khích của người mình yêu cho được? Vì vậy, khi Long Thiên Tài kết thúc nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt này, chuẩn bị dứt ra nói vài câu tâm tình thì sợ hãi phát hiện thắt lưng mình bị một bàn tay giữ chặt, cả thân thể đột nhiên bị thay đổi phương hướng.

Cô tướng quân đặt hắn lên thành của thùng tắm, hai thân thể dán sát vào nhau, tay giữ chặt gáy Long Thiên Tài, hôn sâu lại. Cổ họng Long Thiên Tài phát ra vài tiếng hừ hừ, nghĩ thầm mỹ nhân này to con quá, sức cũng mạnh, nhưng tóc lại màu đen, chắc là con lai?

Cô tướng quân triền miên quấn quýt đầu lưỡi hắn, hôn càng lúc càng sâu. Cảm giác động tình kéo đến rất nhanh, hô hấp của Long Thiên Tài trở nên nặng nề, không thể nhịn nổi mà rên rỉ thành tiếng. Vừa nghe thấy, đáy lòng Cô tướng quân giật mạnh một cái, miễn cưỡng kéo lại chút lý trí, đẩy hắn ra, mới phát hiện hô hấp của mình cũng rất nặng nề.

Hơi nước trong mắt tiểu vương gia càng đậm hơn, nhiệt độ trên người rất cao. Hắn khẽ nhíu mày, có vẻ như rất không hài lòng việc y đẩy hắn ra, lại tiếp tục hôn lên, tiện thể kéo tay người này xuống phía dưới mình.

Cô tướng quân chạm vào vật cứng nóng rực, hô hấp căng thẳng. Tất nhiên y biết đó là gì, bàn tay chậm rãi cử động.

“Ừm…” Long Thiên Tài thoải mái kêu thành tiếng. Con ngươi Cô tướng quân trầm xuống, không khống chế được mà dùng tay kia vuốt ve thân thể hắn.

Long Thiên Tài cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể mỗi lúc một tăng cao, cả thân thể dẫn dần nhiễm màu hồng nhạt. Cơ thể hắn nhanh chóng căng thẳng rồi lui mạnh về sau, càng lúc hô hấp càng mất trật tự, cuối cùng lúc lên đỉnh cả người cứng đờ, sau đó thân thể liền trở nên mềm nhũn.

Cô tướng quân buông hắn ra cho hắn dễ thở, giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi có khỏe không?” Y không nghe thấy câu trả lời, cúi đầu nhìn lại thì thấy người này đang ngủ. Y liền rửa sạch cho hắn, ôm lên giường rồi đắp chăn cẩn thận, cảm thấy dục vọng dưới thắt lưng đang kêu gào, đành quay lại thùng tắm một lần nữa, tự mình giải quyết.

Khi Long Thiên Tài tỉnh lại, ngoài trời đã sáng rõ, chỗ da thịt tiếp xúc cảm thấy nhẵn nhụi ấm áp hơn bình thường. Hắn liền lẩm bẩm vài tiếng, cọ cọ vào chỗ đó, sau đó mới chậm rãi mở mắt, rồi… cứng người.

Cô tướng quân đã tỉnh lại từ lâu, chỉ có điều không muốn rời giường. Y luôn chăm chú nhìn hắn, giờ thấy hắn tỉnh lại bèn nói: “Tỉnh rồi?”

“Ngươi… ta…” Long Thiên Tài há miệng lại ngậm miệng, đột nhiên đứng dậy, hai mắt trợn ngược, ngã về phía sau, chỉ thấy đầu óc ong ong rất khó chịu. Cô tướng quân kịp thời đỡ được hắn: “Đừng có vội vàng như vậy.”

Long Thiên Tài xoa bóp đầu mình, dùng chút lý trí còn sót lại cảm nhận tình trạng cơ thể. Ngoài việc đầu rất đau ra, hình như cơ thể không có chỗ nào có vấn đề… Hắn không khỏi quay đầu nhìn y: “Ngươi không làm chuyện gì kỳ quái với ta chứ?”

Cô tướng quân nghẹn họng trân trối, không biết phải trả lời như thế nào.

Long Thiên Tài cảm nhận lại lần nữa, xác định cơ thể mình không bị làm sao, nghĩ thầm đầu năm này cũng có Liễu Hạ Huệ thật à? Hắn tự hỏi trong lòng, nếu như người mình thích tự chui vào ngực mình… hắn có thể không làm gì được không?! Nhưng người này lại có thể không lợi dụng chuyện đó…. Hắn liền vỗ vai y: ‘Khổ cho ngươi rồi.” Chịu đựng được chuyện này chắc chắn rất khó khăn, đúng không?

“…” Cô tướng quân ngẩn ra, nghĩ thầm có phải tiểu vương gia nói về chuyện hôm qua không? Người này không ghét sao? Ừm, tâm tình y tốt đến mức xưa nay chưa từng có, dù từ vẻ ngoài mặt than không nhìn thấy được, nhưng ánh mắt lại lấp lánh vô cùng.

Long Thiên Tài rời giường mặc quần áo, đột nhiên a một tiếng: “Sao ta lại ở đây?”

Cô tướng quân nghi hoặc, rốt cuộc đêm qua người này nhớ được những chuyện gì?

“Hỏi ngươi đó, nói gì đi chứ?”

Cô tướng quân đành tóm tắt lại chuyện ở kỹ viện một lần. Cả người Long Thiên Tài đều sững lại, hắn không ngờ cái xác này chỉ cần uống một chén là có thể gục. Như vậy, đêm qua mặt mũi của hắn đánh mắt hết rồi còn gì?

Cô tướng quân nhìn hắn: “… Vương gia?”

Long Thiên Tài ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài cửa: “Không còn mặt mũi nào gặp người… không còn mặt mũi nào…” Dứt lời liền mở rộng cửa bước ra.

“…”

Vân Nhàn đang ăn ở dưới lầu chờ hai người, thấy hắn thì lập tức đứng dậy: “Ca!”

Long Thiên Tài rầm rì một tiếng, đi về bên đó.

Vân Nhàn hưng phấn chạy qua, dùng tay kéo áo ngoài của hắn ra, rồi lại kéo tiếp áo trong, nhưng không nhìn thấy dấu hôn nào. Cậu không bỏ cuộc, bóp thắt lưng hắn, thấy mặt hắn không tỏ vẻ đau đớn gì thì sụp vai xuống, yên lặng quay về.

Tiêu Sùng ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Long Thiên Tài chỉnh lại quần áo cho cẩn thận, cười lạnh một tiếng ngồi xuống: “Mặc kệ cậu ta, tư tưởng dơ bẩn, tưởng là mình bị đè thì cả thế giới phải bị đè giống mình hay sao”.

“…”

Lúc này Cô tướng quân cũng đi tới, sai người làm canh tỉnh rượu, rồi mới ngồi xuống.

Tiêu Sùng nhìn thấy y lập tức ngồi nghiêm chỉnh, định mở miệng thì một người chạy đến: “Khách quan, thái đao ngài bảo đem rèn lại, đã làm xong rồi ạ.”

Mấy người yên lặng nhìn thứ trên tay người kia. Vân Nhàn tấm tắc khen: “Dao phay vô địch, dùng để giết lợn chém người đều oai phong!”

“…” Tất cả đều im lặng như tờ, một lúc lâu sau, Tiêu Sùng mới móc tiền trong ngực ra: “Này, ta không cần nữa, người cầm ra ngoài thành rồi chôn xuống, càng sâu càng tốt.”

“… Vâng.”

Tiêu Sùng quay đầu lại, lần thứ hai thẹn quá hóa giận: “ Các ngươi lại nhìn ta làm gì?!”

Vân Nhàn thở dài: “Fan cuồng thật là kỳ lạ.”

“…” Tiêu Sùng cảm thấy mình vừa chịu kích thích quá độ, nên lại nghe không hiểu tiếng người rồi.

Trải qua chuyện buổi tối hôm trước, tiểu vương gia cảm thấy rất mất mặt, không muốn ở lâu, chỉ tùy tiện dạo chơi quanh thành Trường An một chút rồi khởi hành. Đầu hắn rất đau, liền ngủ luôn ở trên xe ngựa. Hắn nằm mơ, trong giấc mơ hắn ngồi trong thùng tắm, cảm thấy thoải mái cực kỳ, thích ý mở mắt, thế mà lại nhìn thấy mặt than. Hắn sợ đến “Ngao” một tiếng, ngồi dậy.

Từ đầu Cô tướng quân đã đá Vân Nhàn ra bên ngoài cưỡi ngựa, còn mình thì ở trong trông chừng tiểu vương gia, thấy hắn tỉnh lại thì rướn người qua.

Lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt này, hai mắt tiểu vương gia trợn ngược, lập tức hôn mê. Ngay trước khi ý thức biến mất, hắn tự nói với mình một việc: Mẹ nó, quả thực trên đời này không có Liễu Hạ Huệ rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện